[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất
Chương 9
———————————————-
Ngày hôm sau, thứ Năm. Trung tâm nghệ thuật trượt băng Cánh Thiên tổ chức buổi chia tay giáo viên tiếng Anh tiền nhiệm, từ tuần sau chính thức bắt đầu khóa học mới. Nhận được thông báo, Tang Điềm cũng an tâm tiếp tục ở bệnh viện chăm sóc Tang Giai. Nàng ngồi bên giường bệnh, vừa gọt táo cho Tang Giai, vừa vô tình biến một quả táo to thành một miếng bé xíu cỡ quả bóng bàn. Người này hoàn toàn không có thiên phú nấu ăn, điều đó thể hiện rõ ràng trong từng chi tiết cuộc sống hàng ngày. Lạ thay, lần này Tang Giai không mắng nàng. Tang Điềm cảm thấy kỳ lạ: "Sao lần này mẹ không đau lòng mà mắng con lãng phí đồ ăn? Không bình thường chút nào nha."Tang Giai thở dài: "Mỗi ngày chỉ được ăn cơm bệnh nhân với trái cây, đến mức miệng nhạt nhẽo phát chán rồi."Lúc này, điện thoại Tang Điềm reo lên. nàng nhìn thoáng qua, rồi nói: "Là con gái nuôi của mẹ, con ra ngoài nghe máy một chút." Vừa nghe điện thoại, giọng nói vui vẻ của Dương Tĩnh Tư vang lên: "Cậu làm gì đó?""Ở bệnh viện chăm sóc mẹ nuôi cậu đây.""Mẹ nuôi của tớ trị liệu thế nào rồi? Ngày mai tớ mua chút trái cây đến thăm bà nhé." "Tiến triển cũng ổn, nhưng cậu đừng mua trái cây, bà ấy ăn nhiều đến phát chán rồi." Tang Điềm hỏi: "Mà sao ngày mai cậu rảnh vậy?" Dương Tĩnh Tư cười thích thú, giọng nói phảng phất mùi tiền: "Vừa hoàn thành mấy buổi livestream, ông chủ vui vẻ phát thưởng lớn, nên từ tối nay tớ được nghỉ vài ngày."Rồi cô nàng hỏi tiếp: "Bệnh viện có cho bà ra ngoài không? Tớ mời bà đi ăn BBQ nhé?" Tang Điềm biết tính Dương Tĩnh Tư, bề ngoài thì vô tư giống Tang Giai, nhưng thật ra lại rất chu đáo. Chắc thấy nàng ngày nào cũng ở bệnh viện, sợ nàng bị áp lực, nên mới tìm cách kéo nàng ra ngoài thư giãn, tránh ảnh hưởng đến tinh thần của Tang Giai. Kiếp trước Dương Tĩnh Tư cũng làm vậy. Chỉ là khi đó, Tang Điềm bị Vân Ân dồn ép đến mức không thở nổi, hoàn toàn thu mình lại, không muốn đi đâu cả. Lần này, nghe giọng điệu quan tâm của Dương Tĩnh Tư, nàng bỗng thấy có chút cảm động: "Ăn BBQ thì được đấy, để tớ mời cậu đi."Dương Tĩnh Tư trêu ngay: "Cậu còn phải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi, tiền đâu mà mời tớ? Hay là cậu được phú bà bao nuôi rồi?" Tang Điềm cười cười: "Phú bà bao nuôi thì chưa có, nhưng tối qua suýt chút nữa thì tớ giả làm phú bà bao nuôi một người."Dương Tĩnh Tư lập tức hào hứng: "Chuyện gì đấy? Chuyện này chắc chắn rất hợp để buôn khi nhậu đấy! Nhanh Nhanh chạy nhanh đến đây kể cho tớ nghe nào!"
