[BHTT] [EDITED] Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Thịt Thỏ - Diệc Tiểu Ngốc
Chương 20
Ô Phù Vũ rời khỏi WeChat, click mở trình duyệt, tìm hiểu hai chữ "Bạn gái". Rất nhanh, nàng liền thấy trên mạng giải thích, cũng hiểu được từ này nghĩa là gì.Nàng khó hiểu Cáp Tiểu Thất vì sao nói như vậy, nhưng nàng biết, Cáp Tiểu Thất đang hiểu lầm.Ô Phù Vũ trả lời lại Cáp Tiểu Thất: [ thỏ thỏ nghi hoặc.jpg]Đối diện rep tin nhắn rất nhanh.【 Cáp Tiểu Thất: Cậu thấy người kia sao ! Đó là bạn mới của Bạch Nguyệt ! 】Thấy tin nhắn này, Ô Phù Vũ rất vui vẻ, nàng đọc không hiểu Cáp Tiểu Thất ý ngoài lời, chỉ ý thức được Cáp Tiểu Thất không có nhận ra đó chính là nàng.Nàng cùng Cáp Tiểu Thất đơn giản trò chuyện vài câu lúc sau, liền vội vàng offline.Cùng lúc đó, Bạch Nguyệt cũng nhận được tin nhắn mới.Đến từ thượng thần Đại Hoàng.【 Đại Hoàng: Hôm nay người kia là con thỏ đúng chứ ?. 】Nhận được tin nhắn này, Bạch Nguyệt cau mày, lâu sau nàng mới nhắn lại: 【 Ừ. 】Tin nhắn đầu bên kia rất nhanh liền được gửi tới.【 Đại Hoàng: Bạch Nguyệt ơi Bạch Nguyệt à, lần trước cô áp chế gấu đen tinh có công, hơn nữa một ngàn năm nay biểu hiện của cô đều không tồi, là thời điểm trở về thiên đình, nhưng cô hiện tại lại muốn gây chuyện ? 】Bạch Nguyệt trầm mặc.Bên kia, Đại Hoàng gõ chữ ầm ầm.【 Đại Hoàng: Riêng việc nếu cô cứu yêu quái thì không sao, với tình huống hiện tại, ta tin tưởng trong lòng cô so với ai khác đều rõ hơn. Cô phải biết, Thiên Đình cấm thần tiên yêu đương. 】Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm hai chữ "Yêu đương", nhìn mãi, tâm nàng nói, người khác đều thấy rõ hơn thỏ con.Rất nhanh, nàng lại nhận được tin nhắn của Đại Hoàng.【 Đại Hoàng: Không cần vì một con thỏ mà từ bỏ tiền đồ của mình. 】Bạch Nguyệt suy nghĩ thật lâu, nhắn lại nói: 【 Lòng ta hiểu rõ. 】Lúc sau, liền kết thúc nói chuyện phiếm.Bạch Nguyệt tắt di động, ngẩng đầu lên, nhìn Ô Phù Vũ đang nằm ở sô pha lướt video ngắn, cười cười.Nàng đều nghĩ kỹ rồi.Thỏ con không thể chịu khổ, chờ khi nàng trở lại Thiên Đình, nhà cửa nơi này liền đưa cho đối phương.-Sinh hoạt yên bình thật lâu, Bạch Nguyệt mang theo Ô Phù Vũ đi tới Phù Dung Thành ăn ngon, đi ngắm cảnh, mua quần áo, mỗi ngày đều sinh hoạt tự do tự tại hơn thần tiên; cuộc sống yên bình cũng không được lâu, rốt cuộc đã tới thời hạn cuối cùng Thiên Đình khảo sát.Mà trùng hợp ở ngay lúc này, Ô Phù Vũ đột nhiên nói cho Bạch Nguyệt, nàng học được cách che giấu tai thỏ cùng đuôi thỏ.Lúc ấy, các nàng đang xem gấu trúc.Bạch Nguyệt ngây ngẩn cả người."Chuyện khi nào?" Nàng hỏi.Bên cạnh, Ô Phù Vũ cười nói: "Liền ngày hôm qua."Nói xong, nàng liền quay đầu đi, đi xem một con gấu trúc khác cách lớp kính, ở bên kia, gấu trúc đen trắng giao nhau đang gặm cây trúc, bộ dáng ngây thơ chất phác, đáng yêu cực kỳ.Ô Phù Vũ dựa vào lớp kính, nói: "Ngài thấy gấu trúc đen trắng đáng yêu hay là thỏ xám đáng yêu hơn?"Bạch Nguyệt trả lời: "Gấu trúc."Nàng nói xong liền trộm liếc xem Ô Phù Vũ.Nàng là giấu tâm tư, nàng cũng không biết vì điều gì, chính là muốn nhìn xem Ô Phù Vũ có phản ứng gì khác hay không.Nhưng mà, Ô Phù Vũ cũng không có không vui, ngược lại nàng rất vui vẻ, nàng cười trả lời: "Đúng vậy, gấu trúc đáng yêu nhất, so với con thỏ đáng yêu nhiều."Bạch Nguyệt lại nói: "Con thỏ cũng rất đáng yêu."