[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

Chương 12: Vương thất Tần Quốc



Thấy ta đi ra, giọng nàng lãnh đạm: "Tỉnh rồi?"

Căn bản là không có ngủ, được chưa?

"Ừm......" Ta thấy nàng ôn lương như vậy, đột nhiên lập tức muốn che mặt. Ai da ngại quá đi mà.

Nàng gật đầu một cái, sau đó đưa tay phải về phía ta.

Ta ngây người.

Đây là có ý muốn chiếm tiện nghi của ta sao?!

Ôi chà...... Thật là ngượng ngùng quá đi, ta là một người có cốt khí như vậy, sao có thể tùy tiện để người khác chiếm tiện nghi cơ chứ?

Vậy nên ta quyết định vươn tay ra nắm lấy tay Mộ Dung Bạch đang đưa tới.

Thực sự luôn... vừa thon vừa dài lại vừa trắng... Thực sự quá đẹp rồi.

Ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

"Đi thôi." Mộ Dung Bạch thản nhiên nói.

"Ừm......" Ta lại ngây người.

Trời đất, Mộ Dung Bạch ôn nhu quá đi! Nói chuyện văn hoa nhã nhặn, giọng nói lại trong trẻo dễ nghe, góc mặt xinh đẹp thanh thoát, khí chất thực sự tuyệt vời!

Có lẽ là vì ánh mắt ta quá nóng bỏng, khiến cho người kia bất giác bật cười khẽ:

"Đẹp lắm sao?"

Ta gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, lại sợ nàng không hiểu lòng ta, bổ sung thêm:

"Đẹp."

Mộ Dung Bạch nghiêng đầu mỉm cười dịu dàng với ta. Trời ạ, nụ cười ấy... Không được, ta sắp ngất xỉu luôn rồi.

Nàng nắm tay ta đi thẳng phía trước, đi được rất lâu, mãi cho tới khi ta chợt nhận ra cảnh vật xung quanh có gì đó không đúng lắm, mới hậu tri hậu giác hỏi nàng:

"Đây là đi đâu vậy?"

"Bây giờ mới hỏi?" Mộ Dung Bạch liếc nhìn ta, nụ cười thoáng qua trong trẻo nhẹ nhàng.

"......" Ngươi chẳng lẽ muốn ta nói rằng vì ta cứ mải mê nhìn ngươi mà quên không hỏi sao?!

Nói thế chẳng phải quá lỗ mãng hay sao?

"Đi gặp một người." Mộ Dung Bạch giải thích, sau đó hơi dừng lại. "Ngươi buộc tóc gọn như vậy, trông rất có tinh thần (sáng sủa, tươi mới)."

Ta đỏ mặt. Vì làm tóc mất rất nhiều thời gian, nên thường thường bảy đến mười ngày ta mới chỉnh lại kiểu tóc một lần. Đương nhiên, kiểu tóc này là Tiểu Đào Tử sáng hôm qua mới buộc cho ta, tới giờ vẫn chưa thay đổi.

"Cũng tạm thôi......" Ta thẹn thùng như một cô nương. Mà khoan đã, ta vốn chính là một cô nương mà.

Mộ Dung Bạch gật đầu, không nói thêm gì nữa. Ta cũng chỉ ngoan ngoãn tiếp tục đi theo nàng.

Cảnh vật ven đường ngày càng hẻo lánh, nhưng thị vệ ẩn nấp lại càng lúc càng nhiều. Lòng ta trùng xuống, tình tiết này, là đi gặp bố mẹ chồng.... à không, là đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu sao?

Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa liền tới một trạch viện.

Thật khó mà tưởng tượng được, trong cung lại có một khu trạch viện độc lập thế này. Ba cửa ra vào, xem chừng có vẻ tương tự với Tung phủ của ta, chỉ là nơi này rộng lớn hơn nhiều.

Ta cùng với Mộ Dung Bạch vừa bước vào cửa, một cung nữ khoảng ba bốn mươi tuổi đã đợi sẵn ở đó. Thấy chúng ta đi vào, bà liền hành lễ nói:

"Bái kiến Vương Thượng, tiên sinh,"

Ta gật đầu, tỏ vẻ ngại ngùng.

"Đi thôi." Mộ Dung Bạch lại nói như vậy.

"Vương Thượng, tiên sinh, mời đi lối này." Cung nhân kia nói với bọn ta.

Đi theo cung nữ đó, ta và Mộ Dung Bạch bước vào hậu viện. Quả nhiên là giống như Tung phủ, trong sân được trồng đủ loại đào, đung đưa ở trong làn gió xuân tháng ba như thể lay động cả thế giới. Mà ở cuối vườn đào đấy, trên con đường nhỏ được lát đá, một nữ tử vận bạch y đang đứng chờ.

