[BHTT] [FUTA] Tháng ngày

Chương 20





"Có cực khổ không? Cô gầy đi nhiều quá"
Lục An Bình nhìn Trình Ngữ lo lắng hỏi, không ngờ Trình Ngữ lại đi làm việc nguy hiểm vậy.


Trình Ngữ định trả lời không có, mà thật ra cũng không cực chỉ là chữa bệnh cho đám người, chưa phải làm gì. Cực ở chỗ đám đâm chém nhau cả ngày bác sĩ chợ đen thì thiếu nên việc nhiều, còn phải nghe ngóng tin tức,...nên sụt cân thiếu ngủ, căng thẳng thần kinh đến khi phá án xong Trình Ngữ mới được ngủ 1 giấc đàng hoàng.

"Có một chút. Lúc đó tôi khá sợ"
Trình Ngữ ôm eo Lục An Bình, dụi cả người vào trong áo cô như con mèo nhỏ.


"Không sao tốt rồi"


"Ăn cơm chưa?"


"Ăn với bạn rồi"

Trình Ngữ buông Lục An Bình ra: "bạn gì?"


"Bạn thân, nhà cô ấy ở Thượng Hải."


"Tạm thời không muốn gây chuyện, chúng ta đi ngủ", Trình Ngữ mệt mỏi cô không muốn kiếm chuyện, có gì để khoẻ rồi cô sẽ tính sổ với Lục An Bình.


"Không phải loại ngủ kia, ngủ thật. Tôi mệt mỏi thiếu ngủ, cùng tôi ngủ 1 giấc được không?"


Lục An Bình không biết ma xui quỷ khiến gì, cô đồng ý, chắc là do nhìn pháp y Trình đáng thương. Ngủ bình thường thôi mà có gì đâu phải sợ.


Trình Ngữ là người ưa sạch, tất nhiên tắm rửa thay đồ sau khi ngoài về, cũng tìm cho Lục An Bình bộ quần áo ở nhà tắm rửa.

Lục An Bình bước ra khỏi phòng tắm, đồng hồ mới 8 giờ tối.

Đèn trong phòng tắt còn mỗi đèn ngủ, thói quen ngủ không thích ánh sáng chói của Trình Ngữ.

Trình Ngữ nhắm mắt nhưng vừa nhận thấy phía bên kia giường lún xuống, cô liền quay qua ôm lấy Lục An Bình, vùi đầu vào hõm cổ Lục An Bình hít hít. Thật sự rất nhớ Lục An Bình, còn tưởng Lục An Bình ở vùng núi nào đó, chỉ định gửi định vị trêu chọc không ngờ người nọ đang ở Thượng Hải.

"Ngủ đi", Lục An Bình xoa xoa đầu Trình Ngữ.

Trình Ngữ ngẩng đầu hôn lên môi Lục An Bình. Chỉ chạm khẽ 1 cái liền rời đi, Trình Ngữ sợ hôn thêm nữa mình sẽ không ngủ được. 

"Lục An Bình"


"Hửm?"


"Sắc mặt khá tốt, dạo này có gì vui à? Quần áo cũng đổi kiểu"

Trình Ngữ thấy phải hỏi rõ nếu không cô ngủ không được.


"Ở vùng núi khí hậu tốt, đồ ăn tươi sạch, quần áo hả đâu khác trước chỉ mua thêm ít đồ mới. Hôm qua đi mua sắm với bạn, bạn tôi bắt mua, đồ mùa xuân này khá rẻ"


"Vậy à"


"Vâng thưa cô Trình, sao không ngủ?"
Lục An Bình cười, rõ ràng nói buồn ngủ là cô ấy.

"Hỏi rõ, lỡ cô nói quần áo bạn gái mua, sắc mặt tốt là do có bạn gái chăm thì sao. Tôi không muốn là tiểu tam"


Lục An Bình búng lên trán Trình Ngữ: "Nói linh tinh"
Người phụ nữ duy nhất Lục An Bình chạm còn ai ngoài cô ấy được.

"Ngoan, ngủ ngon"
Trình Ngữ nghĩ đợi cho cô ngủ đủ, khoẻ lại cô sẽ ăn sạch Lục An Bình.

