[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 65: Một đời trường an



Những ngày dưỡng thương trôi qua rất nhanh. Phi Sâm thương xót thân thể ta, kê cho ta một đống thuốc bổ. Thân thể có tốt lên không thì ta không biết, nhưng mặt ta tròn thành cái mâm, đây là điều chắc chắn.

Từ lúc Thất Thập Nhất từ Sở Quốc về, ta chợt phát hiện hắn càng ngày càng giống mấy bà cô lắm mồm, cả ngày lải nhải không dứt. Hôm nay không cho ta hóng gió, ngày mai không cho ta đi tản bộ. Ta đã năm lần bảy lượt nói với hắn rằng, dù bộ dạng ta nằm trên giường có trông như hấp hối, nhìn qua trông rất đáng sợ, nhưng thân thể ta đã khỏe rồi. Vết thương dài hai tấc trên bụng ta đã đóng vảy, vết đao sau lưng cũng lành hẳn rồi. Ta nói với hắn như vậy, nhưng hắn sống chết chẳng chịu tin, khiến ta tức đến mức suýt nữa cởi cạch y phục để hắn nhìn cho rõ! Nhưng sau ta nghĩ lại, cách này e rằng không ổn. Tuy hắn là sư đệ ta, hồi nhỏ đều là ta thay tã cho hắn, nhưng giờ đâu như ngày xưa nữa... Hắn mười bảy, đã ra dáng thiếu niên, mà ta cũng hai mươi rồi!

Hai mươi tuổi rồi.

Ta xoa cằm nhìn Thất Thập Nhất đang bận rộn trong phòng:

"Nói ra thì, ta cũng hai mươi tuổi rồi, vậy mà còn chưa được làm lễ thành nhân nữa......"

Mùng một tháng mười là sinh thần của ta, nhưng bởi vì thương tích đầy mình, ta quên khuấy luôn chuyện đấy. Thất Thập Nhất chết tiệt kia cũng chẳng thèm nhắc ta. Giờ đã là cuối tháng mười một, sắp sang tháng mười hai rồi, ta có muốn cũng không kịp nữa!

Thất Thập Nhất không buồn ngẩng đầu lên, chỉ buông một câu:

"Ngươi còn sống là tốt lắm rồi, còn đòi sinh thần gì nữa!"

"............"

Thật lòng, ta cảm thấy hắn chỉ đang ước gì ta chết đi.

Thất Thập Nhất còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy một cung nhân đi vào hành lễ với ta:

"Vương Quân Bệ hạ, Vương Thượng đến."

Thất Thập Nhất liếc mắt nhìn ta, không nói thêm gì.

Ta thầm nghĩ, ngươi nhìn ta làm gì, Mộ Dung Bạch kia cũng không phải do ta gọi tới.

Nói đến chuyện này, dạo gần đây ta ngày càng không hiểu được Mộ Dung Bạch nữa, nàng hiện giờ càng ngày càng có lễ tiết với ta. Trước kia muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nay trước khi đến lại còn sai người thông báo một tiếng.

Ta không muốn gặp nàng, trong lòng vẫn còn nghẹn một cục tức.

"Nói lại rằng thân thể ta không khỏe, không gặp."

"Rõ." Cung nhân cúi người lui ra.

Thất Thập Nhất ghé sát ta, chớp mắt hỏi:

"Sư huynh, còn giận à?"

Ta liếc hắn một cái, không trả lời.

Có thể không giận sao? Thân thể ta không khỏe, vẫn đang dưỡng thương ở trắc điện. Quỷ mới biết là tên khốn kiếp nào tìm bảy tên công tử của Mộ Dung Bạch đến đây, ba ngày hai bận mang theo đủ loại dược bổ dâng cho ta. Nếu không phải vết thương của ta còn chưa lành hẳn, ta đã vặt hết đầu bọn chúng xuống làm bóng để đá rồi. Chiếm đoạt nữ nhân của ta còn có mặt mũi đến thăm ta à? Trong lòng vốn đã không thoải mái, nhìn thấy đám người này xong, ta lại càng thấy khó chịu.

Hậu cung, hậu cung!

