[BHTT - EDIT]Xuyên Thành Tàn Tật Đại Lão Vai Ác Truy Thê

Chương 21



Trình Tinh biết Khương Từ Nghi thông minh, nhưng không ngờ lại thông minh đến như vậy.

Có thể nàng đang gài bẫy cô, cũng có thể nàng đã tìm được bằng chứng nên lúc này muốn thăm dò cô.

Đôi mắt Khương Từ Nghi lạnh nhạt nhìn cô không rời mắt, mang lại cảm giác có thể nhìn thấu lòng người.

Trình Tinh đứng trước mặt nàng, mơ hồ như chính mình trần trụi, mọi tâm tư đều bị nàng thu hết vào mắt.

Nhưng chuyện này không có khả năng thừa nhận.

Loại chuyện táng tận lương tâm này, sao có thể là cô làm?

Trình Tinh im lặng vài giây, Khương Từ Nghi lại lãnh đạm mà cười khinh, nụ cười kia tựa như trào phúng và châm biếm.

"Cô cười cái gì?" Trình Tinh hỏi lại.

Khương Từ Nghi: "Đột nhiên suy nghĩ kĩ càng được chút sự tình."

"Sự tình gì?" Trình Tinh hỏi.

"Người được hưởng lợi nhiều nhất từ vụ tai nạn của tôi là ai." Khương Từ Nghi nói: "Người đó có khả năng chính là hung thủ."

"Cho nên, cô chắc chắn tôi là người mua chuộc thủ phạm?" Trình Tinh kinh ngạc đến mức không chớp mắt: "Không phải, Khương Từ Nghi, cô tại sao lại nghĩ như vậy?"

Khương Từ Nghi không nói chuyện, ánh mắt lạnh băng tựa như lưỡi dao sắc lạnh, khiến Trình Tinh có cảm giác như đang đi vào ngày đông giá rét, vô cùng lạnh lẽo.

Trình Tinh bình tĩnh giải thích: "Tôi biết vụ tai nạn đó để lại cho cô tổn thương rất lớn, nhưng cô không thể vì sự im lặng của tôi mà quy chụp và xác định tôi là hung thủ. Tôi im lặng vì cảm thấy suy luận này quá cảm tính, tôi hoàn toàn không có lý do nào để tìm người tông xe cô, nếu tông chết cô thì đối với tôi có lợi ích gì?"

Đúng vậy, cô không có, nhưng nguyên chủ thì có.

Lúc này Trình Tinh lời lẽ chính đáng mà cho rằng cô cùng loại hư hỏng trời sinh như nguyên chủ, không phải cùng một người.

"Nhưng tôi hiện tại chỉ là người tàn tật." Khương Từ Nghi nói: "Một người tàn tật không có bất kì chỗ dựa nào, cũng không có khả năng hành động."

Trình Tinh: "......"

Ánh mắt Khương Từ Nghi sắc bén nhìn đến Trình Tinh càng thêm chột dạ, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.

Ngay cả vẻ mặt kia cũng mang theo khí chất của thẩm phán.

Trong lòng Khương Từ Nghi đã thầm phán xét cô .

Cách nhận thức này làm nội tâm Trình Tinh thêm phức tạp, vừa kinh ngạc lại thán phục sự thông minh của nàng, đồng thời lại tiếc nuối cho hậu quả mà tai nạn này gây ra.

Nhưng...

"Khương Từ Nghi, hiện tại lời cô nói chính là kết quả, lợi dụng kết quả đã biết để suy luận quá trình, lấy đó để nhận định động cơ của thủ phạm. Đại khái... là sai?" Trình Tinh khởi đầu còn rất kiên định, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của nàng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Khương Từ Nghi lại nhướng mày: "Nói tiếp đi."

