[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất

Chương 1



Tang Điềm hổn hển chạy đến tiệm lẩu, nhìn thấy Dương Tĩnh Tư ngồi ở cửa, vừa cắn hạt dưa vừa chờ.

Dương Tĩnh Tư liếc mắt một cái đã thấy Tang Điềm ở giữa đám đông, liền vẫy tay gọi: " Bên này! Bên này!"

Tang Điềm mang giày cao gót chạy đến, áo sơ mi trắng sơ vin vào chân váy bó sát, mái tóc xoăn dài màu nâu đậm, khiến không ít người ngoái nhìn.

Dương Tĩnh Tư nhìn rồi đánh giá: "Nhìn cậu kìa, ăn mặc như một tinh anh xã hội thực thụ! Giả vờ ghê nhỉ."

"Bà chị, tớ là đi phỏng vấn mà! Người phỏng vấn tớ mới là tinh anh xã hội xã hội, không mặc như này thì ai cho tớ vào gặp?" Tang Điềm ngồi xuống, đưa tay giật lấy túi hạt dưa: "cho tớ ít hạt dưa đi."

Dương Tĩnh Tư dúi cho nàng một nắm: " cậu nói xem, không phải là cậu đang bị đình chỉ công tác tạm thời sao? Không thể trực tiếp soạn bản thảo, còn chạy đi phỏng vấn như con ong nhỏ làm gì? Làm như bận rộn lắm."

"Đình chỉ cái gì! đấy là đang bảo vệ, bảo vệ đấy!" Tang Điềm cắn hạt dưa, lớp son hồng nhạt dính lên đầu ngón tay:" Không viết được bản thảo cũng phải hoàn thành nốt mấy cuộc phỏng vấn trước đó chứ. Cho người ta leo cây nhiều không tốt đâu. Tư liệu sống tớ đã giao cho em gái bên tổ một rồi, hy vọng em ý có thể viết tốt."

" Nói đến chuyện được bảo vệ, lúc trước cậu đắc tội với đám người bên Vân Ân, bây giờ bọn họ còn làm phiền cậu không?" Dương Tĩnh Tư hỏi.

Tang Điềm là phóng viên mảng xã hội, trong một lần phỏng vấn nàng đã tiếp xúc với một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn dược Vân Ân. Nhờ vào trực giác nhạy bén, nàng ngay lập tức nhận ra có dấu hiệu hối lộ trong hệ thống phân phối thuốc của công ty này. Điều tra sâu hơn một chút, quả nhiên tìm ra được vấn đề.

Khi đó, Tang Điềm cực kì phấn khích, càng đào sâu lại càng có được nhiều tư liệu vô cùng giá trị.

Một tiền bối trong tổ đã nhắc nhở nàng:"Tiểu Tang, dạng tin tức này quá nguy hiểm."

Nhưng Tang Điềm không để tâm. Nàng mới hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ chưa bao lâu, chính thức bước chân vào ngành báo chí chưa tới ba năm, nhưng đã giành được bốn giải thưởng danh giá, không biết có bao nhiêu chủ biên khen ngợi nàng có thiên phú. Sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, nàng chỉ muốn tiến về phía trước.

Thế là, với tinh thần chủ nghĩa anh hùng, nàng tiếp tục điều tra.

Sau đó, chao ôi.

Lúc cửa nhà bị ném đá, ban đầu Tang Điềm còn chẳng thèm để tâm. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là do đám giang hồ được Vân Ân thuê làm. Dù sao mẹ nàng, Tang Giai, đang nằm viện, trong nhà chỉ có một mình nàng, ai mà doạ được.

Tang Giai là mẹ của Tang Điềm. Tang Điềm mang họ mẹ là vì Tang Giai đã ly hôn từ rất sớm. Một mình bà nuôi nàng khôn lớn, nói một câu là một câu, nhất quyết không cho Tang Điềm đổi sang họ của mình, cố chấp như mắc bệnh thiếu máu vậy."

