[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất

Chương 6



   Cô gái dùng chính cái chết của mình để đổi lấy sự chú ý của toàn dân, buộc họ phải nhìn nhận lại vụ việc. Đến ngày gã đàn ông kia bị tuyên án, Tang Điềm đã đến dưới lầu nhà cô gái một lần nữa, mua bánh tart trứng mà cô ấy từng muốn ăn, rồi lặng lẽ ngồi ven đường, trầm mặc ăn hết.

   Vụn bánh rơi đầy đất, Tang Điềm cúi xuống quét sạch, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn lên phía tòa nhà. Dưới ánh nắng giữa trưa, vết máu chưa kịp tẩy sạch hoàn toàn vẫn loang lổ, như một đóa hoa bi thương bung nở.

   Nước mắt Tang Điềm rơi xuống, từng giọt lớn chạm vào nền xi măng, nhưng chẳng bao lâu sau, chúng lại bị ánh mặt trời hong khô, biến mất không dấu vết.

   Đó là lần đầu tiên Tang Điềm cảm nhận sâu sắc sự bất lực của một phóng viên. Nàng có thể chú ý đến một số sự việc, nhưng lại chẳng thể thay đổi được điều gì. Cái gọi là "dùng bút làm vũ khí" cũng chỉ là một ảo tưởng đầy nhiệt huyết của những người làm tin tức mà thôi.

   Hoàn toàn vô dụng.

   Có lẽ chính vì vậy mà ở kiếp này, nàng mới kiên định muốn trở thành một "con cá mặn", sống một cuộc đời bình lặng.

   Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy cô gái say rượu bên đường vào đêm qua, dù đã tự nhủ rằng không nên xen vào chuyện của người khác, nàng vẫn không thể làm ngơ.

Đêm đó, Tang Điềm ngủ không yên giấc. Trong cơn mơ mơ màng màng, cô lại thấy mình quay về dưới lầu nhà cô gái kia, nhìn vết máu còn đọng lại thứ màu đỏ thẫm như một bông hoa tang thương nở rộ.

Sáng hôm sau, Tang Điềm dậy rất sớm. Khi cô gái say rượu tối qua tỉnh lại, Tang Điềm đã rửa mặt xong, ngồi bên bàn tra cứu tin tức trên điện thoại.

Cô gái mở mắt, ngơ ngác "A" một tiếng.

Tang Điềm quay đầu lại.

Cô gái vội vàng túm chăn che ngực, trông như một chú thỏ trắng nhỏ yếu: "Sao tôi lại ở khách sạn?"

Tang Điềm: "Cô nói xem?"

Cô gái kéo chăn che ngực càng chặt hơn: "Chị... Chị... Chị không phải nhân lúc tôi say rượu mà làm gì tôi chứ?"

Tự giác cao đấy, bây giờ ngay cả trong cộng đồng đồng tính cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Tang Điềm chỉ vào cô gái: "Cô tự nhìn xem quần áo trên người mình đi, trông có giống như bị cởi ra chưa?"

Cô gái cúi đầu nhìn một chút, sau đó cười hì hì: "Tôi chỉ đùa thôi mà! Nhưng mà này, chị à, nếu đã đưa tôi đến khách sạn rồi thì tốt xấu gì cũng nên giúp tôi cởi bớt quần áo để ngủ thoải mái hơn chứ?"

Nói cũng có lý đấy nhỉ...

Tang Điềm thở dài: "Cô còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?"

Cô gái cố gắng nhớ lại: "Tôi uống rượu ở quán Trouble... uống đến mức chẳng nhớ gì cả... rồi sau đó..."

Tang Điềm nói thẳng: "Tối qua đúng là có người định giở trò với cô. Nhưng không phải tôi. Vậy nên tôi mới đưa cô đến khách sạn."

Cô gái kinh hãi: "Thật á?! Ai lại vô liêm sỉ như vậy?!"

Tang Điềm gật đầu: "Ừ, vô liêm sỉ lắm. Sau này nếu muốn đi uống rượu, đừng đến quán Trouble nữa, chỗ đó không an toàn."

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, biết rồi! À mà chị ơi, chị tên gì thế?"

"Hỏi làm gì?"

"Chị cứu tôi mà, dù sao tôi cũng phải biết tên chị chứ!" Cô gái cười hì hì, mái tóc xoăn lộn xộn sau một đêm ngủ say trông chẳng khác gì một cây chổi lông gà. "Nếu chị không muốn nói, tôi đành gọi chị là 'chị Ultraman' vậy."

