[BHTT] [FUTA] Tháng ngày

Chương 16






Trong căn phòng lữ quán vào chiều tà, xung quanh chỉ còn ánh đèn từ phía ngoài hắt vào, nệm chăn rối loạn, có 2 người phụ nữ ôm lấy nhau không ngừng tham lam dư vị trên môi đối phương.


"Hmm"

"Ưm"


Cảm nhận thiếu không khí, Trình Ngữ đẩy vai Lục An Bình ra, sợi chỉ bạc vấn vương giữa 2 đôi môi sau màn truy đuổi vừa rồi như minh chứng cho thấy - họ vừa hôn nhau.


Lục An Bình thở mạnh đỡ lưng Trình Ngữ, Trình Ngữ vẫn ngồi trên người cô mọi sức nặng dồn lên Lục An Bình. Lục An Bình thấy mình điên rồi, Trình Ngữ bắt đầu trước nhưng cô cũng không đẩy ra còn hùa theo cô ấy, giữ lấy Trình Ngữ mà đòi hỏi.



Trình Ngữ chạm lên gò má Lục An Bình rồi xuống môi cô hôn nhẹ: "cô Lục, diễn vai này cũng rất nhập tâm".


"Vậy sao, cảm ơn pháp y Trình"
Lục An Bình nói, biết Trình Ngữ đùa giỡn nên không chấp.


Trình Ngữ cong khoé môi, lại hôn lần nữa. Lục An Bình giữ lấy cô ấy đáp lại nụ hôn, 2 đôi môi không ngừng mút lấy nhau, 2 chiếc lưỡi xinh đẹp cũng quấn lấy đối phương.

Lục An Bình và Trình Ngữ hôn đến quên trời đất, không có câu nói nào giữa họ chỉ có sự ăn ý bằng hành động.


Lục An Bình ôm Trình Ngữ nằm xuống nệm, nụ hôn vẫn không dứt ra, chỉ là tư thế lúc nãy khiến cô mỏi nên muốn đổi tư thế khác.

"Đau lưng?"
Trình Ngữ ôm cổ Lục An Bình vừa hôn vừa hỏi.


"Ừm, hơi mỏi"
Lục An Bình nằm phía trên người Trình Ngữ, chen vào giữa 2 chân cô ấy, Trình Ngữ rất phối hợp chân vòng quanh eo Lục An Bình ôm lấy đối phương.


"Rất có kinh nghiệm nha", Trình Ngữ chỉ tay lên mũi Lục An Bình, giọng điệu vừa trêu chọc vừa không vui. Là cô đi săn sao giống như trở thành con mồi vậy?


Lục An Bình tách khỏi nụ hôn nhìn Trình Ngữ. Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ.

Cúi đầu xuống ở bên tai Trình Ngữ khẽ nói: "pháp y Trình, phải tăng lương. Nụ hôn đầu của tôi". Nói xong có hơi ngượng ngùng, không dám nhìn Trình Ngữ chỉ vùi đầu vào cổ cô ấy.


Trình Ngữ bất ngờ, nói sao thì vẻ ngoài ưu tú như Lục An Bình chưa có yêu đương thì thật tiếc.


Trình Ngữ bật cười, vỗ vỗ lưng Lục An Bình: "nhất định rồi", nói xong cô ôm đầu Lục An Bình bắt Lục An Bình nhìn cô.

"Tôi sẽ suy nghĩ, 1000 tệ 1 nụ hôn"
Trình Ngữ hôn lên môi Lục An Bình, trong lòng khá vui vẻ.


Lục An Bình muốn đứng dậy, bị người bên dưới câu lại.

"Sao vậy?"

"Pháp y Trình cái gì cũng đều lấy tiền ra tính à?", Lục An Bình hơi hờn dỗi nói.


"Cô đùa trước còn muốn giận ngược lại?", Trình Ngữ véo mũi Lục An Bình, rõ ràng là người phía trên này đùa giỡn nói "tăng lương", cô chỉ hùa theo mà muốn giận dỗi ngược lại cô.


Trình Ngữ lấy tay xoa xoa gò má Lục An Bình, chạm vào vành tai ửng đỏ của cô ấy mà miết lấy, mỉm cười đầy mê hoặc nói: "hôn tôi"

Lục An Bình đầu hàng, cúi đầu xuống tiếp tục hôn Trình Ngữ. Nụ hôn từ trán, mắt, mũi, gò má, môi, cằm, mỗi vị trí Lục An Bình đều hôn lên.