Tang Giai nửa năm trước được chẩn đoán mắc ung thư vú, tình trạng không mấy lạc quan, nhưng bà lại là kiểu người rất yêu đời, dù nằm viện vẫn có thể mở Douyin* xem mấy bài nhạc hot, còn kéo cả phòng bệnh cùng nhảy quảng trường.

* Douyin là một ứng dụng phổ biến tại Trung Quốc, còn được biết đến với tên gọi TikTok trên toàn cầu. Với hàng trăm triệu người dùng, Douyin đã trở thành một nền tảng truyền thông xã hội nổi tiếng cho việc chia sẻ và tạo ra các video ngắn độc đáo.

Vậy nên Tang Điềm cũng cảm thấy bản thân mình rất lạc quan, có thể chịu đựng mọi thứ. Dù sau đó, trên đường đi làm vô cớ bị người ta hất nước bẩn lên người, hộp cơm để dưới lầu bị ai đó nhét chuột chết vào, hay tài liệu trên bàn làm việc bị xé không rõ lí do, nàng vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười.

Các đồng nghiệp đều quan tâm hỏi nàng: "Không sao chứ?"

Dương Tĩnh Tư cũng lo lắng hỏi: " Cậu ổn chứ?"

Tang Điềm vẫn có thể cười mà nói: " Có thể có chuyện gì được chứ?"

Cho đến sau này.....

Một lần Tang Điềm gọi taxi đi phỏng vấn, chợt phát hiện có chiếc xe màu đen bám theo đằng sau. Buổi tối khi trở về nhà, đèn đường đột nhiên vị đập vỡ, con đường tối đen như trong một bộ phim kinh dị. Có kẻ đã hắt một thứ chất lỏng tanh không rõ là máu của con gì lên người nàng, mùi máu nồng nặc đến mức làm nàng buồn nôn.

Không ít tiền bối đã khuyên nhủ nàng: " Đừng điều tra nữa, loại người này có thế lực rất lớn, không phải là thứ mà ta có thể động vào."

Lúc đó, nụ cười của Tang Điềm dần trở nên gượng gạo.

Ban đầu, nàng chỉ nghĩ đơn giản: " Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt."*Đứng trước một tin nóng hổi như thế, nàng không cam tâm tay trắng ra về.

*Cuộc đời đắc ý thì cứ vui đi, đừng để chén vàng đối diện với ánh trăng mà tiếc nuối.

Nhưng đến lúc thật sự bắt đầu biết sợ, thì mọi chuyện đã thành cưỡi lên lưng cọp, khó mà xuống được.

Nàng đã đào bới quá sâu, biết quá nhiều. Đến nước này rồi mà còn rút lui, e rằng đối phương cũng sẽ không để nàng yên. Giết nàng cũng chẳng khác nào bóp chết một con kiến hôi mà thôi.

Tang Điềm chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Mọi chuyện cứ giằng co như vậy hơn một tháng. Dương Tĩnh Tư càng lo lắng: "Nếu không... để tớ nhờ ba tìm người giúp đỡ?"

Dương Tĩnh Tư là bạn đại học của Tang Điềm, kiểu bạn bè không quá thân thiết nhưng cũng không xa lạ. Gia đình cô ấy có chút điều kiện, bản thân lớn lên cũng ngoan ngoãn, không có bất cứ một tin đầu xấu nào. Sau khi tốt nghiệp, Dương Tĩnh Tư trở thành một người có sức ảnh hưởng nhỏ và coi là nghề nghiệp chính.

Khi Dương Tĩnh Tư ngỏ ý muốn giúp đỡ, Tang Điềm chỉ cười: "Thật sự không cần đâu, như vậy chẳng khác nào tớ đang rất túng thiếu."

Thật ra, lúc đó Tang Điềm đang rất túng quẫn, nhưng cô không thể nào kéo cả gia đình Dương Tĩnh Tư vào vũng lầy.

