[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 31




"Nước của mình ngon lắm sao?"


Khương Thanh Đại là kiểu người rất thích tạo bất ngờ cho người khác, đặc biệt là cho Văn Sơn Ý.

Thời đại học, cô từng một mình chạy lên Bắc Kinh tìm Văn Sơn Ý, thường chẳng thèm báo trước tiếng nào mà cứ thế xuất hiện. Nhưng vì Văn Sơn Ý vừa bận học vừa làm thêm, nên cô cũng không ít lần tới nơi mà chẳng gặp được người.

Dù vậy, vẫn không biết mệt.

Chỉ cần khiến đối phương bất ngờ được một lần thôi, với Khương Thanh Đại, đã là chuyện đáng giá rồi, một lần có thể khiến cô vui suốt cả tháng.

Nhìn thấy dáng vẻ ngỡ ngàng không tin nổi của đối phương, người vốn luôn điềm tĩnh kiệm lời ấy cũng không kìm được, kích động tới mức chạy lại ôm chầm lấy cô, siết chặt đến nỗi đôi chân cô rời khỏi mặt đất.

Trái tim Khương Thanh Đại cũng theo đó mà rời khỏi mặt đất, bay lên cao, thật cao.

Cô vẫn nhớ có một lần, chẳng phải lễ tết gì, cũng chẳng phải kỳ nghỉ dài, chỉ là một cuối tuần rất đỗi bình thường thôi, loại cuối tuần mà hôm trước hôm sau đều có tiết học.

Ngày hôm ấy, Văn Sơn Ý vừa đi dạy kèm về, định đặt đồ xuống rồi buổi tối lại ra thư viện tự học.

Cô ấy vừa đẩy cửa phòng ký túc xá ra thì đứng khựng lại ngay tại chỗ.

Trước bàn học của mình, một dáng người quen thuộc đang ngồi đó, Khương Thanh Đại đang ở cách nàng cả ngàn dặm, lại đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng.

"Surprise~"

Khương Thanh Đại đứng dậy, dang hai tay ra, nụ cười rạng rỡ, sáng đến mức gần như chói mắt.

Văn Sơn Ý không dám chớp mắt, chậm rãi bước tới trước mặt cô, rồi vùi mình vào vòng tay mềm mại ấy.

Và cũng chạm vào làn da thật sự.

Văn Sơn Ý kéo cô ngồi xuống chiếc ghế, trong mắt vẫn còn vương chút khó tin: "Cậu tới đây làm gì thế? Không phải đi cùng thầy lên Bắc Kinh có việc sao?"

Trường của họ tuy không thuộc nhóm 985 hay 211, nhưng khoa gốm sứ lại nổi tiếng nhất nước, quy tụ vô số bậc thầy, thậm chí có cả mấy người là nghệ nhân phi vật thể quốc gia. Thường xuyên có các dự án hợp tác, trao đổi với Bắc Kinh.

Văn Sơn Ý nghĩ rằng lần này Khương Thanh Đại chắc theo thầy đến tham gia dự án gì đó.

Khương Thanh Đại đáp nhẹ: "Không có việc gì cả."

Văn Sơn Ý không hiểu: "Không có việc gì mà tự dưng chạy tới đây làm gì? Cũng chẳng phải lễ tết gì."

Khương Thanh Đại im lặng mấy giây, rồi nói: "Chẳng lẽ mình không thể chỉ vì nhớ cậu mà đến sao?"

Trái tim từng bị Văn Sơn Ý giấu kỹ dưới lớp đất lạnh, trong khoảnh khắc ấy, như cứng đầu trồi lên một mầm non mới.

Khương Thanh Đại quay đầu đi: "Cậu không hoan nghênh mình thì mình về vậy."

Văn Sơn Ý vội nắm lấy tay cô khi cô vừa đứng dậy, kéo cô ngồi xuống, rồi để Khương Thanh Đại ngồi hẳn lên đùi mình.

Khương Thanh Đại hiếm khi ngồi như vậy, nhưng bất ngờ thay, cảm giác lại không tệ chút nào.

