[BHTT] [Editing] Làm Càn Phiên ngoại (Tần Đường) - Huyền Tiên
Chương 38: Đời này cũng đừng nghĩ bỏ chạy
Phó Du Quân cúp điện thoại.
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân ngay lập tức nhào đến, đầy sự tò mò và phấn khích:"Là thật hay giả?""Tần Ý Nùng nghe điện thoại thật sao?""Khi nào thì chị ấy đến đón người?"Phó Du Quân nhìn thần sắc khẩn trương của hai người bạn, để điện thoại của Đường Nhược Dao trở lại tay cô, treo đủ khẩu vị, cuối cùng, mới cất giọng: "Thật đấy."Văn Thù Nhàn a lên một tiếng, ngã phịch xuống ghế sô pha làm cá mặn, mắt mở to nhìn trần nhà, làm bộ dáng "tôi không xong rồi". Thôi Giai Nhân thì vô ý thức nắm chặt tay lại, ngón tay đã sắp xoắn vào nhau như bánh quai chèo."Chị ấy sẽ tới đón người thật à?" Thôi Giai Nhân hỏi, giọng đầy hồi hộp, tưởng tượng cảnh được thấy Tần Ảnh Hậu ngoài đời.Phó Du Quân nhún vai bình thản trả lời: "Chị ấy nói trong điện thoại là sẽ đến."Nghe vậy, Thôi Giai Nhân lập tức kéo Văn Thù Nhàn xuống ghế sô pha bên cạnh, rồi nằm xuống bên cạnh với biểu cảm như chuẩn bị cho cái chết: "Đóng nắp quan tài lại cho tôi luôn đi."Phó Du Quân mỉm cười khẽ.Đường Nhược Dao đã không còn khóc nữa, cô đã ngủ nghiêng trên ghế sô pha. Phó Du Quân nâng đầu Đường Nhược Dao, khéo léo đặt một chiếc gối dưới cổ cho cô. Sau đó, cô ấy chọn một bài của Dương Thiên Hoa, bài "Nơi Chốn Hôn", cầm micro và hát một mình.***Tần Ý Nùng nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, vừa đi qua bàn làm việc của Quan Hạm, ngón tay cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn. Quan Hạm ngẩng đầu lên, nhưng Tần Ý Nùng đã đi xa.Cô lập tức thu dọn laptop, nhét vào túi và nhanh chóng chạy theo.Là một trợ lý đạt chuẩn, động tác của Quan Hạm luôn nhanh gọn chính xác như vậy."Chị Tần.""Đi đến Học Viện."Quan Hạm dùng chìa khóa mở chiếc xe con màu đen đậu trong tầng hầm, mở cửa sau cho Tần Ý Nùng ngồi vào. Sau đó, cô khom lưng tiến vào vị trí lái, khởi động xe và nhẹ nhàng đưa xe ra khỏi bãi đậu.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm, nhắm mắt lại để dưỡng thần.Ở KTV, màn hình điện thoại của Đường Nhược Dao sáng lên. Phó Du Quân cầm điện thoại, liếc nhìn và thấy một cái tên: Quan Hạm.Ai vậy nhỉ?Phó Du Quân ra hiệu cho Văn Thù Nhàn dừng lại màn trình diễn đầy bá đạo của mình. Sau đó, cô ấy bắt máy và bình thản đáp: "Xin chào.""Cô là ai?" Giọng nói lạnh lẽo và nghiêm nghị từ đầu dây bên kia vang lên, không cần nhìn mặt cũng có thể tưởng tượng ra đối phương không mấy thân thiện. Nhưng Phó Du Quân không sợ, dù sao đối phương cũng không ở ngay trước mặt, mà cho dù là người vạm vỡ cũng vậy đánh không đến cô ấy.Cho nên Phó Du Quân tự tại chất vấn: "Cô gọi điện, cô phải tự giới thiệu trước chứ." Quan Hạm nhìn lại điện thoại, xác nhận đúng số, rồi đáp với giọng vẫn lạnh băng: "Tôi tìm Đường Nhược Dao.""À, Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy.""Tôi tới đón cô ấy." Phó Du Quân trầm ngâm một chút: "Cô là... trợ lý của Tần...?""Trợ lý của Tần Ảnh Hậu," Quan Hạm xác nhận xong, cô nhanh chóng đi dọc hành lang KTV trên tầng sáu, tiếng gót giày vang lên đều đặn, mỗi bước chân đầy quyết đoán. "Là phòng 6755 phải không?""Đúng rồi.""Tôi đến nơi rồi."Cốc, cốc, cốc.Phó Du Quân hạ điện thoại xuống, đứng dậy kéo cửa ra.Hành lang lấp lánh ánh đèn năm màu, ánh sáng lưu chuyển, nhưng khi nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa xuất hiện, Phó Du Quân chỉ cảm thấy mọi thứ phía sau cô bỗng chốc mờ nhạt. Tất cả ánh sáng như đều tụ hội vào vị trí mà cô đứng, tạo nên một điểm sáng rực rỡ duy nhất trong không gian.Cô ấy thậm chí không cần nhìn rõ hình dáng của người đối diện, cũng đã có cảm giác như cả thế giới này sáng ngời, giống như hoa rực rỡ bừng nở giữa nơi sơn dã."Xin chào." Quan Hạm lạnh lùng nhưng không hề mất đi phần lễ phép, "Tôi đến tìm cô Đường."Giống như qua vài giây ngắn ngủi, lại tựa hồ dài như cả đời.Cô ấy nhẹ nhàng chớp mắt, điều chỉnh nhịp thở, sau đó nghiêng người, nhường đường một cách cung kính: "Mời vào."Quan Hạm nhẹ gật đầu, bước qua Phó Du Quân, tiến vào trong phòng.Khi đi ngang qua, Phó Du Quân bắt gặp mùi hương nhàn nhạt của nước hoa thoang thoảng quanh người cô. Gương mặt của Quan Hạm tinh tế như sứ, làn da mịn màng không tì vết. Nàng mặc một bộ tiểu tây trang trắng tinh, vì thời tiết mùa hè nóng nực nên cổ áo mở hai nút, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần, rất đẹp.Quan Hạm trông trẻ hơn nhiều so với những gì Phó Du Quân tưởng tượng, chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhưng khí chất của cô lại vô cùng điềm đạm, trầm tĩnh. Cô cúi xuống bên cạnh Đường Nhược Dao, thân hình duyên dáng uốn cong, bộ quần tây vừa vặn càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo...Khụ.Phó Du Quân quân tử nhanh chóng điều chỉnh ánh nhìn."Cô Đường." Quan Hạm nhẹ nhàng đẩy vai Đường Nhược Dao, "Cô Đường?"Phó Du Quân đứng ngay sau Quan Hạm, nhìn sau ót cô khẽ lên tiếng: "Cậu ấy uống rượu say như lợn chết, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nếu chị không để ý, tôi giúp chị đỡ cậu ấy ra ngoài."Văn Thù Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng hiện lên chút băn khoăn. Đường Nhược Dao là bạn cùng phòng của các cô, lại chưa lập gia đình, nên nếu có ai để ý, thì phải là các cô mới đúng.Quan Hạm đưa lưng về phía Đường Nhược Dao, khụy gối ngồi xổm xuống, nói: "Làm phiền các cô đỡ cô ấy lên lưng tôi."Ba người còn lại nhanh chóng hợp lực, nâng Đường Nhược Dao đặt lên lưng Quan Hạm. Cô vững vàng dùng tay giữ lấy hai bên đầu gối của Đường Nhược Dao, sau đó nói thêm: "Nhờ các cô giúp giữ cô ấy chặt, đừng để cô ấy ngã ra sau."Chuyện này một người là có thể làm, Phó Du Quân xung phong nhận việc.Cánh tay của Quan Hạm vô cùng có lực, chắc chắn và nhẹ nhàng mang Đường Nhược Dao trên lưng.Phó Du Quân mỉm cười, cố gắng tạo không khí thoải mái: "Chị mệt không? Nếu cần thì tôi và chị có thể thay phiên nhau."Quan Hạm chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy một cái. Phó Du Quân lộ ra một nụ cười hơi có vẻ khẩn trương."Không cần." Quan Hạm dùng thanh âm không có chút gì dấu hiệu phập phồng trả lời.Người say rượu luôn nặng hơn bình thường, Phó Du Quân cẩn thận quan sát sắc mặt của Quan Hạm, thấy cô ngoài hơi thở có chút chậm lại, thì hoàn toàn không lộ vẻ mệt mỏi hay cố sức.Quan trợ lý này... sức lực lớn thật. Có phải Quan trợ lý thường xuyên rèn luyện không nhỉ? Quan trợ lý tên đầy đủ là gì ha? Không phải đoán được rồi sao? gọi là Quan Hạm.Còn tôi, họ Phó, không phải "Phúc" trong "Hạnh phúc" đâu, mà là "Phó Du Quân". Ôi trời, mình đang nghĩ cái gì thế này, tự dưng lại bệnh tâm thần!Trong đầu Phó Du Quân chạy qua hàng loạt câu nói mở đầu, câu nào câu nấy đều ngu ngốc hơn câu trước, nhưng rốt cuộc lưỡi của cô ấy như dính chặt lại, không thể thốt nổi một lời. Ánh mắt cô ấy dần lộ vẻ chán nản.Bất giác, các cô đã bước ra khỏi KTV.Quan Hạm hơi ngẩng cằm hất chỉ về phía trước: "Bên kia."Trời đã về hoàng hôn, con phố phía sau Học Viện người qua kẻ lại tấp nập như nước chảy. Phó Du Quân nhờ Văn Thù Nhàn đỡ giúp Đường Nhược Dao, còn mình bước sát bên người Quan