[BHTT] [EDITED] Ban công nhà cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Ngoại truyện 6
"Lễ tốt nghiệp?"Vân Dương nhìn, mặt lạnh tanh.Diệp Tử Thu vòng tay ôm Vân Dương, cùng nhìn Đường Nguyệt Lâu: "Là thế này, lễ tốt nghiệp đại học, cả đời có một lần, sao để người ta giận dỗi trong ngày quan trọng thế này?""Tôi..." Đường Nguyệt Lâu thấy tủi thân, định nói "không có", nhưng thấy Vân Dương miễn cưỡng giơ một tay lên, hướng về phía Diệp Tử Thu, tạo thành nửa hình trái tim.Cô nhíu mày, ngẩn người, hiểu ra.Chuyện là thế này.Chiều nay là lễ tốt nghiệp của khoa.Nghĩ bụng "xong sớm để còn đi ăn", nên sau khi buổi lễ kết thúc, Vân Dương chụp ảnh chung với mấy thầy cô. Vừa nghe lời dặn dò của thầy cô, cô vừa để ý đến động tĩnh bên kia.Cô thấy một nữ sinh cầm bằng tốt nghiệp đứng cạnh Đường Nguyệt Lâu, ngập ngừng đưa một tay lên tạo thành nửa hình trái tim, ngại ngùng hỏi: "Cô, cô có thể tạo hình trái tim cùng em không ạ?"Vân Dương nghe vậy, giật bắn mình: Tạo hình trái tim?Cô Đường luôn hòa nhã với sinh viên, mỉm cười gật đầu: "Được chứ."Được chứ?"Vì cô, em mới chọn thi lên cao học ngành Văn học cổ, cô là mục tiêu phấn đấu của em!""Cố gắng lên, chúc em tốt nghiệp vui vẻ."Mục tiêu phấn đấu?"Cảm ơn cô! Cảm ơn cô Đường! Ơ... cô có thể... nhích lại gần được không ạ?"Lại gần?!Vân Dương không kìm được cơn ghen, cô quay phắt sang nhìn. Đường Nguyệt Lâu vẫn giữ khoảng cách một cách lịch sự và trìu mến, hai nửa trái tim cách nhau hơn hai mươi phân, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy tấm bằng tốt nghiệp trên tay mình biến thành chai giấm chua.Vị chua này dai thật đấy, cô nếm suốt dọc đường về, đến cả khi uống mấy ly whiskey cũng không át được.Nói ra thì đúng là trẻ con và xấu hổ, cô cũng chụp ảnh chung với giáo sư nữ --- tuy rằng năm nay giáo sư, viện trưởng gần năm mươi tuổi --- Giáo sư khoác vai cô, tư thế còn thân mật hơn cả Đường Nguyệt Lâu với cô sinh viên kia. Nhưng cứ nghĩ đến việc bức ảnh có thể được cô gái kia trân trọng cất giữ, làm hình nền điện thoại, rửa ra cho vào album, thậm chí treo lên tường, cô thấy rất khó chịu trong lòng.Vân Dương biết, lúc đó hội trường ồn ào, náo nhiệt, toàn là sinh viên xếp hàng chờ chụp ảnh, chắc hẳn Đường Nguyệt Lâu đã biến thành một "cỗ máy chụp ảnh" vô cảm, chưa chắc cô Đường hiểu mình đang làm gì. Nhưng cô lại nhớ đến bức ảnh chụp chung được treo trên tường ở studio, trân trọng lưu giữ nụ cười của Đường Nguyệt Lâu ở cái tuổi này.Đoạn đường mà cô mãi mãi vắng mặt, nụ cười chân thành, rạng rỡ của tuổi thanh xuân.Tất nhiên, Vân Dương không nói ra suy nghĩ về bức ảnh kia, cô chỉ kể lại sự việc ở lễ tốt nghiệp, sau đó trong phòng im lặng hai giây.Diệp Tử Thu ngẩn người, nhìn những người xung quanh, rồi nhìn Vân Dương."Cho tôi hỏi, tôi nên "diễn" theo, hay là luôn đây?" Cô hỏi rất chân thành.Vân Dương: "..."Chưa kịp để ai trả lời, đám bạn đã cười phá lên, Diệp