"Ngủ ngon, Trình tiểu thư".

.

.

.
___________

Lục An Bình thức dậy giật mình vì mình ngủ quá say, 12 giờ trưa rồi. Trình Ngữ không thấy đâu cả.

Cô đánh răng rửa mặt sau đó đi ra ngoài, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn lừng, bụng Lục An Bình cồn cào.

Lục An Bình vào trong bếp, thấy Trình Ngữ mặc tạp dề đưa lưng về phía mình đang cặm cụi nấu gì đó.


"Dậy còn trễ hơn chủ nhà", Trình Ngữ lên tiếng không quay đầu lại.

Lục An Bình lại gần, từ phía sau ôm lấy Trình Ngữ. Tối qua nằm ác mộng, mơ thấy Trình Ngữ bị thương.

"Sao vậy? Ngủ không ngon à?"


"Ngủ ngon nhưng mơ thấy ác mộng"


"Mơ gì"


"Không nhớ, chỉ nhớ ác mộng",
Lục An Bình hôn lên cổ Trình Ngữ, kéo Trình Ngữ càng sát lại người mình.


Trình Ngữ cũng ngạc nhiên, hôm nay còn biết chủ động thân mật với cô à? Trình Ngữ cười, vịn bàn tay Lục An Bình xoa xoa như an ủi.


"Canh gà hầm, thịt sốt chua ngọt, cá nướng, rau cải xào, có cả trái cây trong tủ lạnh"
Lục An Bình nhìn 1 bàn thức ăn, kinh ngạc thật sự. Không ngờ tay nghề Trình Ngữ tốt như thế, nghe ba mẹ Trình nói rồi hôm nay mới được thưởng thức.

"Cô thức lúc mấy giờ?"


"Khoảng 9h, gọi giao hàng nguyên liệu đến"

Trình Ngữ xới cơm cho Lục An Bình lại múc thêm 1 bát canh, Lục An Bình trong nội tâm vừa vui vẻ vì hưởng thụ dịch vụ săn sóc của pháp y Trình vừa hơi "sợ", sao đột nhiên ân cần dữ vậy?


"Ngon không?"

"Ngon lắm, tôi không biết nấu ăn chỉ làm được vài món tạm tạm", Lục An Bình thử mỗi món một cái, ăn rất ngon miệng món nào cũng vừa vị.


"Pháp y Trình hôm nay không đi làm?"



Trình Ngữ khéo léo gỡ thịt cá ra để vào bát Lục An Bình: "không, được nghỉ mấy ngày."



"Cô mới nên cần ăn nhiều, rất gầy."



"Gầy tốt mà"
Trình Ngữ nhìn Lục An Bình thì dáng người khác gì cô, chỉ là Lục An Bình trông khoẻ mạnh rắn rỏi hơn chút chứ cũng gầy.


"Không tốt, ăn nhiều vào cô Trình ạ", Lục An Bình gắp thịt vào bát Trình Ngữ, châm ngôn gầy là nhất của phụ nữ thật khó hiểu, dù cô cũng là phụ nữ.


"Tôi gầy nhưng chỗ nào cần thịt cũng có thịt, đúng không?", Trình Ngữ cười trêu chọc Lục An Bình.



"Lục An Bình, lỗ tai đỏ rồi", Trình Ngữ nắm vành tai của Lục An Bình miết nhẹ.


"Pháp y Trình chúng ta có thể bình tĩnh ăn cơm được không?"
Lục An Bình chặn bàn tay Trình Ngữ lại, còn trêu nữa sẽ trêu ra lửa đó. Trình Ngữ yêu nghiệt đến mức mà Lục An Bình không thể đỡ nỗi.


"Không trêu cô nữa, ăn đi"


2 người chậm rãi ăn cơm, không khí hoà hợp vô cùng, Lục An Bình sẽ kể cho Trình Ngữ nghe chuyện tình nguyện ở vùng cao, xây trường, dạy học như thế nào. Trình Ngữ thỉnh thoảng hỏi vài câu, còn chuyện công việc không thể kể nhiều, chủ yếu là cô rất vui vẻ nghe Lục An Bình nói chuyện.