Thế là cô cứ thế ngồi trên đùi Văn Sơn Ý, vân vê lọn tóc dài rủ xuống vai đối phương, làm bộ nói: "Không phải cậu bảo không hoan nghênh mình sao?"

"Hoan nghênh chứ." Giọng Văn Sơn Ý khàn khàn, thấp và trầm.

Khương Thanh Đại nghe mà tai ngưa ngứa, tim cũng mềm đi.

Rồi cô cảm giác được bàn tay mình, bàn tay đang nghịch tóc người kia bị giữ lại, mu bàn tay áp lên môi Văn Sơn Ý.

Hơi ấm từ đôi môi ấy truyền sang.

Tựa như một nụ hôn... mà lại không hẳn là nụ hôn.

Chỉ biết rằng môi cô ấy thật mềm, đó là sự thật.

Khương Thanh Đại tò mò, định chạm thêm lần nữa, thì cửa phòng ký túc đột nhiên vang lên.

Bạn cùng phòng của Văn Sơn Ý trở về.

Cửa vừa mở, người kia lập tức lùi một bước rất mượt mà, miệng nói: "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Chính cô bạn này là người khi nãy mở cửa cho Khương Thanh Đại vào. Ai ngờ chỉ ra ngoài một lát, quay lại thì ký túc xá đã không còn chỗ cho mình nữa.

Thế là trong ký túc xá, giờ chỉ còn lại mình cô bạn dị tính, thiểu số còn sót lại.

Khương Thanh Đại từ trên đùi Văn Sơn Ý đứng dậy, hỏi: "Cô ấy sao thế?"

"Không sao đâu." Văn Sơn Ý đích thân ra cửa, mời bạn cùng phòng vào, còn cẩn thận giải thích rõ, là đừng hiểu lầm.

Cô bạn dị tính chỉ nhướng mày: "Ờ ờ, bọn con gái tụi mình vẫn hay như thế mà, tin hay không tùy cậu."

Nhưng dù miệng nói thế, cô bạn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, từng sống cùng một cặp đôi nữ trước đây, nên đã sớm nhìn quen cảnh này. Tỏ ra bình tĩnh như không, còn nhiệt tình giới thiệu cho Khương Thanh Đại mấy món ngon trong căn-tin, bảo Văn Sơn Ý dẫn cô đi ăn.

Cô nàng còn hào phóng cho Khương Thanh Đại mượn thẻ sinh viên để buổi tối tiện vào thư viện "tự học" cùng Văn Sơn Ý, thực ra là hẹn hò.

Bản thân thì muốn ở lại ký túc xá, yên tĩnh mà ngộ lại cuộc đời.

Tối đó, Khương Thanh Đại ngủ lại trong phòng Văn Sơn Ý. Hai người nằm chung trên một chiếc giường nhỏ chưa đến một mét, Khương Thanh Đại bên trái dựa sát tường, còn bên phải lại dán chặt vào cơ thể Văn Sơn Ý.

Khương Thanh Đại ngẩng đầu nhìn chiếc giường trống đối diện, hỏi: "Còn hai bạn cùng phòng kia của cậu đâu?"

Văn Sơn Ý đáp: "Ra ngoài có việc rồi."

Thực ra là đi thuê phòng rồi.

Khương Thanh Đại nghiêng đầu, nhìn kỹ: "Sao mặt cậu đỏ thế?"

Văn Sơn Ý: "Mình chỉ thấy hơi nóng thôi."

Khương Thanh Đại lùi ra một chút, nhưng chỉ là từ 'sát vào' chuyển thành 'vẫn dính lấy nhau'.

Năm hai đại học, Văn Sơn Ý còn chưa từng xem qua phim người lớn, chỉ ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên người cô gái bên cạnh cũng đã khiến tim đập loạn, không tự chủ mà muốn lại gần, muốn chạm vào.

Còn Khương Thanh Đại thì khỏi nói, trước giờ đã từng nghĩ, nếu có thể mọc rễ sống trên người Văn Sơn Ý, chắc cô cũng cam lòng.

Không biết từ khi nào, hai người lại quay mặt về phía nhau, bốn mắt giao nhau trong khoảng cách gần đến mức nghe được cả nhịp thở.

