[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 20: Đã từ rất lâu rồi
Ta theo chân Mộ Dung Bạch đến Lễ bộ. Trước khi vào cửa, ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Mộ Dung Bạch:"Ta nói này, ta như vậy là nhập chuế (ở rể) phải không?"Mộ Dung Bạch thản nhiên nhìn ta, bình tĩnh đáp:"Ngươi nói xem?"Ta ngẫm nghĩ một lúc, như vậy không thể được! Nói thế nào thì ta cũng đường đường là truyền nhân kế thừa Quỷ Cốc, nhập chuế cái gì chứ...... Sư phụ ta đồng ý sao?"Nhưng mà này......" Ta lưỡng lự hỏi.Mộ Dung Bạch nhíu mày:"Chẳng lẽ muốn ta hạ mình gả cho ngươi sao?""Hạ mình gả...?" Ta lập tức nổi giận. "Cái gì mà hạ mình gả chứ?!"Cứ như thể ta không xứng với nàng vậy!Mộ Dung Bạch nhếch môi cười nói. "Không phải hạ mình gả, vậy thì là gì nào? Hay là ngươi nghĩ thử xem ngươi muốn dùng sính lễ gì đến cưới ta?""Sính lễ gì?" Ta sững người, nói đùa cái gì chứ? Ngươi, Mộ Dung Bạch, đường đường là vua một nước, lại không biết xấu hổ mà đòi sính lễ của ta sao? Hơn nữa, có cái gì mà ngươi không có chứ? Ta chỉ là một thường dân, ngoại trừ chút võ công ra thì có cái gì được?!"Thế nào? Không nói được phải không?" Nàng nhướng mày hỏi ta.Ta gượng cười, không nói lời nào. "Vậy thì im lặng mà nhập chuế đi." Nàng dừng lại một chút, rồi cười nói "Dù sao ngươi cũng là nữ nhân......"Ta: "............"Chẳng lẽ ngươi không phải nữ nhân?Mộ Dung Bạch thấy ta không nói gì, liền nhấc chân bước vào Lễ bộ. Ta đứng trước đại môn, nghĩ hết nửa ngày, thấy nàng nói cũng đúng, dù sao ta cũng là nữ nhân, nhập chuế hay không cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Vậy nên ta liền vui vẻ theo sát Mộ Dung Bạch vào Lễ bộ. "Vương Thượng, tiên sinh." Một đại thần trong Lễ bộ hành lễ với bọn ta nói."Ừm." Mộ Dung Bạch vẫn giữ bản mặt lạnh như người chết kia. "Vương Thượng xin theo hạ quan." Vị đại thần kia nói với Mộ Dung Bạch.Mộ Dung Bạch gật đầu, rồi nói với ta:"Ngươi chờ ở đây, lát nữa sẽ có người đến dẫn ngươi đi."Ta gật đầu, làm vẻ nho nhã. Mộ Dung Bạch vừa đi khỏi, ta ở đằng sau lập tức bắt đầu phác thảo, vẽ vời, sáng tác ra hình ảnh nữ nhân chết bầm Mộ Dung Bạch kia mặc giá y.Mộ Dung Bạch xinh đẹp, đây là điều ai cũng phải công nhận, chỉ là người này có chút lạnh lùng buồn tẻ, lúc nào cũng giữ vẻ mặt như xác chết, chỉ có lúc nàng chuẩn bị thực hiện đống mưu đồ xấu xa trong bụng thì mới cười lên một hai cái. Công bằng mà nói, nàng mà cười lên thì khuynh quốc khuynh thành luôn...... Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng mà không biết vì sao mỗi lần nàng cười với ta, ta lại thấy lạnh sống lưng. Ta đoán hẳn là bởi vì bản thân mình đã bị Mộ Dung Bạch tính kế nhiều lần nên mới thấy sợ như vậy.Thế nhưng điều làm ta tò mò bây giờ, chính là Mộ Dung Bạch trong ngày thành thân mặc một thân hồng y, lại trang điểm một kiểu khác, đi đến trước mặt ta, liệu sẽ trông thế nào nhỉ?Ôn nhu?Xinh đẹp?Mĩ lệ?