[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 38: Tống thân



Đường đi tống thân cũng khá yên bình. Sau hơn mười bốn ngày đi đường, chúng ta cuối cùng cũng tới được vương đô Sở Quốc. Bởi vì lúc đến là giữa trưa, ta có vinh hạnh được chứng kiến đội ngũ nghênh đón cực kỳ long trọng của nơi này.

Ừm...... Ta nhìn các văn võ bá quan cùng đội quân được gọi là "tiếp giá" phía sau, sau đó lại nhìn về phía đội ngũ bên này của bọn ta.

Được rồi, chắc chắn chúng ta không phải đến để gây chiến...

Sau khi tới nơi ở mà Quốc quân Sở Quốc sắp xếp cho chúng ta, vị quan đi cùng nói rằng phải đợi tới ngày mai mới có thể tiến cung được. Ta cảm thấy đây là một đề nghị vô cùng hợp lý, bởi vì ta còn chưa đi dạo quanh vương đô Sở Quốc, vả lại nửa tháng lặn lội đường xa, ta quả thực cần nghỉ ngơi một chút.

Vậy nên ta quyết định về phòng, thay một bộ y phục giản dị rồi định ra ngoài rong chơi...... khụ khụ, là ra ngoài tham quan một chút.

Nhưng khi ta vừa mở cửa, lại thấy Lý Nghị đeo kiếm một bên hông, vẻ mặt chính trực đứng trước cửa phòng. Nhìn cảnh này, ta lại thấy có chút đau đầu.

"Nghị à... Có chuyện gì sao?" Ta gượng cười nói.

Lý Nghị mặt đầy đắc ý đáp:

"Không có chuyện gì, chỉ là hạ quan phụng mệnh bảo hộ Vương Quân Bệ hạ!"

Ta: "..........."

Đột nhiên ta cảm thấy ngực mình cũng đau theo rồi.

Đương nhiên, ta cũng không biết cách đó ngàn dặm, cũng có một người giống ta, đang cảm thấy ngực đau nhói.
______________________________

Vương đô Tần Quốc, Trưởng Công chúa phủ.

Mộ Dung Ti Âm quay lưng về phía người mà nàng ngày đêm mong nhớ. Rõ ràng mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng nàng lại học thói lạnh lùng hờ hững của tỷ tỷ mình. Nàng lạnh nhạt nói với Vương Lỗi:

"Ngươi đi đi. Chúng ta không cần gặp lại nữa."

Nam tử trẻ tuổi tên Vương Lỗi kia trong mắt thoáng một tia khinh miệt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ ôn nhu trước mặt nữ nhân có để đem lại cho hắn tất cả mọi điều hắn muốn:

"Công chúa, nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ ta lại làm sai điều gì sao?"

Mộ Dung Ti Âm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong đầu vẫn còn nhớ kỹ những lời đêm qua vương tỷ nàng nói với nàng. Bỏ đi bỏ đi, là ta phụ ngươi Vương Lỗi. Đương là công chúa Tần Quốc, ta không thể ích kỷ như vậy được.

"Ngươi rất tốt... Là ta không đúng." Nàng quay đầu lại, nhìn chàng thư sinh mà ngày đó nàng gặp trong rừng. Giá như nàng chỉ là một nữ tử bình thường thì tốt biết mấy.

"Vương công tử." Mộ Dung Ti Âm tỏ ra lạnh nhạt. "Nếu ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí."

Vương Lỗi trong lòng cả kinh. Hắn cũng không biết hắn rốt cuộc làm sai điều gì mới có thể khiến vị đại quý nhân trong đời hắn lạnh lùng với hắn như vậy. Rõ ràng chỉ mấy ngày trước, vị Công chúa Tần Quốc này vẫn còn tươi cười dịu dàng với hắn. Hắn mặc dù thấy khó hiểu, nhưng vì e ngại thân phận của Mộ Dung Ti Âm, cho nên chỉ đành cất bước rời đi.

Đợi Vương Lỗi đi rồi, Mô Dung Ti Âm bỗng thấy bản thân kiệt quệ, không còn sức lực. Nàng đã quá nhiều lần tùy hứng, nhưng lần này nàng không thể tùy hứng thêm nữa. Vương công tử... Là ta có lỗi với ngươi.

"Thì ra Công chúa Điện hạ cũng có lúc chật vật thế này sao?"

