[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất
Chương 86
Tang Điềm nghĩ đến chi phí thuốc men của Tang Giai bên này vốn đã rất căng thẳng, rốt cuộc cũng không thực sự ném văng điện thoại, nhưng trong lòng vẫn mắng thầm một tiếng, nghĩ nếu có thể mượn cái gối đầu của Tang Giai đánh hai quyền thì thật đã tay.Đúng lúc ấy, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Vừa nhìn thấy, là Đường Thi San đang ở Mỹ, mở cuộc trò chuyện ba người với cô và Trì Hạ.Đường Thi San vừa kết nối đã hỏi ngay:
"Tang Điềm, cô có quen ai trong giới thể thao quốc nội không? Tôi cũng đang nhờ người hỏi thăm một chút. Dù gì thì việc Lâm Tuyết dùng thuốc cấm về sau chắc chắn sẽ bị cấm thi đấu, nhưng phải làm sao để xử phạt nhẹ hơn chút mới là quan trọng?"Tang Điềm bật thốt: "Đường Thi San, cô điên rồi à?"Trì Hạ lên tiếng: "Tang Điềm, đừng vội. Hôm qua Đường Thi San vẫn còn một lòng tin tưởng Lâm Tuyết đấy. Chỉ là hôm nay sau khi ba ngàn bình luận đó được tung ra, cô ấy mới bắt đầu nghi ngờ và suy xét lại."Đường Thi San nói tiếp: "Tang Điềm, chuyện đến nước này rồi, tôi khuyên cô nên gác tình cảm sang một bên, nhìn nhận mọi chuyện một cách khách quan.""Tôi từng làm bác sĩ đội tuyển, còn cô hiện tại là phóng viên thể thao, cả hai chúng ta đều hiểu rõ ba nhà truyền thông lớn kia. Họ trước nay luôn cực kỳ cẩn trọng. Nếu không nắm được một số thông tin nội bộ, họ tuyệt đối không tung ra kiểu bình luận đó."Tang Điềm im lặng.Đường Thi San lại nói: "Ban đầu tôi cũng tin Tuyết Tuyết tuyệt đối không làm chuyện đó. Nhưng sau khi xem xong ba ngàn bình luận kia, tôi đã trò chuyện một hồi dài với huấn luyện viên Ôn, và phát hiện hai chúng ta có cùng quan điểm.""Chúng ta đều từng chứng kiến quá nhiều vận động viên. Những người ngoài giới có lẽ khó hiểu được, nhưng khi một vận động viên không đạt được kỳ vọng trong lòng chính mình, cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào. Mà càng là người mạnh mẽ, yêu cầu bản thân cao, nỗi thống khổ đó càng sâu.""Lần này Tuyết Tuyết trở lại thi đấu, giải đấu Tứ đại châu là cơ hội duy nhất mà Lâm Tuyết có thể nắm bắt. Cô ấy thật sự rất muốn đoạt huy chương vàng này cho Tiểu Hi. Thật ra, Tang Điềm, nếu đứng từ góc độ bác sĩ mà đánh giá, thì với thời gian phục hồi hệ thống huấn luyện ngắn như vậy, trạng thái thi đấu hiện tại của Tuyết Tuyết gần như là bất khả thi..."Tang Điềm nghiến răng, hét lên: "Đó là vì cô ấy liều mạng luyện tập! Cô mẹ nó sao có thể nghĩ như vậy? Cô là bằng hữu của cô ấy cơ mà!"Đường Thi San cũng quát lại: "Tôi cũng rất mâu thuẫn! Nhưng chính vì tôi là bằng hữu của cô ấy, tôi mới muốn nghĩ theo hướng xấu nhất!""Nếu ngay cả chúng ta cũng chìm đắm trong mộng tưởng ngây thơ, không dám đối mặt với sự thật, thì ngay cả cơ hội xin xử phạt nhẹ nhất cũng không còn!"Trì Hạ nói: "Tang Điềm, xét trên tình cảm, tôi cũng muốn liều chết tin rằng Lâm Tuyết không dùng thuốc cấm. Nhưng lý trí mà nói, Đường Thi San nói đúng, chúng ta phải sớm chuẩn bị tinh thần."Tang Điềm lập tức tắt máy. Trước khi ngắt cuộc gọi, cô còn nghe Đường Thi San mắng: "Quá cố chấp!"Đúng lúc đó, Dương Tĩnh Tư bước vào phòng bệnh: "Cậu đang cãi nhau với ai thế?"Tang Điềm lắc đầu, không muốn nói gì thêm.Dương Tĩnh Tư giơ túi lên: "Trước tiên ăn cơm tối đã, tớ mang theo sủi cảo đây."Hai người cùng vào phòng bệnh. Vừa thấy Dương Tĩnh Tư mang sủi cảo đến, Tang Giai liền nói: "Đúng rồi con gái nuôi, nghe nói bây giờ người ta thịnh hành ăn sủi cảo nhân dưa hấu da, con ăn thử chưa?"Là một food blogger, Dương Tĩnh Tư kinh ngạc: "Còn có nhân kỳ quái như thế nữa à?"Tang Điềm vốn là người yêu ẩm thực, vậy mà lần đầu tiên cảm thấy sủi cảo này thật tệ, mới ăn hai cái đã không thể nuốt trôi.Dương Tĩnh Tư nhỏ giọng với cô: "Cậu ăn thêm hai cái nữa đi, tớ sẽ dẫn cậu đến một chỗ."Tang Điềm hỏi: "Chỗ nào vậy?""Ăn xong rồi nói, chỗ đó phải buổi tối mới đi được."Tang Điềm đành miễn cưỡng ăn thêm hai cái nữa.Một lúc sau, Dương Tĩnh Tư nói với Tang Giai rằng sẽ dẫn Tang Điềm ra ngoài giải sầu, rồi trực tiếp kéo cô rời khỏi.Vừa lên xe, Tang Điềm liền hỏi: "Cậu nghe nói Lâm Tuyết bị giữ ở đâu rồi?"Dương Tĩnh Tư giật mình: "Sao cậu thông minh vậy? Bảo sao hồi xưa năm nào cũng giành học bổng hạng nhất, còn tớ thì chỉ đủ điểm qua môn."Tang Điềm hỏi tiếp: "Cậu nghe ở đâu? Lâm Tuyết có phải đang bị giữ ở đồn cảnh sát không?""Không, hình như cô ấy bị người ta tố cáo, chuyện này vẫn chưa điều tra xong. Hiện tại sói con đang bị giữ trong một khách sạn." Dương Tĩnh Tư nói. "Tớ thì có gì đâu mà tài giỏi, là tớ nhờ ba tớ hỗ trợ hỏi thăm đấy."Tang Điềm mím môi: "Phiền toái ba cậu rồi.""Đấy, tớ chỉ phiền mỗi điểm này ở cậu. Tả Mính học tỷ cũng từng nói rồi, cậu quá khách sáo với những người thật tâm đối tốt với cậu!"Tang Điềm nói: "Đừng trừng tớ nữa, lo mà nhìn đường, đừng có vì thấy sói con mà gây tai nạn rồi đâm cháy xe tớ luôn."Dương Tĩnh Tư bật cười.Cô lái xe rất lâu, mãi đến vùng ngoại ô Bội Thành mới dừng lại ở một khách sạn đặc biệt kín đáo. Dẫn theo Tang Điềm bước vào, cô vừa đi vừa nói: "Ba tớ đã giúp liên hệ từ trước, nhưng chuyện này rất nhạy cảm, cậu không thể vào được. May mà phòng của Lâm Tuyết nằm ở tầng một, từ ngoài cửa kính pha lê có thể thấy cô ấy."Tang Điềm gật đầu.Cô vốn đã rất lo lắng, giờ lại thêm trời tối gió lớn, cảm giác chẳng khác nào đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Trong lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi.Dương Tĩnh Tư do dự một lúc, rồi vẫn nói: "Tang Điềm, nếu có cơ hội, cậu hãy hỏi Lâm Tuyết một câu... cô ấy có thật sự dùng thuốc cấm không? Nếu cô ấy chịu sớm nói thật với cậu, chúng ta còn có thể tìm cách giúp. Bây giờ thật sự không phải lúc để giữ thể diện nữa."Tang Điềm kinh ngạc nhìn Dương Tĩnh Tư một cái.Dương Tĩnh Tư hơi ngượng: "Tớ cũng muốn nói rằng tớ hoàn toàn tin tưởng Lâm Tuyết, nhưng những người mà ba tớ hỏi thăm đều nói, ba nhà truyền thông lớn kia đã đăng ba ngàn bình luận như thế, chuyện này thực sự không thể xem nhẹ."Tang Điềm không nói lời nào.Vừa nãy bị thái độ của Đường Thi San làm cho choáng váng, cãi nhau một trận lớn, giờ lại đối mặt với cùng một sự hoài nghi từ Dương Tĩnh Tư, trong lòng cô chỉ có một cảm giác vô lực thật sâu.Tuy biết những người thân thiết này đều muốn tốt cho Lâm Tuyết, nhưng...Vì sao cả thế giới, không ai tin Lâm Tuyết?Cổng vào khách sạn nơi Lâm Tuyết đang ở đã có người canh gác. Dương Tĩnh Tư lên trước chào hỏi, hai người kia mới để họ đi vào.Lâm Tuyết hẳn đã biết trước chuyện này. Khi Tang Điềm đi đến phòng ở tầng một khách sạn, từ xa cô đã thấy người đứng bên khung cửa sổ sát đất. Áo đen, quần đen, một tay đút túi, vẫn là dáng vẻ lười nhác nhưng lại toát lên sức mạnh quen thuộc, vừa thấy cô tới còn nở một nụ cười rạng rỡ.Tang Điềm nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng bỗng dưng dậy sóng: "Cười cái gì mà cười? Không thấy trời đất sắp sụp đến nơi rồi còn cười được sao?"Lâm Tuyết thấy cô bước tới gần, từ trên bàn trà cầm lấy một hộp bánh cùng hoa quả, giơ lên lắc lắc về phía cô. Nhìn ánh mắt sói con, Tang Điềm hiểu: xa như vậy còn cố mang cái này về, bất kể quá hạn hay chưa, cũng nhất định muốn cô ăn.Tang Điềm nghẹn lời: "Em có ngốc không đấy?"Câu này không phải vì Lâm Tuyết ngốc nghếch mang đồ ăn, mà là giờ phút thế này rồi, cô ấy còn nhớ mang bánh về cho mình?Lâm Tuyết chỉ chỉ tai rồi lắc đầu, sau đó mấp máy môi nói điều gì đó. Lúc này Tang Điềm mới nhận ra: "Trời ạ, cách âm bằng kính pha lê à? Cái gì cũng không nghe thấy!"Tang Điềm ra hiệu: "Mở cửa sổ đi." Nhưng Lâm Tuyết lại lắc đầu, ra ý cửa sổ đã khóa kín.Tang Điềm choáng váng, quay sang hỏi Dương Tĩnh Tư: "Lâm Tuyết còn được dùng điện thoại không?"Dương Tĩnh Tư bất lực: "Cậu nghĩ khách sạn này nhà tớ mở à? Tớ nói được là được sao? Hai người chỉ có thể nhìn nhau như vậy, tớ sẽ ra nói chuyện với hai bảo vệ, cố kéo thêm ít thời gian."Dương Tĩnh Tư rời đi.Lâm Tuyết mỉm cười nhìn Tang Điềm, dường như chẳng chút lo lắng, chậm rãi đưa tay áp lên mặt kính.Tang Điềm khẽ nhói lòng, cũng bước tới gần, đặt tay mình lên tấm kính. Từ ngón cái đến ngón út, từng ngón từng ngón khít chặt nhau nếu không vì tấm kính cách giữa, thì đây đã là lần đầu tiên sau ba tháng họ nắm tay lại.Giờ phút này, Tang Điềm mặc kệ bên phía Vân Ân có còn nguy hiểm hay không, giữa cơn sóng dữ sắp ập tới, cô cần phải nắm chặt lấy Lâm Tuyết.Lâm Tuyết chậm rãi mấp máy môi, Tang Điềm không nghe thấy gì, nhưng cô đoán được khẩu hình: "Chị còn tin em không?"Tang Điềm điên cuồng gật đầu.Lâm Tuyết liền cười, cúi đầu, cũng nhẹ nhàng gật gật đầu như thể chỉ cần còn một mình Tang Điềm tin mình, thì cho dù cả thế giới quay lưng, cô vẫn đủ dũng khí.Cho dù bị sóng lớn cuốn trôi, cho dù bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần Tang Điềm còn là "chị mèo" của cô, tâm cô vẫn bình yên.Lúc này, Dương Tĩnh Tư quay lại: "Cậu phải đi thôi, tớ đã huy động cả ông chú hàng xóm của cậu bảy bạn dì để giữ chân họ rồi, nhưng không kéo lâu hơn được đâu."Tang Điềm gật đầu, quay lại mỉm cười với Lâm Tuyết, Lâm Tuyết cũng mỉm cười với cô chỉ một ánh mắt ấy thôi, đủ khiến lòng họ bình ổn như thể sau lần gặp này, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không còn sợ hãi.Trên đường rời khỏi khách sạn, Dương Tĩnh Tư hỏi: "Cậu hỏi chưa? Nếu cô ấy thật sự dùng thuốc, thì giờ là lúc cần nói thật.""Cậu không hỏi," Tang Điềm đáp, "cách âm thế này, nói gì cũng không nghe được, hỏi kiểu gì?""Đừng giả vờ ngốc! Viết giấy cũng được mà!""Được rồi, là tớ cố tình không hỏi," Tang Điềm mỉm cười, "vì tớ không định hỏi."Dương Tĩnh Tư nóng nảy: "Cậu điên à?""Cậu có thể nói tớ ngốc, nói tớ cố chấp cũng được." Tang Điềm cười nhẹ, "Cho dù toàn bộ chứng cứ đều bất lợi với Lâm Tuyết, cho dù nhìn qua mọi thứ như chuyện đã rồi, cho dù cả thế giới đều không tin em ấy...""Tớ vẫn sẽ vô điều kiện tin tưởng.""Không cần hỏi một câu nào cả."Dương Tĩnh Tư không thể nói gì thêm, chỉ đành đưa Tang Điềm về lại bệnh viện.Tang Điềm trở lại bệnh viện đã rất muộn, hành lang vắng lặng như tờ. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, thấy Tang Giai, dì Phương và hộ lý đều đang yên tĩnh ngủ say trong bóng tối, liền nhanh chóng chui lên chiếc sofa nằm xuống.Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói khẽ, khiến cô giật mình: "Con gái nuôi của tôi có phải vừa đưa con đi xem Tuyết không?"Tang Điềm xoay người lại đối diện Tang Giai, cũng hạ giọng đáp: "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Không phải đang đợi con về đấy chứ?""Ai thèm đợi con." Tang Giai vẫn nhỏ giọng nói, "Là tối nay cùng dì Phương xem phim truyền hình, nam chính đẹp trai quá mức, làm mẹ phấn khích tới mức ngủ không được."Tang Điềm biết rõ, Tang Giai là đang đợi mình, cũng hiểu rằng, có chuyện gì cũng không giấu được bà. Cô dứt khoát thừa nhận: "Vâng, con đi xem Tuyết.""Con bé thế nào rồi?" Tang Giai hỏi, "Không phải đang chịu khổ ở đồn cảnh sát đấy chứ?"Câu nói ấy khiến lòng Tang Điềm ấm áp ít nhất trong mắt bà, điều đáng lo không phải là Lâm Tuyết gây chuyện lớn nhỏ gì, mà là con bé có chịu khổ không.Tang Điềm mỉm cười kể: "Không ở cục cảnh sát đâu, em ấy đang ở một khách sạn rất tốt, còn thoải mái hơn cái giường bệnh bé tí này của bà nữa.""Vậy thì tốt rồi." Tang Giai đáp.