[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 25: Phu thê bạch phát
Liễu Như Phong thấy ta không nói lời nào, liền nghĩ rằng suy đoán của mình chính xác rồi. Hắn trầm tư một lúc, sau đó lén lút rút từ trong tay áo ra một cuốn sách rồi nhét vào trong người ta. "Đây là cái gì?" Ta nhỏ giọng hỏi hắn.Liễu Như Phong bộ dạng gian xảo như phong tặc, lén lút quay đầu, nhìn Mộ Dung Bạch đang dẫn Mộ Dung Thanh Ngôn đi tham quan xung quanh. Thấy người đằng sau không để ý đến bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười bí hiểm:"Đồ nhi đừng vội, sư phụ ngươi đã sớm có chuẩn bị rồi......" Hắn vỗ vai ta, giọng điệu đầy ẩn ý nói. "Sư phụ biết ngươi thường ngày đi thanh lâu chỉ dạo chơi, học được bao nhiêu chuyện người lớn nhưng cũng chẳng để làm gì. Hoàng thư trong thư phòng ta ngươi đọc không ít, nhưng đều chỉ là hàng sơ cấp thôi...... Cuốn này, hì hì... Ngươi hiểu chứ, đây là báu vật của sư phụ ngươi đó......"Ta đen mặt không nói lời nào, muốn nhìn xem hắn còn định ba hoa đến đâu."Đồ đệ à, ngươi nghĩ mà xem... Nếu như ngươi có thể đặt quân vương Tần Quốc đường đường kia dưới thân, cảm giác đó — chỉ hỏi ngươi, có sướng không?! Có uy phong không?!"Đặt Mộ Dung Bạch dưới thân... việc này quả thực rất uy phong nha. Thế là ta liền thuận nước đẩy thuyền, cầm sách cất vào trong người, khoác vai Liễu Như Phong cười một tràng đê tiện...... Không không không, là cười một tràng ôn hòa.Đang cười vui vẻ thì bỗng giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Bạch vang lên từ phía sau:"Hai vị... đang nói gì vậy?"Ta và Liễu Như Phong cứng đờ người, sau đó nhìn nhau. Dựa vào sự ăn ý ta với Liễu Như Phong có được sau nhiều năm đi thanh lâu với hắn, ta nhu thuận nói: "Sư phụ, lời người nói, ta đã ghi nhớ kỹ rồi. Đệ tử nhất định sẽ nghe theo người.""Ờ, ngươi nói vậy ta cũng yên tâm rồi. Đồ nhi à, vi sư không nỡ xa ngươi." Nói xong hắn còn ôm ta một cái. "Sư thúc ngươi dạo này cũng gây sự với ngươi không ít phải không? Yên tâm, lần này nàng chắc chắn sẽ quy củ.""Hả? Tô sư thúc làm sao?" Mộ Dung Bạch nghe được lời này liền hỏi lại. "Lúc trước Tung Nam còn nói nàng sẽ tham dự hôn yến của bọn ta, sao hôm qua lại không thấy nữa? Là do bận việc gì sao?""À nàng ấy hả, người này muốn làm gì thì làm đó. Hai ngày trước còn hẹn người của Mặc gia, đánh người ta suýt thì tàn phế, sư đệ của người ta còn tìm tới tận cửa đòi tính sổ, ta còn phải cử Thất Thập Nhất ra mặt giải quyết đấy chứ.""Thất Thập Nhất?" Mộ Dung Bạch hơi ngẩn ra, có lẽ nàng chưa từng nghe có người dùng số để đặt tên. Haizz, cũng trách Liễu Như Phong và Tô Vực lười quá mức, ngay cả việc đặt tên cho đồ đệ cũng qua loa, trực tiếp dùng số thứ tự nhập môn từ bé tới lớn mà đặt. Cũng may, ta vào núi sớm, lúc đó bọn họ cũng chưa có lười biếng như vậy, bằng không giờ tên ta đã là Quỷ Cốc Nhất rồi......"