Một giọng nữ êm tai truyền đến từ phía cửa sổ. Mộ Dung Ti Âm lập tức cảnh giác, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử vận thanh y, dung mạo vô cùng thanh tú mỹ lệ, đang cười rạng rỡ nhìn nàng.

Trông thấy người kia, Mộ Dung Ti Âm không hiểu sao lửa giận trong lòng lại bùng lên mãnh liệt. Nữ nhân đang ghét này, đã dây dưa với nàng một năm rồi! Còn chưa xong nữa sao!

"Cút!" Mộ Dung Ti Âm gằn giọng nói.

Người trên ngọn cây nghe nàng nói như vậy, nét mặt lại không giận hờn, chỉ khẽ mỉm cười nói với Mộ Dung Ti Âm:

"A Âm, ta dẫn nàng đi ngắm hoa đồng thơm ngát ngoài thành nhé?"

"Lâm Lang cô nương!" Mộ Dung Ti Âm kiềm chế cơn giận nói. "Xin ngươi tránh xa cuộc sống của bổn cung! Bổn cung biết ngươi bản lĩnh cao cường, không làm gì được ngươi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, bổn cung hết đời này sẽ không để ngươi được yên ổn!"

Nghe vậy, Lâm Lang chỉ cười khổ:

"Hết đời... Nàng giận ta đến vậy sao?"

"Phải! Ngươi khiến cho người khác tức giận cực kỳ!" Mộ Dung Ti Âm không chút lưu tình.

Nàng cũng không hiểu mình gặp phải vận xui vì mà hai năm trước gặp phải Lâm Lang, hơn nữa lại còn bị dây dưa không dứt. Nếu không phải nể tình Lâm Lang từng cứu nàng một mạng, nàng đã sớm giết chết người này rồi! Mà nữ nhân đáng ghét vô cùng này sao không đi chết đi chứ? Chỉ có như vậy thì thế giới của nàng mới có thể thanh tĩnh được!

Trong đáy mắt Lâm Lang đều là vết thương. Thì ra người này giận nàng đến vậy......

Cũng tốt, như vậy nàng sẽ không còn luyến tiếc thế gian này nữa

"A Âm......"

"Bổn cung cho phép ngươi gọi như vậy sao? Ngươi muốn chết sao?!" Mộ Dung Ti Âm phẫn nộ quát.

Lâm Lăng chỉ cười nhẹ:

"Ta phải đi rồi, đi đến một nơi rất xa. Hôm nay ta đến đây, là để từ biệt nàng......"

Mộ Dung Ti Âm không kiên nhẫn đáp:

"Mau cút đi!" Nói rồi liền đóng sầm cửa sổ lại.

Lâm Lang nhìn cửa sổ bị đóng lại, tựa như trái tim của Mộ Dung Ti Âm, vĩnh viễn cũng sẽ không mở ra với nàng.

Thôi vậy, cứ như thế đi.

Hai năm rồi, nàng vẫn không thấy được trái tim của nàng ấy. Hà tất phải cưỡng cầu cơ chứ?

Lại nói về Vương Lỗi sau khi rời khỏi Công chúa phủ. Vương Lỗi vốn là một thư sinh nghèo, nếu không phải gặp được Mộ Dung Ti Âm, hắn làm sao có thể thay đổi số phận mình? Mà Mộ Dung Ti Âm hôm nay lại đối xử với hắn như vậy, khiến cho lòng hắn sinh phẫn uẫt. Hắn vừa đi, vừa nghĩ biện pháp kéo nàng lại. Hắn không thể mất đi quý nhân như Mộ Dung Ti Âm được.

"Công tử." Một nam nhân lạ mặt chặn đường hắn.

Vương Lỗi ngẩng đầu nam nhân mình chưa từng gặp, khó hiểu nói:

"Các hạ là?"

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi."

"Chủ nhân của ngươi là?"

"Công tử đi rồi sẽ biết."

Mang theo sự tò mò, Vương Lỗi đi theo người xa lạ kia. Ước chừng đi hết thời gian nửa nén hương, hai người đến trước một trà lâu sang trọng. Người lạ đưa hắn lên tầng ba, dừng trước một nhã gian rồi nói:

"Công tử, chủ nhân của ta ở trong này. Mời."

Vương Lỗi gật đầu, chờ người lạ rời đi, hắn liền đẩy cửa bước vào. Trong phòng bài trí tao nhã, còn thoang thoảng hương trà thơm mát. Trước cửa sổ, một nam tử mặt trường bào màu huyền thanh đứng quay lưng về phía hắn.

