[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 6



Âm thanh máy móc xuất hiện đột ngột, như phát ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn.

Tiếp đó, trước mắt Trình Tinh một màu đen tối, bốn phương tám hướng cùng lúc lóe lên ánh sáng màu lam, ánh sáng gom lại thành vòng sáng xanh u ám, nhanh chóng hướng về phía cô lao tới.

Nỗi đau đớn dao đâm vào tim vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó là cảm giác đầu bị va đập, trái tim như bị đè ép, sắp không thở nổi, khiến cô hận không thể chết ngay tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, cơn đau biến mất.

Trình Tinh chậm rãi mở mắt, tựa như âm thanh máy móc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cô không còn ở trên người Khương Từ Nghi, mà đang ngồi trước cửa gác mái, vẫn bộ dạng chật vật thở hổn hển.

Nhưng nỗi đau vừa rồi quá chân thực, chỉ cần nghĩ lại đã thấy sợ hãi.

Khương Từ Nghi té ngã trên đất, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.

Một màn này... hình như từng xảy ra.

Trình Tinh vừa rồi cố tình tìm cái chết mà khiêu khích Khương Từ Nghi giết mình, mong được trở về thế giới ban đầu nhưng không thành.

Hơn nữa còn khiến thời gian bị quay ngược.

...

Đúng là, người sống đủ lâu thì cái gì cũng có thể gặp.

Trình Tinh nghĩ  rằng việc xuyên thư đã đủ hoang đường, không nghĩ tới lại có cả "Hệ thống".

Cũng may trước kia khi rảnh rỗi,  cô từng đọc nhiều tiểu thuyết mạng, nên đối diện với cảnh tượng này cũng không quá xa lạ. 

Nhưng ai ngờ loại thiết lập "xuyên thư + hệ thống" như thế này lại phát sinh trên người cô?! 

Chẳng lẽ ông trời thấy cô chưa đủ xui xẻo sao?!!!

Trình Tinh trong lòng phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không chút biểu tình gì.
Từ nhỏ cô đã không phải người giỏi biểu lộ cảm xúc, thậm chí rất nhiều người đều đánh giá cô: Trừ bỏ thành tích học tập xuất sắc, lớn lên xinh đẹp ra thì chẳng có điều gì đáng nhớ. 

Từ trước đến nay, cô đều bình thường, giản dị, thuận theo dòng chảy của thời thế mà đi con đường của mình, chưa từng có hành vi nào trái với luân thường đạo lý.

Vì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại thêm thành tích ưu tú, những đặc điểm ấy đặt trên người cô cũng chẳng mấy khi được khen ngợi.

Lâu dần, Trình Tinh đã hình thành tính cách không thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Cô cũng không oán trời trách đất, chờ đến khi bản thân ổn định tâm lý thì tích cực tìm cách cứu mình. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ Nghi: "Tôi gọi bác sĩ cho cô nhé?"

Nếu không thể rời khỏi  thế giới này, cũng đắc tội nữ chính đã hắc hóa, vậy thì an phận làm một NPC cho yên ổn.

Tội này đâu phải cô gây ra, dựa vào đâu bắt cô phải chuộc tội?

Rời xa nữ chính, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.

Tiên nữ gì đó, vốn dĩ là không nên hạ phàm.

Khương Từ Nghi nhìn cô nghi ngờ: "Cô lại muốn làm cái gì?"

Trình Tinh bất đắc dĩ cười gượng, nhún vai, giơ tay lau trán,  chạm vào cảm thấy đầy mồ hôi:
"Cô xem bộ dạng này của tôi còn có thể làm cái gì?"

Cô cũng không giải thích hành động phát trên màn hình vừa rồi, chỉ ôn hòa nói:
"Cô muốn đi bệnh viện, tôi cũng sẽ đi cùng."

Nói rồi Trình Tinh cố sức mà lấy điện thoại ra, bấm gọi cho quản gia Chu, thời gian chờ điện thoại kết nối với chị ấy, đối với cô mà nói là dài vô cùng.

May thay, chị ấy bắt máy rất nhanh, cung kính lễ phép hỏi: "Tiểu thư, có gì cần phân phó ?"

Trình Tinh nhắm mắt, mày nhíu chặt, cơ thể như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt mọi giác quan, ép buộc cô phải hướng về nơi có thể giải tỏa dục vọng để giải thoát.

Nhưng Trình Tinh quyết liệt đấu tranh với bản năng, mở miệng lại phát hiện giọng mình đã nghèn nghẹn: "Đưa Khương tiểu thư đi bệnh viện."

