[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 76: Giang hồ tái kiến



Giờ Tý

Bóng người lướt qua bên ngoài quân doanh.

Sau khi mặc y phục, ta bước ra khỏi trại, Tô Vực vẫn một thân trường sam đỏ như trước. Ta nhíu mày:

"Làm thích khách không phải nên mặc dạ hành y à?"

Nàng liếc ta đầy khinh thường, cười lạnh một cái:

"Hạ độc mà thôi, cần thay y phục sao?"

"........."

Tô Vực hừ lạnh một tiếng, xoay người tiến về phía xe tù. Doanh trại tĩnh mịch, lòng ta bỗng nhiên dấy lên chút không đành lòng. Bởi vì ta... bọn họ toàn bộ đều đã thành oan hồn.

"Đi thôi!" Tô Vực chẳng buồn ngoảnh đầu lại.

Ta vội vàng theo sau.

Tới trước xe tù, Tô Vực cầm một thanh đao, vung tay chém xuống, ổ khóa lập tức vỡ tan. Hạng Dao bị tiếng động làm giật mình tỉnh giấc. Nàng nhìn ta cùng Tô Vực, sắc mặt có phần kinh ngạc.

Tô Vực vứt đao sang một bên, nói:

"Muội muội của A Tung, qua đây, để sư thúc xem nào."

Ta: "............"

Đây là lúc nào rồi mà ngươi còn giở trò lưu manh!

Hạng Dao nhìn ta, ta mỉm cười:

"Đến đây, ta đưa ngươi đi."

Hạng Dạo mở cửa xe bước xuống, khựng lại một chút, hỏi:

"Ngươi...... Vì sao muốn cứu ta?"

Ta chỉ cười không nói gì.

Tô Vực ở bên cạnh liếc nàng một cái:

"Ngươi là muội muội của nàng, nàng không cứu thì cứu ai? Không muốn nàng cứu vậy ngươi còn nói cho nàng biết thân phận làm gì?"

"Sư thúc!" Ta gọi Tô Vực, hiện giờ ta cũng không muốn nói những chuyện này, làm cũng làm rồi, không còn đường lui nữa.

"Được rồi được rồi, đi thôi, đường còn dài lắm!" Tô Vực xoay người đi.

"Trọng Vị nàng......" Hạng Dao chần chừ.

Ta mỉm cười, vỗ nhẹ vai nàng, chỉ tay về phía người đang gục trên lưng ngựa cách đó không xa. Đôi mắt nàng bỗng chốc sáng bừng.

Ta cùng Tô Vực, Hạng Dao, Thiện Hàn Phi bốn người cưỡi ngựa suốt đêm. Đến khi trời hửng sáng, Tô Vực nói với chúng ta:

"Được rồi, ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đây thôi. Thất Thập Nhất ngu ngốc kia e là không cầm cự được lâu nữa. Các ngươi cứ men theo con đường này, đi thêm một ngày, đến hoàng hôn sẽ tới bến đò. Lên thuyền rồi, thế gian sẽ không còn Hạng Dao và Thiện Hàn Phi nữa."

Ta mỉm cười với nàng:

"Vậy ngươi cứ ở lại Tần Quốc chờ ta trở về."

Nàng đứng giữa ánh bình minh rực rỡ, nói với ta:

"Được, vậy ta sẽ ở Tần Quốc chờ ngươi."
______________________________

Tần vương cung, ngự thư phòng

"Vương Thượng!" Một nam tử xông vào đại điện, ôm quyền bẩm báo với Mộ Dung Bạch. "Hạng Dao và Thiện Hàn Phi đã bị người cướp đi rồi!"

Sắc mặt Mộ Dung Bạch trầm xuống:

"Nói bậy bạ gì đó! Tặc nhân nào dám tới quân doanh Đại Tần cướp người!"

"Vương Thượng......" Nam nhân cẩn trọng đáp. "Ba ngày trước người hạ chiếu thư, để Vương Quân áp giải Công chúa Sở Quốc về vương đô xử trảm... Chính là...... ở trên đường đi bị cướp...... Vương Quân Bệ hạ... cũng không rõ tung tích......"

