[BHTT] [EDITING] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN - NHẤT TRẢN DẠ ĐĂNG

Chương 45 Đứa nhỏ đã lớn rồi



Sao cuộc họp tổng kết nhóm, Liêu Thừa Vũ mời mọi người đi ăn tối, cả nhóm bảy, tám người đến một căn bếp mới mở gần đó.

Mọi người vào phòng riêng, bếp riêng này có tên là "Đào Hoa Độ", trang trí đơn giản, trang nhã, không khí yên tĩnh.

Gần đây Lâm Vi có chút trầm lắng, cô ta cảm thấy dạo này đồng nghiệp có chút xa lánh mình, mối quan hệ của cô ta với đống nghiệp nữ ở mức bình thường, nhưng bây giờ các đồng nghiệp nam dường như không còn nhiệt tình với cô ta như trước nữa.

Cô ta nói: "Đạo diễn Liêu, tên quán này có chút thú vị."

Liêu Thừa Vũ cười nói: "Quán này là do một cặp vợ chồng mở, sở trường của đầu bếp là món Trung hoa và những món đặc biệt của Hồ Nam, vợ của anh ấy thì chuyên về món tráng miệng kiểu Tây. Các cô quý cô có thể gọi một ít để thử."

Người khác còn chưa kịp mở miệng, Lâm Vi cười: "Vậy thì tôi không khách sáo đâu, dù gì thì cũng là đạo diễn Liêu mời mà. Ăn món gì đây..."

Mọi người gọi món ăn, có người hỏi Ngôn Hề: "Tiểu Ngôn, em muốn ăn gì?"

Ngôn Hề mỉm cười: "Mọi người cứ gọi, em không kén ăn. Món nào cũng được."

Cô ra hiệu mình muốn ra ngoài gọi điện thoại, Liêu Thừa Vũ đang ngồi kế bên cô, nghiêng đầu nhìn theo hình bóng của cô.

Sau khi cô gọi điện xong đi vào, anh ấy nghiêng người nói với cô: "Tôi gọi cho em một cái bánh pancake xoài. Lát nữa chúng ta thử xem có ngon không nhé."

Ngôn Hề ngạc nhiên, làm sao anh ấy biết cô thích ăn xoài?

"À... Cám ơn."

Liêu Thừa Vũ cười với cô, hai bên má đồng tiền lún sâu.

Ánh mắt dò xét của Lâm Vi như có như không đang nhìn bọn họ, "Đạo diễn Liêu thiên vị quá đó, ở đây có rất nhiều phụ nữ, sao anh chỉ gọi cho mỗi Ngôn Hề thôi vậy?"

Liêu Thừa Vũ một lúc sau mới nói: "Không phải hôm nay tôi mời khách sao? Mọi người cứ tự nhiên nhé."

Trong lúc chờ món ăn, mọi người bắt đầu trò chuyện. Độ tuổi trung bình của đội là 25, 26 tuổi, đều trẻ hơn so với các đàn anh trong nhóm, nhưng về cơ bản, họ cũng đang trong độ tuổi bị thúch giục kết hôn. Việc người trẻ phàn nàn khi ở bên nhau là điều khó tránh khỏi.

Bắt đầu với chuyện về mẹ đơn thân.

Nói về khoảng lặng sau chia tay.

Cũng có người nói muốn sống độc thân, nhưng ba mẹ cứ thúc ép lập gia đình đến mức không chịu nổi.

Mọi người thở dài rồi trêu chọc nhau.

Lâm Vi mượn chuyện hỏi Liêu Thừa Vũ: "Đạo diễn Liêu, anh thì sao? Mọi người làm việc cùng nhau lâu như vậy rồi mà cũng chưa từng gặp bạn gái anh."

Liêu Thừa Vũ nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Tôi độc thân."

"Không phải chứ???" Lâm Vi kêu lên: "Điều kiện tốt như anh mà vẫn còn độc thân sao đạo diễn Liêu?"

