[BHTT-Editing] Cõng Vợ Đi Trừ Yêu Diệt Ma - Thẩm Nhật Thập
Chương 24: Nhà họ Triệu
Thẩm Trích Tinh càng nói càng ấm ức, vành mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại: "Cái ngọc bội quái quỷ gì chứ, mặc kệ, tôi phải đập nát nó mới được."Nói xong, cô bắt đầu lục tung trong phòng, tìm cái gì có thể dùng để đập.Thấy cái máy sấy tóc còn đang cắm điện, cô lập tức chộp lấy, đặt ngọc bội lên tủ đầu giường, chẳng nói chẳng rằng liền giơ tay định nện xuống.Hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ kia hệt như thể nếu không đưa được công chúa Việt ra ngoài thì quyết không bỏ qua."Đúng là ngốc." Giọng nói bất đắc dĩ của công chúa Việt vang lên, cơ thể nàng từ ngọc bội hiện ra, khẽ búng ngón tay điểm vào trán Thẩm Trích Tinh.Thẩm Trích Tinh ngẩn người, vội vã ném cái máy sấy đi, nhào tới ôm chầm lấy nàng, khóc òa."Em đừng bỏ tôi mà! Tôi khổ sở lắm mới thoát kiếp FA, không thể quay về cô đơn như trước được đâu!""Là em đã kéo tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi lên cao ngất, thì em phải có trách nhiệm với tôi, không thể để tôi cô độc cả đời chứ!""Hu hu hu vợ à, tôi thật lòng thích em mà..."Cô khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn chút hình tượng nào."Mít ướt."Công chúa Việt nghiêng đầu, hôn khẽ lên má cô.Ngay sau đó, đôi môi của nàng suýt bị người khóc ròng kia bịt lại.Hụt mất nụ hôn, Thẩm Trích Tinh uất ức nằm sấp xuống giường, vừa đấm vừa nức nở."Em mới là đồ lừa đảo ấy! Em chẳng hề thích tôi, em không chịu cho tôi hôn, em chỉ gạt tôi thôi. Nói gì mà trọn đời trọn kiếp, hóa ra là muốn lừa cưới, muốn lừa tôi kéo em ra khỏi lăng công chúa. Em căn bản đâu có tình cảm với tôi, hu hu tôi thảm quá...""Đừng khóc nữa." Công chúa Việt thấy đau đầu, bèn chui trở lại ngọc bội, quyết tâm mặc kệ, "Ta muốn ngủ rồi, nàng cũng nghỉ sớm đi.""Hu hu hu... đồ phụ nữ tàn nhẫn...""Tôi biết ngay mà, phụ nữ càng đẹp thì càng hay lừa người!""Hu hu hu... zzz..."Khi thấy bên ngoài đã im bặt, công chúa Việt mới từ ngọc bội bước ra.Nhìn cô gái nằm sấp trên giường, mặt còn đẫm nước mắt, nàng khẽ lắc đầu, đi vào nhà tắm vắt khăn, lau sạch mặt và chân tay cho cô, rồi nhẹ nhàng bế cô đặt vào trong chăn. Sau đó, ánh mắt rơi xuống gương mặt đỏ hồng như trái táo chín, môi nàng mím lại, do dự chốc lát."Ngủ ngon." Nàng hạ xuống một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước trên trán cô, rồi tắt đèn, chui lại vào ngọc bội.Tấm chân tình của Thẩm Trích Tinh cũng không phải trò lấy long vớ vẩn, bởi khối ngọc bài này quả thật mang đến cho công chúa Việt không ít lợi ích.Ngoài việc dưỡng khí thân quỷ, điều quan trọng nhất là khi trú ngụ trong ngọc bài, cơn đau xé nát suốt nghìn năm nàng từng phải chịu đựng có thể được thuyên giảm đôi chút. Cũng chính vì thế, lần đầu tiên chui vào ngọc bài, nàng đã mất rất lâu mới lên tiếng đáp lại Thẩm Trích Tinh.Nói dối rằng bản thân bị giam trong ngọc bài, vốn chỉ là một phép thử lòng.Dù ngày ngày kề cận Thẩm Trích Tinh hai mươi bốn tiếng, nàng cũng chưa từng dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.