[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất
Chương 3
Tang Điềm khuyên can mãi, cố gắng giải thích với Tang Giai rằng gói khám sức khỏe theo nhóm không thể hoàn trả lại tiền được, nếu không đi thì số tiền mấy nghìn đồng ấy cũng coi như ném xuống sông. Cuối cùng, Tang Giai đành miễn cưỡng đồng ý. Bà vẫn không quên trách móc Tang Điềm: "Vậy sao ngay từ đầu con còn mua làm gì?" Tang Điềm bịa đặt đại một lý do: "Các đồng nghiệp đều mua cho ba mẹ, về khoản hiếu thuận này, con gái của mẹ làm sao có thể tụt lại phía sau được." Nghe xong, tuy miệng thì lẩm bẩm bất mãn nhưng trong lòng lại đắc ý, Tang Giai không nói gì thêm. Tang Điềm đeo túi, chuẩn bị ra ngoài đi làm. Nàng biết tối nay nhất định Tang Giai sẽ khoe khoang chuyện này với mấy bà chị em nhảy quảng trường vũ. Tại sao kiếp trước nàng lại không dành nhiều thời gian và tâm sức hơn cho mẹ nhỉ?
—————————————-
Tang Điềm đứng chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm đi đến tập đoàn Khai Hướng. Kiếp trước nàng không mua xe, một là vì làm phóng viên lương chẳng bao nhiêu, nuôi xe quá tốn kém, hai là tình trạng giao thông ở Bội Thành này muốn di chuyển nhanh thì chỉ có thể đi tàu điện ngầm mà thôi. Trên tàu, không ít người nhìn chằm chằm vào nàng. Như Dương Tĩnh Tư từng nói, mỗi lần Tang Điềm mặc sơ mi trắng kết hợp với chân váy bút chì, trông vô cùng chỉn chu, lúc nào cũng thu hút ánh nhìn của cả nam lẫn nữ. Hôm nay, nàng đến công ty sát giờ, khi đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ 2 phút. Công ty truyền thông nơi Tang Điềm làm việc có tên Mặc Tự, thuộc top đầu trong cả nước. Ngay từ khi còn học chuyên ngành báo chí, nàng đã xem việc vào Mặc Tự như mục tiêu cả đời. Ngày trúng tuyển, nàng còn vui hơn cả khi đỗ thạc sĩ, phấn khích đến mức mời Dương Tĩnh Tư uống ba ly trà sữa liền, làm bạn mất ngủ cả đêm. Nhưng giờ đây, đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nàng hít sâu một hơi, gõ cửa. "Tôi vào được không ạ?" Bên trong vang lên giọng nói trầm ổn: "Vào đi." Tang Điềm bước vào, đi thẳng vào vấn đề: "Chào tổng giám đốc Vương. Tôi không muốn tiếp tục ở tổ tin tức xã hội nữa, muốn chuyển sang tổ thể thao, ngài thấy sao ạ?" Tổng giám đốc Vương ngẩng đầu, đẩy gọng kính, liếc nhìn nàng một cái. Yêu cầu này thực sự kỳ lạ. Mặc Tự vốn khởi nghiệp từ mảng tin tức xã hội, tổ này là miếng bánh béo bở mà ai cũng muốn tranh giành. Hầu như toàn bộ tinh anh của công ty đều tập trung ở đây, còn tổ thể thao hay thời trang thì chỉ là bộ phận bên lề, kém xa về độ chuyên sâu. Từ khi công ty thành lập đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên có người chủ động xin chuyển từ tổ tin tức xã hội sang tổ thể thao. Tang Điềm đã chuẩn bị sẵn lý do để thuyết phục tổng giám đốc, nhưng còn chưa kịp nói, đối phương đã thản nhiên đáp: "Được thôi." Nàng sững người. Tổng giám đốc Vương lại đẩy kính, nhìn nàng lần nữa: "Còn vấn đề gì không?" Tang Điềm lắc đầu: "Không có ạ." Rời khỏi văn phòng, khép cửa lại, nàng cúi đầu cười khẽ. Mãi đến lúc này, nàng mới nhận ra kiếp trước mình đã ngu ngốc thế nào. Hóa ra đã có không ít người khó chịu với nàng từ lâu, liên tục gửi đơn tố cáo lên tổng giám đốc. Dù