[BHTT] [FUTA] Tháng ngày
Chương 25 (H)
"Trình Ngữ!!!"Lục An Bình hét lên khi vừa vào phòng ngủ đã bị Trình Ngữ xoay người nhấn vào tường.
"Lục An Bình"
Trình Ngữ nắm cổ áo Lục An Bình kéo lên, sự bực tức vẫn chưa hạ nổi. Tại sao Lục An Bình lại muốn chạy khỏi Thượng Hải.
"Trình Ngữ...sao vậy..?"
"Sao lại rời Thượng Hải nữa? Cô lại đi, cô lại trốn?"
Lục An Bình không chống cự, để mặc Trình Ngữ phát tiết sự tức giận một lúc.
"Em không có trốn. Trình Ngữ này, những lần trước nếu đến Thượng Hải em đều muốn rời đi thật nhanh....em ghét nơi này thấu xương, mồ côi, bị đuổi khỏi ngôi nhà từ nhỏ lớn lên, mất tất cả bao gồm cả chính mình ở thành phố này."
Lục An Bình cười nhưng nụ cười khiến Trình Ngữ đau lòng, cô thả lỏng tay ra vuốt thẳng cổ áo Lục An Bình, nói: "Xin lỗi, ý chị...chị sợ không tìm thấy em. Lục An Bình, chị không nắm giữ được cái gì cả"
Trình Ngữ nghĩ nếu Lục An Bình rời khỏi đây, cô thậm chí không biết mình sẽ tìm Lục An Bình như thế nào nếu Lục An Bình không quay về...Lục An Bình không có vướng bận gì ở bất cứ đâu, như con ngựa hoang không ngừng chạy dọc khắp thảo nguyên.
Trình Ngữ bất an, nên cô càng muốn trói chặt Lục An Bình bên cạnh mình.
"Đừng căng thẳng, Trình Ngữ, nghe này...", Lục An Bình ôm lấy Trình Ngữ nhẹ nhàng xoa lưng trấn an cô ấy. "...bây giờ Thượng Hải với em rất tốt, tất cả là nhờ có pháp y Trình. Trước đây không có lí do gì ở lại Thượng Hải, bây giờ luôn có"
"Chỉ giống như đi công tác thôi sẽ về mà. Cô Trình làm nũng còn hay dỗi lắm luôn làm sao không nắm giữ được gì, không phải nắm giữ ở đây sao?"
Lục An Bình kéo tay Trình Ngữ đặt lên ngực trái mình, ở đó có 1 trái tim đập vội vã chỉ vì ở cạnh Trình Ngữ.
"Bao lâu?"
"4,5 tháng"
"Lục An Bình"
"2 tháng về 1 lần được không? Đừng giận, đường núi khó đi lại xa vận chuyển vật tư lên đó không dễ nên mất nhiều thời gian, 4,5 tháng là nhanh lắm rồi"
Việc đi đi về về tốn thời gian là 1 chuyện, kinh phí cũng là 1 chuyện lớn với Lục An Bình. Đi theo nhóm tình nguyện, không có tiền công, chỉ có bao ăn ở từ những nhà tài trợ.
Chưa tính những chi phí phát sinh cá nhân, Lục An Bình có khoảng để dành nên vấn đề đó ổn có điều để bay đi bay về Thượng Hải thì chắc cô phải nhận thêm việc gì đó...trước mắt cứ xoa dịu Trình Ngữ đã.
"Bao giờ đi?"
"Ngày kia"
Trình Ngữ thở mạnh, kiềm nén cơn giận. Con thỏ con này hôm nay còn biết tiền trảm hậu tấu.
"Qua ngày mới rồi vậy là ngày mốt, sao không đợi còn 5 phút đi thì nói"
"Ngữ Ngữ...cam đoan xong việc sẽ về Thượng Hải ngay, ở thật lâu ở đây"
Lục An Bình cũng dự định như thế, có 1 số việc không thể trốn tránh cần làm ở thành phố này.
