[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên
Chương 39
Cơn gió biển ẩm ướt từ ngàn dặm xa xôi như đổ ập vào, nghe rõ tiếng vọng lại rỗng tuếch, rít gào.Chân ghế kim loại cọ vào nền nhà tạo ra âm thanh chói tai, bà chủ trơ mắt nhìn vị khách vừa ngồi xuống đã bỏ lại suất cơm đùi vịt chưa động đũa, vội vã chạy ra ngoài.Vì chạy quá nhanh nên suýt bị vấp té ngay ngưỡng cửa.Khương Thanh Đại loạng choạng chạy về khu chung cư, điên cuồng ấn nút gọi thang máy.Người hàng xóm cùng thang máy vốn định xuống tầng giữa, thấy mắt cô đã đỏ hoe, liền tâm lý không ấn thang máy mà đợi cô ra, rồi mới đóng cửa thang máy đi xuống.Rầm ——Cánh cửa chính bị kéo mạnh, đập ngược vào tường.Khương Thanh Đại thậm chí chưa kịp thay dép, chân trần xông thẳng vào phòng Văn Sơn Ý.Đầu giường ngăn nắp đặt hai chiếc gối, chăn được vò qua loa trên ga trải giường màu tối, bàn trang điểm bày đầy lọ lọ chai chai mỹ phẩm, hộp trang sức, tủ quần áo chật ních đồ của người phụ nữ.Khương Thanh Đại quẹt nước mắt trên mặt.Cô ấy chưa đi hẳn.Chỉ là tạm thời rời xa.Chắc là ý định nhất thời nên đi vội vàng.Nhưng Khương Thanh Đại không thể tự thuyết phục mình về những bức ảnh cô ấy chụp, có thời gian chụp ảnh chẳng lẽ không có thời gian nhắn cho cô một câu sao?Khương Thanh Đại rất muốn nổi cáu chất vấn người kia, tại sao lại không từ mà biệt.Cô rút lui khỏi phòng Văn Sơn Ý, đi đóng cánh cửa lớn ngoài phòng khách lại, rồi ngồi thẫn thờ trên sofa rất lâu.*Thanh Đảo."Cắt." Hạng Tư Gia giơ tay làm ký hiệu "OK" về phía Văn Sơn Ý đang đứng bên bờ biển.Văn Sơn Ý gạt những sợi tóc rối bời trên mặt ra sau tai, Hạng Tư Gia đã chạy đến trước mặt nàng, cho nàng xem bức ảnh chụp cận cảnh vừa mới chụp."Cô Văn, tấm này cô chụp đẹp xuất sắc luôn, cứ như ảnh bìa tạp chí ấy!""Em chụp ảnh giỏi.""Là do cô quá xinh đẹp thôi, chụp đại một tấm cũng ra ảnh đẹp, không biết bao nhiêu người ganh tị đâu.""Ừm."Hạng Tư Gia dù có chậm chạp đến mấy cũng nghe ra sự qua loa của người phụ nữ, nhìn khuôn mặt đối phương thấy mây đen giăng kín, khí áp thấp bao trùm, Hạng Tư Gia âm thầm lùi xa vài bước, làm tốt vai trò người chụp ảnh công cụ.Chụp xong, Văn Sơn Ý nhận áo khoác mặc vào, bước trên cát mịn trở về khách sạn gần đó.Nàng tắm rửa xong, ngồi trên sofa hướng ra biển, cúi đầu soạn bài đăng cho vòng bạn bè.Đầu tiên là chỉnh chế độ chỉ mình mình xem, rồi chọn chín tấm ảnh đăng lên, cuối cùng là nghĩ lời chú thích.Kết quả lời chú thích chỉ có một biểu tượng cảm xúc : )Mười giờ sáng nàng đăng xong vòng bạn bè, thầm nghĩ Khương Thanh Đại bao lâu sẽ phát hiện ra nàng không có nhà.Mà dù có phát hiện thì sao?Phần lớn cũng sẽ giả vờ làm ngơ, che đậy mọi chuyện, sau đó xem như chưa từng có gì xảy ra.Hai người họ lại là bạn thân ngọt ngào, không liên quan đến tình yêu, càng không có gì khác.Mày vẫn chưa quen sao?Văn Sơn Ý nghĩ với đầy vẻ châm chọc.Mình chẳng qua cũng chỉ là sự trút giận cuồng loạn vô năng mà thôi.Nàng đã bao giờ chiếm được vị thế chủ động trong mối quan hệ của họ đâu?Văn Sơn Ý ngẩng đầu, nhìn ánh dương rực rỡ và bãi biển bên ngoài, người phù hợp không ở bên, ngay cả biển cả cũng khiến nàng chán ghét.Văn Sơn Ý đóng rèm cửa tự động, thay một bộ quần áo trang trọng, gõ cửa phòng bên cạnh, Hạng Tư Gia đang nhét đầy miệng đồ ăn sáng đóng gói từ tiệc buffet khách sạn, thấy bà chủ liền vội vàng nuốt vội: "Em sẽ... khụ khụ khụ... đi ngay."May mắn là cô nàng đã thay bộ đồ đen công sở ngay sau khi về phòng, lau miệng xong là có thể xuất phát bất cứ lúc nào.Văn Sơn Ý lạnh lùng giơ tay nhìn kim đồng hồ đeo tay.Một phút.Hạng Tư Gia ôm cặp tài liệu bước ra.Giọng Văn Sơn Ý dưới không độ: "Tiếp tục duy trì."Hạng Tư Gia căng da đầu: "Vâng."Tiêu rồi tiêu rồi, bà chủ chắc chắn đã cãi nhau với người yêu.Cứu mạng! Một con tép riu như mình còn có thể sống yên ổn được không đây?Vẫn còn nhớ tối qua cô nàng hưng phấn đến thế nào khi được đi công tác và ở khách sạn năm sao, thì bây giờ cô nàng lại hoảng sợ bấy nhiêu.Văn Sơn Ý khi làm việc là một người hoàn toàn khác, nàng có bộ da công việc riêng của mình, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào.Hạng Tư Gia chưa bao giờ cảm thấy mình yêu công việc đến thế, cô nàng ước gì mình có thể quay cuồng 7 ngày 24 giờ, để không phải đối mặt với khí áp thấp ở phía đối diện.Lại bắt đầu rồi.Một giờ trưa, Hạng Tư Gia và Văn Sơn Ý ngồi ăn trưa trong nhà hàng.Hạng Tư Gia cắm cúi ăn, Văn Sơn Ý bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.Hạng Tư Gia sợ hãi nâng mí mắt liếc trộm, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.Khương Thanh Đại:【 Ra ngoài giải khuây à? 】Nhìn xem cái lời đáp mang tính công vụ này kìa, nàng có ra ngoài giải khuây hay không cô ấy không biết sao? Cô ấy chẳng phải đang muốn nàng giữ khoảng cách sao? Nàng đã giữ khoảng cách rồi, ở nhà còn chê chưa đủ, muốn dồn nàng đi xa hơn nữa.Khương Thanh Đại lau đi vệt nước mắt trên má, tiếp tục gõ chữ:【 Ảnh chụp rất đẹp, ai chụp cho cậu vậy? 】Văn Sơn Ý lạnh lùng đáp:【 Người cậu không quen 】Hạng Tư Gia cảm thấy ánh mắt của bà chủ đổ dồn lên người mình, sởn cả da gà.Khương Thanh Đại chưa từng gặp Hạng Tư Gia, đúng là người không quen thật.Phía đối diện "Đang nhập..." rất lâu...Khương Thanh Đại:【 Lần sau mình đi cùng cậu nhé 】Văn Sơn Ý nhìn thấy tin nhắn này hơi khựng lại, sau đó lại xoa dịu đi sự xao động.Từ "lần sau" và "hôm khác" trong miệng người lớn, cũng giống như không bao giờ gặp lại, chỉ là lời khách sáo.Nàng biết Khương Thanh Đại không phải loại người đó, nhưng bây giờ nàng cứ muốn nghĩ Khương Thanh Đại là một người giả tạo và tệ bạc như thế. Nếu không, nàng làm sao có thể cho mình một hơi thở thoát khỏi sự thiếu oxy dai dẳng.Khương Thanh Đại cũng muốn nổi nóng với