Trước tiên phải đưa nữ chính đi, thân thể cô khẳng định sẽ dễ chịu hơn một chút.

Quản gia Chu ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm: "Hả?!"

"Đưa Khương tiểu thư đi bệnh viện." Trình Tinh đè nén sự khó chịu, giọng điệu thêm phần thúc giục: "Nhanh lên."

Quản gia Chu lập tức đáp: "Vâng."

Cúp máy xong, Trình Tinh không dám có thêm động tác nào. Cô chỉ hít thở sâu để điều chỉnh lại nhịp thở vừa bị rối loạn, bản thân cũng có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.

Mới chỉ vừa hít vào hai hơi, cô đã cảm nhận được có lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén lướt qua cổ, tiếp đó nghe thấy âm thanh lưỡi dao cắt qua da thịt.

Trình Tinh vừa mở mắt  liền thấy ngay gương mặt tuyệt mỹ như được trời cao khắc tạc kia, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

... Không biết từ khi nào đã bò lại đây.

Không thể không nói, nữ chính vẫn là nữ chính, sức chịu đựng thật không tầm thường.

Khương Từ Nghi ngồi nghiêng bên cạnh nàng, tuy tóc nàng tán loạn che nửa gương mặt, nhưng vì gương mặt xinh đẹp kia mà lại càng thêm phong tình. Đôi mắt hẹp dài như hồ ly toát ra vẻ lạnh lùng, bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh, con dao sáng trong tay lóe ánh sáng lạnh buốt: "Nói, rốt cuộc cô có ý đồ gì?"

Sắc mặt ửng hồng của Khương Từ Nghi vẫn chưa tan, tình trạng có thể nghiêm trọng hơn, nhưng nàng vẫn cố kìm nén.

Trình Tinh có thể cảm nhận rõ ràng khối mềm mại kia đang đè lên vai mình, hơi nóng xuyên qua lớp áo mỏng truyền sang khiến toàn thân tê dại như có vô số lông vũ không ngừng cào gãi.

Dù vừa rồi đã nhìn kỹ gương mặt ấy, nhưng khi nàng lại gần thế này, Trình Tinh vẫn thất thần.

Không hổ danh là nữ chính trong tiểu thuyết, quả nhiên dung mạo tuyệt mỹ.

Ngoài đời thực, Trình Tinh chưa từng gặp qua vẻ đẹp nào phi thực tế đến vậy. Ngay cả những minh tinh thường thấy trên màn hình TV so ra cũng trở nên nhạt nhòa và thua kém vài phần.

Nhưng — hiện tại nàng đang kề dao trên cổ mình!

Mỹ nhân đều có độc.
Mà loại như Khương Từ Nghi, chính là kịch độc!

 Cơ thể Trình Tinh như bị kích thích nóng bừng lên, trong đầu Trình Tinh vẫn cố niệm thầm "Bàn Nhược Ba La Mật". Cô hít sâu một hơi, ngẩng cổ lên, ánh mắt dời xuống nhìn về hướng Khương Từ Nghi:
"Tôi đã thành ra thế này rồi, có thể có ý đồ gì chứ?"

Khương Từ Nghi nhìn máu chảy:
"Cô không muốn diễn vở kịch mỹ nhân tàn tật nữa sao"

Nói xong, nàng không kiềm chế được mà thở hổn hển.

Tiếng thở này có lẽ đột ngột xảy ra, Trình Tinh thấy Khương Từ Nghi nhíu mày chặt lại, dường như nàng không ngờ bản thân mình lại phát ra âm thanh đó, càng nghĩ lại càng thấy chán ghét.

Trình Tinh cảm giác ý thức của mình dần mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì trả lời nàng: "Từ trước đến nay tôi đúng là đồ tồi, Khương Từ Nghi, cô..."

Lời còn chưa nói xong thì nghe thấy một giọng nói gắt gỏng: "A!! Khương tàn phế, cô làm gì vậy?! Buông chị Tinh ra!! A a!!"

Ánh mắt Trình Tinh nhìn qua, cơn nóng ran không thể kiểm soát của cơ thể, làm cô quên mất rằng còn một lưỡi dao sắc bén đang kề trên cổ mình .

Theo động tác quay đầu, dao lập tức cắt sâu thêm vài phần, máu tươi chảy xuống cánh tay như đang tưới lên hình xăm dây leo quấn trên tay cô thêm phần rực rỡ, phảng phất vài phần quyến rũ.