À, đó là sư đệ của Tung Hoành. Hắn hơi nghịch ngợm, đoán chừng không lâu nữa hắn cũng sẽ chạy tới Tần Quốc quấy rầy các ngươi." Liễu Như Phong cười. "Tung Hoành với các sư đệ sư muội có quan hệ tốt lắm. Nghe nói hắn sắp thành hôn, cả đám đều ầm ĩ lên đòi đến dự. Ta không cho, chứ không để bọn họ đến, sẽ lật tung cả Tần vương cung của các ngươi lên mất. Ha ha ha ha......""Nếu bọn họ đến đây, Bạch nhất định tiếp đãi chu đáo. Sư phụ yên tâm." Mộ Dung Bạch lúc này giống như một vãn bối, nói chuyện lễ độ, chẳng giống vẻ lạnh lùng hờ hững thường ngày khi nói chuyện với ta. Hừ, nói chuyện thân thiết như vậy, cứ như nàng mới là đồ đệ của sư phụ ta. Phì! Nữ nhân hắc tâm!"Ngươi thì ta yên tâm, nhưng đồ đệ của ta thì......" Liễu Như Phong kéo ta qua một bên, nói với Mộ Dung Bạch. "Ta biết hai người thành thân không phải là ý muốn của ngươi, nhưng mà chuyện đã thế này, cũng thật ủy khuất cho ngươi rồi."Ta: "??????"Ta không ủy khuất sao? Ta chưa hiểu chuyện gì, tự nhiên đã phải cưới một nữ nhân rồi, ta không ủy khuất sao? Rõ ràng ta còn mơ tưởng sau này tìm một nam nhân rồi sinh một đống hài tử. Giờ thì hay rồi, cưới một nữ nhân xem như bỏ qua, nhưng đầu thì lúc nào cũng treo lơ lửng trên dây. Vạn nhất có người biết ta là nữ...... Ta còn sống được sao?"Người khách khí rồi." Mộ Dung Bạch nhìn ta, ngừng một chút rồi đáp lời Liễu Như Phong. "Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.""Cái khác ta không đòi hỏi, ta biết ngươi muốn Tung Hoành giúp ngươi việc gì. Ta chỉ có một yêu cầu: đây là đệ tử ta dạy dỗ suốt mười tám năm, hắn tới đây lành lặn nguyên vẹn, vậy nên sau này...... cũng xin để hắn được toàn vẹn mà rời đi.""Rời đi?""Hả???"Ta và Mộ Dung Bạch đều sững sờ. Mộ Dung Bạch thì còn đỡ, coi như vẫn bình tĩnh, nhưng mà ta thì trực tiếp bùng nổ:"Không phải chứ Liễu Như Phong, lúc ngươi bảo bọn ta thành thân ngươi cũng không có nói như vậy!"Ta mới thành thân với nữ nhân hắc tâm Mộ Dung Bạch này được một ngày, ngươi lại ở đây bảo rời đi. Phì phì phì phì...... Xui xẻo thực sự."Người lớn nói chuyện, hài tử câm miệng!" Liễu Như Phong trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó quay lại nói với Mộ Dung Bạch. "Hứa với ta, có được không?"Mộ Dung Bạch nhìn ta, rồi lại nhìn Liễu Như Phong, ngừng lại một chút. "Ta hứa với người, nếu như sau này hắn phải đi, ta sẽ để hắn... toàn vẹn, ta sẽ bảo vệ hắn."Liễu Như Phong cười rất sâu, gật gật đầu. "Vậy thì, ta yên tâm rồi. Đại hôn của hai ngươi cũng qua rồi, ta đây cũng nên về Quỷ Cốc Sơn thôi......"Mộ Dung Bạch kinh ngạc hỏi:"Sư trưởng không ở lại mấy ngày sao?"Ta liếc hắn khinh thường nói: "Hắn vội vàng quay về đi chơi thanh lâu chứ gì đâu."Mộ Dung Bạch nhìn ta, ta nhún vai hỏi Liễu Như Phong: "Không phải sao?""Ngươi không thể câm miệng vào sao?" Liễu Như Phong đạp ta một cước, nổi giận mắng. Mộ Dung Bạch: ".........""Không biết sư trưởng dự định khi nào khởi hành?" Mộ Dung Bạch thấy vậy, không đành lòng hỏi."