BHTT (Editting) - Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà - Phong Thính Lan
123 - 124
Chương 123: Một nămDù gì thì Tôn Miểu cũng chỉ là "tay mơ" trong giới trang điểm, nhìn son cũng chỉ biết phân biệt vài màu tương tự thôi. Cô nàng biết rõ chuyện màu son là cả một thế giới biến hóa khôn lường, nhìn na ná vậy chứ chưa chắc đã giống loại Tô Thụy Hi hay dùng.Thế nên, Tôn Miểu hồi hộp lắm, đến giọng nói cũng run run:"Cái này... hôm nay em thấy... nên muốn tặng chị. Chị Tô Tô, chị có thể nhận không?"Cô nàng nói rụt rè cẩn trọng như thế, hỏi sao Tô Thụy Hi không xúc động cho được?Cô bước nhanh tới trước mặt Tôn Miểu, dang tay ôm lấy cô gái nhỏ nhà mình. Giọng của Tô Thụy Hi vang lên ngay bên tai Tôn Miểu:"Cảm ơn em, Tôn Miểu. Chị rất thích!"Dù chưa dùng thử, Tô Thụy Hi cũng đã biết, chắc chắn cô sẽ thích.Thành thật mà nói, đây có lẽ là món quà rẻ nhất mà cô từng nhận được. Tuy là đồ chính hãng, nhưng những mặt hàng bán trên app dành riêng cho hội viên VIP hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hàng trưng ngoài quầy. Giá cả thì lại càng cách biệt một trời một vực.Những món bình thường Tô Thụy Hi hay dùng cũng hoàn toàn vượt xa phân khúc đó.Nhưng vậy thì đã sao? Cô vẫn thấy món quà này đáng quý vô cùng.Tô Thụy Hi chợt nhớ lại một câu nói cô từng nghe:'Đừng nhìn người khác bỏ ra bao nhiêu tiền vì bạn, mà hãy xem món đồ đó chiếm bao nhiêu trong tổng số tiền của người đó."Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá đúng.Thỏi son này với Tô Thụy Hi chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với Tôn Miểu thì không hề rẻ.Ít nhất, cũng là công sức một ngày của cô nàng.Tô Thụy Hi có thể ngồi vắt chân ở cao ốc, nhẹ nhàng kiếm vài ba ngàn;Còn Tôn Miểu phải đi sớm về trễ, vất vả chạy đôn chạy đáo với xe đồ ăn nhỏ, mới kiếm được số tiền tương đương.Tôn Miểu tốt như vậy. Ngoại trừ lúc bán hàng thì hay căn ke, còn bình thường lại rất hào phóng, đến mức có thể dùng số tiền ít ỏi của bản thân để mua quà cho người yêu.Chỗ này thật ra Tô Thụy Hi có hiểu nhầm một chút.Tuy Tôn Miểu không dư dả gì, nhưng ít ra trong tay cũng có khoản tiết kiệm 5 con số. Tất nhiên, trong mắt Tô Thụy Hi thì số đó còn chẳng bằng vết bụi trên móng tay út, nhưng ít ra son môi thì vẫn nằm trong khả năng mua được.Tóm lại, Tô Thụy Hi rất cảm động. Mà khi thấy cô cười rạng rỡ, Tôn Miểu cũng không nhịn được cười theo.Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi Tô Thụy Hi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tôn Miểu.Phải nói, đôi lúc Tô Thụy Hi là kiểu "nữ vương". Ví dụ như lúc tỏ tình, hoặc như bây giờ.Cô chủ động nghiêng người tới gần, dán chặt môi mình vào môi Tôn Miểu. Có lẽ là vì dạo này hôn nhau nhiều, Tô Thụy Hi cũng học được cách hôn kiểu Pháp.Cánh tay như củ sen vòng qua gắy Tôn Miểu, tay kia vẫn nắm chặt thỏi son được tặng.Cô hôn lên môi Tôn Miểu, vừa cắn nhẹ vừa mơn trớn, rồi vươn lưỡi ra, hôn thật sâu, đến khi thiếu dưỡng khí mới chịu tách ra."Cảm ơn em. Chị thật sự rất thích."Giọng Tô Thụy Hi khàn đi, đôi môi cũng vì nụ hôn vừa rồi mà long lanh óng ánh.Nói xong câu đó, cô lại hôn thêm một cái nữa rồi mới buông Tôn Miểu ra, lùi về sau mấy bước, giơ tay lắc lắc thỏi son, mỉm cười nói với cô nàng:"Ngủ ngon."Tôn Miểu cũng vui lây, trở về phòng trong trạng thái lâng lâng.Sau khi rửa mặt xong, cô nàng bắt đầu thử từng bước dưỡng da theo lời Tô Thụy Hi dặn. Do thường xuyên phơi nắng phơi gió nên da Tôn Miểu hơi tệ, phần lớn sản phẩm mà Tô Thụy Hi chọn cho cô nàng đều tập trung vào phục hồi.Cô nàng thoa đều serum phục hồi lên mặt, thấy mát lạnh dễ chịu đến khó tả.Ngủ một giấc xong, Tôn Miểu lại bị Hệ Thống kéo vào không gian. Lần này hệ thống còn dặn trước rằng đợt huấn luyện sẽ kéo dài 1 năm.Tôn Miểu im lặng mấy giây rồi bùng nổ:"Cái gì?! Một năm?! Bộ cậu thấy vậy là hợp lý hả?! Với lại cái kiểu '1 năm' của cậu không giống người ta đâu, cậu là kiểu 24 tiếng không nghỉ x 365 ngày đó, cậu nghĩ tôi là siêu nhân chắc?! Hả?!"Nhưng mặc cho cô nàng có la rát cổ, Hệ Thống vẫn ép cô nàng ở lại, bắt đầu dạy cô nàng cách làm món chả thịt cua sư tử.Bước cơ bản nhất là chọn thịt heo.Thịt heo là nguyên liệu quan trọng nhất trong món này, chọn không khéo là hư cả món luôn.Hơn nữa, việc chọn nguyên liệu thịt heo cho món chả thịt cua cũng phải tuỳ theo mùa. Tỷ lệ mỡ – nạc lý tưởng sẽ thay đổi theo thời tiết: mùa đông thì 7 mỡ - 3 nạc là ngon nhất, mùa hè phải là 5 - 5 cân bằng, còn mùa xuân và thu thì 6 mỡ - 4 nạc là vừa miệng.Bởi vì nhiệt độ ảnh hưởng đến khẩu vị, trời nóng mà mỡ nhiều quá thì sẽ ngấy, ăn không ngon. Bây giờ là cuối tháng 5, sắp vào đầu hè, nên tỉ lệ tốt nhất là 6 mỡ – 4 nạc.Loại thịt lý tưởng là thịt sườn, nhưng Hệ Thống còn nhấn mạnh thịt heo đen tốt hơn thịt heo trắng. Thịt heo bản địa chắc, ăn dai hơn hẳn.Tiếc là, thịt heo ta (bản địa) thường có mùi gây rất nồng, muốn khử sạch mùi đó cũng không phải chuyện dễ.Tôn Miểu từng mua heo ta trong siêu thị rồi, đúng là dai hơn thật, nhưng mùi thịt sống quá tanh.Dù có dùng rượu, hành gừng tỏi để khử mùi cũng không hết hoàn toàn. Nếu cho nhiều rượu thì át mùi thịt, cũng khiến món ăn mất vị.Nếu chọn heo đen... chỉ có một chữ thôi, khó.Muốn khử hết mùi tanh đó, phải trải qua rất nhiều công đoạn như chần sơ, ướp thịt, lúc chế biến còn phải nhỏ thêm vài giọt chanh. Chanh có vị chua, nhưng công hiệu khử mùi thì khỏi phải bàn. Làm sao để khử sạch mùi hôi mà vẫn giữ được vị thanh nhẹ của chanh, không bị chua gắt, thì cách canh lượng nước chanh lại là mấu chốt quan trọng nhất.Nhiều một chút thì chua, ít một chút thì vẫn còn mùi.Mà để nắm được kỹ thuật này, phải trả giá bằng rất nhiều thời gian rèn luyện.Chỉ riêng bước này thôi, đã khiến Tôn Miểu hoa mắt chóng mặt. Dù trong không gian Hệ Thống, cơ thể sẽ không cảm thấy mệt, nhưng cô nàng vẫn thấy đầu óc quay cuồng vì tập trung quá lâu. Cô nàng lắc lắc đầu, cắn răng chịu đựng, tiếp tục cố gắng.Tôn Miểu không sợ cực. Cô nàng không phải người sợ khổ. Nếu sợ, lúc trước cô nàng đã chẳng tự mình gom góp từng đồng mở được quán ăn sáng.Nhưng mà... khổ thế này thì quá sức rồi. Mà sau khi khổ xong đoạn này, lại còn một đoạn khác đang chờ. Sau khi học xong cách khử mùi, bước tiếp theo là làm thịt viên.Chả thịt cua sư tử thực ra là thịt viên lớn.Muốn làm thịt viên, trước tiên phải xắt thịt thành hạt. Bước này cũng rất cầu kỳ, phải xắt thịt thành hình vuông nhỏ đều nhau, gọi là "hạt lựu đũa", vì nó to bằng đầu đũa. Sau đó trộn đều lên, không băm nát, chỉ dùng dao xắt nhẹ vài lần, tạo thành các vết cắt nhỏ. Mục đích là tăng độ kết dính giữa các thớ thịt.Sau đó cho thêm củ năng. Củ năng có mùi thơm nhẹ, giòn, lại có độ kết dính, là bạn đồng hành lý tưởng trong các loại nhân. Nhiều nơi làm ốc nhồi thịt cũng sẽ trộn thêm củ năng vào. Chuẩn bị sẵn để lát nữa cho vào lúc "quật thịt"(*).(*)Quật thịt: một kỹ thuật trộn và giã thịt thủ công bằng tay rất phổ biến trong ẩm thực Trung Hoa truyền thống, đặc biệt khi làm các loại thịt viên như chả thịt cua sư tử, chả viên, hay xíu mại. Cụ thể quật thịt là dùng tay nhấc và ném thịt sống xuống thau hoặc mặt bàn nhiều lần. Trong quá trình đó, vừa trộn vừa ép vừa quật, giúp thịt kết dính lại, tạo độ dai và đàn hồi tự nhiên mà không cần dùng máy xay hay chất kết dính hóa học.Tiếp đến là pha nước hành gừng, thay vì cho hành gừng trực tiếp thì chỉ lấy phần nước đã ngâm. Lúc này, kỹ thuật vừa học được trước đó lại phát huy tác dụng, nhỏ thêm chanh đúng liều lượng, khuấy đều.Trong phần thịt còn phải cho bột bắp, rồi mới bắt đầu quá trình quật thịt, một công đoạn quan trọng để nhân có độ dẻo kết dính, cũng là để hòa tan hoàn toàn phần bột bắp vào thịt. Quá trình này cực kỳ tốn sức, phải dùng lực cổ tay và cánh tay liên tục, đến mức tay Tôn Miểu run lên vì mỏi, dù về lý thuyết là không mệt.