[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất

Chương 89



"Ầm!"

Chiếc xe lao thẳng xuống biển, cuốn theo Tang Điềm chìm vào làn nước sâu.

Lúc đầu, nước biển không ngay lập tức ập vào trong xe, mà xe rơi xuống một đoạn rồi mới bắt đầu tràn vào mạnh mẽ. Dù vậy, dòng nước cũng chẳng chậm chút nào rất nhanh đã dâng tới gần mũi cô.

Tang Điềm không biết lúc này nên gắng sức hít thở hay ngừng thở để đỡ khó chịu hơn. Cô hoảng hốt nhìn bong bóng khí nhỏ từ mũi mình nổi lên lăn tăn trong làn nước lạnh buốt.

Rồi đột nhiên, có người gõ vào cửa kính xe.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Tang Điềm quay đầu lại và nhìn thấy gương mặt của Lâm Tuyết bên ngoài cửa sổ.

Lúc ấy, cô cảm thấy, cái hệ thống trọng sinh khốn kiếp kia cũng chẳng phải quá tệ kiếp trước, khi cô rơi từ tầng cao xuống, khung cảnh cuối cùng cô nhìn thấy là đống rác dưới đất.

Kiếp này, khoảnh khắc sắp lìa đời, thứ cuối cùng cô thấy lại là gương mặt Lâm Tuyết.

Dù là ảo giác hay không... cũng thật đẹp.

Nhưng Lâm Tuyết ở ngoài xe không ngừng đập vào cửa kính, vừa đập vừa gào:

"Tang Điềm! Tang Điềm!!"

Tang Điềm ý thức tỉnh táo được đôi chút. Cô hít một hơi nhưng lại sặc nước biển đến suýt nghẹt thở:

Mẹ nó... chẳng lẽ không phải ảo giác? Là thật?! Lâm Tuyết thật sự đến cứu mình?!
Cô vội nhìn ra ngoài cửa. Dưới làn nước lạnh buốt, thuốc mê dường như đã dần tan đi, nhưng đầu óc cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Kỳ thực... tạo hình của Lâm Tuyết lúc này có phần buồn cười. Cô cầm theo một chiếc giày cao gót, giống như một cô dâu bỏ chạy, đang liều mạng đập vào cửa xe.

Tang Điềm mơ mơ màng màng còn có thể nghĩ: Không phải có loại búa chuyên dụng để đập vỡ cửa kính xe sao?

Chính cái suy nghĩ ngây ngô ấy làm cô ý thức được Lâm Tuyết là thật sự tồn tại, chứ không phải do cô ảo tưởng. Bởi vì nếu là tưởng tượng, sao có thể "mơ" ra cảnh Lâm Tuyết cầm giày cao gót đi cứu người chứ?

Nhưng ngay khi cô cố hít thêm một hơi, lại sặc thêm một ngụm nước.

Cô nhìn thấy Lâm Tuyết ngoài cửa kính dáng vẻ như một nàng tiên thủy tinh.

Tóc dài sẫm màu ướt sũng, bồng bềnh trong nước như tảo biển. Tứ chi thon dài đang vùng vẫy chống lại sức đẩy khủng khiếp của nước biển. Bộ quần áo đen bó sát dính vào người, trông như đôi cánh lay động, nổi bật giữa làn nước xám đen và làn da trắng muốt.

Tang Điềm cảm thấy mình không thể cứu nổi. Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, cô thế mà lại đang nhìn Lâm Tuyết như một tín đồ mê nhan sắc.

Nhưng cũng tốt.

Dù kết thúc của đời này vẫn là bi kịch, nhưng có thể gặp được Lâm Tuyết... đã là đủ mãn nguyện.

Lâm Tuyết ngoài cửa sổ vẫn điên cuồng gõ kính, gương mặt dữ tợn, quyết liệt đến cực điểm. Tang Điềm mơ màng nghĩ:

Thật không ngờ sói con lười biếng ấy, ngoài trượt băng, còn có lúc liều mạng như vậy... vì mình.