"Ừm"
Trình Ngữ gật đầu, dù sao cô cũng không phải không nói lý, chỉ tại cảm giác bất an chưa nắm rõ về Lục An Bình khiến cô tức giận, vừa yêu đương đã phải nhìn con thỏ rời xa mình mấy tháng nữa. Trình Ngữ ghi nợ, đợi không lâu nữa thu thập con thỏ này sau.
"Đi ngủ"
Lục An Bình leo lên giường, đắp chăn, nhìn Trình Ngữ quay người sang phía bên kia, vươn tay chạm vào vai của Trình Ngữ.
Đừng nhìn pháp y Trình bình thường bình tĩnh lạnh nhạt, thật sự ở chung rồi tiếp xúc gần rồi mới biết vị pháp y này là "người phụ nữ điên" như thế nào. Lục An Bình vừa sợ vừa yêu "sự điên cuồng này".
Lục An Bình nghiêng người hôn lên vai Trình Ngữ, tay luồn vào trong áo ngủ đi lên nắm lấy 1 khoả mềm mại xoa nắn.
"Ưm..."
Nụ hôn bắt đầu rải dần từ tóc, xuống gò má, tai và cổ Trình Ngữ. Bàn tay trong lớp áo cũng nhiệt tình săn sóc cô. Trình Ngữ co người lại, 2 chân không tự chủ quấn lấy nhau.
"Không phải nói ngủ sao", Trình Ngữ quay người lại đối diện với Lục An Bình, gò má và lỗ tai cô ửng đỏ vì kích thích.
Lục An Bình nhích người qua hôn lên môi Trình Ngữ. Buồn ngủ cũng không nỡ ngủ, còn mấy hôm là xa nhau rồi Lục An Bình luyến tiếc.
Trình Ngữ nắm cổ áo Lục An Bình, chủ động đẩy nụ hôn sâu hơn, lưỡi cô nhẹ nhàng chạm lên môi Lục An Bình sau đó đi vào trong tìm chiếc lưỡi xinh xắn kia mời gọi.
"Hmm"
Nụ hôn dần mạnh bạo hơn, 2 người không ngừng đòi hỏi vị ngọt từ đôi môi của đối phương.
"Cứng như thế này rồi?"
Trình Ngữ cười trêu chọc giữa lúc 2 cánh môi buông nhau ra, cảm nhận được một vật cứng rắn nào đó đã thức dậy cọ xát vào chân mình. Phía dưới của cô cũng sớm ướt rồi, cô so với Lục An Bình thì ham muốn chiếm lấy cơ thể người kia không hề kém nhau.
"Cô Trình không phải cũng ướt sao?"
Lục An Bình với tay vào ngăn tủ tìm bao cao su. Trừ những lần không kịp chuẩn bị trước kia lao vào nhau, sau đó kể từ lúc ở nhà Trình Ngữ, Lục An Bình luôn chuẩn bị sẵn cái này
"Còn đúng 1 cái", Lục An Bình cười bất lực nhìn cái bao cao su cuối cùng trong tủ.
Trình Ngữ xé bao cao su, ném vỏ vào người Lục An Bình: "do ai".
Chắc có lẽ do cả 2, trẻ tuổi, ham muốn nhiều vừa xác lập quan hệ yêu đương càng khiến 2 người cuồng nhiệt.
Trình Ngữ chủ động đeo bao cao su cho Lục An Bình, dù đã thấy cái côn thịt này không ít lần, cũng biết nó ở trong cơ thể mình tận tình ra vào như thế nào, nhưng mỗi lần nhìn Trình Ngữ không tự chủ được hơi lo sợ...vật vừa thô vừa dài vừa gân guốc như thế lại tiến vào trong cô ra sao.
Trình Ngữ trút đi bộ quần áo ngủ, trần trụi nằm đó, chân cô mở rộng ra để Lục An Bình chen vào giữa.
Lục An Bình chạm vào tiểu huyệt đã ướt, nhẹ nhàng ma sát lên xuống.
"Ưm..."