không gặp chuyện rắc rối với Vân Ân, sớm muộn gì nàng cũng bị đẩy ra khỏi tổ tin tức xã hội. Tổng giám đốc Vương đã lên kế hoạch này từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp. Thật ra cũng không khó hiểu. Với phong cách làm việc như xe tăng ủi của cô kiếp trước, "cây cao đón gió" là chuyện tất yếu. Vậy nên, khi nhận ra mình có cơ hội sống lại, nàng lập tức làm hai việc: một là buộc Tang Giai đi kiểm tra sức khỏe, hai là xin chuyển sang tổ thể thao. Có được cơ hội làm lại, dù chuyện này có kỳ lạ đến đâu, nàng cũng phải nắm chắc, tận hưởng một cuộc sống thoải mái, chứ không thể tự biến mình thành tấm gương cũ kỹ nữa. Nàng không muốn lại vì mất Tang Giai mà đau khổ, cũng không muốn Dương Tĩnh Tư phải khóc thương mình thêm lần nào nữa. Nghĩ đến Dương Tĩnh Tư, trước khi bước vào văn phòng tổ thể thao, nàng bấm số gọi bạn. Dương Tĩnh Tư có lẽ vừa mới thức dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Cậu, con nghiện công việc này, sao giờ này lại gọi cho tớ?" Tang Điềm nhớ lại cảnh tượng trong lễ tang kiếp trước, khi Dương Tĩnh Tư đỏ mắt đánh nhau với Đào Khỉ Niên, lòng nàng bỗng nhói lên. "Không có gì, chỉ là đột nhiên rất nhớ cậu." Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Dương Tĩnh Tư lên tiếng, phản ứng y hệt kiếp trước: "Cậu có phải vay nặng lãi không? Muốn tớ giúp trả hộ à?" Tang Điềm: "... Cút!" Dương Tĩnh Tư bật cười: "Tớ đang bận chuẩn bị cho buổi livestream, cuối tuần này gặp nhau nhé? Tớ biết có quán tôm hùm đất mới mở trên phố Phương Hoa, đang hot lắm." Tang Điềm mỉm cười: "Được."
———————————————
Sáng sớm hôm sau, Tang Giai vì không muốn lãng phí một vạn đồng mà Tang Điềm đưa cho, đã ngoan ngoãn nhịn ăn sáng để đi kiểm tra sức khỏe. Tang Điềm đang họp trong văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Tang Giai:
"Bệnh viện này lớn như mê cung ấy, hay là con gọi Tiểu Tĩnh đến đi cùng mẹ được không?" Dương Tĩnh Tư có bố mẹ bận rộn kinh doanh, từ hồi đại học đã trở thành bạn thân của Tang Điềm, ngày nào cũng quấn lấy nhà Tang như con gái nuôi. Tính cách cô nàng vừa tốt bụng lại vừa háu ăn, đến mức sống chung với Tang Giai mà còn thân thiết như mẹ con ruột. Tang Điềm đáp: "Mẹ chờ đấy!" Sau khi cúp máy, Tang Giai ngoan ngoãn ngồi ở hành lang bệnh viện chờ. Đến khi thấy Tang Điềm xuất hiện, bà giật mình hỏi: "Sao con lại đến đây?" Tang Điềm liếc mắt nhìn mẹ mình: "Thế nào? Mẹ chỉ muốn con gái nuôi mà không cần con gái ruột à?" "Không phải vậy! Chẳng phải con còn đi làm sao? Bình thường bảo con xin nghỉ như thể muốn lấy nửa cái mạng của con ấy." Tang Điềm kéo tay Tang Giai, dẫn bà vào phòng kiểm tra: "Từ giờ không thế nữa đâu! Sau này mẹ mà giành được suất vào đại học dành cho người lớn tuổi, rồi còn lên sân khấu nhảy múa biểu diễn quảng trường vũ, con sẽ nghỉ làm để đi cổ vũ mẹ. Được chưa?" Nhìn thái độ kỳ lạ của Tang Điềm từ sáng đến giờ, Tang Giai cảm thấy hơi lo lắng, nghi ngờ hỏi: "Con chắc chắn không bị ma ám chứ? Nhưng còn lâu mới đến tháng cô hồn mà?" Tang Điềm: "... Mẹ lớn tuổi rồi mà không biết trân trọng à! Mẹ còn như vậy nữa thì con sẽ mặc kệ mẹ đấy!" Mặc dù miệng nói vậy, nhưng tay nàng lại càng nắm chặt lấy tay Tang Giai hơn.
