[BHTT] [EDITING] Giảo Xuân - Hàn Thất Tửu

Chương 14




Nhìn chằm chằm như thể miếng thịt đỏ trong miệng con quạ

Rồi lại đến ngày tái khám, Đường Tư cầm cái váy hai dây đứng trước gương so lên người cả buổi, rồi lại kéo cổ áo xuống, cúi đầu ngó qua dáng ngực của mình.

Nàng mặc áo lót từ sớm, vừa mới dậy thì là mẹ đã bắt mặc rồi, nên dáng ngực phát triển đặc biệt đẹp nha, đầy đặn, tròn trịa, săn chắc, hoàn toàn không có dấu hiệu chảy xệ.

Vốn là định mặc cái này đi khám, nhưng váy hai dây thì không thể mặc áo lót, chỉ có thể dán miếng che ngực. Mà nàng cũng chẳng sợ Thịnh Ninh được lợi gì, dù sao thì cái kiểu nghiêm túc chính trực kia nàng cũng nếm trải qua rồi, kiểu gì thấy rồi cũng sẽ giả vờ mù thôi.

Giả vờ mù thì vui gì chứ?

Bày ra một thân đẹp thế này mà không được người ta nhìn một cái, lỡ còn làm Thịnh Ninh sợ thì lại càng mất công mất sức.

Đường Tư ngoan ngoãn treo váy hai dây lại lên giá, quay sang chọn một bộ đứng đắn hơn. Lúc ra khỏi cửa, ánh mắt vẫn còn liếc liếc cái váy kia, búng tay một cái, cười hì hì ——

Đừng lo, rồi cũng có ngày bé phát huy được giá trị thôi.

. . .

Đến phòng khám bệnh, Đường Tư nằm thẳng trên ghế nha khoa, hai tay ngoan ngoãn đan lại đặt trên bụng dưới, ánh đèn trần chiếu thẳng xuống khiến gương mặt sáng rỡ, mịn màng đến gần như phát sáng.

Thịnh Ninh cảm thấy hôm nay Đường Tư có gì đó rất lạ. Bình thường cái miệng kia không ngơi nghỉ lấy một phút, vậy mà hôm nay lại im thin thít. Không nói chuyện cũng thôi đi, ánh mắt còn cứ chăm chăm dán vào cô, nhìn mãi rồi lại cười, rõ ràng là bộ dạng ngoan hiền dễ thương, nhưng lại làm người ta có cảm giác như thể con hồ ly tinh đang trốn đâu đó thò đầu ra.

Né mấy lần cũng vô ích, nhìn lại cũng không ăn thua, đến mức làm Thịnh Ninh có chút nổi da gà.

Người này, rốt cuộc định giở trò gì vậy?

Cuối cùng, sau một cái chớp mắt kèm theo nụ cười ngọt xớt của Đường Tư, Thịnh Ninh không nhịn được nữa lên tiếng hỏi ——

"Hôm nay mắt em có vấn đề à?"

"Không có mà."

"Vậy sao cứ chớp mắt liên tục thế?"

"Tôi có chớp đâu? Tôi đang cười với chị mà?"

Đường Tư không kẻ mắt, nhưng lại tán một lớp phấn mắt màu hồng phớt trên bầu mí, nhạt hơn màu da một chút, vừa đủ để tạo cảm giác mờ mờ ảo ảo như thể ánh nhìn kia được bọc bằng lớp sương mềm mại, lại càng giống một con hồ ly nhỏ.

Thịnh Ninh thật sự không biết phải trả lời thế nào. Nhưng nếu Đường Tư cứ tiếp tục cười kiểu đó mãi, e là hôm nay chẳng thể vá nổi cái răng này nữa.

"Đèn chiếu gắt lắm, em đừng cứ mở mắt trừng trừng như vậy. Không khéo răng chưa chữa xong đã phải đền thêm đôi mắt cho em rồi."

"Là mắt tôi khó chịu, hay là vì tôi cứ nhìn chị... nên chị ngại hỏ?"

"..."

"Thôi mà, thật ra chị cũng đừng thẹn, chị đẹp... tôi mới nhìn đó."