"Ừm...hmm", Trình Ngữ thở mạnh khi cảm nhận nụ hôn chạy xuống cổ mình, chiếc lưỡi của Lục An Bình đảo qua lại ở cổ cô không ngừng mút nhẹ.


*rêngg rengg*
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến 2 người đang hôn nhau cuồng nhiệt giật mình.

"Con nghe, vâng 30 phút nữa con dậy muộn", Trình Ngữ nghe điện thoại là ba mẹ Trịnh điện nhắc vì hơn 5 giờ rưỡi rồi.

Lục An Bình ngại ngùng, cô và pháp y Trình hôn nhau gần 30 phút.


"Đứng dậy, thay đồ"
Trình Ngữ vỗ cánh tay Lục An Bình, cái tư thế người trên kẻ dưới này còn duy trì cô sợ là cả 2 không bước ra khỏi phòng này được quá.

"À à"
Lục An Bình quên mất liền rời khỏi người Trình Ngữ đứng dậy.

2 người chia nhau ra thay đồ, trang điểm nhẹ một chút khoảng 6h15 mới xuống lầu gặp ông bà Trình.

"Ngủ ngon không? Lạ chỗ không?", mẹ
Trình hỏi.

"Chăn mềm rất êm, ngủ ngon cô"
Lục An Bình không dám nhìn thẳng vào ông bà Trình, cô hổ thẹn. Rõ ràng là "diễn", nhưng cô lại quấn lấy con gái họ thân mật thật.


Anh Trương hướng dẫn viên đến, dẫn họ đi đến 1 nhà hàng thịt cừu nướng nổi tiếng ăn tối. Ăn xong bữa tối đi uống cà phê ngắm thành phố Sapporo về đêm.

"Lát bọn con về"

"Đi chơi đi không cần về sớm. Nhớ chăm sóc con bé"

"Nhóc con, tiểu Ngữ dám ăn hiếp con mai nói với chú. Đi chơi đi nhé đón giáng sinh ngoài luôn"


"Vâng ạ, cô chú về nghỉ sớm"

Ba mẹ Trình khoảng tầm 10 giờ thì muốn về phòng nghỉ, người lớn tuổi đi đường xa lại trong thời tiết lạnh nên không thể nhiều năng lượng như người trẻ.

Lục An Bình và Trình Ngữ nhìn nhau, không biết đi đâu chỉ tản bộ xung quanh.

"Mai là Giáng Sinh rồi nhỉ"

"Ừm"

2 bên đường cây thông được gắn đèn rất lung linh, tiếng nhạc Giáng Sinh từ nhà thờ nào đó vang lên.


"Ăn kem không?"
Lục An Bình chỉ vào cửa hàng kem gần đó hỏi ý Trình Ngữ.


"Muốn ăn hả"


"Muốn"


"Được, lại đây"

Mẹ ơi, Lục An Bình thấy Trình Ngữ đưa mặt ra còn chỉ vào môi mình. Đây là pháp y Trình? Sợ là cả cái thế giới này chỉ cô được thấy hình ảnh này của pháp y Trình.

Lục An Bình lại gần, cô nghĩ Trình Ngữ mà làm nũng thì vạn vật trên đời đều sẽ chịu thua, kể cả cô.

"Chụt", 1 nụ hôn rất vang.
Lục An Bình lại giữ lấy vai Trình Ngữ không nhịn được lại hôn thêm vài lần.

Trình Ngữ mở mắt ra, lấy tay câu lấy tay Lục An Bình: "Đủ rồi, trục lợi. Đi thôi"

2 người đi mua kem, ngoài trời quá lạnh nên quyết định ngồi trong tiệm.

"Sau khi đi Nhật về sẽ đi đâu?", Trình Ngữ múc muỗng kem lên ăn, liếc nhìn Lục An Bình.


"Đi...chưa biết đợi từ từ nghĩ"
Thật ra Lục An Bình vốn định nói mình sẽ đi đến 1 nông thôn theo đoàn tình nguyện quen được ở Mông Cổ để làm tình nguyện viên, nhưng "những gì phát sinh" với pháp y Trình khiến cô chùn bước. Có chút không nỡ, nhưng không muốn về Thượng Hải.


"Vậy sao"

Lục An Bình kéo ghế lại gần, chỉ vào quả dâu trong ly Trình Ngữ: "tôi ăn quả nho được không?"

"Nằm mơ", Trình Ngữ múc quả nho cho vào miệng mình. Vị chua của nó tràn ngập khoang miệng khiến cô nhăn mày.


