Bạch Nguyệt trở lại Thiên Đình lúc sau, trước tiên liền đi đến cấm địa, tại cấm địa, nàng dùng thần lực, cố gắng phá vỡ phong ấn cứng đầu kia.
Chỉ thấy tia sáng vàng chợt lóe, sương đen bao quanh cấm địa trên không liền bang một tiếng vỡ ra, theo sau liền tan đi mất.
Bên trong cấm địa lại phóng ra một luồng ánh sáng.
Theo sau, một bóng hình mờ ảo vàng kim từ bên trong cấm địa bay ra tới.
Bóng hình kia nửa trong suốt, cứ lơ lửng ở giữa không trung, người nọ thấy Bạch Nguyệt, nhẹ nhàng cười cười, phảng phất đang khen hành động của Bạch Nguyệt.
Ngoài cấm địa, Bạch Nguyệt thấy một màn như vậy rốt cuộc giãn lông mày, nàng nhìn về phía bóng hình kia, nói một tiếng "Chỉ dựa vào ngươi ?", liền ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng kia biến mất ở không trung, nhìn những tia sáng vàng đang dần tan.
Theo sau, Bạch Nguyệt cúi đầu, vươn hai tay, nhìn sự biến hóa của thân mình.
Mới vừa rồi nàng dùng thần lực để xóa bỏ phong ấn của cấm địa, nàng liền cảm giác được linh lực trong thân thể đang dần tan mất, hiện tại, nàng thấy những tia sáng màu trắng vàng đang tan ra từ trong cơ thể của mình, giống như sương khói ,ẩn hiện mù mịt, thấy được, nhưng không cảm giác được.
"E rằng phải tu dưỡng thêm ngàn năm nữa," Bạch Nguyệt chỉ là thở dài, cười tự giễu, "Cũng tốt, cũng tốt."
Nói xong, một luồng sáng hiện lên, nàng ở chỗ này biến mất.
-
Ở xa xôi phía trên mặt trăng, Quảng Hàn Cung lại yên tĩnh, nơi này không có sự tranh giành như ở Thiên Đình, cũng không có người rảnh rỗi quấy phá, chỉ có mùi hoa quế tràn ngập khắp mọi nơi, cùng những con thỏ trắng với đôi tai dựng đứng.
Ở trong hoàn cảnh thoải mái như vậy, Ô Phù Vũ chờ đợi thêm vài ngày.
Rốt cuộc chờ đến ngày Bạch Nguyệt hứa hẹn cùng nàng, Ô Phù Vũ đã sớm biến thành hình người, tìm được Thường Nga tiên tử, hướng đối phương dò hỏi tình hình ở Thiên Đình gần đây.
"Thường Nga tỷ tỷ, mấy ngày nay có tin tức của Thượng Thần đại nhân không ạ ?"
Thường Nga tiên tử hôm nay như cũ là một bộ váy trắng, nàng đứng ở cung điện, bên chân vây quanh vài con thỏ trắng lớn, nàng ngồi xổm xuống, bế lên một con, khuôn mặt tràn đầy ý cười mà nhìn chằm chằm Ô Phù Vũ, nói: "Có đó."
Nghe vậy, đôi mắt Ô Phù Vũ sáng lấp lánh, nàng hưng phấn mà nhìn Thường Nga, lại hỏi: "Ngài ấy hiện tại có khỏe không ? Khi nào ngài ấy mới đến đây đón em ?"
Liên tiếp hỏi vài câu.
Thường Nga không có đáp lời, nàng cười nói với Ô Phù Vũ: "Một thời gian trước, Thiên Đình đã xảy ra biến cố, may mắn thay đã được Bạch Nguyệt thượng thần ra tay giúp đỡ, cùng sự nỗ lực của những thần tiên khác, khi đó nguy cơ ấy mới có thể hóa giải."
Lời nói tựa như gió chảy mây trôi, giọng nói của Thường Nga rất chậm, giống như đang kể một câu chuyện xưa.
