[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 43




"Vợ ơi"

Khương Thanh Đại ngồi bệt xuống sàn, đầu óc hơi choáng váng.

Mật khẩu điện thoại của Văn Sơn Ý tại sao lại là sinh nhật cô?

Ngay cả mật khẩu điện thoại của cô cũng không phải là sinh nhật của Văn Sơn Ý, mà là tổ hợp ngày tháng năm sinh của ba mẹ cô.

Chẳng lẽ...

Cô ấy đã đổi cả mật khẩu cửa chính và mật khẩu điện thoại để quên đi bạn trai cũ à?

Không, Khương Thanh Đại còn nghĩ đến một khả năng khác.

Văn Sơn Ý có chiếc điện thoại đầu tiên là vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học. Lúc đó cả hai đều đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, ba mẹ Khương đón Văn Sơn Ý tan ca, đưa hai đứa trẻ đi mua điện thoại, lẽ ra Khương Thanh Đại có thể mua ngay sau khi thi xong rồi, nhưng cô cố đợi thêm một tháng, cùng mua với Văn Sơn Ý.

Làm gì cũng muốn dính lấy nhau, Khương Phù Xuân ở nhà còn trêu cô, đợi đến khi Văn Sơn Ý đi Bắc Kinh học đại học thì cô sẽ khóc chết mất.

Bà vừa nhắc đến là Khương Thanh Đại lập tức buồn bã, ăn vặt cũng mất ngon, Khương Phù Xuân liền không nói nữa.

Khương Thanh Đại chọn một chiếc OPPO có vẻ ngoài nổi bật nhất, giá cả cũng phải chăng, trong phạm vi khả năng chi trả của ba mẹ. Văn Sơn Ý chọn một chiếc Redmi giá rẻ, hiệu năng tốt nhất, bà Khương, người đã làm mưa làm gió ở phố gốm sứ hai mươi năm, lại không giành được quyền thanh toán với một sinh viên sắp vào đại học, đành phải để Văn Sơn Ý dùng tiền làm thêm để trả.

Tối hôm đó Văn Sơn Ý ngủ lại nhà Khương Thanh Đại, hai người tắm xong tựa vai nhau trên giường nghịch điện thoại mới.

Khương Thanh Đại trước đây đã từng dùng điện thoại cũ của bố mẹ, chơi Q.Q lên cấp này nọ, nên thành thạo hơn Văn Sơn Ý nhiều.

Cô đã vào hệ thống thành công, đăng nhập Q.Q, mở《 Fruit Ninja 》âm thanh chặt chém hoa quả lách tách truyền ra, Văn Sơn Ý chạm đầu vào vai cô.

Khương Thanh Đại đặt điện thoại xuống: "Sao vậy?"

Văn Sơn Ý giữ nguyên tư thế chạm vai cô, từ từ trượt xuống gối đầu lên bờ vai trần trọi, lạnh mát, rõ nét của cô gái đang mặc chiếc áo hai dây trắng, mặt áp vào xương quai xanh lạnh buốt của cô, hỏi: "Đặt mật khẩu là gì thì tốt nhỉ?"

Khương Thanh Đại cười nói: "Mật khẩu của cậu đương nhiên phải hỏi chính cậu."

Văn Sơn Ý ngước mặt lên trong vòng tay cô: "Nhưng mà..."

Xương quai xanh của Khương Thanh Đại bị tóc cô ấy cọ vào nhột nhột, cô cúi đầu nhìn Văn Sơn Ý.

"Mặt cậu sắp vùi vào ngực mình rồi."

"Xin lỗi." Văn Sơn Ý vội vàng muốn ngồi dậy, thực tế còn cách ngực cô một đoạn khá xa.

Khương Thanh Đại ấn vào lưng người kia, không cho đứng lên, thuận thế đỡ lấy gáy nàng, không cho nàng cử động đầu luôn.

Cô thích những hành động lén lút tiếp cận của mình với Văn Sơn Ý.

Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật thoải mái.

Văn Sơn Ý đã là một người phụ nữ trưởng thành, ở nhà thường mặc váy ngủ hai dây ngắn, không thèm mặc nội y, rất phóng khoáng.

Khương Thanh Đại ấn nàng vào lòng một lúc, rồi bế thẳng nàng ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt nhìn nhau.

Từng chút hồng hào lan tỏa từ xương quai xanh của Văn Sơn Ý.

