[BHTT] [GL] [Editing] Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn - Đồ Sinh
Chương 116: Nàng giết không ít người
Nói là hai ngày, kết quả hai ngày rồi lại hai ngày, đến ngày thứ năm mà Cố Quyệt vẫn chưa trở về.Không về thì thôi, đằng này đến một phong thư cũng chẳng thèm gửi.Thẩm Liệm càng nghĩ càng giận, ở nhà cũng càng ngày càng bực bội, bực đến mức đám hạ nhân bắt đầu bàn tán liệu nàng có phải đang đến kỳ nguyệt sự không, nếu không thì sao lại chạy ra sân nhổ cỏ như thế?Chẳng lẽ cãi nhau giận dỗi với Điện hạ rồi?Mộng Hạ nghe được, trừng mắt dọa nạt:"Một đám ăn no rửng mỡ, tưởng Thẩm tiểu thư dễ tính nên muốn nói gì cũng được à, thử đổi sang chủ tử khác xem các ngươi còn dám bàn tán thế này không?"Trước kia Cố Quyệt cũng không phải chưa từng đưa người mình vừa ý về phủ, coi như là nửa chủ tử. Thế nhưng mấy người đó ai cũng nóng tính, hạ nhân trong phủ mà hầu hạ không tốt thì đều ăn chửi mấy câu, còn hiện giờ Thẩm Liệm thì khác, tính khí dễ chịu, lại còn có thể ngồi buôn chuyện cùng bọn họ.Chẳng hề lên mặt kiểu cách chút nào.Ngày dài tháng rộng, đám người cũng không còn kính cẩn với Thẩm Liệm như ban đầu nữa. Không phải vì khinh thường xuất thân của nàng, chỉ là cảm thấy nàng dễ bắt chẹt mà thôi.Thế đấy, giờ đã dám thì thầm bàn tán sau lưng nàng rồi.Tuy Mộng Hạ không quá ưa người nói nhiều như Thẩm Liệm, nhưng Điện hạ đã nói rồi: Thẩm Liệm là nữ chủ nhân tương lai của phủ Công chúa. Đã là nữ chủ nhân tương lai, thì thể diện của Thẩm Liệm chính là thể diện của phủ Công chúa, Mộng Hạ đương nhiên không thể để người ta khua môi múa mép thế được.Vậy là nàng kéo mấy kẻ lắm mồm kia ra phạt trượng, sau đó đích thân đi gặp Thẩm Liệm.Lúc đến, Thẩm Liệm đang hậm hực ngồi xổm trong sân nhổ cỏ. Mộng Hạ đứng bên cạnh nhìn một lúc, thầm nghĩ trông đúng là chẳng ổn tí nào, nếu không dỗ dành vài câu, đợi đến lúc Điện hạ về thì mình ăn đủ luôn.Nghĩ vậy, Mộng Hạ liền bước tới hỏi:"Thẩm tiểu thư nhớ Điện hạ rồi à?"Nghe xong, tay Thẩm Liệm run lên một cái, quay đầu nhìn Mộng Hạ đã đen đi mấy tông, ngượng ngập hỏi lại:"Rất rõ ràng sao?"Mộng Hạ nghĩ thầm: Cỏ bên này đều bị nhổ trụi cả rồi, còn không rõ ràng sao? Nhưng ngoài miệng vẫn nói:"Thẩm tiểu thư yên tâm, Điện hạ phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an trở về."Vừa nghe câu đó, Thẩm Liệm lập tức kích hoạt chế độ có não:"Nàng ấy ra ngoài lần này có nguy hiểm sao??"Nếu không thì Mộng Hạ đã chẳng nói mấy câu kiểu "phúc lớn mạng lớn" để dỗ nàng như thế.Mộng Hạ nhất thời cứng họng: "......"Lỡ miệng rồi.Thẩm Liệm không cho Mộng Hạ chạy, túm chặt lại:"Nàng ấy đi làm gì rồi?"Mộng Hạ hết cách với nàng, nghĩ lại trước khi đi Cố Quyệt cũng không dặn phải giấu Thẩm Liệm, bèn nói:"Điện hạ đến biên cảnh rồi."Khê Châu nằm ở phía tây nam, giáp với nước Triệu.Những năm trước, nước Triệu và Đại Vụ bất hòa, từng đánh nhau mấy trận, chết chóc không ít. Sau này nước Triệu bị Hậu Tần ân thầm quật khởi thôn tính, mà trên danh nghĩa thì Vụ triều và