[BHTT] [EDITED] Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Thịt Thỏ - Diệc Tiểu Ngốc
Chương 22
Những người xung quanh đều bị chuyển biến của Bạch Nguyệt làm hoảng sợ.Thuận Phong Nhĩ nhắm chặt miệng, lui xuống một bên, theo sau lôi kéo Thiên Lý Nhãn, lắc đầu, ý bảo đối phương đừng nói gì nữa.Bên cạnh, Hoàng Kinh Trập không hiểu sao, nhưng ngại đang có người khác ở đây, cũng không tốt để mở miệng hỏi.Bạch Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Các ngươi là phụ tá đắc lực ở Thiên Đình, ngày thường phải nghiêm túc công tác, đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn, hiểu không?"Thuận Phong Nhĩ cùng Thiên Lý Nhãn vội gật đầu không ngừng: "Hiểu hiểu hiểu."Nói xong tất cả, Bạch Nguyệt liền cất bước, lập tức đi đến phía trước.Bên cạnh, Hoàng Kinh Trập vội vàng đi theo.Hai người lại đi tới phía trước được một khoảng cách, sương trắng nổi lên khắp nơi, thẳng đến khi nhìn không thấy Thuận Phong Nhĩ cùng Thiên Lý Nhãn thân ảnh.Bạch Nguyệt lúc này mới thở dài.Bên cạnh, Hoàng Kinh Trập hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Bạch Nguyệt, cô sao lại thế này?"Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nếu đã tồn tại, tất cả đều lưu lại giấu vết, trước kia ta ở thế gian, người trong Thiên Đình lười đến chú ý ta, hiện tại ta đã trở về, tất cả đều không giống nhau, nơi này có ngàn vạn đôi mắt nhìn chằm chằm ta.""Bọn họ sẽ đi tra từng việc, tự nhiên cũng sẽ tra ra được...... em ấy.""Cho nên ta muốn nói ra lời tuyệt tình kia, ta phải rời khỏi em ấy, con đường phía trước một mảng mơ hồ, ta không biết sẽ đối mặt điều gì, ta nghĩ, chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ em ấy tốt nhất."Hoàng Kinh Trập nghe xong, thở dài, nói: "Cũng có vài phần đạo lý."Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn quanh một chút, nói: "Hôm nay đình viện đã không còn như xưa."Bạch Nguyệt đã hiểu ý tứ đối phương là gì.-Thiên Đình.Xuyên qua Nam Thiên Môn, hai người tới gặp Ngọc Đế.Phía trên bảo điện Lăng Tiêu, sương trắng cùng làn mây bện thành mộng ảo Thiên giới, Ngọc Đế ngồi phía trên bảo tọa ở chính giữa, xung quanh, các thần tiên xếp thành hai phái đứng thẳng, theo thứ tự đã được sắp xếp.Các thần tiên ăn mặc khác nhau, bên trái người đứng thẳng đều mặc trường bào mang vẻ phong thái đạo sĩ, thoát tục, những người đứng thẳng bên phải, đều là áo vest, giày da, nhìn qua có vẻ là giới tri thức, thượng lưu.Mang đến cho người ta cảm giác mơ hồ.Càng nhiều, là mộng ảo cùng kỳ quái.Ở cổng lớn, Hoàng Kinh Trập đi phía trước dẫn đường.Bạch Nguyệt đi theo phía sau nàng.Nàng tiến vào bảo điện Lăng Tiêu, liền thấy sương trắng cuối bảo tọa, cùng với người mặc trang phục Ngọc Đế trên bảo tọa, một Ngọc Đế để đầu tóc ngắn.Phía trước, Hoàng Kinh Trập đã đi qua, hành lễ: "Tham kiến Ngọc Đế."Bạch Nguyệt đi theo sau, cũng khom người hành lễ, theo sau, nàng liền ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Tham kiến Ngọc Đế."Nàng không hiểu hiện giờ thiên đình đang lưu hành phong cách gì.Nhưng hỗn loạn thật sự.Phía trên bảo tọa, Ngọc Đế nghe xong, vui mừng cười, sờ bộ râu không tồn tại của hắn, nói: "Bạch Nguyệt, ngươi hạ phàm rèn luyện ngàn năm nay, rốt cuộc trở về."Bạch Nguyệt cười.Bên cạnh, Hoàng Kinh Trập vội vàng vì Bạch Nguyệt mà bổ sung, nói lời khách sáo: "Đều là công lao bồi dưỡng của Ngọc Đế Ngọc Đế nghe xong, cười ha ha, vừa lòng không thôi, hắn nhìn về phía Hoàng Kinh Trập, nói: "Đại Hoàng thượng thần, ngươi lần này hạ phàm khảo sát Bạch Nguyệt như thế nào?"Hoàng Kinh Trập ôm quyền: "Bạch Nguyệt thượng thần ở thế gian cần cù chăm chỉ, cẩn thận, nghiêm túc làm việc, bảo vệ được sự bình yên. Hơn nữa nàng đã sửa tật xấu thích ăn thỏ. Thuộc hạ cho rằng, Bạch Nguyệt thượng thần biểu hiện rất tốt"Ngọc Đế nghe xong, lại là ha ha cười: "Lần này Bạch Nguyệt bắt được gấu đen tinh cũng có công, bài kiểm tra lần này của ngươi, đủ tư cách thông qua."Hoàng Kinh Trập: "Đa tạ Ngọc Đế."Dứt lời, nàng lôi kéo Bạch Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Mau cảm ơn Ngọc Đế đi."Bạch Nguyệt nói: "Cảm ơn Ngọc Đế."Ngọc Đế lại sờ bộ râu không tồn tại của hắn: "Nghe nói thế gian có yêu nghiệt quấy phá......"Hắn lời này vừa nói ra, bảo điện Lăng Tiêu liền ồn ào, có hai thần tiên sôi nổi phát biểu chính mình suy nghĩ.Thấy thế, Ngọc Đế liền duyệt cho bọn họ phát biểu ý kiến.Bên trái thần tiên mặc trường bào đứng dậy, quỳ xuống, hành đại lễ, theo sau đứng dậy, nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, yêu nghiệt nguy hại nhân gian, thấn sẽ tận lực chém giết!"Lại một vị thần tiên mặc trường bào khác đứng ra: "Thần tán thành, đặc biệt là Vân Vụ Sơn, Vân Vụ Sơn dư thừa linh khí, là nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi dưỡng sức, yêu quái tụ tập đông đúc, y thần vụng về xin dâng lên đề xuất, Thiên Đình nên phái nhân mã đi diệt trừ những yêu quái đó. Nếu không diệt trừ, những yêu quái đó ngày sau tất nhiên sẽ biến thành như gấu đen tinh, gây nguy hiểm cho nhân gian."Ngọc Đế gật gật đầu: "Có đạo lý."Lúc này, bên phải thần tiên áo vest đứng dậy, theo lý cố gắng: "Lão nhân, hiện tại đã là năm 3202, còn mang những tư tưởng xưa cũ ? Yêu quái ác chúng ta đúng là nên bắt đi, còn những yêu quái thiện lương chúng ta không cần phải đuổi cùng giết tận !"Bên phải lại lòi ra một vị thần tiên mặc suit khác: "Đúng vậy, Phật nói chúng sinh bình đẳng, yêu quái vừa sinh ra chính là yêu quái, bị gắn lên mác ' ác độc ', chẳng lẽ là bọn họ muốn sao? Mặc kệ là thần tiên, vẫn là yêu quái, hay là nhân loại, từ bản chất tới lời nói, đều là bình đẳng, chúng ta không thể đối xử khác nhau."Bên trái một vị thần tiên mặc trường bào nhảy ra, mặt tức đến đỏ bừng, chỉ vào các thần tiên mặc vest bên phải: "Vớ vẩn! Vớ vẩn!"Thần tiên mặc vest bên phải hô to: "Không được chỉa vào ta! Ngươi thật vô lễ !"Mặt khác thần tiên mặc suit phụ họa nói."Đúng vậy, các ngươi thật vô lễ !"Trường bào thần tiên tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Các ngươi, các ngươi......"Các thần tiên bên trái nổi giận: "Đám thần tiên sính ngoại các ngươi ! Các ngươi!""Chúng ta thì sao ? Lại không ăn ngươi không uống ngươi, ngươi dựa vào cái gì mắng bọn ta ?""Các ngươi...... Các ngươi......""Lêu lêu lêu.""......"Hai phái thần tiên rất nhanh liền cãi nhau.Trong lúc nhất thời, bảo điện Lăng Tiêu ồn ào náo động không thôi, trên bảo tọa, Ngọc Đế đau đầu mà nhìn một màn này, hắn xoa xoa huyệt thái dương, ngay sau đó, một đập tay, nói: "Im lặng hết đi."Thoáng chốc, hai phái thần tiên mới ngậm lại miệng, trở về chỗ.Tuy nhiên, bọn họ đều là một bộ dáng không phục.Ngọc Đế nhìn về Bạch Nguyệt đứng ở phía giữa, ra tiếng hỏi: "Bạch Nguyệt, ngươi thấy sao ?"