[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 8: Hôn phối còn có thể chăng?



Ngủ thẳng một giấc đến tận sáng, cảm giác này thực sự tuyệt vời vô cùng. Sáng sớm vừa thức dậy đã có người đứng chờ sẵn ngoài cửa hầu hạ ta thay y phục, rửa mặt, cảm giác này... đúng là không thể nào tốt hơn được nữa. Đặc biệt là sau khi ăn sáng xong biết được Tiểu Đào Tử đã vào cung, còn Tô Vực thì chưa tỉnh, tâm trạng ta lại càng thêm vui vẻ.

Hôm nay khí trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ. Có câu tục ngữ "xuân ấm thu lạnh", ánh dương ấm áp thực sự khiến người ta khoan khoái. Không có việc gì làm, ta liền sai người mang ghế ra bên hồ, thưởng trà, ngồi dưới nắng cho cá ăn, ngâm nga mấy câu tiểu khúc. Sung sướng thoải mái thực sự!

Nhưng mà ta lúc này đang hưởng thụ thư thái như vậy, hoàn toàn không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề.
_____________________________

Vương cung, ngự thư phòng.

Hạ triều sớm, Mộ Dung Bạch vẫn chưa kịp thay triều phục, mặc một thân vương bào hắc kim cổ điển, tay chắp sau lưng đứng trước cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe Tiểu Đào Tử đang báo cáo tình hình gần đây của người khiến nàng suy nghĩ cả đêm.

Một lúc lâu sau, Tiểu Đào Tử cuối cùng cũng nói xong.

Mộ Dung Bạch gật đầu, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Tiểu Đào Tử lại nóng nảy lên tiếng:

"Vương Thượng, người rốt cuộc có nghe ta nói gì không?"

Mộ Dung Bạch quay người lại, khẽ nhướng mày, nhìn người trước mặt – một người đôi khi không biết lớn nhỏ nhưng lại là số ít người trong cung thật lòng tốt với nàng. Nàng mỉm cười nhạt:

"Đang nghe."

"Thế thì... Thế thì tại sao người còn..." Tiểu Đào Tử sốt ruột tới mức nói lắp. "Tên đoạn tụ đáng chết đó, càng ngày càng không biết xấu hổ! Ngay cả sư thúc cũng không tha! Đăng đồ tử! Không biết xấu hổ! Ta khinh!!! Vương Thượng, người... Người thực sự muốn thành thân với hắn sao?"

Mộ Dung Bạch gật đầu.

Tiểu Đào Tử lập tức ủ rũ, không phản đối thêm nữa.

Mộ Dung Bạch lại tiếp lời, hỏi: "Vị Tô cô nương kia, xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp!" Tiểu Đào Tử không chút do dự nói, nhưng lại nghĩ ngợi một chút, ngập ngừng. "Nhưng nô tỳ vẫn luôn cảm thấy không ổn lắm. Cảm giác, cảm giác... Nét đẹp của Tô cô nương luôn mang theo... mang theo chút gì đó...... ừm, ngông cuồng? Quyến rũ?"

"Ồ? Vậy sao?" Mộ Dung Bạch khẽ cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ quay người đi tới bàn viết rồi nói với Tiểu Đào Tử. "Được rồi, ngươi về trước đi."

"......Dạ." Mặc dù Tiểu Đào Tử còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe Mộ Dung Bạch nói vậy cũng chỉ đành lui xuống.

Sau khi Tiểu Đào Tử rời đi, Mộ Dung Bạch mới chầm chậm nhắm mắt lại, ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc lâu sau nàng mới từ từ mở mắt ra.

Thành khu cũ phía bắc cần phải cải tạo rồi, nhưng công việc này thực sự quá vất vả, không ai muốn đi làm.

Cùng cô nương xinh đẹp nhập đối xuất song*, tán tỉnh sao?

