[BHTT] [EDITING] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN - NHẤT TRẢN DẠ ĐĂNG

Chương 58 Quyền phát biểu



Hứa Gia Nhĩ và An Chi kiên trì tự học thêm một tiếng sau giờ học đã đạt được kêt quả đáng kinh ngạc. Cả hai có năng lực làm bài thi tối và khả năng tự học độc lập. Kết quả thi của tháng thứ hai, cả hai xếp thứ hai và thứ ba trong lớp. Kết quả thi tháng thứ ba, An Chi hạng nhất, Hứa Gia Nhĩ hạng nhì. Cả hai không dám lơ là, nếu buông thả dù chỉ một chút, bọn họ sẽ bị các học sinh khác bao vây và kéo tụt không chút thương tiếc.

Hai người học lớp thực nghiệm 1, giáo viên chủ nhiệm vẫn là cô Bàng, họ vẫn được phong làm lớp trưởng và lớp phó như cũ. Hai người bọn họ học rất chăm chỉ, điều đó tự nhiên thúc đẩy không khí học tập trong lớp, từ lúc tan học đến giờ tự học buổi tối, lớp 1 luôn có người ở lại học. Tất nhiên là các lớp thực nghiệm và lớp trọng điểm khác cũng không kém cạnh. Nhờ vậy, học sinh THPT năm nay đã thể hiện động lực học tập sôi nổi ngay khi được chia lớp. Tất cả các giáo viên nhìn thấy đều vui mừng trong lòng, đặc biệt là cô Bàng, giáo viên chủ nhiệm lớp 1, cảm thấy rất vui lòng.

Chuyện êm đẹp chỉ kéo dài hơn hai tháng, cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện.

Hứa Gia Nhĩ đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường. Từ đầu năm đến giờ đã có rất nhiều cô gái vây quanh cô ấy, tất cả phụ nữ trong trường, kể cả giáo viên nữ cũng không ngoại lệ, rất yêu mến cô ấy.

Điều này khiến cho các chàng trai trong trường Bách khoa không thể hiểu được, có người không khỏi tò mò hỏi các cô gái. Các cô gái cho biết: Hứa Gia Nhĩ là người tôn trọng, ân cần và lịch sự với phụ nữ, đồng thời cô ấy cũng là học sinh đứng đầu. Cô ấy học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, cao ráo, đẹp trai, gần như không có khuyết điểm gì. Với tính cách như vậy, ai lại không muốn yêu một người như thế chứ...

Những chàng trai tò mò kia đã bị đả kích nghiêm trọng.

An Chi cũng cảm nhận được sự chào đón của mọi người đối với Hứa Gia Nhĩ. Hàng ngày, trong giờ học đều có nữ sinh mang đồ ăn đến cho cô ấy, như là khoai tây chiên, thạch, kem hay các loại đồ ăn vặt khác. Hứa Gia Nhĩ mỉm cười nhận lấy rồi đưa cho cô nàng trong chớp mắt, còn có vô số quà tặng và thư từ.

Hứa Gia Nhĩ lần nào cũng từ chối, nhưng cô ấy không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận, nhưng cô ấy cũng không hề mềm lòng chút nào, thường nở nụ cười kiêu hãnh và mỉm cười với các cô gái, nhưng cô ấy chưa bao giờ thực sự đồng ý một ai.

Điều này vô tình khiến một số người tức giận.

Có lần sau giờ tan học, bọn họ vẫn đang học trong lớp. An Chi đang vẽ sơ đồ vật lý và sơ đồ phân tích lực. Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn: "Hứa Gia Nhĩ!"

Mọi người trong lớp giật mình, An Chi ngước mắt nhìn về phía cửa lớp. Một số nam sinh từ lớp nào đó không quen mặt bước vào lớp. Dẫn đầu là một chàng trai da ngâm đen khỏe mạnh, liến nhìn cả lớp, trừng mắt với Hứa Gia Nhĩ, nhìn cô ấy như nhìn kẻ dưới với ánh mắt đầy khinh thường.

"Mày chính là Hứa Gia Nhĩ, sao lại là cái vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ này chứ?"

An Chi chụp lấy cây viết.

Suy nghĩ của Hứa Gia Nhĩ bị gián đoạn, cô ấy không kiên nhẫn khi nghe được lời nói không lịch sự thì đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì lại nghe thấy một câu khác: "Thật biến thái."

Hứa Gia Nhĩ lạnh mặt hét lên: "Con chó điên ở đâu xổng chuồng, mau cút ra ngoài!"