Lục An Bình bật cười, biết ngay với tính của Trình Ngữ sẽ không cho đâu nên cô chỉ bày trò thôi, rõ là trái nho đó nhìn ngoài cũng thấy chua rồi.


"Thử không?"
Trình Ngữ đưa mặt qua, môi mời gọi.

"Vâng, đầu hàng, xin lỗi pháp y Trình"
Lục An Bình nuốt nước bọt, đây là ở ngoài đường.


2 người chậm chạp vừa ăn kem vừa vừa nói chuyện, dường như nụ hôn buổi chiều khéo léo kéo mối quan hệ gần hơn, trò chuyện nhiều hơn, thoải mái gần gũi hơn.

Cửa tiệm 11 giờ30 đóng cửa, khách hàng lần lượt ra về. Lục An Bình và Trình Ngữ cũng vậy.

"Vắng quá"
Ngoài đường thưa người chỉ còn xe cộ thỉnh thoảng chạy.

"Trời lạnh nửa đêm rồi ai muốn ra ngoài trừ khách du lịch"


"Chúng ta đi đâu?", Lục An Bình hỏi.


"Về đi, cũng gần 800m muốn lội bộ hay gọi taxi nhưng ở đây khó đón taxi"
Theo lẽ thường Trình Ngữ sẽ chọn taxi nhưng nghĩ Lục An Bình ham vận động vậy sẽ muốn đi bộ hơn.


"Taxi, xem cô kìa sao đi nổi. 800m đường tuyết khó đi lắm", Lục An Bình bước lại ôm vai Trình Ngữ.

.

.

.

2 người đi taxi, thành phố du lịch nên xe taxi rất dễ bắt. Chỉ khoảng 10 phút có mặt tại lữ quán.

"Ấm quá, khác xa bên ngoài", Lục An Bình suýt xoa trong phòng quá ấm áp. Cởi áo phao bao tay và mũ treo lên.


"Tôi đi tắm trước", Trình Ngữ ưa sạch sẽ dù mùa đông dù chỉ ra ngoài không lâu nhưng mà đi ăn đồ nướng ám mùi khó chịu, cô phải đi tắm.

Lục An Bình ngoài này đi soạn đồ, trong vali có ít đặc sản Mông Cổ cho cô chú Trình chưa đưa, ngoài ra có cả 1 pho tượng gỗ khắc tặng Trình Ngữ làm quà Giáng Sinh. Lục An Bình lấy nó ra cho vào túi quà rồi giấu đi.

Lục An Bình lấy đồ đi tắm, không tắm không dám ngủ kế pháp y Trình.


"Nhanh đi tắm đi trễ rồi, tắm sơ thôi"


Lục An Bình quay đầu lại, Trình Ngữ mặc chiếc váy ngủ màu đen tơ lụa, người còn hơi nước, dáng người xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải. Trời ơi, ai kêu pháp y Trình đem loại đồ ngủ này đi du lịch mùa đông vậy.



"Coi chừng lạnh"
Lục An Bình ném cho Trình Ngữ áo choàng xong vội vã vào tắm.

.

.

Lục An Bình tắm xong ra thấy Trình Ngữ khoác thêm áo choàng, ngồi trên nệm xem ipad.

"Trình Ngữ"

Trình Ngữ quay đầu lại, một túi quà đỏ đập vào mắt.

"Quà Giáng Sinh kiêm năm mới, Giáng Sinh và năm mới vui vẻ"


Trình Ngữ bất ngờ, mở ra bên trong là một tượng giống như cô phiên bản mini, khắc tỉ mỉ.
"Cảm ơn, không có chuẩn bị quà"


"Không sao đừng khách sáo", Lục An Bình cười đáp.


Trình Ngữ nhích người lại gần hôn nhẹ vào môi Lục An Bình. Trình Ngữ có thể ngửi thấy mùi trà từ môi Lục An Bình, có lẽ do thói quen thích uống trà nên khi hôn Lục An Bình cô luôn cảm nhận được mùi trà thơm mát.


Lục An Bình nhìn Trình Ngữ mỉm cười


"Lục An Bình"
Trình Ngữ hôn lên lúm đồng tiền của Lục An Bình, cô muốn làm điều này từ rất lâu rồi.

"Hả?"

"Cảm ơn"

Lục An Bình xoa đầu Trình Ngữ: "không cần khách sáo, pháp y Trình"

Trình Ngữ dang 2 tay ra nhìn Lục An Bình, Lục An Bình hiểu ý cho cô 1 cái ôm. 1 cái ôm vô cùng ấm áp ở đất nước xa lạ vào dịp lễ Giáng Sinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...