Tử Thu cười nghiêng ngả. Vân Dương cũng thấy mình hơi làm quá, cô vuốt tóc, không nói gì, quay sang nhìn Đường Nguyệt Lâu, lại thấy chị đang nhìn mình.Lần này không phải ảo giác do say rượu. Đường Nguyệt Lâu có vẻ mặt khó tả, mím môi: "Dương Dương..."Bạn chưa kịp nói gì thì Diệp Tử Thu đã cắt ngang: "Đường Nguyệt Lâu, xin phép hỏi một câu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Càng sống càng trẻ ra, hồi xuân để dụ dỗ con người ta à? Trò này mới lạ quá, người trưởng thành như chúng tôi không hiểu nổi. Này Ninh Ninh, em trẻ hơn bọn chị, em có nghe nói bao giờ chưa?"Trần Ninh Ninh phũ ngay: "Chưa ạ."Vân Dương: "...""Thôi được rồi, hôm nay tôi tái xuất giang hồ, làm cô giáo chủ nhiệm tiểu học, hòa giải cho hai người." Diệp Tử Thu đưa tay ra hiệu, mỗi tay cầm một ly rượu, "Rót đầy lên, rót đầy, rót đầy. Hai vợ vợ, "đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa", cạn ly này, "băng tan", "gương vỡ lại lành"... Ái chà chà!"Triệu Lâm không chịu đựng được, lôi người đi....Dù sao thì Diệp Tử Thu và những người khác cũng kém Vân Dương gần chục tuổi, còn chút lương tâm, nên không ép Vân Dương uống rượu. Thế là số rượu này đều vào bụng Đường Nguyệt Lâu, hết ly này đến ly khác, cho đến khi cổ cô ửng hồng.Cô hất tóc sang một bên, để lộ chiếc khuyên tai ngọc trai trên dái tai, đó là món quà sinh nhật mà Vân Dương dành dụm ba tháng lương thực tập để mua tặng --- đương nhiên bạn học Vân Dương rất rõ ràng, không moi tiền từ cô Đường, sau khi hoàn thành chương trình học, cô nghỉ việc làm thêm, hiện đang thực tập ở một tòa soạn báo.Như cảm nhận được ánh mắt của Vân Dương, cô mân mê viên ngọc trai, từ dái tai, trượt xuống cằm, vén mái tóc dài đang phủ trên vai ra sau.Bàn tay dẫn dắt ánh mắt Vân Dương, cũng dẫn dắt cả sắc hồng kia. Cho đến khi cô dùng ngón tay bóp nhẹ viên ngọc trai, Vân Dương bỗng thấy ù cả tai.Men rượu cùng những hình ảnh không thể miêu tả ùa vào trong đầu, như thể thứ được mân mê không phải là ngọc trai, mà là thứ gì khác. Cô không kìm được nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, cho thêm đá vào ly rượu để che giấu."Dừng lại." Đường Nguyệt Lâu đưa tay ra hiệu, "Em uống bao nhiêu rồi?""Mới có hai ly," Vân Dương nắm lấy tay chị, "Chị Tử Thu với mọi người không nỡ ép em."Đường Nguyệt Lâu gật đầu: "Vẫn giận à?""... Sao giận chứ, nói như em nhỏ nhen lắm vậy.""Vậy, muốn "gần gũi" chút không?"Câu này nói ra quá tự nhiên, Vân Dương sặc, tưởng mình nghe nhầm: "Tình yêu, chúng ta phải nói chuyện... chuyện "người lớn" thế này ở đây sao?"