"Tao thấy mày là một đứa biến thái, cũng đúng thôi, mày như thế này thì làm gì có một thằng con trai nào thích mày?" Tên nam sinh nheo mắt nhìn cô ấy rồi cười cợt, những tên phía sau cũng cười cợt theo.

"Mày..." Hứa Gia Nhĩ nghiến răng nghiến lợi định ra tay, nhưng An Chi đã nhanh chóng đứng dậy ngăn cản.

Cô nàng cau mày nhìn mấy tên nam sinh: "Bạn học, nếu các bạn không có chuyện gì thì ra ngoài đi, chúng tôi còn phải học."

Tên nam sinh đó nhìn chằm chằm An Chi, cười ác ý: "Tôi biết cậu, hai người suốt ngày đi chung với nhau. Cậu là bạn gái của nó à? Sao thế, trông cậu cũng đẹp mà, sao lại biến thái giống nó vậy?"

"Thằng điên!" Hứa Gia Nhĩ nhịn không được, đưa tay đẩy tên kia một cái: "Cút đi ra ngoài!"

Tên nam sinh kia lui về sau, đụng trúng bàn, tức giận vung tay lên định đánh Hứa Gia Nhĩ: "Chết đi đồ biến thái..."

Trong lớp cũng có một vài nam sinh, thấy bạn trong lớp bị đánh thì xông vào can ngăn.

Lớp học hỗn loạn vô cùng, các cô gái hét lên hỗn loạn.

Mười phút sau, cô Bàng vội vàng chạy tới.

20 phút sau, những người khác đã bị phê bình và ra về, bỏ lại Hứa Gia Nhĩ và tên nam sinh kia. An Chi ở bên ngoài phòng học so sự một lát, nhưng vẫn không rời đi.

Ba mươi phút sau, phụ huynh của tên nam sinh kia là một người phụ nữ hung hăng, hùng hổ, giọng nói của bà ấy có thể vang khắp văn phòng giáo viên: "Khổ thân con trai tôi, bị đánh ra nông nỗi này, mau xin lỗi! Nhất định phải xin lỗi! Bồi thường tiền thuốc men, phí tổn tinh thần, ba mẹ mày đâu! Cô giáo, cô không thể thiên vị, gọi phụ huynh của nó tới, giáo viên chủ nhiệm của con tôi cũng tới, mọi người làm chứng, tới xem đi..."

An Chi nhìn vào từ cửa sổ, người mẹ chỉ vào mặt con trai mình la hét um sùm. Theo như An Chi thấy, cậu ta chỉ có một vài vết bầm. Cậu ta là một học sinh lớp thể dục thể thao, bởi vì đang theo đuổi một cô gái trong lớp trọng điểm, mà cô gái kia lại trò chuyện nhiều lần với Hứa Gia Nhĩ và hoàn toàn từ chối cậu ta, nên cậu ta giận cá chém thớt lên người Hứa Gia Nhĩ.

Về phần Hứa Gia Nhĩ, An Chi nhìn sang, cô ấy cầm một túi đá đắp một bên mặt, lạnh lùng nói: "Ba mẹ tôi đi công tác, không cần bọn họ đến đâu, tôi không xin lỗi, con trai của bà là con chó điên."

Hai chủ nhiệm lớp ra sức thuyết phục nhưng phụ huynh không chịu thỏa hiệp, thậm chí còn chửi bới thậm tệ.

An Chi nhìn Hứa Gia Nhĩ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không còn nụ cười thân mật như trước nữa, một tay che mặt, lưng thẳng tắp, dáng người ảm đạm, bướng bỉnh.

Lòng An Chi chợt thắt, cô nàng không biết phải làm sao, vì biết bản thân có vào cũng vô dụng.

Lúc này Ngôn Hề gọi điện tới, An Chi thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian nói: "Dì ơi, dì mau tới trường đi..."

Ngôn Hề đến rất nhanh, trong điện thoại, cô nghe được mấy câu, cũng không hiểu hết toàn bộ. Cô kiểm tra An Chi trước, thấy cô nàng không sao thì mới yên tâm nghe hết câu chuyện.

"Dì, dì giúp cậu ấy với nha." An Chi giật nhẹ ống tay áo của cô.

Ngôn Hề suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng lo lắng." Cô gõ cửa văn phòng rồi bước vào.

An Chi nhìn theo bóng lưng của cô, lòng bỗng chốc an tĩnh.

