[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 94: Lời thề dưới gốc liễu



Trấn quốc quân

Một mạch gấp rút trở về, ta rốt cuộc cũng kịp đặt chân đến doanh trại trấn quốc quân vào chiều tối trước Giao Thừa. Lý Vũ đứng đón ta ở cổng quân doanh, giữa gió bắc rét buốt, một đại nam nhân như hắn lại ung dung đứng nhấm nháp hạt dưa, nhìn ta nói:

"Sáng nay thằng nhóc nhà ta còn hỏi chừng nào ngươi về, trùng hợp thế nào ngươi lại về đúng chiều tối nay thế này! Ê, lần này ngươi lôi về được bao nhiêu lương thực đây?"

Ta báo số lượng cho hắn, rồi quay lại phân phó người đưa lương thảo vào kho. Lý Vũ nghe xong thì ngửa mặt lên trời cười ha hả:

"Ái chà chết thật! Tiểu Nam Nam, ngươi thật làm ta nở mày nở mặt. Binh bộ với Lại bộ sao tự nhiên lại hào phóng thế này chứ?"

Ta nhướng mày:

"Ngươi nói xem?"

Lý Vũ bốc một nắm hạt dưa dúi vào tay ta, nói:

"Chẳng lẽ ngươi dùng mỹ nam kế?" Hắn đảo mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói. "Kiểu đoạn tụ giống ngươi thế này chẳng lẽ rất đắt khách sao?"

Ta đạp hắn một cước, ném đống hạt dưa trả lại:

"Ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy không?"

Lý Vũ cười hề hề, ghé sát vào ta thì thầm:

"Ngươi biết mà, quân doanh này làm gì có bóng dáng nữ nhân, lâu ngày nam phong cũng vô cùng thịnh hành. Ngươi thế này, ta không muốn nghĩ ngươi theo hướng ghê tởm cũng không được."

Nhưng vấn đề lão tử là ma kính (đồng tính nữ) cơ mà, thịnh hành nam phong liên quan gì đến ta! Ta nghĩ thầm.

"Phải rồi, lần này ngươi trở về vương đô, có khai huân* không?" Lý Vũ khoác vai ta, cười đầy mờ ám, nhỏ giọng hỏi.

Ta ngẩn người:

"Khai huân gì cơ?"

Lý Vũ trợn trắng mắt, thấy ta thật sự không hiểu, hắn liền chắp hai tay xếp chồng lên nhau, cử động vài cái, nói một câu lời ít ý nhiều:

"Thủy • • hợp**."

"........." Ta lập tức đen mặt, xoay người bỏ đi.

(*) Khai huân: nghĩa đen là chỉ việc lâu ngày ăn chay, khát khao được thưởng thức món ngon, nghĩa bóng chỉ ham muốn tình dục lâu ngày

(**) Thủy • • hợp: tác giả đã censor hai chữ ở giữa nhưng mình đoán là thủy nhũ giao hợp, bắt nguồn từ thành ngữ thủy nhũ giao hòa, chỉ sự gắn bó tình cảm, thì giao hợp chắc là cái đó đó

Lý Vũ ở phía sau còn gọi với theo:

"Ấy, không có thì thôi, nổi giận cái gì chứ! Để qua mấy ngày nữa Vũ thúc tặng cho ngươi một cô nhé!"

Ta thầm rủa trong lòng tên Lý Vũ này già mà không đáng kính, vào trong quân doanh rồi mà cũng chẳng ra thể thống gì. Đợi ta có cơ hội, ta không chỉnh đốn hắn một phen thì không được.

Nhưng đáng tiếc là ta còn chưa kịp chỉnh đốn cái gì, hắn đã chỉnh ta trước luôn rồi.

Hôm đó, Lý Vũ nói muốn tìm một cô nương cho ta, ta nghĩ hắn chỉ nói suông mà thôi, ai ngờ hắn lại thực sự đưa một nữ nhân đến.

Ngày mùng bảy năm mới, ta đang đọc sách trong trướng thì có tướng sĩ xin bái kiến.

"Vào đi." Ta nói.

Một lát sau, hai tướng sĩ dẫn theo một nữ tử tiến vào, hành lễ với ta:

"Tướng quân."

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy nữ nhân kia, ta quả thực không khỏi ngẩn người:

"Chuyện gì đây?"

"Hồi Tướng quân, có đợt quân kỹ* mới nhập doanh. Lý lão tướng quân nói ngài vất vả, cần người hầu hạ, liền bảo thuộc hạ chọn một nữ tử để đưa tới."

Quân kỹ: chỉ những người phụ nữ bị ép buộc hoặc tình nguyện phục vụ tình dục cho binh lính trong quân đội

"........."

