[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 41




 Bức ảnh riêng tư


Hai người giả vờ che đậy bằng một tiếng ho khan nhẹ, đi đến trước xe, tách ra lên xe từ hai cánh cửa đối diện.

Văn Sơn Ý đeo chiếc dây buộc tóc vào cổ tay, bàn tay còn lại ấm áp nắm lấy cổ tay của cánh tay này.

Trước cổng đồn công an, Sa Bạch Lộ đã tan ca và thay quần áo thường, nhảy lên vẫy tay như dang cánh chim.

Một con chim Lộ thật lớn.

Chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước mặt cô, Sa Bạch Lộ cúi người thò đầu vào qua cửa kính ghế phụ đã hạ xuống, quan sát vẻ mặt của hai người mẹ.

Tuyệt vời, ngôi nhà này hôm nay cũng được giữ lại.

Sa Bạch Lộ vui vẻ mở cửa sau bước vào.

"Hai vị mỹ nhân, hôm nay là ăn diện lộng lẫy để gặp mình sao?" Sa Bạch Lộ bám vào gối tựa đầu ghế phụ, thò đầu vào giữa hai người, trêu chọc những cô bạn thân của mình.

Cả hai đều cười và hợp tác với cô.

"Đương nhiên rồi."

"Trừ cậu ra, còn có thể vì ai nữa?"

Sa Bạch Lộ: "Ha ha ha, phải là mình chứ."

Phải nói là bạn thân yêu đương cũng có lợi ích chứ, mỗi lần cô đi chơi cùng hai người này đều là một bữa tiệc thị giác, mãn nhãn.

—— Hai con công đang điên cuồng xòe đuôi về phía đối phương.

Hai người này mà hẹn ăn riêng với cô thì ăn mặc xuề xòa sao cũng được, áo phông quần đùi giày lỗ, cô nàng thậm chí không xứng có được một cô bạn vừa mới gội đầu.

Sa Bạch Lộ ác ý nghĩ, lần sau cô nên rủ một người ra ngoài, ăn được nửa chừng lại gọi người kia đến, để hai người họ thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nhau, lớp lọc tình cảm sẽ bị phá vỡ.

Nhưng mà họ đã ở chung rồi, nói không chừng bộ dạng không mặc quần áo cũng đã thấy qua.

Không làm không có nghĩa là chưa từng cởi.

Sa Bạch Lộ nói ra điều kinh người: "Hai cậu đã tắm chung bao giờ chưa?"

Khương Thanh Đại nghiêng đầu, từ từ thốt ra một tiếng: "Hả?"

Sa Bạch Lộ: "Mình là nói đi nhà tắm công cộng ấy."

Văn Sơn Ý: "Chưa."

Người miền Nam hiếm khi có thói quen này.

Nghe Khương Thanh Đại nói, hồi đại học cô và Sa Bạch Lộ tò mò đã từng đi tắm chà xát ở trung tâm tắm hơi mới mở, ăn uống vui chơi một thể. Đi cùng còn có hai nữ sinh viên khác, vừa đủ ghép một bàn mạt chược.

Khương Thanh Đại đột nhiên hỏi Văn Sơn Ý: "Cậu đã từng tắm chà xát ở miền Bắc chưa?"

Văn Sơn Ý cũng "à" lên một tiếng.

"Mình, mình chưa từng."

Sa Bạch Lộ: "Mình nghe nói nhiều trường đại học ở miền Bắc có nhà tắm công cộng, kiểu vòi sen xếp thành hàng, mọi người đều trần truồng hết, cậu chưa đi bao giờ à?"

Văn Sơn Ý đỏ mặt nói: "Ký túc xá chúng mình có nhà vệ sinh riêng."

Trường cũng có nhà tắm công cộng, nhưng Văn Sơn Ý vốn đã hướng nội, khép kín, không quen khỏa thân công khai, càng đừng nói đến một đám phụ nữ khỏa thân trong nhà tắm miền Bắc, vùng riêng tư hoàn toàn không có mã che, nàng không biết phải nhìn đi đâu.

Sa Bạch Lộ tự cho là đã hiểu: "Ồ ồ, cậu xấu hổ hả?"

Văn Sơn Ý gật đầu.

Sa Bạch Lộ là một gái thẳng thuần túy, nhận thức về đồng tính luyến ái của cô nàng có thể nói là hoàn toàn không có, mặc dù cô bạn thân của cô nàng thích cô bạn thân kia, nhưng đối với cô nàng, đó chỉ là một người yêu một người khác, giới tính căn bản không quan trọng.