Cô cố nâng tay lên, muốn gõ lại vào cửa kính, ra hiệu với Lâm Tuyết. Nhưng Lâm Tuyết càng đập dữ hơn. Tang Điềm cảm thấy lo lắng.

Thật ra... cô chỉ muốn hỏi: "Lâm Tuyết, em mệt không? Đừng đập nữa."

Vì cô có thể cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể mình... đang từng giây từng phút trôi đi.

Cô sắp chết rồi.

Không kịp nữa.

Từ bỏ đi, Lâm Tuyết.

Cô muốn nói, nhưng cánh tay không còn sức, miệng cũng chẳng cử động nổi.

May mắn thay, Lâm Tuyết cũng không thể nín thở lâu thêm, cô buộc phải nổi lên mặt nước để lấy không khí. Ánh mặt trời rọi xuống mặt biển tạo thành một vệt sáng lấp lánh. Lâm Tuyết bơi ngược ánh sáng lên phía trên.

Giây phút ấy, Tang Điềm không còn sợ hãi.

Thay vào đó là một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Tốt quá rồi, Lâm Tuyết. Em hãy hướng về phía ánh sáng, bay đi.

Chị đã điều tra rõ nguyên nhân Tiều Hi chết. Em sẽ không còn phải sống trong sợ hãi, không đi theo vết xe đổ nữa. Em sẽ sống.

Cô... thật sự  quá ngầu!

Dòng máu anh hùng dâng trào, khiến Tang Điềm cảm thấy muốn cười. Nhưng cười cũng không nổi nữa.

Ngay khoảnh khắc bóng tối kéo đến, cô lờ mờ hé mắt và thấy Lâm Tuyết, lại một lần nữa, lặn xuống, tóc tung xoã như cánh chim, liều mạng bơi về phía cô.

Chật vật. Kiên định. Tuyệt vọng. Quyết tâm.

Như một phép màu.

Lâm Tuyết lấy hơi, rồi lao xuống lần nữa. Tay vẫn cầm chiếc giày cao gót.

Nhưng kính xe quá chắc giày cao gót chẳng phá nổi.

Cô hối hận.

Hối hận vì trước đó từng xem video hướng dẫn, nói có thể rút tựa đầu ghế xe, dùng ống thép trong đó đập vỡ kính. Nhưng cô đã không làm.

Giờ thì không còn lựa chọn.

Dù trong tay là gì dù phải liều mạng, cô cũng phải phá được lớp kính này.

Nếu hôm nay chết tiệt không đập vỡ được, thì cùng Tang Điềm chết trong biển.

Cô thầm nghĩ: Kiếp sau... biết đâu chúng ta có thể đầu thai thành hai con cá nhỏ bơi cùng nhau.

Lâm Tuyết liều mạng đập, Tang Điềm dần dần nhắm mắt, ý thức trôi tuột.

Lâm Tuyết nhìn thấy, đau đến muốn gào thét, dùng hết sức lực còn sót lại, ném mạnh chiếc giày cao gót vào góc cửa sổ nơi dễ vỡ nhất.

Chết tiệt, vỡ đi!!!

"RẮC!!"

Kính vỡ.

Nước biển ào ạt tràn vào, cuốn theo máu đỏ nhàn nhạt từ tay Lâm Tuyết không biết cô bị thương từ khi nào.

Nếu dưới biển lúc này có cá mập trắng... có lẽ hai người đã phải chết tại đây.

Nhưng Lâm Tuyết mặc kệ tất cả.

Cô ôm lấy Tang Điềm, liều mạng ngoi lên mặt nước: "Nhìn đi Tang Điềm! Ánh mặt trời kìa ngay phía trước!"

"Hôm nay thời tiết đẹp lắm... Chúng ta còn phải đi ăn kem. Chị muốn vị gì nào?"

Cô cố bơi, nhưng kiệt sức. Tang Điềm thì hoàn toàn bất động, kéo cô dần chìm xuống đáy biển.