Nhập đối xuất song: dùng để nói về việc hai người như một cặp đôi, luôn ở bên nhau, có thể là trong một mối quan hệ lãng mạn, hoặc có thể là một sự kết hợp về mặt tình cảm.

Mộ Dung Bạch đột nhiên nở nụ cười, lại còn cười tới mức vô cùng rạng rỡ:

"Cô còn muốn nhìn xem, lần này ngươi sẽ làm cách nào để đi tán tỉnh nữa."
_____________________________

Tung phủ.

Vất vả lắm mới có một ngày nhàn hạ, một giây trước ta còn đang nghĩ mấy ngày này ở Tần Quốc thật tốt đẹp, một giây sau, một tiếng gầm giận dữ cảm giác như có thể san phẳng tất cả vang lên làm ta sợ hãi.

"Họ Cốc kia! Ra đây cho bổn công chúa!" Ta bị giọng nói trong trẻo đầy uy lực này dọa sợ tới mức run lên, chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy mấy tên hạ nhân đang luống cuống ngăn một nữ nhân xinh đẹp khoảng chừng mười sáu tuổi, mặc y phục vô cùng cao quý, đang xông về phía ta.

Điều này làm ta không khỏi trầm tư. Từ khi nào ta lại nợ tình nữ nhân Tần Quốc như thế?

Đang ngẫm nghĩ thì cô nương kia cũng thoát khỏi sự ngăn cản của mọi người, đơn thương thất mã hùng hổ lao tới như muốn giết ta.

"Tiên sinh, thế này......" Một tên hạ nhân khó xử nói.

Ta khoát tay áo. "Không sao, các ngươi lui xuống trước đi."

"Rõ."

Đợi hạ nhân rời đi rồi, vị cô nương tự xưng là công chúa kia lúc này mới vênh váo hung hăng cất giọng. "Ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm mà vương tỷ mang về từ bên ngoài?" Vẻ mặt nàng khinh thường. "Thật đúng là một tên chỉ biết ăn cơm mềm*. Thế nào? Gặp bổn công chúa không đứng dậy hành lễ, lại còn sai người ngăn cản bổn công chúa. Tiên sinh, lá gan không nhỏ nhỉ."

Ăn cơm mềm: chỉ việc đàn ông ăn bám phụ nữ.

Ta đứng dậy hành lễ với nàng, mỉm cười hòa nhã. "Thứ cho tại hạ mắt kém, lần đầu tới Tần Quốc chưa rõ quy tắc. Không biết "vương tỷ" mà cô nương nói tới là vị nào? Tại hạ...... có quen biết sao?"

Người đối diện mặt không biểu cảm mà nhìn ta: "Tần Quốc còn có vương thứ hai sao? Tiên sinh thật hài hước."

Ta nhìn vị công chúa này với vẻ mặt ngơ ngác, nhìn cả buổi, cũng cảm thấy nàng có phần quen mắt, trong lòng có chút suy đoán, vì vậy ta cũng dè dặt mở miệng hỏi. "Vậy...... Tại hạ cùng với cô nương... Không biết là đã từng có duyên phận qua đường ở đâu? Khiến cô nương như vậy......"

Lời còn chưa nói hết, nàng đã cắt ngang ta. "Mộ Dung Bạch! Vương tỷ của ta, Mộ Dung Bạch, thân tỷ."

Ta hít một ngụm hơi lạnh, đối mặt với ánh mắt như phun lửa của nàng, ngượng ngùng cười nói: "Ai chà, hóa ra là công chúa điện hạ, tiểu nhân... tiểu nhân mắt kém, mạo phạm điện hạ rồi... Mong điện hạ lượng thứ."

"Lượng thứ?" Nàng cười lạnh một tiếng. Ta đã nghĩ làm sao lại quen mắt như vậy, hóa ra nàng cùng Mộ Dung Bạch là thân tỷ muội, khó trách, khó trách.

"Bổn cung phải lượng thứ cái gì? Tiên sinh không phải mới nói chúng ta là duyên phận qua đường sao? Đã là như vậy, Ti Âm tất nhiên sẽ lượng thứ."