Mà tiếng hét kia càng thêm chói tai: "A!! Khương tàn tật, tôi giết cô!!"

Trình Tinh nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nổi, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Bên tai thoáng chốc trở nên yên ắng, không còn thấy hay nghe được gì nữa.

---

【 Ngao ô! Kiểm tra tình trạng cơ thể của ký chủ không ổn, hiện tại cấp thêm 20 điểm tinh lực. 】

【 Ngao ô! Ký chủ phải cố gắng công lược, chỉ có như vậy cuộc sống mới không phụ lại sự kỳ vọng nha ~】

Âm thanh máy móc ngốc nghếch kia lại vang lên trong đầu. Trình Tinh giãy giụa một lát mới mở mắt ra.

Đập vào mắt là màu trắng chói lóa, mũi lại ngửi thấy mùi sát trùng nồng đậm. Căn phòng bệnh viện sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi, trên người cô đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng.

Không còn nghi ngờ gì nữa — cô đang ở bệnh viện.

Trong phòng ngoài cô ra thì không có ai khác.

Trình Tinh nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi:
"Cô là ai? Muốn tôi làm gì?

【Ngao ô ~! Xin chào ký chủ! Để tôi giới thiệu một chút. ~ Tôi là Quan du hành 0916 thuộc Cục Quản lí Số Mệnh Tinh Tế, gọi là...】

Âm thanh bỗng nhiên dừng lại, giữa tiếng nhiễu sóng có thể nghe thấy tiếng lách tách của dòng điện, như một món đồ điện tử bị giật lag, chập mạch .

Một lát sau, âm thanh mới tiếp tục:
【Ngao ô! Xin lỗi nha, vừa rồi tôi đang nghĩ tên cho mình. Gọi tôi là Kim Kim, ký chủ cũng có thể gọi tôi là "Phất Nhanh", "Có Tiền" hoặc đơn giản là "Hệ thống" giống như cách nhân loại các người vẫn hay gọi.】

Trình Tinh: "......"

"Cái tên này chẳng phải giả vờ nghĩ ra sao?" Trình Tinh nhạy bén hỏi.

【Ngao ô! Bị ký chủ đoán trúng rồi ~ Tôi vốn là Quan du hành số mệnh 0916, khi đưa ký chủ đến thế giới này đã được chuyển đổi thành hệ thống thuộc về ký chủ. Tôi sẽ phụ trách ghi lại ưu khuyết điểm, khen thưởng và trừng phạt của ký chủ, đồng thời lập nên hồ sơ vận mệnh riêng cho người. Cho nên hiện tại 0916 chính là sủng vật điện tử  của ký chủ đó. Chủ nhân, xin hãy thoải mái sai bảo Kim Kim nha ~~】

Trình Tinh: "......"

Giọng nói dễ thương và đáng yêu này, thật khó tin được chính là thứ đã mang đến cho cô cảm giác trừng phạt đau đớn thấu xương trước đó.

Trình Tinh vốn có trí nhớ tốt.

"Nếu đã là sủng vật điện tử của tôi, vì cái gì còn trừng phạt tôi?" ,cô hỏi tiếp: "Và tại sao tôi lại đến nơi này? Có thể đưa tôi về hay không? Tôi phải làm gì ở đây? Còn Khương Từ Nghi rốt cuộc có quan hệ gì với tôi?"

【Ngao ô! Ký chủ hỏi nhiều vấn đề quá đi ~ muốn đốt cháy hết CPU của tôi luôn sao?】

Trình Tinh cau mày: "Là hệ thống mà ngay cả mấy vấn đề đó cũng trả lời không được? Phế vật."

Cô nói bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng càng là vậy thì càng khiến người nghe cảm thấy vẻ khiêu khích dày đặc.

Quả nhiên, hệ thống bực bội lên tiếng:
【Ngao ô! Hừ, đừng coi thường tôi! Ký chủ muốn biết thì hãy xem đoạn ký ức này đi! Tôi cũng không biết thêm gì nữa, đừng hỏi! Gâu gâu!】

Ngay sau đó trong đầu Trình Tinh hiện lên một đoạn hình ảnh—

Chiếc Ferrari màu vàng kia lao tới đâm thẳng vào cô. Kẻ trên xe nghêng ngang đi xuống nhìn bộ dạng máu chảy thành sông của cô mà chỉ lộ vẻ ghét bỏ.

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương sau đó cũng đến.