Toàn là đám người hậu cung mà Mộ Dung Bạch đã từng lâm hạnh!

Thất Thập Nhất thấy sắc mặt ta âm u đến mức muốn đổ mưa, bèn vội vàng đổi chủ đề:

"Hai ngày trước ta nhận được tin của sư thúc."

Ta "ừ" một tiếng, chẳng thèm để tâm. Một lát sau, ta mới phản ứng lại, giọng cao vút tám bậc:

"Ngươi nói ai? Sư thúc nào?"

Tô Vực, hắn nói đến Tô Vực.

Thất Thập Nhất ngẩn ra một lúc, gương mặt mờ mịt như không hiểu:

"Ngoài Tô Vực sư thúc ra, chúng ta còn vị sư thúc nào khác sao?"

Ta mừng rỡ, cười đến mức nở hoa. Đây là tin tốt nhất ta nghe được trong hơn một tháng dưỡng thương này.

"Nàng nói cái gì?"

Thất Thập Nhất "À" một tiếng, ngừng lại chốc lát rồi mới nói tiếp:

"Nàng nghe nói ngươi bị vây sát, hỏi ta ngươi chết hẳn chưa? Còn bảo dù gì cũng là thúc điệt, tiền lo hậu sự của ngươi có thể chia cho nàng bảy phần không?"

Ta: "............"

Ta chỉ vào cửa, nhìn Thất Thập Nhất nói:

"...Cút ra ngoài."

Thất Thập Nhất cười ha ha rồi đi ra ngoài:

"Sư huynh, trưa nay ăn gì thế?"

Ta cầm chén trà ném về phía hắn:

"Ăn tên đại đầu quỷ nhà ngươi!"

Thất Thập Nhất chạy đi mất cùng tiếng cười văng vẳng đằng sau.

Ta thở dài, biết ngay là bản thân nhìn nhầm người mà.

Chốc lát sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân. Ta không thèm ngẩng đầu lên, nói với Thất Thập Nhất:

"Ô kìa, bảo trưa nay không muốn ăn rồi mà. Ngươi làm sao cứ cằn nhằn mãi thế......"

"Tại sao không ăn?"

Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo cất lên ở cửa. Ngữ điệu của nàng từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ dao động nay dường như lại mang theo chút bất mãn.

Thân thể ta cứng đờ, lập tức thu lại thần sắc, ngẩng đầu mỉm cười nhìn người mới tới, nói một cách lễ độ:

"Tung, bái kiến Vương Thượng, Ngô vương thánh an."

Ngừng một chút, ta lại nói thêm:

"Thân thể không khỏe, không thể hành lễ thỉnh an, mong Vương Thượng thứ lỗi."

Nàng nhìn ta chăm chú, đôi mắt sâu thẳm không rời. Ta coi như không thấy, tiếp tục mỉm cười. Một lúc sau, nàng quay mặt đi, đứng trước cửa, một thân hắc bào chắn hết ánh dương đang chiếu qua cửa. Nàng cất lời, giọng điệu lãnh đạm:

"Mấy ngày trước... Bọn họ đến quấy rầy ngươi tĩnh dưỡng......"

Ta thấu hiểu, rộng lượng đáp:

"Không sao không sao, ta biết người cũng chẳng dễ dàng gì. Hậu cung mà, ta hiểu."

Nàng đột ngột quay phắt lại, ánh mắt như bốc lửa, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến không khí trong phòng đóng băng, nhiệt độ giảm đi vài phần:

"Ngươi hiểu cái gì."

Ta giật mình, ngượng ngùng gãi đầu, nở nụ cười hòa nhã ấm áp:

"Người là Vương Thượng, phải vũ lộ quân triêm. Ta biết."

Giọng ta bất giác trầm xuống mấy phần, ta không thể tiếp tục giả bộ được nữa:

"Ta đều biết cả..."

Người ta thích là quốc quân một nước, nàng là vương của Đại Tần này. Nàng thuộc về bách tính lê dân của Đại Tần, không phải của riêng ta. — Ta đều biết. Ta nghĩ mình điên rồi mới có thể cầu khẩn chuyện nhất thế nhất song nhân (một đời một đôi) với một quân vương. Đúng là hoang đường.