Một giọng nói trong đầu hét lên: "Buông ra! Cô ấy chết rồi!"

Cút đi! Lâm Tuyết gầm thét với chính mình.

Chết tiệt, cho dù hôm nay phải chết tại đây, em cũng sẽ không buông chị ra!

Cô nghiến răng, cắn mạnh vào môi đến bật máu, lấy đau đớn làm sức mạnh cuối cùng.

Khoảnh khắc ánh sáng xuyên qua mặt nước, cứu hộ thuyền đã đến.

Là Trì Hạ nhảy xuống, bơi về phía họ.

Cô chỉ còn đủ sức trao Tang Điềm cho Trì Hạ, rồi ngất lịm.

Tang Điềm bị đánh thức bởi tiếng "Rắc rắc" rất khẽ.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô thấy là mặt Dương Tĩnh Tư sát mép giường, vừa cắn lê vừa nghịch điện thoại, chân bắt chéo, thảnh thơi như đang nghỉ mát.

Không khí toàn mùi thuốc sát trùng, trắng xoá cả tầm mắt.

Cô mở miệng, phát hiện cổ họng khô khốc, nói ra câu y như nữ chính yếu đuối trong phim ngôn tình: "Nếu tớ đoán không nhầm... quả lê cậu đang ăn là người khác mua đến thăm tớ, đúng không?"

Dương Tĩnh Tư giật mình, dúi quả lê sang: "Cậu nói gì cơ?"

"... Tang Điềm."

"Còn tớ là?"

"... Dương Tĩnh Tư."

"Tớ từng thích ai hồi đại học?"

"Quách Minh Hiên."

Dương Tĩnh Tư vỗ ngực: "Làm tớ sợ chết khiếp! Tưởng cậu tỉnh lại rồi xuyên hồn luôn chứ! Tớ còn đang nghĩ cậu tính trải nghiệm đủ combo xuyên không, trùng sinh, trượt băng, chết đuối luôn hay gì?"

Tang Điềm thều thào: "Không có đâu, một lần trùng sinh thôi là đủ rồi. Chị đây vừa tỉnh dậy còn yếu, giọng nói nhỏ nhẹ như vậy là cơ hội hiếm đấy, nhớ mà trân trọng."

"Rồi rồi rồi." Dương Tĩnh Tư gặm lê rôm rốp.

Tang Điềm đột nhiên nghiêm mặt: "Lâm Tuyết đâu?"

"Cô ấy... vẫn chưa tỉnh."

"Gì cơ?!"

Tang Điềm quýnh lên, định bật dậy.

Ban đầu, thấy Dương Tĩnh Tư thảnh thơi như thế, cô tưởng cả hai đã an toàn. Ai ngờ...

Dương Tĩnh Tư vội đè cô xuống:

"Nằm im đi! Cậu còn đang truyền dịch. Lộn xộn là tay sưng, y tá phải đền tiền, không có hậu đâu!"

Tang Điềm bị Dương Tĩnh Tư ấn xuống giường, giọng điệu nghiêm trọng: "Lâm Tuyết thế nào rồi, còn hôn mê à?"

Dương Tĩnh Tư đáp: "Không sao cả. Chỉ là lúc cứu cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Bác sĩ nói cơ thể cô ấy đang rơi vào trạng thái tự bảo vệ, cứ ngủ đủ là sẽ tự tỉnh lại thôi."

Tang Điềm nghe vậy mới nhẹ nhõm thở ra: "Nhưng sao cậu lại có mặt ở đây? Chuyện này tớ chưa báo với mẹ mà?"

Dương Tĩnh Tư lườm Tang Điềm một cái rõ dài: "Cậu coi tớ là heo đồng đội à? Trì Hạ gọi cho mình, mình lập tức hủy cả buổi livestream tối qua để chạy đến đây ngay."

Tang Điềm nằm trên giường bệnh, bật cười.

Dương Tĩnh Tư liếc xéo cô: "Sao không cảm ơn tớ?"

