[ BHTT - editing ] Thiên Đạo Sư Ân - Thái Dương Khuẩn

Chương 13: Mười năm



Một ngày sau sinh thần của Bách Vô Ly, khi nàng đến lớp, Bách Mộc Cừ đã xuất sơn. Trước khi đi, nàng chỉ chào một tiếng với Thiên Tinh rồi lặng lẽ rời đi. Trong Thiên Đạo Cung, cũng chỉ có vài người biết được "trấn sơn thạch" của bọn họ lại ầm thầm ra ngoài du ngoạn.

Bách Vô Ly sau khi tan học liền vội vàng chạy vào sân. Lăng Nhi đang tưới nước cho mấy gốc linh thảo, thấy nàng trở về liền cất tiếng gọi:

"Vô Ly."

"Sư phụ..." Bách Vô Ly há miệng thở dốc, cũng không nói thêm được gì. Thông qua sắc mặt của Lăng Nhi, nàng đã hiểu, sư phụ đã rời đi rồi...

Hy vọng mong manh trong lòng tan biến, Bách Vô Ly lặng lẽ quay về phòng, ngồi lặng hồi lâu bên mép giường. Đến khi điều chỉnh lại tâm trạng, nàng mới bước ra ngoài.

Lăng Nhi nhìn bóng lưng nàng với vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói:

"Vô Ly, đừng lo lắng, đại nhân sẽ sớm quay lại thôi."

"Ừm..." Bách Vô Ly chỉ khẽ đáp.

"Sư tỷ, ta đến Bích Ngọc Đàm tu luyện."

"Ừ, đi sớm về sớm..." Lăng Nhi dõi theo bóng nàng dần khuất xa, khẽ thở dài. Trong quãng thời gian Bách Mộc Cừ không có ở đây, Bách Vô Ly vẫn giữ dáng vẻ như thường ngày, chỉ là thiếu đi vài phần sức sống mà một thiếu nữ nên có. Tiểu cô nương này rất hiểu chuyện, trọng ân nghĩa, luôn không ngừng nỗ lực để tiến bộ. Ở chung với nhau đã một năm, Lăng Nhi thực rất có cảm tình đối với Bách Vô Ly, cho nên không khỏi cảm thấy đau lòng cho nàng.

Những ngày tháng của Bách Vô Ly tại Thiên Đạo Cung trôi qua vô cùng đơn giản. Nàng hoặc tu luyện tại Chủ phong, hoặc đến tu luyện ở Lạc Nhật Phong, lúc nào cũng chỉ có một mình. Từ sau sinh thần, thái độ của Tang Diệc Thanh đối với nàng cũng dần tốt hơn. Trên đường đưa nàng đến Chủ phong, đôi khi nàng ta sẽ bắt chuyện vài câu. Dù Bách Vô Ly là người ít nói, tính cách lại lạnh nhạt, nhưng đôi khi Tang Diệc Thanh sẽ nói đến vài chuyện về Bách Mộc Cừ, liền khơi dậy hứng thú của Bách Vô Ly. Nhờ thế mà dần dà, cả hai trở nên ngày một thân thiết.

Bách Vô Ly đếm từng ngày, trông ngóng sư phụ trở về. Cuối cùng, vào một ngày tuyết lại rơi trắng xóa Lạc Nhật Phong, Bách Mộc Cừ đã trở lại. Khi ấy, Bách Vô Ly vừa tan học, còn đứng ngoài sân thì thoáng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong gió. Bách Vô Ly liền không kiềm được kích động mà vội vàng chạy vào nhà.

Đứng trước cửa, nàng bám lấy khung cửa, nhìn người đang ngồi ngay ngắn trong nhà thưởng rượu. Nàng hít sâu vài lần, cố gắng xác định rằng người trước mắt không phải là ảo giác do nàng quá nhớ nhung mà sinh ra. Mãi cho đến lúc từ phía sau vang lên giọng nói của Tang Diệc Thanh:

"Sư thúc tổ, người về rồi !"

Tang Diệc Thanh vui sướng, mũi chân khẽ điểm, thân hình đã nhẹ nhàng lướt vào trong nhà. Nàng lớn tiếng nói:

"Sư thúc tổ, lễ vật của ta đâu ?"

Bách Mộc Cừ mỉm cười, lấy từ trong nạp giới ra một chiếc vòng bạc. Nhìn kích thước, có lẽ là lắc tay. Ánh sáng chiếu lên chiếc vòng khiến nó lấp lánh rực rỡ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được linh khí đang lưu chuyển lượn quanh khắp chiếc vòng.

"Vật này gọi là Nhất Mai."

Tang Diệc Thanh nhận lấy chiếc lắc tay. Vật này như thể có sinh mệnh, nó tự mình quấn quanh ngón giữa của nàng. Khi toàn bộ vòng tay đã quấn lên, nó liền biến mất không dấu vết.

Tang Diệc Thanh từ từ mở to mắt, kinh ngạc thốt lên:

"Đây không phải là bảo vật của Lam Thương môn sao ? Không phải sư thúc tổ đi đoạt trân bảo của người ta đó chứ ?"