Văn Sơn Ý nuốt nước bọt.

Khương Thanh Đại nhìn sâu vào mắt cô ấy, mượn ánh trăng mà lặng lẽ đếm từng sợi mi của Văn Sơn Ý.

Lưng Văn Sơn Ý thấm một lớp mồ hôi mỏng, chiếc giường kêu "kẽo kẹt" một tiếng. Nàng chống nửa người dậy, nhẹ nhàng đặt lên má người kia một nụ hôn.

"Ngủ ngon." Nàng nói bằng giọng thì thầm.

"Ngủ ngon." Khương Thanh Đại cũng đáp lại bằng một hơi thở mềm mại, rồi vùi mặt vào hõm cổ nàng, cọ cọ vào làn da mát lạnh nơi xương quai xanh.

Văn Sơn Ý vòng tay ôm lấy cô, trong cơn nóng bức mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê.

Bất chợt, Khương Thanh Đại ngẩng đầu khỏi cổ nàng, bất ngờ hôn lên cằm một cái, sau đó lại rúc vào ngực nàng, không động đậy nữa. Rất nhanh, hơi thở đều đặn vang lên, thật sự đã ngủ rồi.

Chiều chủ nhật, Khương Thanh Đại lại phải lên tàu đêm quay về. Thứ hai cô còn có tiết.

Đúng như cô nói, chỉ là nhớ cô ấy, cho nên vượt ngàn cây số tới đây, ở cùng chưa đầy hai mươi bốn tiếng, rồi lại vội vã quay về.

Khương Thanh Đại không thể thường xuyên xuất hiện trong ký túc xá của cô ấy, bởi vì số tiền sinh hoạt tiết kiệm được trong một học kỳ, chỉ đủ cho cô tạo nên một lần bất ngờ duy nhất.

Sau khi trở về Linh Châu, cô có thể nhớ mãi trong một tháng, còn đối với Văn Sơn Ý, đó lại là một giấc mơ đẹp đáng để khắc ghi suốt đời.

Đó là quãng thời gian nàng và Khương Thanh Đại ở bên nhau, gần như chạm đến ảo giác của tình yêu.

Nàng từng nghĩ rằng hai người đang yêu nhau, nhưng sự thật lại không phải vậy.

. . .

Cho đến tận bây giờ, Khương Thanh Đại vẫn thích thỉnh thoảng tạo bất ngờ cho cô ấy.

Lén chạy đến tìm người ta mà không báo trước, chuyện như vậy Khương Thanh Đại mãi cũng chẳng thấy chán.

Ngay khi Khương Thanh Đại gửi câu "Đại luật sư Văn hôm nay diễn thuyết có quá giờ không", Văn Sơn Ý liền ngẩng đầu, ánh mắt đảo quanh nhà ăn tìm kiếm bóng dáng cô.

Quả nhiên, ở sau một cột tròn, là Khương Thanh Đại đang cúi đầu nhắn tin, dáng vẻ lén lút.

"Thanh Đại."

Người phụ nữ đứng trước mặt cô, mỉm cười dịu dàng, trên người là bộ vest xanh xám nhạt, quần cùng màu, thấp thoáng có thể thấy chiếc áo lụa bên trong ôm lấy đường cong eo thon.

"Bị cậu phát hiện rồi."

Khương Thanh Đại cầm điện thoại trong tay, rồi vòng một tay ôm lấy cái eo mảnh mai của Văn Sơn Ý.

Ôm người ta ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, chẳng hề quan tâm ánh mắt xung quanh.

Nhưng Văn Sơn Ý lại thích như thế. Vì vậy, nàng đưa tay vuốt mái tóc dài của người phụ nữ, giọng dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Khoảnh khắc ấy, nàng lại trở về với ảo giác của mối tình cũ.

Chính vì biết rõ chỉ là ảo giác, nên nàng càng có thể buông lỏng bản thân, mặc sức đắm chìm, mà không cần ôm lấy bất kỳ hy vọng thật nào.

