[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 106 - Phiên ngoại 6: Làm lại từ đầu
Từ khi còn rất nhỏ, ta đã luôn tự hỏi, vì cớ gì ta lại sinh ra trong chốn vương thất? Nhân gian có hàng vạn người, vì sao lại chọn ta đầu thai vào vương tộc? Nếu như được lựa chọn, ta thà sinh ra trong một gia đình bình thường, cho dù nghèo khó, gian nan, cũng không hề gì.Bởi người trong vương thất máu lạnh, vô tình, không biết đến dịu dàng, tình cảm.Ta có rất nhiều các huynh đệ, các tỷ tỷ. Bọn họ kẻ đã chết, kẻ bị thương, kẻ bị phế bỏ, từ lâu ta đã chẳng còn nhớ nổi họ tên gì, mặt mũi thế nào nữa. Phụ vương sớm đã lập vương tỷ làm người kế vị, truyền thừa vương vị kéo dài trăm năm của Đại Tần. Vương tỷ quả thực rất xuất chúng, ưu tú đến mức khiến phụ vương không cần đến bất kỳ đứa con nào khác, đến mức người chẳng dung nổi sự tồn tại của bọn họ. Để dọn sạch chướng ngại cho vương tỷ, phụ vương không từ thủ đoạn hạ thủ, đưa hết toàn bộ hoàng tử hoàng nữ đồng lứa hoặc lớn hơn vương tỷ đi xa. Có người làm quan, cai trị cả một vùng phương xa, có người làm tướng, thống soái toàn bộ quân sĩ, nhưng dù là gì, ta biết bọn họ sẽ chẳng thể quay về.Một khi rời khỏi vương thành này, sẽ chỉ còn là thứ dân. Dẫu trên đầu vẫn mang danh họ Mộ Dung, nhưng chẳng còn được hưởng vinh quang của Mộ Dung thị nữa, chỉ có thể sống lay lắt như loài giun dế ở chốn vô danh thấp hèn.Ta rất ngưỡng mộ vương tỷ. Nàng chỉ hơn ta sáu tuổi, vậy mà đã có thể thống lĩnh toàn bộ triều chính, an bang trị quốc. Nàng quả thực rất xuất chúng. Trong hơn trăm năm gia tộc Mộ Dung thống trị Tần Quốc, chẳng phải chưa từng có nữ quân vương xuất hiện, nhưng chẳng ai có thể so với vương tỷ, thậm chí nàng còn ưu tú hơn cả bậc nam nhi. Tần Quốc ở trong tay nàng, rốt cuộc đã hoàn thành được giấc mộng của bao thế hệ, nhất thống thiên hạ. Mà năm đó, nàng mới chỉ ba mươi ba tuổi.Nàng sinh ra để làm vương. Phụ vương nói không sai, nếu không phải Mộ Dung Bạch làm người kế vị, Tần Quốc tuyệt không thể đi đến cuối cùng.Thế nhưng vương tỷ cũng thật đáng thương. Để ép nàng trở thành kẻ vô tâm, phụ vương và mẫu hậu đã bắt nàng phải tự tay giết chết Văn ca ca.Năm ấy, nàng mới mười lăm tuổi.Có lẽ từ khi đó, vương tỷ đã không còn thích cười nữa. Quan hệ giữa ta và vương tỷ chẳng gọi là quá tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức xa lạ. Mặc dù là tỷ muội cùng mẹ sinh ra, nhưng ta hiểu rõ, nàng không chỉ là tỷ tỷ của ta. Nàng là vương, là vương của Đại Tần này.Ta là vị Công chúa nhỏ tuổi nhất của Đại Tần, nhưng trên danh nghĩa lại là "Trưởng công chúa". Ta biết danh xưng ấy đã vấy máu bao nhiêu tỷ tỷ muội muội của mình, nhưng ta không thể nói, không thể hỏi, càng không thể cự tuyệt. Phụ vương chỉ muốn thông qua ta, bày ra cho thiên hạ thấy cái gọi là tình phụ tử. Người đó có thể là ta, cũng có thể là bất kỳ ai. Nếu như ta không muốn như các huynh đệ tỷ muội khác, bị đày đi nơi tha hương, chết không minh bạch, thì chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời, làm một nữ nhi khéo léo nhu thuận. Ta không hiểu chuyện cũng được, tùy hứng cũng