Nàng tiến lên hai bước, trên người toát ra hàn khí, đi đến trước mặt ta rồi dừng bước, từ trên cao nhìn xuống. Lâu thật lâu sau, nàng cất lời, nét mặt có chút phức tạp:

"Tại sao ngươi... không nói thẳng?"

"Cái gì?" Ta khó hiểu hỏi lại.

Nàng thở dài, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại như trút được gánh nặng:

"Tại sao không nói thẳng ngươi để ý?"

Ta cười lạnh một tiếng, ngả người ra sau ghế, giọng điệu lười biếng:

"Ta để ý cái gì, có thể để ý cái gì?"

Nàng nhìn ta, trong mắt đầy ánh sao lấp lánh:

"Chỉ vì chuyện đó mà ngươi giận dỗi ta gần cả năm trời sao?"

"........."

Giận dỗi tổ tông cả họ nhà ngươi ấy.

Thấy ta im lặng, nàng khẽ cúi người, hạ thấp đầu để tầm mắt ngang bằng với ta, giọng nói mang theo cảm xúc mà ta không tài nào đoán được:

"Trong lòng ngươi, ta là kiểu người vũ lộ quân triêm sao?"

Ta ngoảnh mặt đi, tim đập loạn xạ. Ta đã nói là ta không thể gặp nàng mà, gặp một cái là nhất định sẽ bị nàng nắm thóp. Nhưng ta vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản, ngữ khí cũng bình tĩnh lãnh đạm mà đáp lời:

"Phải hay không, không tới lượt một Vương Quân không được sủng như ta phán xét."

Trời đất, khẩu thị tâm phi tới mức này luôn. Đối diện với Mộ Dung Bạch, ta cuối cùng cũng hiểu thấu được hàm ý của câu "Nữ nhân đều khẩu thị tâm phi" từng đọc trong sách rồi. Ừm, xem ra có đôi khi ta cũng vẫn giống một nữ nhân nhỉ.

Nghe xong lời ta, nàng bỗng bật cười thành tiếng, đôi mắt và lông mày đều phảng phất ý cười. Ta bị nàng trêu đùa như vậy, thẹn quá hóa giận, quay đầu trừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng trong veo, sáng long lanh nhìn ta, cười nói:

"Không được sủng? — Ta sủng ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Ta: "............"

Ngươi chơi chiêu dịu dàng gì thế này! Nói những lời khiến người ta mơ tưởng hão huyền như vậy thú vị lắm sao? Thực sự thú vị lắm sao!

Vì thân thể chưa hoàn toàn bình phục, không gian trên ghế ta ngồi cũng có hạn, nhưng dù có hạn đến đâu ta cũng phải phản kháng, nếu không, nàng thực sự sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt. Vậy nên ta tức giận vươn tay muốn đẩy nàng ra một khoảng, nhưng rồi vẫn là không đẩy.

"Làm sao ta biết được?"

"Không biết?" Nàng lại ghé sát hơn vài phần, con ngươi đen tuyền lặng lẽ sáng rực. Thấy bộ dạng ta như muốn cự tuyệt, khuôn mặt ta hiện giờ hẳn là đã không còn chút khí thế nào đỏ bừng rồi. "Tư Lự, ngươi thực sự không biết sao?"

Biết cái rắm!

Lòng ta thầm mắng, nữ nhân này hôm nay ăn nhầm thuốc gì rồi, chơi trò dịu dàng tình cảm gì thế này. Chẳng lẽ giữa mùa đông giá rét này băng sơn cũng muốn tan chảy rồi? Nàng tới gần như vậy là muốn làm gì ta đây? Còn hỏi ta có biết hay không, ta có thể biết cái rắm gì!

"Ta cứ tưởng rằng dù ta không nói ngươi cũng sẽ hiểu. Ngươi trước nay vẫn luôn là người hiểu ta nhất."

Nàng cất lời, khoảng cách gần đến mức mỗi lần nói chuyện hơn thở của nàng lại phả nên mặt ta — Ôi trời, mặt ta bây giờ chắc chắc đỏ đến mức đen luôn rồi.