Hậu Tần giao hảo, vậy nên sau khi nước Triệu bị diệt vong, vùng biên cảnh Khê Châu mới được yên bình vài năm.Nhưng hai nước thì làm gì có hòa bình mãi mãi? Bên giường mình ngủ sao có thể để kẻ khác ngủ ngon? — đạo lý này quân thần đều hiểu. Vậy nên từ năm ngoái, biên giới hai nước thỉnh thoảng lại bắt đầu xuất hiện vài xung đột nhỏ.Cố Quyệt là chúa phong địa, nhưng nàng lại không giống các lãnh chúa khác. Hiện tại, nàng là người kế vị duy nhất của cả Vụ triều, vậy nên dù người ta có không ưa nàng đến mấy, thì trong mắt phe bảo thủ, chỉ cần một cái cớ "quốc gia cần quân chủ trường tồn" là đủ để họ theo chân bảo hộ nàng.Chính vì thế, dù Cố Quyệt là một Công chúa bị đày tới nơi đất phong xa xôi, thì Tĩnh Bình Đế vẫn phải cắn răng giao binh quyền cho nàng.Không nhiều.Chỉ có một vạn người.Còn không phải là tinh binh, mà chỉ là quân đóng ở Thanh Dương đã bị bỏ bê nhiều năm.Tính theo tiêu chuẩn cấp cao nhất của phủ Thân vương là tám ngàn quân, cấp cho Cố Quyệt một vạn binh, đồng thời giao cho nàng trông giữ tuyến biên cảnh, không xem là quá đáng, nhưng cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì của triều đình.Chỉ riêng việc chỉnh đốn đống hỗn loạn đó đã phải mất nhiều năm, nếu làm việc không tốt, để phát sinh ra phản loạn bất ngờ, thì nàng còn phải giải trình lại với triều đình.Những người này đầu treo lơ lửng ngang thắt lưng, quanh năm trông giữ biên cảnh Vụ triều, không có vông lao thì cũng có khổ lao, thế nhưng bọn họ lại chẳng nhận được chút đãi ngộ nào. Đám đại thần trong triều chỉ lo vơ quyền vét tiền, còn Hoàng Đế trên kia thì ngày ngày rúc trong nhà xưởng để cải tiến chiếc máy hơi nước của mình. Chẳng một ai thực sự quan tâm để sống chết của bọn họ.Người duy nhất còn nhớ đến họ là Cố Quyệt, bởi khi đó nàng phải đến phong địa của mình. Tĩnh Bình Đế muốn nàng tiện thể trông coi biên cảnh, nhưng lại không muốn nuôi lớn thế lực của nàng, vậy nên tuyển đi tuyển lại, cuối cùng hắn đã chọn cho nàng đống quân lính đóng ở Thanh Dương đã sắp thành thổ phỉ.Nhắc tới đội quân này thì thấy cũng khổ, triều đình không phát lương bổng, mà lính thì phải ăn cơm. Không được phát lương, bọn họ đành phải nhắm vào bách tính để giữ cái mạng của mình.Trước kia Thẩm Liệm sống khổ như vậy, khó mà nói là không có phần "công trạng" của đám quân Thanh Dương.Sau khi Cố Quyệt đến thì đã tiếp quản quân đội, nhưng không phải tiếp quản toàn diện. Nàng chỉ phát lương bổng, phát lương thực đúng hạn, duy trì ổn định.Để nuôi được đám người này, nàng phải thường xuyên lượn khắp nơi vơ tiền cướp của, cũng từng khóc lóc than nghèo kể khổ với Tĩnh Bình Đế mấy lần mà vẫn không có kết quả. Về sau, Tĩnh Bình Đế bị nàng làm phiền quá mức, đành nói thẳng với nàng:"Ngươi tự nghĩ cách đi, chỉ cần nuôi được quân thì làm gì cũng được."Nghe được câu đó, Cố Quyệt lập tức đi tích trữ ruộng điền ở Thanh Dương, còn nhập giống từ Đông Dương về lai với giống địa phương, chọn ra giống tốt để trồng trọt, cuối cùng cũng nuôi được quân.