Hạm, mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng, thay cô ngăn cản người có khả năng xông đến.Một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ngay ngắn ở vị trí đã định.Văn Thù Nhàn nhìn thấy chiếc xe sang trọng kia, không kiềm được mà can đảm đưa ra một giả thuyết. Cô nàng che miệng, khẽ hỏi Quan Hạm: "Tần... Chị ấy có ở trong xe không?"Quan Hạm tích chữ như vàng: "Ừ."Văn Thù Nhàn không khỏi rùng mình, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.Phó Du Quân: "...!"Câu đó rõ ràng là cô ấy nên hỏi! Tại sao lại để Văn Thù Nhàn nhanh miệng giành trước?Văn Thù Nhàn tiếp tục: "Chị ấy xuất hiện ở đây liệu có nguy hiểm không?"Quan Hạm đáp vẫn không quá dài dòng: "Có chút, cho nên lát nữa làm phiền các cô trợ giúp che chắn ở khu vực cửa xe phụ."Văn Thù Nhàn chắc nịch: "Nhất định rồi."Phó Du Quân ôm một bụng máu nghẹn đến cuống họng. Hai mươi chữ!Quan Hạm gõ nhẹ lên cửa sổ xe, vài giây sau, tiếng khóa cửa vang lên. Ngay lập tức, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân cầm tay nhau, hóa thân thành "bức tường người", bao bọc cửa xe bên ngoài, không quên hé đầu ngó vào trong xe với hy vọng nhìn thấy Tần Ảnh Hậu bằng xương bằng thịt."Chị Tần."Quan Hạm xoay người, cúi thấp để đặt Đường Nhược Dao xuống ghế sau, vừa đỡ vừa nhẹ nhàng ôm cô vào chiếc ghế rộng rãi. Văn Thù Nhàn đánh bạo thò đầu vào trong thăm dò, bắt gặp một gương mặt đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng trên làn da trắng mịn, tóc dài buông lơi tự nhiên.Văn Thù Nhàn kìm lòng lắm mới không kích động ngất xỉu ngay tại chỗ, nói khẽ: "Chị khỏe ạ."Tần Ý Nùng hạ kính râm xuống, khóe môi cong lên một cái: "Chào em, Văn Thù Nhàn?"Văn Thù Nhàn đặt tay lên ngực: "Chị biết em sao?""Nghe... Dao Dao nói qua.""Chúng em hôm nay mới nghe Đường Đường nói về chị!" Văn Thù Nhàn vừa buột miệng xong mới nhận ra mình hơi quá đà. Cô nàng nhìn Tần Ý Nùng với vẻ áy náy: "Em lỡ lời, thật xin lỗi.""Không sao." Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười: "Cảm ơn các em đã chăm sóc em ấy. Có dịp, mời các em ăn cơm nhé.""Cần chi thế ạ." Văn Thù Nhàn hiểu ý ngay, đây là lúc phải khép lại cuộc trò chuyện. Biết đây không phải chỗ để nán lại lâu, cô nàng thức thời lùi lại. Quan Hạm lập tức đóng cửa xe sau, quay về ghế lái. Chiếc xe lăn bánh rời đi.Văn Thù Nhàn đứng tại chỗ giao lưu chuyện vô cùng kinh ngạc mới vừa rồi cùng Thôi Giai Nhân."Mặt nhỏ thật đấy! Da cũng trắng như bông bưởi!""Môi sắc đẹp thế, mình quên không hỏi màu son rồi. Chờ Đường Đường tỉnh dậy, phải bảo cậu ấy chụp hình gửi cho tôi mới được, hê hê hê.""Ngực hình như cũng lớn, mà tôi không dám nhìn kỹ, ha ha ha.""Giọng nói cũng dễ thương, nhẹ nhàng cực kỳ, không hề tỏ vẻ gì cả. Đường Đường thật sự kiếm được rồi! Ai nha, tôi làm sao không có vận khí tốt như vậy chứ!"Thôi Giai Nhân cùng Văn Thù Nhàn thảo luận khí thế ngất trời.Chỉ có Phó Du Quân là im lặng, không nói một lời, ánh mắt dõi theo chiếc xe vừa rời đi, trầm tư thất thần.Văn Thù Nhàn gọi mấy lần không thấy Phó Du Quân phản ứng, cuối cùng phải hét lớn vào tai cô ấy: "Ê!"Phó Du Quân chậm chạp quay lại, ngơ ngác hỏi: "Hả, gì vậy?""Về ký túc xá không?""Ừ, về thôi."Các cô bước qua đường, chỉ còn cách cổng Nam trường học vài mét. Phó Du Quân ngoái đầu lại lần cuối, nhìn chiếc xe xa dần, bóng dáng vẫn còn ẩn hiện trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô ấy.***Đường Nhược Dao ngủ say trên đùi Tần Ý Nùng, hơi thở đều đều, gối lên đùi cô ấy như tìm được nơi yên bình nhất. Tần Ý Nùng cúi đầu, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang che khuất đôi mi dài cong vút của Đường Nhược Dao, ngón tay cô ấy lướt nhẹ, từ trán xuống dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đỏ mọng quyến rũ.Hơi thở ấm nóng của Đường Nhược Dao phả vào lòng bàn tay Tần Ý Nùng. Cô ấy cười nhẹ, ngón tay búng nhẹ lên chiếc mũi nhỏ.Tuổi chưa lớn mà bản lĩnh không nhỏ a, còn học mượn rượu giải sầu?Đường Nhược Dao thực mau hô hấp không thuận, vốn dĩ gương mặt bị ửng đỏ vì rượu lại càng đỏ, cô hé miệng hô hấp, giống như cá mắc cạn. Tần Ý Nùng buông tay, để không khí tràn vào, nhìn đôi môi mấp máy như cá tìm nước, Đường Nhược Dao hít thở nhẹ nhàng, trên môi thoáng hiện nụ cười mơ màng, lộ ra vài phần nhã nhặn lịch sự tươi đẹp.Tần Ý Nùng vừa yêu vừa ghét, không nhịn được véo nhẹ má cô.Đường Nhược Dao ngủ say đến mức một chút phản ứng cũng không có, tùy ý cô ấy làm xằng làm bậy.Tần Ý Nùng bỗng nhiên bật cười.Cô ấy nâng cái ót của Đường Nhược Dao lên, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn hai cái, Đường Nhược Dao liền theo bản năng mà đáp lại cô ấy, vừa hôn vừa lẩm bẩm lầm bầm, Tần Ý Nùng tạm thời tách ra, đưa lỗ tai tiến đến bên môi cô."Chị... Tần Ý Nùng......"Xúc cảm mềm mại từ trên môi rời xa, Đường Nhược Dao tự phát mà ngưỡng mặt tìm kiếm đôi môi kia.Sau tai nóng lên, cùng với cái lưỡi mềm mại ẩm ướt.Tần Ý Nùng một cái giật mình, vội đem cô ấn xuống dưới, tiếp tục hôn môi.Đường Nhược Dao uống rượu, càng hôn càng nóng, hai tay ôm Tần Ý Nùng bắt đầu rên hừ hừ.Quan Hạm ngồi thẳng thân mình, hai mắt nhìn phía trước, mắt điếc tai ngơ.Tần Ý Nùng đem đôi tay Đường Nhược Dao không ngừng cọ trên người cô ấy đè chặt lại, làm cô không thể động đậy, căn dặn Quan Hạm: "Tăng khí lạnh lên một chút.""Vâng."Độ ấm trong xe giảm xuống, Đường Nhược Dao cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn mà gối ngủ.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng thở ra.Xe dừng ở tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn, hai tay Tần Ý Nùng dùng sức xoa bóp mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao ngủ say giống như heo cuối cùng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng mà nhìn cô ấy."Có thể đi không?" Tần Ý Nùng lạnh mặt hỏi cô.Đường Nhược Dao ước chừng sửng sốt mười giây đồng hồ không nói gì, cô xoa xoa huyệt thái dương, khàn khàn nói: "Có thể ạ."Tần Ý Nùng ra ngoài trước, ở phía sau cửa xe chờ cô.Đường Nhược Dao tay chống ở ghế dựa, lung lay mà bước ra ngoài, một chân không ổn, ngã vào cái ôm mềm mại của Tần Ý Nùng. Cô thuận thế liền câu lấy cổ đối phương, mặt chôn ở cổ cô ấy, mềm mại mà cọ.Tần Ý Nùng: "......"Làm gì cũng không được, làm nũng là giỏi nhất.Tần Ý Nùng một tay ôm eo Đường Nhược Dao, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười, dù cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng không giấu nổi chút dịu dàng: "Lên lầu thôi."