Đi bây giờ luôn.""Vội như thế sao?" Ta hơi hơi kinh ngạc, dù sao đến đây rồi cũng nên bồi ta mấy ngày chứ. Ta đang muốn hỏi, kết quả Liễu Như Phong nghiêng đầu, nhìn ta bằng ánh mắt ý vị thâm trường...... Ta trong nháy mắt liền hiểu ra luôn.Hắn tám phần là hẹn cô nương nhà ai nên mới phải vội vã rời đi như thế chứ gì?Sau khi tiễn Liễu Như Phong, ta quay sang nói với Mộ Dung Bạch."Thật ngại quá, vốn định dẫn ngươi đi gặp sư phụ và sư thúc... Nào ngờ hôm nay người thì không có mặt, người thì phải về rồi......""Không sao." Nàng cúi xuống nói với Thanh Ngôn. "Tự mình đi chơi đi, ngày mai hẵng hồi cung.""Vậy Thanh Ngôn có thể xuất phủ không?" Mộ Dung Thanh Ngôn hình như là lần đầu được xuất cung, nghe Mộ Dung Bạch nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn của hắn giấu không được nụ cười nữa."Có thể, nhưng phải mang người theo." Mộ Dung Bạch gọi hạ nhân đến, lại dặn dò thêm vài câu với cung nhân đi theo, sau đó mới để Mộ Dung Thanh Ngôn rời phủ."Hắn vẫn chỉ là một hài tử, ngươi yên tâm chứ?" Thấy Mộ Dung Thanh Ngôn vui vẻ thích thú chạy ra khỏi cửa, ta không khỏi lo lắng mà nói. "Mặc dù đây là vương đô, nhưng mà......""Không sao." Nàng quay đầu cười với ta rồi nói. "Hắn dù sao cũng nên đi ra ngoài nhìn ngắm một chút. Chỉ đọc sách thôi... e là không đủ."Ta ngẩn người, sau đó gật đầu đồng ý."Tri hành hợp nhất, đúng vậy, đúng vậy.""Thế bây giờ chúng ta làm gì?"Mộ Dung Bạch ngước nhìn bầu trời, cười: "Hay là, chúng ta cũng ra ngoài xem thử đi?"Ta vừa nghe được lời này, ánh mắt liền sáng rực. "Thật sao? Được thôi! Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong, ta liền đi ra cửa, nhưng nàng đưa tay kéo ta lại, thở dài nói:"Gấp cái gì? Trước tiên thay sang thường y đã."Nghe nàng nói vậy, ta mới chú ý tới y phục của bọn ta, quá hào hoa phú quý rồi, cứ như vậy mà ra ngoài cũng không ổn."Ta không mang thường y......""Ta có mang." Nàng thản nhiên đáp.Ta: "............"Xem ra nàng đã sớm tính toán cả chuyện xuất môn này."Ơ? Vậy Thanh Ngôn......""Hắn có người theo rồi."Nghe nàng nói vậy, ta cũng yên tâm, liền đi theo nàng về phòng thay y phục. Lúc thay đồ, bọn ta chỉ cách nhau một tấm bình phong. Ta vừa thay, vừa thấp thỏm nghĩ xem có nên lén nhìn một chút không nhỉ? Chỉ nhìn một chút thôi, dù sao nàng cũng là thê tử của ta rồi, ta nhìn một cái cũng là chuyện phải làm chứ?