Khương Thanh Đại: "Chưa, mình đến tìm cậu ăn cơm đây."

Văn Sơn Ý nắm tay cô quay lại bàn, đưa thẻ cho cô rồi nói: "Cậu đi lấy thức ăn đi, để túi ở đây, mình trông cho."

"Được."

Trong lúc hai người đang ăn, có một sinh viên từng tham dự buổi hội thảo sáng nay đi ngang qua.

"Chào luật sư Văn."

Cô sinh viên cất lời chào, ánh mắt tò mò dừng lại nơi Khương Thanh Đại, rồi ngập ngừng hỏi: "Vị này là... của cô...?"

Văn Sơn Ý chỉ liếc nhẹ qua, giọng thản nhiên: "Ăn cơm cho đàng hoàng đi."

"Dạ em biết rồi, luật sư Văn."

Cô sinh viên cười gượng, vội vàng rời đi.

Khương Thanh Đại bật cười: "Sao cậu không trả lời em ấy? Nhìn tội lắm đó, chắc tim cô bé sắp vỡ rồi đó."

Văn Sơn Ý ngẩng lên, hỏi lại: "Giữa chúng ta là quan hệ gì?"

Khương Thanh Đại chớp mắt một cái, có chút lúng túng, rồi nói nhanh: "Tất nhiên là bạn tốt rồi."

Văn Sơn Ý cúi đầu, tiếp tục gắp hết gừng trong đĩa của cô ra ngoài, giọng nhạt nhẽo: "Không cần giải thích với người không liên quan."

"Ò..."

Văn Sơn Ý gắp hết gừng tỏi ra ngoài, yên lặng ngồi đối diện nhìn Khương Thanh Đại ăn. Đợi cô ăn gần xong mới đặt đũa xuống, nói: "Lát nữa mình đưa cậu về nhé?"

Khương Thanh Đại nhận tờ giấy ăn mềm mại người kia đưa, chấm lên khóe môi.

"Không cần đâu, lát nữa mình còn phải nói chuyện với bên thầu về việc sửa sang."

"Lúc mấy giờ?"

Khương Thanh Đại giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Hai giờ chiều, còn khoảng một tiếng nữa. Mình đi dạo quanh trường một chút rồi gọi xe qua đó."

Văn Sơn Ý im lặng không nói gì.

Khương Thanh Đại nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Văn Sơn Ý chỉ đáp: "Không có gì." Rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạng Tư Gia:【 Cuộc họp chiều nay dời lại, cụ thể chờ chị về văn phòng sẽ nói sau 】

Hạng Tư Gia trả lời ngay:【 Được ạ, luật sư Văn, em ở văn phòng cả ngày, tối cũng có mặt 】

Văn Sơn Ý ngẩng đầu lên: "Để mình đưa cậu qua đó. Nếu phải ký hợp đồng, mình xem giúp cho."

Khương Thanh Đại theo thói quen liền từ chối: "Mình tự đi được rồi, không nên làm phiền cậu quá..."

Chết tiệt, sao lại dùng chữ "phiền" chứ.

Cô len lén quan sát sắc mặt Văn Sơn Ý, thấy đối phương dường như không giận, nhưng tâm tư của cô ấy, giờ cô đã không còn nắm bắt nổi nữa. Vì thế vẫn nên là nói xin lỗi: "Mình xin lỗi."

Văn Sơn Ý: "Ừ."

Nghẹn lại nơi lồng ngực.

Chỉ có mình nàng mắc kẹt trong mối tình không có lối ra này, đến nỗi nàng cũng không còn dám chắc, liệu mình còn là người mà đối phương yêu nhất hay không —— dù không bàn đến chuyện tình cảm.

Khương Thanh Đại đối với nàng, đã trở nên xa cách.

Cô vẫn cảm nhận được khí áp thấp quanh người Văn Sơn Ý, nên hỏi thăm đôi chút về buổi diễn thuyết sáng nay, nhưng Văn Sơn Ý chỉ đáp qua loa, rõ ràng chẳng có tâm trạng mà nói.