Đường Nhược Dao ngoan ngoãn đáp: "Được.""Tỉnh rượu chưa?""Chưa..." Đường Nhược Dao trả lời, giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt: "Đầu em vẫn còn choáng váng lắm." "Đừng nghĩ nữa." Tần Ý Nùng đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu cô, vỗ về: "Càng nghĩ càng choáng, không biết sao?""Em biết rồi.""Ngoan." Tần Ý Nùng vuốt mái tóc dài của cô.Quan Hạm ấn thang máy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.Này cũng kêu giận sao?Trong lúc thang máy đang di chuyển lên, Đường Nhược Dao cứ đu người qua lại, trông yếu đuối đáng yêu. Tần Ý Nùng khẽ bật cười, nhưng nhìn qua Quan Hạm, thấy sắc mặt cô càng ngày càng đen lại, Quan Hạm vì phòng ngừa chính mình bị giết người diệt khẩu, đem hai người đưa tới sảnh, cửa cũng chưa bước vào, liền quay đầu bỏ đi.Giờ trong nhà chỉ còn lại Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao.Tần Ý Nùng đá văng đôi giày, bước chân trần vào nhà, đỡ Đường Nhược Dao ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận cởi giày giúp cô, rồi lấy khăn lau sạch vết bẩn mà cô đã để lại trên sàn. Sau đó, cô ấy ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, sau vài phút trước lại xuống bếp pha trà giải rượu.Trong lúc đó, Đường Nhược Dao cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày như đang dời sông lấp biển, cảm giác buồn nôn trỗi dậy. Chỉ trong chớp mắt, Tần Ý Nùng nhìn thấy bóng cô lao nhanh về phía nhà vệ sinh, liền nhanh chóng chạy theo sau.Đường Nhược Dao ôm lấy bồn vệ sinh, nôn mửa không ngừng. Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô, từng cái từng cái.Không biết Đường Nhược Dao đã tỉnh táo lại chút nào hay chưa, nhưng khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước. Cô đưa tay đẩy Tần Ý Nùng ra, giọng nghẹn ngào: "Chị... đừng nhìn em..."Tần Ý Nùng ngạc nhiên: "Sao lại không muốn chị nhìn?"Đường Nhược Dao che mặt, ô ô khóc nức nở: "Xấu lắm...""..."Mấy giây sau, Tần Ý Nùng bật cười ha ha.Nước mắt Đường Nhược Dao từ khe hở ngón tay chảy ra, vừa khóc vừa nói: "Thật sự rất xấu, chị đừng nhìn em. Em biểu hiện quá kém, nào có người muốn người như em làm bạn gái?"Tần Ý Nùng nhướng mày, nói: "Em nói rất đúng."Đường Nhược Dao khóc đến càng hung tàn, ô ô oa oa."Sao chị không làm theo kịch bản gì hết vậy?""Kịch bản gì cơ?""Kịch bản nói chị muốn em.""Em chọc chị giận trước, bây giờ lại say mèm thế này," Tần Ý Nùng dù bận vẫn ung dung mà cười nói: "Em làm sao không biết xấu hổ một chút?""Em không có ý đó mà," Đường Nhược Dao ngồi bệt xuống đất, cũng không buồn nhổ ra lời, bẽn lẽn nói: "Chị không thể quát mắng em sao?"Tần Ý Nùng nhìn cô đang yêu muốn chết, trong lòng khắc chế xúc động muốn xoa xoa đầu cô, vẫn cố giữ điềm tĩnh đùa cô: "Thế dỗ em kiểu gì đây?"Đường Nhược Dao chu môi.Tần Ý Nùng giả vờ ghét bỏ: "Phì."Đường Nhược Dao chợt nhớ ra điều gì đó, liền lăn một vòng rồi bật dậy, chạy thẳng đến bồn rửa tay. Cô bắt đầu đánh răng, súc miệng thật kỹ, rửa sạch mặt, làn da trơn bóng sáng ngời, collagen dường như căng đầy khiến cô càng thêm rạng rỡ, xinh đẹp cực kỳ.Tần Ý Nùng không nhịn được, nuốt khan một ngụm nước bọt.Đường Nhược Dao quay lại, như một chú chó con, tay chân chạm đất, ngồi xổm trước mặt cô ấy, đôi mắt nhắm nghiền, môi mím lại.Tần Ý Nùng cố tình hỏi: "Làm gì đấy?"Đường Nhược Dao vươn mình thêm chút nữa: "Chơm chơm."Tần Ý Nùng hỏi lại: "Tại sao phải hôn?"Đường Nhược Dao đáp ngay: "Vì em muốn."Tần Ý Nùng cười thầm trong bụng: Em muốn là được sao?Cô ấy liền không hôn.Đường – tiểu cầu – Nhược Dao kêu lên: "Chị vừa nói sẽ dỗ dành em mà!"Tần Ý Nùng bất lực thở dài: "... "Được rồi, chơm chơm.Nhóc con này, bản lĩnh giày vò người cũng hạng nhất rồi.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng nâng gương mặt Đường Nhược Dao lên, dịu dàng hôn cô. Cảm giác tươi mát của hương bạc hà từ miệng Đường Nhược Dao lan tỏa, khiến môi Tần Ý Nùng càng lưu luyến. Cô ấy đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại, kéo Đường Nhược Dao lại gần hơn.Đường Nhược Dao khẽ nâng cằm, ánh mắt mê ly, Tần Ý Nùng đỡ lấy sau gáy của cô, hoàn toàn chiếm lĩnh nụ hôn, như một người chúa tể kiểm soát tất cả.Khi cảm giác chạm vào bờ vực nguy hiểm, Tần Ý Nùng khẽ buông cô ra, giọng nói yếu ớt: "Thế đã được chưa?"Đường Nhược Dao ăn quen bén mùi liếm môi, còn chưa thỏa mãn, cô nuốt xuống chút cảm giác còn sót lại, khẽ nói: "Chưa."Hai người tiếp tục hôn nhau hồi lâu mới tách ra, Đường Nhược Dao nhắm mắt dựa vào lòng Tần Ý Nùng, hơi thở dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng. Tần Ý Nùng khẽ vuốt nhẹ khóe môi óng ánh nước của cô, giọng trầm khàn hỏi: "Em thích chị hôn em sao?"Đường Nhược Dao gật đầu."Thích.""Vì sao?""Vì em thích chị.""Nói lại lần nữa.""Em thích chị.""Nếu tương lai có một ngày, em không còn thích chị nữa thì sao?""Sẽ không có chuyện đó.""Nhưng nếu lỡ có?"Đầu óc Đường Nhược Dao đã mơ hồ vì thiếu dưỡng khí từ nụ hôn dài, cô cố gắng mở mắt, đáp lại: "Vậy thì tùy chị xử trí.""Giết em cũng được?" Tần Ý Nùng bàn tay nhẹ nhàng lướt lên cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt mang theo chút u ám."Được." Đường Nhược Dao khẽ cười, "Nhưng giết người là phạm pháp, chị sẽ phải... ngồi tù đấy."Tần Ý Nùng ghé sát tai cô, giọng trầm thấp, đầy dụ hoặc: "Vậy chị nhốt em lại, có được không?"Đường Nhược Dao vẫn cười, mắt lim dim buồn ngủ: "Được, nhưng nhớ mỗi ngày phải đến... thăm em."Đường Nhược Dao quá buồn ngủ, vừa nói xong liền dần chìm vào giấc ngủ.Tần Ý Nùng lặng lẽ ngắm nhìn cô rất lâu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên khóe môi đang mỉm cười của cô gái, thì thầm: "Chắc chắn rồi."Dù sau khi em tỉnh dậy sẽ nhớ hay là quên, chúng ta đã đạt thành hẹn ước, đời này cũng đừng nghĩ bỏ chạy.***Đường Nhược Dao có một giấc ngủ vô cùng an tâm, cô khẽ khàng duỗi lưng, từ từ mở mắt ra. Trần nhà màu sáng và những họa tiết quen thuộc đập ngay vào mắt.Hai bên huyệt thái dương của cô vẫn còn hơi đau nhói. Mất một lúc để Đường Nhược Dao dần hồi tưởng lại những sự việc đã diễn ra.Cô nhớ về màn thổ lộ thất bại với Tần Ý Nùng trước đó, rồi một đêm không ngủ, sau đó trở về trường học, ăn uống qua loa rồi đi hát karaoke. Sau đó, chỉ nhớ mơ hồ là uống rất nhiều rượu... Mọi thứ dường như bị chia cắt thành những đoạn nhỏ. Khi mở mắt ra, cô đã thấy mình ở trong nhà.Chỗ này là nơi mà chỉ có cô và Tần Ý Nùng biết rõ. Không cần phải đoán nhiều, rõ ràng là Tần Ý Nùng đã đưa cô về.Đường Nhược Dao mở cờ trong bụng, chân trần bước xuống giường. Trước tiên, cô đi quanh phòng khách, tìm một chút dấu vết. Sau đó, cô tiến tới gõ cửa phòng Tần Ý Nùng. Kiểm tra cánh cửa trước, thấy đôi dép lê được sắp xếp gọn gàng trên tấm thảm.Chị ấy đã ra ngoài.Nhiệt huyết trong đầu lạnh đi một nửa, Đường Nhược Dao ngồi một lát trên mặt đất, sau đó cô trở về phòng, cầm điện thoại lên, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.Tần Ý Nùng: 【Có thông cáo, mai về. Ở nhà ngoan ngoãn chờ chị.】Tần Ý Nùng: 【Cháo nấu xong rồi, để ở trong bếp, nhớ ăn.】Đường Nhược Dao ôm chăn trên giường, lăn vài vòng, lòng vui sướng không kìm nén được mà lộ rõ trên khuôn mặt. Đường Nhược Dao: 【Em tỉnh rồi, hôm qua là chị đưa em về sao?】Tần Ý Nùng: 【A a, tỉnh dậy sớm nhỉ.】Đường Nhược Dao thấy lạnh sống lưng: 【Chị không có ý kiến gì với em sao?】Tần Ý Nùng: 【?】Đường Nhược Dao: 【Sao lại "a a" em vậy?】Cô nhanh chóng gửi thêm một tin khác: 【Chị có ý cười cợt em?】Tần Ý Nùng, vẫn với phong thái cao quý, lạnh lùng, gửi lại đúng hai chữ:【Không phải.】Đường Nhược Dao cắn môi, cười nhẹ: 【Không sao, lần sau chị có thể dùng "ha ha ha".】Ngồi trong phòng VIP sân bay, Tần Ý Nùng khẽ bật cười, lấy tay che miệng rồi nhắn lại:【Em không hiểu nhầm đâu, chị đúng là đang giễu cợt em.】Đường Nhược Dao: 【Ô ô ô】Nhớ lại một vài khoảnh khắc đêm qua, Tần Ý Nùng liếm liếm đôi môi khô, nhắn tiếp:【Chuyện tối qua em còn nhớ được bao nhiêu?】