[BHTT-EDITED] Bé con nuôi lớn sống lại - Cửu Hoàng Thúc

8. Chết rồi



Năm đó, mẫu thân của Tần Kiến Hàm, Trần Hồng Trang, vì Tần Đường Khê mà chết.

Sau khi tiên đế băng hà, Tần Đường Khê tạm thời nhiếp chính, trong khi tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi. Các huân quý thế gia như hổ rình mồi, khiến cuộc sống của hai tỷ muội vô cùng khó khăn.

Đúng lúc Tây Hạ xâm lấn, phụ thân của Tần Kiến Hàm xuất chinh. Tần Đường Khê đưa Trần Hồng Trang vào cung để tiện chăm sóc. Tần Đường Khê cũng rất quan tâm và lo liệu chu đáo cho Trần Hồng Trang.

Tuy nhiên, biên cương không yên ổn, tiểu hoàng đế còn nhỏ, mà Tần Đường Khê lại là nữ nhi, khiến tình hình triều đình càng thêm bất ổn. Trong lúc này, thúc phụ của hoàng đế lợi dụng thời cơ dẫn quân tấn công cung điện. Trần Hồng Trang hôm đó mặc xiêm y của Tần Đường Khê, giả làm cô ở lại trong cung. Không ngờ, phản quân đột nhập, lầm tưởng Trần Hồng Trang là Tần Đường Khê và giết chết nàng.

Khi Tần Đường Khê dẫn viện binh trở lại, thi thể của Trần Hồng Trang đã bị treo ở cửa cung để thị chúng.

Cùng lúc đó, tin phụ thân Tần Kiến Hàm tử trận nơi biên ải cũng đến. Trước biến cố này, Tần Đường Khê quyết định thu nhận Tần Kiến Hàm làm con, phong cho cô tước hiệu Lung An.

Nghe những lời nói của Tần Kiến Hàm, Tần Đường Khê chỉ cười lạnh:
"Ngươi, nếu có thể ra tay hại và giết cả nữ tử mà mình từng yêu tha thiết, thì sớm muộn gì cũng có ngày ta trở thành một vong hồn dưới kiếm của ngươi."

"Di mẫu!" Tần Kiến Hàm sợ hãi quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: "Ngài nuôi dưỡng ta đến hôm nay, ta sao dám, sao dám có những tâm tư như vậy!"

"Ra ngoài."

Tần Đường Khê chợt cảm thấy mệt mỏi. Gần đây cô mới nhận ra rằng đứa con mà mình nuôi lớn lại có những suy nghĩ khác. Những kỷ niệm đã từng chia sẻ giờ đây như trở thành một trò cười. Cô chỉ biết siết chặt lấy bản thân, như muốn giam mình trong nỗi đau đớn ấy.

Tần Kiến Hàm nghe hai chữ "ra ngoài" lần thứ hai, mọi lời giải thích đều nghẹn lại nơi cổ họng, không dám thốt lên, chỉ có thể hoang mang lui ra ngoài. Khi trở về phòng, cô thấy tỳ nữ Hỉ Lan đang chờ sẵn. Vừa nhìn thấy Quận chúa, Hỉ Lan vội sai người chuẩn bị nước nóng để tắm. Bóng đêm dày đặc, nặng nề đè lên lòng, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, không sao thở nổi.

Tần Kiến Hàm cầm chén trà trong tay, ánh mắt mơ màng, tâm trí không ngừng hiện lên hình ảnh và thái độ của di mẫu lúc đó. Di mẫu là người đã nhìn Triệu Lan lớn lên, đối xử với nàng rất thân thiết, hệt như cách bà quan tâm đến mình. Chẳng lẽ đến lúc này, di mẫu vẫn còn muốn bảo vệ Triệu Lan?

“Quận chúa, người có muốn rửa mặt không?” Giọng của Hỉ Lan vang lên, kéo Tần Kiến Hàm trở về thực tại. Lòng cô giật thót, định quay lại trách mắng Hỉ Lan, nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu – hình ảnh của Triệu Lan trước khi chết.

Đêm hôm ấy, di mẫu vừa từ đất phong trở về. Bất kể ngày đêm, di mẫu gần như lập tức bắt tay vào điều tra vụ án của Tín Quốc Công phủ.