Đường Tư chống tay nhổm người dậy, cố tình áp sát mặt Thịnh Ninh, giọng nói nhỏ hẳn đi, gần như thì thầm bên tai ——

"Tôi biết mà, chị chưa từng yêu đương, cũng chẳng quen cách nói chuyện với con gái. Nhưng không sao đâu, với tôi ấy mà, chị muốn nói gì thì cứ nói, tôi không phải kiểu người khó đoán đâu."

Nửa ngày làm ba cái trò cũng chỉ vì như vậy.

Thịnh Ninh Không cần hỏi cũng đoán được là ai lắm lời đến thế, trong vòng bạn bè của cô, ngoài Huống Ly ra thì chẳng còn ai nữa. Nhưng cô cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, yêu đương là chuyện cá nhân, không tổn hại ai, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Dù cô chưa từng trải qua mối tình nào, thì cũng không có gì phải xấu hổ hay cảm thấy mình khác người.

Chẳng qua là ánh mắt Đường Tư mỗi lúc một "chói chang", khiến Thịnh Ninh có chút phiền lòng. Cái kiểu nhìn chằm chằm như thể cô là miếng thịt đỏ trong mỏ con quạ, khiến người ta gai cả người.

"Tôi hỏi chị một câu nữa được không?"

"Câu gì?"

"Chị bao nhiêu tuổi rồi?"

"... Ba mươi."

Vẻ mặt Đường Tư vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong đầu, đám hải mã nhỏ bé đã mọc cánh, chuẩn bị cất cánh bay vòng quanh phòng khám rồi ——

Ba mươi! Cái tuổi rực rỡ và vĩ đại!

Chưa từng yêu đương! Đức mẹ sinh ra đã độc thân!

Có thể hát được chưa nè?

Khúc ca của hội chị em đồng chí!

La la la la la la ~

[ 啦 /la/ đồng âm với 拉 /la/ : kéo | /拉拉 /la la la la/: lé biên ]

Đường Tư chính là kiểu người như thế, một mình cũng có thể dựng sân khấu tự biên tự diễn, mà một khi miệng đã lắm lời thì trời có sập cũng nói cho được, còn nếu tâm trạng hứng lên thì đến cả ngân hà vũ trụ cũng không đáng là gì.

Nhưng nói thì nói thế thôi, đến lúc cần nghiêm túc thật sự, Đường Tư lại không dám.

Trong lòng nàng hiểu rất rõ, càng là kiểu người như Thịnh Ninh, lạnh nhạt, cấm dục, lại càng không thể nóng vội. Mấy chuyện mây gió trăng hoa ấy, thiếu cái nào cũng hỏng bét, không tạo đủ không khí thì tất cả coi như phí công.

Chỉ là mây gió trăng hoa, vừa tốn sức vừa hao tâm, chuyện để sau này tính.

Còn trước mắt, cái người nhiều chuyện kia rốt cuộc cũng trả lời rồi, bảo là có thể tiếp tục tìm, nhưng không nói chắc mất bao lâu. Còn mấy chuyện chi phí nhân lực vật lực, rồi lại phải bôi trơn chỗ này chỗ kia, tất cả phải gặp mặt bàn bạc cụ thể.

Chuyện này đối với Đường Tư mà nói còn gấp hơn cả răng sâu. Vừa xử lý xong là nàng đã vội vã nhảy khỏi ghế, không kịp nói một câu tạm biệt với Thịnh Ninh, cắm đầu chạy ra cửa.

Thịnh Ninh bước ra khỏi phòng thủ thuật, vừa đến đầu cầu thang thì thấy Đường Tư đang lách trái né phải tránh người. Còn vài bậc cuối cùng, nàng dứt khoát không thèm bước nữa, hai chân khép lại, "bộp" một tiếng đáp xuống đất, chiếc áo chống nắng trùm kín đầu, trông y như một con thỏ gãy tai.

Bóng lưng cô nàng này mãi mãi đều hài hước đến thế, khiến Thịnh Ninh bất giác cong môi cười, nhảy như vậy không sợ trẹo chân à?

Vừa bước một vòng qua tay vịn cầu thang, nụ cười trên môi lập tức thu lại.