Cô nàng không biết rằng một số người đồng tính nữ sẽ ngại ngùng khi nhìn thấy cơ thể cùng giới. Ngay cả khi họ hoàn toàn không có ý nghĩ gì ngoài người mình thích, họ cũng tự động né tránh.

Văn Sơn Ý chính xác là kiểu đồng tính nữ đó.

Sa Bạch Lộ nhìn trái nhìn phải hai người họ, đề nghị: "Mùa đông năm nay ba đứa mình đi tắm suối nước nóng đi, thuê một cái nhà nghỉ suối nước nóng trên núi, hai cậu thấy thế nào?"

Khương Thanh Đại hưởng ứng đầu tiên: "Được đó được đó."

Một phản ứng rất gái thẳng.

Văn Sơn Ý siết chặt dây an toàn trong lòng bàn tay, thở ra một hơi đồng thời cũng đưa ra câu trả lời: "Có thể."

May mà Sa Bạch Lộ không nói là cùng nhau đi tắm chà xát, làm nàng hết hồn.

"Vậy là quyết định vui vẻ rồi nhé, hai cậu không được cho mình leo cây đâu đó!" Sa Bạch Lộ liệt kê hạng mục này vào danh sách kế hoạch của mình.

Hai người ở ghế trước đồng thanh: "Cậu lo mà xem mình có được nghỉ phép không đã!"

Trong tiếng nức nở của Sa Bạch Lộ, một tràng cười vang lên.

*

Chiếc xe đỗ gọn trong bãi đậu xe.

Văn Sơn Ý mở cửa bước xuống, tựa vào xe, ngửa đầu cắn chiếc dây buộc tóc đen bắt đầu buộc tóc.

Khương Thanh Đại đứng ở phía bên kia không chớp mắt nhìn đối phương, khóe môi cong cong.

Không khí ngọt ngào khiến một số người cảm thấy lạc lõng.

Sa Bạch Lộ: "..."

Hay là cô nàng diễn một màn ném dây buộc tóc đi rồi đi tìm vòng quanh đi, còn có thể chọc cho hai người họ cười nữa.

"Xong rồi, đi thôi."

Khương Thanh Đại đợi nàng bước tới, bước lên khoác tay Văn Sơn Ý, Lộ Lộ cũng được cô khoác tay còn lại.

Lộ Lộ rất cảm động.

Ba người bốn chân chen chúc nhau bước trên vỉa hè tiến vào nhà hàng buffet hải sản.

Hai người Văn Khương đi tìm chỗ ngồi, còn Sa Bạch Lộ đã như chim ưng sổ lồng, thả mình vào biển thức ăn, luồn lách qua các hàng cây, tự do tự tại.

Sa Bạch Lộ không có sở thích đặc biệt nào với nam hay nữ, chỉ mê đồ ăn mà thôi. Thế nhưng bình thường cô nàng bận chết lên chết xuống vì trực ở sở, ba bữa đều ăn qua loa, khó khăn lắm mới được ăn một bữa thịnh soạn.

Cô nàng cầm một phần cua Hoàng đế về, rưng rưng nước mắt nói: "Sau này mình phải lấy cua hoàng đế."

Khương Thanh Đại chống cằm: "Vậy tôm hùm và cá hồi thì sao? Sống cô độc à?"

Sa Bạch Lộ: "Mình chỉ đồng thời yêu ba vị hải sản mà thôi, mình có lỗi gì."

Văn Sơn Ý đặt túi xuống, ghé sát tai Khương Thanh Đại hỏi: "Cậu muốn ăn cua hoàng đế không?"

Khương Thanh Đại gật đầu.

Văn Sơn Ý đi xếp hàng lấy cua hoàng đế cho cô, Sa Bạch Lộ đã tự nhiên ăn rồi, Văn Sơn Ý quay đầu lại, thấy Sa Bạch Lộ đang dùng đũa đút thịt cua cho Khương Thanh Đại ăn.

Đôi khi tình bạn giữa gái thẳng và tình yêu chẳng có khác biệt gì, chỉ cần đối phương không có bạn trai, thì tình bạn trường tồn là có tồn tại.

Có ngày nào thì trân trọng ngày đó vậy.