Nhưng quân nhân khi không có chiến sự thì luôn ngứa tay ngứa chân, hết bài bạc rồi lại tới chơi kỹ nữ, nhất là đám binh từng có "tiền án" thì làm sao chịu yên phận?Lúc Cố Quyệt mới tới, đám người này còn chịu quy củ một thời gian. Ai cũng biết nếu Hoàng Đế thực sự không có con thì Cố Quyệt sẽ là người kế vị. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Công chúa Điện hạ đã phát tiền phát gạo, dù bọn họ có vô lại đến mấy thì cũng phải giả làm cháu ngoan vài hôm.Nhưng chẳng được bao lâu, đám người này phát hiện dường như Cố Quyệt chẳng có ý muốn thu binh quyền, trước sao sau vậy, trừ việc cấm bọn họ làm hại dân chúng, ra ngoài chơi kỹ nữ, thì gần như nàng chẳng có yêu cầu nào.Hơn nữa Cố Quyệt lại chưa từng đến vùng biên cảnh. Thời gian dài, lòng người bắt đầu dao động.Bề ngoài không cho bọn họ ăn nhậu chơi bời, vậy âm thầm làm thì chắc không sao?Vậy là ban đầu từ lén lút trốn khỏi quân doanh, sau này bọn họ còn quang minh chính đại đi chơi kỹ viện ở mấy trấn quanh đó. Đám tướng sĩ đều cảm thấy cái chức danh Công chúa Điện hạ này chẳng qua chỉ là thứ hoa cảnh để ngắm mà thôi.Mãi đến giờ, mấy người trong số họ gian dâm với dân lành, bị Lý trưởng tố cáo thẳng lên phủ Công chúa. Cố Quyệt nghe tin lập tức nổi giận, mang theo Châm Vũ chạy đến quân doanh.Tới nơi, tên tướng quân cầm đầu còn định gạt nàng, đánh trống lảng qua loa. Cố Quyệt không dài dòng, thẳng tay rút kiếm đâm xuyên người hắn ngay tại chỗ.Trước đây nàng không có thời gian, cũng chẳng có năng lực mà quản đám người này, dù sao thì Vương Triều Ba giám sát nàng rất chặt. Thế nhưng giờ đây cả Khê Châu đều nằm trong tay nàng, sao còn để đám người này lộng hành được?Mấy phó tướng thấy Cố Quyệt vô cớ xử tử thượng cấp của mình, vô cùng kinh hãi, hạ quyết tâm phải cho vị Công chúa Điện hạ này biết thế nào là lễ độ, bèn lập tức rút đao dẫn binh bao vây nàng.Nhưng hiện giờ Cố Quyệt đã chẳng còn phải giấu tài ẩn thân như năm xưa nữa. Nàng thổi ám hiệu, trong phút chốc, ba ngàn nữ binh đã xuất hiện bên ngoài quân doanh, bao vây toàn bộ đám quân lính. Phó tướng thấy vậy, kinh hoàng chất vấn:"Ngươi thân là Công chúa, lại dám nuôi tư binh?!"Nhìn mấy nữ binh mặc giáp kia, ai cũng cao to rắn rỏi, tinh thần sung mãn, không thể nào chỉ vài hôm là luyện thành.Cố Quyệt chắp tay sau lưng, cười đáp:"Chứ không các ngươi nghĩ cô gánh tiếng xấu bao năm nay là vì cái gì?"Nàng vơ vét tiền đã thành lão luyện, nhưng cũng tiêu tiền như nước. Mọi người đều nói nàng phung phí tiền của, nhưng đâu ai biết nàng đang nuôi quân tích lực. Nếu chỉ là nuôi một vạn quân Thanh Dương này, thì nàng cũng không túng quẫn đến mức phải kéo cả đồ tùy táng của Trần Mậu đi bán.Dứt lời là ra tay giết người.