Văn Sơn Ý, nhưng cô không có lập trường.Có lẽ gần đây Văn Sơn Ý thật sự tâm trạng không tốt, mỗi lần cô ấy vì người yêu cũ mà cảm xúc lên xuống thất thường đều rất lớn, khoảng thời gian này mình quá bận rộn nên lơ là chăm sóc cảm xúc của cô ấy. Cô ấy muốn ra biển thư giãn, cũng giận chính mình, nên mới cố ý không từ mà biệt, tất cả đều là do mình không có thời gian ở bên cô ấy.Cô lấy tư cách gì mà chất vấn người ta chứ? Cô không thể, và sẽ không.Cô sẽ đổ hết mọi lỗi lầm vào việc bản thân làm chưa đủ tốt.Khương Thanh Đại:【 Vậy cậu giải khuây tốt ở Thanh Đảo nhé, mình phải đi xem đèn tiếp đây 】Văn Sơn Ý siết chặt điện thoại, sắc mặt âm u.Hạng Tư Gia ăn cơm mà thấp thỏm lo sợ, sợ chiếc điện thoại màu trắng trong tay bà chủ sẽ vỡ tan tại chỗ.Trên màn hình lại hiện ra một tin nhắn nữa.Khương Thanh Đại: 【 Cậu ra ngoài không nói cho mình biết, mình có hơi buồn đó, lần sau đừng làm thế nữa được không? 】Các khớp ngón tay của Văn Sơn Ý nới lỏng ra, chiếc điện thoại úp mặt xuống bàn.Nàng đã làm cái gì vậy? Tại sao lại làm tổn thương một người quan tâm đến nàng như thế?Hạng Tư Gia âm thầm quan sát.Lúc luật sư Văn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có một ánh nước thoáng qua trong mắt cô ấy, đó là... nước mắt sao?Văn Sơn Ý thu dọn tâm trạng tan hoang của mình, cầm điện thoại lên gõ chữ:【 Xin lỗi, mình nhận án đột xuất nên phải đi 】Nàng không giải thích lý do không từ mà biệt, cái cớ nhạt nhẽo và vụng về này Khương Thanh Đại cũng sẽ không tin.Khương Thanh Đại:【 Ra là đi công tác, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya nhé 】Văn Sơn Ý:【 Ừm, tuần sau mình về 】Khương Thanh Đại:【 Mình đi làm việc đây, ăn cơm ngon miệng nhé 】Văn Sơn Ý:【 [Ảnh bữa trưa] 】Khương Thanh Đại cất điện thoại, lao đầu vào chợ đèn sáng rực như dải ngân hà.Buổi tối cô theo lệ thường chia sẻ bữa tối với Văn Sơn Ý, đêm về đến nhà, cô mở đoạn chat với Sa Bạch Lộ.Khương Thanh Đại:【 Văn Sơn Ý đi Thanh Đảo công tác có nói với cậu không? 】Sa Bạch Lộ:【 Excuse me? Cậu ấy đi công tác bao giờ thì nói với mình đâu 】Tâm trạng Khương Thanh Đại ngay lập tức cân bằng hơn rất nhiều.Sa Bạch Lộ nhạy bén:【 Hai đứa giận nhau à? 】Khương Thanh Đại:【 Không có 】Cô cũng không rõ có tính là giận nhau không, nhiều nhất cũng chỉ là Văn Sơn Ý đơn phương hành hạ cô thôi, cô làm gì có lời oán thán nào.Hồi tưởng lại còn thấy hơi vui.Sao lại không hành hạ Lộ Lộ mà lại cứ hành hạ cô chứ? Chẳng phải là vì quan tâm cô hơn sao.Khương Thanh Đại:【 Cậu có thấy vòng bạn bè cậu ấy đăng sáng nay không? 】Sa Bạch Lộ:【 Vòng bạn bè nào? 】[ Hai người đồng thời thu hồi một tin nhắn ]Không có gì xảy ra, haha.Sa · Diễn viên hài mũi đỏ · Bạch Lộ rất quan tâm đến hai người họ:【 Hai cậu sống chung tình cảm thế nào rồi? 