Tang Điềm híp mắt, giọng lười biếng:
"Lần trước cậu còn giáo huấn tớ một trận tơi bời. Giờ mà còn nói cảm ơn, tớ sợ bị cậu vác búa đập cho một trận. Với lại hiện giờ mình đang nằm bẹp trên giường, yếu ớt, thiếu máu, không phản kháng nổi đâu."

Dương Tĩnh Tư bật cười: "Được đấy, giác ngộ cũng tạm ổn rồi."

Lúc này ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, Trì Hạ đi tới.

Dương Tĩnh Tư đứng dậy nói với Trì Hạ:
"Em ăn hơi nhiều lê, đang muốn đi WC đây. Chị đến trông cô ấy này một lúc nhé." Dứt lời, cô vội vã rời đi.

Trì Hạ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, chỉ vào túi lê đặt trên tủ đầu giường:"Đồng nghiệp của chị mua đấy. Đợi em khoẻ lại thì ăn thử nhé."

Tang Điềm nghiêng đầu: "Rốt cuộc đó là nơi nào vậy?"

"Đảo ở khu ngoại ô." Trì Hạ nói xong liền nghiêm giọng: "Tang Điềm, chị muốn nói lời xin lỗi với cậu. Tối qua lẽ ra chị nên canh chừng em. Dù có muốn đuổi theo đám fan độc hại kia thì cũng phải để người trông cậu mới đúng. Nếu không, em đã chẳng bị bắt cóc, suýt mất mạng."

Tang Điềm phất tay: "Thôi nào, ai mà biết trước được tương lai chứ? Cứ như đi dạo cầu vượt mà bị trời giáng. Hơn nữa, lần này em được cứu là vì chị đã chuẩn bị trước mọi thứ chu đáo rồi còn gì."

Sau khi Tang Điềm bị bắt cóc, điện thoại đã bị ném mất, định vị GPS gần như vô hiệu. Nhưng nhờ Trì Hạ sớm cảnh giác, đã đưa cho cô một thiết bị định vị mini để mang theo mỗi ngày.

Tang Điềm hỏi: "Vậy sao Lâm Tuyết lại đi cùng chị?"

Trì Hạ gãi đầu: "Em biết đấy, làm nghề này rồi, tụi chị vốn chẳng tin mấy chuyện thần quỷ, tâm linh. Nhưng lần này chị thật sự thấy... có khi cũng tồn tại cảm ứng đấy."

"Khoảng 4 rưỡi sáng, chắc là lúc em bị đưa tới đảo, Lâm Tuyết đang chuẩn bị thức dậy đi tập luyện thì đột nhiên nói muốn gọi cho em. Trước giờ chưa từng gọi sớm vậy đâu."

Tang Điềm ngẩn ra: "Chưa bao giờ?"

"Ừ. Cô ấy nói là lúc nhìn thấy một ngôi sao mai trên trời thì chợt nhớ đến em. Em nói xem chuyện này có phải kỳ diệu không?" Trì Hạ vỗ đùi một cái.

"Hơn nữa, Tang Điềm, lần này em cũng có chút 'phong thái nữ chính' đấy nhé!"

"Chị và Lâm Tuyết phát hiện em không ở nhà cũng chẳng có mặt tại bệnh viện, liền lập tức bật định vị để tìm. Đi phương tiện công cộng hay lái xe thì chắc chắn không kịp, may mà đồng nghiệp chị giúp điều trực thăng. Em có biết không?"

Tang Điềm thầm nghĩ: Cuối cùng sau khi trọng sinh, cô cũng được hưởng chút hào quang của nữ chính rồi! Thật thích!

Trì Hạ kể tiếp: "Mọi người vừa đến nơi thì lập tức lái xe bám theo chiếc xe chở em. Nhưng vẫn hơi chậm một bước. Lúc đuổi tới nơi thì xe đã lao xuống biển rồi. Không ngờ Lâm Tuyết lại nhảy xuống ngay sau đó. Lúc ấy chị nghĩ cô ấy điên thật rồi."