Ánh trăng xuyên qua khe cửa chớp phía sau Tang Điềm, chiếu lên khuôn mặt bà. Tang Điềm bỗng nhận ra ánh mắt Tang Giai nhìn mình dịu dàng đến lạ.Tang Điềm không nhịn được nói nhỏ: "Mẹ, mẹ đừng nói, có đôi lúc trông con cũng giống bà nội lắm đấy.""Này con nhóc chết tiệt!" Tang Giai lập tức không còn ôn nhu nữa, trừng mắt nhìn cô một cái. "Tôi khi nào mà không giống bà nội con hả!"Tang Điềm bật cười, rồi sau một lúc im lặng, cô hỏi: Mẹ, mẹ nói thật đi, chuyện đến mức này rồi... mẹ có phải cũng cảm thấy Lâm Tuyết chắc chắn là dùng thuốc không?"Tang Giai ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.Tang Điềm gượng cười: "Mẹ thấy con đến giờ còn hỏi chuyện đó, có phải rất ngốc không?""Con ngốc thật." Tang Giai đáp thẳng. "Mẹ còn tưởng con sớm đoán được mẹ nghĩ thế nào rồi. Không ngờ con còn ngốc hơn mẹ tưởng.""Vậy mẹ nghĩ sao?""Mẹ chẳng đã sớm nói với con rồi sao? Chỉ cần con chọn Tuyết, con tin tưởng nó, thì mẹ cũng sẽ vô điều kiện tin tưởng nó."Tang Điềm lập tức xoay người nằm nghiêng quay lưng lại với Tang Giai.Tang Giai hỏi: "Con làm trò gì mà lăn người như cá chép thế? Chẳng lẽ là cá chép tinh chuyển thế à?"Tang Điềm úp mặt vào góc sofa, giọng rầu rĩ: "Mệt rồi, muốn ngủ."Tang Giai khẽ cười: "Cũng muộn rồi, ngủ đi."Trong phòng bệnh lại một lần nữa trở về yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều phía sau, như một vũ trụ nhỏ yên bình bao bọc lấy Tang Điềm.Trong bóng tối, Tang Điềm lặng lẽ lau nước mắt tràn ra khóe mắt.Vừa rồi cô không phải mệt, mà là muốn khóc. Chỉ một câu của Tang Giai, khiến nước mắt mà cô nén suốt bao ngày cuối cùng cũng không cầm nổi nữa.Thì ra trên đời này, ngoài cô ra, vẫn còn người sẵn sàng vô điều kiện tin tưởng Lâm Tuyết.Tin tưởng đến mức gần như mù quáng, gần như bướng bỉnh, không cần lý do.Một vòng sau đó, giải trượt băng nghệ thuật quốc nội tổ chức ở Tân Thành.Vì các vòng tích điểm ISU đã kết thúc, nên giải này mang tính "trắc nghiệm", nhằm quan sát trạng thái và xu hướng của các tuyển thủ có khả năng tranh suất tham gia giải bốn châu sắp tới.Trước giải hai ngày, Thủy Dã Mỹ Hạ bất ngờ tuyên bố bị bong gân cổ chân trong lúc luyện tập, phải rút khỏi thi đấu. Không ai rõ cô thực sự chấn thương hay là chịu áp lực quá lớn từ việc Lâm Tuyết quay lại nên chọn bảo toàn thực lực.Trong hoàn cảnh đó, Lâm Tuyết, Đại Thanh và Địch Nhược Hinh trở thành tiêu điểm duy nhất của trận đấu.Kỳ thực, ngày tổ chức đại hội thi đấu cũng chính là ngày công bố kết quả kiểm tra doping cuối cùng của Lâm Tuyết. Cho nên, chỉ cần nhìn xem cô có xuất hiện thi đấu hay không là đủ biết kết quả: rửa sạch oan tình hay ngã xuống trong ô nhục.Công chúng phần lớn đã có phán đoán. Có tin rò rỉ từ cơ quan kiểm tra rằng kết quả sẽ không khả quan.Lão Hạ ban đầu không định cho Tang Điềm đi hiện trường phỏng vấn. Hắn nghĩ, nếu để cô chứng kiến tên Lâm Tuyết được xướng lên nhưng mặt băng trống trơn, thậm chí đối mặt với tiếng la ó, chửi rủa từ khán đài, như thế quá tàn nhẫn.Lão Hạ nói: "Em nghỉ một hôm đi, anh với Đinh Ngữ Nịnh đi là được."Tang Điềm mỉm cười: "Không sao đâu, tôi đi thì tốt hơn. Ở nhà lại càng nghĩ lung tung."Lão Hạ muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Đến giờ cô vẫn nghĩ Lâm Tuyết không dùng thuốc sao?"Tang Điềm lại cười. Dạo gần đây cô gầy đi rõ rệt, cả gương mặt cũng nhọn lại. Cô hỏi lại: "Anh có phải thấy tôi rất ngốc không?""Ngốc thật." Lão Hạ đáp. "Nhưng nói thật Tang Điềm, cô biết tôi có một đứa con gái đúng không? Sau này con gái tôi lớn lên, tôi cũng mong nó được giống như cô."Ngày thi đấu.Tang Điềm và Đinh Ngữ Nịnh cùng đến Tân Thành. Lúc chuẩn bị thiết bị phỏng vấn, cô thấy Ngữ Nịnh cẩn thận bỏ hai chiếc nút tai vào túi.Tang Điềm hỏi: "Làm gì đấy? Lần này không có vận động viên quốc tế, hiện trường chắc cũng không đến mức náo loạn chói tai đâu.""Không," Ngữ Nịnh nói, "cái này là chuẩn bị cho cô. Nếu ngày mai Lâm Tuyết không ra sân, mà có người huỷ báng cô ấy, tôi sẽ lập tức nhét cái này vào tai cô. Cô đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ gì cả. Con người ai mà không phạm sai lầm."Tang Điềm biết Ngữ Nịnh có ý tốt, nhưng câu cuối của cô ấy lại giống như đã ngầm thừa nhận: Lâm Tuyết thực sự có vấn đề.Đúng là, trong khi chứng cứ mỗi ngày một nhiều, cả thế giới đều tin cô ấy sai, thì Tang Điềm lại giống một kẻ ngốc, vẫn kiên quyết tin tưởng.Nhưng biết sao được.Cô chính là ngốc như thế....Buổi tối hôm thi đấu.Tang Điềm nhìn quanh thính phòng, phát hiện số fan của Đại Thanh giảm đi quá nửa. Những người đến, giơ poster hay khẩu hiệu cũng đều có vẻ trầm mặc.Đại Thanh mặc bộ trang phục biểu diễn màu tím đậm bước ra sân. Đinh Ngữ Nịnh lo lắng: "Công chúa sẽ không lại ngã chứ?"Tang Điềm chắc chắn đáp: "Không đâu."Bởi vì cô đã thoáng thấy bóng áo đỏ thấp thoáng ở khu vực vận động viên Lâm Tuyết.Địch Nhược Hinh đang nhìn Đại Thanh, ánh mắt ấy giống hệt ánh nhìn cô ấy từng dành cho Lâm Tuyết trước đây.Mà Đại Lị Lị thì không xuất hiện, có lẽ vì quá thất vọng với Đại Thanh. Đây cũng không phải giải đấu có điểm tích lũy, nên cô ấy cũng chẳng muốn phí công.Âm nhạc vang lên. Đầu ngón tay Đại Thanh khẽ động, như có một con bướm nhỏ bay múa theo.Khi cô hoàn thành cú Axel ba vòng đặc trưng, Tang Điềm cảm thấy đó là khoảnh khắc đẹp nhất của cô.Thanh cao, kiêu hãnh, một lòng đuổi theo con bướm kia đang bay đi từ đầu ngón tay. Bụi trần cũng không dám chạm đến dáng hình linh động đó.Khán giả như bùng nổ: "Công chúa của tôi đã quay về rồi!""Trời ơi, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày này!"Khi Đại Thanh hoàn thành động tác cuối cùng đúng lúc âm nhạc kết thúc, bóng áo đỏ vẫn nấp sau cánh gà mới khẽ lướt đi.Địch Nhược Hinh bắt đầu chuẩn bị cho phần biểu diễn của mình.