Mộ Dung Bạch cảm thấy đầu óc trắng xóa, nàng chợt nhớ tới lời người nọ nói khi tìm nàng hôm đó:

"Ta có thể nhờ ngươi giúp một chuyện được không?"

Giúp một chuyện......

Tư Lự, đây chính là cách ngươi nhờ ta giúp sao!

Ngươi có biết không, ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhường nào!

"Truyền chỉ xuống! Toàn quốc truy bắt Tô Vực!" Giọng nàng lạnh lẽo, từng chữ từng chữ nói. "Bắt sống mang về!"

"Rõ!" Nam nhân vội lui xuống.

Mộ Dung Bạch một tay quét đổ toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Chẳng trách người ba năm không chịu đoái hoài tới nàng lại đột nhiên tìm đến nàng, chẳng trách hôm qua nàng tìm đến thì cung nhân lại nói người ấy có việc xuất cung rồi......

Quỷ Cốc Tung Hoành, đây là cách ngươi đối xử với ta sao! Hạng Dao và ngươi có quan hệ gì, ngươi lại không tiếc dù đối địch với ta cũng phải cứu nàng ta! Nếu như đã cứu rồi, vậy ngươi chuẩn bị trả giá đi!
______________________________

Sau khi Tô Vực rời đi, ta đưa Hạng Dao và Thiện Hàn Phi đến bến đò. Trước khi lên thuyền, ta hỏi Hạng Dao:

"Muốn phục quốc không?"

Nàng lắc đầu:

"Trước khi lâm chung phụ vương đã dặn ta rằng, những gì đã qua thì cứ để nó qua đi."

Ta cười.

Nàng nghiêng đầu nhìn ta:

"Ta không ngờ ngươi lại đến cứu ta."

Ta xoa xoa trán:

"Ta cũng không ngờ ngươi lại là muội muội của ta."

Nàng mỉm cười gật đầu, nhìn sang Thiện Hàn Phi vẫn còn ngủ mê man trong khoang thuyền, rồi quay lại hỏi ta:

"Đã nghĩ xem trở về giải thích thế nào chưa?"

Ta lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

"Chắc là sẽ không bị chém đầu đâu."

Nói thì nói vậy thôi, nhưng lòng ta vẫn thấp thoáng chút bất an.

"Lên thuyền đi, giang hồ tái kiến." Ta nói với Hạng Dao.

Nàng đáp một tiếng, xoay người bước lên thuyền. Thuyền rời bến, chậm rãi trôi về phương xa, nơi không còn tranh đấu, không còn thù nước hận nhà. Lòng ta chợt dâng lên chút cảm khái.

Hạng Dao có thể buông bỏ phục quốc, Mộ Dung Bạch, ngươi thì sao? Nếu một ngày quân lâm thiên hạ, ngươi thực sự đạt được điều ngươi mong muốn chứ?

"— A tỷ!" Hạng Dao đứng trên mũi thuyền gọi ta. "Giang hồ tái kiến!"

Ta mỉm cười phất tay áo, xoay người dắt ngựa rời đi. Ánh tà dương dần khuất sau núi, ta lắc đầu, nhếch môi cười nhạt:

Có thể gặp lại hay không, còn phải xem ý trời nữa.
______________________________

Lại nói đến Tô Vực, sau khi cáo biệt nhóm người Hạng Dao, nàng một mình phi ngựa về hướng vương đô Tần Quốc. Mới được vài canh giờ, khi đi ngang qua một rừng rậm tươi tốt, nàng bỗng nhiên ý thức được có điều gì đó không ổn. Đợi đến khi nàng phản ứng lại, một trận mưa tên dày đặc đã phóng tới phía nàng. Nàng nhanh chóng đạp lên lưng ngựa, tung người bay lên không trung, tránh đi mưa tên, nhưng thân mình vẫn bị mấy mũi tên sượt qua, để lại vài vết thương rướm máu. Máu từ vết thương thấm vào trường sam huyết sắc, sắc đỏ càng trở nên chói mắt.