được, bởi phụ vương không cần ta kế vị. Chỉ cần trước mặt người, ta đủ nhu thuận, biết làm nũng là được.Nhưng vương tỷ thì không thể.Phụ vương nghiêm khắc với nàng đến cùng. Bao lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, ta vẫn thường thấy ánh đèn còn sáng bên trong Trường Sinh Điện phía xa. Vương tỷ cứ thế trải qua từng ngày trong cung điện được xây vì "hy vọng của Đại Tần" ấy, ngày đêm không ngủ xử lý chính vụ, từng chồng tấu chương chất cao. Mỗi ngày của nàng, đều được chỉ dạy bởi những vị tiên sinh ưu tú nhất Đại Tần, mỗi một việc trong đời, đều có vị vương tôn quý nhất Đại Tần đích thân sắp đặt. Nàng lớn lên dưới sự kỳ vọng của muôn dân, phải mang dáng vẻ mà một vị vương cần có, là niềm kiêu hãnh của phụ vương, của mẫu hậu, của toàn bộ Mộ Dung thị. Mười sáu tuổi, vừa tròn cập kê, nàng thuận lợi trở thành vương, kế thừa ngai vị Đại Tần.Nhìn chung thì cả thiên hạ này, cũng chỉ có Mộ Dung Bạch làm được điều đó.Ta cũng mang họ Mộ Dung, nhưng ta là Ti Âm.Mộ Dung Ti Âm.Ta không phải đích trưởng tỷ của mình, chẳng may mắn được như nàng, cũng chẳng xuất chúng bằng nàng. Tên của ta là do mẫu hậu đặt. Mẫu hậu yêu nhạc khí, thích tiếng sáo, nên người đặt ta là Ti Âm. Xem này, so với trưởng tỷ Mộ Dung Bạch, ta tầm thường biết bao. Không một ai kỳ vọng ở ta, bọn họ đều chỉ muốn ta yên ổn nhàn nhã làm một vị Công chúa, an nhàn hưởng lạc, sống một đời đẩy đưa vô vị.Ngoại trừ Lâm Lang.Nàng thích ta, điều ấy ta đã biết từ năm mười bảy tuổi. Ánh mắt nóng rực như vậy, ta chỉ từng thấy năm xưa khi Văn ca ca nhìn vương tỷ. Thì ra thế gian này, ngoài nam nhân và nữ nhân, còn có cả nữ nhân và nữ nhân.Nàng nói nàng đã từng gặp ta trước kia rồi, thế nhưng ta lại chẳng có ấn tượng gì với nàng. Bằng không khi chúng ta gặp lại, với dung mạo tuyệt mỹ của nàng, sao ta có thể không nhớ được?Nàng là một kỹ nữ, mà kỹ nữ dường như vĩnh viễn bị gắn với sự lỗ mãng tùy tiện. Nàng cũng chẳng ngoại lệ. Dù nàng đã từng cứu ta, nhưng ta vẫn rất chán ghét nàng.Ta ghét nàng, ghét nụ cười của nàng, ghét sự ôn nhu, săn sóc của nàng, ghét những cử chỉ phong tình của nàng, lại càng ghét cả sự dây dưa không dứt của nàng."A Âm? Ta gọi nàng là A Âm, được không?"Nàng luôn như vậy, cười nửa phần phóng đãng, nửa phần câu dẫn, gọi tên ta thân mật như thế. Thân phận Trưởng công chúa này của ta đối với nàng dường như chẳng hề có chút uy hiếp. Nàng vẫn như trước, cứ tùy hứng, thích gì làm nấy, khiến cho lòng ta phiền muộn, chọc cho tâm ta sinh chán ghét.Nàng liều mạng cứu ta, ta biết.Vậy nên đây cũng thành lý do ta năm lần bảy lượt nhắm mắt khoan nhượng cho sự xuất hiện vô phép tắc của nàng, quấy nhiễu cuộc sống của ta. Ta đã cảnh cáo nàng vô số lần, nàng lại đều giả điếc làm ngơ. Ta không rõ nàng là ai, đến từ đâu, rồi sẽ đi đâu. Ta chỉ biết nàng là một nữ tử mở thanh lâu, tên Lâm Lang. Ngoài ra, ta chẳng biết gì thêm. Ngay cả cái gọi là "thích" trong miệng nàng, ta cũng không rõ thật giả thế nào, càng không biết nên đối diện ra sao."A Âm......" Mỗi ngày ta đều nghe thấy tiếng gọi ấy. Nàng trèo tường vào phủ, xuất hiện trước mặt ta.Ta không ưa những kẻ phóng túng như nàng. Tấm lòng cảm kích ban đầu, vì sự quấy nhiễu dai dẳng của nàng, đã bị bào mòn sạch sẽ. Ở Tần Quốc, thậm chí cả thiên hạ này, chưa từng có ai dám vô lễ với ta như nàng.