Đúng đúng đúng, phải nhìn.Ta càng nghĩ càng cảm thấy có lý, kết quả vừa định thò đầu ra, liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của nàng vọng qua:"Dám nhìn lén, cô liền móc mắt ngươi."Ta: "............"Nữ nhân này tâm cũng quá tàn nhẫn rồi??? Vừa mới thành hôn đã đòi móc mắt của ta? Giận thực sự!Ta càng nghĩ càng giận, thay y phục xong vẫn còn giận. Ta liền ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực. Ta chỉ muốn chất vấn nàng, ta nhìn nàng thay đồ thì làm sao? Mà ta còn chưa có nhìn được nữa?!"Xong rồi." Đang nghĩ ngợi lung tung, ta bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của nàng. Ta ngẩng đầu, tức giận nói:"Sao ta lại không thể nhìn......ngươi?Chữ cuối cùng, ta mất nửa ngày mới rặn ra được. Ta ngốc nghếch nhìn Mộ Dung Bạch trước mặt, trời ạ, quả nhiên là người xinh đẹp thì mặc gì trông cũng đẹp. Chỉ thấy nàng một thân trường bào màu lam nhạt, dung nhan thanh lãnh đứng ở trước ta, mái tóc đen tuyền vấn thành kiểu của phụ nhân, bên hông treo một khối ngọc, chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn ta. Đợi đến khi ta hoàn hồn, nàng mới chậm rãi hỏi:"Đẹp không?""......Đẹp." Ta ngượng ngùng thừa nhận."Ừm, ngươi cũng đẹp" Nghe nàng nói, ta mới phát hiện ra một điều: "Y phục của chúng ta... là cùng một kiểu sao?"Nàng nhướng mày nhìn ta, vô cùng phong lưu phóng khoáng: "Không được sao?"Ta cúi đầu nở nụ cười, chầm chậm bước tới trước mặt nàng, khẽ cúi lưng, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:"Vương Thượng có hài lòng không?"Nàng nghiêm túc quan sát ta từ trên xuống dưới, bình thản nói:"Tạm được."Nói rồi, nàng nâng tay chỉnh lại cổ áo cho ta. Thân thể nàng gần trong gang tấc, khoang mũi ta ngập tràn mùi hương dễ chịu từ người nàng. Đôi tay lành lạnh kia của nàng thỉnh thoảng lại chạm vào cổ ta, khiến lòng ta ngứa ngáy, tựa như cảm giác bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên da. Mà nàng, lại vẫn giữ vẻ bình thản đó, thậm chí sau khi chỉnh xong cổ áo cho ta, nàng còn thắt lại đai lưng cho ta bằng một kiểu thắt rất đẹp. Xong xuôi, nàng lùi về sau nửa bước, sau đó ngắm nghía ta thêm một lần, cuối cùng cũng hài lòng nói:"Được rồi."Dứt lời, nàng liền chìa tay ra với ta. Dưới ánh nắng ban trưa, đôi tay sạch sẽ với ngón tay mảnh khảnh của nàng hiện lên trước mắt ta. Ta ngẩn người trong giây lát, sau đó cười rạng rỡ, đưa tay ra nắm lấy tay nàng, rồi đặt vào lòng bàn tay mình. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay ta.Bàn tay nàng rất lạnh, không giống nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng trong khoảnh khắc đấy lại khiến trái tim ta được sưởi ấm. Bọn ta xuất phủ không dẫn theo người hầu, chỉ có hai người, tay trong tay, thực sự chẳng khác nào một đôi tân hôn phu phụ. Ta vui đến mức muốn nằm ra lăn lộn dưới đất.Sau khi rời phủ, cả hai lại cùng nhau đi về phía chợ. Trên đường đi, Mộ Dung Bạch chỉ im lặng để ta dắt tay nàng, nàng đi ở bên trái của ta. Ta giống như một kẻ ngốc, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn ta, miệng cười vô cùng vui vẻ."Cười gì vậy?" Mộ Dung Bạch nhìn những tiểu quầy ven đường, thản nhiên hỏi ta."