Văn Sơn Ý đè nén sự ghen tuông không đáng kể, lấy cua hoàng đế và mang thêm tôm hùm hấp miến về, ngồi xuống sau đó cũng công bằng nhận một miếng được đút từ phía đối diện.

Mùi vị đúng là không tệ.

Sa Bạch Lộ tự thấy mình đã chia đều tình thương, hoàn thành bổn phận của chị cả, rồi cúi đầu ăn uống như vũ bão.

Văn Sơn Ý gọi phục vụ gọi thêm phần lớn gỏi hải sản, ba chén Phật nhảy tường, và các món khác, ăn trước một vòng.

Vì hai người kia ăn ít, Văn Sơn Ý không lấy thêm phần cua hoàng đế thứ ba, mà đặt đĩa thức ăn trước mặt mình, tách thịt cua ra chén, để Khương Thanh Đại ăn.

Khương Thanh Đại dù khéo tay nhưng lại không biết ăn cua, không hiểu phải bắt đầu từ đâu. Ba mẹ Khương cũng không quá nuông chiều con cái, cô không biết ăn thì nhà không làm món đó nữa.

Có một năm mùa thu, cậu của cô đi Giang Tô, xách một hộp cua lông Dương Trừng Hồ đến nhà cô, nói là cho chị cả ăn, Đại Đại cũng ăn. Đúng, không nhắc đến thầy Giang.

Chủ nhật tuần đó là ngày hấp cua lông, Khương Thanh Đại tự mình đón Văn Sơn Ý về nhà, đi từ sáng sớm, sợ cô ấy bị việc nấu ăn làm vướng chân.

Văn Sơn Ý lần đầu tiên ăn cua lông, nhưng món này tùy người, nàng xem thầy Giang tách cua một lần là học được ngay.

Hai vợ chồng đều biết ăn cua, mạnh ai nấy lo, người khác bóc còn thấy chậm.

Khương Thanh Đại ngồi đó ăn cơm, cô thực ra không thèm lắm đâu, chỉ là muốn Văn Sơn Ý nếm thử mùi vị thôi.

Thấy người ta ăn vui vẻ thì cô cũng vui.

Khoảng hơn mười phút, trước mặt Khương Thanh Đại có thêm một chiếc bát nhỏ đựng thịt cua và gạch cua.

Khương Phù Xuân ngẩng đầu nhìn, nói: "Ôi, thế này thì làm sao được? Đại Đại ở nhà đã bị làm hư rồi, giờ lại thêm một người nuông chiều nó nữa, sau này cái đuôi nó chẳng phải cong lên tận trời sao."

"Ha ha hi hi."

Khương Thanh Đại cong đuôi ngay tại chỗ, vui vẻ nhận tấm lòng của Văn Sơn Ý, một miếng xuống bụng, thịt cua ngọt lịm.

"Ba ơi, tay nghề ba tiến bộ rồi."

"Thật sao?" Thầy Giang nói: "Chắc chắn là kỹ thuật buộc dây của ba tiến bộ rồi."

Khương Phù Xuân: "Anh thôi đi, mấy cái dây đó đã được buộc sẵn rồi, anh chỉ việc cho nó vào nồi thôi."

Thầy Giang: "Vậy là do em chọn đĩa tốt."

Khương Thanh Đại dùng ngón tay ở dưới bàn ăn móc móc vào đùi Văn Sơn Ý.

Lúc đó Khương Thanh Đại đã biết cua do người khác bóc ngon hơn, đặc biệt là Văn Sơn Ý.

Cũng chỉ có nàng mới không quản ngại phiền phức để bóc những chiếc chân cua rắc rối đó, tỉ mỉ gỡ từng chút thịt cua trắng muốt ra, cứ như thể dâng tặng trái tim thuần khiết không tì vết của mình.

Khương Thanh Đại yêu thích ăn cua từ ngày hôm đó.

Nhưng nếu Văn Sơn Ý không ở đây, cô lại không muốn ăn.

Sa Bạch Lộ ngước mắt lên từ đĩa gỏi hải sản đang ăn ngấu nghiến, suýt chút nữa bị chói mắt.

Hai người rốt cuộc có phải đến để ăn cơm không?

Tại sao một người bóc cua, người kia lại nhìn chằm chằm vào ngón tay đối phương không chớp mắt?

Cua hoàng đế chết thật oan uổng.