Vương Lỗi chắp tay thi lễ, cất tiếng hỏi:

"Xin hỏi các hạ là......"

Nam tử nghe tiếng bèn xoay người lại. Khi Vương Lỗi nhìn thấy lệnh bài đeo bên hông người kia, hắn hoảng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, vội vàng cung kính thưa với nam tử:

"Thảo dân Vương Lỗi bái kiến Tề Vương gia. Vương gia vạn phúc!"

"Bình thân." Mộ Dung Vũ bình thản nói.

Vương Lỗi nói tạ ơn, sau đó đứng dậy, nép ở một bên.

Mộ Dung Vũ pha một chén trà, vừa thưởng thức vừa nói với Vương Lỗi

"Nghe nói ngươi khổ học kinh thư hơn mười hai năm?"

"Vương gia chê cười rồi."

Mộ Dung Vũ cười nhạt, như thể vô tình hỏi tiếp:

"Kỳ thi Hương năm nay có định tham gia không?"

"Có ạ."

"Ồ?" Mộ Dung Vũ nâng mày, lại hỏi. "Vậy có thể đỗ Trạng Nguyên không?"

"Thảo dân bất tài......"

"Bất tài?" Mộ Dung Vũ khẽ cười lạnh một tiếng. "Bản vương bảo đảm ngươi đỗ cao!"

"Vương gia!" Vương Lỗi sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất.

Mộ Dung Vũ tiếp lời:

"Nghe nói ngươi có qua lại muội muội của bản vương, Ti Âm Trưởng công chúa?"

"............"

"À..." Mộ Dung Vũ cười lạnh. "Bản vương có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, chỉ cần ngươi......"

Vương Lỗi vội vàng ghé tai lại gần, hai người nói chuyện, âm thanh nhỏ dần không thể nghe rõ, mà nhân vật chính của câu chuyện này, Mộ Dung Ti Âm, lại hoàn toàn không hay biết gì cả.
______________________________

Vương cung Sở Quốc, ngự thư phòng

"Bản quân tham kiến Sở Vương."

Ta mặc một thân hắc sắc trường bào cao quý, đầu tóc gọn gàng vô cùng có tinh thần, đứng thẳng người một cách tao nhã trước mặt Sở Vương.

Đêm đã khuya, có những chuyện ta nhất định phải nói riêng với Sở Vương, bởi vì ta sợ ngày mai đứng trên triều đình, chuyện muốn nói lại không thể nói.

"Tần Vương Quân đến đây?" Sở Vương tuy đã ngoài năm mươi nhưng thần sắc vẫn đầy khí khái, gương mặt có vài phần tương tự với Hạng Dao, nhưng lại làm ta cảm thấy quen thuộc hơn.

"Không biết Vương Quân đêm khuya đến thăm, là có chuyện gì?" Giọng nói của Sở vương không lạnh không nhạt phá vỡ im lặng trước tiên.

Ta giữ bình tĩnh, bước lên pha hai chén trà, một chén đưa cho Sở Vương, một chén giữ lại cho mình, sau đó nhấp một ngụm trà, bình thản nói:

"Trà của Sở Quốc vẫn luôn thơm ngon như vậy."

"Nếu như Vương Quân thích, cô sẽ sai người tặng Vương Quân." Sở Vương rất có thành ý nói.

Ta cười một tiếng: "Vô công bất thụ lộc." (không có công lao thì không nhận bổng lộc)

"Ồ? Nhưng Tần và Sở chẳng phải đã liên hôn rồi sao?"

"Sở Vương có biết bản quân là môn hạ phái nào không?" Ta cười hỏi.

"Quỷ Cốc phái." Sở Vương không chút để tâm đáp.

"Đã như vậy, bản quân sẽ nói thẳng. Mười tám năm trước Sở Vương quyền khuynh triều dã, đoạt vị Tiên Vương......" Ta ngừng lại một chút. "Người làm thần tử, lại hành thích quân vương, người trong thiên hạ không khỏi khinh bỉ. Sở Vương e là cũng lo lắng trăm năm sau cũng có người làm vậy với ngài. Mà hiện giờ, Tần Sở liên hôn, hoàn toàn có lợi......"

Ánh mắt của Sở Vương giống như mũi tên sắc nhọn bắn thẳng về phía ta, khiến lòng ta chấn động.

Ai chà! Không hổ là lão tướng quân cửu kinh sa trường.