"..."

Tang Điềm cảm thấy cái tên đầy nhiệt huyết này hoàn toàn không phù hợp với một người đã quyết tâm sống lười biếng như cô. Nhìn cô gái này cũng không có vẻ gì là người xấu, vậy nên cô đành đáp: "Tôi tên Tang Điềm."

Cô gái sáng mắt: "Chào chị Tang Điềm! Tôi là Tần Nhạc Nhạc, làm beauty blogger! Chị xinh như vậy, có muốn nổi tiếng không?"

Sao lại chuyển sang định hướng nghề nghiệp rồi?

Tang Điềm dứt khoát từ chối: "Không có hứng."

   Tần Nhạc Nhạc vẫn không bỏ cuộc: "Lúc nãy lúc tôi tỉnh dậy, chị đang tìm gì vậy?"

"Tìm việc."

"Sao chị lại thất nghiệp thế?"

"Không phải, nhưng công việc chính của tôi không quá bận, cảm thấy có thời gian thì kiếm thêm chút tiền."

Thật ra, Tang Điềm tìm việc làm thêm là để dành dụm thêm tiền. Lương phóng viên vốn đã không cao, sau khi nàng xin chuyển sang tổ tin tức thể thao, thu nhập lại càng giảm mạnh. Mà hiện tại, Tang Giai đã được chẩn đoán mắc ung thư vú, nên để sau này không phải lo lắng về tiền thuốc men nhập khẩu, Tang Điềm cảm thấy mình không thể cứ nhàn rỗi mãi được.

Tần Nhạc Nhạc lập tức tỉnh táo hẳn:

"Tìm việc ấy hả? Chuyện này tôi rành lắm! Trước khi làm beauty blogger, cái gì tôi cũng từng thử qua. Chị có sở trường đặc biệt gì không?"

Tang Điềm nghĩ một chút: "Tiếng Anh đi."

Hồi đại học, Tang Điềm từng mơ mộng về việc ra nước ngoài làm phóng viên chiến trường, nên mỗi ngày đều chăm chỉ học hành, đến mức thi đỗ chứng chỉ tiếng Anh cấp 8 chuyên nghiệp. Nhưng sau này, thực tế chứng minh rằng lý tưởng thì đầy đặn, còn hiện thực thì... vô cùng khắc nghiệt.

Tần Nhạc Nhạc hỏi: "Có đủ giỏi để dạy trẻ con không?"

Tang Điềm: "Trẻ con mấy tuổi?"

Tần Nhạc Nhạc: "Tầm 9, 10, 11, 12 gì đó."

Tang Điềm: "... Rốt cuộc là bao nhiêu?"

Tang Điềm biết bây giờ việc học của trẻ con rất cạnh tranh, nếu là học sinh cấp 2 thì đa phần sẽ học với giáo viên bản ngữ chuyên nghiệp, cô cũng không dám mạnh miệng khoác lác.

Tần Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ: "Hầu hết là dưới 10 tuổi."

Tang Điềm: "Vậy chắc là vẫn ổn."

Tần Nhạc Nhạc vui vẻ vỗ tay: "Thế thì đúng là có duyên rồi! Đi theo tôi đi!"

Tang Điềm ngơ ngác: "Cô định giới thiệu việc cho tôi à?"

   Tần Nhạc Nhạc: "Đúng vậy! Chỗ tôi vừa hay có một công việc làm giáo viên dạy tiếng Anh cho mấy bé gái ở một trung tâm huấn luyện. Lịch dạy là tối thứ hai và thứ tư, mỗi tuần hai buổi, cộng thêm một buổi chiều thứ bảy, được không?"

"Thời gian thì không thành vấn đề." Tang Điềm nói, "Nhưng sao cô biết tôi có đủ trình độ để dạy?"

"Dẫn chị đi phỏng vấn một cái chẳng phải sẽ biết ngay sao? Khi nào chị rảnh?"

Mãi đến lúc này, Tang Điềm vẫn còn hơi ngỡ ngàng tối hôm qua chỉ vì giúp đỡ một cô gái say rượu ven đường, sao hôm nay lại có người chủ động giới thiệu việc cho cô thế này? Nhân quả báo ứng kiểu này có phải đến hơi nhanh không?

Nhưng kiếm tiền thuốc men cho Tang Giai là chuyện gấp, vậy nên cô hỏi: "Tối mai được không?"