——————————————-
Sau khi làm xong siêu âm màu, Tang Giai bước ra, thấy Tang Điềm đang ngồi chờ trên ghế hành lang, tay cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Kiếp trước, Tang Điềm chưa từng có khoảng thời gian thảnh thơi như vậy. Lúc ngồi trên tàu điện ngầm chạy từ điểm phỏng vấn này sang điểm khác, nàng còn tranh thủ viết bài. Đôi mắt thiếu chút nữa đã thành mắt gấu trúc. Kiếp này, nàng nhất định phải học cách sống chậm lại. Kiếm tiền cái gì chứ? Kiếm đến mức mất cả mạng à? Tang Giai đi đến trước mặt con gái, vừa chỉnh lại quần áo vừa hỏi: "Con đang đọc gì đấy?" "Không có gì, chỉ là một quyển tiểu thuyết của Lục Giang mà Dương Tĩnh Tư giới thiệu. Nữ chính có bàn tay vàng, đọc giải trí lắm." Tang Điềm khẽ thở dài. Đáng tiếc kiếp trước nàng không chú ý đến xu hướng cổ phiếu, nếu không chỉ cần một năm rưỡi thôi, nàng đã có thể kiếm được cả đống tiền, mở ra con đường sống như bàn tay vàng rồi! Nàng thu điện thoại lại rồi hỏi: "Mẹ xong chưa?" "Bác sĩ gọi con vào nói chuyện." Tang Điềm giật mình. Trước khi có kết quả chính thức, nếu bác sĩ gọi người nhà vào gặp riêng, thì phần lớn đều không phải tin tốt. Quả nhiên, bác sĩ nói: "Mẹ cô có một khối u ở ngực. Cần nhập viện ngay để cắt bỏ và xét nghiệm." Tang Điềm nghe vậy, tim đập mạnh một cái. Kiếp trước, khi phát hiện Tang Giai bị ung thư vú, bác sĩ đã nói: "Nếu đến bệnh viện sớm nửa năm trước thì tốt rồi." Vì vậy, từ khi trọng sinh, nàng đã lập kế hoạch đưa Tang Giai đi kiểm tra sức khỏe hàng tháng. Một khi phát hiện dấu hiệu bất thường, nàng sẽ lập tức cho bà nhập viện điều trị sớm nhất có thể. Không do dự, Tang Điềm lập tức nói:
"Được, mọi chuyện nghe theo bác sĩ."
——————————————
Tang Điềm xin nghỉ ba ngày để đưa Tang Giai nhập viện. Bệnh viện Hiệp Ninh quả nhiên xứng đáng với danh tiếng, kết quả sinh thiết có ngay rất nhanh. Bác sĩ thông báo: "Là ung thư vú. Nhưng may mắn là phát hiện sớm, vẫn có thể điều trị." Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm. Tang Giai nằm trên giường bệnh, nhai giòn tan một miếng táo, trêu chọc con gái:
"Xem con kìa! Mặt mũi trắng bệch như con thỏ ấy!" Tang Điềm trừng mắt lườm Tang Giai, nhưng lại không tranh cãi như bình thường. Nếu mẹ biết được kiếp trước đã phải chịu đựng những gì, liệu mẹ có còn cười nổi không? Tang Điềm và Tang Giai từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau. Bề ngoài lúc nào cũng đấu khẩu, nhưng tình cảm lại sâu đậm hơn ai hết. Tang Giai vốn là kiến trúc sư, vì mãi theo đuổi sự nghiệp mà đến 30 tuổi mới sinh con. Khi Tang Điềm 27 tuổi, bà đã 57. Nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, Tang Điềm nhẹ nhàng vén lọn tóc bạc vừa lộ ra sau tai, rồi dịu dàng nói:
"Mẹ, chờ mẹ xuất viện, con đưa mẹ đi nhuộm tóc. Hồng hay lam đều tùy mẹ chọn." Tang Giai sợ đến mức rụt cổ: "Con bị điên à! Nếu muốn làm màu thì đi yêu đương đi! Con thích con gái thì cứ thích, Mẹ không ý kiến. Nhưng tiêu chuẩn duy nhất của mẹ là con phải tìm một người còn sống nhé!" Tang Điềm: "... Mẹ khinh thường con à? Đánh giá con thấp vậy luôn hả? Đúng là mẹ ruột của con!"