"Vương Quân muốn nói điều gì?" Sở Vương bình tĩnh hỏi ta.

Ta khẽ cười, đáp:

"Tần và Sở liên hôn, Tần nguyện tặng ba tòa thành để thể hiện thiện chí."

"Nếu vậy thì sao?"

"Vậy Sở Vương có đoán được từ đó trở đi, quan hệ giữa Tần và Sở sẽ thế nào?" Ta dò hỏi. "Nếu Sở Vương nguyện ý, bản quân có thể đại diện Tần Quốc ký định ước cùng Sở, hai nước không xâm phạm lẫn nhau."

Ta đang đặt cược, cược rằng Sở Vương tuổi đã cao, chán ghét chinh chiến, chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi. Mười tám năm trước sau khi Sở Vương mưu phản đoạt vị, Sở Quốc đã phát triển phồn vinh. Thế nhưng Sở Vương hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi, nhiều năm chinh chiến khiến hắn càng trông già cỗi, mà vấn đề lớn nhất hiện nay của Sở Quốc chính là không có hậu duệ.

Cũng trách Sở Vương là một nam nhân si tình, cả đời chỉ yêu chính thê. Cũng chẳng ngờ mười tám năm trước khi Sở Vương mưu phản, trưởng tử trong vòng tay của chính thê đã bị lạc mất trong chiến loạn. Từ đó trở đi, chính thê của ông sinh bệnh không dậy nổi, hai năm sau khi sinh hạ Hạng Dao xong, vào một ngày tháng sáu cuối cùng cũng qua đời.

Đáng thương cho tình cảm của Sở Vương và phu nhân, yêu thương nhau suốt hai mươi năm nhưng cuối cùng lại chẳng thể bạc đầu bên nhau. Sở Vương cả đời chỉ có hai người nối dõi, trưởng tử thất lạc, thứ nữ chính là Hạng Dao, còn Thái tử Sở Quốc hiện tại chỉ là một kẻ bất tài được nhận nuôi mà thôi.

Vô nhân kế vị, đó là hiểm họa lớn nhất của Sở Quốc.

Vì vậy, ta đang đánh cược rằng Sở Vương thấu hiểu đại cục, sẽ không đoạn giao với Tần. Tuy nhiên, đây vốn là cơ mật quốc gia của Sở Quốc, một môn sĩ giang hồ như ta lại nói ra trước mặt Sở Vương, cho dù là Vương Quân Tần Quốc, ta cũng không dám khẳng định Sở Vương sẽ không nhẫn tâm trừ khử ta.

Dù sao, đây cũng là vấn đề liên quan đến vận mệnh của Sở Quốc.

Ta cảm giác cả đại điện chìm trong không khí chết chóc không động tĩnh. Ánh mắt u ám của Sở Vương nhìn chằm chằm vào ta khiến da đầu ta ngứa ran. Ta không phải cảm thấy Sở Vương đáng sợ, chỉ là sâu trong tiềm thức, ta cũng không muốn đối xử với Sở Vương thế này. Ta biết từ khi ta bước chân qua lãnh thổ Tần Quốc, ta đã phải làm rất nhiều chuyện trái với lòng mình. Ta từng nghĩ rằng hồng trần thế tục không thể nào trói buộc tuổi trẻ của ta, nhưng rồi thời gian trôi đi, ta rốt cuộc cũng bắt đầu thỏa hiệp.

Ta nghĩ ta cũng không phải người thiện lương, bởi ta vốn cho rằng đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Ta học bách gia chi trường của Quỷ Cốc phái, thế gian vạn vật đối với ta vốn chỉ là một hồi phù vân — lý thuyết mà nói, ta nên nghĩ như vậy.

Nhưng ta lại không làm được. Năm mười bảy tuổi, ta giao lại kiếm, hạ sơn nhập thế. Đối với một đệ tử Quỷ Cốc, đây là quá trình ắt không thể thiếu. Đệ tử có người thấu triệt đại ngộ, có người lại bị hồng trần trói buộc.

Ta nghĩ mình là kiểu thứ nhất, nhưng sau này ta mới hiểu ra, ta vẫn luôn là kiểu thứ hai.

Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng Sở Vương cũng mở miệng, nhưng chỉ nói một câu tưởng chừng như chẳng liên quan:

"Nếu cô còn trẻ, nhất định không phụ Sở."

"......Đa tạ."

Nói xong, ta lặng lẽ lui khỏi đại điện.

