[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 28: Lâm Lang
"Đây là kỹ viện tốt nhất cả vương đô Tần Quốc các ngươi?!" Ta đứng trước tòa lầu trông hết sức bình thường này, quay sang hỏi Lý Vũ bên cạnh. "Nhã Lâm Cư? Đây mà là tên của kỹ viện sao?"Lý Vũ lườm ta một cái. "Ngươi còn là người đọc sách đấy! Sách đọc được chắc nhét cả vào bụng chó rồi. Kỹ viện, kỹ viện, gọi nghe chối tai lắm!""Được thôi! Cái lầu này......""Đủ rồi!" Gân xanh trên trán Lý Vũ nổi lên tứ phía. "Ngươi nói nhảm mẹ gì hoài vậy!"Ta: "............""Đi thôi! Đứng đần ở cửa làm gì thế?" Lý Vũ khinh thường nói. "Chẳng lẽ giờ lại sợ rồi sao?!""Nói nhảm!" Ta mắng. "Ta mà sợ?! — Đùa cái gì chứ! Ngươi cứ dẫn đường là được......"Tuy rằng bên ngoài ta cứng miệng như thế, nhưng bỗng dưng bị hắn nhắc vậy, sống lưng ta đột nhiên lạnh toát. Trước đây đi thanh lâu vẫn còn độc thân, ai cũng quản không được. Hiện giờ... thê tử là Quốc vương Tần Quốc... Ta càng nghĩ càng hoảng, cái tính hẹp hòi và độc đoán của Mộ Dung Bạch...... Ta thực sự lo lắng thứ còn dính trên cổ ta không biết còn giữ được bao lâu nữa. Nhưng cũng đến đây cả rồi, ta dù sao cũng không thể bỏ dở giữa chừng để Lý Vũ nhạo báng được chứ?Nếu ta giữ mình trong sạch... chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ? Mặc kệ! — Liều thôi!Chết thì chết!Lý Võ nhìn bộ dạng ta hào hùng như tráng sĩ quyết tử, cười đến vô cùng quỷ dị, khiến ta ngơ ngác chẳng hiểu gì. Ta đang định hỏi, hắn lại quay đầu bước vào Nhã Lâm Cư. Thấy vậy, ta lập tức theo sau."Ôi, đây không phải là Lý đại tướng quân sao?" Mấy cô nương đứng đón khách ngoài cửa thấy ta cùng Lý Vũ đi tới, liền lập tức tiến lên khoác tay Lý Vũ, thân mật hờn dỗi mà nói. "Ngài đã mấy ngày không đến rồi? Thực sự là làm người ta giận quá đi......"Lý Vũ cười nhăn nhở, ôm lấy nữ tử đứng gần mình nhất, trêu đùa: "Ta đây không phải là bận việc sao? Nàng nhìn xem, hết việc một cái không phải ta lập tức tới đây luôn còn gì?!""Ngài lúc nào cũng bận..." Nữ tử cười đánh nhẹ vào vai Lý Vũ.Ta đứng ở phía sau đám người bọn họ, trán đầy vạch đen!Mấy nữ nhân này mắt mũi kiểu gì thế......Ta đây còn sống sờ sờ, ngọc thụ lâm phong đứng ngay đằng sau, các nàng lại có thể không! Nhìn! Thấy!"Được rồi, được rồi......" Lý Vũ vừa ôm cô nương đó, vừa bước vào trong lâu, hoàn toàn phớt lờ ta đang cay đắng ở sau hắn.Ta sửng sốt tại chỗ nửa ngày, trong đầu mắng chửi tên khốn Lý Vũ đó! Còn bảo là không đi thanh lâu ư...... Toàn nói nhảm! Trông hắn vui sướng thế kia cơ mà!Đứng mắng hắn hồi lâu, ta cuối cùng cũng đành bước theo vào trong.Vào cửa rồi cửa, ta mới nhìn rõ những thứ bị cánh cửa kia che khuất.Ta chăm chú nhìn, Nhã Lâm Cư Nhã Lâm Cư, quả thực là nhã. Bên trong lâu không trang trí hoa lệ lộng lẫy như chốn khác, trang trí đơn giản lại càng làm tăng vẻ tao nhã cho nơi này.Cả lâu có bốn tầng, được đặt tên theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Từ góc nhìn phong thủy, đây là vị trí rất đắc địa. Diện tích bên trong rộng rãi, thiết kế tương tự như tứ hợp viện. Chính viện tầng một là đại sảnh, là nơi khách tới dùng trà và trò chuyện, phía sau là một hậu hoa viên rất lớn. Tầng hai và tầng ba đương nhiên là phòng dành cho khách. Còn tầng bốn, trông có vẻ bình thường, nhưng cũng không phải phòng cho khách, nhưng dùng để làm gì, thì ta vẫn chưa nhìn ra được.Sau khi đánh giá hết một vòng khắp nơi, ta mới chuyển ánh mắt về những người trong đại sảnh. Quả nhiên là thanh lâu tốt nhất vương đô Tần Quốc, người tới đây không phú cũng là quý. "Vị công tử này." Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. "Đã nhìn trúng cô nương nào chưa?"Ta quay đầu lại, thấy bột vị tú bà khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, là một thường nhân.Ta cười rồi hành lễ nói:"Vẫn chưa. Tiểu sinh lần đầu đến đây, không biết ma ma có thể giới thiệu qua cho tại hạ không?""Được thôi được thôi." Tú bà cười nói với ta. "Gọi ta Trần tỷ là được rồi.""Trần tỷ......" Ta vừa cười vừa nhét cho bà ấy vài tấm ngân phiếu. trong lòng thầm mắng lão thất phu Lý Vũ, nói là dẫn ta đi thanh lâu, kết quả lại để ta tự thân vận động, bóng người cũng chẳng thấy đâu nữa."Công tử khách khí rồi." Trần tỷ lại cười nói. "Nhìn công tử xem ra cũng là người đọc sách, vừa hay ở đây lại có vài cô nương biết chữ, không bằng ta để các nàng tới hầu chuyện công tử, nghỉ ngơi một chút, được không?""Vậy phiền Trần tỷ rồi." Ta khách khí nói, vừa đáp vừa lén cho bà ấy thêm vài tấm ngân phiếu nữa. "Tiểu sinh lần đầu tới đây, không quen biết ai, mong Trần tỷ có thể giúp ta tìm một nơi yên tĩnh......"Trong đại sảnh này, nếu chẳng mày gặp phải người quen trên triều đình, ta chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao?! Vả lại nếu để bọn lan truyền ra ngoài......Ta chỉ còn nước treo cổ lên cành đông nam mà thôi."Chuyện này có gì đâu." Trần tỷ cười nói. "Công tử theo ta lên Đinh phòng ở Đông lâu là được......"Vào đến phòng, Trần tỷ pha cho ta một ấm trà, dặn dò vài câu rồi rời đi.Ta một mình ở lại trong phòng, cẩn thận đánh giá cách bài trí nơi đây. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng ta vẫn theo thói quen mà để ý từng chi tiết. "Công tử......" Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ở cửa, ta quay đầu lại nhìn, thì ra là các cô nương mà Trần tỷ tìm cho ta.Ba cô nương đều chỉ tầm tuổi mười sáu mười tám. Mặc dù ta đã lui tới không ít thanh lâu, cũng biết thanh lâu là nơi hợp pháp, nữ tử chốn phong trần này phần lớn đều dựa vào tuổi xuân mà sống. Thế nhưng hiện giờ ở Tần Quốc, nhìn thấy nữ tử thanh lâu đồng niên với ta như vậy, ta vẫn không khỏi nhíu mày.Cùng là nữ tử, ta tất nhiên hiểu rõ các nàng ở tuổi này đáng ra phải được hưởng những gì. Dù là cái gì, cũng tuyệt đối không phải là kiểu trước mắt. "Vào đi....." Ta nói với các nàng."Dạ." Ba nữ tử cúi mình hành lễ rồi tiến về phía ta. Tuy hiện nay là tháng tư, nhưng các nàng ăn mặc thật ít ỏi. Do dáng đi uyển chuyển, vóc người yểu điệu kiều diễm của các nàng cũng thấp thoáng ẩn hiện.Nếu như là trước kia, ta nhất định sẽ ôm tâm lý "không nhìn thì uổng" mà ngắm nghía. Thế nhưng bây giờ cũng không phải ngày xưa nữa, ta đã thành thân rồi.Ta thành thân rồi, mặc dù thê tử cũng không mấy coi trọng ta, nhưng ta nói thế nào cũng vẫn là thành thân