Giống như hoa dại bị vò nát, son phấn tan trong nước.

Khương Thanh Đại hình như đã khám phá ra một niềm vui mới.

Khi hai người ngày càng thân thiết, số lần và mức độ xấu hổ của Văn Sơn Ý cũng giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng cô ấy còn có thể phản công lại mà mặt không đổi sắc.

Hiếm khi thấy người ta đỏ mặt đến mức này.

Khương Thanh Đại hai tay nâng lấy hông cô gái, kéo cô ấy về phía vùng eo bụng mình.

Vòng eo nóng bỏng của Khương Thanh Đại dùng lực ngay dưới chỗ Văn Sơn Ý đang ngồi, mỗi hơi thở đều tràn đầy sức căng.

Hơi nóng dường như xâm nhập vào cơ thể Văn Sơn Ý từ nơi hai người tiếp xúc.

Phần áp sát vào nhau trở nên nóng bỏng.

Nàng hai tay đẩy vai Khương Thanh Đại, từ từ dịch chuyển xuống dưới.

Quay lại vị trí đùi cô, nơi tương đối dễ chịu hơn với nàng, đành cắn môi im lặng.

Khương Thanh Đại đã toại nguyện trêu chọc người ta một phen, cũng không cố ý thêm mức độ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai nữa.

Cô sẽ để dành từ từ tăng cấp trong tương lai.

Cả đời còn dài mà.

Không ai còn nhớ lúc đầu Văn Sơn Ý chỉ muốn hỏi cô nên đặt mật khẩu điện thoại là gì.

Bà Khương gõ cửa mang trái cây vào cho hai đứa trẻ, thấy Văn Sơn Ý cưỡi trên đùi Khương Thanh Đại, hiện lên vẻ mặt mãn nguyện.

Đứa con gái tiểu bá vương này của bà, cũng biết thương người rồi, trước đây toàn đè người ta xuống dưới không, bà còn sợ cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Văn Sơn Ý bị nó đè hỏng mất.

"Đừng chơi nữa, qua đây ăn trái cây đi."

Bà đặt đĩa trái cây đã cắt sẵn lên tủ đầu giường, Văn Sơn Ý nhấc chân bước xuống khỏi người Khương Thanh Đại, trước tiên xiên một miếng dưa lưới bằng tăm, tay nâng đỡ phía dưới đưa đến miệng Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại há miệng chờ ăn.

Khương Phù Xuân: "..."

Tuế Tuế vẫn quá không biết giữ ý, nuông chiều con gái bà như là thứ gì quý giá vậy.

Bà là mẹ cũng thấy có chút ghen tị rồi.

Khương Phù Xuân: "Tuế Tuế con cũng ăn đi, nó là thùng cơm, đút bao nhiêu ăn bấy nhiêu."

Khương Thanh Đại: "???"

Văn Sơn Ý dở khóc dở cười.

Khương Phù Xuân để lại lời công kích gây tổn thương không lớn nhưng mang tính sỉ nhục cực mạnh rồi rời đi, Khương Thanh Đại cũng đút cho Văn Sơn Ý một miếng trái cây.

Cô than vãn: "Những điều tốt đẹp mình dành cho cậu mẹ mình chẳng thấy gì cả, ngày nào cũng chỉ biết chê bai mình."

Văn Sơn Ý: "Cha mẹ nào cũng vậy, thích khen con nhà người ta và chê bai con mình, thực ra trong lòng không nghĩ vậy đâu, bà ấy cũng rất tự hào về cậu, đừng hiểu lầm."

Khương Thanh Đại: "Không có đâu, khi cậu không có ở đây, mẹ mình cũng thường xuyên khen mình."

Văn Sơn Ý: "..."

Khương Thanh Đại: "Là do cậu quá xuất sắc, làm mình ở bên cạnh cậu trở nên lu mờ."

Trái tim Văn Sơn Ý thót lại, tưởng cô đang bày tỏ sự bất mãn, nhạy cảm định mở lời giải thích ngay.

Không ngờ Khương Thanh Đại đổi giọng, cười hì hì nói: "Cậu nói xem nếu cậu gả cho mình thì tốt biết mấy, mỡ gà không chảy ra ngoài ruộng người."

Văn Sơn Ý: "... ... ..."

Nàng nói: "Mình ra ngoài rửa tay."