"Về sau thì sao ?" Ô Phù Vũ nhịn không được hỏi.
Thường Nga nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Ô Phù Vũ một cái, thở dài, nàng giương mắt nhìn phía phương xa, nơi đó đúng là phương hướng đến Thiên Đình, cứ như vậy, nàng phiền muộn trong chốc lát: "Sau đó, bên trong Thiên Đình không còn thân ảnh của Bạch Nguyệt thượng thần."
Sau khi biến cố kia kết thúc, Bạch Nguyệt thượng thần liền biến mất, chúng thần không biết ngài đi nơi nào, lại càng không biết hiện tại ngài có khỏe mạnh hay không.
Nghe thấy tin tức này, Ô Phù Vũ sững sờ ở tại chỗ, nàng không dám tin tưởng hỏi: "Ý của ngài là, ngài...... ngài ấy......"
Ô Phù Vũ vẫn chưa dám nói ra.
Trong lòng có cất giấu suy đoán, làm tâm nàng không yên tâm, Ô Phù Vũ gục đầu xuống: "Ngài ấy sẽ không có việc gì."
Thường Nga phục hồi tinh thần lại nhìn Ô Phù Vũ: "Ừm, chỉ hy vọng là vậy."
"Ngày ấy, ta đi gặp Hồ Nhan thượng thần, đối phương nhìn qua rất lo lắng sốt ruột, ta ý đồ dò hỏi về tung tíc của Bạch Nguyệt, nhưng Hồ Nhan cũng im lặng không nói gì."
Thường Nga nói tiếp: "Nhưng biểu cảm của Hồ Nhan không thể là giả, ta thấy cô ấy tuy lo lắng, nhưng lại không có cảm xúc đau buồn thương tâm, rất hiển nhiên, Bạch Nguyệt vẫn khỏe mạnh, tuy nhiên Bạch Nguyệt đi đâu thì không có ai biết."
Ô Phù Vũ nhìn về phía Thường Nga: "Kia...... Nói như vậy, một mình ngài ấy rời xa mọi người, đi đến một nơi mà không ai biết sao ?"
Thường Nga lắc lắc đầu, không nói nữa.
"Ngài ấy sẽ không đến đây nữa." Ô Phù Vũ khẳng định nói, lời nói chứa sự bi thương, nhưng trong mắt nàng lại không hề đau buồn, ngược lại là chứa đầy sự kiên định, "Vậy thì em sẽ đi tìm ngài ấy."
"Em nhất định sẽ tìm được ngài ấy, tựa như lúc trước ngài ấy không hề do dự mà đến tìm em."
Ô Phù Vũ nắm chặt nắm tay: "Nhất định em sẽ tìm được."
Nghe vậy, Thường Nga cười khẽ: "Vậy chúc em may mắn."
-
Kỳ thật Ô Phù Vũ đối những chuyện xảy ra ở Thiên Đình không biết gì cả.
Nàng không biết trong sự kiện kia Bạch Nguyệt đã làm gì, càng không biết Bạch Nguyệt vì sao lựa chọn rời đi.
Tuy nhiên, nàng biết, ở nhân gian, nàng có một người bạn tốt, mà bạn tốt kia, trùng hợp cũng là bạn tốt của Bạch Nguyệt.
Vừa hạ phàm, Ô Phù Vũ liền tới Phù Dung Thành, đi Cẩu Già tìm Cáp Tiểu Thất.
Hiện tại nàng đã không phải là con thỏ nhát gan, tu vi thì thấp như lúc trước, giờ nàng có thể thuần thục mà hóa thành hình người, không bao giờ lo lắng việc hai cái tai dài cùng cái đuôi ngắn ngủi sẽ lại lộ ra ngoài nữa.
Ô Phù Vũ lấy hình dạng con người, đi tới Cẩu Già, vừa vào cửa, liền thấy Nhập Thanh Thanh cùng nàng chào hỏi.