"Bọn họ là hậu cung ta chiêu nạp, không sai, nhưng điều đó liên quan gì đến chúng ta? Ngươi không hiểu sao? Hay là......" Giọng nói của nàng chùng xuống. "Ngươi không tin ta nữa."

Nàng khẽ thì thào:

"Nếu như... ngươi không tin ta nữa, ta cũng chỉ là Tần Vương mà thôi."

"............"

"Đã lâu rồi ngươi không còn để ý đến ta. Ngươi không quan tâm ta rất lâu rồi..." Giọng nàng khẽ vang lên. Ta nghĩ đây có lẽ là lần duy nhất trong đời nàng chịu cúi đầu mềm yếu. So với sự lạnh lùng của nàng, dáng vẻ này càng khiến ta bối rối và bất lực hơn. "Ta cũng... biết buồn."

Ta hé miệng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không biết nên nói gì cho phải.

Thấy ta vẫn im lặng, trong mắt nàng tràn ngập mất mát. Một lát sau, nàng đứng thẳng dậy, thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, thanh cao kiêu ngạo đầy áp lực của Tần Vương Mộ Dung Bạch. Nàng lùi về sau hai bước, liếc ta một cái rồi xoay người bình thản nói:

"Về đây."

Dứt lời, nàng cất bước rời đi.

"Hân Nhiên." Khi nàng sắp tới cửa, ta mở miệng gọi nàng. Thân thể nàng khẽ run lên, chân dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cũng chẳng nói một lời.

"Cùng ta ăn trưa đi." Ta nở nụ cười quen thuộc ấy, nói với nàng.

"......Được" Sau một lúc lâu, nàng nhẹ giọng đáp. "Ta cùng ngươi."

Đó là lời tâm tình động lòng nhất ta từng nghe. Nàng nói, nàng cùng ta.

Cùng ta.
______________________________

Dùng xong bữa trưa, ta nói muốn ngủ trưa, ngụ ý chính là bảo nàng nhanh chóng rời đi. Ánh mắt ti tiện vừa rồi của Thất Thập Nhất khiến dạ dày ta co rút. Ta sợ nếu Mộ Dung Bạch còn tiếp tục ở lại, ta giữ không nổi thể diện của mình nữa. Tối qua ta còn vỗ ngực nói với Thất Thập Nhất ta là một người có cốt khí...... Đây chẳng phải là tự vả sao?

Nghe vậy, nàng gật đầu, thanh âm lãnh đạm, làm ta không khỏi hoài nghi Mộ Dung Bạch hồi sáng kề sát ta hỏi rằng ta có biết nàng cũng biết buồn hay không, là do ta tự tưởng tượng ra chăng.

"Còn tấu chương chưa phê xong, lát nữa ta lại đến."

Ta thờ ơ đáp:

"À... tùy ngươi thôi."

Nàng nhìn ta một lúc, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Mộ Dung Bạch vừa đi, Thất Thập Nhất lao đến trước mặt ta reo lên hưng phấn:

"Sư huynh! Là tẩu tử đó? Vậy mà nàng lại cùng ngươi ăn trưa đó!"

"........."

Hảo sư đệ, ngươi có thể phân rõ trước sau không? Rõ ràng là ta đồng ý cho nàng ở lại mà, hiểu không? Ngươi nói như vậy lại thành ta ở chiếu dưới à.

"Nhìn tẩu tử từ khoảng cách gần như vậy, da trắng quá trời! Chắc chắn sờ lên sẽ rất mịn."

"............"

Ngươi nói mấy lời này trước mặt ta thấy thực sự ổn sao?

"Sư huynh à, khi chỉ có hai người, tẩu tử cũng lạnh lùng như vậy sao?" Thất Thập Nhất chợt hỏi ta.

Ta hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp:

"Nàng dám!"

Thất Thập Nhất lập tức sùng bái nói:

"Lợi hại!"

Ta phất tay, tỏ ý bản thân vốn là người thâm tàng công dữ danh*, sau đó bảo hắn đỡ ta ra sân tắm nắng một chút. Trời đông có nắng, thực sự vô cùng hiếm hoi.