Đánh giết từ trưa đến đêm mới miễn cưỡng coi như là diệt sạch được lũ sâu mọt trong quân doanh, sau đó lại tinh giản một phần quân số, chừa ra chỗ trống để sắp xếp tâm phúc của mình vào, rồi lại phân tán nữ binh, trộn lẫn vào đội ngũ. Làm vậy, nàng có thể đưa tư binh mình nuôi ra ánh sáng, cũng tiện thu thập toàn bộ quân đội về dưới trướng.Thanh tẩy xong toàn bộ, nàng lại phân phó người đi đến các thôn làng, thị trấn xung quanh để giải quyết hậu quả, nhận lỗi, kêu oan cho dân......Một loạt xử lý như thế, nhanh thì cũng phải mất hai ngày.Chưa kể từ Thanh Dương về thành Thiên Thủy cũng xa, nên đợi đến khi Cố Quyệt xử lý xong, trở lại tiểu viện Thường gia thì đã là nửa đêm ngày thứ năm.Lúc đó, Thẩm Liệm đã tức giận đến nỗi ôm gối ngủ say. Cố Quyệt về đến nơi, nhìn thoáng một cái, thấy nàng ngủ yên ổn nên cũng không đánh thức, chỉ sai người đi gọi Phạm Hào tới.Phạm Hào nửa đêm bị dựng dậy cũng không dám oán thán, vội thu dọn đồ đạc rồi theo tới tiểu viện Thường gia.Trong thư phòng, lúc Phạm Hào tới nơi, Cố Quyệt vừa tắm xong, hơi nước cũng không che phủ được sát khí quanh thân nàng.Lần này nàng giết không ít người, lại bôn ba mấy ngày, tâm trạng vô cùng tệ.Phạm Hào thấy Cố Quyệt bước ra liền đứng dậy hành lễ, còn chưa hành lễ xong thì Cố Quyệt đã bực dọc cất lời:"Đừng làm mấy thứ giả tạo này nữa, việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?"
Chính là nói đến việc điều tra vụ gian lận kỳ thi Hương.Phạm Hào lần lượt trình bày. Nghe đến đoạn Ngô Diệu bằng lòng lập công đầu, dâng tấu chương lên kinh thành thì sắc mặt Cố Quyệt cuối cùng cũng dịu đi một chút:"Coi như là hắn cũng thức thời."Hiện giờ cả Khê Châu đã nằm trong tay Cố Quyệt, muốn điều tra chuyện gian lận kỳ thi Hương cũng không phải là không có khả năng. Nhưng nòng súng bao giờ cũng nhắm vào chim đầu đàn, đứa con trong bụng Vạn Quý phi còn chưa tới lúc định số, đương nhiên nàng sẽ không muốn lộ mặt quá sớm. Chính vì thế, để nhà họ Ngô ra mặt đề cập đến chuyện này là tốt nhất.Phạm Hào nói tiếp:"Còn một chuyện nữa... Ngô Diệu hy vọng Điện hạ có thể nể tình xưa, chiếu cố muội muội của hắn một chút."Cố Quyệt không nói gì, xem như là ngầm đồng ý.Năm xưa còn ở kinh thành, nàng và Ngô Diệu từng là bạn đồng môn. Tuy không có mấy giao tình, nhưng nàng cũng không phải loại người vì mục đích của mình mà ép chết cả nhà người ta.Xong chuyện chính, Phạm Hào xin cáo từ, nhưng bị Cố Quyệt gọi lại:"Sự việc lần này rồi, kinh thành tất sẽ nổi gió. Nếu Bệ hạ thực sự điều tra triệt để vụ gian lận kỳ thi Hương, sợ là triều đình sẽ trống ra rất nhiều ghế. Trong lòng ngươi có dự tính gì không?"