Lý Vũ, sao ngươi còn chưa chết đi! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cần nữ nhân?! Ngươi mù rồi sao!

"Không cần đâu." Ta gồng cơ mặt, kìm nén lời chửi mắng, bình thản nói. "Thay ta tạ ơn Lý lão tướng quân."

"Rõ."

Hai tướng sĩ hành lễ, xoay người định dẫn nữ tử kia rời đi thì ta đột nhiên đổi ý:

"Khoan đã."

"Tướng quân."

Ta mặt không đổi sắc nhìn nữ nhân đang mặc y phục vải thô màu trắng, cúi đầu im lặng kia.

"Để nàng lại." Ta nói.

Người xung quanh ai cũng muốn nhét nữ nhân cho ta, chi bằng sớm cắt đứt cái họa này còn hơn.

"Rõ." Tướng sĩ tuân lệnh lui ra.

Ta cúi đầu tiếp tục đọc sách, cũng không có dự định để ý tới sự xuất hiện của nữ nhân kia. Lật thêm một trang, doanh trướng lặng im như tờ. Rất lâu sau, nữ tử kia đứng dậy, đi đến bên cạnh ta, cung kính đứng chờ.

Ta không quay đầu nhìn, chỉ thản nhiên hỏi:

"Tên gì?"

"Nô, Như Ý."

Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, toàn thân ta run lên. Ta lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào nàng, một cái tên suýt nữa thất thanh bật ra khỏi miệng ta. Thế nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nàng, ta chợt cứng họng.

Nàng không phải Mộ Dung Bạch. Ta điên rồi mới có thể nghĩ nàng là Mộ Dung Bạch, nghĩ rằng Mộ Dung Bạch sẽ đến đây.

Ta chăm chú nhìn nàng thật lâu, mãi sau ta mới cất lời:

"Như Ý?"

Nàng hơi cúi người với ta:

"Nô tỳ bái kiến Tướng quân."

Ta khẽ nhắm mắt, lấy lại tinh thần, mở miệng, bình thản hỏi:

"Nguyên quán ở đâu?"

"Khánh Châu."

"Vì sao bị sung vào nô tịch?"

"Người trong tộc phạm tội... bị liên lụy, phải nhập nô tịch."

"Rõ rồi." Ta thản nhiên đáp. "Lát nữa bảo thị vệ canh gác dẫn ngươi đến hậu cần nhận chăn đệm, rồi bảo họ dựng một chiếc giường trong trướng này."

"........."

Không nghe nàng đáp lại, ta có chút khó hiểu ngẩng lên nhìn, chỉ thấy nàng cắn môi, sắc mặt thoáng bối rối.

"Sao vậy?" Ta nghĩ ta có phần mềm lòng với nàng, chỉ vì giọng nói của nàng.

"Tướng quân... không để nô tỳ...... thị tẩm sao?"

Ta thoáng sững sờ, sau đó mặt lại không cảm xúc nói:

"Không cần."

Nàng đột ngột quỳ xuống, hành đại lễ với ta:

"Như Ý tạ đại ân của Tướng quân!"

Ta lắng nghe thanh âm của nàng, có chút xuất thần. Có lẽ là gần đây quân vụ chẳng mấy bận rộn, ta bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm hơn rất nhiều, thường hay hồi tưởng những chuyện đã qua.

Những chuyện của thật lâu, thật lâu về trước, gần như đã bị ta quên lãng.

"Khi không có ai, cứ gọi ta là Tư Lự." Giọng nói bình thản của ta vang lên trong trướng.

Ta quả thực là điên rồi, điên đến mức phải tạo ra một ảo ảnh để thay thế, để ảo tưởng rằng nàng vẫn luôn ở bên ta.

"......Tư Lự."

Hồi lâu sau, một giọng nói thanh lãnh, khàn khàn vang lên giữa doanh trướng. Nghe thấy tiếng, thân thể ta run rẩy dữ dội, khóe mắt bỗng chảy xuống một giọt lệ.

Đêm nay, gió lại nổi lên rồi.
______________________________

Tần vương cung, Trường Sinh Điện

"Vương Thượng, nên nghỉ ngơi thôi ạ."

Đêm đã khuya, đại cung nữ Tiểu Đào Tử bước vào nội thất Trường Sinh Điện, hành lễ với Mộ Dung Bạch.

Mộ Dung Bạch lặng lẽ ngồi trên ghế, trước án thư vẫn là quyển sách năm xưa, vẫn lật đến đúng trang ấy, chưa từng thay đổi suốt năm năm trời. Đầu nàng hơi ngẩng lên, toàn thân không nhúc nhích, mắt không rời xà nhà. Tiểu Đào Tử nói xong thì đứng yên bên cạnh, cũng không nói gì thêm quấy rầy nàng.

