Thổi hơi vào nốt ruồi sau gáy cô ấy
Văn Sơn Ý chưa từng nghe Khương Thanh Đại nhắc đến chuyện sẽ sang Hải Lăng mở tiệm. Nghe giọng điệu của mẹ Khương thì dường như mọi thứ đã định xong, vậy mà đến tận bây giờ nàng mới biết, hơn nữa còn chẳng phải do Khương Thanh Đại tự nói với mình!
Khương Thanh Đại: "Ừm."
Văn Sơn Ý: "Tại sao không nói với mình?"
Khương Thanh Đại im lặng.
Văn Sơn Ý: "Chuyện này Lộ Lộ biết không?"
Khương Thanh Đại: "... Biết."
Văn Sơn Ý: "Thế tức là bây giờ cậu với cô ấy thân hơn rồi đúng không? Vậy mình là gì?"
Khương Thanh Đại nhanh tay ôm chặt lấy bóng lưng đang muốn rời đi, hai cánh tay siết chặt vòng eo cô ấy từ phía sau, khẩn thiết nói: "Nghe mình giải thích."
Văn Sơn Ý xoay người lại, nhìn thẳng vào cô: "Được, cậu giải thích đi."
Khương Thanh Đại mấp máy môi, nhưng dưới ánh mắt của Văn Sơn Ý lại lần nữa rơi vào trầm mặc thật dài.
Văn Sơn Ý đã rời xa quá lâu. Hai người tách biệt hai nơi suốt mười năm, từ những thiếu nữ non nớt nay đều đã trưởng thành thành người lớn.
Trong suốt những năm tháng ấy, họ tham dự vào cuộc đời của nhau quá ít ỏi. Thời đại học còn đỡ, nỗi phiền muộn trong tháp ngà phần lớn giống nhau, thầy cô ra sao, bạn học thế nào, môn tự chọn lại không đăng ký được, hệ thống giáo vụ thì tệ hại. Năm nay kỳ nghỉ lại bị rút ngắn, vé tàu về quê ăn Tết thì khó khăn lắm mới mua được.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai đều gặp phải không ít khó khăn trong công việc, chịu nhiều ấm ức chẳng thể kể hết. Họ ngầm hiểu với nhau, chọn cách báo hỷ không báo sầu.
Tình yêu là đặt người kia lên trước chính mình. Có nói ra thì cũng chẳng giúp gì cho đối phương, chỉ khiến lo lắng thêm, mất ăn mất ngủ mà thôi. Giữa hơn ngàn cây số, núi cao sông dài ngăn cách, thà giấu đi còn hơn. Chỉ cần người mình để tâm được sống yên ổn, vui vẻ, thế là đủ.
Văn Sơn Ý trở về rồi, nhưng kiểu cách suy nghĩ vốn có giữa họ vẫn không thay đổi.
Bề ngoài thì gần gũi, nhưng khoảng cách âm thầm vẫn chắn giữa hai người.
Văn Sơn Ý cũng vậy.
Rõ ràng ở Hải Lăng đã có nhà thuê ổn định, nhưng mỗi lần gặp gỡ hẹn hò lại rất ít khi mời Khương Thanh Đại đến. Đó là lãnh địa riêng tư của nàng sau khi trưởng thành. Nàng không chủ động, Khương Thanh Đại cũng sẽ không mặt dày đòi đến. Chỉ có vài lần hiếm hoi, và ngay cả khi đó, Khương Thanh Đại cũng dè dặt, cẩn thận, sợ đánh động, sợ làm sứt mẻ tình cảm kéo dài từ thuở thiếu niên.
Trong chuyện này, Khương Thanh Đại còn chẳng bằng Sa Bạch Lộ. Cô nàng sớm đã dùng diện mạo chân thật của một người trưởng thành để đối đãi, đi đến nhà Văn Sơn Ý còn nhiều hơn Khương Thanh Đại. Thế nên hơn Khương Thanh Đại thấy chua xót cả hai đầu, cũng chẳng có gì lạ.
Phần lớn thời gian, cách hai người hành động vẫn là sao chép dáng vẻ thời đi học.
Ngây ngô, cãi vặt, nhắc về tuổi trẻ.
Nhưng thoáng chốc, thế giới người lớn lại vén một góc màn che, phơi ra ranh giới lạnh lẽo trước mặt họ.
Khương Thanh Đại muốn bước qua ranh giới ấy.