Mộ Dung Bạch nắm lấy tay ta đi về phía trước, cúi người hành lễ với vị bạch y nữ tử đó:

"Hân Nhiên bái kiến mẫu hậu."

Mẫu hậu?

Ai da thật sự...... Quả nhiên là đi gặp mẹ chồng...... à không, gặp nhạc mẫu!

Nhưng mà ta đâu có mang lễ theo......

"Tới rồi sao?" Vị bạch y nữ tử kia quay người lại, mỉm cười dịu dàng với Mộ Dung Bạch.

Lúc nhìn thấy dung nhan của nữ tử đó, ta kinh ngạc đến ngẩn người!

Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Mộ Dung Bạch hai mươi năm sau sẽ phong hoa tuyệt đại tới mức nào!

Nữ nhân trước mắt tuổi tác chỉ trên dưới bốn mươi, được bảo dưỡng rất chu đáo, dung mạo giống Mộ Dung Bạch đến tám phần. Điều khác biệt chính là, nữ nhân này có thần sắc dịu dàng yên tĩnh, trong khi Mộ Dung Bạch lại có phần lạnh lẽo uy nghiêm.

"Vị này hẳn là Tung Nhi phải không?" Nhạc mẫu chuyển chủ đề sang phía ta.

Ta ngay lập tức đứng thẳng người, tim đập thình thịch, lắp bắp nói:

"Nhạc mẫu đại nhân.... À không! Thái hậu, xin chào người!"

Ta căng thẳng tới mức nói bậy luôn rồi. Mộ Dung Bạch đứng bên cạnh chỉ liếc ta một cái, khiến dạ dày của ta lập tức đau theo.

"Ồ...... Tung nhi chắc là tuổi còn trẻ nhỉ?" Thái hậu nương nương khẽ cười, dịu dàng hỏi ta.

"Thưa Thái hậu, tính cả tuổi mụ là mười tám." Ta cười khan nói.

Này xem như nữ nhi Mộ Dung Bạch của người trâu già gặm cỏ non nhỉ?

"Mười tám?" Thái hậu nhìn ta từ đầu đến chân, rồi quay sang nhìn Mộ Dung Bạch, rồi lại nhìn ta. "Nhỏ hơn Nhiên nhi rất nhiều. Nhiên nhi tính tình ương ngạnh, sau này còn phải nhờ Tung nhi lượng thứ nhiều."

"Dạ..."

"Nghe nói Tung nhi xuất thân Quỷ Cốc, là đại đệ tử của Tung Hoành phái, quả là tuổi trẻ tài cao."

Lòng ta trùng xuống một chút. Không sai, ta là đại đồ đệ của sư phụ, nhưng mà bởi vì là đệ tử chân truyền, người ngoài không biết đến, không hiểu vì sao bây giờ cả Tần Quốc đều biết rồi. Hơn nữa, vào hôm ta xuất sơn, người Tần Quốc lại có thể tính được thời gian tới đón ta, tin tức nhanh chóng làm cho người ta sợ hãi.

Như vậy xem ra, Quỷ Cốc Sơn đã bị chỉ điểm rồi.

"Thái hậu nương nương quá khen, chỉ là vận khí tốt, bái sư nhập môn sớm mà thôi."

Thái hậu khẽ cười, nghe xong lời ta, nàng dừng lại một chút, hỏi thăm dò ta:

"Tôn sư chính là Liễu Như Phong sao?"

"Đúng vậy."

Thái hậu gật đầu, không để ý tới ta, tiếp tục bước về phía trước. Ta và Mộ Dung Bạch cũng bước theo sau bà. Ta đang định thắc mắc thì lại nghe Thái hậu hỏi:

"Hắn đã thành thân chưa?"

"Gia sư vẫn chưa kết hôn."

"Vậy sao?" Thái hậu lẩm bẩm. "Người si tình thật đáng thương......"

Ta ngây người ra một lúc, có phần khó hiểu.

"Tung nhi." Thái hậu bỗng gọi ta.

"Có thần."

Thái hậu nương nương lại gọi Mộ Dung Bạch:

"Hân Nhiên."

"Mẫu hậu."

"Tới đây." Thái hậu cầm lấy tay Mộ Dung Bạch đặt vào trong lòng bàn tay ta rồi nói. "Đừng để người si tình phải bạc đầu."

"Cẩn tuân lời dạy của mẫu hậu." Mộ Dung Bạch cúi đầu, bình thản đáp.

Lòng ta thầm nghĩ, không biết Mộ Dung Bạch có hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Thái hậu không?

Đừng để người si tình bạc đầu?