"Được!"

Sau khi tan làm, Tang Điềm mua ít đồ ăn về nhà, định hầm một nồi canh gà, xào thêm đĩa trứng rồi mang qua cho Tang Giai. Kết quả suýt chút nữa thì làm nổ tung cả căn bếp.

Tang Điềm nhìn xuống vết dầu mỡ to tướng trước ngực chiếc sơ mi trắng của mình: "......"

Đời trước, nàng hoàn toàn không có chút thiên phú nào trong chuyện nấu nướng. Ban đầu còn hy vọng sau khi trọng sinh có thể tiến bộ một chút, nhưng kết quả chẳng khá hơn tí nào.

Người khác trọng sinh thì mở khóa bàn tay vàng, còn nàng trọng sinh chỉ để cảm nhận sự bất lực này sao?

Tang Điềm thay quần áo sạch sẽ rồi vội vàng ra cửa. Khi đi ngang qua một quán ăn Quảng Đông, nàng tiện đường mua một phần canh gà và trứng xào mang đến cho Tang Giai, còn đặc biệt dặn dò làm thanh đạm một chút vì là đồ ăn cho người bệnh.

Đến phòng bệnh, Tang Điềm nhìn Tang Giai dựa vào đầu giường, thong thả uống từng ngụm canh gà, bèn trêu ghẹo: "Mẹ à, sao con cảm thấy mấy ngày nay mẹ nằm viện lại mập lên thế?"

Tang Giai tức giận nói: "Lăn đi! Mỗi ngày tôi còn cùng các chị em trong phòng bệnh nhảy quảng trường vũ, làm sao mà béo được? Tôi mãi mãi là đóa hoa rực rỡ của giới quảng trường vũ!"

Tang Điềm nhìn một vòng, thấy Tang Giai đúng là hòa nhập rất tốt với các bà cô trong phòng bệnh, liền hỏi: "Mỗi tuần tối thứ hai, thứ tư, cộng thêm chiều thứ bảy, con sẽ đi làm thêm. Mẹ thấy có ổn không?"

Tang Giai cắn một miếng trứng xào, liếc nàng một cái: "Làm gì? Thiếu tiền à?"

Trước khi nghỉ hưu, Tang Giai là kiến trúc sư thiết kế, nhưng không phải kiểu chuyên làm biệt thự cao cấp kiếm bộn tiền. Nói dễ nghe thì là làm vì đam mê, nói thẳng ra thì là dân nghèo.

Tang Giai nói: "Bệnh của mẹ đã kiểm tra kỹ rồi, không nhất thiết phải dùng thuốc nhập khẩu. Chỉ cần dùng loại có bảo hiểm y tế chi trả là được."

Mẹ cô, ngoài mặt thì tùy tiện, nhưng sợ gây áp lực cho Tang Điềm nên lén lút tìm hiểu kỹ càng.

Tang Điềm thấy lòng chua xót, nhưng vẫn cười nói: "Mẹ đừng lo chuyện tiền bạc, con làm thêm không phải vì tiền đâu. Chẳng phải mẹ cứ giục con kiếm người yêu sao? Con chỉ muốn mở rộng mối quan hệ thôi."

Tang Giai lập tức tươi như hoa: "Thế thì đi đi! Mẹ luôn ủng hộ con hết mình!"

Tối thứ Ba sau khi tan làm, Tang Điềm hẹn gặp Tần Nhạc Nhạc ở ga tàu điện ngầm.

Hôm nay, sắc mặt Tần Nhạc Nhạc trông khá hơn nhiều, mái tóc xoăn dài được chải chuốt gọn gàng, cuối cùng cũng ra dáng một beauty blogger. Nhìn thấy Tang Điềm, mắt cô sáng rỡ như kẻ trộm: "Chị ơi, sao em thấy mới một ngày không gặp mà chị lại xinh hơn vậy?"

Tang Điềm hôm nay mặc sơ mi trắng phối với chân váy bút chì ôm sát và giày cao gót. Mái tóc dài màu nâu đậm rủ mềm mại trên vai, đứng ở cửa ga tàu điện ngầm quả thực rất thu hút ánh nhìn.

Cô mỉm cười: "Đừng nịnh nữa. Dù tối qua người say không phải em mà là ai khác, chị cũng sẽ cứu."

"Thật á?! Em còn tưởng chị giúp em vì em xinh đẹp cơ đấy!"

Tang Điềm bật cười nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước về phía trước.