】Khương Thanh Đại:【 Lúc tốt lúc xấu thôi 】Lúc tốt thì ngọt ngào như mật rót dầu, lúc xấu thì khẩu chiến với nhau, dao găm súng gậy tuôn ra.Lưỡi còn có lúc va vào răng mà.Bạn thân nhà ai mà không cãi nhau, lúc nào cũng ngọt ngào mãi mãi chứ?Hai người họ trước đây cũng từng mâu thuẫn, lần nghiêm trọng nhất là Văn Sơn Ý và Khương Thanh Đại cãi nhau lớn, chiến tranh lạnh hơn một tháng suýt tuyệt giao.Lần đó Khương Thanh Đại có lỗi, sau này cũng là cô chủ động phá băng, mới cứu vãn được tình bạn ngàn cân treo sợi tóc này.Cô không chắc chắn, nhưng mơ hồ cảm thấy cô đã làm sai chuyện, Văn Sơn Ý đối xử với cô thế nào cũng là điều cô đáng phải chịu.Khương Thanh Đại hiếm khi nhớ lại trận cãi vã đó, vì nó sẽ kéo theo những thứ mà cô luôn không muốn nghĩ tới. Nỗi hối tiếc giống như một cái tổ kết kén theo từng nhịp thở, nó ở ngay đó, lớn lên trong tim cô, chỉ cần cô liếc nhìn nó, sẽ cung cấp dưỡng chất cho nó, khiến nó lớn dần lên, đủ sức siết chặt trái tim cô, đau thấu tận tâm can.Có lẽ giữa cô và Văn Sơn Ý đã thực sự nảy sinh những tình cảm vượt trên tình bạn.Cũng có thể là không hề có, chỉ là do hormone tuổi trẻ sung mãn gây ra, đã nhầm lẫn sự tột cùng của tình bạn thành tình yêu.Khương Thanh Đại thà hy vọng là vế sau.Họ chưa từng có một khoảnh khắc nào yêu nhau, chứ không phải là rõ ràng đã yêu nhau nhưng lại bỏ lỡ.Sự mập mờ chẳng qua là ảo giác nảy sinh sau khi ký ức được đại não cô tô vẽ mà thôi.Tất cả đã là chuyện của bảy tám năm trước, khi đó tâm trí còn chưa trưởng thành, hormone bốc đồng thời niên thiếu không đáng tin, cũng không nên trở thành bằng chứng. Văn Sơn Ý sau này cũng có người yêu mới, cô ấy đã yêu sâu đậm người yêu cũ, đến nay khó mà quên được.Vì vậy họ chỉ làm bạn, và chỉ có thể là bạn thôi.Không thể nào quay trở lại mười năm trước, khi mọi thứ vừa mới bắt đầu.*Sa Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào câu "Lúc tốt lúc xấu", cô nàng cảm thấy gia đình ba người của mình cũng lúc nguyên vẹn lúc sụp đổ.Cô nàng như thể đang sống trong ngôi nhà của Schrödinger, mỗi sáng thức dậy không biết hôm nay nó sập hay chưa sập.Khương Thanh Đại:【 Tối đến nhà mình uống rượu không? 】Sa Bạch Lộ:【 ... 】Tin nhắn của Văn Sơn Ý lại đến:【 Thanh Đại có tìm cậu không? 】Sa · Bánh quy kẹp kem · Bạch Lộ: Cứu mạng!Sa Bạch Lộ suy nghĩ một chút, rồi bán đứng Khương Thanh Đại:【 Đại Đại rủ mình đến nhà hai cậu uống rượu 】Trong hai người phải chọn một người để đắc tội, cô nàng chọn Khương Thanh Đại, Khương Thanh Đại dễ dỗ và không thù dai.Văn Sơn Ý trả lời:【 Biết rồi 】Sau đó thì không có gì tiếp theo nữa.Khương Thanh Đại uống rất kiềm chế, cả đêm tổng cộng chỉ uống một lon bia.Ngược lại, Sa Bạch Lộ uống không ít, vừa uống vừa chửi rủa, chửi sếp rồi chửi cả những kẻ kỳ quái khác, cuối cùng ngủ gục ở phòng ngủ phụ.Khương Thanh Đại nằm nghiêng, lắng nghe tiếng nói mớ của Sa Bạch Lộ sau lưng, nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.Cô mơ một giấc mơ.Mơ thấy tuổi mười bảy chung của họ, không ai nghĩ đến tình yêu hay không tình yêu, chỉ có niềm vui đơn thuần, ngay cả bài tập làm không hết cũng là hạnh phúc.Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Sa Bạch Lộ tỉnh trước.Cô nàng nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy từ đầu giường, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Khương Thanh Đại.Sa Bạch Lộ vốn định đi rồi, nhưng lại quay lại chụp một tấm ảnh Khương Thanh Đại, gửi cho Văn Sơn Ý.Sa Bạch Lộ:【 Bảo bối của cậu ngay cả trong mơ cũng đang khóc kìa [ Ảnh ] 】Văn Sơn Ý nhập tin nhắn khá lâu:【 Mình biết rồi 】Sa Bạch Lộ không trả lời nữa.Những gì cô có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi.Can thiệp vào chuyện tình cảm của bạn bè là điều tối kỵ trong giao hữu, càng không nói đến đồng tính nữ.Phụ nữ tinh tế và nhạy cảm, da nhạy cảm gấp đôi, đừng có mà tự chuốc họa vào thân làm cháy mình.Tuy nhiên, trước khi đi cô nàng đã châm lửa làm cho Khương Thanh Đại một quả trứng hình trái tim, chuẩn bị bữa sáng xong, để lại lời nhắn ở đầu giường: **【 Vòng tay của chị gái luôn rộng mở vì em, yêu em nha : ) 】*Cô bạn cùng phòng đồng tính nữ đã kết hôn của Văn Sơn Ý có nhà ở thành phố cấp huyện phía Tây Bắc Thanh Đảo, trước khi về Hải Lăng, nàng đã hẹn ăn một bữa cơm với người này.Cô bạn nhìn thấy nàng mặc bộ vest đen trắng gọn gàng, chuyên nghiệp, gương mặt nghiêng tinh tế, trưởng thành, đang ngồi chờ nàng trong nhà hàng, ánh mắt không hề che giấu sự ngưỡng mộ và phức tạp.Năm đó họ đều là những cô gái hào hứng, đầy nhiệt huyết tuổi đôi mươi.Một người đã trở thành người lớn mà mình muốn trở thành, còn bản thân mình chỉ có thể mãi mãi kẹt lại trong thành phố cấp huyện nhỏ bé, nuôi chồng dạy con.Văn Sơn Ý đặt thực đơn xuống đứng dậy, đỡ lấy cô bạn có bụng dưới hơi nhô ra, hỏi: "Mấy tháng rồi?""Gần năm tháng rồi.""Lúc đến không biết cậu sắp làm mẹ, quên chuẩn bị quà cho cậu, là sơ suất của mình."Cô bạn chú ý thấy bạn mình nói chuẩn bị quà cho mình, chứ không phải cho đứa bé, cảm xúc nhất thời phức tạp.Từ khi cô bạn mang thai, gia đình và chồng việc gì cũng bắt cô đặt con cái lên hàng đầu, người bạn cùng phòng đại học lâu ngày không gặp lại là người tôn trọng cô nhất.Sau khi ngồi xuống, Văn Sơn Ý đẩy thực đơn cho cô ấy: "Mình không biết phụ nữ mang thai kiêng kỵ món gì, cậu gọi món đi."Cô bạn gật đầu: "Cảm ơn."Lúc đối phương gọi món, Văn Sơn Ý âm thầm quan sát.Có lẽ vì đang mang thai, cô bạn trông đầy đặn hơn nhiều so với thời đại học, má bầu bĩnh, năm ngón tay trắng nõn, nhìn bề ngoài thì trạng thái khá tốt, ít nhất là chưa phải chịu khổ vì cuộc sống.Văn Sơn Ý ôn hòa xã giao: "Những năm qua cậu sống thế nào? Kết hôn xong có hạnh phúc không?"Cô bạn vuốt ve bụng dưới nhô lên của mình, suy nghĩ một lát mới nói: "Chắc là hạnh phúc."Cô và chồng đều làm trong hệ thống nhà nước, dù thỉnh