Khương Thanh Đại hét lớn ở phía sau: "Vợ 31." *

[ * ( 31 /San Yi/ giống với 
Sơn Ý /Shan Yi/ ) ]

Văn Sơn Ý vội vàng bỏ chạy.

Cô không chỉ có người vợ này, cô còn có người vợ Lộ Lộ.

Nghe cô nói đùa là đủ rồi.

Sau khi nhắn tin nhóm, Khương Thanh Đại gửi tin nhắn riêng cho vợ Lộ Lộ, thông báo số điện thoại mới của mình, tiện thể cũng cho cô ấy số của Văn Sơn Ý.

Còn về Văn Sơn Ý, chỉ có hai số liên lạc của họ thôi, hoàn toàn không cần thiết phải nhắn tin nhóm thông báo.

Khương Thanh Đại chống khuỷu tay ăn dưa lưới, đột nhiên nhìn xuống hai chiếc chân dài trắng muốt đang duỗi trên giường, trên đó không có gì cả.

Nhưng Khương Thanh Đại theo trực giác sờ lên phần trên đùi mình, có một chút cảm giác khô ráo, không được sạch sẽ lắm.

Dường như dính thứ gì đó rồi khô lại, vệt trong suốt.

Sờ vào không giống nước lã, nước lã không có cảm giác dính.

Sự thật đã rõ ràng ——

Cô vô tình làm nước dưa lưới nhỏ lên người, chậc.

Khương Thanh Đại tìm một miếng khăn ướt lau đùi.

Nước dưa lưới này thật nhiều, lát nữa nhắc Văn Sơn Ý cẩn thận khi ăn.

Văn Sơn Ý tiện thể vào nhà vệ sinh, cũng lau sạch "chất lỏng" của dưa lưới.

Cô gái mười tám tuổi chưa có đủ kiến thức, là một sinh viên sắp vào đại học đang trong giai đoạn phát triển trưởng thành, nàng thỉnh thoảng gặp phải tình trạng này kể từ khi có kinh nguyệt, thường xảy ra nhiều hơn trước và sau kỳ kinh, nàng không phân biệt được những loại chất lỏng đó khác nhau chỗ nào.

Không ít người dù đã trưởng thành lâu rồi vẫn không hiểu hết về cơ thể mình.

Văn Sơn Ý thành thạo dọn dẹp xong, do dự không biết có nên lót một miếng giấy không, cuối cùng quyết định đổi cách khác.

Nàng không thể liên hệ điều này với sự thân mật với Khương Thanh Đại cách đây không lâu.

Đây là phản ứng do tác động bên ngoài gây ra, chứ không phải do chu kỳ sinh lý bình thường.

Văn Sơn Ý rửa tay rồi trở lại phòng, nói nhỏ với Khương Thanh Đại: "Mình hình như sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi, cậu có miếng băng vệ sinh hàng ngày nhỏ không."

Khương Thanh Đại bật dậy như cá chép đi tìm băng vệ sinh cho nàng.

"Có, đợi chút!"

Khương Thanh Đại lục lọi dưới gầm tủ quần áo của mình, tìm ra loại siêu mỏng có cánh và loại kéo dài dùng ban đêm, hỏi nàng: "Cậu cần loại nào? Lượng có nhiều không?"

Văn Sơn Ý vươn tay lấy miếng băng vệ sinh mini có cánh bên tay trái cô, nói: "Chưa đến đâu. Đến cũng không nhiều."

Khương Thanh Đại: "Cũng đúng, cậu khí huyết yếu như vậy, mỗi tháng mà ra nhiều máu như thế thì chẳng phải sẽ ngất xỉu sao."

Văn Sơn Ý không muốn trò chuyện với cô về chuyện này.

Bởi vì nàng nhìn thấy đôi chân trần của Khương Thanh Đại khi đứng trên sàn, hôm nay cô khoác chiếc áo phông rộng làm váy ngủ, khi đứng thẳng vừa che đến bẹn, nhưng vừa nãy trên giường, khi Văn Sơn Ý áp sát vào cô, chiếc áo phông bị dồn lên eo cô rồi.

Đùi Khương Thanh Đại có lẽ đã bị nàng chạm vào một chút rồi.

Khương Thanh Đại dù hồn nhiên nhưng lại rất tinh tế, cho dù có phát hiện ra cũng sẽ giả vờ như không biết.