——————————————-
Cuối tuần, Tang Điềm định ở lại bệnh viện chăm sóc Tang Giai, nhưng bị bà đuổi về. "Con cứ ngồi lỳ ở đây thì làm sao mẹ tám chuyện với mấy bà giường bên cạnh được?" Bị đuổi đi, Tang Điềm đành đến cuộc hẹn với Dương Tĩnh Tư. Không ngờ quán tôm hùm đất mới mở lại đông nghịt người, trước họ còn có đến 200 bàn chờ đợi. Dương Tĩnh Tư chán nản thở dài: "Thôi, biến bữa tối thành bữa ăn khuya vậy. Trước tiên tìm quán bar ngồi chơi đã." Thế là hai người chọn đại một quán bar ven đường tên "Trouble". Phong cách trang trí theo kiểu kim loại, nhìn qua đã hơi lỗi thời. Tang Điềm vừa lật thực đơn vừa lẩm bẩm: "Chủ quán nghĩ gì không biết." Lúc này, đúng 8 giờ tối, nhạc nền quán vang lên bài "Trouble" của Coldplay. Tang Điềm càng bất đắc dĩ: "Lão bản đúng là quá phong cách rồi." Cô quay sang Dương Tĩnh Tư: "Hay mình đổi quán khác?" Dương Tĩnh Tư gật đầu: "Được thôi." Nhưng đúng lúc Tang Điềm đứng dậy, nàng nhìn thấy Lâm Tuyết lần đầu tiên. Trên sân khấu nhỏ, một người phụ nữ cao ráo bước lên. Cô chỉ mặc áo sơ mi kẻ nhăn nhúm và quần bò, tóc dài lộn xộn, nhuộm màu bạc loang lổ. Lẽ ra phong cách này dễ bị đánh giá là quê mùa hoặc nổi loạn, nhưng biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt sắc bén và dáng đứng ngạo nghễ của cô lại toát lên khí chất cấm dục khó cưỡng. Tang Điềm nhìn chằm chằm. Dương Tĩnh Tư: "Đi chưa?" Tang Điềm: "Đi cái gì mà đi." Nàng căn bản không thể rời mắt nổi.
——————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Gia ~ tiểu chó săn lên sân khấu!Mãi mới gặp được " tiểu chó săn" trong lòng mọi người :))))
—————————————-
Tang Điềm đứng chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm đi đến tập đoàn Khai Hướng. Kiếp trước nàng không mua xe, một là vì làm phóng viên lương chẳng bao nhiêu, nuôi xe quá tốn kém, hai là tình trạng giao thông ở Bội Thành này muốn di chuyển nhanh thì chỉ có thể đi tàu điện ngầm mà thôi. Trên tàu, không ít người nhìn chằm chằm vào nàng. Như Dương Tĩnh Tư từng nói, mỗi lần Tang Điềm mặc sơ mi trắng kết hợp với chân váy bút chì, trông vô cùng chỉn chu, lúc nào cũng thu hút ánh nhìn của cả nam lẫn nữ. Hôm nay, nàng đến công ty sát giờ, khi đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ 2 phút. Công ty truyền thông nơi Tang Điềm làm việc có tên Mặc Tự, thuộc top đầu trong cả nước. Ngay từ khi còn học chuyên ngành báo chí, nàng đã xem việc vào Mặc Tự như mục tiêu cả đời. Ngày trúng tuyển, nàng còn vui hơn cả khi đỗ thạc sĩ, phấn khích đến mức mời Dương Tĩnh Tư uống ba ly trà sữa liền, làm bạn mất ngủ cả đêm. Nhưng giờ đây, đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nàng hít sâu một hơi, gõ cửa. "Tôi vào được không ạ?" Bên trong vang lên giọng nói trầm ổn: "Vào