Cha mẹ Dương Tĩnh Tư là dân nhập cư ở Bắc Kinh, kinh doan buôn bán, không có bối cảnh đặc biệt gì. Nhưng người Tang Điềm đụng phải lại có thế lực sâu không lường được. Nếu liên luỵ đến gia đình Dương Tĩnh Tư, cô có hối hận đến mức nào thì cũng đã muộn.

Vào tháng đó, Tang Điềm gặp phải chuyện đau lòng hơn, bệnh tình của mẹ nàng đột ngột trở nên xấu đi.

Ban đầu, bác sĩ sử dụng một loại thuốc mới, nói rằng hiệu quả khá tốt. Nhưng không biết vì sao, tình trạng của Tang Giai vẫn chuyển biến xấu. Bà vốn thích khiêu vũ ở quảng trường, giờ lại nằm trên giường như một tờ giấy mỏng manh, đến cả thở cũng tốn nhiều sức. Nhìn cảnh đó, Tang Điềm đau lòng đến nghẹt thở

Nàng đến bệnh viện cũng phải chọn thời điểm, sợ vô tình lại dẫn đám người giang hồ đó đến tận nơi.

Lúc đó, Tang Điềm thật sự cảm thấy bế tắc, mỗi ngày đếu trốn trong nhà vệ sinh cắn chặt tay rồi khóc.

Nhưng khóc thì có ích gì?

Hai tuần trước, Tang Giai vẫn ra đi.

Người luôn miệng nói "không sao đâu" như Tang Điềm, vào khoẳng khắc ấy, mắt tối sầm, ngã quỵ xuống, phải nằm trong ICU hài ngày mới tỉnh lại.

Thật ra nàng không mắc bệnh gì, chỉ là áp lực quá lớn cộng thêm kiệt sức.

Dương Tĩnh Tư là một người bạn thực sự. Toàn bộ tang lễ của Tang Giai đều do cô ấy một tay lo liệu. Gia đình Tang Giai ít người, từ lâu cũng đã cắt đứt liên lạc với chồng cũ, nên chẳng có mấy ai đến dự. Nhưng Dương Tĩnh Tư vẫn sắp xếp buổi lễ thật trang trọng.

Trong đám tang, Tang Điềm đeo dải khăn tang trên tay áo, đứng lặng như một con rối gỗ.

Dương Tĩnh Tư nhìn nàng lo lắng hỏi: "Sao cậu không khóc?"

Tang Điềm đáp: "Khóc thì có ích gì chứ?"

Chủ biên biết gia đình Tang Điềm gặp chuyện, cũng hiểu những rắc rối nàng gặp phải là do Vân Ân. Nhưng những chuyện thế này có báo cảnh sát cũng chưa chắc tìm được chứng cứ, chủ biên quyết định cho Tang Điềm nghỉ phép, không cần làm gì hết, lương vẫn phát đủ.

Nhưng Tang Điềm không phải kiểu người có thể nằm không.

Từ khi vào đại học, nàng đã là người năng nổ nhất. Đi làm cũng thế, ba năm nhận được bốn giải thưởng lớn về báo chí, đều do chính nàng lăn lộn mà có được.

Nàng phát hiện bản thân chỉ biết làm việc mà không biết nghỉ ngơi. Huống hồ, sau khi mẹ cô mất, căn nhà trở nên trống trải đến đáng sợ. Nếu cứ rảnh rỗi mãi, cô sợ mình sẽ phát điên.

Vậy nên, nàng vẫn tiếp tục như trước, mỗi ngày chạy tin tức, bận rộn như một con chó điên.

Thật ra, Dương Tĩnh Tư rất khâm phục Tang Điềm. Đừng nhìn vẻ ngoài quyến rũ của nàng ấy mà nghĩ sai, thực ra nội tâm rất mạnh mẽ. Tuần đầu tiên, sau đám tang, nàng ấy còn trông hơi hoảng hốt, nhưng đến tuần thứ hai, tinh thần đã khá lên nhiều.