Đường Nguyệt Lâu ngẩn người, cúi đầu cười, bất lực: "Chị nói là, chụp ảnh chung, em có muốn không?"Vân Dương: "..."Cô Đường tinh ý thật, nhận ra từ lâu.Cô lắc đầu: "Không cần đâu."Thật ra, lúc ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, cô đã nghĩ thông. Cuộc sống là một dòng sông, mỗi giọt nước hòa vào là một trải nghiệm, trong veo có, vẩn đục có, khắc cốt ghi tâm có, thoáng qua rồi biến mất cũng có, tất cả tạo nên tâm hồn của một con người, lấp đầy huyết quản. Quá khứ có thể bị lãng quên, như dòng sông có lẽ không nhớ từng giọt nước đến từ đâu, cũng không thể nào tách chúng ra được.Cứ mãi bận tâm chuyện này, thật sự chẳng có ý nghĩa gì.... Hơn nữa, ai mà chẳng có quá khứ."Chị ở ngay bên cạnh em rồi, chụp ảnh chung làm gì."Cô nắm lấy tay Đường Nguyệt Lâu, không muốn uống rượu thêm, cứ thế mân mê ngón tay chị, bóp bóp khớp ngón tay, rồi lại bóp bóp đầu ngón tay. Nhìn những ngón tay trắng nõn dần chuyển sang màu hồng nhạt, cô bỗng muốn trêu, ghé sát tai Đường Nguyệt Lâu hỏi: "Chị đoán xem vừa rồi em đang nghĩ gì?""Ừm..." Đường Nguyệt Lâu suy nghĩ, "Em muốn chị hôn em."Vân Dương lắc đầu: "Sai rồi.""Hửm?" Đường Nguyệt Lâu nghiêng đầu."Em muốn..." Cô liếm môi, ghé sát tai Đường Nguyệt Lâu, nói nhỏ, "Bây giờ mình ra ngoài."Bàn tay đang được nắm lấy khẽ co, Đường Nguyệt Lâu như đang cười, vòng tay ra sau lưng Vân Dương, vỗ nhẹ vào eo em, trách yêu: "Đừng nghịch."Vân Dương hất hàm: "Chị có đi không?"Nói đến nước này, nào có lý do gì từ chối.Hai người lén lút ra khỏi phòng, trong lòng lo ngay ngáy, đi trên hành lang rộng rãi, sáng sủa cũng thấy hồi hộp. Họ nửa nắm tay, nửa ôm eo nhau, đi về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang, nhưng đi được nửa đường, cửa phòng bên cạnh bỗng mở, hai cô gái bước ra. Vân Dương hít một hơi lạnh, vội kéo Đường Nguyệt Lâu vào cầu thang thoát hiểm.... Sao ở đây cũng gặp sinh viên vậy?"Sao..."Vân Dương đưa một ngón tay lên môi: "Suỵt."Đường Nguyệt Lâu không hiểu, nhưng vẫn phối hợp hạ giọng: "Sao thế?""Sinh viên của chị." Vân Dương dừng lại, thấy chị nghe vậy cũng không có ý định trốn, hỏi, "Cứ công khai thế này có ảnh hưởng gì đến chị không?"Cô từng hóng hớt không ít chuyện thầy giáo yêu đương với sinh viên trong trường, kết cục của những người giáo viên đó đều không tốt đẹp gì. Tuy rằng nhân phẩm của Đường Nguyệt Lâu không thể so sánh với mấy ông thầy kia, nhưng, nhỡ đâu có sinh viên nào đó không nghĩ vậy thì sao?Cô không mong cô Đường phải chịu những lời đàm tiếu, dù cô Đường có nói không quan tâm, thì cũng không được.Đường Nguyệt Lâu không chút do dự: "Không đâu."Vân Dương: "Thật không?""Chị đã bao giờ lừa em chưa?""... Chị dám nói lại lần nữa không?"Không khí ngưng đọng trong giây lát."Có những lúc em đừng nên nhạy cảm như vậy." Đường Nguyệt Lâu bất lực lắc đầu, đưa tay vuốt lại lọn tóc đang rủ xuống trước ngực em, "Ý chị là, có ảnh hưởng, nhưng không sao, nếu em muốn công khai thì đừng lo gì cả."Nói rồi, cô nắm lấy tay nắm cửa: "Ra ngoài được không?"Vân Dương nắm lấy cổ tay chị: "Chị đợi chút."Theo cô biết, hiện tại tài sản của cô Đường, một nửa là cổ tức công ty, một nửa là tài sản thừa kế từ mẹ. Thực tế thì chỉ cần một nửa tài sản thừa kế đó cũng đủ để cô Đường sống an nhàn sung sướng