[BHTT-EDITED] Bé con nuôi lớn sống lại - Cửu Hoàng Thúc
11. Mong mà không được
Bên trong căn phòng trang nhã, hai người mỗi người một suy nghĩ riêng. Minh Thù không đoán được ý nghĩ của Trưởng Công chúa, cúi mắt nhìn chăm chú vào bàn tay đang đối xử dịu dàng với nàng.Bàn tay ấy lướt trên mặt nàng, dừng lại một hồi lâu trước khi cuối cùng lặng lẽ rút về. Minh Thù tò mò hỏi:
"Điện hạ, sao thế?"Đôi mắt thiếu nữ trong sáng đến mức thuần khiết, như rửa sạch mọi vết bụi trần. Tần Đường Khê chìm vào ánh nhìn ấy, tựa như lạc trong dòng suối sâu thẳm, không thể nào giải tỏa được nỗi nghi hoặc. Cuối cùng, cô chậm rãi nói:
"Ngươi rất giống một người."Minh Thù trợn tròn mắt:
"Giống ai?"Tần Đường Khê khẽ thở dài, ánh mắt chất chứa nỗi cô đơn:
"Một người tuổi cũng ngang ngươi, nhưng ta không biết giờ này nàng còn sống hay đã chết."Minh Thù lại hỏi tiếp:
"Vậy tại sao ngươi vẫn mãi không quên nàng?"Tần Đường Khê khổ sở đáp:
"Ta mong mà không được."Minh Thù cau mày, không giấu được thắc mắc:
"Ngài là Điện hạ, là Trưởng Công chúa, tại sao lại mong mà không được?"Tần Đường Khê nhẹ nhàng gọi:
"Minh Thù."Ánh mắt cô như cơn mưa xuân, lặng lẽ thấm vào mọi thứ mà không gây một tiếng động, bao bọc lấy thiếu nữ trước mặt. Cô chậm rãi, nghiêm túc nói:
"Ngươi nghĩ rằng quyền lực có thể làm được mọi thứ sao?"Minh Thù thản nhiên nói:
"Chẳng lẽ không đúng? Ngài không chiếm được người mình mong muốn, vì sao không dùng quyền lực để giữ người đó bên mình?"Tần Đường Khê nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng, trong lòng dâng lên nỗi đau âm ỉ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Cô cười nhạt, tựa như tự giễu:
"Như vậy, chẳng phải chỉ khiến người ta càng thêm căm hận hay sao?"Minh Thù bỗng cảm thấy Tần Đường Khê thật đáng thương, giống như chính mình vậy. Thích một người không nên thích, tựa như ánh mắt bị che mờ, nhìn không thấy lối ra."Điện hạ, ngài biết thế nào mới gọi là 'mong mà không được' không?" Minh Thù khẽ nói, ánh mắt đầy trầm tư. "Đó là khi ngài mở miệng, nàng không muốn. Ngài đã nỗ lực, nhưng vẫn không chiếm được. Ngài đứng trong bóng tối, còn nàng ở ngoài sáng, không biết, không hiểu. Đó không thể gọi là mong mà không được. Nhiều nhất, chỉ có thể tính là ngài... nhát gan."Tần Đường Khê bất giác ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở thiếu nữ trước mặt. Trên đôi môi Minh Thù còn phảng phất một chút xuân ý, tựa như cơn gió xuân thoáng qua khiến lòng người khẽ lay động. Cô cười nhạt, chậm rãi nhắc lại:
"Nhát gan?"Minh Thù mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt đầy kiên định:
"Ngài là Trưởng Công chúa, dù không cần quyền lực hay địa vị, chỉ cần dùng chính tấm lòng chân thành của mình để sưởi ấm nàng. Ngài có dung mạo khuynh thành, tài trí thông kim bác cổ, sáng suốt hơn người. Người bình thường chắc chắn sẽ động lòng. Nhưng tình thế nào cũng có hai mặt. Ngài quá ưu tú, gần như hoàn mỹ, như tuyết liên trên đỉnh núi, như Minh Nguyệt trên bầu trời, khiến người phàm khó dám vọng tưởng."Tần Đường Khê khẽ nghiêng ánh mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỏng manh. Nhưng đôi gò má cô lại nhuộm sắc hồng, không che giấu được chút xấu hổ.