Ngôn Hề có chút đói bụng, sau khi thức ăn được mang ra, cô vẫn đang ăn. Trong đó có món gỏi thịt bò, miếng thịt mỏng, độ chín được khống chế rất tốt, mềm ngon, dễ ăn, các gia vị thơm ngon như mè trắng, mè đen, rau mùi được rắc lên trên, vị cay có nhiều tầng. Nhìn rất ngon và đẹp mắt.

Vừa hay lúc đó phục vụ đang bưng đồ ăn ở gần đó, Ngôn Hề hỏi: "Món gỏi thịt bò này có thể chế biến ít cay hơn được không?"

Cô phục vụ nói: "Thật ngại quá, nước sốt của món này do ông chủ đặc biệt làm, nên không thể gia giảm độ cay. Cô có thể thử món thịt bò sốt của quán chung tôi, không cay như thế này nhưng cũng rất ngon."

Ngôn Hề gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có thời gian sẽ dẫn An Chi đến đây dùng bữa.

Lâm Vi liếc nhìn cô: "Tiểu Ngôn này?"

Ngôn Hề cười nhạt: "Tôi sao?"

Lâm Vi một tay chống cằm, một tay gõ ly nước: "Tôi vẫn luôn tò mò, một người như Tiểu Ngôn, gia thế tốt như vậy, lại xinh đẹp, công việc tốt, sao có thể độc thân nhiều năm như vậy..."

Lần trước cô ta đã hỏi riêng chuyện này, Ngôn Hề không thèm trả lời cô ta vì nghi ngờ cô ta thích người cùng giới. Lần này hỏi cô trước mặt mọi người, có vẻ như cô ta muốn cô thừa nhận điều gì đó mới cam tâm.

Ngôn Hề thả lỏng, ánh mắt nhìn thẳng cô ta: "Yêu đương đối với tôi không phải là tất cả."

"Ờm?... Sao tôi lại nghe nói, hình như con của cô đã lớn lắm rồi... Tôi chỉ hiếu kỳ thôi, cô đừng để bụng." Lâm Vi nở nụ cười xấu hổ, làm như vô tình nhắc đến chuyện cá nhân của người khác.

Mọi người có mặt đều im lặng, cảm thất thật xấu hổ.

Nếu là đồng nghiệp vừa mới làm việc cùng nhau, có thể nghĩ rằng Lâm Vi vô tình nhắc đến điều đó. Nhưng bọn họ đã làm việc cùng nhau cả ngày lẫn đêm, rất thân thiết, ai cũng biết tính cách của nhau hết rồi.

Có một đồng nghiệp nữ bĩu môi, đều là phụ nữ, nhìn sơ đã biết dùng chiêu trò gì rồi.

Liêu Thừa Vũ có ý muốn dàn xếp, nhưng tâm tư lại có ý khác, không nói gì.

Ngôn Hề cười, thoải mái nói: "Vâng, đứa nhỏ đã rất lớn rồi."

Liêu Thừa Vũ âm thầm sững sờ. Lâm Vi không ngờ rằng cô sẽ thừa nhận, mặt cứng ngắt. Nữ đồng nghiệp không nhìn nổi nữa, cười nói tiếp: "Là Tiểu An Chi đúng không? Tôi nhớ con bé cũng 11, 12 tuổi gì rồi?"

Ngôn Hề nói: "Sắp 13 tuổi rồi" giọng nói có chút tự hào nói: "Đã học lớp 9 rồi."

"Ồ, đúng đúng đúng, tôi nhớ cô đã nói con bé nhảy hai lớp, rất lâu rồi tôi chưa gặp lại con bé."

Ngôn Hề đưa điện thoại qua, trên màn hình là hình của An Chi, "Bây giờ cũng đã cao 1m6."

Các đồng nghiệp vây quanh xem ảnh An Chi, Liêu Thừa Vũ cũng nhìn qua, trên màn hình điện thoại di động là Ngôn Hề và một cô gái có lúm đồng tiền ở má phải đang cười nhìn vào máy ảnh, hai người họ mỉm cười với gương mặt hồng hào, dường như có ánh sao lấp lánh trong mắt họ.

"Thật đáng yêu quá đi!!!"

"Có thể mở album ảnh ra xem được không?"

Ngôn Hề cười gật đầu.