đến hết đời.Còn công việc dạy học ở trường, khoa Văn học, nghe thì có vẻ "thơ mộng", nhưng đây là Đại học Z đấy, "thơ mộng" chỉ dành cho sinh viên trước kỳ thi cuối kỳ. Giảng viên trẻ nếu "không thăng tiến thì bị đào thải", cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Không chỉ có lên lớp, viết luận văn chiếm hết thời gian, mà số tiền lương ít ỏi đó còn không đủ để chị mua một chiếc áo khoác, công sức bỏ ra và thành quả đạt được hoàn toàn không tương xứng.Vui vẻ cống hiến đến vậy, tuy chị chưa từng nói rõ, nhưng Vân Dương hiểu rằng chị thật sự yêu thích công việc này.Chính vì vậy, Vân Dương không muốn mình ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của chị, dù sao thì những thứ Đường Nguyệt Lâu thật lòng yêu thích cũng không nhiều."Ra ngoài thôi." Đường Nguyệt Lâu chống tay lên cánh cửa, khẽ nói, "Không công khai, em sẽ phải tiếp tục giấu bạn giấu bè, rất vất vả. Chị chỉ mong em vui vẻ."Sau vụ việc bịa đặt, họ đã thống nhất với nhau, trước khi Vân Dương tốt nghiệp thì không công khai mối quan hệ với bất kỳ ai trong trường. Chuyện này với Đường Nguyệt Lâu không khó, cô không cần giấu giếm nhóm bạn của Diệp Tử Thu, còn ở trường, cô cũng không hay nói chuyện riêng tư với ai, nhưng với Vân Dương thì lại khác.Bạn bè chỉ biết Vân Dương đã có người yêu, từ đó "cải tà quy chính", sống lành mạnh, nhưng chưa từng thấy "người" đó xuất hiện trong các buổi tụ tập bạn bè. Lâu dần, thậm chí có người còn hỏi bóng gió Vân Dương rằng, có phải người yêu "không dám cho ai biết" không.Vân Dương muốn xông đến nói rõ với người này, "không dám cho ai biết" gì? Người yêu tài giỏi, lại còn yêu cô chết đi sống lại "không dám cho ai biết"? Đùa gì vậy!Thế là cô cứ ấm ức sống hết quãng thời gian đại học còn lại. Trong thời gian đó, để bảo vệ sư đức của Đường Nguyệt Lâu, cô không đăng ký học lớp của chị nữa, lảng tránh khi bạn bè hỏi han về người yêu, yêu cầu Quản Nhan giữ bí mật, giả ngốc khi bị nghi ngờ... vân vân và vân vân.Hiện tại, cố gắng đến tận bây giờ, chỉ còn nửa tháng nữa là cô tốt nghiệp, nhất định không thể đổ sông đổ bể vào phút cuối."Ra ngoài được không?"Vân Dương nhướn mày: "Cưng em thế cơ à?""Cưng em?" Đường Nguyệt Lâu bật cười, "Chị luôn "quản" em mà?""Em để chị quản đấy. Em để chị quản vì biết chị có chừng mực. Chị cưng em vì chị biết em cũng biết điều, là người tốt." Vân Dương chốt hạ, "Tạm thời không công khai."Cô khẳng định câu trả lời của mình, nắm lấy tay Đường Nguyệt Lâu đang đặt trên tay nắm cửa, đan những ngón tay vào nhau, hai chiếc nhẫn chia sẻ hơi ấm cho nhau, quấn quýt không rời.Cô dừng lại, rồi nói tiếp: "Chưa đến nửa tháng nữa là em ra trường, em không học cao học ở đây, đến lúc đó em không còn là sinh viên ở đây nữa, chúng ta...""