Đến lúc đó, Hệ Thống mới cho phép nghỉ ngơi một chút.Lúc quật thịt, phải từ từ cho nước hành gừng, củ năng, lòng trắng trứng, muối... Điều đáng lưu ý là nước hành gừng và muối không được cho hết một lượt, mà phải chia làm ba lần khác nhau.Quật đến mức nào là vừa, cũng là một môn học. Phải vừa đủ dai dẻo, nhưng không quá chặt. Quá chặt thì bên ngoài mềm nhưng bên trong vẫn chưa chín tới, quá lỏng thì khi nấu sẽ tan ra. Không thể nói mức độ nào là vừa vặn, chỉ có kinh nghiệm tích lũy nhiều năm mới cảm được đúng độ.Quật nhân xong cũng chưa xong, còn phải phủ lớp bột bên ngoài. Trộn lòng trắng trứng, bột bắp và nước thật đều, rây qua lưới lọc để không bị lợn cợn, tạo ra một lớp bột mềm mịn. Lớp bột này chỉ để giữ dáng, không được bọc kín viên thịt. Nếu bọc kín thì nhìn chẳng khác gì viên thịt thường, còn đâu là "bờm sư tử" nữa chứ?Tôn Miểu nghe Hệ Thống giảng mà ngẩn ra luôn, không hiểu làm thế nào để "phủ mà không bọc". Hệ Thống chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ "luyện kỹ".Nghề bếp là vậy, không có đường tắt, chỉ có luyện tập ngày này qua tháng nọ. Tất nhiên, trong nghề cũng có thiên tài, chuyện nêm nếm là phải nhờ vào thiên phú. Không có thiên phú, thì cũng khó mà đứng trên đỉnh cao được.Những thứ đó xong rồi, vẫn chưa tới đoạn nấu viên thịt đâu.Còn phải chuẩn bị cua xào(*) nữa.(*)Cua xào: đối với món chả thịt cua sư tử thì cua xào là cách gọi rút gọn của thịt cua và gạch cua đã tách riêng, sau đó xào sơ với rượu Thiệu Hưng, gừng, hành, dầu... để dậy mùi và giữ được độ thơm béo. Dù gọi là xào nhưng không phải là món xào thông thường như cua xào me, rang muối... mà là xào nhẹ tay trên lửa nhỏ, không làm khét hay khô thịt cua, mục đích là để làm chín sơ phần thịt và gạch cua, giúp giữ được vị tươi ngọt, không bị tanh, cũng giúp kết dính khi nhồi vào trên thịt viên. Đây là một công đoạn rất quan trọng trong món chả thịt cua, vì nếu không xào sơ, cua có thể bị tanh, nhạt vị hoặc làm nước súp bị đục khi nấu.Ban đầu, nhiều nơi sẽ trộn thịt cua vào nhân thịt luôn, nhưng sau một thời gian, mọi người đều phát hiện ra làm thế thì món ăn bị nhạt, hương cua không rõ, nước súp bị đục, hương vị giảm đi rất nhiều. Sau này mới đổi sang cách xào thịt cua riêng, rồi mới đặt lên viên thịt.Làm vậy thì nước súp vẫn trong, hương cua thấm đều vào nhân viên thịt mà vẫn đậm đà.Hệ Thống đưa cho Tôn Miểu một đống cua to tướng, kêu cô nàng tự chọn. Hấp chín rồi dùng bộ dụng cụ chuyên dụng 8 món để gỡ từng phần một. Gạch cua để riêng ra một dĩa, thịt cua để riêng một dĩa khác, thậm chí còn yêu cầu phần vỏ cua sau khi lấy thịt xong cũng phải "ghép lại" được như cũ. Điều đau đầu nhất chính là, khi gỡ thịt cua phải có kỹ thuật, tuyệt đối không được làm nát kết cấu thịt cua.Gỡ xong, còn phải xào gạch cua, xào xong phải thêm bột năng để tạo độ sánh, chờ nguội, sau đó để vào tủ lạnh làm mát, đến lúc dùng mới lấy ra.Cuối cùng, gắn gạch cua lên trên viên thịt, vậy mới hoàn chỉnh một viên chả thịt cua sư tử.Tôn Miểu nhìn thành phẩm, viên thịt tròn vo trắng mịn, phía trên gắn lớp gạch cua vàng óng, nhìn cực kỳ dễ thương nhưng suýt nữa nó đã lấy đi mạng sống của Tôn Miểu.
Chương 124: Em gặp ác mộng à?Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bước tiếp theo là cho vào nước để luộc. Dùng nước súp trong, rồi thêm gừng, hành, tỏi để khử mùi, sau đó lần lượt thả từng viên chả thịt cua sư tử vào trong nước để hầm.Lửa, thời gian nấu, tất cả đều đặt ra yêu cầu rất cao đối với đầu bếp. Chỉ cần sơ sẩy một chút là hoặc chưa chín bên trong, hoặc bên ngoài bị rã nát. Điều quan trọng nhất là trong lúc hầm phải giữ được độ dai mềm của viên thịt.Lúc này, nước súp phải trong veo, sau khi hớt bọt 2 lần sẽ càng trong hơn, không được để sót lại chút bột vẩn(*) nào, lại càng không được có váng dầu nổi lên mặt. Nếu có dầu hay súp vẫn đục thì chứng tỏ đã thất bại.(*)Bột vẩn: không phải là loại bột cụ thể, mà là những tạp chất nổi lềnh bềnh trên mặt nước khi nấu nước dùng hoặc luộc thịt, cá, xương... Trong nấu ăn, "bột vẩn" thường gồm:- Protein đông tụ khi thịt được đun nóng- Máu hoặc tạp chất còn sót lại trong nguyên liệu- Mỡ, bọt hoặc váng do chất béo nổi lênTrong các công thức nấu ăn nghiêm ngặt như làm chả thịt cua sư tử, người ta luôn phải vớt sạch bột vẩn để nước súp trong, không đục, giữ được vị thanh và đẹp mắt.Từ lúc bắt đầu cho đến khi làm được đến bước này, Tôn Miểu đã mất thêm 2 tháng. Nhưng Hệ Thống vẫn chưa hài lòng, nó còn yêu cầu: 'không còn bất cứ một tí bọt nào'. Tôn Miểu cảm thấy Hệ Thống đang đùa cô nàng, nhưng Hệ Thống lại nói:[Bọt là tạp chất, nhưng bản thân nó cũng mang theo hương vị của cua và chả thịt. Khi cô hớt bỏ, cũng đồng nghĩa đã hớt đi một phần