Ô Phù Vũ: "Làm con người thật ra rất vui vẻ, về sau em hẳn sẽ duy trì hình người."Bạch Nguyệt lại lặp lại một lần: "Con thỏ rất đáng yêu."Ô Phù Vũ nói: "Em biết, nhưng là thế giới này chính là như vậy, nhiều người thích con thỏ màu trắng đáng yêu, chỉ có số ít người sẽ thích con thỏ màu xám."Bạch Nguyệt: "Không cần để ý cách nhìn của những người khác."Ô Phù Vũ: "Em biết. Cho nên, ngài là thuộc số ít người sao?"Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, đôi mắt màu lam tràn ngập chờ mong, làm người tâm ngứa.Bạch Nguyệt đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ tới điều gì, liền cố ý không nghe thấy, tránh đi đề tài này. Nàng nói: "Nếu có thể biến thành con người hoàn toàn, chờ đến lúc trở về biến cho ta xem đi."Ô Phù Vũ "Dạ" một tiếng, ngữ khí lại có chút mất mát.Lúc sau, hai người lại rất ăn ý, đều không nói, không khí rơi vào sự xấu hổ.-Trước khi về Vân Vụ Sơn, Bạch Nguyệt mang theo Ô Phù Vũ đi Hello Cafe Chó.Đây là lần đầu Ô Phù Vũ tiên dùng dạng người đi đến quán cà phê.Vừa vào cửa, Nhập Thanh Thanh liền ra đón: " Chào mừng quý khách."Ô Phù Vũ có chút ngượng ngùng, nói: " Chào chị ạ."Nhập Thanh Thanh nhìn đôi mắt màu xanh của Ô Phù Vũ, tò mò hỏi: "Đôi mắt của em sao lại là màu xanh thế ?"Một bên Bạch Nguyệt trả lời: "Em ấy đeo lens.""Hóa ra là vậy." Nhập Thanh Thanh như cũ cười.Bên này, Bạch Nguyệt đã quen cửa quen nẻo mà dẫn Ô Phù Vũ vào Cẩu Già, nàng liếc mắt một cái liền thấy Husky cùng Đại Hoàng nằm trên sô pha, liền nắm tay Ô Phù Vũ đi qua.Qua đi, hai người liền ở trước mặt hai con chó dừng lại.Mắt thấy hai con chó kia đang ngủ, ngủ đến còn rất say, thậm chí còn có thanh âm khò khè khò khè truyền đến.Bạch Nguyệt sờ sờ đầu Đại Hoàng.Bên cạnh, Ô Phù Vũ nói: " Con chó này nhìn rất ngầu."Nghe vậy, Đại Hoàng nhanh chóng mở hai mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Nguyệt, lại nhìn Ô Phù Vũ, tựa hồ là ngửi được hơi thở nguy hiểm, Đại Hoàng đứng lên, củng củng Husky bên cạnh."Gâu gâu." Đại Hoàng đang kêu Husky dậy.Bên cạnh Husky, cũng chính là Cáp Tiểu Thất bị âm thanh này đánh thức, nàng cũng mở mắt, dại hết cả người"Ngao ô ô ô ô?"Phiên dịch một chút, cũng chính là: Bạch Nguyệt, sao cậu lại ở đây ?"Bạch Nguyệt duỗi tay ở trên đầu Husky nhẹ nhàng sờ một chút, nói: "Gần nhất biểu hiện không tệ."Cáp Tiểu Thất ý thức được, Bạch Nguyệt đang ở giải trừ pháp thuật, tuy nhiên hiện tại Cẩu Già có những người khách khác, nàng không có biện pháp trực tiếp biến thành người.Nhưng lúc sau rời đi nơi này, nàng có thể biến thành người!Cáp Tiểu Thất kích động không thôi, nhìn về phía Bạch Nguyệt trong ánh mắt đều tràn ngập cảm kích: "Ngao ô ô!"Cảm ơn cậu Bạch Nguyệt!Bạch Nguyệt lại cười sờ sờ đầu Cáp Tiểu Thất.Lúc này, Cáp Tiểu Thất cũng chú ý tới nữ sinh bên cạnh Bạch Nguyệt, chỉ thấy đối phương là một gương mặt xa lạ, trên người cũng không có mùi gì lạ, thoạt nhìn chính là con người bình thường.Điểm không hợp lí duy nhất, là thiếu nữ kia có đôi mắt màu lam, Cáp Tiểu Thất tâm nói này có điểm quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng không nhớ rốt cuộc quen thuộc chỗ nào.Cáp Tiểu Thất "Ngao ô ngao ô" kêu to lên.Bạch Nguyệt, cậu quá xấu rồi, tại sao không mang theo thỏ con ra chơi?! Hiện tại có bạn mới, liền quên mất bạn cũ, đúng không?!Cáp Tiểu Thất khí thế kiêu ngạo không thôi, rất rõ ràng đã quên Bạch Nguyệt vừa mới trợ giúp nàng.Tuy nhiên, Bạch Nguyệt lại giống như không nghe thấy, nàng đối với Cáp Tiểu Thất nói: "Hôm nay mình lại đây cũng chỉ vì việc này, mình phải đi rồi, nếu gặp được Hồ Nhan, giúp mình chào hỏi một chút."Cáp Tiểu Thất sửng sốt, không nói gì.Lời này nghe như sắp chia ly vậy......Bên cạnh, Hoàng Kinh Trập đã hiểu ý tứ là gì, nàng trầm mặc, không có gâu gâu kêu to.