Đường Nhược Dao trả lời thật lòng: 【Không nhớ gì cả.】Tần Ý Nùng: 【Đầu cá vàng còn thông minh hơn em.】Bị mắng rồi nhưng trong lòng Đường Nhược Dao vẫn rộn ràng niềm vui, cô nhắn lại:【Chị sẽ chơm chơm một con cá vàng sao?】Đứng trước gương, Đường Nhược Dao nhận ra trên môi mình vẫn còn vết son môi, đậm nhạt không đồng đều, sắc son rất thuần khiết. Rõ ràng là ai đó đã làm chuyện xấu.Tần Ý Nùng: 【Khi nào quay về, chị sẽ chơm chơm cho em xem.】Đường Nhược Dao khí phách, đáp: 【Không cho!】Tần Ý Nùng nhanh chóng đáp lại:【Được, nghe theo em.】Đường Nhược Dao hoàn toàn mệt mỏi, nằm vật ra giường, vứt bỏ điện thoại và bắt đầu thực hiện một bộ "Đường thị Đường lang quyền" tự sáng tác – những chiêu thức chẳng theo quy luật nào, chỉ là đánh loạn lung tung. Cô đánh bậy đánh bạ như thể muốn giải tỏa hết những cảm xúc bức bối trong lòng.Nhặt lại điện thoại, Đường Nhược Dao định nhắn tin cho Tần Ý Nùng, thì đúng lúc nhận được tin nhắn mới.【Lên máy bay rồi, không nói nữa.】Đường Nhược Dao nuốt lời muốn nói vào lòng, chỉ nhắn gọn gàng:【Lên đường bình an.】Tần Ý Nùng:【[ hình ảnh ]】Khung cảnh là những chiếc máy bay chỉnh tề xếp hàng trên đường băng của sân bay, đường chân trời phía xa trải dài xanh biếc, tựa như một chiếc gương phản chiếu bầu trời trong vắt.Nhìn bức ảnh, Đường Nhược Dao cảm thấy có một cảm xúc ngọt ngào dịu nhẹ len lỏi trong lòng. Cô kéo rèm cửa sổ phòng mình, chụp một tấm ảnh ánh nắng rực rỡ bên ngoài và gửi lại Tần Ý Nùng:
【Hôm nay trời đẹp quá.】Mấy phút sau, Tần Ý Nùng trả lời ngắn gọn:【Chị biết.】Trên trời, cánh máy bay giang rộng, lướt qua những tầng mây trắng xóa. Tần Ý Nùng kéo tấm che cửa sổ xuống, đắp một tấm thảm mỏng lên người. Cô ấy đeo bịt mắt hơi nước, chọn cho mình một tư thế thoải mái và chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong giấc mộng của cô ấy, có hương vị của ánh mặt trời.***Đường Nhược Dao cùng Tần Ý Nùng nói chuyện xong, mới xử lý tin tức khác.Nhóm chat phòng 405 hiếm thấy an tĩnh như gà, chỉ có Phó Du Quân gửi cô một cái trò chuyện riêng: 【 Tỉnh rồi nhắn tin tôi 】Đường Nhược Dao: 【 Đã tỉnh 】Tiếp theo di động Đường Nhược Dao liền liên tục rung lên, đều là trong nhóm chat.Đường Nhược Dao thiếu chút nữa cho rằng di động bị động kinh.Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ: 【 Rốt cuộc cũng tỉnh! Thành thật khai báo! Cậu cùng Ảnh hậu Tần là quan hệ như thế nào @ Dao Dao 】Y chang bản sao chép ở trên, liên tiếp đã gửi mười tin nhắn.Thôi Giai Nhân tán thành: 【 Đúng vậy @ Dao a Dao 】Phó Du Quân: 【 Tôi cũng vậy @ Dao a Dao 】Đường Nhược Dao nhất thời đầu đau muốn nứt ra, chậm rãi đánh chữ nói: 【 Đầu tiên, các cậu, ai nói cho tôi một chút, ngày hôm qua tôi uống rượu sau đó đã xảy ra chuyện gì? 】Ba hàng im lặng tuyệt đối.Văn Thù Nhàn cuối cùng gửi tin nhắn thoại: " Cậu uống xong thì khóc dữ dội, than thở rằng bạn gái đã bay mất, khóc như tê tâm liệt phế, làm như nếu không thành đôi thì cậu sẽ chết ngay lập tức vậy."Đường Nhược Dao: "...... Được rồi, các cậu còn ở trường học sao? Tôi trở về một chuyến."Văn Thù Nhàn hoảng sợ nói: "Cậu không định lại uống rượu chứ?"Đường Nhược Dao thở dài nói: "Kkhông."Văn Thù Nhàn: "Vậy thì tốt . Tụi này chiều nay đi, giữa trưa sẽ ở phòng riêng nhà ăn tầng ba."Đường Nhược Dao vọt tắm rửa, xa xỉ mà đặt xe taxi, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) mà chạy về trường học.Cửa phòng 405 đóng chặt.Văn Thù Nhàn sinh động như thật biểu diễn Đường Nhược Dao tối hôm qua khóc lóc, gân xanh nơi thái dương của Đường Nhược Dao giật lại giật, rồi lại không thể đánh gãy cô nàng, bởi vì hai người kia đều đồng tình màn diễn này hoàn toàn không khoa trương chút nào.Phó Du Quân vỗ tay một cái, Văn Thù Nhàn lập tức dừng lại, đoan trang mỉm cười.Phó Du Quân nói: "Sau đó cậu cứ ngồi ở đó phát ngốc, thất hồn lạc phách, thế là tôi dùng di động của cậu gọi điện thoại cho Ảnh hậu Tần."Đường Nhược Dao một đêm không về, các cô đã hưng phấn mà thảo luận cả một đêm, hiện tại hạ bút thành văn.Phó Du Quân đóng vai Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân đóng vai Tần Ý Nùng.Phó Du Quân quay số điện thoại, kiên nhẫn chờ điện thoại chuyển nhận.Thôi Giai Nhân giọng nói bình đạm, nói: "Alo."Phó Du Quân nói: "Tôi là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"Đường Nhược Dao hai mắt hơi hơi trợn to, cũng không dám thở mạnh.Thôi Giai Nhân yên tĩnh một lát, nói: "Là tôi."Đường Nhược Dao: "!!!"Văn Thù Nhàn xông về phía trước một bước, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của cô, giúp cô ngồi xuống ghế dựa, Đường Nhược Dao nâng lên một bàn tay, nói: "Lặp lại."Phó Du Quân: "Xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"Thôi Giai Nhân: "Là tôi."Đường Nhược Dao bị hạnh phúc xông đến làm đầu óc choáng váng, khóe môi toét đến sau tai cũng không hề hay biết: "Chị ấy thật sự nói như vậy?"Văn Thù Nhàn vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.Phó Du Quân nói: "Thiên chân vạn xác (đúng trăm phần trăm), đáng tiếc cậu đã đổi di động mới, không có chức năng ghi âm, nếu không tôi cho cậu bản sao rồi."Đường Nhược Dao cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng lời nói của Phó Du Quân cô là trăm phần trăm tin tưởng.Phó Du Quân nói: "Sau đó tôi nhờ cho chị ấy tới đón cậu, lên lầu chính trợ lý Quan Hạm của chị ấy."Đường Nhược Dao cười nói: "Đúng vậy, Quan Hạm là trợ lý bên người chị ấy, ngày thường không rời chị ấy nữa bước."Phó Du Quân ánh mắt lóe lóe, nói: "Chị ấy thoạt nhìn thực trẻ tuổi."Đường Nhược Dao thuận miệng nói: "Hình như lớn hơn bọn mình ba bốn tuổi , hai năm trước bắt đầu đi theo chị...... Tần Ý Nùng, rất có năng lực.""Nhìn ra được." Phó Du Quân đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nói: "Một mình chị ấy cõng cậu xuống lầu, mặt không đỏ hơi không suyễn, sức lực đặc biệt lớn, đều không giống nữ sinh bình thường."Đường Nhược Dao cảm thấy dùng "Nữ sinh" hình dung Quan Hạm có một chút không bình thường lắm, nhưng này không quan trọng, cô nói: "Nếu Quan Hạm tới, vậy Tần Ý Nùng cũng tới?"Phó Du Quân mấp máy môi.Văn Thù Nhàn nhấc tay, lại có chuyện nói: "Tới, chị ấy ở trong xe chờ cậu, tôi còn nói chuyện cùng chị ấy." Văn Thù Nhàn đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt buồn nôn tươi cười nói: "Chị ấy gọi cậu là Dao Dao, tôi lúc ấy nghe liền nổi da gà toàn thân, chậc chậc."Đường Nhược Dao kiệt lực đè nén xuống khoé môi đang điên cuồng cong lên, đôi tay ôm lưng ghế, eo thẳng tắp, thản nhiên nói: "Đúng vậy, ngày thường chị ấy hay gọi tôi như vậy."Văn Thù Nhàn: "......"Đường Đường của bọn cô như thế nào nói đến chuyện luyến ái một chút da mặt đều không cần?Đôi mắt Đường Nhược Dao lóe sáng: "Còn gì nữa không?"Văn Thù Nhàn suy nghĩ một chút, kích động nói: "Có, chị ấy nhận ra tôi! Nói cậu cùng chị ấy đã nói qua, tôi có tài đức gì, thế nhưng vào được mắt Tần đại ảnh hậu, ha ha ha ha phần mộ tổ tiên độ."Thì ra những lời cô nói, tất cả đều để ở trong lòng Tần Ý Nùng.Hắc hắc, ha ha.Đường Nhược Dao ngồi ở ghế dựa vặn đến giống như con rắn.Văn Thù Nhàn lặng lẽ giơ lên di động, chụp cho cô một tấm ảnh kỷ niệm đáng trân quý.*********************Tác giả có lời muốn nói:Bức ảnh này sau đó không lâu sẽ gửi đến di động Ảnh hậu Tần ﹁_﹁Đường Nhược Dao: ?????