hương vị. Một món ăn vốn hoàn hảo, vì vậy mà không còn hoàn hảo nữa.]Tôn Miểu không biết bản thân đã làm trong bao lâu, cô nàng đã mất đi khái niệm thời gian. Chỉ biết là hết lần này đến lần khác băm thịt, nặn viên, xào cua, cuối cùng là hầm. Cho đến hiện tại, khi viên chả thịt cua sư tử được thả vào nước, thực sự không còn chút bọt nào nổi lên. Viên chả lăn tăn trong làn nước trong suốt, nhảy nhót, lớp ngoài được nấu phồng lên, đó chính là phần "râu sư tử" nổi tiếng của món chả thịt cua sư tử này.Tiếp theo, cô nàng cho vào một lượng lõi cải thảo tương đương với số viên chả.Cải thảo trôi nổi trên mặt nước, bị hơi nóng bao phủ, cuối cùng cũng được nước súp của chả thịt cua sư tử nấu chín mềm.Làm xong tất cả, cô nàng gắp cải thảo ra trước, đặt vào đáy chén nhỏ, chan hai muỗng nước súp lên trên, rồi vớt viên chả thịt cua sư tử đặt vào chén, sau cùng là rắc vài cọng hành lá lên trên.Đến đây, món chả thịt cua sư tử mới được xem là hoàn chỉnh.Tôn Miểu thở hắt ra một hơi. Một năm trôi qua, cuối cùng cô nàng cũng học được cách làm món chả thịt cua sư tử. Đúng lúc này, sự oán giận với đầu bếp chính cũng dâng lên đến đỉnh điểm.Nếu không vì ông ta, cô nàng đâu phải xa Tô Thụy Hi suốt cả năm trời!Khi rời khỏi không gian Hệ Thống, Tôn Miểu vẫn còn cảm thấy tay ê ẩm, dù cô nàng biết rõ đó chỉ là ảo giác. Cô nàng dậy đánh răng rửa mặt, dùng bộ mỹ phẩm hôm qua, hay đúng hơn là "một năm trước" cô nàng và Tô Thụy Hi đã mua, rồi làm xong quy trình dưỡng da buổi sáng. Xuống lầu, trên bàn đặt sẵn phần ăn sáng, Tô Thụy Hi đã đi làm từ lúc nào.Tôn Miểu ngẩn ra một lúc mới nhớ ra hôm nay Thụy Hi phải đi làm. Cô nàng mở điện thoại kiểm tra lại ngày tháng, hôm nay là 29 tháng 5. Cô nàng hít sâu một hơi, ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa sáng mà Tô Thụy Hi chuẩn bị cho cô nàng. Ngon thật, đúng là đồ phú bà chọn, hương vị hơn hẳn mấy quán lề đường.Ăn xong, Tôn Miểu lái xe đồ ăn ra chợ mua nguyên liệu. Đúng lúc này, điện thoại cô nàng reo lên, là thông báo trong ứng dụng nhắc việc mà cô nàng đã cài đặt. 1 năm qua, đầu óc cô nàng toàn là chả thịt cua sư tử, nên quên bẵng nhiều chuyện. Chẳng hạn như, hôm nay cô nàng đã hứa mời cặp đôi hiphop và ya-bi đến nhà ăn cơm.Tôn Miểu nhớ ra, quyết định hôm nay sẽ làm món chả thịt cua sư tử.Tất nhiên, có một việc dù thế nào cô nàng cũng không quên, chính là mang cơm trưa cho Tô Thụy Hi.Cô nàng mua đủ nguyên liệu, chạy xe về nhà, nấu xong phần cơm trưa cho Thụy Hi và bản thân. Tôn Miểu có nhắn hỏi thử Thụy Hi rằng cô có muốn ăn trưa chung không, tuy cô nàng rất muốn, nhưng có vẻ hôm nay Thụy Hi rất bận. Tôn Miểu cũng hiểu điều đó, nên sau khi ăn trưa xong, cô nàng mới mang cơm tới cho bạn gái.Vẫn là cửa sau công ty. Tô Thụy Hi đi nhanh, bước chân trên đôi giày cao gót dồn dập, trán cô thấm đầy mồ hôi mịn, nhìn vậy là Tôn Miểu biết ngay, chắc chắn hôm nay Tô Thụy Hi rất bận. Dù gì thì cũng là đầu tuần, sau 2 ngày nghỉ, công việc dồn ứ là bình thường.Tôn Miểu cảm thấy bản thân không nên làm phiền Tô Thụy Hi. Dưới góc nhìn của Tô Thụy Hi, có lẽ 2 người chỉ mới xa nhau một buổi tối, một buổi sáng. Nhưng đối với Tôn Miểu lại là 365 ngày. Và là 365 ngày đêm liên tục, mỗi phút mỗi giây cô nàng đều tỉnh táo.Thậm chí đến thời gian nghỉ mà Hệ Thống cấp cho, cô nàng cũng cảm thấy trôi qua rất chậm.Khi bận, đầu óc cô nàng toàn là chuyện nấu ăn, nhưng một khi rảnh tay, đầu óc cô nàng lại tràn ngập hình bóng Tô Thụy Hi.Nhớ lắm, nỗi nhớ như từng mũi kim nhỏ, chầm chậm đâm qua da thịt, xuyên thấu tận xương, khiến cô nàng chua xót tận tim gan. Cảm giác này với Tôn Miểu mà nói, là lần đầu tiên. Cô nàng không có ràng buộc, chưa bao giờ nhớ một ai đến mức như vậy. Dù là với viện trưởng cô nhi viện nơi cô nàng sống 18 năm, thì cũng chỉ là hoài niệm, chưa từng đau khi nhớ thế này.Nhưng với Tô Thụy Hi, cô nàng đã thấm thía thế nào là nỗi nhớ người yêu.Tôn Miểu không muốn Thụy Hi nhìn ra tâm trạng của cô nàng, cô nàng muốn để Thụy Hi yên tâm quay lại làm việc. Cô nàng cứ tưởng bản thân che giấu rất tốt, nhưng lại không đủ tốt.Tô Thụy Hi phát hiện. Hoặc đúng hơn là vì cô là người yêu Tôn Miểu, nên mới thấy rõ sự khác