Cô không chỉ muốn dừng lại ở quá khứ. Cô còn muốn có hiện tại, và cả tương lai nữa, nếu Văn Sơn Ý cũng bằng lòng.
Khương Thanh Đại cúi đầu, giọng thành khẩn dịu dàng.
"Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa. Mình đã xem qua một chỗ, nhưng vẫn chưa quyết định. Đợi lúc nào cậu rảnh, chúng ta cùng đi xem, được không?"
"Được."
Khương Thanh Đại thở phào nhẹ nhõm. Dù trong lòng biết chắc Văn Sơn Ý sẽ không từ chối, nhưng vẫn vì câu trả lời ấy mà thấy tim khẽ rộn ràng. Niềm vui nhỏ nhoi, chỉ dám cất kín trong lòng.
Văn Sơn Ý nói đồng ý rồi.
"Cậu không giận mình nữa à?"
"Vốn dĩ đã chẳng có giận gì."
Tay Khương Thanh Đại vẫn còn vòng chặt lấy eo nàng, mặt lại gối lên vai, trong tầm mắt là nốt ruồi nhỏ mờ nhạt nơi sau gáy Văn Sơn Ý.
Khương Thanh Đại nghiêng người, thong thả thổi một luồng khí nhè nhẹ vào nốt ruồi ấy: "Vậy sao nãy chạy đi?"
Toàn thân Văn Sơn Ý tê rần.
"Ưm... buông ra."
"Vừa rồi cậu chẳng phải còn khỏe lắm sao? Tự mình thoát ra đi."
Khương Thanh Đại còn chưa kịp nói ra câu kinh điển "có hét to đến rách họng cũng vô ích", thì Văn Sơn Ý đã nghiến răng tung tuyệt chiêu ba chữ: "Khương, Thanh, Đại!"
Khương Thanh Đại lập tức đầu hàng, giơ hai tay chịu trói.
"Mình sai rồi."
Văn Sơn Ý liền bật dậy, giống hệt một con mèo bị giẫm phải đuôi, hốt hoảng chạy khỏi phòng Thanh Đại.
"..."
Khương Thanh Đại vội đuổi theo, chỉ kịp thấy cánh cửa thư phòng bị đóng sầm lại, còn bên tai vang lên tiếng "rầm" nặng nề.
Cô bước đến gần, áp sát vào cửa: "Ngủ ngon nhé, chị."
Trong thư phòng cách một cánh cửa, Văn Sơn Ý tựa lưng vào tấm gỗ, giơ tay che lấy sau gáy đang nóng rực. Giọng Khương Thanh Đại xuyên qua ván cửa truyền vào tai, khiến làn nhiệt vừa được nàng đè nén lại cuồn cuộn lan rộng.
Từ má, vành tai, cho đến cả người đều bị bao phủ bởi hơi nóng.
Khương Thanh Đại nghiêng tai nghe một lúc không thấy động tĩnh gì, đành ngượng ngùng quay về phòng.
Lần này đúng là chọc Văn Sơn Ý giận thật rồi.
Đã lâu lắm rồi mới lại thấy cô ấy vừa thẹn vừa giận đến thế, trời trời, dễ thương quá à.
Khương Thanh Đại duỗi người, nằm ngửa trên chiếc giường mét rưỡi của mình, trong thoáng chốc lại thấy nhớ những ngày cấp ba hai đứa từng nằm chung. Rồi cô tự thuyết phục mình, ai rồi cũng lớn, ai cũng cần có không gian riêng.
Đặc biệt là Văn Sơn Ý, vừa từ thành phố lớn trở về, nhất định càng chú trọng đến sự riêng tư và độc lập.
Thôi thì, không ngủ chung giường... hai người vẫn có thể ở bên nhau mà.
Đợi sau này cô dọn tới Hải Lăng, thuê căn hộ ngay trong khu của Văn Sơn Ý, sáng tối gặp nhau, cùng ăn cơm, cùng đi làm, cùng tan ca, Khương Thanh Đại nghĩ đến thôi đã bật cười sung sướng.
À đúng rồi, còn có Sa Bạch Lộ nữa. Ba người, sẽ chẳng bao giờ tách rời.
Mỉm cười đầy mặt, cô khép mắt lại, chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn WeChat của Văn Sơn Ý bật sáng.