đi." Tang Điềm bước vào, đi thẳng vào vấn đề: "Chào tổng giám đốc Vương. Tôi không muốn tiếp tục ở tổ tin tức xã hội nữa, muốn chuyển sang tổ thể thao, ngài thấy sao ạ?" Tổng giám đốc Vương ngẩng đầu, đẩy gọng kính, liếc nhìn nàng một cái. Yêu cầu này thực sự kỳ lạ. Mặc Tự vốn khởi nghiệp từ mảng tin tức xã hội, tổ này là miếng bánh béo bở mà ai cũng muốn tranh giành. Hầu như toàn bộ tinh anh của công ty đều tập trung ở đây, còn tổ thể thao hay thời trang thì chỉ là bộ phận bên lề, kém xa về độ chuyên sâu. Từ khi công ty thành lập đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên có người chủ động xin chuyển từ tổ tin tức xã hội sang tổ thể thao. Tang Điềm đã chuẩn bị sẵn lý do để thuyết phục tổng giám đốc, nhưng còn chưa kịp nói, đối phương đã thản nhiên đáp: "Được thôi." Nàng sững người. Tổng giám đốc Vương lại đẩy kính, nhìn nàng lần nữa: "Còn vấn đề gì không?" Tang Điềm lắc đầu: "Không có ạ." Rời khỏi văn phòng, khép cửa lại, nàng cúi đầu cười khẽ. Mãi đến lúc này, nàng mới nhận ra kiếp trước mình đã ngu ngốc thế nào. Hóa ra đã có không ít người khó chịu với nàng từ lâu, liên tục gửi đơn tố cáo lên tổng giám đốc. Dù không gặp chuyện rắc rối với Vân Ân, sớm muộn gì nàng cũng bị đẩy ra khỏi tổ tin tức xã hội. Tổng giám đốc Vương đã lên kế hoạch này từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp. Thật ra cũng không khó hiểu. Với phong cách làm việc như xe tăng ủi của cô kiếp trước, "cây cao đón gió" là chuyện tất yếu. Vậy nên, khi nhận ra mình có cơ hội sống lại, nàng lập tức làm hai việc: một là buộc Tang Giai đi kiểm tra sức khỏe, hai là xin chuyển sang tổ thể thao. Có được cơ hội làm lại, dù chuyện này có kỳ lạ đến đâu, nàng cũng phải nắm chắc, tận hưởng một cuộc sống thoải mái, chứ không thể tự biến mình thành tấm gương cũ kỹ nữa. Nàng không muốn lại vì mất Tang Giai mà đau khổ, cũng không muốn Dương Tĩnh Tư phải khóc thương mình thêm lần nào nữa. Nghĩ đến Dương Tĩnh Tư, trước khi bước vào văn phòng tổ thể thao, nàng bấm số gọi bạn. Dương Tĩnh Tư có lẽ vừa mới thức dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Cậu, con nghiện công việc này, sao giờ này lại gọi cho tớ?" Tang Điềm nhớ lại cảnh tượng trong lễ tang kiếp trước, khi Dương Tĩnh Tư đỏ mắt đánh nhau với Đào Khỉ Niên, lòng nàng bỗng nhói lên. "Không có gì, chỉ là đột nhiên rất nhớ cậu." Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Dương Tĩnh Tư lên tiếng, phản ứng y hệt kiếp trước: "Cậu có phải vay nặng lãi không? Muốn tớ giúp trả hộ à?" Tang Điềm: "... Cút!" Dương Tĩnh Tư bật cười: "Tớ đang bận chuẩn bị cho buổi livestream, cuối tuần này gặp nhau nhé? Tớ biết có quán tôm hùm đất mới mở trên phố Phương Hoa, đang hot lắm." Tang Điềm mỉm cười: "Được."