Dường như có chút gì đó, có chút cảm giác ưu thương.

"Ừ." Thái hậu gật đầu, lại nói. "Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống đi."

"Dạ."

"Dạ."

Ta vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần thì đã nghe Thái hậu nói vậy, cũng đành thuận theo ý bà, cùng Mộ Dung Bạch lui xuống.

Ra khỏi nơi ở của Thái hậu, Mộ Dung Bạch đi phía trước, ta đi phía sau, bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, liền mở miệng gọi Mộ Dung Bạch đi đằng trước:

"Này! Ta bảo!"

Mộ Dung Bạch không thèm để ý đến ta.

"Đằng trước ơi!"

Vẫn không thèm để ý.

"Mộ Dung Bạch!" Còn cứng đầu nữa!

Vẫn như cũ, không để ý ta.

"......Hân Nhiên?"

"Chuyện gì?" Mộ Dung Bạch cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu nghiêng người hỏi ta.

Ánh nắng buổi sáng vừa vặn rải lên người nàng, khiến hắc bào khảm vàng của nàng dường như thoáng tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Nàng đứng thẳng, gương mặt tuyệt đại phong hoa, thần sắc vẫn một vẻ điềm tĩnh ung dung đó. Ta nhìn nữ nhân đã chiếm trọn trái tim mình, trong lòng hơi thất thần, nhưng rồi cũng dừng lại một chút, cắn răng nói:

"Ta đói bụng......"

Nàng: "............"

Ta nghĩ một chút, tự cảm thấy xấu hổ, lại giải thích thêm:

"Ta chưa có ăn sáng."

Mộ Dung Bạch đi đến trước mặt ta, thở dài:

"Ngươi dậy muộn."

"............"

Có thể trách ta sao? Nếu không phải Mộ Dung Bạch nhà ngươi tối qua tới dọa sợ ta thì ta đâu có thâu đêm như vậy?

Trách ai được đây?!

"Rất đói sao?" Mộ Dung Bạch lại hỏi ta.

Ta điên cuồng gật đầu, chỉ sợ Mộ Dung Bạch không nhìn thấy.

Mộ Dung Bạch nghĩ một lúc. "Ngươi theo ta về ngự thư phòng đi. Ta cho người mang tới chút đồ ăn."

"Được được." Ta vội vàng gật đầu.

Ta đi theo Mộ Dung Bạch, vui vẻ đến ngự thư phòng.

Đến ngự thư phòng, Mộ Dung Bạch lạnh nhạt để ta một bên, rồi tự mình đi xem tấu chương,

Lại đi xem tấu chương rồi.

......Ta có thể nói gì sao?

Đương nhiên là không thể! Ta chưa bao giờ thực sự thấy một nữ nhân lại mặc kệ vị hôn phu của mình một bên như không khí rồi đi xem tấu chương như vậy.

Hơn nữa! Vị hôn phu của nàng còn đang đói bụng!

Ta là một người có thù tất báo, cho nên vì phục thù Mộ Dung Bạch, ta kiên quyết ngồi bệt xuống mặt đất. Bây giờ cả Tần Quốc ai cũng biết Mộ Dung Bạch và ta có hôn ước, ta chính là muốn để cho mọi người thấy Mộ Dung Bạch đối đãi với ta thế nào, để cho sư đệ sư muội của ta ở Quỷ Cốc Sơn biết cuộc sống của ta thê lương tội nghiệp đến mức nào.

Ta đắc ý, mà đắc ý chưa được bao lâu liền bị một tên hỗn đản không chịu thua kém đẩy cửa vào! Đập phải mũi ta!

Mũi ta!

Gương mặt tuấn tú này của ta!

"........." Ta che mũi đau đớn ngồi trên mặt đất. Ta xin thề rằng ta nghe rõ tiếng Mộ Dung Bạch khẽ cười phía sau.

"Không sao chứ?" Giọng nói vui vẻ của Mộ Dung Bạch vang lên bên tai ta.

Ta chớp mắt, lập tức làm bộ nữ tử yếu đuối.

"Đau......"

Ta kéo tay áo của Mộ Dung Bạch mà kêu khóc.

"Thực sự là đoạn tụ chết tiệt! Nhìn là thấy khó chịu!" Một giọng nói quen thuộc thay thế lời quan tâm trước đó của Mộ Dung Bạch.

Tiểu tử này, lần này ta thực sự tức muốn ngất đi luôn.

Trước khi bất tỉnh, ta còn thực sự cảm nhận được cơn đau từ dạ dày.

"Tư Lự......" Mộ Dung Bạch gọi ta, giọng nói dịu dàng như nước nhỏ giọt.