【 Ngủ ngon 】
Khương Thanh Đại trở mình nằm sấp, đôi mắt trợn tròn như hai đồng xu, gõ lại ngay:【 Ngủ ngon 】
Rõ ràng Văn Sơn Ý chưa tính ngủ, trạng thái "đang nhập" lấp ló mười mấy giây rồi hiện ra:【 Xin lỗi, vừa rồi không nên giận cậu 】
【 Chẳng phải cậu nói không giận sao? Gạt mất tình cảm trong sáng của mình rồi 】
【 ... 】
【 Mình biết mà, cậu ngại thôi [đắc ý] 】
Văn Sơn Ý không muốn dây dưa với cô nữa.
Khương Thanh Đại vội vàng rút lại dòng tin vừa gửi, chỉnh lại tư thế ngay ngắn, nhập chữ nghiêm túc.
Khương Thanh Đại:【 Xin chờ chỉ thị từ lãnh đạo! 】
Văn Sơn Ý:【 Tuần sau, chiều thứ ba, năm, sáu mình rảnh, có thể đi xem mặt bằng với cậu. Hoặc chủ nhật cả ngày. Nhưng nhớ báo trước ít nhất một hôm. 】
Khương Thanh Đại:【 Được, khi nào chốt thời gian mình sẽ hẹn cậu 】
Văn Sơn Ý:【 Ngủ đây, chúc ngủ ngon 】
Khương Thanh Đại:【 Ngủ ngon [hôn hôn] 】
Văn Sơn Ý:【 . 】
Khương Thanh Đại ôm khư khư chiếc điện thoại, chu môi hôn vào khoảng không rồi chui rúc vào chăn.
Tách.
Đèn trong phòng ngủ vụt tắt.
Phòng làm việc.
Văn Sơn Ý ngồi dậy, gỡ bỏ lớp ràng buộc cuối cùng trên cơ thể, để lớp vải cotton mỏng manh của chiếc đồ ngủ áp sát lên da thịt, mềm mại lạ thường.
Ngay cả bộ đồ ngủ này cũng tiện tay lấy từ tủ quần áo của Khương Thanh Đại, thân mật đến mức chỉ còn thiếu chút nữa là mặc chung cả nội y.
Nàng nằm sấp xuống giường, mở lại khung chat, đọc đi đọc lại từ đầu tới cuối. Ánh mắt dừng lại thật lâu ở cái icon [hôn hôn] kia, mãi mới chịu rời đi.
Hình ảnh lúc nãy lại ập đến, trên giường, Khương Thanh Đại đè chặt lấy nàng, ngực kề sát, một tay giam cổ tay nàng trên gối, tay kia lướt dọc bên hông. Hơi thở đan xen, từng đợt nóng rực theo nhiệt độ cơ thể mà lan truyền...
Văn Sơn Ý khép mắt hồi tưởng, hô hấp dần nặng nề, cuối cùng đặt điện thoại xuống, tắt đèn.
*
Hồi cấp ba, mỗi lần ngủ lại nhà Khương Thanh Đại, nàng đều nằm chung giường với người ấy. Hai năm đầu đại học, mỗi kỳ nghỉ đông, nghỉ hè cũng chẳng ngoại lệ.
Đến năm ba, Văn Sơn Ý mới hoàn toàn ý thức được thứ tình cảm dành cho Khương Thanh Đại không còn giống như bạn bè. Dù ngay khi vừa nhận ra đã lập tức thất bại thảm hại, nhưng chính khoảnh khắc ấy lại khiến nàng đối diện thẳng thắn với bản thân.
Thì ra, mình trời sinh đã là người chỉ rung động với phụ nữ.
Thời học sinh, các cô gái đều thích bàn tán về trai đẹp, Khương Thanh Đại và Sa Bạch Lộc cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, hai người cũng thích ngắm gái đẹp, đối với cái đẹp thì bình đẳng tuyệt đối. Văn Sơn Ý dường như ngay từ đầu đã không mấy quan tâm đến nam giới; gương mặt phụ nữ, cơ thể phụ nữ mới khiến nàng bị cuốn hút.
Những cô bạn nữ chạy đến hỏi bài trong giờ nghỉ có thể nhận được nụ cười thân thiện, lời giải thích nhẹ nhàng từ nàng, còn các bạn nam thì chỉ nhận được quá trình tính toán khô khan, không chút cảm xúc.
Môi trường ở Bắc Kinh khác hẳn so với Linh Châu, đa dạng và cởi mở, phong trào chấp nhận mọi thứ được dung nạp. Văn Sơn Ý từng lướt qua một số hoạt động cộng đồng "cầu vồng", đi ngang cổng buổi hòa nhạc thấy nhiều người đeo vòng tay cầu vồng, vẫy cờ. Mười năm trước, dư luận chưa căng thẳng như bây giờ, nàng từng nghĩ rằng "love is love" sẽ lan khắp Trung Hoa.