Thâm tàng công dữ danh: khiêm tốn, không khoe khoang tài năng, thành tích của mình

Thất Thập Nhất dìu ta ra sân, sợ ta đứng lâu sẽ mệt, còn bê ra cho ta một chiếc ghế tựa. Ta vừa thoải mái nằm trên ghế thư giãn, vừa tán gẫu với hắn mấy câu.

Trời đông nắng ấm, hảo hữu cạnh bên.

Ta khẽ thở dài một hơi, thật tốt khi vẫn còn sống.

Thất Thập Nhất vẫn tươi cười ngồi bên cạnh kể mấy chuyện thú vị trong cung cho ta nghe. Ta nhẹ nhàng đáp lời, sau đó dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
______________________________

Thời gian cứ thế trôi, chớp mắt đã đến cuối năm. Những năm trước đó, ta không phải bận toan tính mưu sự thì cũng là giận dỗi Mộ Dung Bạch, nên cũng chẳng thể đón năm mới vui vẻ trọn vẹn. Còn bây giờ, tuy quan hệ của ta với nàng...... khụ, thôi cứ vậy đi. Nói chung, lần đón năm mới này là lần vui vẻ nhất kể từ sau khi ta đặt chân vào Tần vương cung.

Mộ Dung Bạch thấy rằng sinh thần của ta đã bị bỏ lỡ, trong lòng có phần áy náy với ta, vậy nên vào đêm Giao Thừa, nàng lệnh cho người bắn pháo hoa trong vương cung. Từ sau cơn mưa bụi vào tháng ba năm thứ bảy Tần Vương Bạch ở Giang Nam, ta đã lâu lắm rồi không được xem pháo hoa.

Mộ Dung Bạch dìu ta đứng trong nội viện Trường Sinh Điện, cùng ta ngẩng đầu ngắm nhìn ánh lửa rực rỡ lung linh trên bầu trời. Ta và nàng khoác áo choàng đen giống nhau, tựa như hòa vào bóng tối trong màn đêm đen. Ta nghe thấy giọng nói của nàng vang lên khe khẽ bên tai:

"Thích không?"

"Thích." Ta thì thầm. "Nếu như có tuyết rơi, vậy thì... sẽ càng đẹp."

"Tuyết?" Nàng lặp lại, khẽ cười. "Ở vương đô rất hiếm khi có tuyết, dù có, cũng chỉ là lác đác vài bông mà thôi."

"Vậy sao? Nhưng ta thực sự muốn thấy cảnh tuyết rơi trắng trời."

Thế gian phủ một màu tuyết trắng, đó mới là sắc thái thuần khiết nhất, cũng là nơi khởi đầu của tất cả.

Nàng siết chặt tay đang đỡ lấy ta, sau đó nghiêng người ôm ta vào lòng, tựa đầu lên vai ta, khẽ nói:

"Nếu vương đô có tuyết lớn, ta sẽ ở bên cùng ngươi thưởng tuyết."

Ta khẽ cười, không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nàng. Ta im lặng một lúc lâu, tới khi cất lời lại nói sang chuyện khác:

"Hân Nhiên."

"Ta đây."

"Ngươi nhất định phải một đời trường an."

"......Ngươi cũng vậy" Nàng siết chặt vòng tay, đáp lại lời ta.

"Về thôi, ta mệt rồi." Ta nói.

Nàng khẽ đáp một tiếng, muốn dìu ta trở về. Vài ngày trước, nàng cứ thích chạy đến trắc điện, ta thuận miệng hỏi nàng không thấy phiền sao, ngày hôm sau nàng liền dọn hẳn qua đó, chen chúc cùng ta trong một gian phòng. Ta chẳng biết nên vui hay nên... vui nữa đây......

Thấy nàng lại coi ta như người bị thương, ta mỉm cười nhẹ nhàng gạt đi cánh tay nàng đang đưa tới định đỡ lấy ta, nói:

"Ta không yếu ớt đến vậy."

Tay nàng khựng lại, nhưng rồi lại vẫn vươn ra đỡ ta:

"Ngươi quản?"

"............"

Bỏ đi bỏ đi, tùy nàng vậy. Dù sao ta cũng quản không nổi nàng.

[Hết chương 65]

Chương trước Chương tiếp
Loading...