Thật lâu sau, Mộ Dung Bạch mới cất lời:

"Gần đây, cô nhớ lại rất nhiều chuyện xưa."

Tiểu Đào Tử tiến lên, pha một chén trà rồi hai tay dâng lên:

"Có lẽ là do gần đây Vương Thượng không nghỉ ngơi tốt rồi."

Mộ Dung Bạch cúi đầu, khẽ bật cười:

"Đã rất lâu rồi, cô chẳng có giấc ngủ nào yên ổn."       

"........."

Tiểu Đào Tử mấp máy môi. Nàng biết rõ lúc này mình nên nói điều gì đó, nhưng rồi chẳng biết nên nói gì mới phải. Có lẽ là nàng quá hiểu Vương Thượng của mình, hoặc cũng có lẽ, là nàng hoàn toàn không hiểu gì về Vương Thượng của mình cả. Những lúc thế này, nàng chỉ có thể im lặng đứng bên chủ nhân của mình.

Nhưng trong lòng nàng lại biết rõ, trong lòng Vương Thượng của nàng, ai là người mà Vương Thượng muốn ở bên nhất.

Thế nhưng, người ấy đã rời đi nửa tháng rồi.

"Ngày hôm nay là ngày mấy?"

"Là mùng bảy tháng Giêng, Thất Nguyên Tiết." Tiểu Đào Tử đáp

"Mùng bảy......"

Mộ Dung Bạch lặp lại. Nàng trước kia chẳng phải kẻ đa sầu đa cảm, không biết vì điều gì, đêm nay nàng lại đột nhiên hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa. Không, có lẽ cũng không phải bây giờ nàng mới bắt đầu nhớ, mà nỗi nhớ của nàng quá chất chứa, quá tích tụ, đêm nay đã vỡ đê.

"Nói ra thì, cô có thể cùng hắn đón năm mới, chỉ có một lần mà thôi."

"Còn nhiều cơ hội lắm, Vương Thượng."

"Còn cơ hội sao?"

"......Còn." Tiểu Đào Tử hít sâu một hơi, mỉm cười với Mộ Dung Bạch. "Vương Quân Bệ hạ xưa nay cùng Vương Thượng tình thâm ý trọng, nhất định, sẽ muốn cùng Vương Thượng đón năm mới thật nhiều lần nữa."

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch lại bật cười:

"Ngươi còn nhớ Tô Vực, Tô cô nương không?"

"Nhớ. Tô cô nương chính là sư thúc của Vương Quân."

Nụ cười nơi khóe môi Mộ Dung Bạch dần thu lại, giọng nàng tựa như tan vào gió đêm:

"Không chỉ là sư thúc... Bọn họ, từng thành thân."

Mặt Tiểu Đào Tử biến sắc, hoảng hốt lắp bắp:

"Chuyện này...... chuyện này sao có thể!"

Mộ Dung Bạch không đáp lời.

Tiểu Đào Tử trước giờ luôn thông tuệ, trong lòng cẩn thận nhớ lại những lần gặp gỡ Tô Vực khi xưa. Mộ Dung Bạch không nói thì không sao, nhưng vừa nói, nàng bỗng chợt nhận ra, quả thực Tô Vực kia luôn có sự đối đã đặc biệt dành cho Vương Quân... Chỉ riêng nàng thôi cũng đã chứng kiến không dưới ba lần Tô Vực say rượu, lần nào cũng vậy, vừa say là lại gọi thẳng tục danh của Vương Quân. Trước đây nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng là sư điệt tình thâm. Mà giờ xem ra, chỉ sợ sư điệt là giả, tình thâm mới là thật.

Tên đoạn tụ chết tiệt này, vận đào hoa vượng tới cả sư thúc nhà mình rồi! Đúng là một tên đăng đồ tử mặt dày không biết xấu hổ!

Thế nhưng, dù trong lòng Tiểu Đào Tử mắng chửi thầm tên đoạn tụ đáng chết kia, thực chất bao nhiêu năm qua nàng đâu có mù. Trong lòng người kia có ai, người sáng suốt liếc mắt một cái là rõ ràng. Nghĩ đến việc tên đoạn tụ chết tiệt ấy đối với Vương Thượng một mảnh si tâm mê đắm, thêm vào đó Vương Thượng cũng có phần nương theo hắn, Tiểu Đào Tử quyết định lúc này không được đục nước béo cò.

Nên nói lời hay cho tên đoạn tụ ấy thôi.