— "Lâm Lang cô nương, thỉnh ngươi rời xa phủ đệ của bổn cung!" Nàng lại chỉ cười đáp:"A Âm, ta mới học được một khúc mới ở Nhạc Hành Viện, ta thổi cho nàng nghe, được không?"Khoảnh khắc ấy, ta thực sự căm ghét nàng, cũng vừa hổ thẹn, vừa tức giận. Nói năng không lựa lời dường như là bệnh chung của nữ nhân. Ta đã xua đuổi nàng, nói ra những lời cay nghiệt nhất. Nhiều năm về sau, ta bôn ba khắp sơn hà, tìm khắp cả thiên hạ, cũng không thể gặp lại nàng, không thể nghe nàng nói muốn thổi cho ta nghe một khúc nhạc nữa.Có lẽ, ta đã hối hận. Từ khi nàng rời đi, qua từng năm này tháng nọ, ta thường ngồi ở tiểu viện trong phủ, nhìn lên mái tường. Ta luôn có cảm giác nàng sẽ đột nhiên từ bên ngoài trèo vào, tươi cười gọi tên ta. Nhưng ta chờ đợi thật lâu, hết ngày này đến ngày khác, nàng lại chẳng còn xuất hiện nữa.Nàng nói, nàng muốn đến một nơi rất rất xa, xa đến mức phải đi rất rất lâu. Nàng buông bỏ tất cả ở Tần Quốc, một thân một mình rời đi chẳng hề vương vấn. Ta nghĩ có lẽ tình cảm của một người cũng chỉ có thể sâu đến chừng ấy mà thôi.Tập thư mà Phi Sâm đưa ta, bên trong là chữ viết thanh nhã của nàng, chép lại biết bao kỷ niệm ngày xưa. Ta rất muốn tin, nhưng mà nàng rời đi quá dứt khoát, khiến ta chẳng thể thuyết phục bản thân tin nổi.Tin rằng tình yêu của nàng sâu được chừng nào, dài được bao lâu.Không sao cả. Nếu đã thế, tương vong nơi giang hồ cũng được.Ta đã tưởng rằng, kết cục giữa ta và nàng sẽ dừng lại ở đó, thế nhưng hai năm sau, khi trên đường hòa thân với Trần Quốc, ta lại một lần nữa gặp được nàng.Giữa cánh rừng, nơi hồ nước xanh lam phẳng lặng, ta gặp được nàng.Nàng vẫn như xưa, chỉ gầy đi không ít."A Âm, đã lâu không gặp."— Đã lâu không gặp, Lâm Lang.Thực ra, ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng hơn tất cả, ta muốn nói lời xin lỗi. Năm xưa còn trẻ dại, ta chẳng hiểu ái tình, ta đã tổn thương nàng. Ta vô cùng ân hận, cũng rất áy náy. Ta muốn nói với nàng, nhưng nàng lại chẳng nguyện nghe.Nàng không muốn nghe ta nói gì cả, cũng như tình yêu của nàng, từ đầu tới cuối, vẫn chỉ là một chiều trao đi, không cần hy vọng, không cầu hồi đáp.Ta ghét cảm giác đó, nhưng so với việc chẳng thể gặp lại nàng, ta càng sợ nếu một ngày nàng đột nhiên biến mất khỏi thế gian này.Ta không còn là vị công chúa tùy hứng hay làm càn năm xưa nữa. Ta đã trưởng thành rồi, sẽ không tổn thương nàng nữa. Thế nhưng...... dường như đã muộn rồi."A Âm, nàng nhất định phải sống thật tốt."Ta vĩnh viễn chẳng thể quên được bóng dáng nàng dưới ánh trăng trong trẻo như nước. Nàng khoác trên mình hỉ bào đỏ thẫm, phiên phiên khởi vũ vì ta. Khi ấy, lòng ta bình yên chưa từng có. Lúc phải từ biệt nàng, nước mắt ta lại chợt tuôn ra như mưa.Về sau, ta chẳng còn nghe được tin gì từ nàng nữa, nhưng ta vẫn giữ vững niềm tin rằng nàng còn sống. Ta tên Mộ Dung Ti Âm. Cả một đời ta rong ruổi chỉ để tìm