Trì Hạ thì ở lại hiện trường chỉ huy, liên lạc với đồng đội địa phương đến hỗ trợ, đồng thời điều động tàu cứu nạn và xe cấp cứu. Đợi khi mọi người mang đủ thiết bị đến nơi, Lâm Tuyết đã kéo được Tang Điềm lên. Trì Hạ lập tức đưa hai người vào viện.

Trì Hạ nhìn Tang Điềm, dịu giọng: "Em không sao đâu. Dịch truyền này là để loại bỏ thuốc mê còn sót lại trong người. Truyền xong là ổn cả."

Đúng lúc đó, y tá bước vào: "Truyền xong rồi phải không? Tôi đến rút kim nhé."

Sau khi rút kim xong, y tá rời đi. Trì Hạ đỡ Tang Điềm ngồi dậy, lấy gối kê phía sau lưng cho cô tựa.

Tang Điềm đưa tay lên nhìn, thấy cổ tay quấn hai vòng băng gạc dày cộp: "Hèn gì vừa rồi nóng rát đau quá... Cổ tay em bị thương nặng lắm à? Có để lại di chứng không?"

Trì Hạ liếc nhìn cô: "Em lo tay mình đến thế à?"

Tang Điềm nhướng mày: "Đừng giả ngơ ở đây. Tay rất quan trọng đấy. Trực tiếp ảnh hưởng đến độ linh hoạt. Nếu không linh hoạt, như chị sao hát nổi quãng tám cao vút ấy chứ?"

Trì Hạ nghẹn lời: "Em đúng là người từng chết rồi, ăn nói chẳng kiêng nể gì cả."

Tang Điềm thầm nghĩ: Tôi đâu chỉ chết một lần, là hai lần đấy biết chưa.

Vì đã truyền xong, cô liền nói với Trì Hạ:
"Em muốn đi xem Lâm Tuyết."

"Cô ấy vẫn còn hôn mê, em nhìn cũng chẳng biết được gì đâu." Trì Hạ ngăn lại.
"Với lại em mới tỉnh, yếu ớt như vậy, nếu bị y tá bắt gặp lang thang thì sẽ bị mắng chết đấy. Chị vừa thấy y tá trưởng ở đây dữ lắm."

Tang Điềm nhỏ giọng: "Nhưng em thật sự muốn nhìn thấy em ấy."

Trì Hạ không thuyết phục nổi, đành đỡ Tang Điềm xuống giường, dìu cô từng bước chậm rãi đi, còn phải khéo léo tránh tai mắt của các y tá.

May mắn thay, phòng bệnh của Lâm Tuyết ở ngay phía trước.

Trì Hạ vừa thở phào thì đúng lúc ấy, y tá trưởng từ phòng bệnh kế bên bước ra, ngẩng đầu liền thấy Trì Hạ đang đỡ Tang Điềm loạng choạng.

Trì Hạ thấp giọng rủa: "Xong rồi... Lần này chắc bị mắng té tát."

Y tá trưởng bước đến, liếc nhìn Tang Điềm: "Cô ra đây làm gì?"

Tang Điềm rụt rè đáp: "Tôi... tôi chỉ muốn nhìn bạn tôi một chút thôi..."

Y tá trưởng thở dài: "Thôi được rồi, đi đi. Nếu bạn tôi mà đẹp như thế, chắc tôi cũng không nhịn được mà đi ngó trộm."

Y tá quay sang dặn Trì Hạ: "Lát nữa đừng để cô ấy tự quay về. Nhìn đi, đi đứng run như thế, sao không thuê xe lăn mà dùng?"

Nói xong, y tá trưởng thản nhiên rời đi, không nói thêm lời nào nặng nhẹ.

Trì Hạ còn sửng sốt: Đây là hiệu lực nhan sắc của sói con sao? Thật sự là sát biến vô địch thiên hạ! Tôi cũng phục sát đất rồi.

Trì Hạ rất biết điều, sau khi đưa Tang Điềm vào phòng bệnh của Lâm Tuyết liền lặng lẽ rút ra ngoài, đứng canh bên ngoài cửa.