Động lòng?Yêu diễm?Dụ hoặc?............Bất luận là kiểu nào, ta đều thấy thật kích động! Tưởng tượng một lúc lòng ta liền phơi phới, mà mỗi lần như vậy ta lại thích ngửa mặt lên trời cười lớn. Vì vậy, khi cung nhân đến gọi ta, thấy ta, một người nhã nhặn như thế lại đứng bên kia ngửa mặt lên trời cười, hơn nữa lại còn cười...... có phần bỉ ổi... Ta hoàn toàn tưởng tượng được cảm giác sụp đổ trong lòng nàng. "Tiên...... Tiên sinh?"Nghe thấy có người gọi mình, thân thể ta cứng đờ, lập tức thu lại tràng cười, rồi bày ra dáng vẻ thư sinh nho nhã, mỉm cười với cung nhân kia hỏi:"Có chuyện gì?"Cung nữ kia nhìn ta đến nửa ngày mới đáp:"Nô tì tới đưa tiên sinh đi thử tân y......""À... vậy dẫn đường đi." Ta gật đầu nói."Dạ."Đi theo cung nhân kia, ta đến một căn phòng rộng rãi. Vừa bước vào cửa ta liền thấy mười lăm cung nữ như hoa như ngọc xếp thành một hàng nhìn chằm chằm ta như hổ đói. Ta sợ tới mức trợn trừng hai mắt.Chuyện gì thế này?! Ta không phải là đi thử tân y sao? Sao lại thành đến ngắm các cô nương thế này?!"Đây là......" Ta ngập ngừng."Thưa tiên sinh, đây là những người sẽ hầu hạ tiên sinh thay y phục." Cung nữ kia cúi người trả lời. "Bởi vì tân y kiểu dáng phức tạp, được bảy mươi chín nữ công thêu trong một tháng, gấp rút hoàn thành, cho nên......."Ta phẩy tay, ra hiệu cho nàng không cần nói nữa.Ta hiểu rồi, một câu thôi, sợ ta ngốc không mặc được chứ gì? "Vậy được rồi." Ta bất đắc dĩ nói. "Mời tiên sinh thay y phục." Ta suy nghĩ một lúc, dù sao cũng không cần phải cởi trung y, hơn nữa ta quấn ngực cũng khá dày, hẳn là sẽ không ai nhìn ra gì đâu. Đương nhiên ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận lý do vì ngực ta quá nhỏ.Thế là ta không nói thêm lời nào nữa, mở rộng hai cánh tay ngang vai, bày ra dáng vẻ đại gia, để các cung nhân này hầu hạ ta thay y phục.Khoảng ba khắc sau, dưới sự trợ giúp của các cung nữ, ta đã thay xong tân y.Một cung nhân mang gương đồng đến để ta thử nhìn xem có chỗ nào cần sửa không.Ta đứng trước gương đồng, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình: Tóc đen được buộc gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng sủa. Làn da trắng trẻo của ta kết hợp với trường bào tân y màu đen huyền tượng trưng cho việc thành hôn và địa vị, trông tướng mạo rất có khí phách. Ta đứng sững người, trong ấn tượng, dường như cũng có ai đó giúp ta mặc tân y......Đầu ta bắt đầu hiện lên vài mảnh ký ức ngắt quãng quen thuộc:Một vị nữ tử có dung nhan rất xinh đẹp, mặc một bộ trường sam đỏ rực mà thiếu niên ta nhìn không rõ mặt tặng cho, cùng nhau đứng trước gương đồng. Thiếu niên ấy đưa tay, cầm bút vẽ lông mày trên bàn, nắm lấy tay nữ tử kia, nhẹ nhàng bảo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cúi đầu kẻ mày cho nàng......Cảnh tượng cực kì quen thuộc.Chỉ là, hai người đó... là ai chứ......?Là ai......Sao lại...... quen thuộc như thế..."Tiên sinh, tiên sinh......" Một cung nhân gọi ta đang xuất thần."Hả......" Ta khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía cung nhân kia. "Làm sao vậy?""Tiên sinh thấy tân y có vừa vặn không?"Ta nhìn tân y trên người mình, cố gắng hồi tưởng lại khung cảnh kia, nhưng nghĩ một hồi cũng vô vọng. Thở dài, quên đi, đừng nghĩ tới nó nữa, chắc chỉ là cảnh trong mơ thôi......"Cũng được." Ta mỉm cười bình thản nói.Giấc mơ......Nếu như chỉ là một giấc mơ, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy chứ?Nhân sinh như mộng, thực thực hư hư. Cứ để nó trôi qua là được rồi. Ta đã nghĩ như vậy. Chỉ là lúc đó ta không thể biết được, một nhận định thiếu thận trọng của ta sẽ gây ra bao nhiêu đau khổ cho cuộc đời sau này của Tô Vực. Ta cũng không hề biết, những mảnh ký ức thoáng qua trong đầu đó, lại là những điều thực sự đã xảy ra nhiều năm về trước.Ta nghĩ đó chỉ là giấc mơ, nên cũng chẳng bận tâm suy xét, mà không suy xét, đương nhiên ta cũng không thể nhớ được chuyện tiếp theo của đoạn ký ức này:Thiếu niên cúi đầu, cẩn thận kẻ lông mày, trang điểm cho nữ tử kia. Nữ từ nhìn bản thân mình trong gương đồng, rồi lại quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói với thiếu niên đứng sau lưng. "Hôm nay Tư Lự kẻ lông mày là đẹp nhất đấy." Thiếu niên cười ôn hòa đáp:"Là bởi vì hôm nay chúng ta thành thân sao?""Tất nhiên rồi......"Thử tân y xong, ta vốn định ở lại dùng bữa tối ở chỗ Mộ Dung Bạch rồi mới quay về, nhưng mà sự thật chứng minh Mộ Dung Bạch là một nữ nhân lòng dạ cực kì hẹp hòi.Nàng vậy mà lại có thể lấy cớ sắp tới đại hôn, tân lang tân nương không nên gặp nhau, cả việc ta cần học lễ nghi cung đình, để đuổi ta về Tung phủ. Ta tức giận, một hơi cũng thở không nổi. Ngủ cũng ngủ chung rồi, giờ lại lôi mấy lý do này ra đuổi ta đi. Đi thì đi! Ai sợ ai hả?!Vì thế, ta hùng dũng oai vệ , khí thế bừng bừng, quay về Tung phủ. Khi về đến Tung phủ thì trời đã chạng vạng. Sau khi dùng bữa tối, ta gọi hạ nhân đến hỏi:"Tô cô nương đã về chưa?!Không biết Tô Vực làm sao mà tới giờ vẫn chưa quay về. Không nên như vậy chứ, chẳng phải nàng đi tâm tình cùng Thái hậu nương nương sao? Không lẽ, nàng nói chuyện với Thái hậu một hồi thì cãi nhau, rồi giận dữ giết luôn Thái hậu rồi?!Càng nghĩ ta lại càng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra. Tô Vực, nữ nhân này mà phát điên lên thì quả thực là không ai dám nhìn thẳng. Để chắc chắn suy nghĩ của mình, ta vẫn quyết định gọi hạ nhân tới, hỏi xem tình hình thế nào.Lỡ đâu Tô Vực thực sự bẻ gãy cổ Thái hậu rồi, ta còn chuẩn bị tinh thần đối phó chứ?"Thưa tiên sinh, Tô cô nương nhắn lại cho ngài rằng nàng ra ngoại thành du ngoạn, bảy ngày sau sẽ trở về."Ra ngoại thành du ngoạn? Nàng vẫn còn tâm trạng đi chơi sao......"Ta biết rồi......" Ta gật đầu nói.Điên bà tử kia hành tung bất định ta quá quen rồi. Ta đã nói mà, nàng chắc chắn không thể lưu lại Tần Quốc lâu được, giờ thậm chí còn chẳng thèm chào ta một tiếng đã đi rồi, không chừng lại đang ở đâu hẹn nam nhân lạ uống rượu rồi......
