[BHTT] [Edited] Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy
Chương 47: Cô Khổng, đã lâu không gặp.
Khổng Hi Nhan không biết Trì Vãn Chiếu nói thật hay đùa, nàng đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn điện thoại: "Làm trợ lý cho nghệ sĩ nhưng quá thất trách."Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Tiểu Thu rất tốt, không thất trách chỗ nào cả.""Không quan tâm nghệ sĩ của mình, chỉ thích hóng hớt bát quái là thứ nhất.""Không có tầm nhìn, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói là thứ hai.""Gọi điện thoại không cân nhắc xem nghệ sĩ có được nghỉ ngơi hay không, chỉ nghĩ đến bản thân không chú ý người khác là thứ ba."Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô Khổng, khuyết điểm như vậy tôi có thể liệt kê cả đống, mà chỉ cần ba điều này, tôi có thể đuổi việc cô ta rồi."Khổng Hi Nhan mím môi: "Thật ra Tiểu Thu không tệ như vậy đâu, em ấy mới tốt nghiệp đại học, chưa biết nhiều chuyện, vẫn đang học tập thêm, chị cho em ấy cơ hội đi."Trì Vãn Chiếu: "Được, tôi xếp cô ta làm trợ lý cho người khác, cô thì không được."Khổng Hi Nhan nhíu mày: "Sao tôi không được?"Trì Vãn Chiếu nhẹ nhàng nói tiếp: "Bởi vì cô là vợ của Trì Vãn Chiếu, cho dù là trợ lý cũng phải là người tốt nhất trong vạn người."Tốt nhất trong vạn người.Vậy sẽ là một người giống Đồng Duyệt.Không phải nàng không thích Đồng Duyệt, chỉ là không thích sự khéo léo, biết đưa đẩy của Đồng Duyệt.Lúc nào cũng khiến nàng nghĩ đến những người trước đây.Phó Thu đúng là non nớt, cái gì cũng không biết, không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng em ấy không có ý gì xấu, làm việc chung sẽ không phức tạp, nàng sẽ không cần suy nghĩ xem lời em ấy nói có ý tứ gì không, không cần lo lắng sẽ rơi vào bẫy của người khác.Vẻ mặt Khổng Hi Nhan từ từ lạnh đi, giống như lúc Trì Vãn Chiếu tức giận, giọng nói cũng y hệt: "Trì tổng, tôi không cần người tốt nhất trong vạn người."Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của nàng: "Tại sao?"Khổng Hi Nhan quay đầu: "Không tại sao gì cả, cứ như vậy đi, tôi đi ngủ trước đây."Nàng xoay người đi về phía cầu thang, bàn chân bị thương chỉ hơi đau một chút, từng bước từng bước đi lên tầng. Trì Vãn Chiếu nhìn bóng lưng của nàng, thật lâu cũng không nói gì. Khổng Hi Nhan bước đến bậc thang cuối cùng rồi mới thẳng người nói một câu: "Trì tổng, chị nói đúng, tôi không thông minh, cũng không biết nhìn người, vì thế ba năm trước mới bị lừa, nhưng hiện tại tôi cũng không còn là người như ba năm trước nữa.""Tôi sẽ không vì cùng một cái hố mà ngã xuống hai lần."Trì Vãn Chiếu sâu sắc nhìn nàng, ánh mắt đi theo nàng đến khi vào phòng đóng cửa rồi mới thu lại. Yên Yên cảm nhận được không khí ngột ngạt căng thẳng, nhảy đến cạnh chân cô, vươn lưỡi liếm liếm mắt cá chân cô.Cả căn nhà rơi vào lặng lẽ.Trì Vãn Chiếu cúi đầu, bế Yên Yên lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi hồng hào của nó, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Xin lỗi em."Yên Yên cũng không trả lời Trì Vãn Chiếu, chỉ giương đôi mắt xanh thẳm nhìn cô, sau đó vươn lưỡi liếm gò má cô.Nhẹ nhàng, ngứa ngứa.Trì Vãn Chiếu cụp mắt, ôm nó vào lòng, xoa xoa đầu nó.Tầng trên và tầng dưới biến thành hai thế giới.Trước khi về thôn Trường Ninh, Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu ngủ riêng, buổi tối chỉ có mình nàng trong phòng.Nhưng không biết có phải quen với không gian nho nhỏ ở nhà Vương Hải Ninh rồi không, hiện tại về đây, tự nhiên thấy căn phòng thật lớn, ngay cả giường ngủ cũng quá lớn.Không quen gì.Trì Vãn Chiếu không gọi nàng, cũng không gõ cửa, nàng nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại của phòng bên, trong lòng tự nhiên rầu rĩ khó hiểu.Khổng Hi Nhan lăn qua lộn lại trên giường, mãi không ngủ được.Ánh trăng bên ngoài xuyên qua khe hở rèm cửa đi vào phòng, không sáng như lúc ở thôn làng, nhưng cái kiểu như ẩn như hiện này đẹp một cách mờ ảo.Nàng đột nhiên nhớ đến ngày Trì Vãn Chiếu uống say, ghé vào tai nàng hỏi.Ánh trăng có đẹp không?Khổng Hi Nhan thở dài thườn thượt.Đẹp cái rắm ấy.---Phó Thu cũng không bị đuổi việc, cũng không bị chuyển cho nghệ sĩ khác, cô thậm chí cũng không biết những chuyện xảy ra kia, hôm sau vẫn đúng hai giờ chiều đứng ở đường chờ Khổng Hi Nhan.Khổng Hi Nhan đi ra khỏi khu biệt thự, nhìn thấy Phó Thu còn run một cái, nàng còn tưởng Trì Vãn Chiếu...Phó Thu thấy nàng đứng tại chỗ ngẩn ra vội vẫy tay: "Chị Khổng!"Trên người Phó Thu có loại phấn chấn đặc trưng của người trẻ, cô cười híp mắt, khóe miệng cong lên, cánh tay mạnh mẽ vẫy vẫy.Khổng Hi Nhan đi đến,Phó Thu vội đẩy nàng lên xe, miệng xuýt xoa: "Lạnh chết mất, chị Khổng maulên xe, em đã chuẩn bị đồ giữ ấm tay cho chị rồi."
(*) Một số đồ giữ ấm tay khá là cute
--------------------Cuối cùng cũng gặp Hà Vi rồi, bắt đầu vào giai đoạn minh oan cho Hi Nhan.
(*) Một số đồ giữ ấm tay khá là cute
--------------------Cuối cùng cũng gặp Hà Vi rồi, bắt đầu vào giai đoạn minh oan cho Hi Nhan.