Tang Điềm ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết lặng lẽ nằm đó, gương mặt trắng bệch, không chút sắc màu, trắng đến mức còn nhợt hơn cả chiếc chăn tuyết trắng phủ trên người nàng.

Cô ngủ rất sâu, mí mắt khẽ run, như thể không hề biết đã trải qua những gì. Chỉ nhìn thoáng qua, cũng dễ dàng nhận ra thân thể nàng đã hao mòn đến kiệt quệ, chỉ còn lại một chút sức lực cuối cùng.

Thân thể Lâm Tuyết đã rơi vào trạng thái tự bảo vệ của cơ thể nghĩa là cô dường như không còn muốn sống nữa.

Tang Điềm hơi cay mắt, không nhịn được, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc rơi trên trán Lâm Tuyết, sắp lại cho gọn gàng.

Bởi vì Lâm Tuyết đã từng liều mạng vì cô, thì giờ đây cô cũng sẵn sàng vì em ấy mà liều mạng.

Trên thế gian này, liệu có thứ tình cảm nào sâu sắc hơn nữa, nếu không phải là lấy chính sự dũng cảm, sẵn sàng hi sinh của bản thân để thể hiện tình yêu? Tang Điềm thực sự không thể tin được.

Tang Điềm khẽ nghiêng sát mặt lại gần Lâm Tuyết, khẽ thì thầm bên tai cô: "Lâm Tuyết, chị yêu em."

Hồi tưởng lại lúc vừa trọng sinh, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tuyết, khi ấy trái tim mình còn đầy tham vọng, chỉ nghĩ rằng tình cảm đó là giả tạo, là một trò chơi. Nhưng bây giờ, khi hai người đã sẵn sàng dùng sinh mạng để đổi lấy tình yêu, mới hiểu ra rằng, trong vô thức, hai người đã đi xa đến mức không ngờ được.

Lúc này, Trì Hạ gõ cửa rồi bước vào:"Tang Điềm, y tá trưởng nói cần đưa em về phòng bệnh."

Tang Điềm vòi vĩnh, không chịu đứng dậy: "Cho em nhìn thêm một chút nữa đi."

Trì Hạ nói: "Lâm Tuyết chắc sẽ không tỉnh nhanh đâu, không ai biết cô ấy bao giờ tỉnh."

Tang Điềm: "Em biết rồi, em chỉ muốn nhìn thêm năm giây thôi mà."

Trì Hạ không biết nên tức hay nên cười.
Sau đó cô thở dài nói: "Năm giây rồi đó."

Tang Điềm: "Thêm năm giây nữa thôi."

Trì Hạ thực sự cảm thấy mình như đang chịu đựng một trò chơi vô tận. Nhưng cuối cùng vẫn phải kéo Tang Điềm khỏi giường: "Đi thôi, nếu em cứ ngoan cố nữa thì sẽ không được gặp Lâm Tuyết đâu."

Tang Điềm mới chịu đứng lên đi theo Trì Hạ.

Khi Trì Hạ chuẩn bị dìu Tang Điềm ra khỏi phòng, đột nhiên từ trên giường bệnh vang lên tiếng nói yếu ớt: "Trì Hạ, buông ra, để Tang Điềm lại."

Tang Điềm nghe vậy liền òa khóc.

"Khóc gì vậy?"

Lâm Tuyết trên giường dù mắt còn nhắm nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Tang Điềm: "Em đâu có chết thật đâu."

Thực ra, Lâm Tuyết và Tang Điềm đều không bị thương quá nặng. Sau khi Tang Điềm truyền hết thuốc trong người, nàng chỉ bị một số tổn thương ngoài da do dây trói ma quái gây ra; Lâm Tuyết cũng chỉ bị thương nhẹ ở tay trái, như trầy xước pha lê.

Dương Tĩnh Tư đã theo Tang Điềm về Bội Thành, giúp nàng chăm sóc Tang Giai.