"Xin chào bà chủ, em là Tiểu Vũ." Nàng cùng Nhập Thanh Thanh giới thiệu về chính mình.
Nhập Thanh Thanh rất nhanh liền phản ứng lại, nhiệt liệt hoan nghênh Ô Phù Vũ: "Hóa ra là Tiểu Vũ, Tiểu Thất đang ở bên này phát sóng trực tiếp đấy."
Vừa nói, Nhập Thanh Thanh liền mang theo Ô Phù Vũ vào trong Cẩu Già, xuyên qua hàng rào sắt, Ô Phù Vũ thấy trên bàn có một con Husky đang ngồi, con Husky đang đối với di động trên giá đỡ điện thoại ngao ô ô, nàng biết, đó chính là Cáp Tiểu Thất.
Một bên, Nhập Thanh Thanh còn đang giới thiệu: "Gần đây Tiểu Thất vẫn luôn ở trong tiệm phát sóng trực tiếp."
"Không có ai tới tìm nàng sao ?" Ô Phù Vũ hỏi.
Nhập Thanh Thanh: "Không có, bạn của Tiểu Thất đều không có đến đây."
Ô Phù Vũ trong lòng hiểu rõ, nàng nói một tiếng cảm ơn với Nhập Thanh Thanh, liền đi qua, ngồi ở trên sô pha bên cạnh Husky.
Nàng vừa qua đi, Husky liền quay đầu nhìn nàng, trong miệng còn không ngừng mà "Ngao ô a".
Cáp Tiểu Thất mở toang miệng rộng, phe phẩy cái đuôi, rất hoan nghênh Ô Phù Vũ đã đến.
"Ngao ô ô!!"
Ô Phù Vũ ngồi xuống lúc sau, thuận thế sờ sờ đầu chó của Cáp Tiểu Thất, nàng cười nói: "Tiểu Thất, rốt cuộc cũng gặp lại cậu !"
Cáp Tiểu Thất cũng rất kích động, nhưng ngại ở Cẩu Già còn có một, hai vị khách, nàng không có biện pháp nói thẳng, liền đành phải dùng mật ngữ thông qua cùng Ô Phù Vũ nói chuyện.
"Ngao ô ô!"
Tiểu Vũ, sao cậu lại đến đây ?Ô Phù Vũ cười mà không nói.
Kỳ thật, nàng đối với Cáp Tiểu Thất nói:
Lúc trước Bạch Nguyệt nói, Thiên Đình sẽ xảy ra biến cố, vì thế, ngài ấy liền đem mình đến Quảng Hàn Cung. Hiện tại Thiên Đình đã giải trừ nguy hiểm, mình cũng từ Quảng Hàn Cung trở về.Không có nói đề cập về chuyện nàng muốn tìm kiếm Bạch Nguyệt.
Nhưng Cáp Tiểu Thất cũng hiểu được.
"Ngao ô, ngao ô......"
Mình không thấy Bạch Nguyệt.Ô Phù Vũ gục đầu xuống, mất mát mà "Ừm" một tiếng.
Nàng nói:
Mình đã đến Vân Vụ Sơn những cũng không có nhìn thấy ngài.Lúc ấy, nàng ở trong động tìm kiếm, cũng ở bên ngoài tìm rất lâu, thậm chí đi tới Thỏ tộc, dò hỏi thỏ bà, dò hỏi chú Tiểu Đạt, hỏi bọn họ có hay không thấy Bạch Nguyệt.
Nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Thật sự là không có biện pháp, Ô Phù Vũ mới đến Cẩu Già tìm Cáp Tiểu Thất.
Đương nhiên, thuận tiện đến thăm hỏi Tiểu Thất.
Cáp Tiểu Thất nghe xong, lộ ra một bộ dáng như đang suy tư, hiện tại nàng là nguyên hình, khi nghiêm túc biểu cảm nhìn rất hài hước.
"Ngao ô!"