Trình Tinh tiếp tục nói: "Trước khi sự việc xảy ra, kết quả xảy ra trên người cô chính là con mèo của Schrodinger*, màu trắng hay màu đen, chỉ khi khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, mới biết được kết quả thật sự. Kết quả có rất nhiều loại: bị thương nhẹ, trọng thương, người thực vật, tử vong. Vậy tôi phải làm thế nào để kết luận chắc chắn rằng cô nhất định sẽ rơi vào tình cảnh hiện tại?"

(con mèo của Schrodinger*: dài quá nên mình giải thích ở cmt)

"Đó là thứ nhất. Thứ hai, đối với một người muốn kết hôn với cô mà nói, việc cô gặp tai nạn xe cộ dẫn đến tàn tật, tất nhiên sẽ làm đối phương được đánh giá cao về mặt đạo đức. Cuộc hôn nhân này có bắt đầu được hay không, hoặc bắt đầu như thế nào, nếu tùy tiện lựa chọn kết thúc thì sẽ trở thành kẻ phụ bạc trong mắt người khác, tình cảm trước đó tôi dành cho cô cũng trở thành giả dối. Nhưng nếu thật sự muốn kết hôn với cô, chắc chắn đối mặt với nhiều trở ngại, vậy nên, tôi vì cái gì phải chuốc lấy nhiều phiền toái như vậy?"

"Thứ ba, tuy rằng hai điều trước tôi nói rất có lý. Nhưng cô cũng không thể bỏ qua khả năng tồi tệ nhất."

Sau một lúc do dự, Trình Tinh vẫn lựa chọn nói ra khả năng này để Khương Từ Nghi tự mình suy nghĩ.

 Cô không muốn mình là người làm lệch hướng tư duy của Khương Từ Nghi, lại không muốn nàng cả đời chẳng hay biết gì. Chờ đến khi nhiệm vụ của cô hoàn thành và trở về thế giới của mình, Khương Từ Nghi cũng nên để nguyên chủ gánh chịu quả báo.

Giọng Trình Tinh nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại rất trầm: "Đối phương là loại hư hỏng trời sinh, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Vậy nên, khả năng cô nhận định mới có thể xảy ra."

Hai người mắt đối mắt, không ai chịu lùi bước.

Vài giây sau, Khương Từ Nghi vỗ tay tán thưởng.

Trình Tinh hỏi nàng: "Tôi phân tích có hợp lý không?"

"Mấy quyển sách cô cho tôi, cô cũng đọc à?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh gật đầu: "Đọc sơ qua, cũng không hiểu nhiều."

Khương Từ Nghi "À" một tiếng, tựa như tùy ý nói: "Trễ rồi, không phải cô mệt mỏi sao? Ngủ đi."

Nàng nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này.

Trình Tinh dường như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc, trong vài phút ngắn ngủi, cả trái tim lên xuống theo đồ thị hình sin.

"Là mệt mỏi." Trình Tinh ngáp một cái: "Nhưng vừa rồi bị cô dọa sợ đến mức không mệt nữa."

Khương Từ Nghi thản nhiên nói: "À?"

"Cô nửa đêm nói cái suy luận khủng bố như vậy, cứ như kể chuyện ma quỷ." Trình Tinh nói: "Hồn vía đều muốn dọa bay mất."

"Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa." Khương Từ Nghi đẩy xe lăn hướng vào phòng vệ sinh, Trình Tinh vội vàng tiến lên đẩy nàng, tiếp lời: "Hơn nửa đêm, có làm chuyện trái lương tâm hay không thì đều sợ quỷ gõ cửa mà. Chẳng lẽ quỷ là giống loài lương thiện sao?"

"Vậy trên thế giới này có quỷ không?" Khương Từ Nghi hỏi.

Trình Tinh sựng lại: "Tôi chưa từng thấy, cô gặp chưa?"

"Cũng chưa từng thấy." Khương Từ Nghi nói.