một người. Bước qua thiên sơn vạn thủy, lạc giữa núi sông, ngày qua ngày, năm nối năm, ta không biết vì sao bản thân lại muốn tìm nàng, tựa như cũng chẳng rõ vì sao ta lại có tình cảm với nàng.Ta không biết liệu mình có thể gặp lại nàng lần nào nữa không. Sinh mệnh ta đã không còn ý nghĩa. Tần Quốc đại thắng trước Trần, Vương Quân Cốc Tung Nam tử trận trên chiến trường. Một năm sau, vương tỷ quân lâm thiên hạ. Rốt cuộc, nàng cũng trở thành đế vương duy nhất của thiên hạ này, hoàn thành lời huyết thề năm xưa nàng quỳ gối trước phụ vương. Mọi thứ đều đã chẳng còn như xưa. Thời gian thay đổi tất cả, cũng mài mòn tất cả.Giữa cảnh quốc gia vui mừng khắp chốn, ta một mình ở nơi trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh, gọi một bình thanh tửu, ngồi bên cửa sổ uống một mình, chìm trong tửu vị.Cuối cùng, ta cũng rời khỏi vương thất, giống như bao huynh đệ tỷ muội của ta trước đó. Nhưng ta lại không như bọn họ, vì ta chẳng biết nơi đâu mới là nhà."Xin hỏi, ta có thể ngồi ở đây không?"Một âm thanh nhẹ nhàng tựa như đến giấc mộng xa xăm, truyền vào tai ta sau vô số đêm mộng mị. Ta quay đầu lại, nhìn người kia. Nàng vẫn là nàng, không thay đổi chút nào, chỉ là đã già hơn. Tháng năm trôi nhanh quá, nàng không còn là kỹ nữ thanh lâu lộng lẫy năm xưa nữa.Nụ cười của nàng trong trẻo biết bao, dịu dàng biết bao, chồng lên bóng hình quen thuộc trong mộng yểm của ta. Thấy ta im lặng chẳng nói gì, nàng lại mỉm cười:"Cô nương trông rất giống một cố nhân của ta.""Cố nhân nào?""Không nhớ nữa." Nàng cúi đầu, nhẹ giọng. "Có lẽ đã quên rồi.""Không sao, quên rồi thì cứ quên đi thôi." Ta đẩy chén rượu trong tay cho nàng, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói. "Tại hạ đến từ vương đô, Mộ Dung Ti Âm, diện kiến cô nương. Xin hỏi quý danh cô nương?""Dược Vương Cốc, Lâm Lang." Nàng đón lấy chén rượu của ta, cười thật dịu dàng.Xin chào, Lâm Lang.
[Hết chương 106]
Tác giả có lời muốn nói:Xin chào các tiểu bằng hữu, hôm nay là 31/10/2016, cũng chính ngày này năm ngoái, tôi hoàn thành bộ tiểu thuyết dài đầu tiên trong đời "Quân Lâm Thiên Hạ GL". Một năm trôi qua, cảm tạ các vị đã luôn yêu thương và theo dõi bộ truyện này, dù bản thân nó không hoàn mỹ đến vậy.Suốt năm qua, tôi rời khỏi Tieba, mở ba lần đặt hàng, lập một tài khoản công chúng, viết vô số đoản văn, làm những điều mình yêu, viết những điều mình muốn, cũng lừa được không ít độc giả tiền mua sữa, khà khà. Cảm ơn các vị đã yêu tôi đến thế.Và hôm nay, khi phần phiên ngoại này hoàn thành, coi như "Quân Lâm Thiên Hạ GL" đã vẹn tròn.Tôi là kẻ sợ ly biệt. Bởi thế, trong truyện này, những nhân vật tôi yêu đều có thể quay về bên người mình thương, sau bao biến cố dâu bể. Mong các vị cũng như vậy, dẫu vòng vo lạc lối, vẫn không quên sơ tâm.Từ nay, sẽ không còn phiên ngoại nào nữa. Câu chuyện cũng kết thúc tại đây. Hãy để họ dừng lại ở thời khắc đẹp nhất.Mặc cho vạn người ngăn cản, ta vẫn tiến bước.Tạm biệt, "Quân Lâm Thiên Hạ GL."————————
Editor có lời muốn nói:Tác giả mõm đấy. Sau này viết thêm một nùi phiên ngoại :) Nói trước bước không qua :)