rồi, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ngắm các cô nương khác được?Thế là ta lập tức làm ra dáng vẻ của người đứng đắn, vẫy tay gọi các nàng mau ngồi xuống bên cạnh mình."Công tử." Một nữ tử cúi mình nói với ta. "Thiếp là Uyển Nhi, hai vị này là muội muội của thiếp, tên Bình Nhi và Ngọc Nhi."Nghe vậy, Bình Nhi và Ngọc Nhi cũng cúi người hành lễ với ta.Ta vừa cười vừa nói:"Tiểu sinh Cốc Tung Nam, tham kiến các vị muội muội.""Cốc công tử thật biết đùa." Ngọc Nhi nói.Vừa nói, nàng vừa cười đến yêu kiều, định ngồi vào lòng ta. Ta cứng đờ cả người, vội vàng xua tay:"Muội muội hiểu lầm rồi, ta chỉ tới đây uống trà thưởng cảnh mà thôi.""Ồ? Công tử thật có nhã tính, chẳng hay công tử tới đây thưởng cảnh gì?" Từ cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói êm tai.Ta nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nữ tử mặc bạch y cùng thanh sam, trong tay ôm một cây cổ cầm đẩy cửa bước vào..Uyển Nhi nhỏ giọng nói với ta:"Công tử, đây là Lâm Lang tỷ."Ta gật đầu. Mới vừa rồi ta cũng đã hỏi qua Trần tỷ, viện này không giống nơi khác, trong viện có hai người đứng đầu bảng, là Nhã Văn và Lâm Lang. Chỉ là ta không nghĩ tới Trần tỷ lại có thể giới thiệu một trong hai người này đến cho ta. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng có thể hiểu được: ta xuất cung mặc dù chỉ mặc thường phục, nhưng y phục vẫn vô cùng hoa lệ. Hơn nữa ta vung tay rộng rãi, đưa cho cho bà mấy tờ ngân phiến, Trần tỷ hẳn là đã cho rằng ta là quý công tử nhà ai nhỉ?Cũng chẳng sao, dù gì ngân phiếu đó cũng là ta lục được trong tủ quần áo của Mộ Dung Bạch. Mà nữ tử tên Lâm Lang này quả thật xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo, cử chỉ tao nhã lễ độ, không nhiễm chút tật xấu nào của chốn phong trần, nụ cười thanh thoát, khiến người ta vừa mắt đẹp lòng. Nghe Uyển Nhi nói vậy, ta nghiêng đầu nhìn Lâm Lang. Nàng lúc này đã từ phía cửa đi về phía tiểu đài, ngồi xếp bằng, đặt cầm xuống."Thưởng cảnh gì? Đến Nhã Lâm Cư, đương nhiên là thưởng hoa thưởng nguyệt, thưởng Lâm Lang rồi. Cô nương thấy phải không?"Lâm Lang ngẩng đầu, dáng cười thanh thiển, mi tâm đong đầy nhu tình, không hề xa cách như Mộ Dung Bạch. Nàng mỉm cười nói với ta:"Công tử nói đùa rồi, Lâm Lang chỉ là nữ tử bán chút kĩ nghệ để mưu sinh, đâu dám nhận lời khen của công tử?""Tuy là nói vậy, nhưng ta nghĩ, ta nhất định không phải người đầu tiên khen nàng, đúng không?"Nàng ung dung mỉm cười, nhưng chủ đề lại được chuyển hướng:"Công tử muốn nghe khúc nhạc nào?"Ta nhận lấy chén trà Bình Nhi đưa qua, uống cạn một hơi rồi đáp:"Có thể đàn khúc 'Mộc qua' không?"Nàng mỉm cười không đáp, đôi tay ngọc ngà khẽ đặt lên cây cầm, tiếng cầm trong trẻo du dương liền vang lên trong phòng.Ta nhắm mắt lại, dùng đũa gõ nhịp lên chén hòa theo tiếng cầm của nàng, khẽ xướng:"Người trao ta mộc qua, ta đáp lại ngọc bích
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Người trao ta mộc đào, ta đáp lại ngọc dao
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Người trao ta mộc lý, ta đáp lại ngọc cửu
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Chẳng phải đền đáp......