Trình Tinh cứng họng, không biết nói tiếp thế nào, giây tiếp theo liền nghe Khương Từ Nghi nói: "Vậy làm sao cô có thể đưa ra kết luận quỷ không phải giống loài lương thiện?"

Trình Tinh: "......?"

"Nghe người khác kể lại." Trình Tinh nói: "Người thế hệ trước đều nói như vậy."

"Nghe sao thì nói vậy à." Khương Từ Nghi dừng xe lăn trước bồn rửa mặt, ngữ khí lạnh nhạt đánh giá một câu.

Trình Tinh hơi giật mình rồi nói: "Sống quá tỉnh táo chưa chắc đã là chuyện tốt."

Cô nhìn về phía Khương Từ Nghi: "Tuệ cực tất thương.*"

(Tuệ cực tất thương: *Sự thông minh/trí tuệ đạt đến cực điểm (tuệ cực) thì nhất định dẫn đến tổn thương hoặc tai họa (tất thương).)

Khương Từ Nghi: "......"

Đúng là có thù tất báo.

---

Trong gương chỉ có nửa người trên của Trình Tinh. Xe lăn của Khương Từ Nghi không đủ độ cao, chỉ chiếu tới đỉnh đầu nàng.

Vừa rồi ở phòng giải trí, Trình Tinh nhìn xe lăn của nàng có chức năng vượt trội thì hỏi Khương Từ Nghi có thể cho mình điều chỉnh độ cao được không, nàng gật đầu.

Xe lăn từ từ nâng lên cao, cả người Khương Từ Nghi giống như treo trên không, đạt tới độ cao ngang vai Trình Tinh.

Chỉ còn kém một chút nhưng chiếc xe lăn này đối với người tàn tật mà nói, đúng là ân huệ lớn.

Lần đầu tiên Trình Tinh nhìn thấy chiếc xe lăn như này.

Trước đó chạm vào chiếc xe lăn này đã cảm thấy chất liệu rất tốt, giá cả chắc cũng vô cùng đẹp đẽ.

Không ngờ có nhiều tính năng ưu việt đến vậy.

Trước tiên cô tìm hai sợi dây buộc tóc, đưa cho Khương Từ Nghi một cái, chính mình tiện tay buộc tóc lên để dễ dàng rửa mặt.

Khương Từ Nghi nhìn về phía cô: "Trực tiếp tẩy trang sao?"

"Chứ sao nữa?" Trình Tinh gật đầu: "Trước tẩy trang, rồi rửa mặt, sau đó đánh răng, tắm rửa, thay đồ ngủ, rồi lên giường ngủ."

Khương Từ Nghi nhìn chiếc váy cô đang mặc, rồi lại nhìn cái trên người mình, nhắc nhở: "Hai bộ quần áo này là thiết kế cao cấp, lát nữa phải trả lại cho trung tâm thời trang, không thể làm dơ."

Trình Tinh: "......"

Những quy tắc này, nguyên chủ hẳn là đều biết.

Thế nhưng Trình Tinh thì không biết, cô đến nơi này tuy đã hấp thu một phần ký ức của nguyên chủ, song vẫn còn rất nhiều điều không biết.

Bình thường khi nhìn thấy một nhân vật có liên quan, thì nội dung và ký ức tương ứng sẽ tự động xuất hiện, mà loại kiến thức thông thường này thì trong ký ức nguyên chủ hoàn toàn không có.

Vậy nên sau khi tới đây, Trình Tinh mới có thể cứ dẫm hết cái bẫy này đến cái bẫy khác.

...... Quá nhiều.

"A." Trình Tinh lập tức ngáp: "Là tôi sơ suất quá. Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo trước đã."

Cô vừa đẩy xe lăn đi về phía trước một bước, xe lăn tự động dừng lại, bật ra giá gấp, rồi quay lại độ cao ban đầu.

Thật thông minh.

Trình Tinh xem mà giật mình, thắc mắc khoa học kỹ thuật hiện tại đã phát triển đến mức này sao?