.

.

.
Lục An Bình rửa bát xong ra phòng khách ngồi ngắm nhìn nội thất mà hôm qua chưa được xem kĩ.


Chung cư này của Trình Ngữ không quá lớn nếu so với biệt thự nhà họ Trình, nhưng ở Thượng Hải việc có 1 căn chung cư cao cấp như thế là ước mơ xa vời không biết của bao nhiêu người.
Căn hộ có 1 phòng ngủ, 1 phòng làm việc, 1 phòng khác nối liền với bếp.

Trên tường treo đầy ảnh Trình Ngữ cùng bạn bè nước ngoài, đồng nghiệp và ba mẹ, bằng khen cũng kín hết.


Lục An Bình vô tình nhìn thấy 1 bức ảnh bé gái nhỏ khoảng 3 tuổi, chụp cùng ba mẹ, nhìn ảnh cũng lờ mờ đoán ra ba Trình mẹ Trình, nhưng Trình Ngữ trong ảnh lúc bé rất bụ bẫm.

"Đáng yêu không?"
Trình Ngữ từ phía sau ôm lấy Lục An Bình hỏi chỉ vào bức ảnh trên tay cô.


"Đáng yêu, tôi xém không nhận ra được."


"Lúc bé tôi béo, từ 3 tuổi đến khoảng 10 tuổi cực kì béo", Trình Ngữ chỉ cho Lục An Bình xem mấy bức ảnh khác.


Lục An Bình bật cười lúc nhỏ Trình Ngữ cứ như 1 công chúa vậy, gò má trắng mịn tròn trịa, bàn tay múp múp nhìn rất đáng yêu. Bây giờ thì trái ngược, gầy.


"Lúc cô còn bé trông như thế nào?"


"Không béo không gầy"



"Sống ở Thượng Hải, sau đó?", Trình Ngữ dè chừng hỏi cô muốn tìm hiểu hơn về Lục An Bình.


"Ừa, lúc đó gia đình kinh doanh một cửa hàng thủ công mỹ nghệ. 13 tuổi thì ba mẹ gặp tai nạn, sau đó bà và chú ở quê chuyển lên sống cùng. 19 tuổi bà không còn, xảy ra tranh chấp với chú 1 năm trời rồi bị đuổi khỏi nhà"
Lục An Bình bình tĩnh kể.


Trình Ngữ siết chặt cánh tay Lục An Bình, biết nhóc con lớn lên không dễ dàng nhưng không ngờ thảm như vậy.
"Sau đó sao không học tiếp?"


"Bà không còn tinh thần sa sút, thêm việc chú dì nên tôi mệt mỏi chịu thêm 1 năm thì bảo lưu, cầm tiền tiết kiệm rời khỏi Thượng Hải đem tro cốt của bà về quê và sống ở quê của bà hơn 1 năm. Rồi kế tiếp đi mỗi nơi vài tháng...chỉ vậy"

Lục An Bình nhìn Trình Ngữ mỉm cười, giống như hết thảy mọi khổ sở trải qua đó chưa hề tồn tại.


Trình Ngữ đưa tay ôm Lục An Bình. Nhóc con của cô chịu khổ rồi.

"Tôi không sao, mọi chuyện qua rồi. Đi nhiều nơi cũng tốt gặp gỡ nhiều người, thấy mình cũng còn may mắn. Không phải vì đi như thế nên chúng ta mới gặp nhau sao, cô Trình?"


"Ừm"


"Không sao thật mà"
Lục An Bình nói thẳng với Trình Ngữ xong cô cũng thấy nhẹ lòng.



Trình Ngữ ôm Lục An Bình, dù biết chuyện đã qua nhưng cô vẫn thay Lục An Bình đau lòng. 1 đứa nhóc lớn lên chịu đựng việc từng người thân yêu ra đi rồi lại bị người thân hại phải lưu lạc, tự lực mưu sinh có bao nhiêu cực khổ.



Lục An Bình cũng siết chặt cái ôm với Trình Ngữ, nâng cằm Trình Ngữ lên chủ động hôn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...