Nàng còn chưa kịp đứng vững chân, một nhóm sát thủ được huấn luyện bài bản đã xông lên vây lấy nàng. Sắc mặt Tô Vực trầm xuống:

Huyết Trích Tử? — Thì ra Mộ Dung Bạch đã biết rồi.

Trong lúc nàng còn đang suy tính, một nữ tử mặc võ phục, gương mặt lạnh lùng, tay cầm trường đao xông đến chém xuống. Tô Vực nghiêng người tránh né, cất cao giọng hỏi:

"Người tới là ai!"

"Huyết Trích Tử, Mạc Thiện."

Lòng Tô Vực trầm xuống, vừa nâng tay muốn phản kích, không ngờ cơ thể lại đột nhiên lảo đảo. Nàng thầm kêu không ổn, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Thiện:

"Hạ...... Hạ độc?"

Mạc Thiện cầm đao, tiến đến trước mặt nàng, hành lễ nói:

"Phụng lệnh chủ thượng, bắt sống cô nương về vương đô. Đắc tội rồi."

Tô Vực hé môi, muốn nói gì đó, nhưng trước mắt lại tối sầm, rồi nàng ngã gục xuống. Trước khi mất ý thức, nàng chỉ kịp thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là phong thủy luân lưu chuyển* trong truyền thuyết sao?

Phong thủy luân lưu chuyển: đại khái có thể hiểu là sông có khúc, người có lúc

............

Tô Vực tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực. Nàng chớp mắt, ánh mắt dần dần thích nghi với hoàn cảnh. Đây là một mật thất, bốn phía đều được thắp đèn dầu chiếu sáng. Ánh đèn bập bùng mờ ảo, nàng suýt nữa còn tưởng mình đã xuống âm ty.

Nàng nghiêng đầu, chống tay từ dưới đất đứng dậy.

"Tỉnh rồi?" Từ trong bóng tối, một nữ tử mặc huyền y bước ra hỏi.

Tô Vực nghe thấy tiếng nói, liền ngước lên nhìn. Nhìn thấy Mộ Dung Bạch một thân vương bào, dung nhan lạnh lẽo, trong đáy mắt cuồn cuộn lửa giận, nàng bỗng bật cười.

"Tại sao lại làm như vậy?" Mộ Dung Bạch đi đến trước bàn cách Tô Vực không xa. Nàng đứng thẳng, nhìn Tô Vực, gương mặt không chút cảm xúc.

Tô Vực nhún vai, thản nhiên đáp:

"Muốn làm thì làm thôi."

"Muốn làm thì làm?"

Sắc mặt Mộ Dung Bạch lập tức trầm xuống. Nàng xưa nay luôn hỉ nộ vô thường, giờ đây thần sắc lại âm u đến mức dường như có thể nhỏ ra nước, nhìn vào có thể tưởng tượng được nội tâm nàng căm phẫn đến mức nào.

"Biết các ngươi đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhường nào không?"

"Ngu xuẩn?" Tô Vực cười một cách khinh thường, nhìn thẳng vào Mộ Dung Bạch. "Ở trong mắt ngươi, nàng làm gì thì không ngu xuẩn cơ chứ?"

Mộ Dung Bạch vỗ mạnh xuống bàn, thanh âm mang theo lửa giận:

"Ngươi không có tư cách nói với cô như vậy!"

Ngực nàng phập phồng dữ dội, ánh mắt như muốn nuốt chửng đối phương. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt không kiêng nể gì của Tô Vực:

"Các ngươi thật sự cho rằng quyền thế của cô lớn đến mức có thể dung túng các ngươi làm càn sao?!"

Nàng gần như sắp bị bọn họ chọc giận đến phát điên rồi, không phải bởi vì bị phản bội, mà là bởi vì bọn họ chưa từng suy xét đến hậu quả của việc làm này. Ngụy tạo chiếu thư, thả công chúa địch quốc — việc nào nàng có thể bảo vệ nổi đây? Vương tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân. Tần Quốc nghiêm luật hình pháp. Nàng là vương, không sai, nhưng nàng cũng không phải thánh thần! Tội trạng lớn như vậy, nàng làm sao bảo vệ nổi đây?!