Cô nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh trong trẻo của Ngôn Hề chậm rãi vang lên, nói vài câu, sau đó Hứa Gia Nhĩ và tên nam sinh kia bị đuổi ra ngoài, cửa văn phòng lại đóng.

Hứa Gia Nhĩ có chút ngơ ngác, tên nam sinh kia liếc nhìn cô ấy rồi quay người tìm chỗ ngồi.

An Chi lo lắng hỏi, "Cậu có sao không?"

Hứa Gia Nhĩ đi tới, buông túi đá chườm xuống. Khóe miệng cô ấy bị rách, nửa bên mặt sưng đỏ. "Người đó là ai thế? Cậu..." Bọn họ tựa vào lan can hành lang.

"Dì của tôi. Cậu còn đau không?"

"Là gì của cậu? Dì? Là cách gọi ở đâu thế, buồn nôn muốn chết..." Hứa Gia Nhĩ vừa định cười, thì "Hí" lên một cách đau đớn.

"Không phải là dì theo kiểu đó... Cậu đau thì đừng có nói nữa."

"Ha." Tên nam sinh ngồi gần đó cười khẩy.

"Hừ." Hứa Gia Nhĩ vung nắm đấm về phía cậu ta.

"Này... Cậu bình tĩnh đi." An Chi kéo cô ấy một cái.

Hứa Gia Nhĩ cụp mắt, cầm túi đá chườm lên mặt: "Cậu không cần phải giúp tôi đâu, tôi không tin bọn họ có thể làm gì được tôi nếu tôi không xin lỗi!"

An Chi nghe thấy cô ấy lo lắng, im lặng một lúc mới nói: "Cậu đừng có hung hăng như vậy nữa."

Hứa Gia Nhĩ cắn môi, không nói gì.

An Chi thở dài trong lòng, thật đúng là tai bay vạ gió mà. Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Gạt chuyện giận cá chém thớt sang một bên, một người sao có thể đổ lỗi cho người mình thích như vậy được chứ? Hứa Gia Nhĩ chưa hề phạm pháp hay làm hại ai mà phải chịu sự mắng nhiếc, vu khống như vậy.

Thích người cùng giới là biến thái sao? Đây có phải là cách mà thế giới nhìn nhận bọn họ không?

An Chi cảm thấy hai từ đó cũng là dùng để chửi bới cô nàng, trong lòng cô nàng cũng đồng cảm, cũng thấy đau đớn.

Bọn họ rơi vào im lặng. Đã hơn bảy giờ, đèn huỳnh quang trên hành lang được bật lên, thu hút vài con muỗi mùa hè.

Gương mặt Hứa Gia Nhĩ bị bóng tối che khuất một nửa, vạch ra đường nét sâu thẳm. Cô ấy thấp giọng nói: "Từ rất nhỏ tôi đã nhận ra tôi thích con gái, ba mẹ tôi phải mất một khoảng thời gian dài mới chấp nhận được. Không phải họ không chấp nhận tính hướng của tôi mà là họ không thể chấp nhận những lời chỉ trích, khiển trách mà con gái họ có thể phải nhận từ thế giới bên ngoài, giống như hôm nay vậy..."

An Chi lẳng lặng lắng nghe.

"Từ nhỏ, tôi đã không thể tỏ ra yếu kém. Tôi đăng ký học rất nhiều trường luyện thi, các lớp sở thích khác nhau, bởi vì khi còn nhỏ, chỉ khi cậu có thành tích xuất sắc và kỹ năng đặt biệt vượt trội thì cậu mới có thể có tiếng nói."

"Chỉ như thế mới có được sự tôn trọng mà đáng lẽ ra cậu phải nhận được."

"Vậy sao cậu lại nói ra ở nơi công cộng..." An Chi hỏi.

Hứa Gia Nhĩ nhếch môi muốn cười, "Vì muốn có quyền phát biểu nên tôi muốn đứng ở vị trí dễ thấy và nói đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy."

"Tôi rất thích nhìn thấy biểu cảm 'Bạn không thích tôi nhưng lại không thể làm gì tôi trên gương mặt của người khác'."

Nụ cười trên môi ngày càng lớn, nhưng lại có chút đau, nên cô ấy che má mình lại rồi "ah" một tiếng.

Người này quá là tùy hứng và cá tính, dù mặt sưng đau nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

Hứa Gia Nhĩ che mặt, nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của An Chi, lập tức kiêu ngạo: "Tôi có đẹp trai không?"

An Chi: "...>"<..."

Với gương mặt này, bây giờ nhìn cậu hơi buồn cười...

Chương trước Chương tiếp
Loading...