 Tuy nhiên, cô không nói ra, chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng.

Sau khi đẩy Khương Từ Nghi vào phòng, cô mở tủ quần áo ra thì phát hiện đó là cả một phòng quần áo rộng lớn.

Nguyên chủ thích các loại đồ vật có sắc thái rực rỡ, riêng các loại túi xách nhãn hiệu xa xỉ chiếm đầy một mặt tường, có cái thậm chí chưa tháo nhãn mác.

Nhưng tốt nhất là tất cả đồ đạc đều được phân loại và sắp xếp gọn gàng để tiện cho Trình Tinh lấy.

Trước tiên Trình Tinh lấy hai bộ đồ ngủ, rồi tìm nội y, lúc lấy nội y lại không biết kích cỡ của Khương Từ Nghi, chỉ có thể đứng trước tủ mà nhìn nàng một cái, rồi liếc mắt một cái.

Khương Từ Nghi mặt không cảm xúc nói: "D."

Trình Tinh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, lấy ra một cái màu hồng nhạt trong ngăn tủ của nguyên chủ, nhãn mác 79999.

...... Cái thế giới của người có tiền này cô không hiểu nổi.

---

Lấy đồ ngủ xong, Trình Tinh nhìn về phía Khương Từ Nghi, đối phương đã tiện tay gom tóc thành búi thấp, nhìn qua như một nữ sinh viên thanh thuần, nhưng gương mặt lạnh lùng kia làm người ta không thể xem thường.

Vẻ đẹp của Khương Từ Nghi thật độc đáo, khó làm người ta rời mắt, tuy nhiên lại làm người ta không dám nhìn lâu.

Nếu phải dùng một loài hoa để hình dung, Trình Tinh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể dùng hoa anh túc, một loài hoa mang theo độc tính.

Trình Tinh hỏi nàng muốn thay như thế nào, Khương Từ Nghi bảo Trình Tinh mang quần áo đi vào phòng vệ sinh, còn nàng thì ở lại trong phòng.

Trình Tinh lo lắng nàng không thể tự mình thay, dù sao chiếc váy hôm nay rất nặng nề, nhìn qua chất liệu cũng thấy nếu kéo mạnh sẽ không chịu được , lại ngượng ngùng nói thẳng ra "để tôi giúp cô", sợ giống một kẻ lưu manh có mưu đồ bất chính.

"Vậy tôi đi trước." Trình Tinh do dự, lưu luyến từng bước chân đi vào phòng : "Cô có việc gì thì cứ gọi tôi."

"Được." Khương Từ Nghi cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, tự hỏi nên bắt đầu cởi từ đâu.

Còn Trình Tinh sau khi vào phòng thì cởi bỏ bộ lễ phục đính hôn sang trọng trên người, đặt sang một bên. Sau khi thay đồ ngủ xong liền nhanh chóng tẩy trang, toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát và trôi chảy.

Chờ đến khi tẩy trang, rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh cô phát hiện Khương Từ Nghi vẫn ngồi trên xe lăn, bộ lễ phục màu cam nặng nề trên người nàng đã cởi ra một nửa để lộ ra bờ vai trắng sáng óng ánh, chuỗi vòng cổ kim cương trên cổ nàng càng làm nổi bật xương quai xanh đẹp tinh xảo.

Cả người Khương Từ Nghi đều tản ra một sư gợi cảm khó tả.

Xinh đẹp đến mức dễ dàng đoạt hồn đoạt phách.

May mắn, nàng không phải yêu tinh.

Nếu không, lúc này Trình Tinh ngay cả xương cốt cũng không còn.

Trình Tinh không phải là kẻ cuồng sắc đẹp, nhưng trước vẻ đẹp tuyệt mỹ, ai trên đời này có thể chống cự được?

Gặp được một đóa hoa nở rộ rực rỡ cũng phải dừng lại chụp một tấm ảnh, huống chi là một mỹ nhân hiếm gặp như vậy.