"Vậy thì sao chứ? Vương Thượng và Vương Quân đã thành hôn nhiều năm, trong lòng Vương Quân Bệ hạ có ai, Vương Thượng sao lại chẳng hay."

"........." Mộ Dung Bạch im lặng.

Nàng biết lời của Tiểu Đào Tử không phải giả, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng cũng hiểu, cũng biết rõ tình ý người nọ dành cho nàng. Thế nhưng càng hiểu thì nàng lại càng giận. Nàng giận người nọ cùng Tô Vực...... rõ ràng là thích nàng, dựa vào cái gì mà hết thảy mọi chuyện đều đặt Tô Vực ở vị trí đầu tiên? Nói sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão, vậy mà vừa hay tin tô Vực từ thế xong liền muốn hòa ly với nàng!

Nàng chưa từng khơi dậy tình ý với Tung Hoành, từ đầu nàng đã biết nhân duyên giữa bọn họ chỉ là một thủ đoạn chính trị. Là kẻ đích thân bày mưu tính kế, đương nhiên nàng có thể không đếm xỉa...... Dùng một cuộc hôn nhân là có thể đổi lấy một người tận lực vì Tần Quốc, vụ làm ăn như thế, bất cứ bậc quân vương nào đều sẽ làm. Nhưng nàng vạn lần tính toán, lại không thể tính đến, người nọ với đôi mắt trong veo chỉ chứa mỗi hình bóng nàng, một người sẽ dành cho nàng tình cảm sâu đậm đến vậy......

Nàng từng làm ngơ, từng cự tuyệt, từng vùng vẫy... cuối cùng lại vẫn thỏa hiệp. Nói thẳng ra, có thể được Quỷ Cốc Tung Hoành yêu thương, quả thực là một chuyện rất may mắn. Nàng cũng không rõ, một kẻ tay nhuốm đầy máu tanh, bẩn thỉu máu lạnh như nàng, rốt cuộc là tích được mấy đời phúc đức mới có thể nhận được tình yêu của Tung Hoành. Nàng vẫn luôn biết mình đã chiếm được tình cảm độc nhất vô nhị của người nọ, nhưng nàng cũng biết thân là quân vương, nàng không thể thẳng thắn trực tiếp đáp lại tình cảm ấy được.

Quỷ Cốc Tung Hoành... là một người rất hoàn mỹ. Nàng không muốn tổn thương nàng ấy, nhưng thực tế hết lần này đến lần khác, nàng lại làm nàng ấy tổn thương. Người kia lần nào cũng đều tha thứ cho nàng, bao dung nàng.

Vì sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng căn bản là... không có cách nào hoàn trả được. Hơn nữa lòng tham không đáy của nàng, dưới sự nuông chiều của người nọ, đã dần biến nàng càng ngày càng trở nên không giống chính mình nữa.

Nàng không thể khoan nhượng, trong ánh mắt người nọ còn có bóng hình của người khác... vậy nên nàng bày mưu, xóa đi sự tồn tại của Tô Vực. Mà đồng thời nàng lại như một kẻ tự ngược, tự mình nói cho người nọ biết, nói rằng chính nàng đã ép Tô Vực đến đường chết......

Mộ Dung Bạch, ngươi đúng là một trò cười. Muốn nhìn xem trong lòng nàng ấy, ai mới là người quan trọng hơn sao? Nhìn xem, đây là chính là câu trả lời của nàng ấy dành cho ngươi: Ngươi động đến Tô Vực, nàng hòa ly với ngươi, tâm tử tòng quân, không nguyện trở về.

Xem đi, cho dù nàng ấy đã biết Tô Vực chưa chết, chẳng phải, vẫn cứ rời xa ngươi đó sao?

"......Ngươi cũng cảm thấy, hắn thích cô sao?" Mộ Dung Bạch buông mi mắt, như thể đang nhớ về một đoạn quá khứ xa xôi về trước.

"Không phải Tiểu Đào Tử cảm thấy, mà là Tiểu Đào Tử nhìn ra. Trước đây khi còn ở Trường Sinh Điện, Vương Thượng bận rộn chính vụ, Vương Quân một mình ở trong điện, không có việc gì làm, liền giúp Vương Thượng gấp y phục, mỗi một chiếc đều gấp cẩn thận tỉ mỉ, vừa gấp vừa mỉm cười......"

"Gấp... gấp y phục?" Mộ Dung Bạch thoáng sững sờ.

"Đúng vậy, không chỉ là gấp y phục, những chuyện liên quan đến Vương Thượng, hầu như đều là Vương Quân tự thân tự lực làm. Nói mới nhớ, có một thời gian Vương Thượng thường xuyên gặp ác mộng, Vương Quân còn chuyên tâm học cách điều hương, muốn để Vương Thượng có thể ngủ ngon giấc."