Ta không phải thánh nhân, ta cũng sẽ biết đau lòng bởi những việc mình đã làm. Cho dù có thắng, lòng ta vẫn chẳng an yên.

Kể từ đêm đó khi ta rời khỏi Sở vương cung, ta chưa từng gặp lại Sở Vương. Ta không biết nam nhân ấy nghĩ gì, nhưng mười ngày sau, ở trong điển lễ đại hôn của Trưởng công chúa, hắn đã nói ra suy nghĩ của mình:

"Sở và Tần liên hôn, nguyện cùng tu hữu hảo. Do đó, kính dâng ba tòa thành để biểu lộ thành ý......"

Khi ta nghe xong Ty Lễ thái giám đọc xong đạo chỉ, ta ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân tuổi xế chiều đang ngồi trên vương tọa, vừa khéo hắn cũng nhìn về phía ta, nhưng ánh mắt không còn lạnh lẽo u ám như ban đêm mười ngày trước, mà lại trông rất dịu dàng. Ta từng nghĩ rằng ta đã nhìn thấy ánh sáng.

Ta tưởng rằng mình biết rất nhiều, tưởng rằng vẻ ngoài phóng lãng bất kham của mình có thể mê hoặc rất nhiều người, nhưng cuối cùng ta cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, bởi vì có rất nhiều điều ta không hiểu.

Chẳng hạn như, người mà Sở Vương triệu kiến trong đêm mà ta rời Sở vương cung đấy, lại có liên quan mật thiết đến vận mệnh sau này của ta. Ta từng nghĩ rằng người mà ta không nên tin tưởng nhất chính là Mộ Dung Bạch, nhưng ta đã sai lầm một cách đáng thương.

"Hắn đi rồi." Sở Vương bình tĩnh nói với một góc tối.

Một lúc sau, một nam nhân dung mạo tuấn mỹ bước ra từ trong bóng tối. Hắn cả đời phóng túng, nhưng lại mang biểu cảm vô cùng nghiêm nghị.

Hắn tiến đến phía sau Sở Vương, hành lễ sư môn rồi khẽ nói:

"Như Phong bái kiến sư huynh."

"Sư huynh..." Sở Vương lặp lại hai chữ này với vẻ bất đắc dĩ, nói: "Ngươi hiện nay đã là Quỷ Cốc Tử, sao còn gọi kẻ sớm đã bị trục xuất khỏi sư môn này là sư huynh được?"

"Nếu không có sư huynh cứu giúp năm đó, làm sao có Như Phong?" Liễu Như Phong đáp.

"Đúng vậy...... Ta từng cứu ngươi."

Sở Vương quay người lại, nhìn người từng là sư đệ của mình năm xưa. Nếu khi đó hắn không tham quyền cố vị, có lẽ ngày nay Quỷ Cốc Tử chắc hẳn đã là hắn rồi?

"Thấy ngươi hôm nay như vậy, sư phụ trên trời có linh cũng sẽ vui mừng." Sở Vương bình thản nói.

Nhưng Liễu Như Phong lại vẫn chỉ im lặng.

Sở Vương nói tiếp:

"Hóa ra thực sự sẽ có báo ứng. Vì địa vị này... Ta mất đi hài tử của ta, cũng mất cả thê tử của ta."

Ai từng nghĩ rằng, trong lòng hắn có bao nhiêu day dứt? Cuộc đời con người, rốt cuộc nên theo đuổi điều gì?

Năm đó hắn thân là đệ tử Quỷ Cốc, giao kiếm hạ sơn nhập Sở. Một tướng công thành vạn cốt khô, cuối cùng thành vương. Thế nhân chỉ thấy hắn đạt được những gì, chỉ có hắn mới biết rõ hắn đã mất đi những gì.

Khi còn trẻ chỉ mong có ngày vùng vẫy trời cao, cuối cùng lại đánh mất chính mình.

Thương thay cho nhân thế.

Liễu Như Phong không nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ cùng người từng là sư huynh của mình cảm thán quá khứ. Nhưng ai sẽ là người bầu bạn với hắn ta đây?

Những điều hắn làm, những lỗi lầm hắn phạm phải, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Giản An à Giản An, ngươi liệu có hay biết, từng có một người, phản bội sư môn, mưu tính cả đời?

Mà hắn, chỉ mong ngươi sống tốt.

Chỉ mong ngươi sống tốt.

[Hết chương 38]

Chương trước Chương tiếp
Loading...