Khi lái xe đưa cô đến chỗ hẹn, trước khi động cơ khởi động, Khương Thanh Đại đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Văn Sơn Ý đang đặt trên bệ trung tâm.

Khương Thanh Đại nói: "Thật ra mình định nói với cậu rồi, sáng nghe cậu kể lịch trình hôm nay, mình chỉ không muốn làm xáo trộn kế hoạch của cậu thôi."

Văn Sơn Ý nhìn thẳng phía trước: "Cậu ở nhà mình, chẳng phải cũng là đang làm xáo trộn cuộc sống của mình sao?"

Sắc mặt Khương Thanh Đại chợt tái đi.

Văn Sơn Ý tiếp lời: "Đã có thể tùy ý can thiệp vào cuộc sống của mình, thì sao lại tính toán từng chút chuyện nhỏ như thế?"

Mặt Khương Thanh Đại từ trắng chuyển sang đỏ.

Câu này nghe hình như không đúng lắm, nhưng... dường như cũng chẳng có gì sai.

Tóm lại, nhiệt độ trên gương mặt cô vẫn không hạ xuống nổi, chỉ nói một câu nhỏ như muỗi: "Mình biết rồi."

Văn Sơn Ý: "Dù mình có rảnh hay không, mình muốn có quyền được biết mọi chuyện liên quan đến cậu, được không?"

Khương Thanh Đại bị khí thế trong giọng nói ấy ép đến khó thở, cô biết rõ, chính nhịp tim rối loạn của mình mới là nguyên nhân thật sự.

Văn Sơn Ý nghiêng người, xoay đầu sang nhìn cô.

Khương Thanh Đại chậm rãi, nghiêm túc gật đầu: "Được."

Văn Sơn Ý đưa tay lên, nhẹ vuốt má cô, hơi ấm từ đầu ngón tay như truyền đi tâm trạng của chủ nhân.

Văn Sơn Ý nở nụ cười có chút trêu đùa: "Mặt cậu nóng thật đấy, có cần hạ nhiệt một chút không?"

Khương Thanh Đại cố giữ vẻ bình tĩnh: "Hạ thấp đi, trong xe hơi nóng quá."

Người phụ nữ bật cười khẽ.

Khương Thanh Đại nhìn bàn tay cô ấy rời khỏi gương mặt mình, chuyển sang điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh, rồi khởi động xe, không nói thêm lời nào khiến tim cô lại đập loạn.

—— Mình muốn có quyền được biết mọi chuyện liên quan đến cậu.

Khương Thanh Đại quay mặt về phía cửa sổ, trong ánh phản chiếu trên tấm kính xe, cô nhìn thấy gương mặt mình đang không cách nào khống chế nổi cảm xúc.

Cô nhấm nháp lại câu nói đó nhiều lần, tự mình lược bỏ đầu cuối, cô đúc rút nó thành bốn chữ.

—— Mình rất muốn cậu.

Khương Thanh Đại nhắm mắt lại, ngả người ra ghế, chậm rãi "qua đời" trong im lặng.

Một lúc sau, cô đột nhiên "sống lại", mở điện thoại, nhấn vào ghi chú có khóa:

Ngày x tháng x năm x, cô ấy nói với tôi:【 Mình rất muốn... cậu... 】

Khương Thanh Đại gõ từng chữ một, sau đó ẩn ghi chú trở lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Cô vốn chẳng hay viết ghi chú, nhưng từ khi nhận ra mình thích Văn Sơn Ý, nỗi đau và sự ngọt ngào cứ đan xen mà tồn tại. Cô từng nghĩ sẽ từ bỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, chỉ cần một giây thôi, tình cảm lại trào dâng như chưa từng nguôi.

Hai năm trước, khi từ Bắc Kinh trở về trong tình trạng hồn phách tản mát, cô đã tự nhủ phải dứt bỏ tình yêu ấy, cùng lúc đó, những dòng ghi chú cũng bị niêm phong lại.

Những năm tháng cô rung động vì cô ấy, dù viết ra chỉ là vài hàng ngắn ngủi, nhưng lại chất chứa vô số đêm dài giằng xé một mình.

*

Văn Sơn Ý đi cùng Khương Thanh Đại đến gặp người quản lý công trình.