"Miệng nhỏ rất ngọt."Minh Thù vốn đầy tâm sự, nhưng khi thấy vẻ ngượng ngùng của cô thì lại càng cảm thấy cô đáng yêu đến lạ. Nàng lặng lẽ nói, giọng mang chút đùa cợt:
"Điện hạ thẹn thùng lên cũng rất đáng yêu. Ta chỉ hiếu kỳ, kẻ không biết điều nào lại dám chà đạp tâm ý của ngài?"Minh Thù không khỏi tự hỏi, làm sao nàng có thể không biết Trưởng Công chúa đang mong nhớ một người mà không thể có được."Những lời này là ngươi học được ở đâu?" Tần Đường Khê khẽ cong khóe môi, không kìm được ý cười, nhưng cũng theo bản năng mời nàng ngồi xuống bên cạnh. Sắc đỏ ngượng ngùng trên gương mặt cô cũng dần tan đi.Minh Thù lắc đầu, giọng nói bình thản nhưng chân thành:
"Do tâm mà phát."Tần Đường Khê nhếch môi cười, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm:
"Ừm, ngươi miệng ngọt như quết mật, điểm này không giống nàng."Cô cảm giác được từ Minh Thù một luồng khí tức quen thuộc, mơ hồ không thể nói rõ. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt nàng, bỗng nhiên nảy sinh ý muốn chia sẻ. Cô chân thành nói:
"Ngươi có muốn nghe một câu chuyện không?"Minh Thù nghiêm túc ngồi thẳng, ánh mắt sáng ngời, gương mặt lộ rõ vẻ sẵn sàng lắng nghe:
"Điện hạ nói, ta nhất định sẽ nghe."Tần Đường Khê mỉm cười, ánh mắt phảng phất nét dịu dàng của ký ức, giọng nói trầm thấp như làn gió thoảng qua:
"Năm nàng chào đời, ta vừa tròn mười ba tuổi. Khi ấy, ta theo tiên đế ra vào triều đình, những toan tính và âm mưu nơi đó dần thấm vào ta như mưa dầm thấm đất. Vào đêm trăng tròn, ta thay phụ hoàng đến ban lễ cho gia đình nàng. Phụ thân nàng nhờ ta đặt tên cho nàng. Nghĩ mãi, ta đã chọn chữ Lan.""Lan..." Minh Thù ngây người, sắc mặt đại biến. Trưởng Công chúa đang nhắc đến người trong lòng cô... là nàng sao?"Mong mà không được..." Minh Thù lẩm bẩm."Chữ Lan, ý là lòng dạ rộng lớn tựa biển khơi sau khi trưởng thành," Tần Đường Khê nhẹ nhàng nói, ánh mắt như đang nhìn về một ký ức xa xôi. "Ta thích dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng. Mỗi lần thấy ta, nàng đều sẽ nhào tới gọi ta là Điện hạ. Sau khi tiên đế qua đời, ta đã mười bảy tuổi. Phụ thân nàng trở thành chỗ dựa lớn nhất cho ta khi nhiếp chính, vì thế ta luôn đối đãi nàng như em gái ruột, như con gái của chính mình.Nói ra thật buồn cười, ban đầu ta chỉ quan tâm nàng vì cảm kích ân tình, nhưng không biết từ lúc nào, cảm xúc ấy dần dần thay đổi. Ta lại đi thích chính dưỡng nữ của mình."Tần Đường Khê khẽ cong mày, nở nụ cười yếu ớt. Trong ánh mắt cô, sắc lưu ly khẽ lay động, tựa như ánh sáng của một vầng trăng tròn rơi xuống, bao phủ cả không gian bằng ánh bạc dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.Minh Thù sững người, không thốt nên lời. Ánh mắt nàng đầy kinh ngạc, xen lẫn nỗi bàng hoàng, khi nhìn thấy vẻ thất vọng phảng phất trên khuôn mặt Trưởng Công chúa. Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, tựa như cơn sóng lớn cuộn trào, không lời nào có thể diễn tả.Hai người, hai tâm trạng trái ngược. Tần Đường Khê như tìm được người để trút bầu tâm sự, hiếm thấy trên gương mặt cô hiện lên nét dịu dàng và mượt mà của một nữ tử chân thật."Ta thích nàng, yêu nàng. Tất cả những gì tốt nhất, ta đều muốn dành cho nàng," Tần Đường Khê nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mang theo chút đau thương. "Khi biết nàng có những toan tính nhỏ nhặt, ta cũng không trách mắng, mà càng ràng buộc bản thân để giữ nàng lại, chỉ cần nàng hài lòng. Ta thậm chí lên kế hoạch cho tương lai của nàng và người nàng chọn, nghĩ rằng chỉ cần nàng hạnh phúc, ta có thể dâng cả quyền thế Trưởng Công chúa để đổi lấy điều đó."Cô khẽ cười tự giễu, ánh mắt thoáng buồn:
"Nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Ta rời kinh thành một chuyến. Khi trở về, nàng... đã rời đi."Giọng nói của Trưởng Công chúa nhẹ nhàng, êm ái, tựa như dòng suối trong lành chảy qua lòng người. Khó mà tin được người trước mắt chính là Công chúa nhiếp chính suốt mười năm, từng bước thâu tóm quyền lực. Giờ đây, khí chất mạnh mẽ ấy hòa quyện với sự trang nhã, dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta như quên mất mình đang ở nơi nào.Minh Thù cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Ánh mắt nàng đầy kinh ngạc và khó tin, nhìn thẳng vào Tần Đường Khê:
"Nàng đã đứng trước mặt ngài, ngài... còn muốn nàng sao?"Tần Đường Khê khẽ cong khóe môi, nụ cười nhẹ nhàng mà ưu mỹ. Ánh mắt nàng dịu dàng đến mức khiến người đối diện như tan chảy.
"Vì sao lại không chứ?" Cô ôn nhu nói, giọng điệu như ánh nắng xuân sưởi ấm trái tim. "Ai cũng sẽ phạm sai lầm. Ai cũng sẽ gặp phải những người không thuộc về mình. Nhưng chính những sai lầm đó giúp chúng ta trưởng thành. Nàng... chỉ là phạm sai lầm mà thôi.""Nếu như nàng phạm vào một sai lầm không thể tha thứ thì sao?" Minh Thù run rẩy cả người, giọng nói lạc đi. Nàng biết rõ, đó không phải chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt, mà là sai lầm lớn nhất thế gian, đến mức không thể nào được tha thứ.Tần Đường Khê khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn nàng mà nói:
"Minh Thù, ngươi còn nhỏ. Chờ đến lúc ngươi từng mất đi thứ gì đó, ngươi sẽ hiểu."Minh Thù đột nhiên lắc đầu, nước mắt từ từ lăn dài xuống gò má. Miệng nàng run run, nhưng không thể thốt nên lời. Tựa như mọi cảm xúc đều nghẹn lại, không thể bày tỏ được.Tần Đường Khê thoáng giật mình, xoay người nhìn nàng. Thấy những giọt nước mắt ấy, cô giọng đầy ngạc nhiên:
"Ngươi đang khóc sao?"Minh Thù vội vàng lau nước mắt, động tác vụng về như một đứa trẻ làm sai chuyện, vừa lau vừa lí nhí đáp:
"Vì ngài mà khóc."Sự lúng túng và bất lực của nàng, kết hợp với ánh mắt đỏ hoe, càng khiến Minh Thù trông giống như một hài tử vừa bị trách phạt, mà lại không biết phải làm thế nào.Tần Đường Khê đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng nói mang chút xa cách:
"Không còn sớm nữa, ta phải trở về. Ngươi hãy cẩn thận bảo vệ mình, bọn họ sẽ không làm khó ngươi đâu. Nếu ngươi muốn, ta có thể chuộc thân cho ngươi, để ngươi về nhà, được không?"Minh Thù khẽ cười nhạt, giọng nói đầy chua xót:
"Về nhà? Các nàng không chừng lại đem ta bán một lần nữa thôi."Trong ký ức nguyên chủ, Minh Thù biết rõ phụ mẫu của mình trọng nam khinh nữ. Nếu trở về, không những chẳng được yêu thương, mà còn có khả năng vì thiếu tiền mà bị bán đi thêm lần nữa.Tần Đường Khê hơi nhíu mày, sau đó gật đầu, như hiểu ra điều gì. Cô nhẹ nhàng đáp:
"Nguyên lai là vậy. Vậy ngươi ở lại đây, chờ ta vài ngày nữa."Cô cúi đầu trầm tư, trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết thỏa đáng. Chuộc thân thì dễ, nhưng sau đó phải thu xếp thế nào để Minh Thù có nơi nương tựa lại là một vấn đề khó khăn hơn. Là nữ tử, đã khó sống, lại thêm phụ mẫu lòng tham không đáy, thật sự không thể quay về. Nhưng rời khỏi Ngọc Lâu Xuân mà không có nơi nương tựa, không có kỹ năng sinh tồn, kết cục của nàng cũng chỉ là chết đói nơi đầu đường xó chợ.Sau một hồi an ủi Minh Thù, Tần Đường Khê đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nhã gian.Khi cô bước qua ngưỡng cửa, phía sau vang lên giọng nói của thiếu nữ, mang theo chút bất lực nhưng cũng đầy chân thành:
"Điện hạ, ngài không cần quá mức thương tâm. Nàng không thích hợp với ngài, nhưng sẽ có người thực sự quý trọng ngài."Tần Đường Khê dừng bước trong giây lát, rồi khẽ "Ừm" một tiếng, giọng đáp nhẹ như gió thoảng, sau đó chậm rãi bước xuống cầu thang.Khi xuống tới dưới lầu, Ngọc Nương vô tình đụng phải cô. Nhớ ra một chuyện, Tần Đường Khê thuận miệng phân phó, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại không cho phép cãi lời:
"Minh Thù là người ta để mắt tới, không được để những người khác tới gần nàng."Ngọc Nương nghe vậy, ánh mắt sáng rực, thích thú đến mức không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng:
"Ngài nói đúng lắm, người của ngài, chẳng lẽ muốn đưa về quý phủ của ngài sao?"Tần Đường Khê lập tức lắc đầu, giọng nói dứt khoát, không chút do dự:
"Chuyện đó không cần thiết."Cô từ chối thẳng thừng, bởi vì trong lòng vẫn chờ Lan Nhi trở về. Nếu trong phủ đột nhiên có thêm người khác, không chừng lại khiến Lan Nhi tức giận.---Tác giả có lời muốn nói:
Càng viết càng thấy dễ ngọt ngào rồi, mọi người cảm thấy ngọt không?
Tân niên vui vẻ nhé!Cảm giác quyển sách này thật sự rất hợp với cái tên « Trưởng Công chúa quá ôn nhu », che mặt.jpg.
"Điện hạ, sao thế?"Đôi mắt thiếu nữ trong sáng đến mức thuần khiết, như rửa sạch mọi vết bụi trần. Tần Đường Khê chìm vào ánh nhìn ấy, tựa như lạc trong dòng suối sâu thẳm, không thể nào giải tỏa được nỗi nghi hoặc. Cuối cùng, cô chậm rãi nói:
"Ngươi rất giống một người."Minh Thù trợn tròn mắt:
"Giống ai?"Tần Đường Khê khẽ thở dài, ánh mắt chất chứa nỗi cô đơn:
"Một người tuổi cũng ngang ngươi, nhưng ta không biết giờ này nàng còn sống hay đã chết."Minh Thù lại hỏi tiếp:
"Vậy tại sao ngươi vẫn mãi không quên nàng?"Tần Đường Khê khổ sở đáp:
"Ta mong mà không được."Minh Thù cau mày, không giấu được thắc mắc:
"Ngài là Điện hạ, là Trưởng Công chúa, tại sao lại mong mà không được?"Tần Đường Khê nhẹ nhàng gọi:
"Minh Thù."Ánh mắt cô như cơn mưa xuân, lặng lẽ thấm vào mọi thứ mà không gây một tiếng động, bao bọc lấy thiếu nữ trước mặt. Cô chậm rãi, nghiêm túc nói:
"Ngươi nghĩ rằng quyền lực có thể làm được mọi thứ sao?"Minh Thù thản nhiên nói:
"Chẳng lẽ không đúng? Ngài không chiếm được người mình mong muốn, vì sao không dùng quyền lực để giữ người đó bên mình?"Tần Đường Khê nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng, trong lòng dâng lên nỗi đau âm ỉ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Cô cười nhạt, tựa như tự giễu:
"Như vậy, chẳng phải chỉ khiến người ta càng thêm căm hận hay sao?"Minh Thù bỗng cảm thấy Tần Đường Khê thật đáng thương, giống như chính mình vậy. Thích một người không nên thích, tựa như ánh mắt bị che mờ, nhìn không thấy lối ra."Điện hạ, ngài biết thế nào mới gọi là 'mong mà không được' không?" Minh Thù khẽ nói, ánh mắt đầy trầm tư. "Đó là khi ngài mở miệng, nàng không muốn. Ngài đã nỗ lực, nhưng vẫn không chiếm được. Ngài đứng trong bóng tối, còn nàng ở ngoài sáng, không biết, không hiểu. Đó không thể gọi là mong mà không được. Nhiều nhất, chỉ có thể tính là ngài... nhát gan."Tần Đường Khê bất giác ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở thiếu nữ trước mặt. Trên đôi môi Minh Thù còn phảng phất một chút xuân ý, tựa như cơn gió xuân thoáng qua khiến lòng người khẽ lay động. Cô cười nhạt, chậm rãi nhắc lại:
"Nhát gan?"Minh Thù mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt đầy kiên định:
"Ngài là Trưởng Công chúa, dù không cần quyền lực hay địa vị, chỉ cần dùng chính tấm lòng chân thành của mình để sưởi ấm nàng. Ngài có dung mạo khuynh thành, tài trí thông kim bác cổ, sáng suốt hơn người. Người bình thường chắc chắn sẽ động lòng. Nhưng tình thế nào cũng có hai mặt. Ngài quá ưu tú, gần như hoàn mỹ, như tuyết liên trên đỉnh núi, như Minh Nguyệt trên bầu trời, khiến người phàm khó dám vọng tưởng."Tần Đường Khê khẽ nghiêng ánh mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỏng manh. Nhưng đôi gò má cô lại nhuộm sắc hồng, không che giấu được chút xấu hổ.
"Miệng nhỏ rất ngọt."Minh Thù vốn đầy tâm sự, nhưng khi thấy vẻ ngượng ngùng của cô thì lại càng cảm thấy cô đáng yêu đến lạ. Nàng lặng lẽ nói, giọng mang chút đùa cợt:
"Điện hạ thẹn thùng lên cũng rất đáng yêu. Ta chỉ hiếu kỳ, kẻ không biết điều nào lại dám chà đạp tâm ý của ngài?"Minh Thù không khỏi tự hỏi, làm sao nàng có thể không biết Trưởng Công chúa đang mong nhớ một người mà không thể có được."Những lời này là ngươi học được ở đâu?" Tần Đường Khê khẽ cong khóe môi, không kìm được ý cười, nhưng cũng theo bản năng mời nàng ngồi xuống bên cạnh. Sắc đỏ ngượng ngùng trên gương mặt cô cũng dần tan đi.Minh Thù lắc đầu, giọng nói bình thản nhưng chân thành:
"Do tâm mà phát."Tần Đường Khê nhếch môi cười, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm:
"Ừm, ngươi miệng ngọt như quết mật, điểm này không giống nàng."Cô cảm giác được từ Minh Thù một luồng khí tức quen thuộc, mơ hồ không thể nói rõ. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt nàng, bỗng nhiên nảy sinh ý muốn chia sẻ. Cô chân thành nói:
"Ngươi có muốn nghe một câu chuyện không?"Minh Thù nghiêm túc ngồi thẳng, ánh mắt sáng ngời, gương mặt lộ rõ vẻ sẵn sàng lắng nghe:
"Điện hạ nói, ta nhất định sẽ nghe."Tần Đường Khê mỉm cười, ánh mắt phảng phất nét dịu dàng của ký ức, giọng nói trầm thấp như làn gió thoảng qua:
"Năm nàng chào đời, ta vừa tròn mười ba tuổi. Khi ấy, ta theo tiên đế ra vào triều đình, những toan tính và âm mưu nơi đó dần thấm vào ta như mưa dầm thấm đất. Vào đêm trăng tròn, ta thay phụ hoàng đến ban lễ cho gia đình nàng. Phụ thân nàng nhờ ta đặt tên cho nàng. Nghĩ mãi, ta đã chọn chữ Lan.""Lan..." Minh Thù ngây người, sắc mặt đại biến. Trưởng Công chúa đang nhắc đến người trong lòng cô... là nàng sao?"Mong mà không được..." Minh Thù lẩm bẩm."Chữ Lan, ý là lòng dạ rộng lớn tựa biển khơi sau khi trưởng thành," Tần Đường Khê nhẹ nhàng nói, ánh mắt như đang nhìn về một ký ức xa xôi. "Ta thích dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng. Mỗi lần thấy ta, nàng đều sẽ nhào tới gọi ta là Điện hạ. Sau khi tiên đế qua đời, ta đã mười bảy tuổi. Phụ thân nàng trở thành chỗ dựa lớn nhất cho ta khi nhiếp chính, vì thế ta luôn đối đãi nàng như em gái ruột, như con gái của chính mình.Nói ra thật buồn cười, ban đầu ta chỉ quan tâm nàng vì cảm kích ân tình, nhưng không biết từ lúc nào, cảm xúc ấy dần dần thay đổi. Ta lại đi thích chính dưỡng nữ của mình."Tần Đường Khê khẽ cong mày, nở nụ cười yếu ớt. Trong ánh mắt cô, sắc lưu ly khẽ lay động, tựa như ánh sáng của một vầng trăng tròn rơi xuống, bao phủ cả không gian bằng ánh bạc dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.Minh Thù sững người, không thốt nên lời. Ánh mắt nàng đầy kinh ngạc, xen lẫn nỗi bàng hoàng, khi nhìn thấy vẻ thất vọng phảng phất trên khuôn mặt Trưởng Công chúa. Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, tựa như cơn sóng lớn cuộn trào, không lời nào có thể diễn tả.Hai người, hai tâm trạng trái ngược. Tần Đường Khê như tìm được người để trút bầu tâm sự, hiếm thấy trên gương mặt cô hiện lên nét dịu dàng và mượt mà của một nữ tử chân thật."Ta thích nàng, yêu nàng. Tất cả những gì tốt nhất, ta đều muốn dành cho nàng," Tần Đường Khê nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mang theo chút đau thương. "Khi biết nàng có những toan tính nhỏ nhặt, ta cũng không trách mắng, mà càng ràng buộc bản thân để giữ nàng lại, chỉ cần nàng hài lòng. Ta thậm chí lên kế hoạch cho tương lai của nàng và người nàng chọn, nghĩ rằng chỉ cần nàng hạnh phúc, ta có thể dâng cả quyền thế Trưởng Công chúa để đổi lấy điều đó."Cô khẽ cười tự giễu, ánh mắt thoáng buồn:
"Nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Ta rời kinh thành một chuyến. Khi trở về, nàng... đã rời đi."Giọng nói của Trưởng Công chúa nhẹ nhàng, êm ái, tựa như dòng suối trong lành chảy qua lòng người. Khó mà tin được người trước mắt chính là Công chúa nhiếp chính suốt mười năm, từng bước thâu tóm quyền lực. Giờ đây, khí chất mạnh mẽ ấy hòa quyện với sự trang nhã, dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta như quên mất mình đang ở nơi nào.Minh Thù cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Ánh mắt nàng đầy kinh ngạc và khó tin, nhìn thẳng vào Tần Đường Khê:
"Nàng đã đứng trước mặt ngài, ngài... còn muốn nàng sao?"Tần Đường Khê khẽ cong khóe môi, nụ cười nhẹ nhàng mà ưu mỹ. Ánh mắt nàng dịu dàng đến mức khiến người đối diện như tan chảy.