Được."Không biết Đường Nguyệt Lâu có nghe thấy Vân Dương nói gì không, thản nhiên dùng ngón tay xoa xoa dái tai cô, cho đến khi một mảng đỏ ửng lan ra trên làn da trắng nõn.Hình như chị hơi say. Vân Dương hiếm khi thấy chị mất tập trung, không khỏi thấy thú vị, đưa tay lên véo má chị: "Chị có nghe thấy em nói gì không?"Hơi say thật, Đường Nguyệt Lâu cứ để mặc Vân Dương véo má, chỉ khẽ "ừ"."Lúc em chơi bài với chị Tử Thu, chị lén uống bao nhiêu đấy?" Vân Dương nhân cơ hội tra khảo, "Khai thật đi.""Chỉ vài ly thôi."Cô đưa tay lên sờ môi Vân Dương, đầu ngón tay dừng lại ở khóe miệng, tư thế mờ ám. Chỉ cần há miệng ra là có thể chạm vào ngón tay Đường Nguyệt Lâu, Vân Dương nghiêng đầu tránh, Đường Nguyệt Lâu giữ cằm lại, ngón tay cái đặt lên môi, hơi thở như lông vũ lướt qua: "Muốn chị hôn em à?""Muốn..." Vân Dương đỏ mặt, thành thật trả lời, rồi lý trí từ chối, "Nhưng về nhà rồi tính.""Ừ."Đường Nguyệt Lâu khẽ đáp, rồi nắm lấy cằm Vân Dương, cúi xuống hôn.Ngoài những lúc riêng tư, chị hiếm khi bỏ ngoài tai ý kiến của Vân Dương như vậy. Hương vị khói gỗ của whiskey tan biến từ lâu, chỉ còn lại chút hương thơm ngọt ngào của trái cây, bị nụ hôn cuồng nhiệt giữ trên đầu lưỡi.Vân Dương chưa kịp thích ứng, chỉ có thể bị động đón nhận. Ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, cô không khỏi hồi hộp, nắm chặt lấy tay áo Đường Nguyệt Lâu, cố gắng cúi đầu xuống để tách ra: "Có người... camera! Ưm..."Đường Nguyệt Lâu không buông tay, mà ôm chặt eo Vân Dương, lùi lại hai bước, dựa vào cửa.Vị trí thay đổi, tay Vân Dương chống lên cánh cửa phía sau Đường Nguyệt Lâu."Ơ, cửa nhà vệ sinh khóa rồi à?""Trời ơi, cậu say thật rồi. Đây là cầu, thang, bộ.""... Cầu thang gì... Cái biển báo hình người đấy? Có người thì là nhà vệ sinh, nhà vệ sinh!""... Biển báo lối thoát hiểm cũng có hình người. Thôi, giờ cậu chả hiểu đâu, tỉnh đi chị hai. Nào nào nào, đi đường này. Trời ơi, cậu nặng quá..."Cơ thể cô bất giác nghiêng về phía trước, cánh cửa khẽ lay động. Cô luống cuống tìm điểm tựa, từ chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ ở eo Đường Nguyệt Lâu, đến cánh cửa, rồi đến công tắc đèn."Cạch", đèn hành lang tắt ngúm.Tiếng trò chuyện xa dần, Vân Dương ngẩng đầu, bị chị giữ gáy ấn xuống, cho đến khi những tiếng hôn khe khẽ lại tràn ngập không gian nhỏ hẹp.Vân Dương vùi mặt vào cổ Đường Nguyệt Lâu, điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn. Đường Nguyệt Lâu nhẹ nhàng vuốt ve cổ em, đợi đến khi hơi thở của hai người đều dần ổn định, cô mới khẽ hỏi: "Ở lại thêm chút nữa, hay là ra ngoài?""Ra ngoài thôi," Vân Dương thấy giọng mình hơi khàn, hắng giọng, "Mình đi cũng lâu rồi, chị Tử Thu với mọi người...""Kệ họ." Giọng nói lười biếng, mang theo chút hờn dỗi, "Nếu em không thoải mái, mình về nhà cũng được.""Vậy, ôm thêm một lúc.""Được.""Cô Đường," Vân Dương vùi mặt vào cổ chị, giọng nói nghèn nghẹn, "Chị say thật rồi."Đường Nguyệt Lâu cố ý trêu: "Sao em nói vậy?""Bình thường chị không..."Hung dữ thế này.Bất cần thế này."Chị không có.""Người say thường không chịu nhận mình say." Vân Dương đưa hai ngón tay ra trước mặt chị, "Đây là số mấy?"