Chỉ nguyện gắn bó trọn đời......"Khúc ca vừa dứt, Uyển Nhi dẫn đầu cất lời:"Công tử giọng hát thật hay!"Bình Nhi và Ngọc Nhi cũng đồng thanh phụ họa.Ta gật đầu cười, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Lang. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng ngẩng đầu, khẽ cười:"Công tử xướng rất êm tai.""Vậy sao?" Ta cười hỏi lại nàng."Công tử đã có người trong lòng chưa?" Nàng lại hỏi ta."Sao lại hỏi vậy?""Ta nghe công tử xướng: Chỉ nguyện gắn bó trọn đời, rất thâm tình."Ta cười: "Ta lại thấy mình xướng: Người trao ta mộc qua, ta đáp lại ngọc bích là hay nhất."Ngọc bích, mỹ ngọc, tên là Lâm Lang*.(*) Lâm Lang: ý nghĩa tên Lâm Lang cũng là một loại ngọc cẩm thạch đẹp "Công tử hẳn là thích rượu ngọc dao hơn?" Lâm Lang lại nói. "Nếu không, sao công tử chỉ dùng trà? Chắc hẳn rượu nơi này không hợp khẩu vị công tử."Quả là một nữ tử thông minh."Nàng có biết ý nghĩa của việc dùng trà không?" Ta nheo mắt hỏi nàng."Chẳng lẽ công tử muốn cầu thân với ta?" Nàng cười hỏi lại. "Thế thì e là ta không thể nhận."Trà, bởi vì không thể dời non, nên được dùng để ví với sự chung thủy của nữ tử. Dùng trà, chính là có ý muốn cầu thân. "Nói vậy, ta kiểu gì cũng phải uống rượu sao?" Nghe lời nàng, ta bật cười lớn.Ta vốn định trêu nàng một chút, nhưng không ngờ lại bị nàng phản kích. Ta đành thuận theo ý nàng, đáp lại như thế. "Chỉ là, có khó cho công tử không?""Sao có thể!" Ta giả bộ kiên cường đáp, để tỏ lòng, còn nhận lấy vò rượu trong tay Bình Nhi, liên tục rót ba chén cho mình. "Lâm Lang cô nương đã hài lòng chưa?"Lâm Lang còn chưa kịp trả lời, ta đã nghe Ngọc Nhi bên cạnh lên tiếng:"Công tử thế này là không được rồi, chỉ uống rượu của Lâm Lang tỷ tỷ, để các tỷ muội khác phải nghĩ gì đây?""Đúng vậy đúng vậy......" Uyển Nhi, Bình Nhi cũng hùa theo nói. Ta: "............"Ta uống!Ta nghĩ uống một chén này là xong rồi, không ngờ từ chén này trở đi lại chẳng dứt được. Lâm Lang trước sau vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng, còn ta, dưới sự nhiệt tình của ba cô nương Uyển Nhi, Bình Nhi, Ngọc Nhi này, đã uống không ít rượu, uống đến mức đầu lưỡi cũng tê rần:"Các nàng...... khi dễ ta...... đúng không......"Ngọc Nhi khẽ cười:"Sao dám khi dễ công tử......""Đúng vậy, đúng vậy......""Công tử lại đùa với chúng thiếp rồi......"Ta lắc lắc cái đầu đã uống tới mức choáng váng, lắp bắp nói:"Không...... Các nàng...... các nàng...... chắc chắn là khi dễ...... khi dễ ta tuổi còn trẻ......""Ấy, những người tới đây đều là không phú cũng quý, tuổi có trẻ hơn nữa, chúng thiếp cũng chẳng dám khi dễ công tử đâu!" Bình Nhi nhu tình đẩy nhẹ ta một cái mà nói.Nghe vậy, ta cười lớn, rồi một tay ôm lấy eo Bình Nhi, nói với nàng:"Nàng nói ta liền tin sao?""Công tử không tin thì ra ngoài xem đi......" Bình Nhi ngồi trong lòng ta, vẻ mặt đầy quyến rũ nói.Ta gật đầu, rút từ trong áo ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn:"Đi! Mua rượu ngon! Xuống lầu nào!"Nghe ta nói vậy, ba cô nương đều bất động thanh sắc cầm lấy ngân phiếu cất vào trong ngực, rồi hai người dìu ta xuống lầu, một người đi sau cầm rượu.Trước khi ra cửa, Lâm Lang đột nhiên gọi ta:"Công tử......"Ta quay đầu nhìn nàng."Rượu nhiều hại thân." Nàng khẽ nói.Ta gật đầu, ôm lấy các cô nương bước xuống lầu.
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Người trao ta mộc đào, ta đáp lại ngọc dao
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Người trao ta mộc lý, ta đáp lại ngọc cửu
Chẳng phải đền đáp, chỉ nguyện gắn bó trọn đời
Chẳng phải đền đáp......