Ý tứ chính là muốn sắp xếp cho Phạm Hào, cũng là chính thức kéo Phạm Hào vào phe mình.Phạm Hào mặt không đổi sắc:"Tất cả nghe theo Điện hạ an bài."Vụ điều tra gian lận thi Hương, Cố Quyệt không động sớm, không động muộn, mà lại chọn đúng lúc này ra tay, chính là vì nàng muốn nhân cơ hội đẩy người của mình lên. Vị trí trong triều, Đinh là Đinh, Mão là Mão, chỗ nào ra chỗ đó, không có ai xuống thì sao có người lên? Nếu chỉ trông chờ vào khoa cử, thì phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có thể bố trí xong người của mình cho chu toàn?Mượn chuyện để hành động tuy có rủi ro, nhưng lợi ích thu được vẫn rất đáng kể.
P/s: Cô ấy biết tui edit truyện mỗi đêm đó, nên hôm nào mệt cô ấy hay xui tui nghỉ =)))) Tuy tui không nghỉ nhưng cũng không nổi 1 ngày 1 chương nữa vì tui mệt thật =)))))
Nhưng quân nhân khi không có chiến sự thì luôn ngứa tay ngứa chân, hết bài bạc rồi lại tới chơi kỹ nữ, nhất là đám binh từng có "tiền án" thì làm sao chịu yên phận?Lúc Cố Quyệt mới tới, đám người này còn chịu quy củ một thời gian. Ai cũng biết nếu Hoàng Đế thực sự không có con thì Cố Quyệt sẽ là người kế vị. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Công chúa Điện hạ đã phát tiền phát gạo, dù bọn họ có vô lại đến mấy thì cũng phải giả làm cháu ngoan vài hôm.Nhưng chẳng được bao lâu, đám người này phát hiện dường như Cố Quyệt chẳng có ý muốn thu binh quyền, trước sao sau vậy, trừ việc cấm bọn họ làm hại dân chúng, ra ngoài chơi kỹ nữ, thì gần như nàng chẳng có yêu cầu nào.Hơn nữa Cố Quyệt lại chưa từng đến vùng biên cảnh. Thời gian dài, lòng người bắt đầu dao động.Bề ngoài không cho bọn họ ăn nhậu chơi bời, vậy âm thầm làm thì chắc không sao?Vậy là ban đầu từ lén lút trốn khỏi quân doanh, sau này bọn họ còn quang minh chính đại đi chơi kỹ viện ở mấy trấn quanh đó. Đám tướng sĩ đều cảm thấy cái chức danh Công chúa Điện hạ này chẳng qua chỉ là thứ hoa cảnh để ngắm mà thôi.Mãi đến giờ, mấy người trong số họ gian dâm với dân lành, bị Lý trưởng tố cáo thẳng lên phủ Công chúa. Cố Quyệt nghe tin lập tức nổi giận, mang theo Châm Vũ chạy đến quân doanh.Tới nơi, tên tướng quân cầm đầu còn định gạt nàng, đánh trống lảng qua loa. Cố Quyệt không dài dòng, thẳng tay rút kiếm đâm xuyên người hắn ngay tại chỗ.Trước đây nàng không có thời gian, cũng chẳng có năng lực mà quản đám người này, dù sao