Thôi kệ, đều là con gái, cô ấy sẽ hiểu thôi.

Lần sau nếu Khương Thanh Đại làm dính lên người nàng, nàng cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì.

Văn Sơn Ý dán băng vệ sinh rồi trở lại, Khương Thanh Đại để dành nửa phần trái cây cho đối phương, trong lúc Văn Sơn Ý ăn trái cây, cô luôn nhìn người ta một cách đầy mong đợi, không chơi điện thoại nữa, không làm gì cả.

Văn Sơn Ý vừa thấy thái độ đó của cô là biết cô đang kìm nén lời muốn nói rồi.

Nhất định phải đợi nàng ăn xong mới nói.

Văn Sơn Ý ăn nhanh hơn, suýt chút nữa bị nghẹn, Khương Thanh Đại nói chậm thôi, Văn Sơn Ý thấy thực sự không nuốt nổi nữa thì đút hết vào miệng cô.

"Ê này, quá đáng rồi nha."

Khương Thanh Đại bị đút từng miếng đến nỗi hai má phồng lên như bánh bao, nghẹn cổ cố gắng nuốt xuống.

"Cậu này..."

Cô vừa nói là nước dưa lưới đã chảy ra khỏi mép, đành phải ngậm miệng lại, Văn Sơn Ý từ từ dùng khăn ướt lau miệng cho cô.

Giải quyết xong trái cây, Khương Thanh Đại thư giãn một phút, Văn Sơn Ý cảm thấy có lỗi liền xoa bụng cho cô.

Khương Thanh Đại hít thở đều lại, vươn tay kéo đối phương vào lòng, cuối cùng cũng vén lên tấm màn bí ẩn của bất ngờ này.

Văn Sơn Ý nhận lấy chiếc điện thoại cô đưa, nhìn tên Văn Sơn Ý vừa được lưu trong danh bạ.

Cô gái nhìn chăm chú, chỉ thấy hai chữ:【 Vợ yêu 】

Văn Sơn Ý: "... ..."

Tên của Lộ Lộ được ghi chú là gì?

Khương Thanh Đại như dâng báu vật trượt xuống dưới cho nàng xem, tiên đoán nói: "Ghi chú của Lộ Lộ là nhỏ vợ Lộ Lộ, có tiền tố nha."

Cô "tha thiết" bày tỏ với Văn Sơn Ý: "Chỉ có cậu là vợ yêu vô điều kiện duy nhất của mình."

"..."

Văn Sơn Ý: "Cậu đổi ngay đi."

Khương Thanh Đại: "Tại sao?"

Văn Sơn Ý: "Cậu là con gái, mình cũng là con gái, cậu gọi mình như vậy thật sự rất kỳ lạ."

Khương Thanh Đại không hiểu, bạn thân con gái gọi nhau là vợ thì có gì mà không bình thường.

Nhóm nhạc nữ số một châu Á S.H.E có một bài hát tên là "Vợ", viết về tình bạn sâu sắc giữa các cô gái. Sau khi nổi tiếng khắp nơi, các cô gái cũng dùng từ này để gọi người bạn thân nhất của mình.

Thế là Khương Thanh Đại có hai người vợ, Sa Bạch Lộ cũng có hai người vợ.

Văn Sơn Ý thì không có một ai.

Và Văn Sơn Ý lúc đó cũng không hiểu, tại sao Khương Thanh Đại và Sa Bạch Lộ đều chấp nhận tự nhiên như vậy, chỉ có mình nàng nghe thấy cách gọi này là rợn da đầu, nổi hết da gà.

Không hiểu thì không hiểu, Khương Thanh Đại vẫn ngoan ngoãn đổi ghi chú cho nàng.

"Viết gì?"

"Tên mình."

"Vô tình quá." Khương Thanh Đại bĩu môi, đổi ngay thành "Văn Vô Tình".

Văn Sơn Ý: "..."

Vô tình thì vô tình đi, cũng còn hơn là vợ yêu.

Khương Thanh Đại buồn bã vì mất đi "vợ yêu".

Văn Sơn Ý an ủi cái "vợ yêu" này, nói: "Mật khẩu điện thoại của mình chưa cài, dùng ngày sinh nhật cậu được không?"

Khương Thanh Đại mặt mày hớn hở, giây tiếp theo căng mặt ra giả vờ giữ kẽ: "Mật khẩu của cậu liên quan gì đến mình? Cậu đâu phải vợ của mình đâu."

