[BHTT] [EDITING] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN - NHẤT TRẢN DẠ ĐĂNG
Chương 7 Tắm
Cầu thang bằng gỗ và được trải thảm, An Chi được bế, đến chỗ rẽ, lại có thêm cầu thang lớn. Nàng ngại ngùng nói: "Cho con xuống đi... Con... Nặng..."Người phụ nữ đang ôm nàng cười lớn, "Con như một con mèo nhỏ, không nặng. Hai đứa cháu trai của tôi còn nặng hơn con nhiều, bình thường khi tôi ở nhà, bọn chúng rất bám tôi, không thể nào thoát khỏi chúng được.""Cháu của dì?""Bọn chúng là con của anh trai tôi, song sinh. Bốn tuổi rồi, nhỏ hơn con một chút... Hôm nay bọn chúng không ở đây, nếu không có thể cùng chơi đùa với con."Bọn họ là Ngôn Đại Béo và Ngôn Tiểu Béo mà cô đã nhắc đến phải không?Lúm đồng tiền của An Chi lõm sâu hơn một chút."Tôi dẫn con đi gặp ông nội bà nội, họ ở lầu hai, họ đã lớn tuổi rồi nên không đi bằng cầu thang, bên kia có một thang máy nhỏ..."Cô vừa bế nàng vừa bước lên cầu thang. Hơi thở hơi dồn dập. Tầm nhìn của An Chi dần cao lên và nhịp tim của nàng cũng vậy.Nàng không bao giờ dám ngủ trong ngôi nhà lớn đó, ban đầu là vì sợ mình sẽ ngủ quên và khi tỉnh dậy sẽ đối mặt với một khung cảnh xa lạ, sau này là vì khi tỉnh dậy sẽ phải đối diện với những gương mặt thờ ơ ở nơi đó. Nhưng vừa rồi, khi tỉnh lại nàng đã ở trong vòng tay của cô.An Chi khẽ áp mặt mình vào vai áo của cô. Lẳng lặng lắng nghe."Cha mẹ tôi đã mất khi tôi còn nhỏ. Ông bà nội đã nuôi tôi khôn lớn, họ rất yêu thương trẻ nhỏ, nên con đừng sợ."Trên người cô luôn có một mùi hương thoang thoảng, không biết nó ẩn ở đâu, không cách nào diễn tả được.Các cô ở nhà trẻ, mẹ của các bạn cùng lớp nàng cũng có mùi hương cơ thể, nhưng không thể nào thơm được như mùi hương của cô.An Chi nhớ thật kỹ mùi hương này.Đây là nơi Ngôn Hề lớn lên. Cô là con út trong nhà và cũng là cô con gái duy nhất. Cha mẹ cô yêu đương tự do, còn kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học nữa. Sau khi kết hôn tình yêu của họ càng thăng hoa, khi đó cha mẹ, kể cả ông bà nội đều mơ ước có một cô con gái. Lần đầu, một cậu trai. Lần hai, cũng lại là cậu trai. Mẹ Ngôn chưa từ bỏ ý định, ôm tâm lý "Nhất định phải có một áo bông nhỏ" sinh ra một cặp song sinh —— vẫn là con trai đấy. Quá thất vọng, bà quyết định khép bụng không thèm sinh nữa. Ai mà ngờ được ba năm sau, Ngôn Hề bất ngờ xuất hiện, cả nhà ai cũng vui mừng không thôi.Ngôn Hề được sinh ra và lớn lên trong vô vàn nuông chiều, nhưng đến khi cô năm tuổi, cha mẹ cùng anh Tư gặp sự cố máy bay, thật không may cả ba đều không qua khỏi. Cô cùng ba anh trai lớn lên dưới sự chăm sóc, bảo bọc của ông bà nội.Nhà họ Ngôn là một gia đình có truyền thống âm nhạc, Ông nội Ngôn là ca sĩ, được hưởng các khoản trọ cấp đặc biệt từ nhà nước. Ông vào Đảng từ rất sớm và là cán bộ dân sự của Quân đội Giải phóng Nhân dân. Bà nội Ngôn là giáo sư tại nhạc viên Bắc Thành. Hai người đã kết hôn được năm mươi năm, trải qua bao thăng trầm cuộc đợi, tình cảm vẫn sâu nặng.Họ đã về hưu nhiều năm, sống tại một ngôi nhà cổ ở ngoại ô Bắc Thành, trồng hoa, nuôi cháu nội.Sức khỏe ông nội Ngôn vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trí nhớ bà nội Ngôn thì không được tốt.Phòng khách lầu hai ấm áp, chiếc ghế bằng gỗ Sưa sang trọng và đơn giản, chiếc bình men ngọc trắng được cắm đầy những cành Lạp mai thơm ngát(1). Dưới ánh đèn, bóng xếp thành đôi, những bông hoa thu hải đường(2) trong chiếc bình men ngọc trắng trên bàn đang nở rộ