Hai cô bạn cùng phòng thân thiết thường xuyên ôm ấp, đi lại song đôi, thích thì thầm vào tai nhau, tạo ra một không khí tinh tế mà người ngoài khó mà chen vào.
Văn Sơn Ý chỉ biết chuyện này khi nghe một bạn cùng phòng khác kể, hóa ra họ đang yêu nhau.
"..."
Nhiều người cùng tầng ký túc xá đều nhận ra, chỉ riêng Văn Sơn Ý mù tịt, vẫn nghĩ họ là bạn thân như nàng và Khương Thanh Đại.
Nếu bạn cùng phòng đang yêu nhau, vậy nàng và Khương Thanh Đại...
Khương Thanh Đại nghĩ gì về mối quan hệ của họ?
Một hôm, Văn Sơn Ý về sớm sau buổi tự học ở thư viện, mở cửa bằng chìa khóa, tình cờ bắt gặp hai bạn cùng phòng đang hôn nhau trong phòng.
Hai cô bạn hoảng hốt, không ngờ nàng lại xuất hiện bất ngờ.
Họ chỉnh lại quần áo, cô bạn cao hơn lịch sự xin lỗi: "Xin lỗi, Sơn Ý."
Văn Sơn Ý cũng thấy ngại, cú sốc trực diện lớn hơn tưởng tượng nhiều.
Nàng buột miệng hỏi một câu nghe có vẻ ngốc nghếch: "Các cậu... thật sự đang yêu nhau à?"
Cô bạn đáp: "Đúng. Mình là bạn gái của cô ấy."
Mình là bạn gái của cô ấy.
Đó là câu nói ngọt ngào nhất mà Văn Sơn Ý từng nghe trong đời.
Hoá ra, cũng chính là câu mà nàng muốn nói với Khương Thanh Đại, cũng là câu mà nàng muốn nghe Khương Thanh Đại nói với mình.
Văn Sơn Ý cười cong cả đôi mắt, xuất phát từ tận đáy lòng, chúc phúc sâu sắc cho họ: "Trăm năm hạnh phúc nhé."
Cô bạn cùng phòng thở phào như trút được gánh nặng, nói: "Mình vừa hồi hộp cả nửa ngày, sợ chết mất, cứ tưởng cậu sợ người đồng tính nên không dám nói."
Văn Sơn Ý xuất thân từ một thành phố nhỏ ở nội địa kinh tế chưa phát triển, dựa vào học hành thi đỗ vào Bắc Kinh. Lên đại học, nàng nhận ra hầu hết bạn học đều hiểu biết rộng, nhiều điều nàng chưa từng nghe, nhiều câu nàng không theo kịp. Ba cô bạn cùng phòng người Bắc đôi khi vô tình dùng từ tưởng là tiếng phổ thông nhưng thực ra là phương ngữ, ban đầu nàng chẳng hiểu gì.
Nàng như con vịt lạc vào đàn thiên nga, chỉ biết cắm đầu học chăm chỉ, quan hệ với lớp bạn cũng rất hời hợt. Đi sớm về muộn, gặp nhau trong phòng cũng ít, nên hiểu lầm đôi bên là điều khó tránh.
Sau khi biết sự thật, hai cô bạn cùng phòng yêu nhau vui vẻ mời Văn Sơn Ý cùng ăn một bữa trong ký túc xá.
Nhìn những cử chỉ thân mật của họ, góc nhìn của Văn Sơn Ý đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi đi ăn lẩu về, các bạn cùng phòng đều đã ngủ, Văn Sơn Ý nằm trên giường mà không ngủ được.
Rèm phía giường trên buông xuống, nàng nằm úp mặt vào tường, toàn thân căng cứng, nắm chặt một góc chăn.
Chiều hôm đó khi vào ký túc, thực ra nàng đã nhìn thấy tất cả.
Thấy hai cô bạn hôn nhau, quần áo hơi xộc xệch, một cô bạn đưa lưỡi vào miệng cô kia.
Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, cho đến khi khuôn mặt trong trí tưởng tượng được thay bằng mình và khuôn mặt Khương Thanh Đại.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:Phần dự đoán có thưởng: Tiểu Văn tỉnh ngộ từ năm hai đại học, đoán xem cô nàng thẳng nhất vũ trụ Khương Thanh Đại tỉnh ngộ từ lúc nào nào.