thoảng có xích mích, đối phương cũng có vài khuyết điểm chung của đàn ông, ba mẹ và ba mẹ chồng đều giúp đỡ gia đình nhỏ, sống ở thành phố cấp huyện đã tốt hơn chín mươi phần trăm người khác rồi.Trên mặt cô lờ mờ hiện lên chút rạng rỡ.Văn Sơn Ý nói: "Thế thì tốt rồi."Nàng thầm nghĩ: Hy vọng sau này Khương Thanh Đại cũng có thể bình yên hạnh phúc như cô ấy.Trên bàn, họ trò chuyện về cuộc sống hiện tại của mình, Văn Sơn Ý chủ yếu nói về công việc, cô bạn cùng phòng cũng kể về công việc, nhưng kể một hồi không tự chủ lại chuyển sang than phiền về ba mẹ chồng và chồng, nhận ra thì lại kịp thời chuyển đề tài.Họ cũng hồi tưởng về quá khứ, nhưng ngầm hiểu rằng không hề nhắc đến cô bạn cùng phòng cuối cùng, cứ như thể cô ấy chưa từng tồn tại.Lúc sắp đi, xe do Hạng Tư Gia gọi để ra sân bay đã đến, Văn Sơn Ý cần đi trước.Nàng khách sáo đứng dậy từ biệt, cô bạn cùng phòng gọi nàng lại."Sơn Ý."Năm đó trong ký túc xá đại học, chuyện tình cảm của họ bị Văn Sơn Ý tình cờ phát hiện, cũng chính cô là người nắm tay cô bạn kia, đầy dũng khí công khai với Văn Sơn Ý: Đúng vậy, mình là bạn gái cậu ấy.Giọng nói truyền đến từ phía sau ngập ngừng, sợ sệt, khác hẳn với ngày xưa."Những năm qua... cậu và cô ấy, còn liên lạc không?"Văn Sơn Ý quay lại, chậm rãi nói với nàng một tiếng: "Xin lỗi."Cô bạn cố nặn ra nụ cười: "Không sao."Văn Sơn Ý bước nhanh ra khỏi nhà hàng.Chiếc xe đặt qua mạng đang đỗ bên đường, Hạng Tư Gia đang vẫy tay chào nàng qua cửa sổ ghế sau, Văn Sơn Ý mở cửa xe bước vào.Không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở.Văn Sơn Ý cởi một chiếc cúc áo, rồi hạ cửa kính xe, nhìn chiếc xe lướt đi trên đại lộ ven biển, Hạng Tư Gia đang úi dụi bên cửa sổ hưng phấn chụp ảnh, dù không dám phát ra tiếng động nào.Nàng cũng muốn quay lại tuổi mười bảy vô tư vô lo, nỗi lo lớn nhất chỉ là thi đại học, chỉ cần cắm đầu vào học là xong.Không ai nói cho nàng biết, cuộc đời nàng chỉ vừa mới bắt đầu, những phiền não của thế giới người lớn cũng chỉ là khởi đầu, sau này còn vô vàn cay đắng đang chờ đợi nàng.Hạng Tư Gia đã tích trữ một đống ảnh, lặng lẽ đóng cửa sổ xe lại.Sau khi đến sân bay, vì đến quá sớm, cô nhóc có lẽ đã mất trí, vậy mà lại chủ động bắt chuyện với bà chủ, và vô tư nói ra một câu can đảm nhất từ trước đến nay."Cô Văn, cô có nói với người yêu khi nào cô về chưa?" Người yêu kia cũng là chủ của mình mà.Văn Sơn Ý ủ rũ ngước mắt lên liếc cô nhóc một cái.Hạng Tư Gia câm như hến, đổi lại được một ngày im lặng.Văn Sơn Ý đã nói với Khương Thanh Đại là về trong hai ngày này, nhưng không nói cụ thể là ngày nào, càng không đưa số hiệu chuyến bay.Khương Thanh Đại cũng không hỏi, chắc là đang đợi nàng hết giận.Văn Sơn Ý:【 Số hiệu chuyến bay CAXXXX, chuyến bay hôm nay 】Khương Thanh Đại:【 Đã nhận 】Khương Thanh Đại trả lời ngay lập tức:【 Mình muốn đến đón cậu, được không? 】