lạ trong ánh mắt và vẻ mặt của cô nàng.Tô Thụy Hi cầm hộp cơm, ngẩn người một lúc rồi hỏi:"Tôn Miểu, em sao vậy?"Tôn Miểu theo phản xạ lắc đầu, giống như bị người ta vạch trần sự chật vật của bản thân vậy, cô nàng có chút luống cuống:"Em không sao."Tô Thụy Hi suy nghĩ một chút, đặt hộp cơm xuống, rồi bước tới gần, ôm chặt lấy cô nàng:"Em gặp ác mộng à?"Nghe xong câu đó, Tôn Miểu khẽ bật cười. Cô nàng đã lớn thế này rồi, sao lại gặp ác mộng được chứ. Nhưng cái ôm của Tô Thụy Hi ấm áp quá, khiến cô nàng chẳng kìm được mà vòng tay ôm lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng người yêu. Cô nàng không phải kiểu người hay giấu diếm, nên lúc này, thuận theo câu hỏi của Tô Thụy Hi, cô nàng khẽ đáp:"Ừm... em gặp ác mộng."Hồi nhỏ, cô nàng cũng từng gặp ác mộng, từng mơ thấy ba mẹ, những người chưa từng gặp mặt, gương mặt cũng không thể nhìn rõ, đã bỏ cô nàng trước cổng cô nhi viện khi cô nàng còn bọc trong tã lót. Từng mơ thấy bản thân đứng trên vách núi khi tương lai mù mịt, chỉ cần một cơn gió lạnh cũng sẽ rơi xuống đáy vực. Cũng từng mơ thấy có một con chó đen to tướng không biết từ đâu xông ra, đuổi theo cô nàng, gào thét trong con hẻm tối om hẹp dài.Khi tỉnh dậy, chẳng có ai ôm cô nàng mà dỗ dành. Cô nhi viện đông đúc trẻ nhỏ, có nhiều đứa còn nhỏ hơn cô nàng, viện trưởng phải lo chăm tụi nó trước.Lâu dần, Tôn Miểu không còn nằm mơ nữa. Dù có mơ, tỉnh dậy rồi cũng chỉ xoay người ngủ tiếp. Cô nàng không khóc, bởi vì khóc cũng không có tác dụng.Vậy mà chỉ một câu nói, một hành động của Tô Thụy Hi, dường như đã vượt thời gian mà xoa dịu đứa bé năm ấy, khiến cô nàng thấy ấm áp vô cùng. Tô Thụy Hi đặt tay lên lưng cô nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Lớn chừng này rồi, còn vì gặp ác mộng mà trưng ra vẻ mặt kiểu đó... Không sao đâu, chỉ là mơ thôi."Tô Thụy Hi là người luôn kiêu ngạo, nhưng khi đối diện với Tôn Miểu đang lặng lẽ buồn bã, cô lại trở nên dịu dàng đến lạ. Sau khi cô nàng được an ủi một lúc, Tôn Miểu khẽ khàng cất tiếng: "Em nhớ chị."Trái tim Tô Thụy Hi run lên một chút. Cô buông Tôn Miểu ra, nhìn kỹ gương mặt cô nàng vẫn mang vẻ tủi thân, khiến cô không kìm được mà lại thấy rung động. Cô nghiêng người tới, hôn lên môi Tôn Miểu, ngay tại cửa sau công ty, nơi sẽ có người đi qua bất cứ lúc nào. Dù nhìn bề ngoài có vẻ thẳng thắn hơn, nhưng cô vẫn giữ nét dè dặt thường ngày, chỉ khẽ chạm vào môi đối phương, không làm gì thêm, cũng không hôn sâu.Sau đó cô lùi lại một bước, xách hộp cơm lên: "Không còn cách nào khác, em chịu khó nhịn một chút nhé."Tôn Miểu chớp chớp mắt, chẳng để tâm lắm đến chuyện "nhịn một chút", mà ngược lại còn trợn to mắt: "Chị Tô Tô, đây là..." Đây là cửa sau công ty của cô đó! Lỡ bị ai bắt gặp thì làm sao bây giờ?Bản thân Tôn Miểu thì không sao. Cô nàng là người không thân không thế, xu hướng tính dục cũng nửa công khai rồi, có bị nhìn thấy cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng Tô Thụy Hi thì không như thế. Nếu bị người khác thấy, chẳng khác nào công khai xu hướng trước mặt đồng nghiệp, hậu quả có khi rất nghiêm trọng. Trong xã hội bây giờ, không phải ai cũng có thể bao dung với người đồng tính, lại còn có thể bị bàn ra tán vào sau lưng nữa.Tệ hơn là, nếu đối tác làm ăn nghe phong thanh, có thể họ sẽ lo ngại ảnh hưởng đến hợp tác rồi chủ động cắt đứt để tránh rủi ro.Chuyện này đều có khả năng xảy ra, Tôn Miểu không ngại, nhưng không muốn để Tô Thụy Hi phải gánh chịu bất kỳ tổn thất nào.Thế mà Tô Thụy Hi lại cực kỳ bá đạo: "Thấy thì thấy thôi."Cô ngẩng lên nhìn đồng hồ: "Tôn Miểu, chị phải về làm việc, tối nay chị sẽ không tăng ca đâu!" Cô vừa nói vừa vẫy tay chào rồi quay người rảo bước rời đi. Nhìn bóng lưng tất bật kia rõ ràng là rất bận rộn. Nhưng cô đã nói, tối nay sẽ không làm thêm, Tôn Miểu biết, chắc chắn là cô sẽ dốc hết sức.Chỉ một cái ôm, một nụ hôn, một câu "thấy thì thấy thôi", cũng đủ khiến trái tim Tôn Miểu đập mạnh. Cô nàng rất thích Tô Thụy Hi, mỗi ngày lại yêu cô nhiều hơn một chút. Chỉ cần là Tô Thụy Hi, cô nàng có thể rung động một trăm, một ngàn lần!Nỗi nhớ chực trào trong lòng cũng theo đó mà tan biến, tâm trạng của Tôn Miểu tốt hẳn lên. Cô nàng leo lên chiếc xe điện nhỏ, về nhà nào!Gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc bên thái dương, cô nàng vừa chạy xe vừa khe khẽ hát, hoàn toàn khác với vẻ ủ rũ lúc nãy.Hệ Thống cũng không nhịn được mà lên tiếng: [Tôn Miểu, cô thật sự rất yêu cô ấy.]"