———————————————
Sáng sớm hôm sau, Tang Giai vì không muốn lãng phí một vạn đồng mà Tang Điềm đưa cho, đã ngoan ngoãn nhịn ăn sáng để đi kiểm tra sức khỏe. Tang Điềm đang họp trong văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Tang Giai:
"Bệnh viện này lớn như mê cung ấy, hay là con gọi Tiểu Tĩnh đến đi cùng mẹ được không?" Dương Tĩnh Tư có bố mẹ bận rộn kinh doanh, từ hồi đại học đã trở thành bạn thân của Tang Điềm, ngày nào cũng quấn lấy nhà Tang như con gái nuôi. Tính cách cô nàng vừa tốt bụng lại vừa háu ăn, đến mức sống chung với Tang Giai mà còn thân thiết như mẹ con ruột. Tang Điềm đáp: "Mẹ chờ đấy!" Sau khi cúp máy, Tang Giai ngoan ngoãn ngồi ở hành lang bệnh viện chờ. Đến khi thấy Tang Điềm xuất hiện, bà giật mình hỏi: "Sao con lại đến đây?" Tang Điềm liếc mắt nhìn mẹ mình: "Thế nào? Mẹ chỉ muốn con gái nuôi mà không cần con gái ruột à?" "Không phải vậy! Chẳng phải con còn đi làm sao? Bình thường bảo con xin nghỉ như thể muốn lấy nửa cái mạng của con ấy." Tang Điềm kéo tay Tang Giai, dẫn bà vào phòng kiểm tra: "Từ giờ không thế nữa đâu! Sau này mẹ mà giành được suất vào đại học dành cho người lớn tuổi, rồi còn lên sân khấu nhảy múa biểu diễn quảng trường vũ, con sẽ nghỉ làm để đi cổ vũ mẹ. Được chưa?" Nhìn thái độ kỳ lạ của Tang Điềm từ sáng đến giờ, Tang Giai cảm thấy hơi lo lắng, nghi ngờ hỏi: "Con chắc chắn không bị ma ám chứ? Nhưng còn lâu mới đến tháng cô hồn mà?" Tang Điềm: "... Mẹ lớn tuổi rồi mà không biết trân trọng à! Mẹ còn như vậy nữa thì con sẽ mặc kệ mẹ đấy!" Mặc dù miệng nói vậy, nhưng tay nàng lại càng nắm chặt lấy tay Tang Giai hơn.
——————————————-
Sau khi làm xong siêu âm màu, Tang Giai bước ra, thấy Tang Điềm đang ngồi chờ trên ghế hành lang, tay cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Kiếp trước, Tang Điềm chưa từng có khoảng thời gian thảnh thơi như vậy. Lúc ngồi trên tàu điện ngầm chạy từ điểm phỏng vấn này sang điểm khác, nàng còn tranh thủ viết bài. Đôi mắt thiếu chút nữa đã thành mắt gấu trúc. Kiếp này, nàng nhất định phải học cách sống chậm lại. Kiếm tiền cái gì chứ? Kiếm đến mức mất cả mạng à? Tang Giai đi đến trước mặt con gái, vừa chỉnh lại quần áo vừa hỏi: "Con đang đọc gì đấy?" "Không có gì, chỉ là một quyển tiểu thuyết của Lục Giang mà Dương Tĩnh Tư giới thiệu. Nữ chính có bàn tay vàng, đọc giải trí lắm." Tang Điềm khẽ thở dài. Đáng tiếc kiếp trước nàng không chú ý đến xu hướng cổ phiếu, nếu không chỉ cần một năm rưỡi thôi, nàng đã có thể kiếm được cả đống tiền, mở ra con đường sống như bàn tay vàng rồi! Nàng thu điện thoại lại rồi hỏi: "Mẹ xong chưa?" "Bác sĩ gọi con vào nói chuyện." Tang Điềm giật mình. Trước khi có kết quả chính thức, nếu bác sĩ gọi người nhà vào gặp riêng, thì phần lớn đều không phải tin tốt. Quả nhiên, bác sĩ nói: "Mẹ cô có một khối u ở ngực. Cần nhập viện ngay để cắt bỏ và xét nghiệm." Tang Điềm nghe vậy, tim đập mạnh một cái. Kiếp trước, khi phát hiện Tang Giai bị ung thư vú, bác sĩ đã nói: "Nếu đến bệnh viện sớm nửa năm trước thì tốt rồi." Vì vậy, từ khi trọng sinh, nàng đã lập kế hoạch đưa Tang Giai đi kiểm tra sức khỏe hàng tháng. Một khi phát hiện dấu hiệu bất thường, nàng sẽ lập tức cho bà nhập viện điều trị sớm nhất có thể. Không do dự, Tang Điềm lập tức nói:
"Được, mọi chuyện nghe theo bác sĩ."