Lâm Vi ngơ ngác, mơ hồ nói: "Mười ba tuổi, vậy không lẽ cô 15 tuổi đã..."

Nữ đồng nghiệp trước đó trợn mắt với cô ta: "Là con của họ hàng Ngôn Hề, không biết là ai đi nói xấu sau lưng cô ấy... Cứ sống tốt cuộc đời của bản thân đi, ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng..."

Lâm Vi xấu hổ cười, Liêu Thừa Vũ nhấp một ngụm rượu, chẳng hiểu tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Ngôn Hề lấy lại điện thoại, nữ đồng nghiệp lại trêu chọc cô: "Tiểu Ngôn, nghe nói nếu mà lấy hình của con trẻ trong nhà hoặc chó mèo của mình làm ảnh màn hình là dấu hiệu của sự lão hóa đó..."

"Trong album toàn ảnh trẻ con và chó mèo..." Một người khác cũng cười nói với cô.

Ngôn Hề không quan tâm, cô cẩn thận suy nghĩ: "Cũng rất có lý." Sau đó cô nở nụ cười.

Cô cười đếm cong mắt. Vì để thuận tiện cho việc ăn uống, cô đã buộc mái tóc xõa sau lưng, sau khi tẩy trang, gương mặt của cô mềm mại hơn, làn da mịn màng như kem dưới ánh đèn.

Trong khi cuộc trò chuyện đang vui vẻ, món tráng miệng của các quý cô đã được mang lên.

Chiếc pancake xoài của Ngôn Hề được trang trí trên những chiếc lá xanh, chiếc bánh được cắt thành những miếng nhỏ, lộ ra phần nhân xoài mềm mại thơm ngon.

Ngôn Hề cầm nĩa xiên một miếng cho vào miệng, vị kem đậm đà, xoài ngọt dịu. Ăn rất ngon.

An Chi không bao giờ cắt bánh ra, đôi khi cô nàng nghịch ngợm, lén trộn sầu riêng mà cả hai đều không thích vào trong bột, thật ra cô đã nhận ra trước khi ăn, nhưng cô vẫn giả vờ ngạc nhiên khi cắn miếng bánh đầu tiên với vẻ mặt khó chịu.

Lúm đồng tiền của An Chi chứa đầy vẻ tinh ranh và vui vẻ.

Ngôn Hề nén ý muốn cười, tiếp tục ăn.

Liêu Thừa Vũ vẫn luôn nhìn cô, sợ mình quá lộ liễu, vội nhìn chỗ khác, nhưng vẫn không nhịn được lại nhìn cô thêm nữa.

"Ăn ngon không?" Anh ấy cảm thấy lồng ngực nóng bừng, nhịn không được hỏi cô.

"Ừm." Ngôn Hề cúi đầu mỉm cười.

Liêu Thừa Vũ nhìn cô, lòng cuộn trào.

...

Việc chuẩn bị cho các lớp trọng điểm thường gấp rút. Ở lớp tự học, giáo viên chấm bài trên bục, học sinh ở dưới làm bài tập. Dương Mông Mông vẻ mặt buồn bã, nhìn chằm chằm mấy chữ trên bài kiểm tra một hồi lâu. Đọc sách thật sự rất đau đầu, cô ấy lén nhìn qua cô bạn nhỏ cùng bàn của mình.

Cô bạn nhỏ cùng bàn của cô ấy không phải là bách hợp thật đấy chứ?

Đêm hôm đó trước khi ngủ, An Chi qua xem cô nàng có thiếu thứ gì không, cô nàng xoắn ngón tay, cúi đầu hỏi cô ấy: "Mông Mông, ngoài Tấn Giang còn có nơi nào có thể đọc truyện Bách hợp nữa không?"

"Có chứ..." Dương Mông Mông nghĩ thầm, chỉ cần lên mạng tìm là được, sao còn phải hỏi mình.

"Tôi muốn hỏi... Có truyện, truyện nào... Tuổi tác chênh lệch nhiều không..." An Chi cúi thấp đầu, gần như không nghe rõ cô nàng đang nói gì.

Dương Mông Mông sững sờ, vẫn chưa kịp trả lời, tai An Chi đã đỏ lên, không dám nhìn cô ấy mà chạy ra ngoài.