Tình tiết này, chắc chắn là để ý ta rồi!

Ta lập tức ngồi dậy từ dưới đất:

"Chuyện gì?"

Mộ Dung Bạch nhìn ta, ánh mắt bình thản, không còn chút ôn nhu nào trong câu trước đó:

"Ngươi ngồi đây làm gì?"

Ta ngẩn người ra, đang nghĩ xem nói thế nào mới có thể thể hiện sự phẫn nộ của mình, thì cô nương Tiểu Đào Tử đứng bên cạnh lại lạnh lùng nói:

"Chắc là tìm chết đấy."

Ta: "............"

"Được rồi." Mộ Dung Bạch liếc nhìn vẻ mặt bực dọc của ta, rồi ung dung nói với Tiểu Đào Tử.

Dựa trên nguyên tắc làm kẻ thù mười tám năm, ta vô cùng đắc ý nhướng mày thách thức Tiểu Đào Tử, mà người kia cũng tặng lại ta một cái lườm khinh bỉ, từ trái sang phải rồi lại sang trái.

"Vương Thượng." Thái độ của Tiểu Đào Tử đối với Mộ Dung Bạch không hề giống với ta, vừa lễ độ lại vừa cung kính, cứ như sợ người ta không biết nàng có một Vương Thượng.

"Nói đi."

"Thế tử nhà Thiện thân vương, Thiện Hàn Phi cầu kiến."

Mộ Dung Bạch nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia sáng:

"Cho hắn vào đi."

"Dạ." Tiểu Đào Tử đáp, sau đó lui xuống, đến trước cửa còn trừng mắt nhìn ta, làm ta thấy không hiểu nổi.

Ta lại chọc giận nàng lúc nào nữa hả?

Ta đang suy nghĩ thì cửa bỗng mở ra. Ta cứ tưởng là Thế tử gia trong truyền thuyết, vì thế liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Kết quả người đi vào lại là một tiểu thái giám......

Ta thất vọng cúi đầu, tiếp tục ngồi buồn khổ, nhưng mà ta đột nhiên nghe được mùi cơm thơm phức trong không khí. Ta trong một giây liền bật dậy, vọt tới trước mặt tiểu thái giám, không chút khách khí nhận lấy cái khay trên tay hắn.

Không tồi không tồi, ba món một canh, có thịt có cơm.

Tiểu thái giám, ngươi là chân ái của ta.

Ta nhếch mép rồi nhìn tiểu thái giám đó cười nói:

"Cảm ơn nha......"

"Đừng... Đừng khách khí." Tiểu thái giám đỏ mặt đáp.

"Lui xuống đi, gọi Thiện Hàn Phi vào đây."

"Dạ."

Mộ Dung Bạch nói với tiểu thái giám, nói cái gì ta cũng không quá để ý, lòng ta chỉ để ý tới đồ ăn mà thôi. Vì để được ăn một bữa ngon, ta có dễ dàng không?

Đúng! Ta không dễ dàng!

Vì vậy nên ta khoan khoái ngồi trên mặt đất, ăn rất vui vẻ, rất chăm chú, tới mức có người vào trong phòng ta cũng không để ý, chỉ đến khi nghe Mộ Dung Bạch nói:

"Vị này chính là Cốc Tung Nam có hôn ước với cô, Cốc tiên sinh."

"Hả?" Ta vừa nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn hai người đang lấy ta làm đề tài nói chuyện vui vẻ.

Chắc hẳn là lần đầu tiên nghe Mộ Dung Bạch giới thiệu ta như vậy, khiến ta kinh ngạc tới mức quên luôn cả việc trong miệng mình có cơm... và cả đồ ăn......

"Hàn Phi bái kiến tiên sinh." Thiếu niên đang cùng Mộ Dung Bạch trò chuyện kia thấy ta ngẩng đầu lên liền lập tức hành lễ với ta.

Ta quan sát vị Thế tử gia này. Ừm, vóc người tuy là thiếu niên, cũng buộc tóc đội quan, giữa lông mày lại có phần non nớt và...... và nho nhã? Hài tử này hẳn là vừa dự lễ nhược quán nhỉ? Tướng mạo trông cũng khá thanh tú, chỉ là có chút yểu điệu, có khí chất nữ tính.

Nhưng mà đấy không phải trọng điểm!

Trọng điểm là tên ẻo lả này sao lại cao hơn ta! Thân thể eo lả như vậy lại cao hơn ta hẳn hai tấc!

Ta lập tức khó chịu, người nào cao hơn ta đều phải chết!

Mấy người Tần Quốc này ăn cái gì mà lại cao vậy hả?

[Hết chương 12]

Chương trước Chương tiếp
Loading...