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân ngay lập tức nhào đến, đầy sự tò mò và phấn khích:"Là thật hay giả?""Tần Ý Nùng nghe điện thoại thật sao?""Khi nào thì chị ấy đến đón người?"Phó Du Quân nhìn thần sắc khẩn trương của hai người bạn, để điện thoại của Đường Nhược Dao trở lại tay cô, treo đủ khẩu vị, cuối cùng, mới cất giọng: "Thật đấy."Văn Thù Nhàn a lên một tiếng, ngã phịch xuống ghế sô pha làm cá mặn, mắt mở to nhìn trần nhà, làm bộ dáng "tôi không xong rồi". Thôi Giai Nhân thì vô ý thức nắm chặt tay lại, ngón tay đã sắp xoắn vào nhau như bánh quai chèo."Chị ấy sẽ tới đón người thật à?" Thôi Giai Nhân hỏi, giọng đầy hồi hộp, tưởng tượng cảnh được thấy Tần Ảnh Hậu ngoài đời.Phó Du Quân nhún vai bình thản trả lời: "Chị ấy nói trong điện thoại là sẽ đến."Nghe vậy, Thôi Giai Nhân lập tức kéo Văn Thù Nhàn xuống ghế sô pha bên cạnh, rồi nằm xuống bên cạnh với biểu cảm như chuẩn bị cho cái chết: "Đóng nắp quan tài lại cho tôi luôn đi."Phó Du Quân mỉm cười khẽ.Đường Nhược Dao đã không còn khóc nữa, cô đã ngủ nghiêng trên ghế sô pha. Phó Du Quân nâng đầu Đường Nhược Dao, khéo léo đặt một chiếc gối dưới cổ cho cô. Sau đó, cô ấy chọn một bài của Dương Thiên Hoa, bài "Nơi Chốn Hôn", cầm micro và hát một mình.***Tần Ý Nùng nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, vừa đi qua bàn làm việc của Quan Hạm, ngón tay cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn. Quan Hạm ngẩng đầu lên, nhưng Tần Ý Nùng đã đi xa.Cô lập tức thu dọn laptop, nhét vào túi và nhanh chóng chạy theo.Là một trợ lý đạt chuẩn, động tác của Quan Hạm luôn nhanh gọn chính xác như vậy."Chị Tần.""Đi đến Học Viện."Quan Hạm dùng chìa khóa mở chiếc xe con màu đen đậu trong tầng hầm, mở cửa sau cho Tần Ý Nùng ngồi vào. Sau đó, cô khom lưng tiến vào vị trí lái, khởi động xe và nhẹ nhàng đưa xe ra khỏi bãi đậu.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm, nhắm mắt lại để dưỡng thần.Ở KTV, màn hình điện thoại của Đường Nhược Dao sáng lên. Phó Du Quân cầm điện thoại, liếc nhìn và thấy một cái tên: Quan Hạm.Ai vậy nhỉ?Phó Du Quân ra hiệu cho Văn Thù Nhàn dừng lại màn trình diễn đầy bá đạo của mình. Sau đó, cô ấy bắt máy và bình thản đáp: "Xin chào.""Cô là ai?" Giọng nói lạnh lẽo và nghiêm nghị từ đầu dây bên kia vang lên, không cần nhìn mặt cũng có thể tưởng tượng ra đối phương không mấy thân thiện. Nhưng Phó Du Quân không sợ, dù sao đối phương cũng không ở ngay trước mặt, mà cho dù là người vạm vỡ cũng vậy đánh không đến cô ấy.Cho nên Phó Du Quân tự tại chất vấn: "Cô gọi điện, cô phải tự giới thiệu trước chứ." Quan Hạm nhìn lại điện thoại, xác nhận đúng số, rồi đáp với giọng vẫn lạnh băng: "Tôi tìm Đường Nhược Dao.""À, Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy.""Tôi tới đón cô ấy." Phó Du Quân trầm ngâm một chút: "Cô là... trợ lý của Tần...?""Trợ lý của Tần Ảnh Hậu," Quan Hạm xác nhận xong, cô nhanh chóng đi dọc hành lang KTV trên tầng sáu, tiếng gót giày vang lên đều đặn, mỗi bước chân đầy quyết đoán. "Là phòng 6755 phải không?""Đúng rồi.""Tôi đến nơi rồi."Cốc, cốc, cốc.Phó Du Quân hạ điện thoại xuống, đứng dậy kéo cửa ra.Hành lang lấp lánh ánh đèn năm màu, ánh sáng lưu chuyển, nhưng khi nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa xuất hiện, Phó Du Quân chỉ cảm thấy mọi thứ phía sau cô bỗng chốc mờ nhạt. Tất cả ánh sáng như đều tụ hội vào vị trí mà cô đứng, tạo nên một điểm sáng rực rỡ duy nhất trong không gian.Cô ấy thậm chí không cần nhìn rõ hình dáng của người đối diện, cũng đã có cảm giác như cả thế giới này sáng ngời, giống như hoa rực rỡ bừng nở giữa nơi sơn dã."Xin chào." Quan Hạm lạnh lùng nhưng không hề mất đi phần lễ phép, "Tôi đến tìm cô Đường."Giống như qua vài giây ngắn ngủi, lại tựa hồ dài như cả đời.Cô ấy nhẹ nhàng chớp mắt, điều chỉnh nhịp thở, sau đó nghiêng người, nhường đường một cách cung kính: "Mời vào."Quan Hạm nhẹ gật đầu, bước qua Phó Du Quân, tiến vào trong phòng.Khi đi ngang qua, Phó Du Quân bắt gặp mùi hương nhàn nhạt của nước hoa thoang thoảng quanh người cô. Gương mặt của Quan Hạm tinh tế như sứ, làn da mịn màng không tì vết. Nàng mặc một bộ tiểu tây trang trắng tinh, vì thời tiết mùa hè nóng nực nên cổ áo mở hai nút, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần, rất đẹp.Quan Hạm trông trẻ hơn nhiều so với những gì Phó Du Quân tưởng tượng, chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhưng khí chất của cô lại vô cùng điềm đạm, trầm tĩnh. Cô cúi xuống bên cạnh Đường Nhược Dao, thân hình duyên dáng uốn cong, bộ quần tây vừa vặn càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo...Khụ.Phó Du Quân quân tử nhanh chóng điều chỉnh ánh nhìn."Cô Đường." Quan Hạm nhẹ nhàng đẩy vai Đường Nhược Dao, "Cô Đường?"Phó Du Quân đứng ngay sau Quan Hạm, nhìn sau ót cô khẽ lên tiếng: "Cậu ấy uống rượu say như lợn chết, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nếu chị không để ý, tôi giúp chị đỡ cậu ấy ra ngoài."Văn Thù Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng hiện lên chút băn khoăn. Đường Nhược Dao là bạn cùng phòng của các cô, lại chưa lập gia đình, nên nếu có ai để ý, thì phải là các cô mới đúng.Quan Hạm đưa lưng về phía Đường Nhược Dao, khụy gối ngồi xổm xuống, nói: "Làm phiền các cô đỡ cô ấy lên lưng tôi."Ba người còn lại nhanh chóng hợp lực, nâng Đường Nhược Dao đặt lên lưng Quan Hạm. Cô vững vàng dùng tay giữ lấy hai bên đầu gối của Đường Nhược Dao, sau đó nói thêm: "Nhờ các cô giúp giữ cô ấy chặt, đừng để cô ấy ngã ra sau."Chuyện này một người là có thể làm, Phó Du Quân xung phong nhận việc.Cánh tay của Quan Hạm vô cùng có lực, chắc chắn và nhẹ nhàng mang Đường Nhược Dao trên lưng.Phó Du Quân mỉm cười, cố gắng tạo không khí thoải mái: "Chị mệt không? Nếu cần thì tôi và chị có thể thay phiên nhau."Quan Hạm chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy một cái. Phó Du Quân lộ ra một nụ cười hơi có vẻ khẩn trương."Không cần." Quan Hạm dùng thanh âm không có chút gì dấu hiệu phập phồng trả lời.Người say rượu luôn nặng hơn bình thường, Phó Du Quân cẩn thận quan sát sắc mặt của Quan Hạm, thấy cô ngoài hơi thở có chút chậm lại, thì hoàn toàn không lộ vẻ mệt mỏi hay cố sức.Quan trợ lý này... sức lực lớn thật. Có phải Quan trợ lý thường xuyên rèn luyện không nhỉ? Quan trợ lý tên đầy đủ là gì ha? Không phải đoán được rồi sao? gọi là Quan Hạm.Còn tôi, họ Phó, không phải "Phúc" trong "Hạnh phúc" đâu, mà là "Phó Du Quân". Ôi trời, mình đang nghĩ cái gì thế này, tự dưng lại bệnh tâm thần!Trong đầu Phó Du Quân chạy qua hàng loạt câu nói mở đầu, câu nào câu nấy đều ngu ngốc hơn câu trước, nhưng rốt cuộc lưỡi của cô ấy như dính chặt lại, không thể thốt nổi một lời. Ánh mắt cô ấy dần lộ vẻ chán nản.Bất giác, các cô đã bước ra khỏi KTV.Quan Hạm hơi ngẩng cằm hất chỉ về phía trước: "Bên kia."Trời đã về hoàng hôn, con phố phía sau Học Viện người qua kẻ lại tấp nập như nước chảy. Phó Du Quân nhờ Văn Thù Nhàn đỡ giúp Đường Nhược Dao, còn mình bước sát bên người Quan