Ta cười cứng cả miệng. "Cái này... Mấy lời này sao có thể nói chứ. Tiểu nhân hèn mọn, thực sự hèn mọn, nói năng lỗ mãng, mong điện hạ thứ lỗi, thứ lỗi."

"À, thực sự hèn mọn." Nàng nhìn ta từ đầu tới chân. "Vương tỷ của ta sao lại nhìn trúng ngươi được cơ chứ? Lại còn phong làm Thượng Khanh?"

"Tần Quân khoan dung, thấy ta đáng thương, nên ban tặng, là ban tặng thôi, không phải là chức vị chính thức gì. Điện hạ chê cười rồi."

"Chức vị chính thức?" Nàng cười lạnh. "Tiên sinh chẳng lẽ lại ghét bỏ chức Thượng Khanh này? Nhưng tiên sinh một là không có chiến công, hai là không có công lao tổ tông, lại vô duyên vô cớ làm quan Tần Quốc, tiên sinh không phải nên cảm tạ một chút sao?" Nói tới câu cuối, giọng nàng đã mang theo sát khí.

Họ Mộ Dung, quả thật từng trải nhiều sóng gió, quả nhiên có tầm.

"Điện hạ thứ tội." Ta chắp tay thi lễ. "Tung Nam chỉ là một thân áo vải, sĩ tử du học, không có tham vọng lớn. Tần Quân ban tặng ta Thượng Khanh quả thật ngẫu nhiên, Tung Nam vô cùng cảm kích, nào dám ghét bỏ?"

Nàng nhìn ta chăm chú một lúc lâu, rồi cười lạnh nói: "Quả thật là ngẫu nhiên."

Ta cảm thấy lưng mình lạnh toát.

"Cốc Tung Nam, nhân sĩ đất Thục, xuất thân Quỷ Cốc, mười bảy tuổi?"

"Tung Nam chỉ là vô tình tới Quỷ Cốc Sơn, ở dưới núi nghe được vài câu giảng dạy của Quỷ Cốc Tử, nói là xuất thân ở đó, quả thật hổ thẹn."

"Nói như vậy, tiên sinh không phải xuất thân từ danh môn?"

"Toàn thiên hạ, ai ai cũng đều là vi sư của ta. Khiến điện hạ chê cười rồi."

"Thì ra là một người năng ngôn thiện biện (giỏi đối đáp)." Nàng tiến về phía ta một bước, nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ từng câu nói: "Đã từng cưới vợ?"

"Tung... Tung Nam, chưa tới nhược quán (hai mươi tuổi), chưa từng... kết hôn." Ta bị nàng dọa sợ tới mức run rẩy, cái gì cũng khai hết,

"Nha đầu hầu hạ thì sao?"

"Cũng... cũng không có."

"Ha? Hoa hoa công tử, bộ dạng đăng đồ tử, lại chưa có vợ, cũng không có nha đầu hầu hạ?" Nàng cười một cách đáng sợ. "Từng đi nơi trăng hoa (thanh lâu)?"

"Tại...tại hạ......tại hạ chỉ đi ngắm hoa thưởng nguyệt, không có......làm...làm gì quá giới hạn."

"Thật sự như vậy?"

"Thề với trời!"

Đang trong lúc đối chất, một giọng nói thản nhiên từ phía sau truyền tới, khiến ta và Mộ Dung Ti Âm đều giật mình quay sang.

"Thề? Ồ, thề cái gì vậy?" Tô Vực một thân hồng trang, mĩ lệ đến yêu kiều, uyển chuyển thon thả từ từ bước đến.

Lòng ta run lên: điên bà tử tỉnh rượu rồi.

"Túc hạ là......" Mộ Dung Ti Âm nheo mắt, đầu tiên là nhìn ta, rồi lại nhìn Tô Vực. Không hiểu vì sao, ta cảm thấy giọng nói của nàng không mấy thiện ý.