Đối phương là người Linh Châu, hai người đồng hương nói chuyện liền trở nên thân thiết hẳn, Khương Thanh Đại lấy từng tờ bản thiết kế trong túi ra cho đối phương xem, xác nhận xem chị ấy có hiểu được ý đồ thiết kế của mình không, chứ không phải kiểu đội thi công thích tùy tiện sửa đổi cho "có sáng tạo".

Người phụ nữ trung niên tóc ngắn liên tục gật đầu: "Được đó, rất ổn, đến lúc đó chị sẽ đích thân dẫn đội tới giúp bà chủ thi công."

Khương Thanh Đại nói chuyện xong cũng khá hài lòng, trong lòng lại một lần nữa cảm ơn Lộ Lộ.

Cô hỏi Văn Sơn Ý ngày mai có rảnh không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì quay sang nói với người quản lý công trình: "Vậy mai chúng ta ký hợp đồng nhé?"

Người phụ nữ lấy từ trong chiếc cặp công văn đen cũ ra một xấp giấy A4 in sẵn.

Hợp đồng thi công khá đơn giản, chủ yếu xác nhận thời điểm thanh toán từng khoản, phần tiền cuối phải chờ sau khi nghiệm thu, cùng tiến độ và các điều khoản vi phạm. Văn Sơn Ý xem qua rồi gật đầu.

Khương Thanh Đại ký tên mình vào phần "Bên A".

Người phụ nữ tóc ngắn cũng phóng khoáng ký một chữ ký to tướng, nguệch ngoạc: Đỗ Diễm.

"Nhờ chị cả rồi, chị Đỗ."

"Không có gì, bạn bè giới thiệu đến đều là bạn mà." Chị Đỗ sảng khoái cất hợp đồng vào cặp, nói nhanh như gió: "Chị còn phải về công trình, một tuần sau sẽ tới chỗ em nhé."

"Gặp lại sau ——"

Khương Thanh Đại còn chưa nói xong, cửa phòng trà đã khép lại trong tiếng lay nhẹ.

Cô xác định được đội thi công, trong lòng như trút được một gánh nặng, bước đầu mở tiệm coi như đã đi đúng hướng. Hai tối tới cô sẽ cùng Đỗ Diễm chốt lại bản thiết kế cuối cùng, còn giấy phép thi công cũng cần mất một tuần để làm.

Vừa khớp hoàn hảo với tiến độ của đội thi công.

Khương Thanh Đại thở ra một hơi, đưa tay định cầm tách trà trước mặt, ai ngờ lại hụt.

Quay sang nhìn, thấy Văn Sơn Ý đang thảnh thơi cầm chính tách trà của cô, hai ngón tay xoay nhẹ, viền tách còn in rõ một vòng dấu son môi.

Khương Thanh Đại: "..."

Văn Sơn Ý thấy vậy liền đưa tách lại cho cô, nói: "Cậu còn muốn uống không?"

"....."

Thế này thì cô biết uống kiểu gì đây.

Đúng lúc tách trà của Văn Sơn Ý đang trống, Khương Thanh Đại đưa tay với qua, cầm lấy tách đó, giả vờ như không nhìn thấy dấu son nhạt trên miệng tách, đổi hướng rồi nhấp một ngụm trà xanh, vị đắng thoảng qua, rồi ngọt dần nơi đầu lưỡi.

Văn Sơn Ý chống cằm, nhìn cô khẽ mím môi, cổ họng trắng ngần khẽ chuyển động theo nhịp nuốt, một vẻ gợi cảm vô thức.

Cố nhịn lại cái thôi thúc muốn nuốt cùng đối phương, hỏi: "Nước của mình ngon lắm sao?"

Khương Thanh Đại chớp mắt, cẩn thận nhấp thêm một ngụm nữa.

"Nước của cậu ngọt hơn." Cô nói.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sơn Ý: Tối nay về phải dùng đồ chơi nhỏ thôi :)

Mọi người: Xin hỏi có thể phát trực tiếp không vậy?

Chương trước Chương tiếp
Loading...