Đột nhiên bị hỏi đến, Bạch Nguyệt đứng ở tại chỗ, trầm mặc trong chốc lát.Nàng ngẩng đầu, liền thấy Ngọc Đế cười tủm tỉm bộ dáng, lập tức ý thức được, đây là Ngọc Đế đào một cái hố cho nàng.Đều đã bao nhiêu năm, Thiên Đình vẫn là như cũ không thích nàng.Vì thế, Bạch Nguyệt nói: "Bọn họ nói đều có đạo lý."Vừa nghe lời này, Ngọc Đế ha ha cười, sờ sờ cằm: "Một khi đã như vậy, Vân Vụ Sơn có nhiều yêu quái, giữ lại nói chung cũng là mối nguy hiểm, Bạch Nguyệt, khi ngươi bắt gấu đen tinh đã thể hiện được bản lĩnh ngươi vượt qua người thường, hiện tại, trẫm mệnh cho ngươi tiêu diệt yêu quái ở Vân Vụ Sơn, ngươi đồng ý không ?"Tiêu diệt Vân Vụ Sơn yêu quái.Nghe vậy, Bạch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngọc Đế: "Tại sao phải làm vậy ?"Tập thể thần tiên bên phải sửng sốt.Thần tiên bên trái thoải mái cười to.Ở giữa, Hoàng Kinh Trập ở bên cạnh Bạch Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người.Ngọc Đế cười hỏi lại: "Những yêu quái ở Vân Vụ Sơn không phải nên tiêu diệt sao ?"Bạch Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Yêu quái ở Vân Vụ Sơn đều rất lương thiện."Đột nhiên, Ngọc Đế biểu cảm lạnh lùng, có thể nói sắc mặt biến đổi, hắn mắt lạnh nhìn về phía Bạch Nguyệt, nói: "Thiện lương ? Chẳng lẽ con yêu quái kia câu dẫn ngươi, ngươi mới nói như vậy ?"Bạch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, tâm đã trầm tới đáy cốc, lại vẫn bình tĩnh hỏi: "Ngọc Đế, ngài có ý gì ?"Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng: "Có người báo cáo, ngươi, Thượng Thần đại nhân, cùng yêu quái ở bên nhau, ngươi còn có điều gì muốn nói sao?"Bạch Nguyệt: "Ta nghe không hiểu."Ngọc Đế: "Nghe không hiểu ? Bằng chứng chất đầy như núi? Ngươi còn nghe không hiểu ?"Nói xong, Ngọc Đế vỗ vỗ tay, theo sau, bảo điện Lăng Tiêu trên không liền xuất hiện một màn hình nửa trong suốt.Trên màn hình hiện lên một bức ảnh như thế này——Một con bạch xà lớn lười biếng nằm trên tảng đá chiếm địa bàn, trong lòng ngực xà, còn có một bé thỏ con tai cụp màu xám, con thỏ dựa vào thân rắn trắng, trong miệng còn ở lẩm bẩm."Thượng Thần đại nhân, ngài là thần tiên tốt nhất !""Em muốn về sau luôn cùng ngài ở bên nhau!""Về sau, ngài cũng không cần quên em.""......"Hình ảnh vừa chuyển, màn hình như mảng pha lê thoảng qua, hiện lên vô số hình ảnh.Đợi màn hình đóng lại, Ngọc Đế lạnh lùng nói: "Ngày ấy gấu đen tinh bị bắt về thiên đình, hắn đều đã nói ra hết."Hắn nhìn về phía Bạch Nguyệt, lại cười rộ lên, đôi mắt nheo lại, nhìn dáng vẻ rất gian trá, nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Hiện tại, ngươi trước mặt chỉ có hai con đường. Một, mang theo chúng thần hạ phàm tiêu diệt yêu, hai, cấu kết thế gian yêu đương, bị giam vào thiên lao."Bạch Nguyệt tâm chợt lạnh, nàng giương mắt nhìn về phía Ngọc Đế.Trong lòng sớm đã hiểu rõ.Thiên Đình này từ lâu đã không có chỗ nàng dung thân.Bất kể là mấy ngàn năm trước, vẫn là mấy ngàn năm sau qua đi, tương lai đều là như thế.Thiên Đình giám sát nàng, trong Thiên Đình có vô số đôi mắt tà ác, cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Trước kia tại sao lại không có nhiều chuyện như vậy ? Cố tình