"Có thể ở đây ngủ tới khi mặt trời mọc cao ba sào, ngoại trừ nữ chủ nhân của nơi này, còn có thể là ai?" Tô Vực phẩy nhẹ trường sam, phong tình vạn chủng ngồi xuống chiếc ghế ta vừa ngồi, lấy tay chống cằm, híp mắt cười nhìn Mộ Dung Ti Âm. "Cô nương sáng sớm đã tới quý phủ, xin hỏi không biết có phải vì phu quân ta đã khinh bạc cô nương? Đặc biệt tới hỏi tội sao?"

Ta cảm thấy hiện giờ gan ta cũng đau theo rồi.

"Phu quân......" Mộ Dung Ti Âm nhìn ta, cười lạnh nói. "Vừa lúc nãy tiên sinh còn nói mình chưa cưới vợ mà, túc hạ xưng hô như vậy, khó tránh không có tự trọng."

Nghe vậy, Tô Vực cười tươi tắn nhìn ta, một luồng khí lạnh từ dưới bốc lên. "Hôm qua phu thê có chút tranh cãi, để khách nhân chê cười rồi. Cốc Tung Nam..."

"Có!" Ta vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, trả lời một cách rõ ràng.

"Tiễn khách!"

"Vậy...... Vậy......" Ta đổ mồ hôi trán.

"A, bổn cung tự nhiên sẽ đi, không cần túc hạ lên tiếng. Chỉ là......" Mộ Dung Ti Âm vẫn giữ bình tĩnh, nàng hoàn toàn không bị Tô Vực làm ảnh hưởng, chỉ nhìn về phía ta, nói từng chữ một: "Tiên sinh thực sự chưa kết hôn?"

"Chưa kết hôn!" Ta cười ngượng ngùng. "Đây là sư thúc của ta, tính tình có phần nháo, đêm qua say rượu, hẳn là chưa tỉnh, mong điện hạ lượng thứ."

"Vậy thì tốt." Mộ Dung Ti Âm hướng về phía ta thi lễ. "Vừa rồi đắc tội nhiều rồi, tiên sinh thứ lỗi." Dứt lời lại hướng Tô Vực hành lễ. "Vãn bối cáo lui."

Nét mặt Tô Vực lập tức thay đổi, làm ta sợ tới mức vội vã hành lễ tiễn công chúa đi:

"Điện hạ đi thong thả, thong thả."

Tiễn Mộ Dung Ti Âm xong, ta kiên trì bất chấp gọi to một tiếng "sư thúc", Tô Vực nhắm mắt lại, không để ý tới ta.

Ta mỉm cười làm lành, lại gọi thêm mấy tiếng "sư thúc", nhưng nàng vẫn chẳng quan tâm. Ta thở dài. "Sư thúc à, sư điệt biết lỗi rồi."

"............" Nàng vẫn không lên tiếng.

Ta lại nói. "Nhưng mà......... Nhưng mà chúng ta thúc - điệt vốn khác biệt, nói là phu thê...... Thực sự... thực sự ô danh sư môn. Lần tới... lần tới......"

"Lần tới làm sao?" Nàng bỗng nhiên mở mắt, nhìn ta.

Ta nhất thời không dám thốt ra tiếng nào.

Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói. "Ta là sư thúc của ngươi, vậy không thể làm thê tử của ngươi sao?"

Ta sửng sốt, lui về phía sau một bước. "Sư... Sư thúc......"

Nàng lại bỗng nhiên cười. "Trêu ngươi thôi, tên ngốc!"

Ta gãi đầu cười ngớ ngẩn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó, lại chợt nghe thấy tiếng của Lý Đức Toàn truyền đến từ ngoài cửa:

"Vương Thượng có lệnh, Cốc Tung Nam tiếp chỉ."

[Hết chương 8]

Chương trước Chương tiếp
Loading...