Ở kiếp trước, hơn hai mươi năm sống trong chốn thâm cung, nàng đã chứng kiến quá nhiều gương mặt có thể duy trì lớp vỏ giả dối suốt cả ngày, không hề thay đỏi.Cách Thẩm Trích Tinh biểu lộ vừa làm nàng dở khóc dở cười, lại vừa khiến trong lòng thoáng dâng lên niềm vui ngầm.Lần này, dường như nàng đã không chọn sai người.Trên giường, cô gái lẽ ra đã chìm vào giấc ngủ khẽ đưa tay chạm vào vầng trán — nơi vừa in dấu nụ hôn thoảng qua — khóe môi nhẹ cong thành nụ cười....Nhà họ Triệu, vẫn trong phòng trà quen thuộc."Ta nghe nói, Thẩm Trích Tinh đã trở về?"Trong lúc lên tiếng hỏi, ông lão nâng ấm trà tử sa, chậm rãi rót nước lên trà sủng bên cạnh.Khói sương mờ ảo bốc lên, phảng phất tạo thành tiên cảnh.Giữa làn sương ấy, một ông lão tóc bạc mặt hồng, dáng vẻ ung dung hiền hòa, trông chẳng khác nào thần tiên bước ra từ trong tranh."Vâng... vâng." Người trung niên ngồi đối diện hiển nhiên không có được phong thái điềm tĩnh như ông lão.Hắn quá căng thẳng, đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.Vốn thân hình đã phì nộn do tuổi trung niên, nay lại càng thêm phần nhếch nhác, nhờn mỡ.Nếu nói Thẩm Húc Đông còn có thể được gọi là "chú", thì hắn chắc phải là "bác"."Là con bé Phó Tuyết Tình nhà họ Phó đưa về, trước đó luôn giấu trong bệnh viện, người của ta không kịp để ý.""Gia chủ, có cần sai người đi..." Hai mắt híp lại, lóe lên tia ác độc, gã giơ tay làm động tác cứa cổ."Con đó, chính là quá nóng vội, quá hấp tấp, quá lỗ mãng — ta làm sao yên tâm giao nhà họ Triệu cho cho chứ."Trên gương mặt lão nhân hiện rõ sự thất vọng: "Trong lăng công chúa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con tìm hiểu rõ chưa? Trên người con bé kia có cất giấu bí mật gì, con điều tra rõ chưa? Còn công chúa Việt trong mộ kia rốt cuộc đi đâu, con đã làm sáng tỏ chưa?"Một câu nối tiếp một câu, nện xuống khiến gã trung niên không dám ngẩng đầu, cái cằm gần như chìm hẳn vào lớp mỡ ngực."Đừng có mở miệng là giết với chóc, bây giờ đã là thế kỷ hai mốt, lối cũ kỹ đó không còn dùng được nữa...""Con trẻ hơn ta, sao tư tưởng lại lạc hậu như thế?""Trong số mấy đứa, chỉ có Thịnh Nhi làm ta yên tâm nhất, chỉ tiếc nó còn quá non trẻ, cần phải trải qua nhiều rèn luyện.""Gia chủ nói rất đúng," trong mắt gã trung niên thoáng lộ tia oán hận, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ hổ thẹn, "là con trai bất tài, khiến người thất vọng. May mà lúc nào cũng có gia chủ chỉ điểm, nên con mới không gây ra sai lầm lớn. Thịnh Nhi tuy tuổi nhỏ, nhưng đã được chân truyền từ người, sau này tất sẽ là người thừa kế xuất sắc nhất của nhà họ Triệu. Con nhất định sẽ làm tốt phần việc trong tay, để đến khi Thịnh Nhi đủ tuổi tiếp quản, có thể nhận một nhà họ Triệu không sơ sót."Lão nhân gật đầu, đối