[BHTT] [EDITING] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN - NHẤT TRẢN DẠ ĐĂNG

Chương 5 Tuổi Thỏ



Bắc Thành vào cuối tháng chín, gió thổi mạnh. Lá vàng theo những cơn gió rơi rụng khắp nơi, từ những con đường lớn, hẻm nhỏ, cầu vượt, ngã tư, đến những nơi như trạm chờ xe buýt hay ga tàu điện ngầm. Thỉnh thoảng sẽ có những bông hoa chưa kịp tàn vào cuối hè, những cánh hoa đã héo tàn rũ xuống, nhụy hoa lại tươi mềm, có vẻ đáng yêu quật cường.

Vào một buổi tối cao điểm ngày thứ sau, Ngôn Hề nhận được cuộc gọi của Liễu Y Y, người bạn thời thơ ấu kiêm luôn bạn thân của cô. Rủ cô ngày mai đi leo núi ngắm lá phong.

Ngôn Hề đang dừng ở đèn xanh đèn đỏ, nghe vậy thì mỉm cười, cô nhìn lá phong từ nhỏ đến lớn rồi đó, vậy mà còn rủ cô đi trong ngày cuối tuần đông đúc? Thật là không tỉnh táo (*) chút nào mà.

 (*)醉翁之意 : (Zuì wēng zhī yì) Suy nghĩ của người say

Cô lên tiếng: "Có chuyện gì thì nói đi. Nếu không thì quên đi, cuối tuần tôi chỉ có một ngày nghỉ ngơi, không muốn ra ngoài đâu."

Liễu Y Y cười nói: "Haha, chẳng phải tôi đây nhớ cậu sao? Cậu thực tập ra sao rồi? Có thuận lời trở thành nhân viên chính thức không? Sau này có phải tôi sẽ được nhìn thấy cậu trên TV không?"

Ngôn Hề: "Vẫn còn sớm, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả." (*)

(*)八字还没一撇: bā zì hai méi yī piě : có nghĩa là mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng.

Liễu Y Y: "Tôi luôn tin tưởng, ủng hộ cậu hết mình. Nhưng mà cậu, tuyệt đối không được làm về những tin tức lỗi thời, nội dung nhàm chán, đến nỗi mặc gì cũng không ai chú ý tới. Nửa giờ sau, tất cả những gì còn đọng lại chỉ là "Chúc quý khán giả buổi tối tốt lành..."

Ngôn Hề: "...Có phải cậu có hiểu lầm gì về ngành truyền thông truyền hình không? Không phải ai cũng có thể phát sóng tin tức được đâu."

Liễu Y Y ở bên kia điện thoại cười run rẩy hết cả người.

Ngôn Hề cười nói: "Tôi bây giờ là thực tập, không có chức vụ cố định."

Nàng lái xe qua ngã tư, mắt nhìn đồng hồ. Năm giờ mười lăm phút.

Liễu Y Y nói: "Cần gì phải thực tập cho khổ cực như vậy chứ. Nói với anh cậu, anh ấy nói với lãnh đạo một tiếng, cậu muốn vào ngành gì thì vào ngành đó, muốn làm kênh nào thì làm kênh đó..."

Ngôn Hề cắt ngang nàng: "Anh trai mình không bao giờ làm như vậy đâu, với lại mình muốn tự mình cố gắng, nếu như suôn sẻ sẽ ở lại làm việc, không thì quay về trường học lên cao học."

Liễu Y Y nói: "... Cậu đã suy nghĩ kĩ rồi thì cứ như vậy..."

Ngôn Hề: "Cậu còn cái gì muốn nói, mau nói thẳng ra. Đừng có quanh co uốn lượn nữa."

Liễu Y Y lúc này mới nói: "Được rồi, là Cao Ký Minh."

Ngôn Hề giảm tốc độ, đường xá bắt đầu tắt nghẽn, phía trước là một chiếc taxi, cô đang lái chiếc Chopster, cô thả tốc độ chậm lại, thoang thoảng trong khoang xe là mùi cam quýt nhẹ nhàng. Sau đó cô mới hỏi: "Có chuyện gì với anh ta?"

"Cậu thật sự muốn chia tay anh ta?"

Ngôn Hề: "Anh ta quyết định ra nước ngoài, tôi ở lại, cuộc vui nào rồi cũng tàn, chia tay trong hòa bình."

Cao Ký Minh là đàn anh trong trường của cô. Lần đầu gặp nhau là khi anh ta đang là nghiên cứu sinh năm hai, còn cô thì đang học đại học năm hai.