May mắn thay, những con cua biển bị oan cuối cùng đều không còn oan uổng nữa mà chui vào miệng Khương Thanh Đại, Khương Thanh Đại mở một gói khăn ướt, từng ngón một chậm rãi, từ tốn lau sạch ngón tay cho Văn Sơn Ý, xoa nhẹ từ gốc ngón tay dần dần lên trên.

Văn Sơn Ý rụt các khớp ngón tay về một chút, vẻ mặt hơi khó xử: "Để mình tự làm."

Khương Thanh Đại nắm chặt tay cô ấy không cho rời đi: "Đây là việc mình nên làm."

Làm gì có chuyện người ta tận tâm phục vụ mình xong, cô lại không chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả chứ?

Ừm? Sao Văn Sơn Ý lại đỏ mặt nữa rồi?

Cô ấy đỏ mặt lên thật đẹp.

Khương Thanh Đại ghé sát đến trước mắt Văn Sơn Ý, nhìn tròng mắt đen láy dưới hàng mi nàng.

Văn Sơn Ý căng thẳng đối mắt với cô, nhịn không liếm môi.

Trong tầm mắt liếc ngang, một bóng người từ từ lùn xuống.

Khương Thanh Đại quay đầu, nhìn Sa Bạch Lộ đang ở dưới gầm bàn: "Cậu làm sao vậy?"

Sa Bạch Lộ nói: "Quá chói."

Khương Thanh Đại: "Là ánh sáng bàn này quá chói sao? Mình bảo quản lý chỉnh lại đèn nhé?"

Sa Bạch Lộ: "Không sao, giờ ổn rồi. Cá hồi sống thì sao?"

Mặc dù tán tỉnh rất quan trọng, nhưng có tình cảm không thể uống nước cầm hơi, vẫn phải ăn cơm.

Về nhà muốn chơi thế nào thì chơi, ở chốn đông người thì không thích hợp.

"Mình muốn ăn!"

Khương Thanh Đại chìa đũa về phía đĩa cá hồi, vừa lúc điện thoại nhận được một tin nhắn, màn hình sáng lên.

Cô ngồi ở phía trong, cánh tay che khuất tầm nhìn của Văn Sơn Ý, nhưng Sa Bạch Lộ đối diện lại thấy rõ mồn một.

Sa Bạch Lộ đảo mắt, lập tức nói to lên: "Hình nền của cậu là Văn Sơn Ý sao?!"

Mới hai hôm trước cô nàng còn thấy, lúc đó màn hình khóa là một bình hoa sứ Thanh Hoa, rất có thể là vừa đổi hôm nay, chuyện này cô nàng phải công bố cho mọi người biết.

Văn Sơn Ý nghe vậy lập tức quay người về phía Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại vốn cũng không định giấu, chỉ là không ngờ bị Sa Bạch Lộ thấy trước, cô không hề né tránh, thản nhiên nhường tầm nhìn.

Văn Sơn Ý nhận ra ngay đó là bức ảnh nàng chụp bên bờ biển Thanh Đảo tuần trước.

Chính là bức ảnh chụp cận cảnh bằng ống kính tele, mà Hạng Tư Gia nói giống như ảnh bìa tạp chí lớn, nửa khuôn mặt bị mái tóc xoăn dài bị gió biển thổi rối che đi, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng hé mở quyến rũ, lạnh lùng.

Gốc tai Văn Sơn Ý lại âm thầm nóng lên.

Giờ đây nàng cảm thấy tạo dáng chụp ảnh thật quá giả tạo.

Sao lại làm màu và đáng xấu hổ đến thế.

Sa Bạch Lộ tò mò cầm điện thoại của cô, vừa nhìn lòng lại tuôn trào nước mắt như mì sợi.

Bức ảnh này cô nàng chưa từng thấy huhu.

Hóa ra hai người mẹ lén lút có những bức ảnh riêng tư như thế này.

Cô nàng cũng muốn yêu đương, muốn được ăn ngon nữa.

Nước mắt Sa Bạch Lộ sắp rơi ra, sự phân biệt đối xử quá rõ ràng, Văn Sơn Ý cố tình lảng tránh nói: "Hôm đó mình còn chụp nhiều ảnh khác, mình gửi những tấm đó cho cậu nhé?"

Sa Bạch Lộ: "Có tiện không?"

Văn Sơn Ý: "Có gì mà không tiện? Lần sau chúng ta còn có thể cùng nhau ra biển chụp mà."

Sa Bạch Lộ nhận những bức ảnh trừ tấm cận cảnh qua WeChat, hàm ý sâu xa nói: "Mình sẽ không dùng làm hình nền đâu, cậu yên tâm nhé."