Đột nhiên cảm thấy như thế này mới giống một đôi phu thê."Nghe vậy, nàng nghiêng đầu nhìn ta."Ngươi và ta vốn là phu thê, không cần phải giống."Ta mỉm cười nho nhã với nàng, rồi lại làm bộ kiểu cách hành lễ, cố ý trêu đùa."Phu nhân nói chí phải."Nàng ngẩn người một chút, rồi lảng tránh ánh mắt ta, thấp giọng nói:"Miệng lưỡi trơn tru."Nói rồi, nàng buông lỏng tay ta ra, bước đến trước quầy hàng bên đường bày bán những món đồ nhỏ tinh xảo, đưa mắt nhìn ngắm. Ta cũng mỉm cười bước theo sau nàng, chỉ thấy nàng một tay cầm một chiếc lược nhỏ rất đẹp, tay kia lại cầm một chuỗi dây có gắn chuông nhỏ, nâng lên hạ xuống không biết chọn cái nào. Thấy ta bước đến, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dò hỏi dừng ở trên người ta. Ta nhìn Mộ Dung Bạch trong trường bào màu lam nhạt, nét mặt thanh lãnh, không hiểu sao ta lại thấy bộ dạng này của nàng vô cùng đáng yêu. Ngược sáng, nàng không thể nhìn rõ vẻ nhu hoà trên gương mặt ta. Ta nghe thấy giọng của mình nhẹ nhàng nói với nàng:"Thích cái gì, ta cũng đều tặng cho nàng."Nghe xong lời của ta, nàng bỗng cười tinh nghịch như hài tử, sau đó quay đầu nói với chủ quầy:"Đều gói hết lại đi."Ta đứng ở phía sau nàng, mỉm cười ấm áp, thực sự sủng ái hành động trẻ con hiếm hoi này của nàng.Chủ quầy nghe được lời của Mộ Dung Bạch thì bật cười, nói:"Vị cô nương này thật biết đùa, nhưng chớ để vị quan nhân phía sau khó xử."Giọng nói của Mộ Dung Bạch vẫn bình thản, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra một tia gượng gạo trong đó:"Là hắn nói đều tặng ta hết......"Ta khẽ cười không thành tiếng, chủ quầy cũng cười theo, rồi thiện chí nói:"Hay là quan nhân tặng vị cô nương đây một chiếc lược đi, còn có thể khắc chữ lên đó."Nghe vậy, Mộ Dung Bạch nhìn về phía ta. Ta đương nhiên hiểu rõ tặng lược cho nữ tử có ý nghĩa gì, liền gật đầu đồng ý."Cũng được."Chủ quầy thấy vậy liền đưa cho ta dao găm để khắc chữ. Ta nhận lấy chiếc lược từ tay Mộ Dung Bạch, cúi đầu chăm chú khắc từng chữ lên trên. Chủ quầy đứng bên cạnh nhìn cách ta khắc chữ, lại cười nói với Mộ Dung Bạch."Xem ra vị quan nhân này là một người lành nghề, cô nương thật có phúc."Mộ Dung Bạch chỉ khẽ cười, không nói gì. Ước chừng thời gian một nén hương trôi qua, ta đặt dao xuống, sau đó đưa lại cho chủ quầy, rồi lại trả hắn chút ngân lượng. Ta nói cảm ơn, rồi dắt tay Mộ Dung Bạch rời khỏi quầy hàng. Dọc đường, ta đưa chiếc lược cho Mộ Dung Bạch. Nàng nhận lấy, cúi đầu nhìn hai chữ được khắc trên đó:
Tư · Bạch
Nàng bật cười khẽ, ngẩng đầu lên hỏi ta:"Ngươi có biết tặng lược mang ý nghĩa gì không?"Ta cười đáp:"Phu thê bạch phát (phu thê đến bạc đầu)."Nàng cười, không nói gì, chỉ cầm chiếc lược cất vào trong ngực áo.Phu thê bạch phát, thật tốt đẹp làm sao.[Hết chương 25]