"Chị, bình thường chị dùng loại kem dưỡng da nào vậy? Da chị sao mà đẹp thế, nói cho em biết đi, em cũng muốn mua một lọ để chia sẻ với mấy đứa bạn nhỏ của em..."

Tần Nhạc Nhạc ríu rít cả một quãng đường, sau đó vui sướng nói: "Tới rồi!"

Tang Điềm vừa ngẩng đầu lên thì thấy một tấm biển đề "Trung tâm nghệ thuật Băng Thượng".

"Trung tâm nghệ thuật Băng Thượng?"

"Chính là trung tâm dạy trượt băng nghệ thuật Băng Giáo đó. Hôm qua em có kể với chị về mấy bé gái mười tuổi, tất cả đều học trượt băng ở đây. Chị, chị có rành trượt băng không?"

"Không rành lắm."

"Trượt băng trước đây ở nước ta không quá phổ biến, chỉ là nhờ Sở Lăng Tuyết mà nó từng có một đợt hot. Nhưng mấy năm nay, nội dung thi đấu đơn nữ không còn nổi bật nữa, chỉ có thi đôi là còn chút thành tích. Dù vậy, ít nhiều cũng khiến bộ môn này trở nên phổ biến hơn một chút. Giờ cũng có không ít bé gái học trượt băng, ai cũng muốn trở thành Sở Lăng Tuyết thứ hai."

"Đi học rồi còn học trượt băng nữa, vậy chắc là vất vả lắm. Sao lại còn phải học thêm tiếng Anh?"

"Chị không hiểu về môn này nên không rõ đó thôi. Hiện tại, nước đứng đầu thế giới về trượt băng là Nga. Nếu bọn trẻ có thể tiến ra đấu trường quốc tế thì chắc chắn phải học hỏi từ nước họ. Nhưng mà học tiếng Nga thì không thực tế lắm, nên các bậc phụ huynh đều muốn con cái giỏi tiếng Anh."

Tần Nhạc Nhạc nói tiếp: "Huống hồ đây không phải là học thêm, mà là lớp tiếng Anh đã có sẵn ở Băng Giáo từ trước rồi. Chỉ là giáo viên cũ phải về quê, nên tối nay mới có buổi phỏng vấn dành cho ngươi người thay thế cô ấy."

Tang Điềm gật đầu: "Được rồi, cảm ơn ngươi. Tôi sẽ thử xem."

Tần Nhạc Nhạc dẫn Tang Điềm đến văn phòng giáo viên tiếng Anh.

Sau khi phỏng vấn xong, Tang Điềm bước ra ngoài, thấy Tần Nhạc Nhạc đang chờ ở hành lang.

"Sao rồi?" Tần Nhạc Nhạc hỏi.

   Tang Điềm mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Tần Nhạc Nhạc lập tức vui vẻ: "Em biết ngay là chị sẽ không có vấn đề gì mà! Mới nhìn đã thấy chịu có dáng vẻ rất có học thức rồi!"

"Diện mạo đặc biệt có học thức" là thế nào?"

Không hiểu sao, trong đầu Tang Điềm đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Lâm Tuyết. Rõ ràng là một gương mặt lạnh lùng như vậy, thế nhưng lại cứ ra vẻ dịu dàng. Cô nghiêm túc nhắc nhở Tần Nhạc Nhạc:

   "Đừng quá tin vào vẻ bề ngoài, biết mặt không biết lòng!"

Nhưng câu nói nghiêm túc của Tang Điềm hiển nhiên không lọt vào tai Tần Nhạc Nhạc, bởi vì lúc này cô ấy đã nhiệt tình vẫy tay về phía sân băng: "Lâm Tuyết!"

Một bóng dáng với mái tóc dài màu bạc đứng bên rìa sân băng, lười biếng quay đầu lại.

Tang Điềm sau khi trọng sinh, trong lòng lần thứ ba "lộp bộp" một cái. Trời ơi, Lâm Tuyết sao lại ở đây?!

Hơn nữa...  Cô ấy thực sự quen biết Tần Nhạc Nhạc sao?!
————————————
   Tác giả có lời muốn nói:

  Tần Nhạc Nhạc: Cuối cùng cũng có họ tên đàng hoàng, tiếp tục làm một công cụ người đủ tư cách.

———————
Ps: tr ơi chap này rồi mà 2 nữ chính vẫn chưa chính thức quen biết😭😭

Chương trước Chương tiếp
Loading...