Đại Thanh vẫn thở hổn hển khi kết thúc, rất lâu mới bình tĩnh lại. Thì ra cảm giác trình diễn một tiết mục vui vẻ, trọn vẹn là như thế. Vậy mười mấy năm qua, cô đã làm gì?Sau khi Đại Thanh đạt thành tích tốt nhất từ trước đến nay, Địch Nhược Hinh cũng thể hiện hoàn hảo không kém.Hai người như đang phân tài cao thấp, vừa cạnh tranh, vừa cùng nhau tỏa sáng.Tiếp theo là phần thi cuối cùng của Lâm Tuyết.Khi cái tên "Sở Lăng Tuyết" cùng số hiệu được xướng lên, cả khán đài lặng ngắt như tờ.Ai nấy đều dán mắt vào mặt băng, như đang chờ một quả bom nổ chậm. Điện thoại đã sẵn sàng trong tay chỉ cần một giây Lâm Tuyết không xuất hiện, họ sẽ lập tức đăng bài: "Lâm Tuyết dính doping thật rồi!"Từ xa, một người bước ra từ lối vào vận động viên.Ngữ Nịnh kích động bấm chặt tay Tang Điềm: "Lâm Tuyết tới thật à?!"Nhưng người đó không phải Lâm Tuyết, mà là Ôn Tân Trúc."Cô ấy tới làm gì giờ này?" Ngữ Nịnh ngẩn người. "Không phải đang là huấn luyện viên của Đại Thanh sao?"Tang Điềm suy nghĩ chỉ có một khả năng: Hôm nay Lâm Tuyết thật sự không đến được, mà cô lại không có huấn luyện viên chính thức, nên Ôn Tân Trúc đến ký đơn rút lui thay.Vậy, Lâm Tuyết thực sự dính thuốc?Nhưng vì sao, trong lòng Tang Điềm vẫn còn một tiếng nói kiên định: Không, Lâm Tuyết là sạch sẽ.Khi cả khán đài chuẩn bị điên cuồng đăng bài, chỉ mình Tang Điềm vẫn dán mắt vào lối vào vận động viên.Cuối cùng, cô kéo tay Đinh Ngữ Nịnh, giọng run run: "Nhìn kìa."Đinh Ngữ Nịnh ngẩng lên, sững sờ.Từ trong lối đi, một người bước ra Lâm Tuyết.Cô mặc trang phục biểu diễn đen tuyền, không hề có trang sức lấp lánh nào, chỉ là một màu đen thuần, nhưng phối với khí chất trời ban của cô, như một vương giả trở lại ngang dọc không ai cản nổi.Cả khán đài như nổ tung: "Sở Lăng Tuyết không sao?!!"Lâm Tuyết phớt lờ tất cả tiếng ồn ào, chỉ khẽ mỉm cười với khu vực phóng viên rồi trượt vào sân.Cú Axel ba vòng, hoàn hảo.Cú nhảy Toe Loop ba vòng tiếp ba vòng lộn trong, hoàn hảo.Khi tiếng nhạc cuối cùng vang lên, Lâm Tuyết xoay người quỳ một gối xuống mặt băng, giơ tay lên, khán phòng chìm trong một sự yên lặng còn sâu hơn lúc chờ cô ra sân.Không ai ngờ rằng, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tuyết lại có thể mang đến một bài thi ngắn hoàn mỹ không kém gì hai vòng tích điểm trước.Toàn bộ khán phòng sững sờ rất lâu, sau đó mới bùng nổ như ong vỡ tổ.Có người lập tức trở thành fan lần nữa:
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi! Sở Lăng Tuyết chắc chắn không có vấn đề gì! Nhất định là có kẻ chơi xấu, cố tình hãm hại cô ấy!"Cũng có người hằn học chửi rủa: "Không phải là nhờ vả ai đấy chứ? Mấy chuyện kiểu doping này tìm người lo liệu giúp cũng đâu phải chuyện lạ gì!"Lâm Tuyết cứ thế, giữa một nửa tiếng vỗ tay, một nửa tiếng chửi rủa, vô cùng bình tĩnh bước vào khu vực chờ.Kết quả được công bố cô đạt điểm số cao nhất một cách thuyết phục. Đại Thanh và Địch Nhược Hinh đồng hạng nhì.Cô đứng dậy, quay người đi về phòng nghỉ. Mu bàn tay giấu sau lưng, ngón trỏ khẽ ngoắc hai cái với người nào đó đang dán mắt nhìn cô từ xa.Đinh Ngữ Nịnh lập tức đẩy mạnh Tang Điềm một cái, suýt nữa khiến Tang Điềm bay khỏi ghế: "Này là gọi cô đó! Còn đứng ngây ra đây làm gì, mau chạy đi!"Tang Điềm lúc này mới như bừng tỉnh, lảo đảo chạy về phía phòng nghỉ.Do là giải đấu lớn, sau khi thi xong vẫn có phỏng vấn hậu trường. Tang Điềm bèn dùng thẻ phóng viên luồn vào trong thuận lợi.Cô nhìn quanh cánh cửa dán bảng tên tìm được phòng nghỉ của Lâm Tuyết, vừa định gõ cửa thì bên trong vang lên giọng nói nhẹ nhàng: "Vào đi."Tang Điềm đẩy cửa bước vào, liền thấy Lâm Tuyết đang quay lưng lại trong góc phòng thay đồ, vừa thay đồ vừa cởi bỏ bộ đồ thi đấu. Dáng người cao gầy không chút mỡ thừa, chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ đen đơn giản, không hoa văn, gọn gàng đến mức khiến người ta nghẹt thở."Phịch" một tiếng, Tang Điềm sững người, đập cửa đóng lại thật mạnh.Một lúc sau, Lâm Tuyết vừa kéo khóa bộ đồ thể thao, vừa đi ra mở cửa, miệng lẩm bẩm: "Có phải chưa từng thấy đâu, chạm qua còn là chị mà."Tang Điềm suýt nữa sặc chết vì nước miếng chính mình."Niên hạ công* không phải ai cũng chơi được đâu! Nói mấy câu như sói con vậy mà em cũng dám lôi ra thật đấy!""Niên hạ công" là thuật ngữ chỉ người chủ động trẻ tuổi hơn.Sau khi kéo Tang Điềm vào phòng, Lâm Tuyết nhét cho cô một hộp kẹo mứt.Tang Điềm nhìn hộp quả: "Cái này hết hạn từ đời nào rồi đấy... Ăn vào có bị trúng độc không?""Chị không ăn à? Em mang từ xa về đó." Lâm Tuyết đáp.Tang Điềm lấy một viên ra, nhét thẳng vào miệng, rồi chìa hộp ra lắc lắc với cô:
"Em không ăn một viên à? Nếu trúng độc thì hai ta cùng chết nhé."Lâm Tuyết cười nhẹ: "Được thôi."Cô tiến đến gần, cúi người... cắn luôn viên kẹo đang nằm trong miệng Tang Điềm.Mặt Tang Điềm đỏ bừng. Cô muốn né tránh, nhưng lại quên mất phải né.Đúng lúc đó 'cốc cốc' có tiếng gõ cửa vang lên.Tang Điềm giật mình run lên. Lâm Tuyết liền thuận tay ngậm trọn viên kẹo rơi khỏi miệng cô, vừa nhai vừa bình thản nói: "Vẫn còn ngọt lắm."Cửa mở ra, Ôn Tân Trúc bước vào, mỉm cười: "Không quấy rầy hai người đấy chứ?"Tang Điềm vội vàng đáp: "Không, không đâu!"Kỳ thực trong lòng cô đang thầm cảm ơn Ôn Tân Trúc nếu không có người này bước vào đúng lúc, thì không biết chừng bản thân thật sự sẽ không kìm được mà làm chuyện gì mất kiểm soát với Lâm Tuyết mất.Nhưng... hiện giờ cô và Trì Hạ đang điều tra vụ án, mọi thứ đã đến bước ngoặt then chốt. Đây rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để "hòa bình" hay bắt đầu điều gì với Lâm Tuyết.Ôn Tân Trúc mang theo một xấp tài liệu đến cho Lâm Tuyết ký tên. Tang Điềm tranh thủ hỏi: "Vụ việc doping kia... điều tra xong rồi à? Không sao thật chứ?"Ôn Tân Trúc đáp: "Thực ra ngay từ đầu trong người Tiểu Tuyết đã không phát hiện ra bất kỳ thành phần chất cấm nào. Nhưng do trước đây mười mấy năm sinh hoạt và luyện tập không điều độ, sức khỏe vốn đã bị bào mòn nặng, nên có dùng một số loại thuốc điều trị chức năng nội tạng. Một vài thành phần trong đó khá nhạy cảm, khó phân tích, nên mới kéo dài thời gian kiểm tra lâu đến vậy."Lâm Tuyết ký xong, nhìn về phía Tang Điềm, nói rõ: "Chính là huấn luyện viên Ôn dùng quan hệ cá nhân, liên hệ với cơ quan kiểm tra cấp cao quốc tế, phối hợp với bên trong nước, mới điều tra làm rõ được chuyện này. Em hoàn toàn sạch sẽ."Tài liệu mà Ôn Tân Trúc đưa tới, chính là báo cáo cuối cùng xác nhận kết quả xét nghiệm từ hai cơ quan kiểm tra lớn trong và ngoài nước.Tang Điềm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như vừa gỡ bỏ được gánh nặng đè nặng suốt bao ngày.