Đương nhiên rồi!"Về đến nhà, Tôn Miểu xắn tay áo lên, chuẩn bị chiến đấu. Cô nàng chuẩn bị là súp gà và chả thịt cua sư tử, đó là những gì cô nàng có thể làm. Mà cặp đôi hiphop và ya-bi lại mê ăn cay, cô nàng còn chuẩn bị thêm hai món cay, trong đó có món "bò xào ớt cay" cô nàng thích nhất, là món tủ của cô nàng mà.Làm xong món chả thịt cua sư tử, Tôn Miểu còn chụp hình đăng vào group chat, kèm theo thông báo về thời gian, địa điểm, món ăn và giá cả khi mở bán vào ngày mai. Nhóm vừa thấy món là nổ ra bàn luận rôm rả, chỉ là Tôn Miểu không có thời gian để đọc.Ngoài ra cô nàng còn làm tôm luộc, hai món rau và đi siêu thị mua thêm ít đồ uống. Xong hết mọi thứ thì đã 5 giờ chiều. Chuông cửa có màn hình vang lên, Tôn Miểu đang gọt trái cây, nghe thấy thì lấy khăn giấy lau tay, mặc nguyên tạp dề chạy ra mở cửa.Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của cô gái hiphop, bên góc còn thấp thoáng thấy cô gái ya-bi bị chen ra ngoài. Cô gái hiphop đang nói: "Bọn tôi tới rồi, mau mở cửa đi!"
Chương 124: Em gặp ác mộng à?Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bước tiếp theo là cho vào nước để luộc. Dùng nước súp trong, rồi thêm gừng, hành, tỏi để khử mùi, sau đó lần lượt thả từng viên chả thịt cua sư tử vào trong nước để hầm.Lửa, thời gian nấu, tất cả đều đặt ra yêu cầu rất cao đối với đầu bếp. Chỉ cần sơ sẩy một chút là hoặc chưa chín bên trong, hoặc bên ngoài bị rã nát. Điều quan trọng nhất là trong lúc hầm phải giữ được độ dai mềm của viên thịt.Lúc này, nước súp phải trong veo, sau khi hớt bọt 2 lần sẽ càng trong hơn, không được để sót lại chút bột vẩn(*) nào, lại càng không được có váng dầu nổi lên mặt. Nếu có dầu hay súp vẫn đục thì chứng tỏ đã thất bại.(*)Bột vẩn: không phải là loại bột cụ thể, mà là những tạp chất nổi lềnh bềnh trên mặt nước khi nấu nước dùng hoặc luộc thịt, cá, xương... Trong nấu ăn, "bột vẩn" thường gồm:- Protein đông tụ khi thịt được đun nóng- Máu hoặc tạp chất còn sót lại trong nguyên liệu- Mỡ, bọt hoặc váng do chất béo nổi lênTrong các công thức nấu ăn nghiêm ngặt như làm chả thịt cua sư tử, người ta luôn phải vớt sạch bột vẩn để nước súp trong, không đục, giữ được vị thanh và đẹp mắt.Từ lúc bắt đầu cho đến khi làm được đến bước này, Tôn Miểu đã mất thêm 2 tháng. Nhưng Hệ Thống vẫn chưa hài lòng, nó còn yêu cầu: 'không còn bất cứ một tí bọt nào'. Tôn Miểu cảm thấy Hệ Thống đang đùa cô nàng, nhưng Hệ Thống lại nói:[Bọt là tạp chất, nhưng bản thân nó cũng mang theo hương vị của cua và chả thịt. Khi cô hớt bỏ, cũng đồng nghĩa đã hớt đi một phần hương vị. Một món ăn vốn hoàn hảo, vì vậy mà không còn hoàn hảo nữa.]Tôn Miểu không biết bản thân đã làm trong bao lâu, cô nàng đã mất đi khái niệm thời gian. Chỉ biết là hết lần này đến lần khác băm thịt, nặn viên, xào cua, cuối cùng là hầm. Cho đến hiện tại, khi viên chả thịt cua sư tử được thả vào nước, thực sự không còn chút bọt nào nổi lên. Viên chả lăn tăn trong làn nước trong suốt, nhảy nhót, lớp ngoài được nấu phồng lên, đó chính là phần "râu sư tử" nổi tiếng của món chả thịt cua sư tử này.Tiếp theo, cô nàng cho vào một lượng lõi cải thảo tương đương với số viên chả.Cải thảo trôi nổi trên mặt nước, bị hơi nóng bao phủ, cuối cùng cũng được nước súp của chả thịt cua sư tử nấu chín mềm.Làm xong tất cả, cô nàng gắp cải thảo ra trước, đặt vào đáy chén nhỏ, chan hai muỗng nước súp lên trên, rồi vớt viên chả thịt cua sư tử đặt vào chén, sau cùng là rắc vài cọng hành lá lên trên.