Mẹ cô ngồi thất thần trên hành lang bệnh viện, ông bà nội, ngoại lần lượt xuất hiện, mọi người đều hướng mắt về màn hình hiển thị đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, thời gian không ngừng trôi nhanh, đèn đỏ vụt tắt, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ tiếc nuối, tuyên bố cô đã tử vong.

Hành lang bệnh viện tràn ngập những tiếng khóc xé lòng, bi thương tột độ.

Hình ảnh lại chuyển tiếp, chủ nhân chiếc Ferrari vàng gặp luật sư tại cơ quan điều tra.

Vị luật sư trong bộ âu phục và giày da, đưa tay chỉnh lại gọng kính nói: "Ngài yên tâm, mọi khoản nợ với Tô tiên sinh đã được xóa bỏ, ông ấy cũng sẽ cố hết sức để giảm án cho ngài."

"Tô tiên sinh?"

Người đàn ông đã đâm vào nàng, hai tay dựa trên ghế, bộ dáng cà lơ phất phơ mà nói:

"Tô Gia Minh này cũng thật là, không thích thì từ chối thôi, cần gì phải đâm chết người ta mới chịu bỏ qua? Mà nhìn kỹ lại, lớn lên cũng khá xinh đẹp."

Tô Gia Minh...

Cái tên này Trình Tinh cũng không xa lạ.

Chẳng phải chính là vị hôn phu sắp cùng cô đính hôn sao?

Dù Trình Tinh có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng không thể nào tim không gợn sóng.

Những hình ảnh tiếp theo thì giống như cưỡi ngựa xem hoa, Tô gia thay ba cô trả sạch nợ nần, cũng sắp xếp ổn thỏa cho mẹ cô.

Tô Gia Minh ngày ngày giả vờ ra dáng người tốt, thường xuyên chạy đến phòng thuốc Đông y của ông ngoại cô. Sau đó, hắn lấy được quyển bí kíp gia truyền của ông ngoại, nhờ đó mà Tô gia kiếm được bộn tiền, trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất cả nước.

Tô Gia Minh cưới vợ mới. Còn mẹ nàng thì ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, cuối cùng uất ức mà chết.

Trình Tinh nắm chặt nắm tay.

Đúng lúc ấy, hệ thống lại đột ngột cất giọng:
【Ngao ô! Chúc mừng ký chủ đã bước vào thế giới số hiệu 7531, bắt đầu lại một kiếp sống mới. Ở đây, ký chủ sẽ có gia đình yêu thương, có người vợ xinh đẹp, có bạn bè thân thiết. Ký chủ sẽ được một cuộc đời hoàn mỹ và tất cả mọi thứ hằng mong muốn.】

"Nếu tôi muốn trở về thì sao?" Trình Tinh lạnh giọng hỏi.

Nhưng giây tiếp theo lại không nghe thấy hệ thống trả lời.

Mà là tiếng một người phụ nữ mặc đồ sang trọng, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, giọng điệu nóng giận: "Ly hôn! Hai đứa phải ly hôn ngay!"

Trình Tinh mở mắt ra, nhanh chóng lướt qua một chút cốt truyện trong ký ức, nhận ra người đến chính là mẹ nguyên chủ, ái nữ được cưng chiều của nhà họ Quan — một gia tộc có tiếng ở Giang Cảng.

Bà vừa vào liền nói: "Nàng dám cầm dao đâm con, nhất định phải đưa nàng vào tù."

Trình Tinh đang muốn giải thích thì nghe thấy tiếng xe lăn, lăn trên mặt đất.

Giọng nói Khương Từ Nghi lạnh lùng vang lên : "Sao Trình phu nhân biết chuyện chúng tôi sắp ly hôn?"

Trình Tinh chưa kịp phản ứng thì trong đầu cô đã nghe thấy tiếng hệ thống ngốc nghếch kia:

【Ngao ô! Đúng rồi! Mấu chốt để ký chủ có được cuộc sống hoàn mỹ ở thế giới này chính là Khương Từ Nghi ~ Quy tắc số một của hệ thống quản lý số mệnh: Công lược nữ chủ, làm lại cuộc đời. Đắc tội nữ chủ, tan thành tro bụi.】

Trình Tinh: "......?"

Cô do dự hai giây, rồi nhắm mắt lại, giả bộ hơi thở mong manh, yếu ớt :
"Nếu phải ly hôn, thì thà chết đi cho xong."


Chương trước Chương tiếp
Loading...