————-
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự cứ như thế mà êm xuôi sao? Còn chưa tới mười chương nữa là kết thúc rồi đó ~ Mọi người tranh thủ dự trữ đi nhé! =v= Cảm ơn các bạn đã đồng hành ~ ❤️
"Tang Điềm, cô có quen ai trong giới thể thao quốc nội không? Tôi cũng đang nhờ người hỏi thăm một chút. Dù gì thì việc Lâm Tuyết dùng thuốc cấm về sau chắc chắn sẽ bị cấm thi đấu, nhưng phải làm sao để xử phạt nhẹ hơn chút mới là quan trọng?"Tang Điềm bật thốt: "Đường Thi San, cô điên rồi à?"Trì Hạ lên tiếng: "Tang Điềm, đừng vội. Hôm qua Đường Thi San vẫn còn một lòng tin tưởng Lâm Tuyết đấy. Chỉ là hôm nay sau khi ba ngàn bình luận đó được tung ra, cô ấy mới bắt đầu nghi ngờ và suy xét lại."Đường Thi San nói tiếp: "Tang Điềm, chuyện đến nước này rồi, tôi khuyên cô nên gác tình cảm sang một bên, nhìn nhận mọi chuyện một cách khách quan.""Tôi từng làm bác sĩ đội tuyển, còn cô hiện tại là phóng viên thể thao, cả hai chúng ta đều hiểu rõ ba nhà truyền thông lớn kia. Họ trước nay luôn cực kỳ cẩn trọng. Nếu không nắm được một số thông tin nội bộ, họ tuyệt đối không tung ra kiểu bình luận đó."Tang Điềm im lặng.Đường Thi San lại nói: "Ban đầu tôi cũng tin Tuyết Tuyết tuyệt đối không làm chuyện đó. Nhưng sau khi xem xong ba ngàn bình luận kia, tôi đã trò chuyện một hồi dài với huấn luyện viên Ôn, và phát hiện hai chúng ta có cùng quan điểm.""Chúng ta đều từng chứng kiến quá nhiều vận động viên. Những người ngoài giới có lẽ khó hiểu được, nhưng khi một vận động viên không đạt được kỳ vọng trong lòng chính mình, cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào. Mà càng là người mạnh mẽ, yêu cầu bản thân cao, nỗi thống khổ đó càng sâu.""Lần này Tuyết Tuyết trở lại thi đấu, giải đấu Tứ đại châu là cơ hội duy nhất mà Lâm Tuyết có thể nắm bắt. Cô ấy thật sự rất muốn đoạt huy chương vàng này cho Tiểu Hi. Thật ra, Tang Điềm, nếu đứng từ góc độ bác sĩ mà đánh giá, thì với thời gian phục hồi hệ thống huấn luyện ngắn như vậy, trạng thái thi đấu hiện tại của Tuyết Tuyết gần như là bất khả thi..."Tang Điềm nghiến răng, hét lên: "Đó là vì cô ấy liều mạng luyện tập! Cô mẹ nó sao có thể nghĩ như vậy? Cô là bằng hữu của cô ấy cơ mà!"Đường Thi San cũng quát lại: "Tôi cũng rất mâu thuẫn! Nhưng chính vì tôi là bằng hữu của cô ấy, tôi mới muốn nghĩ theo hướng xấu nhất!""Nếu ngay cả chúng ta cũng chìm đắm trong mộng tưởng ngây thơ, không dám đối mặt với sự thật, thì ngay cả cơ hội xin xử phạt nhẹ nhất cũng không còn!"Trì Hạ nói: "Tang Điềm, xét trên tình cảm, tôi cũng muốn liều chết tin rằng Lâm Tuyết không dùng thuốc cấm. Nhưng lý trí mà nói, Đường Thi San nói đúng, chúng ta phải sớm chuẩn bị tinh thần."Tang Điềm lập tức tắt máy. Trước khi ngắt cuộc gọi, cô còn nghe Đường Thi San mắng: "Quá cố chấp!"Đúng lúc đó, Dương Tĩnh Tư bước vào phòng bệnh: "Cậu đang cãi nhau với ai thế?"Tang Điềm lắc đầu, không muốn nói gì thêm.Dương Tĩnh Tư giơ túi lên: "Trước tiên ăn cơm tối đã, tớ mang theo sủi cảo đây."Hai người cùng vào phòng bệnh. Vừa thấy Dương Tĩnh Tư mang sủi cảo đến, Tang Giai liền nói: "Đúng rồi con gái nuôi, nghe nói bây giờ người ta thịnh hành ăn sủi cảo nhân dưa hấu da, con ăn thử chưa?"Là một food blogger, Dương Tĩnh Tư kinh ngạc: "Còn có nhân kỳ quái như thế nữa à?"Tang Điềm vốn là người yêu ẩm thực, vậy mà lần đầu tiên cảm thấy sủi cảo này thật tệ, mới ăn hai cái đã không thể nuốt trôi.Dương Tĩnh Tư nhỏ giọng với cô: "Cậu ăn thêm hai cái nữa đi, tớ sẽ dẫn cậu đến một chỗ."Tang Điềm hỏi: "Chỗ nào vậy?""Ăn xong rồi nói, chỗ đó phải buổi tối mới đi được."Tang Điềm đành miễn cưỡng ăn thêm hai cái nữa.Một lúc sau, Dương Tĩnh Tư nói với Tang Giai rằng sẽ dẫn Tang Điềm ra ngoài giải sầu, rồi trực tiếp kéo cô rời khỏi.Vừa lên xe, Tang Điềm liền hỏi: "Cậu nghe nói Lâm Tuyết bị giữ ở đâu rồi?"Dương Tĩnh Tư giật mình: "Sao cậu thông minh vậy? Bảo sao hồi xưa năm nào cũng giành học bổng hạng nhất, còn tớ thì chỉ đủ điểm qua môn."Tang Điềm hỏi tiếp: "Cậu nghe ở đâu? Lâm Tuyết có phải đang bị giữ ở đồn cảnh sát không?""Không, hình như cô ấy bị người ta tố cáo, chuyện này vẫn chưa điều tra xong. Hiện tại sói con đang bị giữ trong một khách sạn." Dương Tĩnh Tư nói. "Tớ thì có gì đâu mà tài giỏi, là tớ nhờ ba tớ hỗ trợ hỏi thăm đấy."Tang Điềm mím môi: "Phiền toái ba cậu rồi.""Đấy, tớ chỉ phiền mỗi điểm này ở cậu. Tả Mính học tỷ cũng từng nói rồi, cậu quá khách sáo với những người thật tâm đối tốt với cậu!"Tang Điềm nói: "Đừng trừng tớ nữa, lo mà nhìn đường, đừng có vì thấy sói con mà gây tai nạn rồi đâm cháy xe tớ luôn."Dương Tĩnh Tư bật cười.Cô lái xe rất lâu, mãi đến vùng ngoại ô Bội Thành mới dừng lại ở một khách sạn đặc biệt kín đáo. Dẫn theo Tang Điềm bước vào, cô vừa đi vừa nói: "Ba tớ đã giúp liên hệ từ trước, nhưng chuyện này rất nhạy cảm, cậu không thể vào được. May mà phòng của Lâm Tuyết nằm ở tầng một, từ ngoài cửa kính pha lê có thể thấy cô ấy."Tang Điềm gật đầu.Cô vốn đã rất lo lắng, giờ lại thêm trời tối gió lớn, cảm giác chẳng khác nào đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Trong lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi.Dương Tĩnh Tư do dự một lúc, rồi vẫn nói: "Tang Điềm, nếu có cơ hội, cậu hãy hỏi Lâm Tuyết một câu... cô ấy có thật sự dùng thuốc cấm không? Nếu cô ấy chịu sớm nói thật với cậu, chúng ta còn có thể tìm cách giúp. Bây giờ thật sự không phải lúc để giữ thể diện nữa."Tang Điềm kinh ngạc nhìn Dương Tĩnh Tư một cái.Dương Tĩnh Tư hơi ngượng: "Tớ cũng muốn nói rằng tớ hoàn toàn tin tưởng Lâm Tuyết, nhưng những người mà ba tớ hỏi thăm đều nói, ba nhà truyền thông lớn kia đã đăng ba ngàn bình luận như thế, chuyện này thực sự không thể xem nhẹ."Tang Điềm không nói lời nào.Vừa nãy bị thái độ của Đường Thi San làm cho choáng váng, cãi nhau một trận lớn, giờ lại đối mặt với cùng một sự hoài nghi từ Dương Tĩnh Tư, trong lòng cô chỉ có một