Nhưng Trình Tinh không dám nhìn lâu, lý trí chiến thắng sinh lý, nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng quay đi: "À ừm, tôi không cố ý nhìn đâu. Cô mới bắt đầu cởi à? Tôi rửa mặt xong rồi. Nếu cô còn chưa... chưa chuẩn bị xong thì tôi vào trong chờ... chờ cô."

Trình Tinh nói có chút vấp, một màn vừa rồi để lại một chấn động quá lớn với cô.

Ai ngờ giây tiếp theo liền nghe thấy giọng Khương Từ Nghi hơi yếu ớt vang lên, có chút run rẩy: "Tôi không cởi được."

Âm điệu run rẩy đó hòa quyện cùng sự lạnh lùng bẩm sinh của nàng tạo nên một sự khơi gợi, khiến tim người nghe khẽ rung rinh.

Trình Tinh đột nhiên xoay người, bước nhanh đến trước mặt nàng, ánh mắt mơ hồ, cho dù bị cuốn hút mà nhìn, cũng không dám nhìn nơi đó, chỉ khi ánh mắt  lướt qua mới nhìn đến Khương Từ Nghi.

"Giúp tôi kéo khóa phía sau lưng xuống." Giọng Khương Từ Nghi yếu ớt nói.

Vừa rồi kéo khóa đã hao phí không ít sức lực của nàng, lúc này ngay cả nói chuyện cũng thều thào .

Trình Tinh lập tức vòng ra sau lưng nàng, nhất thời không tìm thấy khóa kéo ở đâu.

Những chiếc váy dạ hội này vì tính thẩm mỹ, khóa kéo đều được thiết kế giấu kín, mà ánh mắt Trình Tinh dừng ở lưng nàng, chỉ thấy một mảng lớn  trắng nõn, tấm lưng thực sự mảnh khảnh, ngay cả nội y cũng là dây trong suốt.

Khóa kéo đã được nàng kéo xuống một nửa, còn lại một nửa thì Khương Từ Nghi không thể với tới.

Nhưng chỉ nhìn thôi, thì không thể nhìn thấy chính xác.

Khương Từ Nghi thấy cô đã lâu không có động tác gì, hỏi: "Không tìm thấy à?"

"Ừm." Trình Tinh nói: "Không thấy nó ở đâu."

Khương Từ Nghi vòng tay ra sau lưng, tư thế cánh tay vòng qua rất gian nan, giọng nói cũng mang theo vài phần thở dốc: "Ở đây, chắc là chỗ này."

Chính nàng cũng không còn cách nào với tới vị trí xa hơn nữa.

Trình Tinh thấy nàng quá mệt mỏi, dứt khoát bế nàng lên: "Đắc tội."

Đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến Khương Từ Nghi giật mình, kinh ngạc mà ôm lấy cổ cô. Bộ đồ ngủ trên người Trình Tinh có chất liệu mềm mại, dán sát vào da thịt nàng.

Cách lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, cùng với nhịp tim nàng.

Nhịp tim nàng đập nhanh hơn so với lúc trước.

Trình Tinh không dám nghĩ nhiều như vậy, lập tức ôm Khương Từ Nghi đặt lên giường, để nàng nằm xuống.

Khương Từ Nghi nhíu mày nhìn nàng, mang theo vài phần phẫn nộ.

Trình Tinh vội vàng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy cô nằm như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."

Cô giúp nàng thay quần áo cũng dễ dàng hơn, thay quần áo cho người ngồi trên xe lăn thì không dùng lực được, nằm ở đây ít nhất có thể khiến nàng đỡ mệt mỏi.