với thái độ ấy xem như hài lòng: "Điểm đáng khen nhất của ngươi, chính là biết điều.""Còn Thẩm Trích Tinh?""Chỉ là một cô gái nhỏ thôi, đừng làm người ta sợ. Nhà họ Triệu chúng ta nào phải nơi không thể bước ra ánh sáng, đường đường chính chính mời người ta tới làm khách chẳng phải tốt hơn sao?"Lông mày hiền từ, giọng điệu ôn hòa.Nếu không từng chứng kiến bao lần ông lão này nổi cơn bạo tàn, người ta e đã bị dáng vẻ giả dối này che mắt.Gã trung niên lĩnh mệnh, khom lưng vái lạy rồi cung kính lui xuống.Ông lão không kiên nhẫn phất tay, hệt như đang xua đuổi một con chó....Ngày hôm sau, trên xe đi Giang Thành.Vừa lên xe đã say, Thẩm Trích Tinh nằm dài ở ghế sau được ngả phẳng, ngủ mê man trời đất chẳng biết gì.Một pháp sư mà lại say xe, nghe đã thấy buồn cười.May mà xe sang của Phó Tuyết Tình giảm xóc cực tốt.Cho dù tốc độ ngoài cao tốc vọt lên cả trăm cây, giấc ngủ của Thẩm Trích Tinh vẫn an yên như trẻ con.Điện thoại reo đúng lúc cô ngủ say nhất.Phó Tuyết Tình chẳng kiêng dè, trực tiếp lấy chiếc điện thoại mới mua nhét vào túi áo khoác của cô ra xem.Cuộc gọi hiện lên là số lạ từ Đông Hải.Số này nhìn quen quen, trong đầu Phó Tuyết Tình nhanh chóng lướt qua một loạt tài liệu mình đã tra được lúc Thẩm Trích Tinh mất tích.Cuối cùng, dãy mười một số này lại khớp với số thư ký tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Triệu.Người nhà họ Triệu gọi đến để làm gì? Nghĩ thôi cũng biết không có chuyện tốt.Cô thẳng tay vuốt trái, cúp máy.Đầu bên kia lại gọi tới.Rồi lại cúp.Cứ thế cho đến khi bên kia xác nhận cô sẽ không nghe, những cuộc gọi dồn dập mới ngừng lại.Thay vào đó là một tin nhắn.Đại ý là trân trọng mời Thẩm Trích Tinh đến nhà họ Triệu làm khách, cùng nhau bàn chuyện hôn ước năm xưa mà hai nhà Triệu – Thẩm từng định sẵn.Thấy hai chữ hôn ước, lông mày Phó Tuyết Tình nhíu lại.Cô lay Thẩm Trích Tinh dậy, hỏi thẳng: "Cậu với nhà họ Triệu có hôn ước gì sao?""Ơ? Đến nơi rồi à?" Thẩm Trích Tinh vừa tỉnh còn lơ mơ, ngẩn người một lúc mới hiểu mình vừa nghe gì."Hôn ước á, có chứ." Cô chưa đợi Phó Tuyết Tình hỏi tiếp đã bật cười hì hì: "Chẳng phải là mình với vợ mình sao?"Phó Tuyết Tình: "......" Xin trời cao cho một tia sét đánh bay cái tên ngốc này đi!May mà cuối cùng Thẩm Trích Tinh cũng hiểu được hôn ước trong miệng Phó Tuyết Tình là chuyện gì.Tỉnh táo lại, đầu óc Thẩm Trích Tinh cũng không tệ, xoa cằm phân tích: "Hôn ước này khả năng chín mươi tám phần trăm là giả. Nhà họ Thẩm vốn chỉ là nhà giàu mới nổi, trước khi Thẩm Húc Đông làm ăn khấm khá thì cùng lắm cũng chỉ được xếp vào hàng trung lưu. Mà nhà họ Triệu là thế nào? Một gia tộc huyền học truyền thừa cả ngàn năm, đến mấy gia tộc phú hào bình thường còn chẳng buồn để mắt, huống chi là nhà họ Thẩm?""Thế sao họ lại đột nhiên bịa ra cái hôn ước không hề tồn tại này?" chỗ này thì Phó Tuyết Tình không hiểu nổi."