"..."

Văn Sơn Ý đành phải nói: "Mình là vợ cậu, nhưng cậu không được gọi thành tiếng."

Khương Thanh Đại mở miệng, hai môi nhanh chóng chạm vào nhau ba la ba la ba la, nhưng không phát ra tiếng.

Văn Sơn Ý không hiểu khẩu hình của cô, nhưng cũng biết cô đang gọi vợ ơi vợ ơi vợ ơi.

Ấu trĩ chết đi được.

Cô gái vươn tay véo véo hai má đáng yêu một cái.

Cuối cùng Văn Sơn Ý vẫn đặt ngày sinh nhật của cô làm mật khẩu mở khóa.

Tắt đèn xong hai người nằm chung trên một chiếc giường, Khương Thanh Đại vẫn hát khe khẽ cho nàng nghe trong bóng tối:

"Bạn bè chị em / Không còn đủ để diễn tả

Sự ăn ý, niềm kiêu hãnh / Sự hỗ trợ và bao dung của chúng ta

Vợ ơi vợ ơi / Chúng ta cùng ngoéo tay

Xin hãy nhớ chuyến hành trình đã hẹn đến mãi mãi

Xin hãy nhớ chuyến hành trình đã hẹn đến... mãi mãi ~" *

Lúc Văn Sơn Ý lim dim ngủ, Khương Thanh Đại ghé sát tai nàng, lợi dụng lúc nàng không để ý khẽ gọi: "Vợ ơi ~"

Văn Sơn Ý buồn ngủ chết đi được, lơ mơ dỗ dành: "Ừm, nghe thấy rồi, ngủ nhanh đi."

Khương Thanh Đại cười khúc khích hả hê, trở về gối của mình ngủ.

...

Theo hiểu biết của Khương Thanh Đại, Văn Sơn Ý sử dụng mật khẩu này ít nhất cho đến năm thứ ba đại học.

Sau khi họ cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, rồi khôi phục tình bạn thì không còn mập mờ như trước nữa, Khương Thanh Đại không chạm vào điện thoại của cô ấy, đương nhiên cũng không hỏi cô ấy có đổi mật khẩu hay chưa.

Cho đến nay đã bảy tám năm trôi qua.

Người trưởng thành, càng hòa nhập với xã hội lâu, trí nhớ càng kém đi, đặc biệt là trí nhớ số học. Thường xuyên sử dụng cùng một mật khẩu là sự ngầm hiểu của đại đa số mọi người.

Khương Thanh Đại nghĩ: Có lẽ năm đó sau khi họ cãi nhau "chia tay", Văn Sơn Ý chỉ là lười đổi mật khẩu, và tiếp tục dùng cho đến bây giờ.

Tính ra cô ấy và bạn trai cũ chỉ ở bên nhau nửa năm, không đủ để thay thế thói quen ký ức kéo dài hơn mười năm của cô ấy.

Dù là cô ấy lười đổi, hay là bạn trai cũ chưa đủ quan trọng, Khương Thanh Đại đều vô cùng vui mừng với phát hiện mới này.

Điều đó cho thấy mỗi lần Văn Sơn Ý mở khóa điện thoại là một lần nhớ đến cô.

Hì hì.

Nhưng bây giờ hình như mọi người đều chuyển sang dùng mở khóa bằng khuôn mặt và vân tay rồi, cả ngày cũng chưa chắc đã dùng đến mật khẩu một lần.

Không hì hì nữa.

Khương Thanh Đại khóa màn hình điện thoại của Văn Sơn Ý lại, không thực hiện bất kỳ thao tác thừa thãi nào.

—— Cô không thật sự muốn xem riêng tư của Văn Sơn Ý.

Mặc dù cô đã vô tình phát hiện ra một điều rồi.

Khương Thanh Đại ngồi thẳng thớm trên sàn phòng khách.

Văn Sơn Ý tắm xong trở lại, cúi người nhặt điện thoại trên bàn trà, ánh mắt đối diện với ánh nhìn từ dưới lên của Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại đột nhiên mở miệng: "Vợ ơi."

---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

31: Các bạn đang xem trước màn hình ơi, ai mà chịu nổi chứ [Khóc Lớn] [Khóc Lớn]

Chú thích *: Lời bài hát《 Vợ 》của S.H.E

Chương trước Chương tiếp
Loading...