Trì Hạ cũng trở về Bội Thành nơi Đại Lị Lị bị Tang Điềm và đồng đội điều tra ráo riết. Bằng chứng rõ ràng, chỉ cần tìm được dấu vết để buộc tội là có thể khởi tố ngay.

Lâm Tuyết và Tang Điềm được chuyển sang một phòng bệnh riêng, tiện để chăm sóc lẫn nhau.

Tang Điềm thật sự không ngờ, mình và Lâm Tuyết lại có thể có những khoảnh khắc bình yên như thế một quãng thời gian như thần tiên giữa đời thực.

Trì Hạ cho biết bệnh viện khá tốt, còn có một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa nguyệt quý.

Lâm Tuyết và Tang Điềm thể lực chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng mỗi ngày các y tá đều dẫn hai người ra vườn đi bộ, tận hưởng ánh nắng mặt trời. Hai người mặc đồ bệnh nhân sọc kẻ, dựa vào nhau chống đỡ, tay trong tay đi dạo.

Ánh nắng mùa thu thật dịu dàng, hoa nguyệt quý rung rinh theo gió, cánh hoa như đang nhảy múa một điệu vũ không tên.

Tang Điềm cười không ngớt.

Lâm Tuyết hỏi: "Cười gì vậy?"

Tang Điềm đáp: "Cười chúng ta giống như hai bà lão bảy tám mươi tuổi, eo cứng không thẳng được, run như bị Parkinson vậy. Em nghĩ người già đều vậy không?"

Lâm Tuyết cười nói: "Chỉ có chị vậy thôi, em còn là vận động viên chuyên nghiệp cơ mà. Đợi đến bảy tám mươi tuổi, em còn có thể chạy được 800 mét."

Lâm Tuyết xoay người, cười khẽ: "Nếu muốn hòa thuận với em, thì đừng để đến lúc già rồi mà không ai đẩy xe lăn giúp đấy."

Tang Điềm hơi do dự.

Lúc đó Trì Hạ đang bận rộn với vụ Đại Lị Lị, chưa thể đưa ra kết luận.

Lâm Tuyết liền nghiêm nghị cắn môi:
"Sao giờ còn do dự nữa hả?"

Cô quay người bỏ đi, eo không cong chân không run, đá một viên đá nhỏ bay lên khí lực thật phi thường.

Tang Điềm thầm nghĩ: "Đây là chân khí thật rồi."

Sau đó Tang Điềm gọi điện cho Trì Hạ, được báo tin điều tra vụ Đại Lị Lị đang vào giai đoạn then chốt.

Liệu có nên chính thức hòa giải với Lâm Tuyết hay không?

Một mặt, vụ Đại Lị Lị đã có sơ hở bị phát hiện. Mặt khác, vụ án vẫn chưa có phán quyết cuối cùng.

Tang Điềm lo lắng biến cố bất ngờ sẽ xảy ra.

Nhưng thấy Lâm Tuyết khí thế thế này, dù không hòa thuận, cũng không thể không bước tới mạnh mẽ.

Tang Điềm ghé vào cửa hàng nhỏ trong bệnh viện mua một túi lớn bánh đại bạch thỏ rồi quay về phòng bệnh.

Không ngờ khi vừa về đến phòng, Tang Điềm phát hiện Lâm Tuyết lại không có ở đó.

"Có phải là tức giận nên mới rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài?"

Tang Điềm cảm thấy chuyện này vừa buồn cười vừa lo lắng. Cô gọi điện cho Lâm Tuyết, máy thông nhưng không ai bắt máy.

Tang Điềm liền đi quanh khu bệnh viện, run run bước đến nhà vệ sinh, hành lang, thang máy, cầu thang, các góc khuất, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Tuyết đâu.

Cô lại rón rén đi ra sân bệnh viện, rồi ra vườn hoa, siêu thị, thậm chí cả phòng ăn, nhưng vẫn không tìm được Lâm Tuyết.