Ô Phù Vũ tuy rằng không hiểu lắm, nhưng nàng cũng biết, gần đây tâm tình Bạch Nguyệt đều không ổn lắm, trước khi rời khỏi Cẩu Già, nàng sờ sờ đầu Cáp Tiểu Thất, cười cười.Hai người đi rồi, Cáp Tiểu Thất nhìn chằm chằm hai người rời di phương hướng, một bên hỏi Đại Hoàng: Ngài nghĩ sao, thiếu nữ này có điểm thấy quen quen ?Hoàng Kinh Trập không nghĩ trả lời đối phương, liền nói: Còn em nghĩ sao ?-Vân Vụ Sơn.Ở bên trong một khu nhà lớn, cây xanh tươi tốt, núi giả lấp đầy, phong cảnh rất đẹp. Chủ nhân của căn nhà này chỉ cần búng tay một cái, lá rụng trên mặt đất liền biến mất, góc mạng nhện cũng không thấy tăm hơi.Ở trong một căn phòng.Bạch Nguyệt nói với Ô Phù Vũ: "Biến thành người ta nhìn xem."Đối diện, Ô Phù Vũ dạo qua một vòng, rất nhanh, liền từ hình người biến thành thỏ con xám xịt, khôi phục hình dáng nguyên bản nhất.Ô Phù Vũ nói: "Thượng Thần đại nhân, ngài xem kĩ."Nói xong, thỏ con trên mặt đất liền xoay vài vòng, tia sáng xanh chợt lóe, một bóng người liền xuất hiện ở trước người Bạch Nguyệt.Ô Phù Vũ lại biến thành người.Lần này, Bạch Nguyệt không có dùng thuật che giấu, nàng cũng có thể biến thành người, lại còn có có thể che giấu lỗ tai cùng đuôi.Trong khoảng thời gian này, nàng ở Phù Dung Thành chơi thật lâu, hành vi cử chỉ cũng như một con người không thua kém hơn.Ô Phù Vũ vui vẻ mà dạo qua một vòng, ý bảo Bạch Nguyệt xem, cuối cùng, nàng đắc ý nói: "Thế nào ? Không tồi đi ? Có phải hay không rất lợi hại ?""Ừm, rất lợi hại, em thật sự rất có thiên phú." Bạch Nguyệt không tiếc khen.Ô Phù Vũ nghe xong, tâm tình lại không tính là tốt.Lúc này, Bạch Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, đôi mắt đen dần dần biến thành đôi mắt vàng kim, nàng nhìn chằm chằm Ô Phù Vũ, giống như lúc mới gặp, như đang nhìn một người xa lạ.Rất nhanh, Bạch Nguyệt liền nói."Nếu em có thể biến thành người, ta cũng nên thực hiện ta lời hứa."Nghe xong lời này, Ô Phù Vũ sửng sốt: " Ngài có ý gì ?"Lời hứa......Bạch Nguyệt nói: "Còn nhớ rõ chủ tớ khế ước sao?"Ô Phù Vũ: "Nhớ rõ."Bạch Nguyệt bình tĩnh mở miệng: " Lúc trước em hỏi ta khi nào có thể thả em rời đi, ta nói, chờ khi em có thể bảo vệ chính mình, ta liền để em rời đi."—— chờ đến một ngày, khi em rời khỏi nơi này, sẽ không bị con rắn khác bắt đi, ta liền giải trừ khế ước.Ô Phù Vũ nghĩ tới, nhưng đối mặt với việc rời đi, hiện giờ nàng đã không giống lúc trước, nàng hoàn toàn không vui vẻ nổi."Thượng Thần đại nhân, ngài muốn đuổi em đi sao?"Bạch Nguyệt quay mặt đi: "Không phải đuổi em, mà là để em tự rời đi."Nàng từng dùng danh nghĩa thần hứa hẹn, hiện giờ, là lúc thực hiện lời hứa.Ô Phù Vũ đỏ hốc mắt, tròng mắt hạ xuống, nàng nức nở nói: "Ngài không thích em sao?"Bạch Nguyệt không trả lời, chỉ là đối với Ô Phù Vũ nói: "Em tự do."Vừa dứt lời, một luồng sáng trắng hiện lên, nàng từ trong phòng biến mất.--------------------------Tới chương 20 chúng ta được gì ?Cảnh bú mỏ nhau ❌Ngược ✔️