Đến đây, món chả thịt cua sư tử mới được xem là hoàn chỉnh.Tôn Miểu thở hắt ra một hơi. Một năm trôi qua, cuối cùng cô nàng cũng học được cách làm món chả thịt cua sư tử. Đúng lúc này, sự oán giận với đầu bếp chính cũng dâng lên đến đỉnh điểm.Nếu không vì ông ta, cô nàng đâu phải xa Tô Thụy Hi suốt cả năm trời!Khi rời khỏi không gian Hệ Thống, Tôn Miểu vẫn còn cảm thấy tay ê ẩm, dù cô nàng biết rõ đó chỉ là ảo giác. Cô nàng dậy đánh răng rửa mặt, dùng bộ mỹ phẩm hôm qua, hay đúng hơn là "một năm trước" cô nàng và Tô Thụy Hi đã mua, rồi làm xong quy trình dưỡng da buổi sáng. Xuống lầu, trên bàn đặt sẵn phần ăn sáng, Tô Thụy Hi đã đi làm từ lúc nào.Tôn Miểu ngẩn ra một lúc mới nhớ ra hôm nay Thụy Hi phải đi làm. Cô nàng mở điện thoại kiểm tra lại ngày tháng, hôm nay là 29 tháng 5. Cô nàng hít sâu một hơi, ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa sáng mà Tô Thụy Hi chuẩn bị cho cô nàng. Ngon thật, đúng là đồ phú bà chọn, hương vị hơn hẳn mấy quán lề đường.Ăn xong, Tôn Miểu lái xe đồ ăn ra chợ mua nguyên liệu. Đúng lúc này, điện thoại cô nàng reo lên, là thông báo trong ứng dụng nhắc việc mà cô nàng đã cài đặt. 1 năm qua, đầu óc cô nàng toàn là chả thịt cua sư tử, nên quên bẵng nhiều chuyện. Chẳng hạn như, hôm nay cô nàng đã hứa mời cặp đôi hiphop và ya-bi đến nhà ăn cơm.Tôn Miểu nhớ ra, quyết định hôm nay sẽ làm món chả thịt cua sư tử.Tất nhiên, có một việc dù thế nào cô nàng cũng không quên, chính là mang cơm trưa cho Tô Thụy Hi.Cô nàng mua đủ nguyên liệu, chạy xe về nhà, nấu xong phần cơm trưa cho Thụy Hi và bản thân. Tôn Miểu có nhắn hỏi thử Thụy Hi rằng cô có muốn ăn trưa chung không, tuy cô nàng rất muốn, nhưng có vẻ hôm nay Thụy Hi rất bận. Tôn Miểu cũng hiểu điều đó, nên sau khi ăn trưa xong, cô nàng mới mang cơm tới cho bạn gái.Vẫn là cửa sau công ty. Tô Thụy Hi đi nhanh, bước chân trên đôi giày cao gót dồn dập, trán cô thấm đầy mồ hôi mịn, nhìn vậy là Tôn Miểu biết ngay, chắc chắn hôm nay Tô Thụy Hi rất bận. Dù gì thì cũng là đầu tuần, sau 2 ngày nghỉ, công việc dồn ứ là bình thường.Tôn Miểu cảm thấy bản thân không nên làm phiền Tô Thụy Hi. Dưới góc nhìn của Tô Thụy Hi, có lẽ 2 người chỉ mới xa nhau một buổi tối, một buổi sáng. Nhưng đối với Tôn Miểu lại là 365 ngày. Và là 365 ngày đêm liên tục, mỗi phút mỗi giây cô nàng đều tỉnh táo.Thậm chí đến thời gian nghỉ mà Hệ Thống cấp cho, cô nàng cũng cảm thấy trôi qua rất chậm.Khi bận, đầu óc cô nàng toàn là chuyện nấu ăn, nhưng một khi rảnh tay, đầu óc cô nàng lại tràn ngập hình bóng Tô Thụy Hi.Nhớ lắm, nỗi nhớ như từng mũi kim nhỏ, chầm chậm đâm qua da thịt, xuyên thấu tận xương, khiến cô nàng chua xót tận tim gan. Cảm giác này với Tôn Miểu mà nói, là lần đầu tiên. Cô nàng không có ràng buộc, chưa bao giờ nhớ một ai đến mức như vậy. Dù là với viện trưởng cô nhi viện nơi cô nàng sống 18 năm, thì cũng chỉ là hoài niệm, chưa từng đau khi nhớ thế này.Nhưng với Tô Thụy Hi, cô nàng đã thấm thía thế nào là nỗi nhớ người yêu.Tôn Miểu không muốn Thụy Hi nhìn ra tâm trạng của cô nàng, cô nàng muốn để Thụy Hi yên tâm quay lại làm việc. Cô nàng cứ tưởng bản thân che giấu rất tốt, nhưng lại không đủ tốt.Tô Thụy Hi phát hiện. Hoặc đúng hơn là vì cô là người yêu Tôn Miểu, nên mới thấy rõ sự khác lạ trong ánh mắt và vẻ mặt của cô nàng.Tô Thụy Hi cầm hộp cơm, ngẩn người một lúc rồi hỏi:"Tôn Miểu, em sao vậy?"Tôn Miểu theo phản xạ lắc đầu, giống như bị người ta vạch trần sự chật vật của bản thân vậy, cô nàng có chút luống cuống:"Em không sao."Tô Thụy Hi suy nghĩ một chút, đặt hộp cơm xuống, rồi bước tới gần, ôm chặt lấy cô nàng:"Em gặp ác mộng à?"Nghe xong câu đó, Tôn Miểu khẽ bật cười. Cô nàng đã lớn thế này rồi, sao lại gặp ác mộng được chứ. Nhưng cái ôm của Tô Thụy Hi ấm áp quá, khiến cô nàng chẳng kìm được mà vòng tay ôm lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng người yêu. Cô nàng không phải kiểu người hay giấu diếm, nên lúc này, thuận theo câu hỏi của Tô Thụy Hi, cô nàng khẽ đáp:"Ừm... em gặp ác mộng."Hồi nhỏ, cô nàng cũng từng gặp ác mộng, từng mơ thấy ba mẹ, những người chưa từng gặp mặt, gương mặt cũng không thể nhìn rõ, đã bỏ cô nàng trước cổng cô nhi viện khi cô nàng còn bọc trong tã lót. Từng mơ thấy bản thân đứng trên vách núi khi tương lai mù mịt, chỉ cần một cơn gió lạnh cũng sẽ rơi xuống đáy vực. Cũng từng mơ thấy có một con chó đen to tướng không biết từ đâu xông ra, đuổi theo cô nàng, gào thét trong con hẻm tối om hẹp dài.Khi tỉnh dậy, chẳng có ai ôm cô nàng mà dỗ dành. Cô nhi viện đông đúc trẻ nhỏ, có nhiều đứa còn nhỏ hơn cô