"......Nhưng hắn hiện tại... đã lâu lắm rồi, không còn để tâm đến ta nữa." Giọng Mộ Dung Bạch khàn đi, che giấu đau đớn, tưởng rằng mình vẫn là một vị quân vương bất khả chiến bại. "Hắn đi rồi, lâu lắm rồi......"

"Tiểu Đào Tử từ nhỏ đã theo hầu hạ Vương Thượng, trong lòng cũng hiểu rõ nỗi khổ của Vương Thượng. Nhưng nói một câu công bằng, trước đây, người quả thực đã bỏ quên Vương Quân Bệ hạ."

"........."

Thì ra tất cả mọi người đều biết nàng bỏ quên người nọ, cho nên nàng ấy muốn đi, cũng không có gì khó hiểu, phải không?

Nhưng nàng thực sự, không cam lòng......

Không cam lòng chút nào!

"Đợi đến khi chiến sự này kết thúc, Vương Thượng hãy cùng Vương Quân nói chuyện thật tốt. Thực ra trong lòng Bệ hạ trước giờ vẫn chỉ có Vương Thượng mà thôi." Tiểu Đào Tử khuyên nhủ.

"Lui xuống đi." Sau một hồi lâu, Mộ Dung Bạch mới cất giọng.

"Dạ."

Nói chuyện thật tốt, phải nói thế nào đây? Nói nàng từng vì Tần Quốc, hạ độc người ấy một lần? Vì thanh trừng gian thần, từng hạ lệnh ám sát người ấy? Vì để Tần Quốc hữu hậu, thành hôn với Tạ Trường Quân?

— Nàng làm sao có thể nói ra được!

Sai một li, đi một dặm.

Mộ Dung Bạch thông minh khó tưởng, nàng tự biết những việc bản thân từng làm, vô luận thế nào cũng không thể nói ra, nhưng đồng thời, nàng cũng biết cách nắm chặt điểm yếu của đối phương. Nàng càng hiểu rõ, giới hạn cuối cùng của đối phương nằm ở nơi nào.

Mà chính vì nàng quá thông minh, thông minh đến mức cho dù biết rõ tất cả, nhưng đối với Quỷ Cốc Tung Hoành, nàng lại hoàn toàn bó tay, không có cách nào kiểm soát.

Bất lực đến tuyệt vọng, khiến người cao cao tại thượng như nàng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu, so với chuyện mắc nợ nhau, nàng thực ra càng sợ hơn việc người nọ rời đi, quay lưng rồi, liền không bao giờ trở về nữa.

Sợ người nọ không trở về, sợ người nọ quên mất nàng, vậy nên lòng nàng khắc sâu nỗi hận của người nọ dành cho nàng.

Hận, cũng là một loại vướng bận.
______________________________

Trấn quốc quân

"Như Ý." Ta về doanh trướng, cất tiếng gọi nàng. "Lấy cho ta một chậu nước."

"Dạ." Như Ý theo lời lui ra ngoài.

Ta bước vào, Như Ý lướt qua ta, ta chợt nhớ đến những lời vừa rồi Lý Vũ nói với mình:

"Cô nương kia thế nào?"

"Thế nào cái gì?"

Lý Vũ cắn hạt dưa, nói ra thì chẳng hiểu nổi hắn ngày đêm cắn hạt dưa mà mà ăn mãi cũng không hết...... Khuôn mặt lộ rõ vẻ gian xảo:

"Vũ thúc đối đãi ngươi không tệ đúng không, là một khuê nữ trong trắng đó."

"........." Mặt ta đen lại, trực giác nói cho ta biết, miệng hắn chuẩn bị phun ra lời chẳng mấy hay ho.

Quả nhiên:

"Ngươi nói xem, ngươi cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, thiếu niên nhà người ta hài tử đã một bày, ngươi làm sao mà một đứa cũng chẳng có vậy? Nhân mấy tháng này không có chiến sự, ngươi mau dốc sức đi! Đừng để Quỷ Cốc gia nhà các ngươi đoạn tử tuyệt tôn......"

"........."

Ta cảm thấy gân xanh trên trán mình sắp nổ tung rồi. Cái lão bất lương này, già mà không đứng đắn! Cả ngày miệng đều đầy lời tục tĩu! Sao ta lại quen lão già này chứ?!

Lý Vũ thấy mặt ta đen thui, hắn vỗ vai ta, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

"Vũ thúc đây là nói thật với ngươi."

"........."