thì Vương Triều Ba giám sát nàng rất chặt. Thế nhưng giờ đây cả Khê Châu đều nằm trong tay nàng, sao còn để đám người này lộng hành được?Mấy phó tướng thấy Cố Quyệt vô cớ xử tử thượng cấp của mình, vô cùng kinh hãi, hạ quyết tâm phải cho vị Công chúa Điện hạ này biết thế nào là lễ độ, bèn lập tức rút đao dẫn binh bao vây nàng.Nhưng hiện giờ Cố Quyệt đã chẳng còn phải giấu tài ẩn thân như năm xưa nữa. Nàng thổi ám hiệu, trong phút chốc, ba ngàn nữ binh đã xuất hiện bên ngoài quân doanh, bao vây toàn bộ đám quân lính. Phó tướng thấy vậy, kinh hoàng chất vấn:"Ngươi thân là Công chúa, lại dám nuôi tư binh?!"Nhìn mấy nữ binh mặc giáp kia, ai cũng cao to rắn rỏi, tinh thần sung mãn, không thể nào chỉ vài hôm là luyện thành.Cố Quyệt chắp tay sau lưng, cười đáp:"Chứ không các ngươi nghĩ cô gánh tiếng xấu bao năm nay là vì cái gì?"Nàng vơ vét tiền đã thành lão luyện, nhưng cũng tiêu tiền như nước. Mọi người đều nói nàng phung phí tiền của, nhưng đâu ai biết nàng đang nuôi quân tích lực. Nếu chỉ là nuôi một vạn quân Thanh Dương này, thì nàng cũng không túng quẫn đến mức phải kéo cả đồ tùy táng của Trần Mậu đi bán.Dứt lời là ra tay giết người.Đánh giết từ trưa đến đêm mới miễn cưỡng coi như là diệt sạch được lũ sâu mọt trong quân doanh, sau đó lại tinh giản một phần quân số, chừa ra chỗ trống để sắp xếp tâm phúc của mình vào, rồi lại phân tán nữ binh, trộn lẫn vào đội ngũ. Làm vậy, nàng có thể đưa tư binh mình nuôi ra ánh sáng, cũng tiện thu thập toàn bộ quân đội về dưới trướng.Thanh tẩy xong toàn bộ, nàng lại phân phó người đi đến các thôn làng, thị trấn xung quanh để giải quyết hậu quả, nhận lỗi, kêu oan cho dân......Một loạt xử lý như thế, nhanh thì cũng phải mất hai ngày.Chưa kể từ Thanh Dương về thành Thiên Thủy cũng xa, nên đợi đến khi Cố Quyệt xử lý xong, trở lại tiểu viện Thường gia thì đã là nửa đêm ngày thứ năm.Lúc đó, Thẩm Liệm đã tức giận đến nỗi ôm gối ngủ say. Cố Quyệt về đến nơi, nhìn thoáng một cái, thấy nàng ngủ yên ổn nên cũng không đánh thức, chỉ sai người đi gọi Phạm Hào tới.Phạm Hào nửa đêm bị dựng dậy cũng không dám oán thán, vội thu dọn đồ đạc rồi theo tới tiểu viện Thường gia.Trong thư phòng, lúc Phạm Hào tới nơi, Cố Quyệt vừa tắm xong, hơi nước cũng không che phủ được sát khí quanh thân nàng.Lần này nàng giết không ít người, lại bôn ba mấy ngày, tâm trạng vô cùng tệ.Phạm Hào thấy Cố Quyệt bước ra liền đứng dậy hành lễ, còn chưa hành lễ xong thì Cố Quyệt đã bực dọc cất lời:"Đừng làm mấy thứ giả tạo này nữa, việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?"