Tư Lự à Tư Lự, luật pháp Tần Quốc là ngươi tự tay viết ra, ngươi không biết hậu quả sao? Hay là ngươi thật sự không biết trong triều có bao nhiêu người chỉ mong ngươi chết đi! Ta khổ tâm bảo hộ ngươi ba năm, ngươi hay rồi, lại cứ thế lao vào địa ngục!

Nàng không cần nghĩ cũng biết, nhiều nhất một canh giờ nữa, toàn bộ đại thần có hiềm khích với Vương Quân sẽ liên danh dâng tấu, yêu cầu nàng phế hậu xử trảm! Ngay cả danh tự nàng cũng có thể đoán được: Vương Quân tư thông với địch quốc, dục ý mưu phản!

Thông địch phản quốc, dục ý mưu phản! Nàng làm sao bảo vệ được!!!

"Ngươi có ý gì?" Tô Vực nheo mắt, nàng bỗng mơ hồ cảm thấy sự việc có gì đó không đúng.

"Ngươi cho rằng, cô thực sự không biết nàng là ai?" Nàng nhìn Tô Vực, cười lạnh.

Đồng tử Tô Vực mở to, giọng nói vì kinh ngạc mà trở nên nghẹn lại:

"Ngươi...... Ngươi làm sao biết được?!"

Nàng biết, nàng đều biết! Nếu nàng đã biết, vậy vì sao lại ép A Tung đến vậy? Nàng chẳng lẽ không biết A Tung mắc kẹt giữa hai bên đau khổ đến nhường nào sao?

Cơn giận của Tô Vực bỗng bốc lên ngùn ngụt, nàng nhìn Mộ Dung Bạch, nghiến răng gằn giọng:

"Ngươi đều biết!"

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch tiến lên hai bước, đấu mắt với ánh nhìn rực lửa của Tô Vực, sát khí lạnh lẽo thấu xương làm người khác phải kinh sợ:

"Chuyện Quỷ Cốc Sơn các ngươi có thể tra ra, cô chẳng lẽ lại không tra được?"

"Vậy ngươi vẫn......"

"Cô tới giờ, chưa từng định giết Hạng Dao!" Mộ Dung Bạch cắt ngang lời Tô Vực.

Cái gì nàng cũng biết, nhưng nàng lại quen thói không nói ra điều gì. Nàng đã sớm biết mối quan hệ giữa Hạng Dao và Tư Lự, nàng không nói, là bởi vì nàng tin nàng ấy. Vậy mà kết quả thì hay rồi, nàng ấy lại làm ra chuyện không thể cứu vãn này! Sở Quốc bại trận, nàng vốn tính kế định áp giải Hạng Dao về vương đô, sau khi thẩm lý và phán quyết sẽ tìm một tử tù hành quyết thay, rồi ngầm thả Hạng Dao đi...... Ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện này!

"Ngươi không nói làm sao chúng ta biết được!" Tô Vực phẫn nộ nói, chuyện này nếu không phải Mộ Dung Bạch không chịu mở miệng, bọn họ sẽ làm loạn thành như vậy sao?

"Nói? Nói thế nào?" Mộ Dung Bạch hỏi ngược lại. "Nói với các ngươi cô đã sớm biết người chung gối bên mình là vương thất chi tử của địch quốc? Rằng cô vì không muốn nàng đau lòng ghi hận, cho nên mặc kệ hết thảy quốc sự, thả Hạng Dao? — Ngươi cho rằng cô làm vương có thể tùy tiện như ngươi sao!"

Nàng chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ giận dữ đến thế. Người đời chỉ biết nói nàng có mới nới cũ, lạnh nhạt với phu quân kết tóc ba năm, nhưng ai có thể hiểu được tâm tình của nàng thế nào khi ba năm trước đây Tần Sở khai chiến, nàng nhận được tin tức người trong lòng mình là vương thất chi tử của địch quốc? Dưỡng hổ gây hoạn hay diệt trừ hậu hoạn, nàng lựa chọn khó khăn đến nhường nào chỉ có mình nàng biết! Nàng lấy Đại Tần làm trách nhiệm, lại vì tư dục cá nhân mà giữ lại người ấy! Vì sao người ấy lại không tin nàng, hết lần này đến lần khác đối xử với nàng như vậy!

