[BHTT 🐱 EDIT][HOÀN] TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN - NGHỊCH THIÊM
Chương 89
Chương 89Editor: LăngQuý Thiển Ngưng và Khương Ấu Na đang xem chương trình Tết Trung thu trên một đài truyền hình nào đó, bỗng nhận được điện thoại từ Mạc Hạm."Ăn gì chưa em?""Em ăn rồi.""Ăn gì vậy?""Một quả táo với nửa trái dưa chuột, còn có nửa trái bắp."Mạc Hạm kinh ngạc: "Ăn tết mà em ăn ít vậy à?"Quý Thiển Ngưng thở dài: "Chị Ninh nói gần đây em hơi mập, không phải em sắp vào đoàn phim sao, vì để lên hình đẹp nên em phải giảm béo."Mạc Hạm cười khẽ, đổi đề tài, nói: "Tối nay thật đẹp, ánh trăng tròn lắm."Quý Thiển Ngưng nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của muôn nhà, nói: "Chỗ em nhìn không tới.""Để chị chở em đến một nơi nhìn rõ hơn."Mười phút sau.Quý Thiển Ngưng ăn mặc chỉnh tề chạy xuống lầu, lập tức đi về phía chiếc xe quen thuộc, mở cửa, lên xe.Ngửi được một mùi thơm thanh mát, Mạc Hạm nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, hỏi: "Tắm hả em?""Em chỉ gội đầu thôi." Quý Thiển Ngưng vuốt mái tóc còn ướt.Mạc Hạm nhắc cô thắt dây an toàn.Quý Thiển Ngưng vừa thắt vừa hỏi: "Đi chỗ nào vậy chị?""Tới rồi sẽ biết."Xe bon bon đi trên đường, từ nội thành náo nhiệt đi đến ngoại thành yên tĩnh, tiến vào một khu dân cư cao cấp.Từng biệt thự đơn lập xa hoa như một dãy núi nhỏ dưới ánh trăng.Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới Mạc Hạm là muốn đưa cô tới nơi này -- Hôn phòng của các cô ở kiếp trước.Môi trường ở đây yên tĩnh, tầm nhìn rộng lớn, đúng là rất thích hợp ngắm trăng.Ngồi trên sân thượng, có gió lạnh thổi qua, nghe mùi hương của một loại hoa không biết tên, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, dường như tâm hồn cũng được tinh lọc theo."Lúc này rất thích hợp để uống chút vang đỏ." Quý Thiển Ngưng đột nhiên có hứng thú, buông lời cảm thán."Chờ chị một chút." Mạc Hạm xoay người xuống lầu, một lát sau chị cầm một chai vang đỏ đã mở cùng hai ly rượu đi lên, "Chiều cưng luôn."Tuy căn nhà ở ngoại thành này ít khi có người ở nhưng vẫn chuẩn bị những đồ dùng cần thiết, chỉ là không có bình chiết rượu. Nhưng hai người cũng không để tâmHương vị của vang đỏ lâu năm rất êm dịu. Chỉ nhấp một ngụm nhưng Quý Thiển Ngưng cảm giác gần say, cô híp mắt, hưởng thụ gió mát lướt qua mặt, nói: "Nếu như có tí nhạc thì lại càng hoàn mỹ."Mạc Hạm buồn cười, nói: "Em có thể mở bằng điện thoại.""Vậy thì không có tình thú. Buổi tối đẹp như vậy, hẳn phải kết hợp với rượu vang đỏ tốt nhất, còn có người chơi violin trực tiếp nữa." Quý Thiển Ngưng tự mình nói say mê, con ngươi chuyển động, nhìn khuôn mặt lãnh diễm của Mạc Hạm trong đêm đen, đột nhiên cô muốn trêu đùa một chút, vươn ngón trỏ ngả ngớn nâng cằm chị lên, "Hoặc là chị hát cho em nghe một bài."Mạc Hạm nắm lấy ngón tay cố ý gây sự của cô, ám chỉ: "Muốn chị hát thì phải bỏ đại giới đó."Quý Thiển Ngưng nhớ tới rất lâu trước kia cô đã từng "may mắn" nghe Mạc Hạm hát, tai cô bị đầu độc gần như điếc, cô ngang ngược chế giễu: "Người ta hát là đòi tiền, còn chị hát là đòi mạng ha ha ha ha!""Buồn cười lắm sao?""Em nói thật, ếch trâu kêu còn dễ nghe hơn chị hát đó ha ha ha --"Cô cười rất lớn, Mạc Hạm bị chọc giận, chị đặt ly rượu xuống cù lét cô.Hai người ngã lên ghế quý phi."Rượu sắp tràn rồi!"Mạc Hạm lấy ly rượu vang trong tay cô, tiện tay đặt lên bàn tròn bên cạnh.Quý Thiển Ngưng cười đến chảy nước mắt, hơi thở dốc, tóc tán loạn, quần áo cũng hơi nhăn nhúm, yếu thế nhìn chị: "Được rồi, em sai rồi, em hát cũng không hay."Mạc Hạm xụ mặt: "Không chấp nhận xin lỗi.""Vậy chị còn muốn như nào?" Quý Thiển Ngưng cảnh giác, "Đừng bảo em hát nha, em không hát đâu!"Cô cũng giống Mạc Hạm, ngũ âm không đủ, nhưng cô không muốn để Mạc Hạm biết. Cô có thể cười nhạo Mạc Hạm, nhưng quyết không cho phép Mạc Hạm cười nhạo lại cô. Con người cô tiêu chuẩn kép vậy đấy.Thật buồn cười khi người tổn thương lại muốn tổn thương người khác ~ M-Ray said.