Bách Mộc Cừ đưa tay vỗ đầu Tang Diệc Thanh, nghiêm giọng mắng:

"Láo xược ! Cái này trước kia đã bị Ma đạo đoạt mất. Lần này tình cờ gặp lại, ta chỉ tiện tay lấy về. Khi trả lại Lam Thương Môn, bọn họ tự cảm thấy hổ thẹn vì không bảo vệ được bảo vật của tông môn nên đã tặng lại cho ta."

Tang Diệc Thanh xoa xoa đầu mình, dù Bách Mộc Cừ nói với vẻ nghiêm túc, nàng vẫn không hoàn toàn tin. Bảo khí, linh khí, thánh khí hay thần khí, mỗi loại đều được phân cấp thượng, trung, hạ, mà Nhất Mai chính là một thánh khí trung cấp, có thể xem như chí bảo của Lam Thương Môn.

Nhất Mai có khả năng phá giải huyễn thuật, đối với tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ, các loại thuật pháp như mê hoặc hay ngôn linh đều sẽ bị vô hiệu hóa. Nếu rơi vào nguy hiểm trong huyễn cảnh, nó cũng có thể giúp chủ nhân thoát thân. Với vai trò là một thánh khí phòng ngự, Nhất Mai xem như cũng có uy danh trong tu tiên giới, nếu không, nàng đã chẳng biết đến nó.

Dù Lam Thương Môn có cảm thấy hổ thẹn, cũng không thể dễ dàng từ bỏ một món thánh khí như vậy. Chắc chắn sư thúc tổ đã làm điều gì đó đặc biệt, nhưng bất kể thế nào...

Không hổ danh là sư thúc tổ !

Trong tu tiên giới, thánh khí không phải hiếm, nhưng vẫn vô cùng quý giá, đặc biệt là những món có năng lực đặc thù. Tại Thiên Đạo Cung có một nơi gọi là Luyện Khí Đường chuyên chế tác các loại pháp bảo. Cho nên trong tông môn cũng có một số thánh khí, nhưng chỉ những trưởng lão hoặc đệ tử Kim Đan kỳ cực kỳ xuất sắc mới được phép sử dụng.

Dù Tang Diệc Thanh được cưng chiều hết mực, nhưng Tang Thiên Nam lại rất nghiêm khắc trong việc này, chưa từng cho nàng một món pháp bảo vượt quá cấp linh khí để tự vệ.

Cho nên món lễ vật này quả thực là một báu vật khó tìm. Tang Diệc Thanh vui mừng không ngớt, hớn hở nói:

"Đa tạ sư thúc tổ !"

Bách Mộc Cừ khẽ gật đầu, nhắc nhở:

"Ừm, sau khi trở về nhớ nhận chủ."

"Còn nữa.. Thân mang trân bảo thì không được phô trương."

"Đệ tử đã biết, thưa sư thúc tổ !"

Trong tu tiên giới, chuyện giết người cướp bảo vật là điều không hiếm gặp, Tang Diệc Thanh đương nhiên hiểu rõ, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối không được phô trương của cải. Bằng không sẽ chỉ khiến người ganh ghét, dẫn đến họa sát thân.

Tang Diệc Thanh vui vẻ cáo từ, cùng với Cam Mạch Chi rời đi.

Bách Mộc Cừ quay lại nhìn, thấy Bách Vô Ly vẫn đứng yên lặng ở đó. Bách Mộc Cừ khẽ gọi:

"A Vô."

"A Vô sao không nói gì, thấy sư phụ về không vui sao?"

Bách Vô Ly nhẹ nhàng mím môi, đáp:

"Sư phụ đã đi hơn bảy tháng rồi... Sư phụ đã nói sẽ trở về sớm mà."

"A Vô, lại đây."

Bách Mộc Cừ đỡ lấy hai vai của Bách Vô Ly, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:

"A Vô có trách sư phụ không ?"

Bách Vô Ly cúi đầu, khẽ lẩm bẩm:

"Đồ nhi không trách sư phụ, chỉ là... đồ nhi có chút... nhớ sư phụ thôi."

"A Vô..."

"Vậy sau này, sư phụ sẽ lại đi sao ?"

Bách Mộc Cừ buông tay, chống lên đùi, nhẹ nhàng hít một hơi, gật đầu.

"Lăng nhi nói, trước đây mỗi lần sư phụ ra ngoài đều cách nhau mấy chục năm, dù có ra ngoài cũng chỉ một tháng là về, chỉ là từ khi đồ nhi đến Lạc Nhật Phong sư phụ đã ra ngoài hai lần trong vòng hai năm, mỗi lần đều là hơn nửa năm."

"A Vô..."

"Sư phụ, là vì đồ nhi sao ?"

Bách Vô Ly tư chất tu luyện không tốt, nhưng lại rất thông tuệ và nhạy bén, cộng với tính cách trưởng thành sớm, nàng nhận ra điều này. Bách Mộc Cừ không ngạc nhiên, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

"A Vô à, sư phụ cũng có mang lễ vật về cho ngươi, muốn xem không ?"