______________________________Đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Cốc Sơn"Chưởng môn." Hoành Nhất đẩy cửa bước vào, nhìn Liễu Như Phong đang ngồi bên trong đọc sách, bộ dạng như một tên vô lương ra vẻ nho nhã. "Có tin từ Tần Quốc.""Đọc đi." Liễu Như Phong không ngẩng lên, thuận miệng nói."Vâng." Hoành Nhất trả lời, lấy từ trong ngực ra tin nội gián gửi về từ Tần Quốc. "Quỷ Cốc đệ tử Tung và Tần Vương Bạch bảy ngày sau thành hôn, Tô Vực trưởng lão đồng hành."Lưu Như Phong đặt cuốn sách xuống, kinh ngạc hỏi:"Điên bà tử cũng đi?"Khóe miệng Hoành Nhất giật nhẹ. Đối với cách chưởng môn gọi sư phụ mình, hắn dĩ nhiên không còn thấy kì lạ nữa:"Đúng vậy."Liễu Như Phong suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại dáng vẻ đau khổ tột cùng của Tô Vực ba năm trước đây, ấn đường nhăn lại."Không thể để điên bà tử đứng ở đó được." Liễu Như Phong cau mày nói."Nhưng......" Hoành Nhất ngập ngừng. "Việc sư phụ muốn làm......"Ai dám ngăn cản?Liễu Như Phong đương nhiên biết Hoành Nhất muốn nói gì, hắn cũng có phần đau đầu:"Bỏ đi, ngươi lui xuống trước đã, để ta suy nghĩ chút......""Vâng." Hoành Nhất cúi đầu chào rồi lui ra ngoài.Liễu Như Phong đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Vì phòng được tu kiến ở trên đỉnh Thông Thiên Phong, cho nên phạm vi quan sát vô cùng rộng lớn.Hắn nhìn về phía mặt trời đang lặn phía xa xôi, bất chợt nhớ lại hoàng hôn ba năm về trước
______________________________Ba năm trước"Sư huynh! Sư huynh!" Tô Vực một thân huyết sắc trường sam, ôm Tung Hoành xông vào nơi ở của Liễu Như Phong. "Tư Lự nàng......"Liễu Như Phong đón lấy Tung từ trong vòng tay Tô Vực, đưa tay dò xét hơi thở của nàng, lông mày nhíu chặn, lập tức bế Tung vào phòng trong. Một lúc lâu sau, Liễu Như Phong vẻ mặt mệt mỏi bước từ trong ra. Thấy vậy, Tô Vực lập tức tiến đến hỏi:"Nàng sao rồi?"Ánh mắt Tô Vực lúc này ngập tràn hoảng loạn. Không ai biết được nàng đau đớn nhường nào, không ai biết được nàng giận dữ ra sao......Ngày hôm nay... rõ ràng là ngày...... bọn họ thành thân......Đứa trẻ mà nàng yêu, tự tay vẽ chân mày cho nàng, tặng nàng bộ trường sam huyết sắc, cười dịu dàng nói với nàng:"Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của ta."Nàng cũng mỉm cười đáp lại:"Nhưng ta vẫn là sư thúc của ngươi......"Thiếu niên mắt ngọc mày ngài, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mắt nàng:"Sư thúc nương tử, xin chào......"Khung cảnh hoàn mỹ đến nhường nào, đủ để Tô Vực phải hồi tưởng suốt cả đời......Tực như một giấc mộng, cuối cùng người ấy cũng nắm tay nàng, thực hiện lời nói từ nhiều năm trước:"Ta, Quỷ Cốc Tung Hoành, một ngày nào đó nhất định sẽ cưới Tô Vực làm vợ, cùng nhau cười nói ngắm nhìn hồng trần, không luyến quá khứ, cùng khanh sớm tối đồng hành, quyết không phụ người!"Vậy nên ngay khi Liễu Như Phong vẻ mặt trầm trọng nói ra bệnh tình của Tung, nàng chỉ bình tĩnh đáp:"Ta muốn cứu nàng."Liễu Như Phong trầm mặc nói:"Cần lấy máu từ đỉnh tim của người nàng yêu......"Tô Vực cười:"Như vậy thì có sao?""......Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, sẽ quên đi khoảng thời gian hai người yêu nhau." Liễu Như Phong quay mặt đi, không dám nhìn Tô Vực."Quên đi khoảng thời gian yêu nhau......" Tô Vực cảm thấy tim đau như bị ai cứa vào.Rõ ràng, bọn họ khó khăn lắm mới có thể thành thân......Sẽ phải quên mất sao...?"Còn có thể nhớ lại không?" Tô Vực giọng khản đặc, run rẩy hỏi.Đó là lần đầu tiên Liễu Như Phong nhìn thấy Tô Vực yếu đuối đến như vậy.Hắn nhắm mắt, tàn nhẫn quyết tâm nói ra sự thật đủ để cho Tô Vực sa vào nỗi thống khổ tuyệt vọng cả đời:"Không thể. Nếu nàng nhớ lại...... cổ độc nghịch hành...... sẽ chết.""Sẽ chết......" Tô Vực lặp lại kết luận như tuyên án tử cho tình yêu của nàng.Thật là bất lực, thật là nực cười.Lệ trên khóe mắt nàng tuôn xuống, lăn dài thành hai hàng. Cơn lạnh buốt đến thấu xương giống như phong ba báo táp tràn qua cơ thể nàng. Nàng thì thầm:"Vậy ta...... chẳng phải là, vĩnh viễn cũng... không thể nói...... yêu rồi sao?""Phải......"Liễu Như Phong đưa tay ôm lấy Tô Vực vào lòng. Hắn hiểu rõ nỗi đau này, nhưng không thể làm gì hơn.Nỗi đau này, còn đau hơn cả cái chết......Mà chết, có đôi khi lại là một loại giải thoát.Tô Vực trong lòng hắn lại bất ngờ bật cười lớn. Nàng một thân trường sam đỏ rực, đứng dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt hướng về thiếu niên nàng yêu đang nằm trên giường, từng chữ một vang lên:"Ta, chỉ cần nàng có thể sống......"Chẳng sợ, nàng ấy sẽ quên đi khoảng thời gian hai người yêu nhau, mà chính mình cũng không thể nói yêu nàng nữa. Cũng không sao cả.Chỉ cần nàng ấy có thể sống là được rồi, nàng vẫn có cả cuộc đời dài để ở bên nàng ấy.Chỉ cần nàng ấy sống tốt, nàng cũng sẽ an lòng, để tháng năm yên bình trôi đi.
______________________________Đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Cốc Sơn"Chưởng môn." Hoành Nhất đẩy cửa bước vào, nhìn Liễu Như Phong đang ngồi bên trong đọc sách, bộ dạng như một tên vô lương ra vẻ nho nhã. "Có tin từ Tần Quốc.""Đọc đi." Liễu Như Phong không ngẩng lên, thuận miệng nói."Vâng." Hoành Nhất trả lời, lấy từ trong ngực ra tin nội gián gửi về từ Tần Quốc. "Quỷ Cốc đệ tử Tung và Tần Vương Bạch bảy ngày sau thành hôn, Tô Vực trưởng lão đồng hành."Lưu Như Phong đặt cuốn sách xuống, kinh ngạc hỏi:"Điên bà tử cũng đi?"Khóe miệng Hoành Nhất giật nhẹ. Đối với cách chưởng môn gọi sư phụ mình, hắn dĩ nhiên không còn thấy kì lạ nữa:"Đúng vậy."Liễu Như Phong suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại dáng vẻ đau khổ tột cùng của Tô Vực ba năm trước đây, ấn đường nhăn lại."Không thể để điên bà tử đứng ở đó được." Liễu Như Phong cau mày nói."Nhưng......" Hoành Nhất ngập ngừng. "Việc sư phụ muốn làm......"Ai dám ngăn cản?Liễu Như Phong đương nhiên biết Hoành Nhất muốn nói gì, hắn cũng có phần đau đầu:"Bỏ đi, ngươi lui xuống trước đã, để ta suy nghĩ chút......""Vâng." Hoành Nhất cúi đầu chào rồi lui ra ngoài.Liễu Như Phong đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Vì phòng được tu kiến ở trên đỉnh Thông Thiên Phong, cho nên phạm vi quan sát vô cùng rộng lớn.Hắn nhìn về phía mặt trời đang lặn phía xa xôi, bất chợt nhớ lại hoàng hôn ba năm về trước
______________________________Ba năm trước"Sư huynh! Sư huynh!" Tô Vực một thân huyết sắc trường sam, ôm Tung Hoành xông vào nơi ở của Liễu Như Phong. "Tư Lự nàng......"Liễu Như Phong đón lấy Tung từ trong vòng tay Tô Vực, đưa tay dò xét hơi thở của nàng, lông mày nhíu chặn, lập tức bế Tung vào phòng trong. Một lúc lâu sau, Liễu Như Phong vẻ mặt mệt mỏi bước từ trong ra. Thấy vậy, Tô Vực lập tức tiến đến hỏi:"Nàng sao rồi?"