cảm giác vô lực thật sâu.Tuy biết những người thân thiết này đều muốn tốt cho Lâm Tuyết, nhưng...Vì sao cả thế giới, không ai tin Lâm Tuyết?Cổng vào khách sạn nơi Lâm Tuyết đang ở đã có người canh gác. Dương Tĩnh Tư lên trước chào hỏi, hai người kia mới để họ đi vào.Lâm Tuyết hẳn đã biết trước chuyện này. Khi Tang Điềm đi đến phòng ở tầng một khách sạn, từ xa cô đã thấy người đứng bên khung cửa sổ sát đất. Áo đen, quần đen, một tay đút túi, vẫn là dáng vẻ lười nhác nhưng lại toát lên sức mạnh quen thuộc, vừa thấy cô tới còn nở một nụ cười rạng rỡ.Tang Điềm nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng bỗng dưng dậy sóng: "Cười cái gì mà cười? Không thấy trời đất sắp sụp đến nơi rồi còn cười được sao?"Lâm Tuyết thấy cô bước tới gần, từ trên bàn trà cầm lấy một hộp bánh cùng hoa quả, giơ lên lắc lắc về phía cô. Nhìn ánh mắt sói con, Tang Điềm hiểu: xa như vậy còn cố mang cái này về, bất kể quá hạn hay chưa, cũng nhất định muốn cô ăn.Tang Điềm nghẹn lời: "Em có ngốc không đấy?"Câu này không phải vì Lâm Tuyết ngốc nghếch mang đồ ăn, mà là giờ phút thế này rồi, cô ấy còn nhớ mang bánh về cho mình?Lâm Tuyết chỉ chỉ tai rồi lắc đầu, sau đó mấp máy môi nói điều gì đó. Lúc này Tang Điềm mới nhận ra: "Trời ạ, cách âm bằng kính pha lê à? Cái gì cũng không nghe thấy!"Tang Điềm ra hiệu: "Mở cửa sổ đi." Nhưng Lâm Tuyết lại lắc đầu, ra ý cửa sổ đã khóa kín.Tang Điềm choáng váng, quay sang hỏi Dương Tĩnh Tư: "Lâm Tuyết còn được dùng điện thoại không?"Dương Tĩnh Tư bất lực: "Cậu nghĩ khách sạn này nhà tớ mở à? Tớ nói được là được sao? Hai người chỉ có thể nhìn nhau như vậy, tớ sẽ ra nói chuyện với hai bảo vệ, cố kéo thêm ít thời gian."Dương Tĩnh Tư rời đi.Lâm Tuyết mỉm cười nhìn Tang Điềm, dường như chẳng chút lo lắng, chậm rãi đưa tay áp lên mặt kính.Tang Điềm khẽ nhói lòng, cũng bước tới gần, đặt tay mình lên tấm kính. Từ ngón cái đến ngón út, từng ngón từng ngón khít chặt nhau nếu không vì tấm kính cách giữa, thì đây đã là lần đầu tiên sau ba tháng họ nắm tay lại.Giờ phút này, Tang Điềm mặc kệ bên phía Vân Ân có còn nguy hiểm hay không, giữa cơn sóng dữ sắp ập tới, cô cần phải nắm chặt lấy Lâm Tuyết.Lâm Tuyết chậm rãi mấp máy môi, Tang Điềm không nghe thấy gì, nhưng cô đoán được khẩu hình: "Chị còn tin em không?"Tang Điềm điên cuồng gật đầu.Lâm Tuyết liền cười, cúi đầu, cũng nhẹ nhàng gật gật đầu như thể chỉ cần còn một mình Tang Điềm tin mình, thì cho dù cả thế giới quay lưng, cô vẫn đủ dũng khí.Cho dù bị sóng lớn cuốn trôi, cho dù bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần Tang Điềm còn là "chị mèo" của cô, tâm cô vẫn bình yên.Lúc này, Dương Tĩnh Tư quay lại: "Cậu phải đi thôi, tớ đã huy động cả ông chú hàng xóm của cậu bảy bạn dì để giữ chân họ rồi, nhưng không kéo lâu hơn được đâu."Tang Điềm gật đầu, quay lại mỉm cười với Lâm Tuyết, Lâm Tuyết cũng mỉm cười với cô chỉ một ánh mắt ấy thôi, đủ khiến lòng họ bình ổn như thể sau lần gặp này, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không còn sợ hãi.Trên đường rời khỏi khách sạn, Dương Tĩnh Tư hỏi: "Cậu hỏi chưa? Nếu cô ấy thật sự dùng thuốc, thì giờ là lúc cần nói thật.""Cậu không hỏi," Tang Điềm đáp, "cách âm thế này, nói gì cũng không nghe được, hỏi kiểu gì?""Đừng giả vờ ngốc! Viết giấy cũng được mà!""Được rồi, là tớ cố tình không hỏi," Tang Điềm mỉm cười, "vì tớ không định hỏi."Dương Tĩnh Tư nóng nảy: "Cậu điên à?""Cậu có thể nói tớ ngốc, nói tớ cố chấp cũng được." Tang Điềm cười nhẹ, "Cho dù toàn bộ chứng cứ đều bất lợi với Lâm Tuyết, cho dù nhìn qua mọi thứ như chuyện đã rồi, cho dù cả thế giới đều không tin em ấy...""Tớ vẫn sẽ vô điều kiện tin tưởng.""Không cần hỏi một câu nào cả."Dương Tĩnh Tư không thể nói gì thêm, chỉ đành đưa Tang Điềm về lại bệnh viện.Tang Điềm trở lại bệnh viện đã rất muộn, hành lang vắng lặng như tờ. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, thấy Tang Giai, dì Phương và hộ lý đều đang yên tĩnh ngủ say trong bóng tối, liền nhanh chóng chui lên chiếc sofa nằm xuống.Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói khẽ, khiến cô giật mình: "Con gái nuôi của tôi có phải vừa đưa con đi xem Tuyết không?"Tang Điềm xoay người lại đối diện Tang Giai, cũng hạ giọng đáp: "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Không phải đang đợi con về đấy chứ?""Ai thèm đợi con." Tang Giai vẫn nhỏ giọng nói, "Là tối nay cùng dì Phương xem phim truyền hình, nam chính đẹp trai quá mức, làm mẹ phấn khích tới mức ngủ không được."Tang Điềm biết rõ, Tang Giai là đang đợi mình, cũng hiểu rằng, có chuyện gì cũng không giấu được bà. Cô dứt khoát thừa nhận: "Vâng, con đi xem Tuyết.""Con bé thế nào rồi?" Tang Giai hỏi, "Không phải đang chịu khổ ở đồn cảnh sát đấy chứ?"Câu nói ấy khiến lòng Tang Điềm ấm áp ít nhất trong mắt bà, điều đáng lo không phải là Lâm Tuyết gây chuyện lớn nhỏ gì, mà là con bé có chịu khổ không.Tang Điềm mỉm cười kể: "Không ở cục cảnh sát đâu, em ấy đang ở một khách sạn rất tốt, còn thoải mái hơn cái giường bệnh bé tí này của bà nữa.""Vậy thì tốt rồi." Tang Giai đáp.