Bách Vô Ly ngẩng đầu lên thấy người trước mặt đang mỉm cười nhìn mình, nàng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Chung sống hai năm, ít nhiều nàng cũng hiểu rằng sư phụ mình một khi không muốn tiếp tục nói chuyện, sẽ lập tức chuyển đề tài sang chuyện khác.

Nếu sư phụ đã không muốn nói, nàng cũng không hỏi nữa.

Đã một năm kể từ lần đầu tiên Bách Mộc Cừ giúp Bách Vô Ly tẩy kinh dịch tủy, Bách Mộc Cừ lại dẫn nàng đến Bích Ngọc Đàm, Nhung Xuy đã đợi sẵn ở đó.

Lần này so với lần trước chắc chắn sẽ gian nan hơn nhiều, nhưng sau một năm rèn luyện, mặc dù Bách Vô Ly vẫn chưa đạt đến giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, nhưng tu vi đã tiến bộ không ít, ý chí cũng được tôi luyện mãnh mẽ hơn, những đau đớn hành hạ kia hiện tại nàng có thể chịu đựng được.

Khi biết Bách Mộc Cừ sẽ lại rời núi, Bách Vô Ly càng thêm trân trọng những ngày sư phụ ở lại trên Lạc Nhật Phong. Mỗi khi xong lớp, nàng sẽ quay về Lạc Nhật Phong sớm nhất có thể, trước kia luôn nghĩ không muốn làm phiền sư phụ, hiện tại nàng viện cớ muốn Bách Mộc Cừ chỉ điểm để có thể ở bên cạnh sư phụ tu luyện.

Bách Vô Ly có linh cảm rằng sau sinh thần của nàng, Bách Mộc Cừ sẽ lại rời đi...

Sinh thần qua một ngày, Bách Vô Ly vẫn ở lại Thục Phương Điện, cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Tang Diệc Thanh đợi không nổi nữa, liền vào kéo nàng đi.

"Trước kia mỗi lần tan lớp, không phải ngươi luôn vội vã trở về sao, sao hôm nay lại cứ như muốn mọc rễ ở Thục Phương Điện vậy ?"

Bách Vô Ly cúi mắt, nhẹ giọng nói:

"Sư phụ... có lẽ đã ra ngoài rồi."

Tang Diệc Thanh ngạc nhiên, không thể tin được:

"Sư thúc tổ lại ra ngoài sao ?!"

Bách Vô Ly không trả lời, gió lạnh rít qua tai, ba người im lặng nhìn nhau.

Năm này qua năm khác, thời gian đối với những người tu tiên không giống như đối với người thường, mười năm đối với nhiều người chỉ là một cái chớp mắt.

Hoa nở rồi hoa tàn, cỏ mọc rồi cỏ héo, thập nhị phong của Thiên Đạo Cung vẫn luôn thay hình đổi sắc theo từng mùa, nhưng Bách Vô Ly vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày đầu nàng đến đây, vạn vật xung quanh không chút thay đổi, chỉ có con người đổi thay.

Chừng hai mươi tuổi, Tang Diệc Thanh trổ mã trở thành mối tình trong mơ của các nam đệ tử Thiên Đạo cung, tu vi tinh thâm, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng thon thả. Cùng đó là Cam Mạch Chi đột phá vào giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, so với thời niên thiếu ham chơi, giờ đây Tang Diệc Thanh đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Tang Diệc Thanh quả thật đã trưởng thành không ít.

Sau khi bị Tang Thiên Nam răn dạy một trận tại Thiên Giới Lâu, Tang Diệc Thanh bước đi với vẻ mặt ủ rũ, mặt mày lạnh lùng, không ai dám lại gần, đại tiểu thư nổi giận, ngoài Cam Mạch Chi ra chẳng ai dám trêu chọc.

Tang Diệc Thanh cũng không còn tâm trạng tu luyện, trực tiếp đi đến Thục Phương Điện chờ Bách Vô Ly, định đưa nàng về Lạc Nhật Phong. Đang đi được nửa đường, Tang Diệc Thanh đột nhiên nhớ ra, hôm nay Thanh trưởng lão hình như đang giảng bài ở Cửu Trọng Đài.

Tang Diệc Thanh vỗ đầu, đang ảo não định quay lại, ánh mắt lại chợt lướt qua góc đường, trông thấy bóng dáng quen thuộc. Tang Diệc Thanh nghiêng người nhìn lại, quả nhiên là Bách Vô Ly.

Tính ngày tháng, theo thời gian mà sư thúc tổ đã định, không lâu nữa Bách Vô Ly sẽ đến tuổi trưởng thành.

Nhìn bóng dáng ấy, nhẹ nhàng thướt tha, tóc đen dài như thác nước, y phục trắng ôm sát thân, thắt lưng thon nhỏ như chỉ một cách tay liền có thể ôm trọn...

Chỉ cần một ánh nhìn thoáng, hình bóng ấy liền khắc sâu trong ký ức, trở thành bạch nguyệt quang khắc sâu trong lòng vào những đêm khuya tỉnh mộng.

Nếu như không có vết sẹo đó...

Bách Vô Ly cũng sẽ là một mỹ nhân khiến bao người si mê.

Chương trước Chương tiếp
Loading...