Hắn thở dài:

"Vũ thúc biết trong lòng ngươi không thoải mái, cũng hiểu mái đầu bạc này của ngươi từ đâu mà có. Ngươi thay đổi không được đâu. Không phải lương nhân của mình, ngươi có chờ đợi bao lâu cũng vô dụng. Nghe lời ta, nhân lúc mình còn trẻ, ngươi mau quên đi người đáng quên, đừng học sư phụ ngươi, nhảy vào cái hố sâu mấy chục năm không thoát ra được. Đánh xong trận này, ngươi cởi giáp quy điền đi. Ngươi vốn là kẻ tiêu dao tự tại, cái Đại Tần triều dã này, không thích hợp với ngươi đâu."

"Ta......"

"Dù ngươi thực sự không thể quên được, cũng đừng cự tuyệt tấm lòng người khác. Như Ý này, Vũ thúc thấy nàng không tệ. Tuy không... mỹ mạo như người kia, nhưng tìm người để chung sống, ngươi đừng chỉ để tâm đến vẻ bề ngoài. Ta đã điều tra qua, nữ tử này, là người trong tộc phạm tội, nàng chỉ bị vạ lây mà thôi. Trước khi bị bị giáng làm nô bộc, nàng cũng từng đọc qua mấy năm sách, tuy không thể cùng ngươi đàm luận thi từ ca phú, nhưng biết chút chữ nghĩa, cũng là không tệ. Nữ tử nhà dân thường, việc nhà cũng thạo...... Ngươi đó, cũng nên có người chăm sóc rồi."

"Vũ thúc." Ta cúi đầu. "Nhưng mà Vũ thúc...... Ta... Ta......"

"Vũ thúc chỉ nói đến đây thôi. Lúc ngươi đến Tần Quốc còn mới mười bảy mười tám, cũng đã gần mười năm rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ xoay quanh một người. Vũ thúc cũng thấy được nỗi khổ của ngươi. Làm thần tử, Vũ thúc cũng có phần ích kỷ. Nhưng A Tung này, Vũ thúc quả thực, không muốn thấy ngươi phải chịu khổ nữa...... Ngươi chớ quên, ngươi là đại đệ tử nhập thất của Quỷ Cốc Sơn......" Hắn lại cười. "Chờ đến khi ngươi lớn tuổi, ngươi sẽ chỉ còn khát vọng bình yên. Thứ tình cảm nồng nhiệt si mê, rồi cũng chẳng được lâu dài. Ngươi cứ thử chung sống cùng Như Ý đi, ta đã sai người xóa bỏ nô tịch cho nàng rồi. Nếu như ngươi thực sự không có tình ý với nàng... thì cũng chẳng sao. Ngày tháng còn dài, tìm một người khác cũng được... Chỉ là đừng... bám mãi lấy quá khứ không buông."

"......Ta hiểu rồi." Hồi lâu, ta mới lên tiếng.

Ta nghĩ, ta có thể hiểu những lời Lý Vũ nói, cũng biết hắn nói không sai. Ta cứ bám lấy quá khứ không buông, cứ đau khổ hoài niệm chuyện xưa, thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì ta biết, ta và Mộ Dung Bạch đã không thể quay đầu. Bằng không, ngay lúc ta biết Tô Vực vẫn còn sống, ta chắc chắn sẽ không màng tất cả mà trở về bên Mộ Dung Bạch. Nhưng thực tế ta không làm vậy, ta không trở về bên nàng. Vấn đề giữa ta và Mộ Dung Bạch chưa từng được giải quyết. Ta thừa nhận năm đó vì biết tin Tô Vực từ thế, ta mới hạ quyết tâm rời đi không ngoảnh đầu. Nhưng dù không có chuyện của Tô Vực, thì việc ta với nàng chia lìa, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Từ khi bắt đầu, chúng ta đã không thực sự thấu hiểu lòng nhau. Ta theo đuổi nàng không buông, mãi đến cuối đường, nàng mới ngoảnh đầu lại nhìn ta. Có lẽ nàng cũng thật lòng yêu ta, nhưng đây cũng chẳng phải thứ lưỡng tình tương duyệt cần có để hai người có thể bên nhau lâu dài.

Huống chi, hai người lưỡng tình tương duyệt, cũng chưa chắc có thể thiên trường địa cửu.

Sự chênh lệch giữa ta và Mộ Dung Bạch rất lớn. Xuất thân khác nhau, giáo dưỡng khác nhau, tạo nên sự khác biệt hoàn toàn trong suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề. Cả hai chúng ta lại đều quá hiếu thắng. Nàng quá cứng rắn, ta không chịu nhún nhường... Một đôi như chúng ta, căn bản chẳng thể lâu dài.