Đấy là vì cậu không đủ giác ngộ rồi!" Thẩm Trích Tinh nói tỉnh rụi, còn đập đập đùi nghe bôm bốp, phân tích rành rọt: "Nhà họ Triệu là nhà thế nào? Một dòng họ nghìn năm, có trước cả khi quốc gia này lập quốc. Mình hỏi cậu, với một người bình thường, lấy được chồng/vợ vào nhà ấy, có nở mày nở mặt không? Có sung sướng không?"Ý tứ thì cũng đúng, nhưng cái điệu bộ khoa trương của Thẩm Trích Tinh khiến Phó Tuyết Tình không biết nên phun câu gì trước."Mình nghĩ thế này: nhà họ Triệu bây giờ chắc còn chưa dám chắc, mình có biết chuyện mộ công chúa có bàn tay họ nhúng vào hay không. Nếu mình không biết, thì cái hôn ước kia chính là mồi nhử, coi mình như cá để câu. Đứng từ góc nhìn dân thường mà nói, với gia thế của nhà họ Triệu, nếu biết mình có hôn ước với họ, e là khó lòng không động lòng.""Hơn nữa, họ khôn ở chỗ, từ đầu đến cuối chẳng hề nói hôn ước này là với ai, lại cố ý nhấn mạnh gia chủ nhà họ Triệu muốn gặp mình để bàn kỹ chuyện này, ngầm ám chỉ đối tượng hôn ước có lẽ là nhân vật nắm thực quyền. Nếu mình thật sự mắc câu, lộ hết gốc rễ ra, vận may thì còn được chút tiền mà đi, xui xẻo thì phải gả cho một ông/bà Triệu nào đó vừa xấu vừa hâm mà vẫn phải thực hiện hôn ước.""Nếu mình nói không sai... thì e là bọn họ cũng chẳng coi mình ra gì đâu." Thẩm Trích Tinh nhún vai, chẳng hề tỏ ra buồn bã vì bị coi thường. "Biết đâu họ còn mong mình leo lên thuyền của họ, rồi nhân cơ hội nhờ tay họ diệt luôn nhà họ Thẩm. Dù sao đứng trên lập trường của họ mà nói, thay vì hận một kẻ mình vĩnh viễn chẳng trả thù nổi, thì chi bằng giải quyết ngay kẻ thù trực tiếp có lợi ích liên quan tới họ.""...Cậu là ai? Cậu không phải Thẩm Trích Tinh!" Phó Tuyết Tình túm chặt vai Trích Tinh lắc kịch liệt. "Cậu giấu Trích Tinh nhà tôi ở đâu rồi? Trích Tinh nhà tôi làm sao có thể thông minh thế này! Cậu ấy làm sao có thể hiểu rõ nhà họ Triệu như giun trong bụng vậy chứ!""Cơ bản thôi, cơ bản thôi." Thẩm Trích Tinh vùng ra, hai tay ấn xuống ra hiệu Phó Tuyết Tình bình tĩnh. "Phân tích thường thức, chỉ dựa trên chút ít hiểu biết của mình với hạng người đó thôi. Đây chẳng qua là biểu hiện rất nhỏ nhoi của trí tuệ siêu việt mà thôi.""..." Bị loạt lời lẽ màu mè đánh trúng, Phó Tuyết Tình đỡ trán: "Được rồi, Thẩm Trích Tinh của mình lại về rồi."Cô hỏi: "Thế bữa Hồng Môn Yến này, cậu đi hay không đi?""Dĩ nhiên là không đi rồi!" Trích Tinh quả quyết lắc đầu. "Vẫn câu đó thôi, bây giờ kẻ nóng ruột là họ chứ không phải mình. Mình phải nắm chủ động trong tay, không thể để họ dắt mũi. À mà đúng rồi, hôm nào mình qua công ty cậu một chuyến, kẻo bọn họ chơi không lại thì quay sang chơi bẩn, dùng thủ đoạn huyền học mà hại người. Nếu thật sự dám, mình sẽ cho bọn họ biết vì sao hoa lại đỏ như thế."Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng trước cổng Bệnh viện Nhân dân huyện Long Nha.Thẩm Trích Tinh bung chiếc ô đen lớn bước xuống xe: "Đi thôi, đi đón em gái nhỏ nào!"--------------------------25/08/2025