Huống Ly cũng đang cười, vừa nãy cô đi ngang phòng thủ thuật, nghe thấy Đường Tư nói mấy câu với Thịnh Ninh. Không chỉ lôi chuyện người ta chưa từng yêu đương ra nói, mà đến cả tuổi tác cũng dám hỏi.

Nhìn thấy Thịnh Ninh mặt mũi nghiêm túc như sắp nổi giận, Huống Ly vội vàng mở lời ——

"Chị mời em ăn cơm coi như đền tội."

...

Đường Tư đến nơi, vừa đẩy cửa thì phát hiện, khoá rồi.

Nàng lập tức gọi cho người kia, đối phương chỉ hờ hững bảo "tới liền", rồi tắt máy luôn.

Đường Tư ghét nhất là phải chờ người khác, đặc biệt là kiểu chẳng thèm báo giờ giấc cụ thể này, ai mà biết cái "liền" đó là năm phút, nửa tiếng hay cả đời? Nhưng nàng chẳng còn cách nào khác, đành cắn răng mà đợi.

Mua một ly sinh tố xoài, đứng bên lề đường phơi đầu dưới nắng gắt. Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn ra từ da đầu, theo sợi tóc bên thái dương chảy mãi không ngừng, nàng đưa tay áo lau một cái, chẳng thấm vào đâu.

Đường Tư hút một ngụm đá mịn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bồn cây bên vệ đường. Đất tơi, lũ kiến đang chuyển nhà. Trên chiếc lá bóng nhẫy vì nóng, một con ruồi đen đậu xuống, bắt đầu dụi đầu. Dụi qua dụi lại... thế mà lại dụi bay luôn cái đầu.

Ờm...

Thật luôn đó hả? Cần gì dùng sức dữ vậy? Ngốc quá đi, giờ thì hết cứu rồi chứ gì.

Lại nhìn đồng hồ, trời ơi, mới có năm phút.

Cứ đứng chờ thế này thì đến khi nào mới xong? Thêm vài phút buồn chán thế này nữa là nàng hoá đứa ngốc thật chứ chẳng đùa.

Đường Tư ngậm chặt ống hút, cắn cắn vài cái. Không được... phải kiếm chuyện gì đó làm cho qua thời gian. Ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng ánh mắt sáng lên —— có rồi!

Ngay giữa quảng trường, có người đang bày sạp vẽ chân dung truyền thần.

Đường Tư bước lại gần, vừa nhìn liền lộ rõ vẻ khó chịu, ủa vẽ gì kỳ vậy? Trừu tượng à? Bảo sao chẳng có ai thuê.

"Cô muốn vẽ một bức không?" Người chủ sạp hỏi.

"Không vẽ đâu. Nhưng em có thể vẽ thay cho anh. Có khách thì anh cứ thu tiền như thường, được không?"

Ông chủ sạp chưa từng gặp yêu cầu kỳ cục như vậy, nhất thời chẳng hiểu người này đang muốn gì. Trong bụng còn nghi, chẳng lẽ dân cùng nghề tới giành mối?

Đường Tư nhìn phát đã đoán được suy nghĩ người ta, bật cười hì hì ——

"Em đang chờ người, muốn tìm gì đó làm giết thời gian thôi. Không giành khách của anh đâu, yên tâm đi."

Ông chủ nghe nàng nói vậy cũng yên lòng, nghĩ bụng, cho mượn tay mà vẫn có lời, việc gì không làm?

Thấy đối phương gật đầu, Đường Tư lập tức kéo chiếc ghế con lại ngồi ngay ngắn trước bảng vẽ. Nàng tháo dây buộc tóc đen trên cổ tay xuống, gom mái tóc dài xõa vai lên, tiện tay túm mấy cái đã buộc thành một búi tóc củ tỏi gọn gàng. Ngồi cầm bút thế kia, trông cũng ra dáng dân vẽ đường phố ra trò.

Cùng lúc ấy, khoảng gần bốn giờ chiều, Thịnh Ninh và Huống Ly từ phòng khám đi ăn tối. Vừa đỗ xe xong, hai người còn chưa kịp xuống thì đã nhìn thấy Đường Tư đang bán nghệ ngay giữa phố.