Lúc này, trong lòng Tang Điềm dấy lên chút lo lắng sau lần bị bắt cóc trước đây, cô đã trở nên nhạy cảm hơn, giống như chim sợ cành cong. Lâm Tuyết không thấy đâu, khiến lòng cô càng thêm bất an.

Dù vậy, Tang Điềm vẫn cố trấn an bản thân: "Điện thoại của Lâm Tuyết vẫn mở, tức là không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là em ấy giận dỗi, không muốn nghe máy, hoặc đang trốn ở một góc nào đó."

Tang Điềm nhẫn nại nhắn tin cho Lâm Tuyết: "Ngoan, mau trở về đi. Ăn xong cơm chiều chúng ta đi xem phim truyền hình nhé."

Lâm Tuyết từ nhỏ đã dành toàn bộ thời gian cho huấn luyện, không có mấy khi giải trí, lớn lên cũng vậy. Cô thậm chí chưa từng xem hết một bộ phim kinh điển nào, thường xuyên rơi vào trạng thái mê mệt khi xem.

Thế nhưng Tang Điềm thì khác, đã xem phim ấy không biết bao nhiêu lần. Trước kia lúc công tác căng thẳng, nàng thường để bộ phim chạy bên cạnh để giảm stress. Giờ xem lại, Tang Điềm mới phát hiện ra nhiều chi tiết tinh tế trước đây chưa để ý.

Ví dụ như cảnh Hoa Phi bị cảm nắng ngã xỉu khi hộ giá kẹp sửa, lần đầu tiên gia yến Thượng Thuần lại xuất hiện ngoài đời thực trên điện thoại, hay Qua Nhĩ Giai Thị tím thu y kia hét một tiếng khiến cả người sững lại.

Mỗi khi Tang Điềm nói gì đó, Lâm Tuyết đều quay sang nhìn chằm chằm, làm không khí có phần căng thẳng.

Nhưng trước sức hấp dẫn của bộ phim, Lâm Tuyết vẫn không trả lời tin nhắn.

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, bóng đêm dần bao phủ.

Khoảnh khắc giao mùa ngày đêm dễ khiến người ta bị che phủ bởi một tầng bóng ma tâm lý. Tang Điềm ngồi không yên, lại đi ra ngoài phòng bệnh tìm một vòng, vẫn không thấy ai Lâm Tuyết rốt cuộc đi đâu rồi? Thân thể Lâm Tuyết làm sao có thể tự mình rời khỏi bệnh viện?

Tang Điềm gọi điện thêm lần nữa, lần này Lâm Tuyết thẳng tay tắt máy.

Tim Tang Điềm "lộp bộp" một cái, vừa lúc đó có một bà lão bên cạnh phòng bệnh nhìn thấy sắc mặt Tang Điềm không tốt, hỏi: "Sao vậy, mười sáu?"

Tang Điềm nằm viện lâu ngày nên bắt đầu có thói quen nói chuyện lảm nhảm, giọng khàn khàn, khiến các bác gái trong khu bệnh viện vừa nghe đã mỉm cười khen ngợi: "Mười sáu, năm nay mới mười tám, sang năm đã mười sáu rồi đấy. Từ giờ trong bệnh viện này, tầng lầu của cô sẽ có biệt hiệu là 'Mười sáu' rồi nhé."

Tang Điềm hỏi bà lão: "Bà Trương, hôm nay bà có thấy ai khả nghi quanh phòng bệnh chúng ta không?"

Bà lão suy nghĩ rồi đáp: "Nói thật, buổi chiều tôi có thấy một cậu bé mặc đồ đen xuyên thấu đi ngang. Nhìn kỹ thì đúng là có vẻ lén lút."

Tim Tang Điềm lập tức trùng xuống.

Cô vội về phòng bệnh, định gọi điện cho Trì Hạ báo tin, thì bất ngờ thấy một người mặc đồ đen lặng lẽ bước đến, khóa cửa phòng bệnh lại.

Tang Điềm giật mình, quát lớn: "Ai đó?!"
————-
Tác giả có lời muốn nói:

Sói con: "Được rồi, còn có thể là ai?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...