Lý Vũ nói đúng, ta và Mộ Dung Bạch không thích hợp để chung sống. Ta có thể dựa vào học thức của mình để đứng sóng vai bên cạnh nàng, nhưng cái giá phải trả lớn bao nhiêu, nhìn lại tám chín năm qua của ta là đủ rõ. Cho dù ta không bận tâm đến những gì ta đã đánh đổi, nhưng với Mộ Dung Bạch mà nói, nàng có thể để ta đứng bên nàng được bao lâu chứ?

"Tướng quân, nước đến rồi." Như Ý bưng chậu nước bước vào trướng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

"Ừ, đặt đó đi." Ta gật đầu.

Nàng nghe lời đặt chậu nước xuống.

Ta cầm khăn đi rửa mặt.

"Tướng quân có muốn dùng bữa trưa không?"

Như Ý đứng phía sau ta, giọng nói dịu dàng trong trẻo. Những ngày qua, ta nghe giọng nàng, giống như đang tự ngược mà hành hạ bản thân. Bao lần ta quay quay lưng về phía nàng, trong tâm trí lại tự ảo tưởng ra người đứng sau lưng mình là Mộ Dung Bạch, nàng đang ở bên ta. Nhưng mỗi khi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt kia của Như Ý, chẳng có điểm tương đồng nào với Mộ Dung Bạch, ta mới nhận ra mình lại hồ đồ mất rồi.

"Không cần đâu... Ta không có khẩu vị." Ta lãnh đạm đáp.

"Cũng nên ăn một chút đi, đừng để tổn hại đến dạ dày."

"........."

Thật lòng mà nói, Như Ý quả đúng như lời Lý Vũ từng bảo, là một người thích hợp để chung sống cả đời. Tính tình nàng dịu dàng lặng lẽ, thiện lương tri kỷ, tay chân lại tháo vát đảm đang... Hẳn sẽ là một vị hiền thê.

"Hôm nay ta có ghé qua chỗ Lý lão tướng quân, ông ấy bảo đã sai người đi xóa bỏ thân phận nô tịch của ngươi, ngươi cũng được tự do rồi. Chốn quân doanh không thích hợp cho cô nương, đợi đến khi trời quang nắng đẹp, ta sẽ cho người đưa ngươi về nhà." Ta đặt khăn xuống, xoay người nói với Như Ý.

Nàng là một thê tử tốt, không sai. Nếu ta có thể học được cách buông bỏ ở tuổi hai mươi sáu, học cách yêu nàng rồi nên duyên với nàng, những năm tháng sau này ta cũng sẽ sống rất tốt.

Nhưng ta chỉ có một thê tử, là người mà ta đã yêu vào thời niên thiếu đẹp nhất đời mình.

Người ấy tên Mộ Dung Bạch.

"Tướng quân đang đuổi Như Ý đi sao?" Một lúc lâu sau, Như Ý nói với ta.

Ta sững lại chốc lát, rồi mỉm cười:

"Cái gì mà đuổi chứ, quân doanh này không giống bên ngoài, toàn là một đám hán tử thô kệch, một nữ tử chưa xuất giá như ngươi ở nơi này, không phù hợp chút nào."

"Tướng quân có ơn cứu mạng với Như Ý, nơi nào có Tướng quân, nơi đó có Như Ý." Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Ta thầm nghĩ, sao những lời này nghe như muốn lấy thân báo đáp vậy?

"Như Ý à, ý ta là......"

"Tư Lự, ta muốn ở bên ngươi." Nàng đột nhiên gọi tên của ta, toàn thân ta run lên, im lặng không nói được gì nữa.

Ta nghĩ Như Ý là một nữ nhân rất thông minh, ít nhất nàng hiểu cách tìm kiếm sự bảo hộ của ta. Ban đầu, ta vốn có ý muốn đưa nàng hồi quan, về Tần Quốc, nhưng những lời nàng nói sau đó lại khiến ta đổi ý.

"Như Ý tự biết lòng Tướng quân thiện lương, nhưng Tướng quân chẳng hay, toàn bộ tộc nhân đều đã bị liên lụy, một mình Như Ý trở về, cô quạnh đìu hiu. Hơn nữa, Như Ý chỉ là một nữ tử, sao có thể sinh tồn giữa thời loạn thế này?"

"...Tuỳ ngươi vậy." Ta day day trán, nghĩ rằng chuyện này cứ để đó cũng được. Dù sao quân doanh rộng lớn thế này, nuôi thêm một người cũng chẳng phải việc gì khó.