Trước đây nguyên chủ chưa từng giúp Khương Từ Nghi thay quần áo. Thời điểm Khương Từ Nghi mới gặp tai nạn, bà nội còn sống, vẫn luôn là bà nội hỗ trợ. Sau này đến Trịnh Thư Tình, rồi đến khi bà nội qua đời, Khương Từ Nghi đã dựa vào khả năng thích ứng mạnh mẽ, thích nghi với loại sinh hoạt này, đối với quần áo đơn giản đều có thể tự mình thay.

Nhưng chiếc váy này quá phức tạp.

Nhà thiết kế vì để tôn lên vẻ đẹp của nàng, song ở mức độ nào đó đã xem nhẹ vấn đề này.

"Bên trong cô có mặc gì không?" Trình Tinh hỏi nàng.

Khương Từ Nghi mím môi, cho dù ngày thường có điềm tĩnh và lạnh nhạt đến đâu, lúc này vành tai không tránh khỏi đỏ ửng, lại ho nhẹ một tiếng giả vờ bình tĩnh: "Có áo ống và legging."

"Vậy được rồi." Trình Tinh nhìn nàng: "Tôi giúp cô thay nhé?"

Cô vừa nói vừa thuận tay lướt qua lưng nàng, quá trình khá thuận lợi, trực tiếp tìm được khóa kéo, chỉ là khi kéo khóa kéo trượt xuống dưới, lòng bàn tay cô vô tình lướt qua sống lưng Khương Từ Nghi.

Có lẽ vì ngón tay hơi lạnh, Khương Từ Nghi vô thức rùng mình một cái.

Thân thể run lên, lại đang nằm trên giường, trông rất giống một con thỏ trắng nhỏ đáng thương.

Trình Tinh: "......"

Cảnh tượng kiều diễm này khiến Trình Tinh khó tránh khỏi mà suy nghĩ lung tung, nhưng cô lại muốn tâm không tạp niệm, vì thế trong miệng thầm niệm 《Kinh Kim Cang》.

Khương Từ Nghi còn tưởng rằng cô đang nói chuyện với mình, quay đầu hỏi: "Cô nói gì?"

Trình Tinh lẩm bẩm niệm kinh thì đột nhiên dừng lại,  tay cô đang cởi chiếc váy rườm rà của Khương Từ Nghi, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc.

Trình Tinh nuốt nước miếng, một mảng ửng đỏ từ má cô lan ra khuếch tán xuống cổ, nhất thời trông như một quả cà chua chín.

Cô lắp bắp trả lời: "Không, không có gì."

Khương Từ Nghi đã nhận ra không khí không thích hợp, nàng nằm xuống và nói: "Hơi lạnh."

Trình Tinh lập tức hiểu ý: "Được, tôi mặc vào ngay cho cô."

Nói rồi cô cầm lấy chiếc váy đứng dậy, kết quả giây tiếp theo lại dẫm lên chiếc váy chưa được thu dọn, chất liệu vừa dày lại trơn, cả người cô theo quán tính đổ ập xuống giường.

Chiếc váy "xoẹt" một tiếng, rách toạc ra.

Mà cô cũng ngã xuống người Khương Từ Nghi. Đôi mắt lạnh lùng, không chút gợn sóng thường ngày của Khương Từ Nghi lúc này mở to trợn trừng, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.

Trình Tinh ngượng ngùng chống tay đứng dậy, nút áo ngủ lại bung ra hai chiếc, cổ áo mở rộng.

Từ góc nhìn của Khương Từ Nghi, vừa vặn có thể thấy được "phong cảnh" bên trong.

...... Trình Tinh lại không có thói quen mặc nội y khi ở trong phòng.

Cô căng thẳng nuốt nước miếng: "Cái đó... cái đó..."

Bỗng nhiên nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Khương Từ Nghi mím môi, trông có vẻ thật bình tĩnh: "Cũng lớn thật."

Đầu óc Trình Tinh không theo kịp lời nói, lung tung hùa theo: "...... Ừm, là rất lớn."

Vài giây sau: "Cái... Cái gì...?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...