——————————————
Tang Điềm xin nghỉ ba ngày để đưa Tang Giai nhập viện. Bệnh viện Hiệp Ninh quả nhiên xứng đáng với danh tiếng, kết quả sinh thiết có ngay rất nhanh. Bác sĩ thông báo: "Là ung thư vú. Nhưng may mắn là phát hiện sớm, vẫn có thể điều trị." Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm. Tang Giai nằm trên giường bệnh, nhai giòn tan một miếng táo, trêu chọc con gái:
"Xem con kìa! Mặt mũi trắng bệch như con thỏ ấy!" Tang Điềm trừng mắt lườm Tang Giai, nhưng lại không tranh cãi như bình thường. Nếu mẹ biết được kiếp trước đã phải chịu đựng những gì, liệu mẹ có còn cười nổi không? Tang Điềm và Tang Giai từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau. Bề ngoài lúc nào cũng đấu khẩu, nhưng tình cảm lại sâu đậm hơn ai hết. Tang Giai vốn là kiến trúc sư, vì mãi theo đuổi sự nghiệp mà đến 30 tuổi mới sinh con. Khi Tang Điềm 27 tuổi, bà đã 57. Nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, Tang Điềm nhẹ nhàng vén lọn tóc bạc vừa lộ ra sau tai, rồi dịu dàng nói:
"Mẹ, chờ mẹ xuất viện, con đưa mẹ đi nhuộm tóc. Hồng hay lam đều tùy mẹ chọn." Tang Giai sợ đến mức rụt cổ: "Con bị điên à! Nếu muốn làm màu thì đi yêu đương đi! Con thích con gái thì cứ thích, Mẹ không ý kiến. Nhưng tiêu chuẩn duy nhất của mẹ là con phải tìm một người còn sống nhé!" Tang Điềm: "... Mẹ khinh thường con à? Đánh giá con thấp vậy luôn hả? Đúng là mẹ ruột của con!"
——————————————-
Cuối tuần, Tang Điềm định ở lại bệnh viện chăm sóc Tang Giai, nhưng bị bà đuổi về. "Con cứ ngồi lỳ ở đây thì làm sao mẹ tám chuyện với mấy bà giường bên cạnh được?" Bị đuổi đi, Tang Điềm đành đến cuộc hẹn với Dương Tĩnh Tư. Không ngờ quán tôm hùm đất mới mở lại đông nghịt người, trước họ còn có đến 200 bàn chờ đợi. Dương Tĩnh Tư chán nản thở dài: "Thôi, biến bữa tối thành bữa ăn khuya vậy. Trước tiên tìm quán bar ngồi chơi đã." Thế là hai người chọn đại một quán bar ven đường tên "Trouble". Phong cách trang trí theo kiểu kim loại, nhìn qua đã hơi lỗi thời. Tang Điềm vừa lật thực đơn vừa lẩm bẩm: "Chủ quán nghĩ gì không biết." Lúc này, đúng 8 giờ tối, nhạc nền quán vang lên bài "Trouble" của Coldplay. Tang Điềm càng bất đắc dĩ: "Lão bản đúng là quá phong cách rồi." Cô quay sang Dương Tĩnh Tư: "Hay mình đổi quán khác?" Dương Tĩnh Tư gật đầu: "Được thôi." Nhưng đúng lúc Tang Điềm đứng dậy, nàng nhìn thấy Lâm Tuyết lần đầu tiên. Trên sân khấu nhỏ, một người phụ nữ cao ráo bước lên. Cô chỉ mặc áo sơ mi kẻ nhăn nhúm và quần bò, tóc dài lộn xộn, nhuộm màu bạc loang lổ. Lẽ ra phong cách này dễ bị đánh giá là quê mùa hoặc nổi loạn, nhưng biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt sắc bén và dáng đứng ngạo nghễ của cô lại toát lên khí chất cấm dục khó cưỡng. Tang Điềm nhìn chằm chằm. Dương Tĩnh Tư: "Đi chưa?" Tang Điềm: "Đi cái gì mà đi." Nàng căn bản không thể rời mắt nổi.
——————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Gia ~ tiểu chó săn lên sân khấu!Mãi mới gặp được " tiểu chó săn" trong lòng mọi người :))))