Đường Nguyệt Lâu không thèm nhìn, trả lời rất nghiêm túc: "Số 6."Vân Dương vừa thu tay về vừa đánh yêu: "Say rồi thì nhận đi, còn ra vẻ. Thôi đi ra."Đường Nguyệt Lâu cười, ôm chặt lấy Vân Dương."Chị chỉ, rất vui.""Vui vì sao?""Vì em quan tâm chị.""... Đường Nguyệt Lâu, chị làm em thấy hoang mang quá đấy, bình thường em vô tâm đến vậy sao?""Khác mà." Đường Nguyệt Lâu khẽ cười, lắc đầu, hôn lên vành tai em, "Khác lắm."Ngứa. Vân Dương theo bản năng cọ cọ vào chị, mặt đỏ bừng."Chị là bạn gái em... Em quan tâm chị, là chuyện bình thường còn gì."Hôm nay cô làm mình làm mẩy vì chuyện gì nhỉ... Bị hôn đến mụ mị đầu óc, vậy mà cô quên béng...."Chúc mừng công ty chúng ta lên sàn chứng khoán thành công, nâng ly!"Sau vài lần tụ tập, Vân Dương nhận ra đám người này rất thích ép Đường Nguyệt Lâu uống. Trong bữa tiệc mừng công ty "Điểm Thanh" lên sàn hôm nay, cô chơi chiêu, dùng cách mà trước đây cô vẫn thường làm khi uống rượu, tráo ly rượu của Đường Nguyệt Lâu thành nước ngọt. Hai người nhìn nhau, Đường Nguyệt Lâu thản nhiên nâng ly, Vân Dương giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, không ngờ vừa quay đầu lại đã chạm mắt Diệp Tử Thu.... Haiz, bị phát hiện.Nhưng không ngờ Diệp Tử Thu không cố chấp chuyện uống rượu, nhìn Vân Dương với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc máy ảnh: "Hay là, chúng ta chụp ảnh chung?"Vân Dương ngẩn người, chậm chạp nhìn Đường Nguyệt Lâu, chị đang cầm ly nước ngọt mà cô tráo lúc nãy, chậm rãi uống.Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Đường Nguyệt Lâu nghiêng đầu, khóe mắt ánh lên ý cười dịu dàng.Hôm đó, đúng thật chị đã đoán ra hết.Đường Nguyệt Lâu biết cô đang bận tâm chuyện gì, biết cô đang rối rắm chuyện chị, rồi lại nghĩ thông suốt vấn đề gì. Chị đang nói rằng tương lai còn dài. Bức tường ở studio cũ vẫn còn trống trơn dù đã treo hai tấm ảnh, họ có rất nhiều thời gian để lấp đầy nó; cuộc đời của họ cũng còn rất dài, đủ thời gian để trao trọn vẹn cho đối phương thứ chiếm hữu mang tên tình yêu.Vân Dương bỗng thấy lạc trôi."Được chứ," Triệu Lâm cười nói, "Mấy năm rồi chúng ta chưa chụp ảnh chung."Âu Dương Quân đứng dậy ngay: "Nào nào nào, chỉnh trang lại nào, chúng ta đứng kiểu gì đây? Oẳn tù tì, ai thắng đứng giữa?""Còn đứng giữa, có ai thèm chơi với cậu không? Cứ đứng đại đi, sao cũng được."Các chủ tịch chụp ảnh chung, Vân Dương là người ngoài, nên tự giác đứng ra cầm máy ảnh: "Đưa máy ảnh đây, để em chụp cho."Diệp Tử Thu kéo Vân Dương lại: "Thôi nào, để nhân viên phục vụ chụp cho, em vào đây, đứng đây.""Mọi người chụp chung, em là gì chứ?"Diệp Tử Thu không cần suy nghĩ đáp: "Nhân viên "kiêm nhiệm"."Vân Dương: "Nhân viên "kiêm nhiệm" được chụp chung à?"Diệp Tử Thu suy nghĩ một chút: "Vậy là "người nhà của cổ đông" đi."Triệu Lâm: "Gọi tắt là "bà chủ"?"Diệp Tử Thu nhíu mày "xì" một tiếng, không muốn tranh cãi về cách gọi: "Không quan trọng, dù sao cũng là người nhà. Tốt nghiệp rồi đến công ty làm đấy, không được ăn không ngồi rồi đâu."Vân Dương cười, đáp: "Vậy thì tốt quá, để dành cho em chức Tổng giám đốc.""To gan thật, em dám cướp"việc của chị, cậu nói xem?" Diệp Tử Thu huých cùi chỏ vào Đường Nguyệt Lâu.