Trình Ngữ ngửa người lên vì kích thích.
"Á!"
1 ngón tay đột nhiên đi sâu vào tiểu huyệt của cô, bên dưới liền co bóp chặt lấy ngón tay Lục An Bình.
"Chặt như vậy",
Lục An Bình cười hôn lên trán Trình Ngữ. Ngón tay bắt đầu vào ra tiểu huyệt của cô ấy, phải nới ra một chút để côn thịt dễ đi vào hơn.
"Hmm...mạnh lên..chỗ đó"
Lục An Bình cúi đầu ngặm lấy đầu vú sưng to. Tay ở phía dưới vẫn không ngừng vào ra tiểu huyệt của Trình Ngữ.
Đầu vú đỏ hồng to tròn, bầu ngực mềm mại lắc lư theo nhịp cơ thể. Lục An Bình như bị mê hoặc không ngừng mút lấy ngực Trình Ngữ.
"Đừng cắn...ư umm"
"Ah...ah"
Trình Ngữ rên rỉ khi trên dưới đều được chăm sóc.
Lục An Bình cho thêm ngón tay vào tròn, ngón tay Lục An Bình thon dài lại có vết chai do nhiều năm dùng đồ điêu khắc nên càng làm cho Trình Ngữ sung sướng.
"Được rồi...hmm...mạnh quá ! Áh"
"Tới..tới rồi..."
Trình Ngữ vịn chặt lấy cánh tay Lục An Bình, cả người co quắp lại thì cao trào, sau đó mật dịch từ cơ thể không ngừng tuôn ra.
Lục An Bình rút 2 ngón tay ướt đẫm ra khỏi cơ thể cô ấy, cầm lấy côn thịt của mình vuốt lên vuốt xuống vài cái.
"Mau vào đi...", Trình Ngữ cắn môi, dạng chân càng rộng ra phơi bày tiểu huyệt rõ ràng nhất trước mắt Lục An Bình.
Cô muốn Lục An Bình, mau chóng đi vào trong cô.
"Thả lỏng Ngữ Ngữ", Lục An Bình hôn lên má Trình Ngữ. Nuốt nước bọt nhìn tiểu huyệt xinh đẹp trước mặt.
Côn thịt đặt ngay cửa huyệt, mượn mật dịch làm chất bôi trơn từ từ đi vào trong.
Lục An Bình nhíu mày khi quy đầu vừa đi vào đã bị siết chặt, bên trong Trình Ngữ đã lên đỉnh 1 lần càng co thắt và nhạy cảm hơn.
"Ngữ Ngữ đừng căng thẳng...nó chặt quá"
Trình Ngữ cố gắng thả lỏng, tiểu huyệt từ từ bị một cây gậy dài, to, cứng nong dần. 2 cánh hoa theo đó mở ra đón nhận lấy côn thịt.
Lục An Bình động eo một chút từ từ đi vào, đến khi cả côn thịt đi vào trong cô dừng lại để im đó một lát cho Trình Ngữ thích nghi.
"Động...động đi", Trình Ngữ nói, ôm lấy Lục An Bình nâng người lên chủ động để tiểu huyệt và côn thịt càng chặt chẽ lấy nhau.
Lục An Bình động eo, côn thịt theo nhịp độ vào ra tiểu huyệt. Tiếng nước của sự kết hợp làm tình vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Trình Ngữ thở dốc từng hồi, miệng phát ra những thanh âm yêu kiều khiến người ta say mê.
"Sướng quá...chỗ đó mạnh lên"
"Ưmm"
Lục An Bình nắm lấy eo người dưới thân, nhiệt tình rong đuổi thứ khoái cảm tình dục này. Đã làm bao nhiêu lần rồi, nên cô ngày càng quen thuộc cơ thể Trình Ngữ, biết được điểm mẫn cảm nhất của cơ thể cô ấy ở đâu.
Quy đầu cố tình nhắm vào điểm G của Trình Ngữ mà đâm tới, mỗi lần đi vào côn thịt đều như muốn đâm đến tận tử cung Trình Ngữ.