Khuôn viên đại học Bắc Thành có cảnh đẹp thích hợp để các cặp đôi hẹn hò. Ngày xuân con đường nhỏ nở đầy hoa, buổi chiều hè mặt hồ xanh thẫm, hoa quế rơi vào mùa thu, mùa đông vào thư viện. Bọn họ đã cùng nhau trải qua, kinh ngạc và tận hưởng những điều đó. Trong hai năm đó, hai người bọn họ đã rất yêu nhau.

"Tôi không phải đang sợ cậu sẽ hối hận... Cao Ký Minh, anh ta lại là học sinh giỏi trong số những người học giỏi nhất của trường các cậu, còn có... Các cậu quả thật rất hợp nhau, cũng không gây gỗ với nhau, kết thúc như vậy thật sự rất đáng tiếc."

Trước khi tắt điện thoại, Liễu Y Y có nói: "Anh ta ở Seattle đúng không? Anh ta nói đã gọi cho cậu nhiều lần nhưng cậu không bắt máy. Sau đó anh ta điên cuồng gọi cho tôi... Tôi có ở Luân Đôn đâu? Chênh lệch múi giờ, thật tức chết tôi mà!"

"Dù gì thì tôi cũng đã chuyển lời đến cậu rồi, còn lại tự cậu quyết định."

Ngôn Hề không nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi vượt qua đoạn ùn tắc, con đường bắt đầu thông suốt, nàng đạp chân ga, tăng tốc.

Ngôn Hề nghĩ, dễ hợp dễ tan. Và cô đã đến sân bay tiễn Cao Ký Minh.

Ở sân bay đông đúc và ồn ào. Cao Ký Minh cao gầy, trên người khoác chiếc áo gió bằng vải kaki, thanh lịch và lịch sự, rất nổi bật khi đứng giữa rừng người.

Anh ta nói: "Phải chia tay thật sao?"

Ngôn Hề mỉm cười nói: "Em nói em có thể yêu xa, thì anh cũng sẽ nói anh có thể, nhưng chúng mình đều biết anh thể không kiên trì."

Đại học Bắc thành là một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước, Cao Ký Minh lại là lập trình viên chuyên nghiệp đứng số một số hai trong nước, anh ta học giỏi, đẹp trai nên rất có số đào hoa.

Cao Ký Minh nói: "Ngôn Hề, em nói vậy thật không công bằng, anh khó khăn lắm mới có thể theo đuổi được em. Anh vẫn luôn muốn được ở bên cạnh em."

Đôi mắt của anh ta không được sắc bén,nhưng khi nhìn người khác, nó có thể khiến đối phương cảm nhận được ánh nhìn chăm chú tình cảm. Đây chính là đòn sát thủ của anh ta, có thể cuốn hút bất kỳ cô gái nào. Cho dù là đã có bạn gái, vẫn sẽ có người ở trước mặt cô bạn gái mà tỏ tình với anh ta.

Trước đó cô không để ý đến, không có nghĩa là cô không bận tâm.

Ngôn Hề lắc đầu, vỗ vỗ vai anh: "Chuyện em đã quyết định sẽ không thay đổi, anh cũng biết rằng, chúng ta chia tay bây giờ, không hận thù, không hiểu lầm, mai sau còn có thể gặp lại."

Cô mở cửa xe cho gió lùa vào, ngừng hồi tưởng. Một khi cô đã quyết định, sẽ không lung lay. Ngôn Hề rất kiên định với những lựa chọn trong cuộc sống của bản thân.

Ví dụ như cô chọn báo chí làm chuyên ngành đầu tiên, ngôn ngữ Trung là chuyên ngành thứ hai. Ví dụ như cô chọn nhiếp ảnh làm sở thích thay vì là nghề nghiệp. Ví dụ như sau khi tốt nghiệp, cô chọn vào đài truyền hình làm việc thay vì học lên cao học. Hay như trong số rất nhiều người theo đuổi mình, cô chọn ở bên Cao Ký Minh và bây giờ cô chọn chia tay anh ta.

Cô là người lý trí, nên không cho mình cơ hội hối hận. Một khi đã quyết định, sẽ cố gắng hết sức mình, rồi nghe theo ý trời.

Liễu Y Y nói cô sống quá lý trí, chuyện khác không nói đến, nhưng chuyện tình cảm sao có thể tỉnh táo như vậy được? càng không phải vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng.