Ánh trăng xuyên qua khe cửa chớp phía sau Tang Điềm, chiếu lên khuôn mặt bà. Tang Điềm bỗng nhận ra ánh mắt Tang Giai nhìn mình dịu dàng đến lạ.Tang Điềm không nhịn được nói nhỏ: "Mẹ, mẹ đừng nói, có đôi lúc trông con cũng giống bà nội lắm đấy.""Này con nhóc chết tiệt!" Tang Giai lập tức không còn ôn nhu nữa, trừng mắt nhìn cô một cái. "Tôi khi nào mà không giống bà nội con hả!"Tang Điềm bật cười, rồi sau một lúc im lặng, cô hỏi: Mẹ, mẹ nói thật đi, chuyện đến mức này rồi... mẹ có phải cũng cảm thấy Lâm Tuyết chắc chắn là dùng thuốc không?"Tang Giai ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.Tang Điềm gượng cười: "Mẹ thấy con đến giờ còn hỏi chuyện đó, có phải rất ngốc không?""Con ngốc thật." Tang Giai đáp thẳng. "Mẹ còn tưởng con sớm đoán được mẹ nghĩ thế nào rồi. Không ngờ con còn ngốc hơn mẹ tưởng.""Vậy mẹ nghĩ sao?""Mẹ chẳng đã sớm nói với con rồi sao? Chỉ cần con chọn Tuyết, con tin tưởng nó, thì mẹ cũng sẽ vô điều kiện tin tưởng nó."Tang Điềm lập tức xoay người nằm nghiêng quay lưng lại với Tang Giai.Tang Giai hỏi: "Con làm trò gì mà lăn người như cá chép thế? Chẳng lẽ là cá chép tinh chuyển thế à?"Tang Điềm úp mặt vào góc sofa, giọng rầu rĩ: "Mệt rồi, muốn ngủ."Tang Giai khẽ cười: "Cũng muộn rồi, ngủ đi."Trong phòng bệnh lại một lần nữa trở về yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều phía sau, như một vũ trụ nhỏ yên bình bao bọc lấy Tang Điềm.Trong bóng tối, Tang Điềm lặng lẽ lau nước mắt tràn ra khóe mắt.Vừa rồi cô không phải mệt, mà là muốn khóc. Chỉ một câu của Tang Giai, khiến nước mắt mà cô nén suốt bao ngày cuối cùng cũng không cầm nổi nữa.Thì ra trên đời này, ngoài cô ra, vẫn còn người sẵn sàng vô điều kiện tin tưởng Lâm Tuyết.Tin tưởng đến mức gần như mù quáng, gần như bướng bỉnh, không cần lý do.Một vòng sau đó, giải trượt băng nghệ thuật quốc nội tổ chức ở Tân Thành.Vì các vòng tích điểm ISU đã kết thúc, nên giải này mang tính "trắc nghiệm", nhằm quan sát trạng thái và xu hướng của các tuyển thủ có khả năng tranh suất tham gia giải bốn châu sắp tới.Trước giải hai ngày, Thủy Dã Mỹ Hạ bất ngờ tuyên bố bị bong gân cổ chân trong lúc luyện tập, phải rút khỏi thi đấu. Không ai rõ cô thực sự chấn thương hay là chịu áp lực quá lớn từ việc Lâm Tuyết quay lại nên chọn bảo toàn thực lực.Trong hoàn cảnh đó, Lâm Tuyết, Đại Thanh và Địch Nhược Hinh trở thành tiêu điểm duy nhất của trận đấu.Kỳ thực, ngày tổ chức đại hội thi đấu cũng chính là ngày công bố kết quả kiểm tra doping cuối cùng của Lâm Tuyết. Cho nên, chỉ cần nhìn xem cô có xuất hiện thi đấu hay không là đủ biết kết quả: rửa sạch oan tình hay ngã xuống trong ô nhục.Công chúng phần lớn đã có phán đoán. Có tin rò rỉ từ cơ quan kiểm tra rằng kết quả sẽ không khả quan.Lão Hạ ban đầu không định cho Tang Điềm đi hiện trường phỏng vấn. Hắn nghĩ, nếu để cô chứng kiến tên Lâm Tuyết được xướng lên nhưng mặt băng trống trơn, thậm chí đối mặt với tiếng la ó, chửi rủa từ khán đài, như thế quá tàn nhẫn.Lão Hạ nói: "Em nghỉ một hôm đi, anh với Đinh Ngữ Nịnh đi là được."Tang Điềm mỉm cười: "Không sao đâu, tôi đi thì tốt hơn. Ở nhà lại càng nghĩ lung tung."Lão Hạ muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Đến giờ cô vẫn nghĩ Lâm Tuyết không dùng thuốc sao?"Tang Điềm lại cười. Dạo gần đây cô gầy đi rõ rệt, cả gương mặt cũng nhọn lại. Cô hỏi lại: "Anh có phải thấy tôi rất ngốc không?""Ngốc thật." Lão Hạ đáp. "Nhưng nói thật Tang Điềm, cô biết tôi có một đứa con gái đúng không? Sau này con gái tôi lớn lên, tôi cũng mong nó được giống như cô."Ngày thi đấu.Tang Điềm và Đinh Ngữ Nịnh cùng đến Tân Thành. Lúc chuẩn bị thiết bị phỏng vấn, cô thấy Ngữ Nịnh cẩn thận bỏ hai chiếc nút tai vào túi.Tang Điềm hỏi: "Làm gì đấy? Lần này không có vận động viên quốc tế, hiện trường chắc cũng không đến mức náo loạn chói tai đâu.""Không," Ngữ Nịnh nói, "cái này là chuẩn bị cho cô. Nếu ngày mai Lâm Tuyết không ra sân, mà có người huỷ báng cô ấy, tôi sẽ lập tức nhét cái này vào tai cô. Cô đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ gì cả. Con người ai mà không phạm sai lầm."Tang Điềm biết Ngữ Nịnh có ý tốt, nhưng câu cuối của cô ấy lại giống như đã ngầm thừa nhận: Lâm Tuyết thực sự có vấn đề.Đúng là, trong khi chứng cứ mỗi ngày một nhiều, cả thế giới đều tin cô ấy sai, thì Tang Điềm lại giống một kẻ ngốc, vẫn kiên quyết tin tưởng.Nhưng biết sao được.Cô chính là ngốc như thế....Buổi tối hôm thi đấu.Tang Điềm nhìn quanh thính phòng, phát hiện số fan của Đại Thanh giảm đi quá nửa. Những người đến, giơ poster hay khẩu hiệu cũng đều có vẻ trầm mặc.Đại Thanh mặc bộ trang phục biểu diễn màu tím đậm bước ra sân. Đinh Ngữ Nịnh lo lắng: "Công chúa sẽ không lại ngã chứ?"Tang Điềm chắc chắn đáp: "Không đâu."Bởi vì cô đã thoáng thấy bóng áo đỏ thấp thoáng ở khu vực vận động viên Lâm Tuyết.Địch Nhược Hinh đang nhìn Đại Thanh, ánh mắt ấy giống hệt ánh nhìn cô ấy từng dành cho Lâm Tuyết trước đây.Mà Đại Lị Lị thì không xuất hiện, có lẽ vì quá thất vọng với Đại Thanh. Đây cũng không phải giải đấu có điểm tích lũy, nên cô ấy cũng chẳng muốn phí công.Âm nhạc vang lên. Đầu ngón tay Đại Thanh khẽ động, như có một con bướm nhỏ bay múa theo.Khi cô hoàn thành cú Axel ba vòng đặc trưng, Tang Điềm cảm thấy đó là khoảnh khắc đẹp nhất của cô.Thanh cao, kiêu hãnh, một lòng đuổi theo con bướm kia đang bay đi từ đầu ngón tay. Bụi trần cũng không dám chạm đến dáng hình linh động đó.Khán giả như bùng nổ: "Công chúa của tôi đã quay về rồi!""Trời ơi, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày này!"Khi Đại Thanh hoàn thành động tác cuối cùng đúng lúc âm nhạc kết thúc, bóng áo đỏ vẫn nấp sau cánh gà mới khẽ lướt đi.Địch Nhược Hinh bắt đầu chuẩn bị cho phần biểu diễn của mình.Đại Thanh vẫn thở hổn hển khi kết thúc, rất lâu mới bình tĩnh lại. Thì ra cảm giác trình diễn một tiết mục vui vẻ, trọn vẹn là như thế. Vậy mười mấy năm qua, cô đã làm gì?Sau khi Đại Thanh đạt thành tích tốt nhất từ trước đến nay, Địch Nhược Hinh cũng thể hiện hoàn hảo không kém.Hai người như đang phân tài cao thấp, vừa cạnh tranh, vừa cùng nhau tỏa sáng.Tiếp theo là phần thi cuối cùng của Lâm Tuyết.Khi cái tên "Sở Lăng Tuyết" cùng số hiệu được xướng lên, cả khán đài lặng ngắt như tờ.Ai nấy đều dán mắt vào mặt băng, như đang chờ một quả bom nổ chậm. Điện thoại đã sẵn sàng trong tay chỉ cần một giây Lâm Tuyết không xuất hiện, họ sẽ lập tức đăng bài: "Lâm Tuyết dính doping thật rồi!"Từ xa, một người bước ra từ lối vào vận động viên.Ngữ Nịnh kích động bấm chặt tay Tang Điềm: "Lâm Tuyết tới thật à?!"Nhưng người đó không phải Lâm Tuyết, mà là Ôn Tân Trúc."Cô ấy tới làm gì giờ này?" Ngữ Nịnh ngẩn người. "Không phải đang là huấn luyện viên của Đại Thanh sao?"Tang Điềm suy nghĩ chỉ có một khả năng: Hôm nay Lâm Tuyết thật sự không đến được, mà cô lại không có huấn luyện viên chính thức, nên Ôn Tân Trúc đến ký đơn rút lui thay.Vậy, Lâm Tuyết thực sự dính thuốc?Nhưng vì sao, trong lòng Tang Điềm vẫn còn một tiếng nói kiên định: Không, Lâm Tuyết là sạch sẽ.Khi cả khán đài chuẩn bị điên cuồng đăng bài, chỉ mình Tang Điềm vẫn dán mắt vào lối vào vận động viên.Cuối cùng, cô kéo tay Đinh Ngữ Nịnh, giọng run run: "Nhìn kìa."