Hạm, mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng, thay cô ngăn cản người có khả năng xông đến.Một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ngay ngắn ở vị trí đã định.Văn Thù Nhàn nhìn thấy chiếc xe sang trọng kia, không kiềm được mà can đảm đưa ra một giả thuyết. Cô nàng che miệng, khẽ hỏi Quan Hạm: "Tần... Chị ấy có ở trong xe không?"Quan Hạm tích chữ như vàng: "Ừ."Văn Thù Nhàn không khỏi rùng mình, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.Phó Du Quân: "...!"Câu đó rõ ràng là cô ấy nên hỏi! Tại sao lại để Văn Thù Nhàn nhanh miệng giành trước?Văn Thù Nhàn tiếp tục: "Chị ấy xuất hiện ở đây liệu có nguy hiểm không?"Quan Hạm đáp vẫn không quá dài dòng: "Có chút, cho nên lát nữa làm phiền các cô trợ giúp che chắn ở khu vực cửa xe phụ."Văn Thù Nhàn chắc nịch: "Nhất định rồi."Phó Du Quân ôm một bụng máu nghẹn đến cuống họng. Hai mươi chữ!Quan Hạm gõ nhẹ lên cửa sổ xe, vài giây sau, tiếng khóa cửa vang lên. Ngay lập tức, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân cầm tay nhau, hóa thân thành "bức tường người", bao bọc cửa xe bên ngoài, không quên hé đầu ngó vào trong xe với hy vọng nhìn thấy Tần Ảnh Hậu bằng xương bằng thịt."Chị Tần."Quan Hạm xoay người, cúi thấp để đặt Đường Nhược Dao xuống ghế sau, vừa đỡ vừa nhẹ nhàng ôm cô vào chiếc ghế rộng rãi. Văn Thù Nhàn đánh bạo thò đầu vào trong thăm dò, bắt gặp một gương mặt đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng trên làn da trắng mịn, tóc dài buông lơi tự nhiên.Văn Thù Nhàn kìm lòng lắm mới không kích động ngất xỉu ngay tại chỗ, nói khẽ: "Chị khỏe ạ."Tần Ý Nùng hạ kính râm xuống, khóe môi cong lên một cái: "Chào em, Văn Thù Nhàn?"Văn Thù Nhàn đặt tay lên ngực: "Chị biết em sao?""Nghe... Dao Dao nói qua.""Chúng em hôm nay mới nghe Đường Đường nói về chị!" Văn Thù Nhàn vừa buột miệng xong mới nhận ra mình hơi quá đà. Cô nàng nhìn Tần Ý Nùng với vẻ áy náy: "Em lỡ lời, thật xin lỗi.""Không sao." Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười: "Cảm ơn các em đã chăm sóc em ấy. Có dịp, mời các em ăn cơm nhé.""Cần chi thế ạ." Văn Thù Nhàn hiểu ý ngay, đây là lúc phải khép lại cuộc trò chuyện. Biết đây không phải chỗ để nán lại lâu, cô nàng thức thời lùi lại. Quan Hạm lập tức đóng cửa xe sau, quay về ghế lái. Chiếc xe lăn bánh rời đi.Văn Thù Nhàn đứng tại chỗ giao lưu chuyện vô cùng kinh ngạc mới vừa rồi cùng Thôi Giai Nhân."Mặt nhỏ thật đấy! Da cũng trắng như bông bưởi!""Môi sắc đẹp thế, mình quên không hỏi màu son rồi. Chờ Đường Đường tỉnh dậy, phải bảo cậu ấy chụp hình gửi cho tôi mới được, hê hê hê.""Ngực hình như cũng lớn, mà tôi không dám nhìn kỹ, ha ha ha.""Giọng nói cũng dễ thương, nhẹ nhàng cực kỳ, không hề tỏ vẻ gì cả. Đường Đường thật sự kiếm được rồi! Ai nha, tôi làm sao không có vận khí tốt như vậy chứ!"Thôi Giai Nhân cùng Văn Thù Nhàn thảo luận khí thế ngất trời.Chỉ có Phó Du Quân là im lặng, không nói một lời, ánh mắt dõi theo chiếc xe vừa rời đi, trầm tư thất thần.Văn Thù Nhàn gọi mấy lần không thấy Phó Du Quân phản ứng, cuối cùng phải hét lớn vào tai cô ấy: "Ê!"Phó Du Quân chậm chạp quay lại, ngơ ngác hỏi: "Hả, gì vậy?""Về ký túc xá không?""Ừ, về thôi."Các cô bước qua đường, chỉ còn cách cổng Nam trường học vài mét. Phó Du Quân ngoái đầu lại lần cuối, nhìn chiếc xe xa dần, bóng dáng vẫn còn ẩn hiện trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô ấy.***Đường Nhược Dao ngủ say trên đùi Tần Ý Nùng, hơi thở đều đều, gối lên đùi cô ấy như tìm được nơi yên bình nhất. Tần Ý Nùng cúi đầu, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang che khuất đôi mi dài cong vút của Đường Nhược Dao, ngón tay cô ấy lướt nhẹ, từ trán xuống dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đỏ mọng quyến rũ.Hơi thở ấm nóng của Đường Nhược Dao phả vào lòng bàn tay Tần Ý Nùng. Cô ấy cười nhẹ, ngón tay búng nhẹ lên chiếc mũi nhỏ.Tuổi chưa lớn mà bản lĩnh không nhỏ a, còn học mượn rượu giải sầu?Đường Nhược Dao thực mau hô hấp không thuận, vốn dĩ gương mặt bị ửng đỏ vì rượu lại càng đỏ, cô hé miệng hô hấp, giống như cá mắc cạn. Tần Ý Nùng buông tay, để không khí tràn vào, nhìn đôi môi mấp máy như cá tìm nước, Đường Nhược Dao hít thở nhẹ nhàng, trên môi thoáng hiện nụ cười mơ màng, lộ ra vài phần nhã nhặn lịch sự tươi đẹp.Tần Ý Nùng vừa yêu vừa ghét, không nhịn được véo nhẹ má cô.Đường Nhược Dao ngủ say đến mức một chút phản ứng cũng không có, tùy ý cô ấy làm xằng làm bậy.Tần Ý Nùng bỗng nhiên bật cười.Cô ấy nâng cái ót của Đường Nhược Dao lên, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn hai cái, Đường Nhược Dao liền theo bản năng mà đáp lại cô ấy, vừa hôn vừa lẩm bẩm lầm bầm, Tần Ý Nùng tạm thời tách ra, đưa lỗ tai tiến đến bên môi cô."Chị... Tần Ý Nùng......"Xúc cảm mềm mại từ trên môi rời xa, Đường Nhược Dao tự phát mà ngưỡng mặt tìm kiếm đôi môi kia.Sau tai nóng lên, cùng với cái lưỡi mềm mại ẩm ướt.Tần Ý Nùng một cái giật mình, vội đem cô ấn xuống dưới, tiếp tục hôn môi.Đường Nhược Dao uống rượu, càng hôn càng nóng, hai tay ôm Tần Ý Nùng bắt đầu rên hừ hừ.Quan Hạm ngồi thẳng thân mình, hai mắt nhìn phía trước, mắt điếc tai ngơ.Tần Ý Nùng đem đôi tay Đường Nhược Dao không ngừng cọ trên người cô ấy đè chặt lại, làm cô không thể động đậy, căn dặn Quan Hạm: "Tăng khí lạnh lên một chút.""Vâng."Độ ấm trong xe giảm xuống, Đường Nhược Dao cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn mà gối ngủ.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng thở ra.Xe dừng ở tiểu khu Vọng Nguyệt Sơn, hai tay Tần Ý Nùng dùng sức xoa bóp mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao ngủ say giống như heo cuối cùng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng mà nhìn cô ấy."Có thể đi không?" Tần Ý Nùng lạnh mặt hỏi cô.Đường Nhược Dao ước chừng sửng sốt mười giây đồng hồ không nói gì, cô xoa xoa huyệt thái dương, khàn khàn nói: "Có thể ạ."Tần Ý Nùng ra ngoài trước, ở phía sau cửa xe chờ cô.Đường Nhược Dao tay chống ở ghế dựa, lung lay mà bước ra ngoài, một chân không ổn, ngã vào cái ôm mềm mại của Tần Ý Nùng. Cô thuận thế liền câu lấy cổ đối phương, mặt chôn ở cổ cô ấy, mềm mại mà cọ.Tần Ý Nùng: "......"Làm gì cũng không được, làm nũng là giỏi nhất.Tần Ý Nùng một tay ôm eo Đường Nhược Dao, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười, dù cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng không giấu nổi chút dịu dàng: "Lên lầu thôi."Đường Nhược Dao ngoan ngoãn đáp: "Được.""Tỉnh rượu chưa?""Chưa..." Đường Nhược Dao trả lời, giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt: "Đầu em vẫn còn choáng váng lắm." "Đừng nghĩ nữa." Tần Ý Nùng đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu cô, vỗ về: "Càng nghĩ càng choáng, không biết sao?""Em biết rồi.""Ngoan." Tần Ý Nùng vuốt mái tóc dài của cô.Quan Hạm ấn thang máy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.Này cũng kêu giận sao?Trong lúc thang máy đang di chuyển lên, Đường Nhược Dao cứ đu người qua lại, trông yếu đuối đáng yêu. Tần Ý Nùng khẽ bật cười, nhưng nhìn qua Quan Hạm, thấy sắc mặt cô càng ngày càng đen lại, Quan Hạm vì phòng ngừa chính mình bị giết người diệt khẩu, đem hai người đưa tới sảnh, cửa cũng chưa bước vào, liền quay đầu bỏ đi.Giờ trong nhà chỉ còn lại Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao.Tần Ý Nùng đá văng đôi giày, bước chân trần vào nhà, đỡ Đường Nhược Dao ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận cởi giày giúp cô, rồi lấy khăn lau sạch vết bẩn mà cô đã để lại trên sàn. Sau đó, cô ấy ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, sau vài phút trước lại xuống bếp pha trà giải rượu.Trong lúc đó, Đường Nhược Dao cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày như đang dời sông lấp biển, cảm giác buồn nôn trỗi dậy. Chỉ trong chớp mắt, Tần Ý Nùng nhìn thấy bóng cô lao nhanh về phía nhà vệ sinh, liền nhanh chóng chạy theo sau.