Nói thật cho cậu biết, lúc trước Hồ Nhan nói với mình, Bạch Nguyệt hiện tại đã không còn nhiều thần lực, khả năng so với loại tiên nhỏ bé như mình còn đáng thương hơn.Không có thần lực......
Không có thần lực ý tứ, chính là nàng không có cách nào cảm nhận được hơi thở của Bạch Nguyệt sao? Ô Phù Vũ như đang suy tư điều gì.
"Ngao ô ô!"
Bên kia, Cáp Tiểu Thất lại nói.
Cậu ta không có khả năng không tới tìm cậu.Ô Phù Vũ vừa nghe, giật mình, liền cười lên tiếng.
Là như thế này, Thượng Thần đại nhân sẽ không vứt bỏ nàng, nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ Bạch Nguyệt thượng thần đến tìm mình. Phía trước Bạch Nguyệt không phải nói rồi sao, về sau nếu có việc gì đều sẽ cùng nàng thương lượng, không bao giờ dựa vào chính mình mà quyết định.
Nhưng Ô Phù Vũ không chờ được.
Nàng chờ không được.
Nàng lo lắng Bạch Nguyệt, hiện tại nàng cần thiết đi tìm Bạch Nguyệt, chỉ có thể nhìn thấy Bạch Nguyệt nàng mới có thể an tâm.
Nghĩ thông suốt tất cả, Ô Phù Vũ duỗi tay sờ sờ đầu chó của Cáp Tiểu Thất, nói: "Cảm ơn cậu Tiểu Thất, mình sẽ đi tìm ngài ấy."
"Ngao ô ô ~"
Một thỏ một chó tạm biệt lúc sau, Cẩu Già lại khôi phục sự bình thường như lúc trước.
Mà Ô Phù Vũ, cũng về tới Vân Vụ Sơn.
Nàng đi đến chỗ ở của Bạch Nguyệt, cũng chính là hang động kia, nhìn hang động không có chút thần lực nào, chỉ có một mảnh đen sì, ẩm ướt âm u đến sợ.
Nhưng Ô Phù Vũ không có chút sợ hãi nào.
Nàng nhấc chân đi vào bên trong hang động, men theo tường đá đi sâu vào trong, đi đến bên cạnh tảng đá.
Ô Phù Vũ dùng hình người ngồi ở phía trên tảng đá.
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được tất cả mọi thứ trong động.
Nàng hô hấp.
Không có, không có Bạch Nguyệt hơi thở.
Không có.
Cái gì cũng không có.
Ô Phù Vũ nhắm hai mắt, cau mày, trực giác nói cho nàng, Bạch Nguyệt liền ở gần đây, chính là, nàng lại không cảm giác được một chút hơi thở nào của Bạch Nguyệt.
"Thượng Thần đại nhân, ngài rốt cuộc đi đâu ?, ngài vì sao lại trốn tránh em ?, tại sao lại không muốn gặp em ?."
Nàng khổ sở mà nói.
Không biết qua bao lâu, Ô Phù Vũ nằm nghiêng ở phía trên tảng đá, nhẹ nhàng mà tiến vào giấc ngủ.
"Tê tê, tê tê ——"
Trong động truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Có một con bạch xà nho nhỏ từ ngoài động bò vào, xà toàn thân màu trắng, giống như viên ngọc trắng, còn có con ngươi màu vàng kim, nhìn qua không giống bình thường.
Con rắn nhỏ từ cửa động, vẫn luôn bơi đến dưới cự thạch, tới được nơi này, xà liền ngẩng cổ, ý đồ muốn nhìn đến thiếu nữ trên tảng đá.
Nhưng mà, con rắn nhỏ thật sự là quá nhỏ, từ góc độ này, nàng làm sao có thể thấy người phía trên tảng đá chứ ?