Trời nóng quá thể đáng, bóng cây dù rậm rạp cũng chẳng giúp được là bao. Chiếc quạt mini cầm tay trước mặt Đường Tư vừa nhỏ tí, lại chỉ toàn phả ra hơi nóng. Búi tóc củ tỏi nàng cột gọn từ sớm giờ cũng rũ rượi, trông như quả đào chín mềm dán chặt lên đỉnh đầu. Mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa, từng giọt lớn lăn theo thái dương mà rơi xuống. Cứ dăm ba phút lại phải giơ tay lau trán, nhưng cũng chẳng ăn thua. Chỉ một lúc ngồi dưới nắng thôi, mặt nàng đã bị hun đỏ ửng, trông chẳng khác gì quả đào thứ hai.

Có lẽ do có cô gái xinh ngồi trấn chỗ nên sạp vẽ bất ngờ đông khách. Vả lại, tay nghề của Đường Tư không phải dạng vừa. Từ lúc nàng ngồi xuống, gần như chẳng có phút nào ngơi tay, thậm chí sau còn có người đứng xếp hàng đợi.

Đường Tư học vẽ từ tiểu học, hơn mười năm tích lũy không phải trò đùa. Một tay cầm bút, một tay ước lượng tỷ lệ trên giấy, thỉnh thoảng còn chỉnh sửa dáng ngồi cho khách. Mà một khi đã hạ bút, cả người nàng như đổi sang trạng thái khác, ánh mắt chuyên chú, từng nét vẽ sắc sảo như được tạc bằng dao. Đường nét và đổ bóng đều tựa thần tác.

Huống Ly thấy cảnh này hiếm có, bước chân cũng chững lại, hất cằm về phía trước ——

"Là em ấy à? Em ấy cũng biết vẽ nữa hả?"

Thịnh Ninh không lên tiếng, cô không ngạc nhiên vì Đường Tư biết vẽ mà bất ngờ là cô nàng này lại có thể ngồi yên lâu đến thế. Bình thường đã quen nhìn bộ dạng hoạt bát lắm mồm của Đường Tư, giờ thấy cô ấy lặng im, nghiêm túc như thế, tự dưng lại giống một con người hoàn toàn khác. Không giống Đường Tư cô quen chút nào.

Huống Ly thoáng có ý muốn bước tới chào hỏi Đường Tư, nhưng vừa quay sang đã thấy Thịnh Ninh đứng yên không nhúc nhích, thế là cô lại rụt chân về. Đang định mở miệng nói gì đó thì bị Thịnh Ninh cắt ngang:

"Đi thôi, lát nữa lỡ trễ lịch hẹn thì phiền."

"Đừng mà, để chị coi thử xem em ấy có biết vẽ thật không. Nhỡ đâu lát nữa bị người ta đập bàn đập ghế thì bọn mình còn biết đường mà nhào vô cứu."

"Không có chuyện đó đâu, cô ấy vẽ đẹp mà."

"Em chắc không đó?"

"Cô ấy còn phục chế được cổ vật, chị nghĩ việc vẽ tranh chân dung mà cũng không làm nổi sao?"

"... Em biết em ấy giỏi phục chế cổ vật từ đâu vậy?"

Thịnh Ninh khựng lại.

Cô không biết phải giải thích sao với Huống Ly về lần đầu hai người gặp nhau là ở khách sạn ở Kinh Bắc. Hơn nữa tính Huống Ly, dù mình có nói trắng ra là chẳng có gì xảy ra đi nữa, thì người này cũng chẳng tin.

Đã vào khách sạn ngủ chung một đêm, bất kể có đỏ hay trắng, trong đầu người này nó sẽ mặc định là màu vàng.

Thịnh Ninh chẳng buồn trả lời, cũng chẳng nhìn lại, cứ thế quay người bỏ đi.

"Này... đi gì mà đi? Em nói đi chứ? Em biết từ đâu ra vậy hả?"

Huống Ly đuổi theo hỏi mãi, Thịnh Ninh vẫn im như hến...

Trực giác mách bảo cô là, chắc chắn hai người kia sau lưng mình có gì đó "mờ ám".

Chương trước Chương tiếp
Loading...