Đường Nhược Dao ôm lấy bồn vệ sinh, nôn mửa không ngừng. Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô, từng cái từng cái.Không biết Đường Nhược Dao đã tỉnh táo lại chút nào hay chưa, nhưng khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước. Cô đưa tay đẩy Tần Ý Nùng ra, giọng nghẹn ngào: "Chị... đừng nhìn em..."Tần Ý Nùng ngạc nhiên: "Sao lại không muốn chị nhìn?"Đường Nhược Dao che mặt, ô ô khóc nức nở: "Xấu lắm...""..."Mấy giây sau, Tần Ý Nùng bật cười ha ha.Nước mắt Đường Nhược Dao từ khe hở ngón tay chảy ra, vừa khóc vừa nói: "Thật sự rất xấu, chị đừng nhìn em. Em biểu hiện quá kém, nào có người muốn người như em làm bạn gái?"Tần Ý Nùng nhướng mày, nói: "Em nói rất đúng."Đường Nhược Dao khóc đến càng hung tàn, ô ô oa oa."Sao chị không làm theo kịch bản gì hết vậy?""Kịch bản gì cơ?""Kịch bản nói chị muốn em.""Em chọc chị giận trước, bây giờ lại say mèm thế này," Tần Ý Nùng dù bận vẫn ung dung mà cười nói: "Em làm sao không biết xấu hổ một chút?""Em không có ý đó mà," Đường Nhược Dao ngồi bệt xuống đất, cũng không buồn nhổ ra lời, bẽn lẽn nói: "Chị không thể quát mắng em sao?"Tần Ý Nùng nhìn cô đang yêu muốn chết, trong lòng khắc chế xúc động muốn xoa xoa đầu cô, vẫn cố giữ điềm tĩnh đùa cô: "Thế dỗ em kiểu gì đây?"Đường Nhược Dao chu môi.Tần Ý Nùng giả vờ ghét bỏ: "Phì."Đường Nhược Dao chợt nhớ ra điều gì đó, liền lăn một vòng rồi bật dậy, chạy thẳng đến bồn rửa tay. Cô bắt đầu đánh răng, súc miệng thật kỹ, rửa sạch mặt, làn da trơn bóng sáng ngời, collagen dường như căng đầy khiến cô càng thêm rạng rỡ, xinh đẹp cực kỳ.Tần Ý Nùng không nhịn được, nuốt khan một ngụm nước bọt.Đường Nhược Dao quay lại, như một chú chó con, tay chân chạm đất, ngồi xổm trước mặt cô ấy, đôi mắt nhắm nghiền, môi mím lại.Tần Ý Nùng cố tình hỏi: "Làm gì đấy?"Đường Nhược Dao vươn mình thêm chút nữa: "Chơm chơm."Tần Ý Nùng hỏi lại: "Tại sao phải hôn?"Đường Nhược Dao đáp ngay: "Vì em muốn."Tần Ý Nùng cười thầm trong bụng: Em muốn là được sao?Cô ấy liền không hôn.Đường – tiểu cầu – Nhược Dao kêu lên: "Chị vừa nói sẽ dỗ dành em mà!"Tần Ý Nùng bất lực thở dài: "... "Được rồi, chơm chơm.Nhóc con này, bản lĩnh giày vò người cũng hạng nhất rồi.Tần Ý Nùng nhẹ nhàng nâng gương mặt Đường Nhược Dao lên, dịu dàng hôn cô. Cảm giác tươi mát của hương bạc hà từ miệng Đường Nhược Dao lan tỏa, khiến môi Tần Ý Nùng càng lưu luyến. Cô ấy đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại, kéo Đường Nhược Dao lại gần hơn.Đường Nhược Dao khẽ nâng cằm, ánh mắt mê ly, Tần Ý Nùng đỡ lấy sau gáy của cô, hoàn toàn chiếm lĩnh nụ hôn, như một người chúa tể kiểm soát tất cả.Khi cảm giác chạm vào bờ vực nguy hiểm, Tần Ý Nùng khẽ buông cô ra, giọng nói yếu ớt: "Thế đã được chưa?"Đường Nhược Dao ăn quen bén mùi liếm môi, còn chưa thỏa mãn, cô nuốt xuống chút cảm giác còn sót lại, khẽ nói: "Chưa."Hai người tiếp tục hôn nhau hồi lâu mới tách ra, Đường Nhược Dao nhắm mắt dựa vào lòng Tần Ý Nùng, hơi thở dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng. Tần Ý Nùng khẽ vuốt nhẹ khóe môi óng ánh nước của cô, giọng trầm khàn hỏi: "Em thích chị hôn em sao?"Đường Nhược Dao gật đầu."Thích.""Vì sao?""Vì em thích chị.""Nói lại lần nữa.""Em thích chị.""Nếu tương lai có một ngày, em không còn thích chị nữa thì sao?""Sẽ không có chuyện đó.""Nhưng nếu lỡ có?"Đầu óc Đường Nhược Dao đã mơ hồ vì thiếu dưỡng khí từ nụ hôn dài, cô cố gắng mở mắt, đáp lại: "Vậy thì tùy chị xử trí.""Giết em cũng được?" Tần Ý Nùng bàn tay nhẹ nhàng lướt lên cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt mang theo chút u ám."Được." Đường Nhược Dao khẽ cười, "Nhưng giết người là phạm pháp, chị sẽ phải... ngồi tù đấy."Tần Ý Nùng ghé sát tai cô, giọng trầm thấp, đầy dụ hoặc: "Vậy chị nhốt em lại, có được không?"Đường Nhược Dao vẫn cười, mắt lim dim buồn ngủ: "Được, nhưng nhớ mỗi ngày phải đến... thăm em."Đường Nhược Dao quá buồn ngủ, vừa nói xong liền dần chìm vào giấc ngủ.Tần Ý Nùng lặng lẽ ngắm nhìn cô rất lâu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên khóe môi đang mỉm cười của cô gái, thì thầm: "Chắc chắn rồi."Dù sau khi em tỉnh dậy sẽ nhớ hay là quên, chúng ta đã đạt thành hẹn ước, đời này cũng đừng nghĩ bỏ chạy.***Đường Nhược Dao có một giấc ngủ vô cùng an tâm, cô khẽ khàng duỗi lưng, từ từ mở mắt ra. Trần nhà màu sáng và những họa tiết quen thuộc đập ngay vào mắt.Hai bên huyệt thái dương của cô vẫn còn hơi đau nhói. Mất một lúc để Đường Nhược Dao dần hồi tưởng lại những sự việc đã diễn ra.Cô nhớ về màn thổ lộ thất bại với Tần Ý Nùng trước đó, rồi một đêm không ngủ, sau đó trở về trường học, ăn uống qua loa rồi đi hát karaoke. Sau đó, chỉ nhớ mơ hồ là uống rất nhiều rượu... Mọi thứ dường như bị chia cắt thành những đoạn nhỏ. Khi mở mắt ra, cô đã thấy mình ở trong nhà.Chỗ này là nơi mà chỉ có cô và Tần Ý Nùng biết rõ. Không cần phải đoán nhiều, rõ ràng là Tần Ý Nùng đã đưa cô về.Đường Nhược Dao mở cờ trong bụng, chân trần bước xuống giường. Trước tiên, cô đi quanh phòng khách, tìm một chút dấu vết. Sau đó, cô tiến tới gõ cửa phòng Tần Ý Nùng. Kiểm tra cánh cửa trước, thấy đôi dép lê được sắp xếp gọn gàng trên tấm thảm.Chị ấy đã ra ngoài.Nhiệt huyết trong đầu lạnh đi một nửa, Đường Nhược Dao ngồi một lát trên mặt đất, sau đó cô trở về phòng, cầm điện thoại lên, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.Tần Ý Nùng: 【Có thông cáo, mai về. Ở nhà ngoan ngoãn chờ chị.】Tần Ý Nùng: 【Cháo nấu xong rồi, để ở trong bếp, nhớ ăn.】Đường Nhược Dao ôm chăn trên giường, lăn vài vòng, lòng vui sướng không kìm nén được mà lộ rõ trên khuôn mặt. Đường Nhược Dao: 【Em tỉnh rồi, hôm qua là chị đưa em về sao?】Tần Ý Nùng: 【A a, tỉnh dậy sớm nhỉ.】Đường Nhược Dao thấy lạnh sống lưng: 【Chị không có ý kiến gì với em sao?】Tần Ý Nùng: 【?】Đường Nhược Dao: 【Sao lại "a a" em vậy?】Cô nhanh chóng gửi thêm một tin khác: 【Chị có ý cười cợt em?】Tần Ý Nùng, vẫn với phong thái cao quý, lạnh lùng, gửi lại đúng hai chữ:【Không phải.】Đường Nhược Dao cắn môi, cười nhẹ: 【Không sao, lần sau chị có thể dùng "ha ha ha".】Ngồi trong phòng VIP sân bay, Tần Ý Nùng khẽ bật cười, lấy tay che miệng rồi nhắn lại:【Em không hiểu nhầm đâu, chị đúng là đang giễu cợt em.】Đường Nhược Dao: 【Ô ô ô】Nhớ lại một vài khoảnh khắc đêm qua, Tần Ý Nùng liếm liếm đôi môi khô, nhắn tiếp:【Chuyện tối qua em còn nhớ được bao nhiêu?】