Ánh mắt Tô Vực lúc này ngập tràn hoảng loạn. Không ai biết được nàng đau đớn nhường nào, không ai biết được nàng giận dữ ra sao......Ngày hôm nay... rõ ràng là ngày...... bọn họ thành thân......Đứa trẻ mà nàng yêu, tự tay vẽ chân mày cho nàng, tặng nàng bộ trường sam huyết sắc, cười dịu dàng nói với nàng:"Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của ta."Nàng cũng mỉm cười đáp lại:"Nhưng ta vẫn là sư thúc của ngươi......"Thiếu niên mắt ngọc mày ngài, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mắt nàng:"Sư thúc nương tử, xin chào......"Khung cảnh hoàn mỹ đến nhường nào, đủ để Tô Vực phải hồi tưởng suốt cả đời......Tực như một giấc mộng, cuối cùng người ấy cũng nắm tay nàng, thực hiện lời nói từ nhiều năm trước:"Ta, Quỷ Cốc Tung Hoành, một ngày nào đó nhất định sẽ cưới Tô Vực làm vợ, cùng nhau cười nói ngắm nhìn hồng trần, không luyến quá khứ, cùng khanh sớm tối đồng hành, quyết không phụ người!"Vậy nên ngay khi Liễu Như Phong vẻ mặt trầm trọng nói ra bệnh tình của Tung, nàng chỉ bình tĩnh đáp:"Ta muốn cứu nàng."Liễu Như Phong trầm mặc nói:"Cần lấy máu từ đỉnh tim của người nàng yêu......"Tô Vực cười:"Như vậy thì có sao?""......Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, sẽ quên đi khoảng thời gian hai người yêu nhau." Liễu Như Phong quay mặt đi, không dám nhìn Tô Vực."Quên đi khoảng thời gian yêu nhau......" Tô Vực cảm thấy tim đau như bị ai cứa vào.Rõ ràng, bọn họ khó khăn lắm mới có thể thành thân......Sẽ phải quên mất sao...?"Còn có thể nhớ lại không?" Tô Vực giọng khản đặc, run rẩy hỏi.Đó là lần đầu tiên Liễu Như Phong nhìn thấy Tô Vực yếu đuối đến như vậy.Hắn nhắm mắt, tàn nhẫn quyết tâm nói ra sự thật đủ để cho Tô Vực sa vào nỗi thống khổ tuyệt vọng cả đời:"Không thể. Nếu nàng nhớ lại...... cổ độc nghịch hành...... sẽ chết.""Sẽ chết......" Tô Vực lặp lại kết luận như tuyên án tử cho tình yêu của nàng.Thật là bất lực, thật là nực cười.Lệ trên khóe mắt nàng tuôn xuống, lăn dài thành hai hàng. Cơn lạnh buốt đến thấu xương giống như phong ba báo táp tràn qua cơ thể nàng. Nàng thì thầm:"Vậy ta...... chẳng phải là, vĩnh viễn cũng... không thể nói...... yêu rồi sao?""Phải......"Liễu Như Phong đưa tay ôm lấy Tô Vực vào lòng. Hắn hiểu rõ nỗi đau này, nhưng không thể làm gì hơn.Nỗi đau này, còn đau hơn cả cái chết......Mà chết, có đôi khi lại là một loại giải thoát.Tô Vực trong lòng hắn lại bất ngờ bật cười lớn. Nàng một thân trường sam đỏ rực, đứng dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt hướng về thiếu niên nàng yêu đang nằm trên giường, từng chữ một vang lên:"Ta, chỉ cần nàng có thể sống......"Chẳng sợ, nàng ấy sẽ quên đi khoảng thời gian hai người yêu nhau, mà chính mình cũng không thể nói yêu nàng nữa. Cũng không sao cả.Chỉ cần nàng ấy có thể sống là được rồi, nàng vẫn có cả cuộc đời dài để ở bên nàng ấy.Chỉ cần nàng ấy sống tốt, nàng cũng sẽ an lòng, để tháng năm yên bình trôi đi.
[Hết chương 20]