Đường Nguyệt Lâu cười tủm tỉm gật đầu: "Chị đồng ý.""Được rồi, được rồi, cạnh tranh công bằng cũng không được à? Người ta còn chưa đến mà đã lạm dụng chức quyền rồi.""Thôi, vậy đợi em vào công ty, giúp công ty ngày càng phát triển rồi mình chụp chung. Bây giờ em chưa làm gì cả, làm bà chủ ngại lắm."Vân Dương lại từ chối, Diệp Tử Thu thấy vậy đành thôi, giơ máy ảnh lên chỉnh góc và thông số."Ba, hai, một, cười lên nào. Ba, hai, một, cười đi. Được rồi, chụp thêm tấm nữa. Đường Nguyệt Lâu, chị lại gần chút nữa, sắp ra khỏi khung hình rồi... Ơ? Chị làm gì thế? Chị...!"Qua ống kính, cô thấy Đường Nguyệt Lâu đang tiến về phía mình, hình ảnh của chị ngày càng lớn. Vân Dương ngơ ngác nhìn Diệp Tử Thu giơ điện thoại, ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy ảnh, trong lòng có chút linh cảm: "Làm gì thế?"Đường Nguyệt Lâu mỉm cười, đưa tay lên tạo thành nửa hình trái tim: "Em tạo hình trái tim với chị được không?""Chị..."Câu này nghe quen quen. Đường Nguyệt Lâu vẫn giơ tay tạo hình nửa trái tim, nhìn thấy cả sự bối rối và cảm động trong mắt Vân Dương. Như thể, cái đêm hôm ấy, chị đang giơ chiếc nhẫn dưới ánh đèn, chờ đợi câu trả lời của cô.Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, mà Vân Dương vẫn thấy cay cay khóe mắt. Cô cúi đầu, lẩm bẩm: "Làm trò gì vậy..."Cô tạo hình nửa trái tim, rồi mới nhớ ra đáng lẽ phải dùng tay cầm máy ảnh mới đúng, luống cuống đổi tay, thậm chí còn không để ý thấy tiếng cười khúc khích bên kia. Diệp Tử Thu đã bấm máy."Có thể lại gần chút không?" Đường Nguyệt Lâu lại hỏi."... Ồ."Trẻ con thật đấy... Cả hai người. Vân Dương lại thấy mặt nóng bừng, cô nhích người về phía chị, tay cũng xích lại gần....Tối hôm đó, Quản Nhan lướt khoảnh khắc, thấy cô bạn Vân Dương mất tích từ sau chuyến du lịch tốt nghiệp hồi tháng Sáu bỗng nhiên đăng bài.Kèm theo bài đăng là hai bức ảnh chụp chung. Bức đầu tiên rất buồn cười, hai người trong ảnh tâm đầu ý hợp, đồng loạt đưa tay tạo thành hai nửa trái tim, một người thì vẻ mặt cưng chiều pha lẫn bất lực, người còn lại thì cầm máy ảnh, rõ chưa hiểu chuyện gì.Bức thứ hai thì rất tình cảm, họ nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương, không có ranh giới hai mươi phân, cũng chẳng còn tâm đầu ý hợp, chỉ còn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tạo thành một trái tim trọn vẹn.Dòng trạng thái mang đậm phong cách của Vân Dương, đơn giản, trực tiếp.Giới thiệu lại, đây là người yêu của tôi, Đường Nguyệt Lâu.[Hết truyện.]7k chữ, gõ muốn gãy cái lưng, bái bai :))