Hạng Dao là một muội muội từ đâu mọc ra, ta thì sao? Ta là người mà ngươi chung gối chung giường suốt sáu năm! Ngươi vì nàng mà không tiếc đối địch với ta, ta có thù tất báo, cho nên ngươi ép ta phải hạ thủ với ngươi! Quỷ Cốc Tung Hoành! Đây là tình yêu mà ngươi thường luôn miệng nói sao! Ngươi nói ta không có trái tim, vậy trái tim của ngươi đi đâu rồi?! Cho Tô Vực sao! Ta rốt cuộc nuông chiều ngươi bao nhiêu mới để ngươi làm ra chuyện này mà vẫn còn đi thu dọn hậu quả cho ngươi!! Nếu ngươi đã không nghĩ đến hậu quả, vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cái giá phải trả!

"Vậy ngươi có biết cách thức của ngươi có thể là sai lầm không!" Một lúc lâu sau, Tô Vực bại trận trong cuộc đối đầu với Mộ Dung Bạch, thẹn quá hóa giận nói.

"Cho dù là sai, chỉ cần nàng có thể sống bên cạnh cô, cô không quan tâm!" Mộ Dung Bạch lạnh nhạt nói.

"Mộ Dung Bạch, ngươi rốt cuộc có biết yêu không?" Nghe vậy, Tô Vực toàn thân chấn động. A Tung à A Tung, nhìn xem ngươi yêu phải kẻ điên đến mức nào đây.

"Biết hay không, nàng đều là của cô."

Tô Vực trầm mặc, không nói nữa.

Mộ Dung Bạch xoay người, đi đến bên bàn lấy một bầu rượu, sau đó cầm một chiếc ly rót đầy, rồi nói với Tô Vực:

"Cô nhất định phải cho con dân Tần Quốc một công đạo." Nàng quay người nhìn Tô Vực. "Uống hay không uống, ngươi đều không có quyền lựa chọn."

Tô Vực cười nhạt, nhưng cũng tiến lên cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi dứt khoát, sạch sẽ gọn gàng. — Dù là chết, nàng cũng phải chết thật bình tĩnh khoan thai, ung dung hoa quý.

"Ngươi sẽ tha cho A Tung chứ?"

"Cô chưa từng nghĩ tới việc làm hại nàng."

"Như vậy...... rất tốt."

Tô Vực phun ra một ngụm máu, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo quai hàm trơn nhẵn như ngọc, lướt qua cổ, rồi cuối cùng rơi xuống bộ trường sam đỏ mà thiếu niên trẻ tuổi kia từng tặng nàng năm đó, sau đó biến mất trong chớp mắt.

Bởi vì quá đỏ, cho nên tan biến cũng quá nhanh như vậy.

"Hãy yêu nhiều......" Tô Vực thở dốc, nhẹ giọng nói. "Hơn cả ta... từng yêu......"

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc chút sức lực cuối cùng tiêu biến, nàng ngã gục xuống đất, mái tóc đen xõa tung, dung nhan yêu dã vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng.

Mộ Dung Bạch cúi đầu, mặt không cảm xúc, lãnh đạm nói:

"Từ trước đến nay, cô đều yêu nhiều hơn ngươi."

Không ai trả lời.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống, đợi một lúc lâu mới đưa ngón tay chạm vào thân thể đã lạnh băng kia. Dừng một chút, nàng gọi:

"Mạc Thiện."

"Chủ thượng." Mạc Thiện bước ra từ trong bóng tối.

"Đưa nàng ra khỏi Tần Quốc, sau khi tỉnh lại, bảo nàng đừng quay về nữa — nếu nàng không muốn người kia chết."

"Rõ."

[Hết chương 76]

Chương trước Chương tiếp
Loading...