Đinh Ngữ Nịnh ngẩng lên, sững sờ.Từ trong lối đi, một người bước ra Lâm Tuyết.Cô mặc trang phục biểu diễn đen tuyền, không hề có trang sức lấp lánh nào, chỉ là một màu đen thuần, nhưng phối với khí chất trời ban của cô, như một vương giả trở lại ngang dọc không ai cản nổi.Cả khán đài như nổ tung: "Sở Lăng Tuyết không sao?!!"Lâm Tuyết phớt lờ tất cả tiếng ồn ào, chỉ khẽ mỉm cười với khu vực phóng viên rồi trượt vào sân.Cú Axel ba vòng, hoàn hảo.Cú nhảy Toe Loop ba vòng tiếp ba vòng lộn trong, hoàn hảo.Khi tiếng nhạc cuối cùng vang lên, Lâm Tuyết xoay người quỳ một gối xuống mặt băng, giơ tay lên, khán phòng chìm trong một sự yên lặng còn sâu hơn lúc chờ cô ra sân.Không ai ngờ rằng, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tuyết lại có thể mang đến một bài thi ngắn hoàn mỹ không kém gì hai vòng tích điểm trước.Toàn bộ khán phòng sững sờ rất lâu, sau đó mới bùng nổ như ong vỡ tổ.Có người lập tức trở thành fan lần nữa:
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi! Sở Lăng Tuyết chắc chắn không có vấn đề gì! Nhất định là có kẻ chơi xấu, cố tình hãm hại cô ấy!"Cũng có người hằn học chửi rủa: "Không phải là nhờ vả ai đấy chứ? Mấy chuyện kiểu doping này tìm người lo liệu giúp cũng đâu phải chuyện lạ gì!"Lâm Tuyết cứ thế, giữa một nửa tiếng vỗ tay, một nửa tiếng chửi rủa, vô cùng bình tĩnh bước vào khu vực chờ.Kết quả được công bố cô đạt điểm số cao nhất một cách thuyết phục. Đại Thanh và Địch Nhược Hinh đồng hạng nhì.Cô đứng dậy, quay người đi về phòng nghỉ. Mu bàn tay giấu sau lưng, ngón trỏ khẽ ngoắc hai cái với người nào đó đang dán mắt nhìn cô từ xa.Đinh Ngữ Nịnh lập tức đẩy mạnh Tang Điềm một cái, suýt nữa khiến Tang Điềm bay khỏi ghế: "Này là gọi cô đó! Còn đứng ngây ra đây làm gì, mau chạy đi!"Tang Điềm lúc này mới như bừng tỉnh, lảo đảo chạy về phía phòng nghỉ.Do là giải đấu lớn, sau khi thi xong vẫn có phỏng vấn hậu trường. Tang Điềm bèn dùng thẻ phóng viên luồn vào trong thuận lợi.Cô nhìn quanh cánh cửa dán bảng tên tìm được phòng nghỉ của Lâm Tuyết, vừa định gõ cửa thì bên trong vang lên giọng nói nhẹ nhàng: "Vào đi."Tang Điềm đẩy cửa bước vào, liền thấy Lâm Tuyết đang quay lưng lại trong góc phòng thay đồ, vừa thay đồ vừa cởi bỏ bộ đồ thi đấu. Dáng người cao gầy không chút mỡ thừa, chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ đen đơn giản, không hoa văn, gọn gàng đến mức khiến người ta nghẹt thở."Phịch" một tiếng, Tang Điềm sững người, đập cửa đóng lại thật mạnh.Một lúc sau, Lâm Tuyết vừa kéo khóa bộ đồ thể thao, vừa đi ra mở cửa, miệng lẩm bẩm: "Có phải chưa từng thấy đâu, chạm qua còn là chị mà."Tang Điềm suýt nữa sặc chết vì nước miếng chính mình."Niên hạ công* không phải ai cũng chơi được đâu! Nói mấy câu như sói con vậy mà em cũng dám lôi ra thật đấy!""Niên hạ công" là thuật ngữ chỉ người chủ động trẻ tuổi hơn.Sau khi kéo Tang Điềm vào phòng, Lâm Tuyết nhét cho cô một hộp kẹo mứt.Tang Điềm nhìn hộp quả: "Cái này hết hạn từ đời nào rồi đấy... Ăn vào có bị trúng độc không?""Chị không ăn à? Em mang từ xa về đó." Lâm Tuyết đáp.Tang Điềm lấy một viên ra, nhét thẳng vào miệng, rồi chìa hộp ra lắc lắc với cô:
"Em không ăn một viên à? Nếu trúng độc thì hai ta cùng chết nhé."Lâm Tuyết cười nhẹ: "Được thôi."Cô tiến đến gần, cúi người... cắn luôn viên kẹo đang nằm trong miệng Tang Điềm.Mặt Tang Điềm đỏ bừng. Cô muốn né tránh, nhưng lại quên mất phải né.Đúng lúc đó 'cốc cốc' có tiếng gõ cửa vang lên.Tang Điềm giật mình run lên. Lâm Tuyết liền thuận tay ngậm trọn viên kẹo rơi khỏi miệng cô, vừa nhai vừa bình thản nói: "Vẫn còn ngọt lắm."Cửa mở ra, Ôn Tân Trúc bước vào, mỉm cười: "Không quấy rầy hai người đấy chứ?"Tang Điềm vội vàng đáp: "Không, không đâu!"Kỳ thực trong lòng cô đang thầm cảm ơn Ôn Tân Trúc nếu không có người này bước vào đúng lúc, thì không biết chừng bản thân thật sự sẽ không kìm được mà làm chuyện gì mất kiểm soát với Lâm Tuyết mất.Nhưng... hiện giờ cô và Trì Hạ đang điều tra vụ án, mọi thứ đã đến bước ngoặt then chốt. Đây rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để "hòa bình" hay bắt đầu điều gì với Lâm Tuyết.Ôn Tân Trúc mang theo một xấp tài liệu đến cho Lâm Tuyết ký tên. Tang Điềm tranh thủ hỏi: "Vụ việc doping kia... điều tra xong rồi à? Không sao thật chứ?"Ôn Tân Trúc đáp: "Thực ra ngay từ đầu trong người Tiểu Tuyết đã không phát hiện ra bất kỳ thành phần chất cấm nào. Nhưng do trước đây mười mấy năm sinh hoạt và luyện tập không điều độ, sức khỏe vốn đã bị bào mòn nặng, nên có dùng một số loại thuốc điều trị chức năng nội tạng. Một vài thành phần trong đó khá nhạy cảm, khó phân tích, nên mới kéo dài thời gian kiểm tra lâu đến vậy."Lâm Tuyết ký xong, nhìn về phía Tang Điềm, nói rõ: "Chính là huấn luyện viên Ôn dùng quan hệ cá nhân, liên hệ với cơ quan kiểm tra cấp cao quốc tế, phối hợp với bên trong nước, mới điều tra làm rõ được chuyện này. Em hoàn toàn sạch sẽ."Tài liệu mà Ôn Tân Trúc đưa tới, chính là báo cáo cuối cùng xác nhận kết quả xét nghiệm từ hai cơ quan kiểm tra lớn trong và ngoài nước.Tang Điềm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như vừa gỡ bỏ được gánh nặng đè nặng suốt bao ngày.
————-
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự cứ như thế mà êm xuôi sao? Còn chưa tới mười chương nữa là kết thúc rồi đó ~ Mọi người tranh thủ dự trữ đi nhé! =v= Cảm ơn các bạn đã đồng hành ~ ❤️