Vì thế, con rắn nhỏ ngừng lại, nàng thu cổ lại, cả thân rắn cuộn thành vòng tròn giống như cành khô trên cây cổ thụ, lẳng lẽ mà canh giữ ở dưới tảng đá, bảo vệ thiếu nữ ở phía trên nàng..
Con rắn nhỏ hô hấp tràn ngập không khí ở nơi này, cảm nhận được "Nhân loại" hơi thở, nhịp tim trong lòng nhảy lên đập ba ba bum.
Đột nhiên, người phía trên tảng đá giật giật.
Con rắn nhỏ nháy mắt ngẩng đầu lên, khẩn trương mà hướng tới phía trên nhìn lại, nàng đang chờ mong con thỏ kia rốt cuộc có hay không phát hiện ra nàng.
Đây là Bạch Nguyệt âm thầm khơi gợi, che giấu tâm tư bí ẩn.
......
Trên tảng đá, Ô Phù Vũ đang nằm nghiêng, tuy nhiên nàng trước sau trợn tròn mắt, cũng không nhúc nhích.
Vừa rồi, nàng vẫn luôn nhắm hai mắt, nhìn có vẻ ngủ rồi, nhưng kỳ thật, nàng lại rất tình táo, căn bản là nàng không có đi vào giấc ngủ, càng không có tâm tình đi vào giấc ngủ.
Mãi cho đến kia cửa động truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt, nàng cả người liền căng thẳng, nhắm hai mắt, dựng lỗ tai, nàng dùng yêu lực cảm nhận được tất cả xung quanh.
Nàng cảm giác được có vật sống đang lại đây.
Nghe thanh âm, như là xà.
Nghe hương vị, rất quen thuộc, cùng Bạch Nguyệt giống nhau như đúc.
Tuy nhiên, động tĩnh kia rất nhỏ, có vẻ con rắn kia không quá lớn.
Chờ đến khi xà đi đến phía dưới tảng đá, Ô Phù Vũ tâm tình dậy sóng mới hạ xuống, nàng biết, Bạch Nguyệt đến, tuy vậy đối phương dường như không muốn quấy rầy đến nàng.
Cứ như vậy, một thỏ một xà ở chung thật lâu.
Lại lần nữa quen thuộc Bạch Nguyệt hơi thở, xác định Bạch Nguyệt sẽ không rời đi nơi này, lúc sau Ô Phù Vũ mới mở hai mắt, nàng trái tim đập bùm bùm bùm, nhưng nàng vẫn không đứng dậy, không có đi xuống.
Nàng run rẩy hỏi: "Thượng Thần đại nhân, là ngài sao?"
Nàng biết rõ, nhưng vẫn muốn xác nhận.
Hoặc là nói, muốn chính miệng nghe được câu trả lời.
Không có trả lời.
Hồi lâu, phía dưới mới truyền đến một tiếng thấp thấp "Ừm".
Ô Phù Vũ kích động mà nhảy dựng lên, xoay người từ trên tảng đá nhảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, liếc mắt một cái liền thấy một con rắn nhỏ bên cạnh tảng đá.
Con rắn kia rất nhỏ, so với nàng bàn tay còn nhỏ hơn, toàn thân trắng bệt, đôi mắt là màu vàng, lúc phun ra lưỡi rắn, nàng đều có thể thấy được răng nanh nhòn nhọn của đối phương.
Là Bạch Nguyệt.
Ô Phù Vũ vươn tay, thử hướng tới con rắn nhỏ đi dến.
"Thượng Thần đại nhân, sao ngài lại biến thành như vậy ?"
Con rắn nhỏ run run thân mình, xê dịch đến phía trước, vừa lúc liền bò tới dưới lòng bàn tay "Nhân loại".
"Không có thần lực, ta biến không lớn được."
Rõ ràng lời nói rất bi thương, Ô Phù Vũ nghe, lại cười lên tiếng.
" Sự tích của Thượng Thần đại nhân em đã nghe qua rồi, biến không lớn thì có sao đâu, nho nhỏ như này thì một tay em liền có thể nâng lên, ngài ngồi ở lòng bàn tay của em, về sau để em đưa ngài đi xem thế giới này."