————————————-
Sau khi cúp máy, Tang Điềm quay lại phòng bệnh, nhìn Tang Giai đang tiếc nuối nhìn nửa quả táo bị gọt hỏng, liền nói: "Mẹ muốn ăn đồ nướng không? Con gái nuôi của mẹ rủ con đi ăn BBQ. Con lén mang chút vào cho mẹ nhé?" Tang Giai lập tức sáng mắt như sói nhìn thấy mồi: "Đi đi đi! Mau đi ngay!"
-——————————————-
Khi Tang Điềm đến quán nướng, Dương Tĩnh Tư đã đứng ngoài cửa, sốt ruột đi vòng vòng. "Sao giờ mới tới vậy? Chị đây đây sắp chết đói rồi!"Tang Điềm cười: "Là nhớ tớ hay là tò mò chuyện bát quái?" Hai người vừa đi vào vừa trò chuyện, gọi hai chai bia. Ông chủ quán hơi ngạc nhiên: "Hai chai hay hai két?" Dương Tĩnh Tư yếu ớt nói: "Hai chai thôi."Cả hai đều không uống giỏi, nhưng lại rất sành ăn. Điều đặc biệt là dù ăn nhiều cũng không dễ béo, đây cũng là lý do Dương Tĩnh Tư có thể làm food blogger. Trái ngược với hai chai bia đầy tiết kiệm, lúc gọi đồ ăn, Dương Tĩnh Tư lại cực kỳ hào phóng: "Nướng lòng bò, ba chỉ heo, gà nướng, cánh gà, sò nướng, hàu nướng..."Ông chủ quán không nhớ hết, liền hỏi: "Mấy người ăn vậy?"
"Hai người thôi.""...Vậy giảm nửa suất nhé?" Dương Tĩnh Tư đập bàn: "Ông chủ à, sao nói chuyện mất hứng thế hả!"
-———————————-
Món nướng nóng hổi được mang lên, hương thơm tỏa ra khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng. Dương Tĩnh Tư vừa cắn một miếng ba chỉ bò vừa hỏi: "Tối qua rốt cuộc thế nào? Cậu để ý ai à?"Tang Điềm cười cười: "Cậu còn không biết sao?"Dương Tĩnh Tư suy nghĩ một lúc: "Ai nhỉ? Lâm Tuyết à?"Tang Điềm gật đầu. Dương Tĩnh Tư trợn mắt: "Trời ạ! Lần trước tớ nói cậu nhất kiến chung tình còn không chịu nhận, sao giờ đột nhiên nhảy cóc sang mức muốn bao nuôi người ta luôn rồi?"Tang Điềm bật cười: "Bao nuôi gì chứ, đùa thôi. Tớ làm gì có tiền mà bao nuôi ai. Nhưng mà, muốn theo đuổi cô ấy là thật."Dương Tĩnh Tư nhướn mày: "Lần trước còn than rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên mệt lắm mà? Sao giờ lại đổi ý?"Tang Điềm im lặng uống một ngụm bia. Dương Tĩnh Tư vội ấn tay cô xuống: "Đừng có uống! Nhìn cậu có vẻ như uống giỏi lắm ấy!"Tang Điềm nghĩ ngợi một lúc, rồi chậm rãi nói: "Bởi vì tớ thấy Lâm Tuyết rất đặc biệt, lúc nào cũng như thể chẳng quan tâm điều gì cả."Dương Tĩnh Tư nhíu mày: "Rồi sao? Cậu định cứu vớt cô ấy à? Sao trước giờ tôi không biết cậu còn có máu thánh mẫu thế?"
"Cứu gì mà cứu, tớ đâu có cao thượng như vậy... Chỉ là... có chút không buông xuống được."
Dương Tĩnh Tư vừa nhai miếng thịt ba chỉ vừa nhìn Tang Điềm.
Tang Điềm đột nhiên nói: "Nếu tớ bảo tớ là người trọng sinh, cậu tin không?"
"Tin chứ."