"Vì sao lại không chứ?" Cô ôn nhu nói, giọng điệu như ánh nắng xuân sưởi ấm trái tim. "Ai cũng sẽ phạm sai lầm. Ai cũng sẽ gặp phải những người không thuộc về mình. Nhưng chính những sai lầm đó giúp chúng ta trưởng thành. Nàng... chỉ là phạm sai lầm mà thôi.""Nếu như nàng phạm vào một sai lầm không thể tha thứ thì sao?" Minh Thù run rẩy cả người, giọng nói lạc đi. Nàng biết rõ, đó không phải chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt, mà là sai lầm lớn nhất thế gian, đến mức không thể nào được tha thứ.Tần Đường Khê khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn nàng mà nói:
"Minh Thù, ngươi còn nhỏ. Chờ đến lúc ngươi từng mất đi thứ gì đó, ngươi sẽ hiểu."Minh Thù đột nhiên lắc đầu, nước mắt từ từ lăn dài xuống gò má. Miệng nàng run run, nhưng không thể thốt nên lời. Tựa như mọi cảm xúc đều nghẹn lại, không thể bày tỏ được.Tần Đường Khê thoáng giật mình, xoay người nhìn nàng. Thấy những giọt nước mắt ấy, cô giọng đầy ngạc nhiên:
"Ngươi đang khóc sao?"Minh Thù vội vàng lau nước mắt, động tác vụng về như một đứa trẻ làm sai chuyện, vừa lau vừa lí nhí đáp:
"Vì ngài mà khóc."Sự lúng túng và bất lực của nàng, kết hợp với ánh mắt đỏ hoe, càng khiến Minh Thù trông giống như một hài tử vừa bị trách phạt, mà lại không biết phải làm thế nào.Tần Đường Khê đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng nói mang chút xa cách:
"Không còn sớm nữa, ta phải trở về. Ngươi hãy cẩn thận bảo vệ mình, bọn họ sẽ không làm khó ngươi đâu. Nếu ngươi muốn, ta có thể chuộc thân cho ngươi, để ngươi về nhà, được không?"Minh Thù khẽ cười nhạt, giọng nói đầy chua xót:
"Về nhà? Các nàng không chừng lại đem ta bán một lần nữa thôi."Trong ký ức nguyên chủ, Minh Thù biết rõ phụ mẫu của mình trọng nam khinh nữ. Nếu trở về, không những chẳng được yêu thương, mà còn có khả năng vì thiếu tiền mà bị bán đi thêm lần nữa.Tần Đường Khê hơi nhíu mày, sau đó gật đầu, như hiểu ra điều gì. Cô nhẹ nhàng đáp:
"Nguyên lai là vậy. Vậy ngươi ở lại đây, chờ ta vài ngày nữa."Cô cúi đầu trầm tư, trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết thỏa đáng. Chuộc thân thì dễ, nhưng sau đó phải thu xếp thế nào để Minh Thù có nơi nương tựa lại là một vấn đề khó khăn hơn. Là nữ tử, đã khó sống, lại thêm phụ mẫu lòng tham không đáy, thật sự không thể quay về. Nhưng rời khỏi Ngọc Lâu Xuân mà không có nơi nương tựa, không có kỹ năng sinh tồn, kết cục của nàng cũng chỉ là chết đói nơi đầu đường xó chợ.Sau một hồi an ủi Minh Thù, Tần Đường Khê đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nhã gian.Khi cô bước qua ngưỡng cửa, phía sau vang lên giọng nói của thiếu nữ, mang theo chút bất lực nhưng cũng đầy chân thành:
"Điện hạ, ngài không cần quá mức thương tâm. Nàng không thích hợp với ngài, nhưng sẽ có người thực sự quý trọng ngài."Tần Đường Khê dừng bước trong giây lát, rồi khẽ "Ừm" một tiếng, giọng đáp nhẹ như gió thoảng, sau đó chậm rãi bước xuống cầu thang.Khi xuống tới dưới lầu, Ngọc Nương vô tình đụng phải cô. Nhớ ra một chuyện, Tần Đường Khê thuận miệng phân phó, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại không cho phép cãi lời:
"Minh Thù là người ta để mắt tới, không được để những người khác tới gần nàng."Ngọc Nương nghe vậy, ánh mắt sáng rực, thích thú đến mức không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng:
"Ngài nói đúng lắm, người của ngài, chẳng lẽ muốn đưa về quý phủ của ngài sao?"Tần Đường Khê lập tức lắc đầu, giọng nói dứt khoát, không chút do dự:
"Chuyện đó không cần thiết."Cô từ chối thẳng thừng, bởi vì trong lòng vẫn chờ Lan Nhi trở về. Nếu trong phủ đột nhiên có thêm người khác, không chừng lại khiến Lan Nhi tức giận.---Tác giả có lời muốn nói:
Càng viết càng thấy dễ ngọt ngào rồi, mọi người cảm thấy ngọt không?
Tân niên vui vẻ nhé!Cảm giác quyển sách này thật sự rất hợp với cái tên « Trưởng Công chúa quá ôn nhu », che mặt.jpg.