chờ đến nàng phải trở về vị trí thượng thần, những việc này đều xuất hiện.Chuyện này đã rất rõ ràng.Bạch Nguyệt nói: "Ngọc Đế, ngài muốn gì ?"Ngọc Đế nói: "Cấu kết yêu nghiệt chính là tội chết."Bạch Nguyệt lắc đầu: "Tội danh dơ bẩn vớ vẩn này, xin lỗi ta không thể tiếp thu."Ngọc Đế lại ngôn: "Nhưng sự thật ván đã đóng thuyền, ngươi muốn chứng minh như nào rằng ngươi không có cấu kết yêu nghiệt ?"Vậy chỉ có......Tiêu diệt yêu.Bạch Nguyệt trầm mặc.Gần mấy trăm năm, Thiên Đình vẫn luôn tiêu diệt yêu quái, mà Vân Vụ Sơn lại có nhiều yêu quái. Thiên Đình đã sớm muốn làm như vậy. Chỉ là vẫn luôn kiêng kị Vân Vụ Sơn là địa bàn của bạch xà, mới chậm chạp chưa ra tay. Hiện giờ, Thiên Đình tìm một cái cớ, đã có thể tạo trở ngại cho Bạch Nguyệt, lại có thể mượn tay Bạch Nguyệt, diệt trừ yêu quái ở Vân Vụ Sơn.Một bên, Hoàng Kinh Trập vươn cánh tay chọc chọc Bạch Nguyệt khuỷu tay, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới nghe thấy nói: "Đồng ý đi."Lúc này, trong bảo điện Lăng Tiêu, các thần tiên đều khe khẽ nói nhỏ, lén giao lưu.Phía trên bảo tọa, Ngọc Đế bày ra tư thế bễ nghễ chúng sinh, nhìn về phía Bạch Nguyệt, lại lên tiếng hỏi: "Bạch Nguyệt, ngươi có thể tưởng tượng được không ?"Bạch Nguyệt không nói gì.Ngọc Đế gắt gao ra sức dồn ép: "Gần trăm năm, yêu nghiệt quấy phá, nguy hiểm nhân gian, hành động tiêu diệt yêu, không thể dừng lại......""Ta đồng ý." Bạch Nguyệt thanh thoát nói, đánh gãy lời Ngọc Đế.Trên bảo tọa, Ngọc Đế sửng sốt: "Ngươi đồng ý ?""Không sai, ta đồng ý." Bạch Nguyệt dứt lời, liền ôm quyền, nàng cúi đầu, cắn răng nói, "Bạch Nguyệt đồng ý tiêu diệt yêu quái."Nghe vậy, Ngọc Đế long nhan tươi cười, không nhịn được mà vỗ tay, nói: "Tốt, tốt lắm.""Vậy Bạch Nguyệt thượng thần mang đội quân đi, đến Vân Vụ Sơn diệt trừ yêu nghiệt.""......"Ngọc Đế sau đó lại nói gì đó, Bạch Nguyệt đã không nhớ rõ, nàng chỉ biết, sau khi nàng đáp ứng việc tiêu diệt yêu, trong não như một cuộn chỉ rối, nàng tìm cái cớ rời đi bảo điện Lăng Tiêu, về tẩm cung của mình ở Thiên Đình.Tẩm cung nằm ở phía trên tầng mây, đám mây màu trắng nhè nhẹ bay từng đợt từng đợt, ở trong cung lơ lửng, nhìn qua đúng là tiên cảnh.Bạch Nguyệt ngồi trên một đám mây, phát ngốc.Lúc này, một con hồ ly đỏ rực như lửa từ ngoài tẩm cung chạy vào."Bạch Nguyệt, cậu thật sự đồng ý tiêu diệt yêu sao ?"Trên đám mây, Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía hồ ly, thấy Hồ Nhan tới, liền nở ra một nụ cười mỉm: "Sao có thể chứ ?"Hồ Nhan đặt câu hỏi: "Vậy kia......"Bạch Nguyệt: "Thiên Đình đối xử với mình như thế, cũng đừng trách mình vô tình."Hồ Nhan khó hiểu.-Ngày đó, Bạch Nguyệt dẫn theo quân đội, tướng lĩnh trên trời hạ phàm.Vân Vụ Sơn đang mưa to, chim chóc đều tránh dưới tán lá cây, cũng không ríu rít, nhóm động vật nhỏ trong núi đều trở về hang động, các yêu quái trong núi, có đám hóa hình xuống núi đi chơi ở nhân gian, số nhiều là nằm ở bên trong hang động của mình.Bạch Nguyệt đầu tiên là về chỗ ở của mình.Mới vừa đi vào, liền thấy phía trên tảng đá có một bé thỏ con xám xịt đang nằm, thỏ con giống như gầy một vòng, thoạt nhìn bẹp bẹp xẹp lép.Con thỏ có vẻ đang ngủ say, ngay cả Bạch Nguyệt tiến vào, đều không có chút phản ứng nào.------------------------------Chơi lét bị cả thiên đình biết.