Tang Điềm há hốc mồm, sững sờ. Giọng điệu của Dương Tĩnh Tư quá đỗi bình thản, như thể nàng vừa hỏi một chuyện hết sức bình thường, kiểu như: "Tối qua tớ ăn mì bò, cậu tin không?"
Không hổ danh là người lớn lên cùng hàng loạt tiểu thuyết xuyên không, trọng sinh!
Dương Tĩnh Tư tiếp lời: "Tớ đã thấy cậu dạo này rất khác trước, trước đây lúc nào cũng như tiêm thuốc kích thích, giờ thì như một con cá mặn."
"Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì?"
Tang Điềm mở miệng, nhưng tất cả âm thanh đều nghẹn lại nơi cổ họng, không nói ra nổi. Cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài:
"Giống như không thể nói được."
Dương Tĩnh Tư lại bình thản gật đầu một cái, cầm thêm một xiên thịt bò nướng: "Hiểu rồi, đây là thiết lập của hệ thống."
Tang Điềm bật cười.
Nàng cầm cốc bia, khẽ lắc lắc, giọng nói nhẹ nhàng:
"Khi tớ nhìn Lâm Tuyết, tớ thấy được chính mình của một đoạn thời gian nào đó... trong mắt chẳng còn chút ánh sáng."
Nàng cụp mắt, giọng nói càng khẽ hơn:
"Nếu cứ mặc kệ, cô ấy sẽ... tự sát."
Dương Tĩnh Tư lặng người, trầm mặc hồi lâu. Không khí im lặng đến mức Tang Điềm còn định nói một câu chuyện cười để xua đi cảm giác nặng nề.
Bất chợt, Dương Tĩnh Tư nắm lấy tay nàng.
Tang Điềm giật mình: "Cậu bắt tay tớ làm gì? Ghê chết đi được."
Dương Tĩnh Tư không buông tay, giọng khẽ run: "Trước khi trọng sinh... cậu đã tự sát đúng không?"
"Tớ... sao tớ không ngăn được cậu?"
Tang Điềm sững sờ.
Nàng cười, nhẹ nhàng nắm lại tay Dương Tĩnh Tư:
"Không phải lỗi của cậu."
"Cậu đã... làm rất tốt rồi."
Dương Tĩnh Tư siết tay nàng chặt hơn:
"Đồ ngốc này."
Giọng điệu ấy, nghe mà lòng Tang Điềm run lên.
Nàng biết, Dương Tĩnh Tư thật lòng đau lòng cho mình.
Càng như vậy, Tang Điềm càng cố tỏ vẻ thoải mái, cười đùa như một con sói lớn giảo hoạt: "Yên tâm đi, lần này dù thế nào tớ cũng không để mình rơi vào kết cục đó nữa. Đời này tớ sẽ làm một con cá mặn an nhàn, cùng cậu ăn chơi hưởng lạc!"
Dương Tĩnh Tư lườm nàng: "Thế sao cậu còn quản Lâm Tuyết?"
Người như Lâm Tuyết, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng nhìn thôi cũng biết là kiểu yêu đương rất mệt mỏi. Dương Tĩnh Tư chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ chọn một người như vậy.
Cô không rõ Tang Điềm đời trước đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể ép một người mạnh mẽ như Tang Điềm đến bước đường t·ự s·át, lòng cô lại quặn thắt.
Cô không phải không lo lắng cho Lâm Tuyết, chỉ là cô càng lo lắng cho Tang Điềm hơn.
Nhưng Tang Điềm lại chỉ cười khẽ: "Chỉ là, khi nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết, tớ rất muốn ôm cô ấy."
Cô nhẹ giọng nói tiếp: "Thật ra, trước khi nhảy lầu đời trước, tớ cũng rất muốn có ai đó ôm tớ một cái."
———————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Mong Blogger Dương Tĩnh Tư tự giác kiểm điểm, đừng vi phạm quy định nhé =v=