nàng, viện trưởng phải lo chăm tụi nó trước.Lâu dần, Tôn Miểu không còn nằm mơ nữa. Dù có mơ, tỉnh dậy rồi cũng chỉ xoay người ngủ tiếp. Cô nàng không khóc, bởi vì khóc cũng không có tác dụng.Vậy mà chỉ một câu nói, một hành động của Tô Thụy Hi, dường như đã vượt thời gian mà xoa dịu đứa bé năm ấy, khiến cô nàng thấy ấm áp vô cùng. Tô Thụy Hi đặt tay lên lưng cô nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Lớn chừng này rồi, còn vì gặp ác mộng mà trưng ra vẻ mặt kiểu đó... Không sao đâu, chỉ là mơ thôi."Tô Thụy Hi là người luôn kiêu ngạo, nhưng khi đối diện với Tôn Miểu đang lặng lẽ buồn bã, cô lại trở nên dịu dàng đến lạ. Sau khi cô nàng được an ủi một lúc, Tôn Miểu khẽ khàng cất tiếng: "Em nhớ chị."Trái tim Tô Thụy Hi run lên một chút. Cô buông Tôn Miểu ra, nhìn kỹ gương mặt cô nàng vẫn mang vẻ tủi thân, khiến cô không kìm được mà lại thấy rung động. Cô nghiêng người tới, hôn lên môi Tôn Miểu, ngay tại cửa sau công ty, nơi sẽ có người đi qua bất cứ lúc nào. Dù nhìn bề ngoài có vẻ thẳng thắn hơn, nhưng cô vẫn giữ nét dè dặt thường ngày, chỉ khẽ chạm vào môi đối phương, không làm gì thêm, cũng không hôn sâu.Sau đó cô lùi lại một bước, xách hộp cơm lên: "Không còn cách nào khác, em chịu khó nhịn một chút nhé."Tôn Miểu chớp chớp mắt, chẳng để tâm lắm đến chuyện "nhịn một chút", mà ngược lại còn trợn to mắt: "Chị Tô Tô, đây là..." Đây là cửa sau công ty của cô đó! Lỡ bị ai bắt gặp thì làm sao bây giờ?Bản thân Tôn Miểu thì không sao. Cô nàng là người không thân không thế, xu hướng tính dục cũng nửa công khai rồi, có bị nhìn thấy cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng Tô Thụy Hi thì không như thế. Nếu bị người khác thấy, chẳng khác nào công khai xu hướng trước mặt đồng nghiệp, hậu quả có khi rất nghiêm trọng. Trong xã hội bây giờ, không phải ai cũng có thể bao dung với người đồng tính, lại còn có thể bị bàn ra tán vào sau lưng nữa.Tệ hơn là, nếu đối tác làm ăn nghe phong thanh, có thể họ sẽ lo ngại ảnh hưởng đến hợp tác rồi chủ động cắt đứt để tránh rủi ro.Chuyện này đều có khả năng xảy ra, Tôn Miểu không ngại, nhưng không muốn để Tô Thụy Hi phải gánh chịu bất kỳ tổn thất nào.Thế mà Tô Thụy Hi lại cực kỳ bá đạo: "Thấy thì thấy thôi."Cô ngẩng lên nhìn đồng hồ: "Tôn Miểu, chị phải về làm việc, tối nay chị sẽ không tăng ca đâu!" Cô vừa nói vừa vẫy tay chào rồi quay người rảo bước rời đi. Nhìn bóng lưng tất bật kia rõ ràng là rất bận rộn. Nhưng cô đã nói, tối nay sẽ không làm thêm, Tôn Miểu biết, chắc chắn là cô sẽ dốc hết sức.Chỉ một cái ôm, một nụ hôn, một câu "thấy thì thấy thôi", cũng đủ khiến trái tim Tôn Miểu đập mạnh. Cô nàng rất thích Tô Thụy Hi, mỗi ngày lại yêu cô nhiều hơn một chút. Chỉ cần là Tô Thụy Hi, cô nàng có thể rung động một trăm, một ngàn lần!Nỗi nhớ chực trào trong lòng cũng theo đó mà tan biến, tâm trạng của Tôn Miểu tốt hẳn lên. Cô nàng leo lên chiếc xe điện nhỏ, về nhà nào!Gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc bên thái dương, cô nàng vừa chạy xe vừa khe khẽ hát, hoàn toàn khác với vẻ ủ rũ lúc nãy.Hệ Thống cũng không nhịn được mà lên tiếng: [Tôn Miểu, cô thật sự rất yêu cô ấy.]"Đương nhiên rồi!"Về đến nhà, Tôn Miểu xắn tay áo lên, chuẩn bị chiến đấu. Cô nàng chuẩn bị là súp gà và chả thịt cua sư tử, đó là những gì cô nàng có thể làm. Mà cặp đôi hiphop và ya-bi lại mê ăn cay, cô nàng còn chuẩn bị thêm hai món cay, trong đó có món "bò xào ớt cay" cô nàng thích nhất, là món tủ của cô nàng mà.Làm xong món chả thịt cua sư tử, Tôn Miểu còn chụp hình đăng vào group chat, kèm theo thông báo về thời gian, địa điểm, món ăn và giá cả khi mở bán vào ngày mai. Nhóm vừa thấy món là nổ ra bàn luận rôm rả, chỉ là Tôn Miểu không có thời gian để đọc.Ngoài ra cô nàng còn làm tôm luộc, hai món rau và đi siêu thị mua thêm ít đồ uống. Xong hết mọi thứ thì đã 5 giờ chiều. Chuông cửa có màn hình vang lên, Tôn Miểu đang gọt trái cây, nghe thấy thì lấy khăn giấy lau tay, mặc nguyên tạp dề chạy ra mở cửa.Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của cô gái hiphop, bên góc còn thấp thoáng thấy cô gái ya-bi bị chen ra ngoài. Cô gái hiphop đang nói: "Bọn tôi tới rồi, mau mở cửa đi!"