Chính là nói đến việc điều tra vụ gian lận kỳ thi Hương.Phạm Hào lần lượt trình bày. Nghe đến đoạn Ngô Diệu bằng lòng lập công đầu, dâng tấu chương lên kinh thành thì sắc mặt Cố Quyệt cuối cùng cũng dịu đi một chút:"Coi như là hắn cũng thức thời."Hiện giờ cả Khê Châu đã nằm trong tay Cố Quyệt, muốn điều tra chuyện gian lận kỳ thi Hương cũng không phải là không có khả năng. Nhưng nòng súng bao giờ cũng nhắm vào chim đầu đàn, đứa con trong bụng Vạn Quý phi còn chưa tới lúc định số, đương nhiên nàng sẽ không muốn lộ mặt quá sớm. Chính vì thế, để nhà họ Ngô ra mặt đề cập đến chuyện này là tốt nhất.Phạm Hào nói tiếp:"Còn một chuyện nữa... Ngô Diệu hy vọng Điện hạ có thể nể tình xưa, chiếu cố muội muội của hắn một chút."Cố Quyệt không nói gì, xem như là ngầm đồng ý.Năm xưa còn ở kinh thành, nàng và Ngô Diệu từng là bạn đồng môn. Tuy không có mấy giao tình, nhưng nàng cũng không phải loại người vì mục đích của mình mà ép chết cả nhà người ta.Xong chuyện chính, Phạm Hào xin cáo từ, nhưng bị Cố Quyệt gọi lại:"Sự việc lần này rồi, kinh thành tất sẽ nổi gió. Nếu Bệ hạ thực sự điều tra triệt để vụ gian lận kỳ thi Hương, sợ là triều đình sẽ trống ra rất nhiều ghế. Trong lòng ngươi có dự tính gì không?"Ý tứ chính là muốn sắp xếp cho Phạm Hào, cũng là chính thức kéo Phạm Hào vào phe mình.Phạm Hào mặt không đổi sắc:"Tất cả nghe theo Điện hạ an bài."Vụ điều tra gian lận thi Hương, Cố Quyệt không động sớm, không động muộn, mà lại chọn đúng lúc này ra tay, chính là vì nàng muốn nhân cơ hội đẩy người của mình lên. Vị trí trong triều, Đinh là Đinh, Mão là Mão, chỗ nào ra chỗ đó, không có ai xuống thì sao có người lên? Nếu chỉ trông chờ vào khoa cử, thì phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có thể bố trí xong người của mình cho chu toàn?Mượn chuyện để hành động tuy có rủi ro, nhưng lợi ích thu được vẫn rất đáng kể.
[Hết chương 116]
Editor tâm sự mỏng: Lỡ mà dạo tới tui ra chương chậm hơn bình thường, thì là vì tui đang vướng phải cđ tình iu ('▽`) Người ấy là quản lý nhà hàng, còn tui là "địa chủ" cho thuê mặt bằng cái nhà hàng đó =)))) Lẽ ra tui chỉ cần ngồi im thu tiền nhà mỗi tháng thôi nhưng không, 7h tối nào tui cũng chạy qua đó take order, pha đồ uống, rửa cốc và bê đồ, thi thoảng dỗ cô ấy khóc vì gặp khách hãm, sau đó đưa cô ấy về nhà nên ngày nào về tới nhà cũng quá nửa đêm, như hôm nay đưa cô ấy đi ăn đêm nữa nên về tới nhà cũng hơn 2h sáng 😇 Dù chúng tôi chỉ mập mờ và có lẽ không đi đến đâu đâu, và tui đi xem tarot rồi, người ta cũng bảo sắp tới tui vẫn độc thân thôi 🥹 nhưng cái sự simp lỏ này sẽ tiếp diễn 🥹 Tui mong lỡ có chuyện gì cổ sẽ không nghỉ làm, nếu không chị chủ sẽ đánh chếc tui vì làm nhân viên cốt cán nghỉ làm =)))))P/s: Cô ấy biết tui edit truyện mỗi đêm đó, nên hôm nào mệt cô ấy hay xui tui nghỉ =)))) Tuy tui không nghỉ nhưng cũng không nổi 1 ngày 1 chương nữa vì tui mệt thật =)))))