"Tôi nhìn thấy cách cậu và Ký Minh bên nhau, không ai nghi ngờ hai người các cậu không yêu nhau. Chia tay với anh ta, cậu có thấy buồn không?"

Đau buồn không? Tất nhiên sẽ đau khổ chứ. Dù sao cũng là mối tình đầu, đã từng vì yêu mà vui vẻ, vì yêu mà tổn thương, lo được lo mất. Yêu hay không yêu, có đôi khi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đã quyết định để buông tay và quên đi, cô sẽ không phí thời gian để suy nghĩ về những gì đã qua. Huống chi công việc đã rất bề bộn.

Ngôn Hề nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi. Bầu trời sẫm tối, rìa những đám mây nhuốm màu vàng cam. Lại thêm một trụ đèn giao thông, một chiếc Cadillac dừng lại bên cạnh, một cô bé tuổi tầm mẫu giáo bên ghế phụ đang ríu ra ríu rít: "Ba ơi... Vừa rồi pizza ăn rất ngon, chúng ta đừng về nhà sớm có được không? Con muốn đi chơi thêm chút nữa."

"Con ngoan, đã hơn một tiếng rồi, chúng ta phải nhanh chóng về nhà thôi..."

Gương mặt Đào An Chi bé nhỏ bổng hiện ra trước mắt Ngôn Hề.

Một tháng trôi qua, Đào Trăn Trăn đã ra nước ngoài, không biết cô gái nhỏ bây giờ thế nào rồi?

Ngôn Hề còn nhớ đến ánh mắt lúc Đào An Chi quay nhìn lại.

Gió lất phất, lá thu xào xạt, đầu tóc cô bé bị gió thổi tán loạn, gương mặt nhỏ như nụ hoa, đôi mắt ngấn lệ. Nhìn từ xa, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, dưới mi mắt có vệt sáng lung linh, tựa như nước mắt.

Trong lòng Ngôn Hề dâng lên cảm xúc phức tạp, nếu được chụp lại đó sẽ là một bức hình đẹp, nhưng cô không làm vậy. Không phải vì không có máy ảnh, mà là cô không thể.

Ngày hôm đó, không biết vì lý do gì, cô lại xin số điện thoại của Trần Mộ Tề từ Đào Trăn Trăn. Vài ngày sau, cô gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Đào An Chi. Trần Mộ Tề tưởng cô hỏi thăm dùm Đào Trăn Trăn, nên qua loa nói cô bé đã đi học mẫu giáo, không thì còn có thể làm gì được nữa?

Ngôn Hề không phủ nhận, còn hỏi anh ta tên trường mẫu giáo? Trong điện thoại Trần Mộ Tề chợt vang lên một giọng cười châm chọc của phụ nữ, anh ta do dự một hồi lâu mới nói ra cái tên.

Trường mẫu giáo đó trùng hợp nằm ở gần đây, nhưng chắc giờ này trường đã tan học từ lâu rồi.

Ngôn Hề do dự một chút, vẫn quyết đánh lái hướng về trường mẫu giáo.

Cô gõ vào hệ thống định vị và tìm được địa chỉ của trường mẫu giáo, ánh mắt tìm kim, nhìn về phía xa.

Hơn sáu giờ, trường mẫu giáo đã tan từ lâu, cổng đã đóng kín mít, ở bồn hoa trước cổng lại có một bóng người nhỏ nhỏ ngồi ngay ngắn, còn có chiếc cặp thỏ nhỏ quen thuộc.

Chạng vạng, bầu trời ngày càng tối, một thân ảnh nhỏ bé ăn mặc mỏng manh, ngồi cuộn tròn trong cơn gió chiều, mắt nhìn đăm đăm dưới mặt đất.

Giống như một con vật nhỏ không ai nhận nuôi.

Tim Ngôn Hề thắt lại, đây vẫn là một bức ảnh đẹp. Nhưng cô vẫn...

Cô mở cửa xe, đi tới chỗ của Đào An Chi.

Lúc này, một bác bảo vệ đã đến trước cô một bước: "Cô bé, sáu giờ rồi, hôm nay cũng không có ai tới đón con sao?"

Bóng người nhỏ bé không hề động đậy.

Bác bảo vệ thở dài một hơi: "Cô bé ngoan, mau về thôi, bác chở con về..."

Đào An Chi gật gật đầu, quay đầu lại cười với bác ấy, ánh mắt vô tình nhìn thấy Ngôn Hề.

Nàng sững sờ. Mắt hạnh mở to.

Ngôn Hề có chút mỉm cười, bước đến trước mặt nàng.