Văn Sơn Ý và Khương Thanh Đại đều nghĩ cô ấy đang nói mình: "..."

Sa Bạch Lộ: "Hì hì."

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là lên kế hoạch xem kỳ nghỉ Tết đi chơi ở đâu, từ khi lên đại học, ba người họ rất ít có thời gian đi chơi cùng nhau. Ngoài suối nước nóng, còn muốn đi Đông Bắc, Tây Tứ Xuyên, tự lái xe đến Tân Cương...

Mặc kệ có được nghỉ hay không, phương xa vẫn ở trong tim.

Nói đến việc đi Maldives ngắm biển, ba người kịp thời dừng lại, có vẻ hơi vượt ngân sách. Chuyển sang chỉ mong đối phương trở nên giàu có, đưa họ đi ké đảo.

Khoảng mười giờ tối, ba người kết thúc bữa ăn vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Sau khi đưa Sa Bạch Lộ về nhà, trong xe yên tĩnh chỉ còn lại hai người như lúc ban đầu.

Văn Sơn Ý ngồi ở ghế phụ, ánh mắt liếc nhìn chiếc điện thoại mà Khương Thanh Đại vừa đặt vào khay sạc không dây trên xe, màn hình vẫn chưa tắt.

Khuôn mặt của nàng hiện rõ trên màn hình hình nền khóa.

Văn Sơn Ý: "..."

Những suy nghĩ mà nàng cố gắng kiềm chế trên bàn ăn tuôn trào không kiểm soát.

Rốt cuộc Khương Thanh Đại tại sao lại dùng ảnh của nàng làm hình nền điện thoại?

Nếu là kiểu đánh một cái rồi cho một viên kẹo ngọt, thì viên kẹo ngọt này quá đỗi ngọt ngào, ngọt đến mức bây giờ nàng hơi lâng lâng.

Điều khiến nàng khó quên còn có chuyện Khương Thanh Đại giặt quần lót cho nàng ban ngày.

Văn Sơn Ý lại chạm đất rồi, bởi vì ngón chân nàng bắt đầu cựa quậy dưới sàn xe.

Không hiểu, không thể hiểu nổi.

Khương Thanh Đại không thể đổi một tấm hình nền khác được sao? Cái bức ảnh chụp sát mặt này nàng cứ nhìn là thấy rợn da đầu một lần.

Văn Sơn Ý cũng không dám đưa ra yêu cầu, sợ nói ra thì ngay cả tư cách làm hình nền cũng mất luôn.

Khương Thanh Đại làm sao có thể nhận ra hoạt động tâm lý của nàng chưa từng ngừng lại suốt quãng đường, cô tập trung lái xe, ánh đèn neon đêm khuya lướt qua mày mắt cô, ánh sáng và bóng tối khắc họa nên đường nét ngày càng dịu dàng.

Đi thang máy lên nhà, rồi về đến nhà.

Khương Thanh Đại cởi chiếc áo khoác bên ngoài sườn xám, Văn Sơn Ý đón lấy rồi tiện tay vắt lên sofa.

Khương Thanh Đại chủ động nhẹ giọng hỏi: "Ảnh đó là trợ lý cậu chụp phải không?"

Văn Sơn Ý: "Đúng vậy."

Khương Thanh Đại mỉm cười duyên dáng.

"Chụp rất tốt, nhất là người mẫu."

Cô còn phải cảm ơn trợ lý của Văn Sơn Ý, chính vì không phải tự mình chụp, cô mới có thể thẳng thắn, trực tiếp dùng ảnh của nàng làm hình nền như vậy.

Nghe lời khen từ phía sau, Văn Sơn Ý dùng tóc dài xõa xuống để che đi gốc tai ửng hồng, nàng vô cùng may mắn vì lúc này không phải đối diện với Khương Thanh Đại.

Nàng ứ ừ một tiếng mơ hồ, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Tuế Tuế."

Tiếng bước chân Khương Thanh Đại tiến gần đến nàng, một giọng nói càng thêm dịu dàng vang lên.

"Sau này mình có thể luôn dùng ảnh của cậu làm hình nền không?"

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

31: Các bạn đang xem trước màn hình ơi, xin hỏi cô ấy có phải đang rủ mình làm bạn gái cô ấy không? [Đáng thương]

Chương trước Chương tiếp
Loading...