Đường Nhược Dao trả lời thật lòng: 【Không nhớ gì cả.】Tần Ý Nùng: 【Đầu cá vàng còn thông minh hơn em.】Bị mắng rồi nhưng trong lòng Đường Nhược Dao vẫn rộn ràng niềm vui, cô nhắn lại:【Chị sẽ chơm chơm một con cá vàng sao?】Đứng trước gương, Đường Nhược Dao nhận ra trên môi mình vẫn còn vết son môi, đậm nhạt không đồng đều, sắc son rất thuần khiết. Rõ ràng là ai đó đã làm chuyện xấu.Tần Ý Nùng: 【Khi nào quay về, chị sẽ chơm chơm cho em xem.】Đường Nhược Dao khí phách, đáp: 【Không cho!】Tần Ý Nùng nhanh chóng đáp lại:【Được, nghe theo em.】Đường Nhược Dao hoàn toàn mệt mỏi, nằm vật ra giường, vứt bỏ điện thoại và bắt đầu thực hiện một bộ "Đường thị Đường lang quyền" tự sáng tác – những chiêu thức chẳng theo quy luật nào, chỉ là đánh loạn lung tung. Cô đánh bậy đánh bạ như thể muốn giải tỏa hết những cảm xúc bức bối trong lòng.Nhặt lại điện thoại, Đường Nhược Dao định nhắn tin cho Tần Ý Nùng, thì đúng lúc nhận được tin nhắn mới.【Lên máy bay rồi, không nói nữa.】Đường Nhược Dao nuốt lời muốn nói vào lòng, chỉ nhắn gọn gàng:【Lên đường bình an.】Tần Ý Nùng:【[ hình ảnh ]】Khung cảnh là những chiếc máy bay chỉnh tề xếp hàng trên đường băng của sân bay, đường chân trời phía xa trải dài xanh biếc, tựa như một chiếc gương phản chiếu bầu trời trong vắt.Nhìn bức ảnh, Đường Nhược Dao cảm thấy có một cảm xúc ngọt ngào dịu nhẹ len lỏi trong lòng. Cô kéo rèm cửa sổ phòng mình, chụp một tấm ảnh ánh nắng rực rỡ bên ngoài và gửi lại Tần Ý Nùng:
【Hôm nay trời đẹp quá.】Mấy phút sau, Tần Ý Nùng trả lời ngắn gọn:【Chị biết.】Trên trời, cánh máy bay giang rộng, lướt qua những tầng mây trắng xóa. Tần Ý Nùng kéo tấm che cửa sổ xuống, đắp một tấm thảm mỏng lên người. Cô ấy đeo bịt mắt hơi nước, chọn cho mình một tư thế thoải mái và chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong giấc mộng của cô ấy, có hương vị của ánh mặt trời.***Đường Nhược Dao cùng Tần Ý Nùng nói chuyện xong, mới xử lý tin tức khác.Nhóm chat phòng 405 hiếm thấy an tĩnh như gà, chỉ có Phó Du Quân gửi cô một cái trò chuyện riêng: 【 Tỉnh rồi nhắn tin tôi 】Đường Nhược Dao: 【 Đã tỉnh 】Tiếp theo di động Đường Nhược Dao liền liên tục rung lên, đều là trong nhóm chat.Đường Nhược Dao thiếu chút nữa cho rằng di động bị động kinh.Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ: 【 Rốt cuộc cũng tỉnh! Thành thật khai báo! Cậu cùng Ảnh hậu Tần là quan hệ như thế nào @ Dao Dao 】Y chang bản sao chép ở trên, liên tiếp đã gửi mười tin nhắn.Thôi Giai Nhân tán thành: 【 Đúng vậy @ Dao a Dao 】Phó Du Quân: 【 Tôi cũng vậy @ Dao a Dao 】Đường Nhược Dao nhất thời đầu đau muốn nứt ra, chậm rãi đánh chữ nói: 【 Đầu tiên, các cậu, ai nói cho tôi một chút, ngày hôm qua tôi uống rượu sau đó đã xảy ra chuyện gì? 】Ba hàng im lặng tuyệt đối.Văn Thù Nhàn cuối cùng gửi tin nhắn thoại: " Cậu uống xong thì khóc dữ dội, than thở rằng bạn gái đã bay mất, khóc như tê tâm liệt phế, làm như nếu không thành đôi thì cậu sẽ chết ngay lập tức vậy."Đường Nhược Dao: "...... Được rồi, các cậu còn ở trường học sao? Tôi trở về một chuyến."Văn Thù Nhàn hoảng sợ nói: "Cậu không định lại uống rượu chứ?"Đường Nhược Dao thở dài nói: "Kkhông."Văn Thù Nhàn: "Vậy thì tốt . Tụi này chiều nay đi, giữa trưa sẽ ở phòng riêng nhà ăn tầng ba."Đường Nhược Dao vọt tắm rửa, xa xỉ mà đặt xe taxi, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) mà chạy về trường học.Cửa phòng 405 đóng chặt.Văn Thù Nhàn sinh động như thật biểu diễn Đường Nhược Dao tối hôm qua khóc lóc, gân xanh nơi thái dương của Đường Nhược Dao giật lại giật, rồi lại không thể đánh gãy cô nàng, bởi vì hai người kia đều đồng tình màn diễn này hoàn toàn không khoa trương chút nào.Phó Du Quân vỗ tay một cái, Văn Thù Nhàn lập tức dừng lại, đoan trang mỉm cười.Phó Du Quân nói: "Sau đó cậu cứ ngồi ở đó phát ngốc, thất hồn lạc phách, thế là tôi dùng di động của cậu gọi điện thoại cho Ảnh hậu Tần."Đường Nhược Dao một đêm không về, các cô đã hưng phấn mà thảo luận cả một đêm, hiện tại hạ bút thành văn.Phó Du Quân đóng vai Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân đóng vai Tần Ý Nùng.Phó Du Quân quay số điện thoại, kiên nhẫn chờ điện thoại chuyển nhận.Thôi Giai Nhân giọng nói bình đạm, nói: "Alo."Phó Du Quân nói: "Tôi là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"Đường Nhược Dao hai mắt hơi hơi trợn to, cũng không dám thở mạnh.Thôi Giai Nhân yên tĩnh một lát, nói: "Là tôi."Đường Nhược Dao: "!!!"Văn Thù Nhàn xông về phía trước một bước, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của cô, giúp cô ngồi xuống ghế dựa, Đường Nhược Dao nâng lên một bàn tay, nói: "Lặp lại."Phó Du Quân: "Xin hỏi là bạn gái Đường Đường sao?"Thôi Giai Nhân: "Là tôi."Đường Nhược Dao bị hạnh phúc xông đến làm đầu óc choáng váng, khóe môi toét đến sau tai cũng không hề hay biết: "Chị ấy thật sự nói như vậy?"Văn Thù Nhàn vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.Phó Du Quân nói: "Thiên chân vạn xác (đúng trăm phần trăm), đáng tiếc cậu đã đổi di động mới, không có chức năng ghi âm, nếu không tôi cho cậu bản sao rồi."Đường Nhược Dao cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng lời nói của Phó Du Quân cô là trăm phần trăm tin tưởng.Phó Du Quân nói: "Sau đó tôi nhờ cho chị ấy tới đón cậu, lên lầu chính trợ lý Quan Hạm của chị ấy."Đường Nhược Dao cười nói: "Đúng vậy, Quan Hạm là trợ lý bên người chị ấy, ngày thường không rời chị ấy nữa bước."Phó Du Quân ánh mắt lóe lóe, nói: "Chị ấy thoạt nhìn thực trẻ tuổi."Đường Nhược Dao thuận miệng nói: "Hình như lớn hơn bọn mình ba bốn tuổi , hai năm trước bắt đầu đi theo chị...... Tần Ý Nùng, rất có năng lực.""Nhìn ra được." Phó Du Quân đáy mắt hiện lên một tia ý cười, nói: "Một mình chị ấy cõng cậu xuống lầu, mặt không đỏ hơi không suyễn, sức lực đặc biệt lớn, đều không giống nữ sinh bình thường."Đường Nhược Dao cảm thấy dùng "Nữ sinh" hình dung Quan Hạm có một chút không bình thường lắm, nhưng này không quan trọng, cô nói: "Nếu Quan Hạm tới, vậy Tần Ý Nùng cũng tới?"Phó Du Quân mấp máy môi.Văn Thù Nhàn nhấc tay, lại có chuyện nói: "Tới, chị ấy ở trong xe chờ cậu, tôi còn nói chuyện cùng chị ấy." Văn Thù Nhàn đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt buồn nôn tươi cười nói: "Chị ấy gọi cậu là Dao Dao, tôi lúc ấy nghe liền nổi da gà toàn thân, chậc chậc."Đường Nhược Dao kiệt lực đè nén xuống khoé môi đang điên cuồng cong lên, đôi tay ôm lưng ghế, eo thẳng tắp, thản nhiên nói: "Đúng vậy, ngày thường chị ấy hay gọi tôi như vậy."Văn Thù Nhàn: "......"Đường Đường của bọn cô như thế nào nói đến chuyện luyến ái một chút da mặt đều không cần?Đôi mắt Đường Nhược Dao lóe sáng: "Còn gì nữa không?"Văn Thù Nhàn suy nghĩ một chút, kích động nói: "Có, chị ấy nhận ra tôi! Nói cậu cùng chị ấy đã nói qua, tôi có tài đức gì, thế nhưng vào được mắt Tần đại ảnh hậu, ha ha ha ha phần mộ tổ tiên độ."Thì ra những lời cô nói, tất cả đều để ở trong lòng Tần Ý Nùng.Hắc hắc, ha ha.Đường Nhược Dao ngồi ở ghế dựa vặn đến giống như con rắn.Văn Thù Nhàn lặng lẽ giơ lên di động, chụp cho cô một tấm ảnh kỷ niệm đáng trân quý.*********************Tác giả có lời muốn nói:Bức ảnh này sau đó không lâu sẽ gửi đến di động Ảnh hậu Tần ﹁_﹁Đường Nhược Dao: ?????