"Á! Ưm...đừng"
Trình Ngữ rên rỉ khi điểm nhạy cảm bị đâm liên tục vào, vừa có chút đau lại rất sung sướng. Cô bắt lấy tay Lục An Bình để lên ngực mình.
"Xoa xoa nó"
"Vâng, cô Trình"
Lục An Bình cười, 1 tay nắm lấy ngực nàng trêu chọc, tay còn lại ở giữa chân Trình Ngữ trêu đùa nụ hoa. Cả 3 sự kích thích dồn dập khiến Trình Ngữ sướng đến mức không kiềm chế được mà lên đỉnh ngay sau đó.
"Ngữ Ngữ"
Lục An Bình hôn lên môi Trình Ngữ.
Trình Ngữ thở dốc, khoái cảm vừa qua.
Lục An Bình bắt lấy 1 chân Trình Ngữ đặt lên vai mình, côn thịt vẫn còn cương cứng tiếp tục ra vào tiểu huyệt ướt đẫm.
"Sướng quá..Ngữ Ngữ", Lục An Bình động eo ngày một nhanh hơn, bên trong huyệt nhỏ vừa chật chọi lại vừa co thắt ôm lấy từng tế bào trên côn thịt cô, mỗi lần đi vào đều sung sướng đến mức sợ mình sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
Trình Ngữ tay vịn lấy tay Lục An Bình, 10 ngón giao nhau, tay khác nắm chặt lấy ga giường. Cô cũng sướng đến mức không thể dừng lại.
Trình Ngữ lên đỉnh lần nữa, Lục An Bình mới chạy nước rút đâm thêm hơn trăm cái mới bắn.
"Hưmm", Lục An Bình cong người cảm nhận côn thịt giật giật sau đó bắn ra toàn bộ.
"Nhiều quá đó", Trình Ngữ trêu đùa nhìn bao cao su chứa đầy tinh dịch.
Dù đã bắn rồi nhưng cái côn thịt trước mắt kia vẫn lại cương cứng lên tiếp.
"Vẫn còn cứng lắm", Trình Ngữ chạm tay vào côn thịt nóng bỏng, cô vuốt ve từng đường gân nhẹ nhàng.
Lục An Bình căng thẳng khi bàn tay mềm mại của người phụ nữ chạm vào đó, bắt lấy tay Trình Ngữ nói: "Ngữ Ngữ, đừng đùa. Không thể làm tiếp"
"Tại sao không?"
Lục An Bình nhìn Trình Ngữ, đã biết lí do còn cố trêu chọc mình. Chỉ mới 1 lần tất nhiên Lục An Bình chưa tận tình được thoã mãn, nếm trải tình dục qua đi cô đối với cơ thể Trình Ngữ ngày càng ham muốn chiếm giữ.
Trình Ngữ cầm côn thịt, đặt ngay tiểu huyệt mình sau đó cô đẩy mông lên xuống để ma sát.
"A...quy đầu thật thô...đâm vào chắc chắn sướng"
"Trình Ngữ"
Lục An Bình nhìn côn thịt trần không có bao đang cọ sát tiểu huyệt, rất muốn ngay tức thì dang rộng chân Trình Ngữ ra sau đó ở đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô ấy.
Trình Ngữ ôm lấy vai Lục An Bình kéo cô xuống, cắn lên vành tai Lục An Bình thì thầm:
"Hôm nay không cần dùng bao...chị muốn được lấp đầy bằng tinh dịch của em, được không"
"Chị sẽ vắt kiệt em, mau đến đi..."
Lục An Bình hôn lên cổ Trình Ngữ âm thành ừ hử phát ra, làm sao cô từ chối được sự quyến rũ điên cuồng này của pháp y Trình.
Nếu Trình Ngữ muốn, tất nhiên tối nay Lục An Bình sẽ cho cô tất cả...nhưng sợ là ngày mai vị pháp y nào đó sẽ không thể đi làm được mất.