"Cô tới đón con bé sao? Thật tốt quá, con bé đã chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi... haizz..." Bác bảo vệ cuối cùng đã có thể an tâm rời đi.

"Con còn nhớ tôi không?" Ngôn Hề mắt nhìn mặt đất, thấy trên đất có vài nét chữ được viết bằng phấn trắng: [H (1), He (2), Li (3), Be (4), B (5), C (6), N (7)....]

Đây là những chữ cái tiếng Anh hả? Không, không đúng...

Ngôn Hề kinh ngạc khi nhận ra, đây là những kí tự viết tắt của tên các nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn. Đây là nàng viết đó sao?

"Con nhớ ra dì... Dì tên là Ngôn Hề." Cô bé phát ra âm thanh trong trẻo.

Nét mặt vui vẻ của Ngôn Hề càng thêm sâu đậm, cô nhìn nàng với ánh mắt đầy thú vị.

An Chi vừa nói xong, cảm thấy mình gọi thẳng tên người lớn như vậy là không lễ phép, nên nàng lại thêm vào: "... Chị Đại."

Chị đại... Ngôn Hề?

Ôi.. Thế hệ này... Ngôn Hề sờ trán. Nếu như mẹ nàng không phải là bạn học mình, thì gọi là "Chị đại" cũng không sai.

Thôi được rồi, còn nhớ mình là tốt rồi.

Cô do dự vài giây, vẫn không hỏi thành câu: "Vì sao không có người tới đón con", đáp án không khó đoán.

Thế là cô hỏi: "Đói bụng không? Tôi dẫn con đi ăn nha?"

Sau khi Ngôn Hề dẫn An Chi vào KFC, mới chợt nhận ra món gà rán này không phải là món ăn dinh dưỡng phù hợp với trẻ con. Nhớ đến lần trước còn cho nàng ăn kem khi chưa thay răng, vốn dĩ còn muốn dẫn nàng đi ăn món gì đó tốt cho sức khỏe.

Nhưng vì ở trên xe, cô nhiều lần hỏi: "Con muốn ăn gì?"

Đào An Chi chỉ: Ông Bạch.

Ngôn Hề nhìn theo hướng nàng chỉ, cách đó không xa là ông già KFC râu tóc trắng xóa mỉm cười hiền lành.

Được thôi...

"Tôi đi chọn món ăn, con ngồi đây chờ tôi chút nha." Ngôn Hề nói xong thì đi xếp hàng.

Đào An Chi ấn tay lên cái bụng đang kêu lên "ùng ục", gật gật cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ghế chờ cô. KFC đang vào giờ ăn tối nên hơi đông người và ồn ào. Có các cặp đôi, gia đình và cả những người ăn tối một mình.

Đào An Chi rất vui vẻ, nàng nhìn thấy bóng lưng Ngôn Hề đang xếp hàng, cô mặc áo sơmi xanh lam, quần jean, dáng người thon gọn. Vòng eo nhỏ, chân thật dài.

An Chi chật vật dùng vốn từ nghèo nàn của mình mà miêu tả bóng dáng Ngôn Hề, cảm thấy cô thật sự rất đẹp. Nhìn những người đang dùng bữa xung quanh quán ăn, không một ai đẹp bằng Ngôn Hề của nàng.

Ngôn Hề gọi món xong, dẫn Đào An Chi đi rửa tay rồi ngồi xuống.

Nàng gọi phần ăn A dành cho trẻ con, súp khoai tây, bánh trứng, khoai tây chiên nhỏ, và ly nước ép trái cây nhỏ, còn được tặng một món đồ chơi kèm theo. Cô gọi cho mình một phần hamburger.

An Chi nhìn thấy món đồ chơi, không thèm để ý đến cái bụng đang "ùng ục", ánh mắt sáng rực. Ngôn Hề giúp nàng mở ra.

Một bé thỏ nhỏ màu trắng, hai bên má hơi ửng hồng, ôm một cái trống, khi ấn vào, hai tay sẽ "thùng thùng" đánh trống.

Gương mặt nhỏ của An Chi được ánh đèn chiếu sáng, nàng hưng phấn lắc lư, có chút khó tin hỏi cô: "Cho con sao?"

Ngôn Hề mỉm cười nhìn nàng, "Tất nhiên là cho con rồi, con tuổi thỏ phải không?"

An Chi ôm thỏ trên tay, má phải có lún đồng tiền thật sâu, đôi mắt hạnh đen tròn khẽ cong lên: "Dạ"

Chương trước Chương tiếp
Loading...