Nói, Ô Phù Vũ bàn tay liền đi xuống.
Là gần trong gang tấc.
Rất nhanh, nàng liền sờ đến đầu của con rắn nhỏ.
Đầu rắn cùng đầu thỏ không giống nhau, con thỏ có lông mềm, xà không có, xà chỉ có vảy, vảy sờ lên không mềm mại như lông xù xù, mà là lạnh lẽo, trơn trượt.
Ô Phù Vũ bất ngờ kêu lên một tiếng.
"A, hóa ra sờ đầu người khác lại có cảm giác đã như vậy."
Bạch Nguyệt cười "Hừ" một tiếng: "Làm gì đấy, em đang muốn' báo thù ' ta sao ?"
Ô Phù Vũ nói: "Ai bảo trước kia ngài hay sờ đầu em, hiện tại thì tốt rồi, em cũng sờ lại đầu ngài."
"Được thôi." Bạch Nguyệt âm thanh lại truyền đến.
Ô Phù Vũ: "Như vậy cũng khá tốt, về sau, chúng ta làm gì, cũng không có ai cản trở, chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, em sẽ giám sát ngài, được chứ ?"
Bạch Nguyệt vừa nghe, ngây người.
Đã từng, nàng nhìn thấy một con thỏ con, lo lắng đối phương bị người khác làm tổn thương, nàng liền dạy thỏ con tu hành, dạy đối phương cách tự bảo vệ mình.
Chính là hiện tại, thỏ con lắc mình biến hoá, biến thành yêu quái nhỏ lợi hại, ngược lại nàng là thần tiên, lại rơi vào kết cục không còn thần lực, đảo lại để thỏ con muốn dạy nàng tu hành.
Tuy nhiên, nàng vẫn rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt nói: "Được, ta đồng ý."
Nói, đuôi rắn nho nhỏ của nàng liền quấn lên ngón tay Ô Phù Vũ, rất nhanh thân rắn liền bơi tới trên lòng bàn tay trước mặt.
Đi lên lúc sau, Bạch Nguyệt liền chiếm cứ ở nơi đó.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt rất lớn của nhân loại, đột nhiên liền hiểu rõ tại sao khi thỏ con mới gặp mình lại sợ hãi.
"Tiểu Vũ, em sợ ta sao ?"
"Em không sợ." Ô Phù Vũ đem Bạch Nguyệt ôm trong lòng bàn tay, nàng để sát vào, cùng bạch xà nho nhỏ nói chuyện.
Bạch xà lại nói chuyện.
"Vậy em có từng sợ không ?"
"Đã từng sao? Đã từng thì có."
"Vì sao đâu ?"
"Bởi vì nghe đồn ngài là một con rắn giết thỏ trong nháy mắt, ngài còn ăn rất nhiều con thỏ."
"Ừm, nhưng mà sau khi gặp được em, ta đã không thích ăn thỏ nữa."
"Tại sao vậy ?"
"Bởi vì...... Bởi vì......"
Bạch Nguyệt nói đã lâu, cũng chưa nói ra lý do tại sao.
Nhưng Ô Phù Vũ đã hiểu.
Nàng nói với Bạch Nguyệt: "Khi em ở Quảng Hàn Cung, gặp được rất nhiều con thỏ, chúng nó đều là những con thỏ trắng lớn, là kiểu thỏ trắng lớn mà con người rất thích, khi em ở trong đó, cả một cung điện cũng chỉ có mình em là một con thỏ màu xám."
"Bạch Nguyệt, nếu ngài đến Quảng Hàn Cung thấy những con thỏ khác, có thể hay không cảm thấy em xám xịt sẽ không thích em nữa ?"
Nghe xong lời này, Bạch Nguyệt quyết đoán mà lắc đầu: "Sẽ không."