Chỉ nguyện gắn bó trọn đời......"Khúc ca vừa dứt, Uyển Nhi dẫn đầu cất lời:"Công tử giọng hát thật hay!"Bình Nhi và Ngọc Nhi cũng đồng thanh phụ họa.Ta gật đầu cười, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Lang. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng ngẩng đầu, khẽ cười:"Công tử xướng rất êm tai.""Vậy sao?" Ta cười hỏi lại nàng."Công tử đã có người trong lòng chưa?" Nàng lại hỏi ta."Sao lại hỏi vậy?""Ta nghe công tử xướng: Chỉ nguyện gắn bó trọn đời, rất thâm tình."Ta cười: "Ta lại thấy mình xướng: Người trao ta mộc qua, ta đáp lại ngọc bích là hay nhất."Ngọc bích, mỹ ngọc, tên là Lâm Lang*.(*) Lâm Lang: ý nghĩa tên Lâm Lang cũng là một loại ngọc cẩm thạch đẹp "Công tử hẳn là thích rượu ngọc dao hơn?" Lâm Lang lại nói. "Nếu không, sao công tử chỉ dùng trà? Chắc hẳn rượu nơi này không hợp khẩu vị công tử."Quả là một nữ tử thông minh."Nàng có biết ý nghĩa của việc dùng trà không?" Ta nheo mắt hỏi nàng."Chẳng lẽ công tử muốn cầu thân với ta?" Nàng cười hỏi lại. "Thế thì e là ta không thể nhận."Trà, bởi vì không thể dời non, nên được dùng để ví với sự chung thủy của nữ tử. Dùng trà, chính là có ý muốn cầu thân. "Nói vậy, ta kiểu gì cũng phải uống rượu sao?" Nghe lời nàng, ta bật cười lớn.Ta vốn định trêu nàng một chút, nhưng không ngờ lại bị nàng phản kích. Ta đành thuận theo ý nàng, đáp lại như thế. "Chỉ là, có khó cho công tử không?""Sao có thể!" Ta giả bộ kiên cường đáp, để tỏ lòng, còn nhận lấy vò rượu trong tay Bình Nhi, liên tục rót ba chén cho mình. "Lâm Lang cô nương đã hài lòng chưa?"Lâm Lang còn chưa kịp trả lời, ta đã nghe Ngọc Nhi bên cạnh lên tiếng:"Công tử thế này là không được rồi, chỉ uống rượu của Lâm Lang tỷ tỷ, để các tỷ muội khác phải nghĩ gì đây?""Đúng vậy đúng vậy......" Uyển Nhi, Bình Nhi cũng hùa theo nói. Ta: "............"Ta uống!Ta nghĩ uống một chén này là xong rồi, không ngờ từ chén này trở đi lại chẳng dứt được. Lâm Lang trước sau vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng, còn ta, dưới sự nhiệt tình của ba cô nương Uyển Nhi, Bình Nhi, Ngọc Nhi này, đã uống không ít rượu, uống đến mức đầu lưỡi cũng tê rần:"Các nàng...... khi dễ ta...... đúng không......"Ngọc Nhi khẽ cười:"Sao dám khi dễ công tử......""Đúng vậy, đúng vậy......""Công tử lại đùa với chúng thiếp rồi......"Ta lắc lắc cái đầu đã uống tới mức choáng váng, lắp bắp nói:"Không...... Các nàng...... các nàng...... chắc chắn là khi dễ...... khi dễ ta tuổi còn trẻ......""Ấy, những người tới đây đều là không phú cũng quý, tuổi có trẻ hơn nữa, chúng thiếp cũng chẳng dám khi dễ công tử đâu!" Bình Nhi nhu tình đẩy nhẹ ta một cái mà nói.Nghe vậy, ta cười lớn, rồi một tay ôm lấy eo Bình Nhi, nói với nàng:"Nàng nói ta liền tin sao?""Công tử không tin thì ra ngoài xem đi......" Bình Nhi ngồi trong lòng ta, vẻ mặt đầy quyến rũ nói.Ta gật đầu, rút từ trong áo ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn:"Đi! Mua rượu ngon! Xuống lầu nào!"Nghe ta nói vậy, ba cô nương đều bất động thanh sắc cầm lấy ngân phiếu cất vào trong ngực, rồi hai người dìu ta xuống lầu, một người đi sau cầm rượu.Trước khi ra cửa, Lâm Lang đột nhiên gọi ta:"Công tử......"Ta quay đầu nhìn nàng."Rượu nhiều hại thân." Nàng khẽ nói.Ta gật đầu, ôm lấy các cô nương bước xuống lầu.
[Hết chương 28]