Dương Mông Mông bối rối đến ruột gan đau nhói.

Hai ngày nay, hai người họ im lặng đến khác thường, mọi người xung quanh cứ tưởng họ đang cãi nhau.

Hừ. Cô ấy muốn nói với An Chi rằng dù cô nàng có thực sự là bách hợp đi chăng nữa thì cô ấy cũng là một hủ nữ cao cấp, bách hợp thì có sao... Nhưng cô bạn nhỏ cùng bàn của cô ấy là một người nhạy cảm, nếu bị những lời nói của cô ấy làm cho bối rồi thì sao?

Ôiiii, truyện bách hợp thể loại chênh lệch tuổi tác...

Chênh lệch tuổi tác... Người lớn tuổi hơn...

Sự chênh lệch tuổi tác??!!!

Ôi trời!!!!!

Dương Mông Mông dường như đã lờ mờ đoán ra được một bí mật lớn.

"Mẹ kiếp!!!!!!"

Phòng học đang yên tĩnh, mọi người đang đắm chìm trong việc làm bài tập. Đột nhiên có một tiếng hét kinh hoàng!

Sau khi tan học, Dương Mông Mông ôm vẻ mặt đau khổ quét dọn vệ sinh.

Bị phạt.

An Chi đang giúp cô ấy, bọn họ đã quét lớp xong, đang sắp xếp bàn ghế.

"An An..." Dương Mông Mông muốn nói lại thôi.

Bọn họ đang ghé vào tay vịn lan can nghỉ ngơi.

An Chi nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái. Biết rõ Dương Mông Mông định nói gì.

An Chi cúi thấp đầu, tay nắm lấy tay vịn, "Mông Mông, nếu tôi thật sự là... Cậu có còn nguyện ý làm bạn với tôi không?"

"Tất nhiên rồi!" Dương Mông Mông nói không cần nghĩ.

An Chi có chút xấu hổ nhìn cô ấy, tâm trạng vui vẻ.

Dương Mông Mông thở dài như người lớn, cô bạn nhỏ cùng bàn của cô ấy khi còn nhỏ đã rất gập ghềnh, ngôi nhà bây giờ cũng không phải là gia đình thật của cô nàng, khi ở nhà cũ họ Ngôn, cô ấy đã cảm nhận được khi An Chi ở cạnh chị Ngôn vẫn có chút khác bình thường.

Lúc đầu, cô ấy còn tưởng là do An Chi thân thiết với chị Ngôn hơn, nhưng không ngờ còn có nguyên nhân không thể giải thích như thế này.

Phải làm sao bây giờ...

Khi đọc tiểu thuyết đam mỹ, Dương Mông Mông có lúc bị cuốn hút bởi các nhân vật trong đó đến nỗi tim cô ấy đau thắt, và lúc này cô ấy cũng cảm thấy như thế.

Hơn nữa cô bạn nhỏ cùng bàn đang đứng đó, nhìn xa xăm vào không trung, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, cô đơn, tách biệt với thế giới.

Cô ấy chợt nhận ra, có lẽ cô bạn nhỏ cùng bàn của mình sẽ còn phải trải qua rất nhiều chuyện trong tương lai.

Lòng càng chua xót và tồi tệ hơn..

"Mông Mông, chúng ta cùng nhau thi vào trường trung học Bách khoa nha."

"Aaaa" Dương Mông Mông phục hồi tinh thần, khổ sở nói: "Cũng được, nhưng chắc tôi sẽ không đậu nổi đâu."

"Còn 100 ngày nữa, tôi sẽ giúp cậu."

Dương Mông Mông nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy tự tin của An Chi, bỗng nhiên cũng cảm thấy tràn đầy tự tin, bởi vì cô bạn nhỏ cùng bàn với cô ấy biết những lỗ hỏng trong môn học của cô ấy hơn chính mình.

"Được thôi!" Dương Mông Mông tiến đến ôm lấy An Chi: "Chúng ta cùng học chung trường!"

Và làm bạn suốt đời nhé!

Bầu trời vàng cam phía xa đẹp như một bức tranh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...