Vì thế, Dương Tĩnh Tư mới dám thử nhắc đến Vân Ân.

Tang điểm vừa cắn hạt dưa vừa nói: " Từ khi tạm thời bị đình chức, hình như mọi thứ khá hơn hẳn."

Dương Tĩnh Tư kích động vỗ đùi: " Vậy thì tốt quá rồi!"

Cô từng lo lắng Tang Điềm sẽ không chịu nổi, dù sao cũng bị quấy rối đến mức đó, ai mà gánh vác nổi chứ? May mà bạn thân cô ấy có trái tim bằng thép!

Cô còn nghĩ cách giúp Tang Điềm đổi nghề: " Hay là sau này cậu đừng làm phóng viên nữa? Nguy hiểm quá. Cùng tớ làm streamer đi! Với nhan sắc, dáng người, tài ăn nói của cậu, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Tang Điềm nhai hạt dưa hỏi: "Cũng được đấy, nhưng làm streamer kiếm được bao nhiêu?"

Dương Tĩnh Tư đáp: " Dù sao cũng nhiều hơn là làm phóng viên"

Cả hai tiếp tục cắn hạt dưa và xem TV của quán lẩu.

Quán này vừa khai trương, là một quán lẩu nổi tiếng trên mạng. Dương Tĩnh Tư đã xếp hàng từ 5 giờ chiều, nhưng đến 7 giờ 30, Tang Điềm đến mà vẫn chưa được ăn.

Chủ quán lo khách chờ quá lâu sẽ mất kiên nhẫn và bỏ về nên treo một chiếc TV trước cửa, ban đầu phát các trận thể thao, nhưng lúc này đang xen ngang một bản tin thể thao: "Thiếu nữ thiên tài trượt băng Sở Lăng Tuyết, từng được gọi là 'Công chúa băng', sau khi đột ngột giải nghệ ở tuổi 15, đã hoàn toàn biến mất khỏi công chúng. Hôm nay, ở tuổi 25, cô được phát hiện đã qua đời trong căn hộ một mình. Cảnh sát đang điều tra và bước đầu loại trừ khả năng bị sát hại. Hiện chưa rõ nguyên nhân tử vong là tự sát hay do vấn đề sức khỏe."

Dương Tĩnh Tư cảm thán: "Mới có 25 tuổi, thật tiếc, sinh mệnh đúng là mong manh."

Tang Điềm chỉ "ừm" một tiếng.

Nàng không biết nên nói gì về chủ đề sinh tử, chỉ im lặng cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Trong bản tin, để tôn trọng người đã khuất, họ không chiếu cảnh hiện trường. Thay vào đó, là một đoạn video thi đấu trượt băng khi Sở Lăng Tuyết 15 tuổi.

Video từ mười năm trước không có chất lượng cao như hiện tại, góc quay cũng chủ yếu là toàn cảnh, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người uyển chuyển của Sở Lăng Tuyết, như cánh hồng nhảy múa giữa trời, nhẹ nhàng như rồng bay lượn.

Danh hiệu "Công chúa băng" quả nhiên không phải hư danh.

Tang Điềm đã từng nghe qua cái tên Sở Lăng Tuyết, dù cô không phải người đam mê thể thao. Nhưng năm đó, Sở Lăng Tuyết quá nổi tiếng dù sao cô cũng là người đầu tiên đại diện Trung Quốc giành chức vô địch thế giới ở hạng mục đơn nữ thanh thiếu niên.

Chỉ là không ai biết vì sao cô lại đột ngột giải nghệ, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục như thế này.

———————————————-
Thế là hết chương 1, chương này chủ yếu nói về Tang Điềm 😭 càng đọc càng thấy thương Tang Điềm. Mong Tang Điềm mai sau có cuộc sống tốt hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...