"Vì sao?" Ô Phù Vũ chớp chớp mắt, lại hỏi.
Bạch Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nói: "Em là con thỏ đặc biệt nhất."
Là con thỏ......con thỏ duy nhất mà nàng không muốn ăn.
Bởi vì con thỏ này xuất hiện, nàng mới có thể phát hiện, những con thỏ yêu đó cũng có thế giới nhỏ của mình, cây cổ thụ ở Vân Vụ Sơn cũng sẽ nở ra hoa, những đám người nhốn nháo ở Phù Dung Thành, ngẫu nhiên cũng rất thú vị.
"Vâng, em là con thỏ đặc biệt nhất."
Ô Phù Vũ cười rất xán lạn.
Bạch Nguyệt cũng "Ừm" một tiếng.
"Vậy thì," bạch xà nho nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn cặp mắt to của nhân loại, đó là màu lam, giống như viên đá quý, là thứ ánh mắt nàng đầu tiên thấy, liền vẫn nhớ đến cặp kia mắt đó, nàng nói, "Tiểu Vũ, ta là con rắn đặc biệt nhất của em sao ?"
"Người" kia gật gật đầu, dứt khoát mà trả lời.
"Đương nhiên, ngài là con rắn độc nhất của Ô Phù Vũ trên thế giới này, là con rắn đặc biệt nhất, thích nhất, là con rắn độc nhất nhất nhất nhất vô nhị."
Bạch Nguyệt lúc này mới vui vẻ.
"Ừm."
Các nàng lẫn nhau đều là độc nhất vô nhị của đối phương.
"Bùm."
Một luồng sáng xanh hiện lên, nhân loại đã biến mất không thấy, ngược lại xuất hiện một con thỏ cả người xám xám với đôi mắt ngọc bích mở to.
Trên người thỏ con chở một con bạch xà nho nhỏ.
"Thượng Thần đại nhân, hiện tại em là con thỏ."
"Ừm, còn ta là xà."
......
Gió ở Vân Vụ Sơn thổi chậm lại, gió thổi lá cây vang sàn sạt, cũng nghe rất rõ ràng , chỉ thấy trong một hang động lớn, con thỏ cùng xà vừa nói vừa cười, một thỏ một xà rúc vào cùng nhau.
Hình ảnh này không có khả năng xuất hiện, nhưng lại đang thật sự xảy ra.
Giống như một loại tình cảm thuần khiết kỳ diệu, một khi đã nảy sinh, liền không thể quay trở lại.
Nhân loại là như thế, thần tiên cùng yêu quái cũng là như thế, Bạch Nguyệt cùng Ô Phù Vũ, cũng là như thế.
......
Lúc này, trong sơn động truyền đến một thỏ một xà nói chuyện với nhau.
"Vậy ngài còn ăn em nữa không?"
"Sẽ còn, nhưng cũng sẽ không."
- Hoàn thành -
------------------------------------
Đôi lời cuối của tác giả: hum có
Còn mình có hihi:
Edit xong hai câu cuối mình đã ưtf, ủa hết rồi hả, thật ra truyện cũng ngắn nên mình thấy tình tiết cuối tác giả rush cũng khá nhanh thành ra k hiểu chuyện mọe gì đã xảy ra =)))
Điều mình tiếc nuối là cảnh hôn đâuuu, hôn chỗ khác cũng được mà tg say no, chắc tg theo chủ nghĩa một cái nắm tay công khai hơn một ngàn nụ hôn trong bóng tối. 💔
Ai đọc theo kiểu nhẹ nhàng cute dễ thương thì thấy ổn, còn mình đã mong chờ cả đuôi rắn play nên hơi hụt hẫng 🐧
Đây là bộ đầu tiên mình edit, mình còn thiếu kinh nghiệm, lời văn cũng chưa được trau chuốt, rất cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ. Hẹn các mom với truyện tiếp theo mình edit, chắc lâu á kkk, thế thoi pai pai.