Tần Kiến Hàm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Đêm đó, khi di mẫu tiến cung, cô đã âm thầm đi gặp Triệu Lan.

Trong biệt viện, ánh sáng mờ nhạt, xung quanh chỉ toàn cảnh hoang vu, đất cằn cỗi. Dù trong tay cầm đèn lồng, vẫn khó tránh khỏi cảm giác bất an, từng đợt kinh hoảng dâng lên trong lòng.

Khi bước vào biệt viện, Triệu Lan vẫn chưa ngủ. Nàng ngồi trong phòng, vừa thấy Tần Kiến Hàm liền tỏ vẻ vui mừng:
“A Hàm, sao ngươi lại đến được đây? Phụ thân và mẫu thân ta khi nào sẽ ra ngoài?”

Giọng nói của Triệu Lan khiến người nghe bất giác thấy bức bối, nhưng Tần Kiến Hàm không thể bỏ mặc nàng. Cô chỉ có thể dịu giọng trấn an:
“Ngày mai họ sẽ ra khỏi phủ. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn ngươi về.”

“Được, thật là vất vả cho ngươi.”

Khuôn mặt Triệu Lan lúc này như một tấm gương phản chiếu, khiến Tần Kiến Hàm thấy mình chẳng khác gì một kẻ hề, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm ngày xưa. Cô khẽ lau vệt mồ hôi trên trán, nở một nụ cười gượng gạo rồi nói:

"Ta tìm đến ngươi, chính là muốn nói với ngươi chuyện này. Ta khát rồi, có nước trà không?"

"Có, để ta sai người đi lấy."

"Được, ta chờ ngươi."

"A Hàm, Trưởng Công chúa đã trở về chưa? Phụ thân ta đã hao tổn không ít tâm tư vì nàng, điều này khiến ta không yên lòng. Trà có nóng không?"

"Không nóng đâu, ngươi uống thử một hớp trước." Tần Kiến Hàm chủ động đưa chén trà đến, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi đỏ của Triệu Lan.

Triệu Lan khẽ nhếch môi cười, đưa tay đón lấy, nhấp một ngụm trà: "Ừm, không nóng."

Ánh mắt Tần Kiến Hàm thoáng hiện vẻ tàn nhẫn. Cô nắm chặt cổ tay đang cầm chén trà, nụ cười trên môi Triệu Lan trở nên gượng gạo, méo mó.

Nàng từ từ đặt chén trà lên bàn, xoay người bước ra gian ngoài:
"Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi rửa mặt."

"Được, ta chờ ngươi quay lại."

Tần Kiến Hàm mở bừng mắt, khuôn mặt của Hỉ Lan thay thế Triệu Lan trong tầm nhìn. Cô cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, rồi dặn dò:
"Ngươi lui xuống trước, ta muốn một mình yên tĩnh."

Đến khi màn đêm buông xuống vào ngày hôm sau, Tần Đường Khê bất giác tiến vào Ngọc Lâu Xuân. Vừa bước vào đại sảnh, cô đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, âm thanh kỳ ảo mang theo vài phần hơi thở của trần thế.

Càng tiến gần, tiếng đàn càng bao trùm lấy cô, như kéo cô trở về một quang cảnh quen thuộc trong quá khứ.

"Điện hạ, ngài quá mức quy củ, chi bằng thử thả lỏng tâm tình, có thể khiến người ta cảm thấy đồng điệu hơn."

"Ta cần ngươi đồng điệu làm gì?"

"Cũng đúng nha, ta cần đồng điệu làm gì. Vậy để ta đồng điệu với ngài, được không? Nghe nói tiếng đàn của ngài rất hay."

"Lúc nãy còn bảo ta cứng nhắc, giờ lại nói hay. Lời ngon tiếng ngọt, đúng là tên nhóc lừa đảo."

Tần Đường Khê đứng ở cửa, nhìn về phía đài cao qua mấy người trước mặt. Bóng người đằng sau lớp rèm lay động không ngừng, khiến cô bất giác nhớ đến những kỹ thuật chơi đàn. Cô đứng yên hồi lâu, không rời đi.