Chỉ là ta không ngờ, nuôi một người nhàn rỗi trong quân doanh thì dễ, nhưng khó ở chỗ là ta quản không nổi miệng lưỡi của đám đại lão gia kia. Từ khi Như Ý ở trong doanh trướng của ta, đám người này ngày ngày đều hỏi ta bao giờ sẽ có một tiểu tướng quân......

Ta thầm nghĩ, nếu ta có thể sinh ra được "tiểu tướng quân", thì ta còn ở nơi này làm Tướng quân làm gì? Ta làm Vương Quân không tốt hơn sao! Nhưng mới nghĩ đến đó, tâm tình ta lại sầu muộn. Bởi vì ta đột nhiên nhớ tới cái gọi là "tiểu tướng quân" mà bọn họ nhắc tới... Nói đúng ra, đó không phải là "tiểu tướng quân", mà là Trưởng Công chúa Đại Tần này, Mộ Dung Vô.

Ta thật không ngờ Mộ Dung Vô lại gọi ta là quân phụ. Theo lời ma ma, đó là do Mộ Dung Bạch bảo con bé gọi. Sau này ta nghĩ lại, thấy cũng đúng thôi. Đích Trưởng Công chúa, người kế thừa Đại Tần này, trên danh nghĩa chính là hài tử của ta. Mộ Dung Bạch vì nữ nhi của mình, cuối cùng vẫn tính kế ta thêm một lần.

Nhưng lần hồi kinh ấy cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất ta đã buông bỏ được đôi phần vướng bận trong lòng. Lúc xuất thành, Mộ Dung Thanh Ngôn còn đến tiễn ta. Mộ Dung Thanh Ngôn giờ đã mười lăm tuổi, là thiếu niên trưởng thành rồi.

"Sao ngươi lại xuất cung thế này?"

"Thanh Ngôn đã tròn mười lăm, theo luật Đại Tần, có thể lập phủ riêng." Hắn hành lễ rồi nói. "Tiên sinh rời đi nhiều năm, không biết chừng nào mới có thể trở về, đệ tử đặc biệt đến tiễn biệt."

Ta cười gật đầu. Nếu trong đám vương thất Tần phải kể ra một người tốt, thì Thanh Ngôn đệ nhị, kẻ nào dám xưng đệ nhất?

"Ta cũng chưa từng dạy ngươi được cái gì, phần lớn là do ngươi tự lĩnh hội."

"Một ngày là thầy, cả đời là thầy." Thanh Ngôn xưa nay vốn ít lời, tính cách này hẳn là di truyền từ Mộ Dung gia, có phần lãnh đạm. Nhưng khi đối diện với ta, hắn cũng luôn nghiêm túc kính cẩn.

"Chiến trường hỗn loạn, tiên sinh bảo trọng."

Ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai hắn, đang định xoay người lên ngựa. Nhưng ngay lúc ấy, ta lại nghe thấy giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:

"Tiên sinh còn nhớ, lời thề dưới gốc liễu trong Nhược Phi Điện năm xưa chứ?"

Ta bỗng cứng đờ cả người. Những ký ức ta tận lực phong kín từ sau khi trở lại vương đô, vì một câu hỏi này mà đột nhiên sống dậy.

— "Tiên sinh sẽ không rời vương cung chứ?"

— "Sẽ không."

— "Sẽ không hoà ly với vương tỷ?"

— "Làm sao có thể chứ... Sẽ không hòa ly đâu... Tiên sinh...... rất thích vương tỷ của ngươi......"

— "Vậy tiên sinh thề đi."

— "Ha, được, ta thề: Ta sẽ không rời xa vương tỷ của ngươi, lại càng không hòa ly với nàng."

Ta nhớ rõ, cũng chưa từng quên. Nhưng ta sớm đã hòa ly với Mộ Dung Bạch, đã rời xa nàng.

Nhưng ta đã hoà ly với Mộ Dung Bạch, đã rời xa nàng.

"......Thanh Ngôn." Ta quay lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói. "Tạo hoá trêu ngươi."

"Thanh Ngôn chỉ muốn biết, tiên sinh còn nhớ lời thề dưới gốc liễu trong Nhược Phi Điện năm xưa không?" Hắn lặp lại câu hỏi lần nữa.

"...... Nhớ."

"Nếu vậy, Thanh Ngôn cùng vương tỷ sẽ ở vương đô, lặng lẽ chờ tiên sinh trở về." Hắn cất cao giọng.

"........."

Trở về, ta chừng nào, mới có thể trở về đây...

Dù có trở về, thì Mộ Dung Bạch, ngươi có còn là Mộ Dung Bạch của mình ta không?

[Hết chương 94]

Ê cái chương này dài điên =)))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...