Ngọc Nương đứng từ xa liền nhìn thấy cô ngồi trên ghế, dáng vẻ tao nhã, càng không dám tùy tiện đến quấy rầy. Chờ đến khi một khúc nhạc kết thúc, nàng vui vẻ bước đến đón:

"Ngài đã tới, nhưng muốn gặp Minh Thù sao?"

"Gặp một lần cũng tốt." Tần Đường Khê thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.

Ngọc Nương không dám quá chủ động, chỉ vẫy tay ra hiệu cho người đưa Minh Thù đến. Minh Thù được dẫn vào gian phòng trang nhã bên trong.

Khi Minh Thù đẩy cửa bước vào, Tần Đường Khê vẫn ngồi ở vị trí cũ, trước mặt là một cây đàn cầm.

"Điện hạ hôm nay muốn nghe khúc gì?" Nàng khẽ cúi người, giữ tư thế dè dặt, không dám tiến lên quá gần. Vài ngày không gặp, Trưởng Công chúa dường như gầy đi không ít.

Tần Đường Khê miễn cưỡng nâng mí mắt, lạnh lùng hỏi:

"Ngươi nói sư phụ dạy đàn cho ngươi là người ở đâu? Ta đã cho điều tra nhà sát vách ngươi, nhưng không hề có nữ tử nào như lời ngươi nói."

Minh Thù đỏ mặt, cúi đầu. Trưởng Công chúa vẫn chẳng thay đổi chút nào, ngay trước mặt liền vạch trần lời nói dối của nàng.

Dựa vào quyền thế và sự tinh tường của Trưởng Công chúa, cô chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra và làm rõ mọi chuyện. Minh Thù đành thừa nhận:

"Kỳ thực là một cô nương dạy ta, nhưng đáng tiếc... nàng đã chết rồi."

"Chết rồi?" Tần Đường Khê không khỏi kinh ngạc, ánh mắt vốn trầm tĩnh nay đầy vẻ không tin tưởng. Sự đoan trang và thong dong thường ngày của cô bỗng chốc biến mất hoàn toàn.

Minh Thù bị dáng vẻ đột ngột của cô làm cho sợ hãi, vội nói:

"Là thật, chết rồi. Ta từng vào trong viện để làm việc giúp người, sau đó nhìn thấy thi thể bị chuyển ra ngoài. Sắc mặt xanh xao... ta cũng sợ đến mức muốn ngất."

Những lời không rõ ràng của Minh Thù trái lại khiến Tần Đường Khê càng thêm bất an. Cô trầm giọng hỏi:

"Người đó bao lớn?"

Minh Thù nghĩ một lúc rồi đáp:

"Mười lăm, mười sáu tuổi."

Ngực Tần Đường Khê bỗng chốc hoảng loạn dữ dội, tim đập nhanh hơn:

"Là dáng dấp ra sao? Ngươi nhìn thấy ở đâu? Dẫn ta qua đó xem."

Minh Thù lập tức lắc đầu:

"Nơi đó là vùng hoang dã. Bây giờ trời vừa tối, sẽ bị ác quỷ quấn quanh người."

Tần Đường Khê không nói thêm lời nào, ngay lập tức đứng dậy, kéo lấy tay Minh Thù, ánh mắt kiên định:

"Dẫn ta đi xem!"

Minh Thù không thể phản kháng cô, mở to đôi mắt đen láy rõ ràng: "Vậy ngươi phải đưa ta trở về."

Tần Đường Khê sắc mặt trắng bệch, vẻ hoang mang hiện rõ, ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với nàng: "Được, ta đưa ngươi về."

"Nhưng mà bây giờ cửa thành đã đóng, chúng ta không ra được. Còn tòa viện đó thì thủ vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào." Minh Thù bắt đầu cảm thấy hối hận.

Tần Đường Khê liếc nhìn nàng: "Ngươi cứ dẫn đường đi. Nếu cần, ta phá cửa thành cũng sẽ đưa ngươi ra ngoài."

Minh Thù cảm thấy trong lòng ấm áp. Trưởng Công chúa vẫn là Trưởng Công chúa ngày trước, nhưng không hiểu tại sao lại nuôi một con sói bạc tình như vậy, hại người không ít.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần viết muộn nhất từ trước đến nay của tui trong một buổi tối. Hôm nay có hơi ngắn, lần sau tui sẽ bù lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...