[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.
Chương 107
Editor: Thư Huỳnh.-----------------Sau khi dùng cơm chiều xong, Ôn Mạt Uyển dựa theo lời của Ôn Nhĩ Khiêm tới kho hàng lấy bức tranh, Lê Phi Yên thì có nhiều hưng trí ở phòng khách nhìn các tác phẩm thủy tinh được điêu khắc tỉ mỉ, đột nhiên có giọng nói từ phía sau truyền tới: “Lê tiểu thư thấy thế nào?” Thì ra Ôn Nhĩ Khiêm, Lê Phi Yên vội vàng xoay người, nhìn Ôn Nhĩ Khiêm mỉm cười trả lời: “Rất đẹp, lần đầu tiên con nhìn những thứ được điêu khắc sống động như vậy.” Ôn Nhĩ Khiêm mỉm cười: “Đi theo ta.”Lê Phi Yên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo sau Ông tới thư phòng, Ôn Nhĩ Khiêm chậm rãi đi tới tủ sách, mở ra, rồi quay lại nhìn về phía Lê Phi Yên vẫy tay, ý muốn nàng lại đây nhìn, Lê Phi Yên tiến lại gần hỏi: “Đây là?” Ôn Nhĩ Khiêm chỉ vào một bức ảnh nói: “Đây là ảnh lưu niệm mà lúc nhỏ Mạt Uyển đã tham gia một cuộc thi độc tấu dương cầm.” Lê Phi Yên lại gần hơn nữa, Ôn Mạt Uyển trong ảnh mặc cái váy liền thân bằng lụa màu trắng, nhìn qua như một tiểu công chúa cao quý, từ nhỏ Ôn Mạt Uyển đã có sự hấp dẫn riêng biệt của mình, người nhìn cô không hay không biết sẽ vì cô mà mê muội. “Rất khá.” Lê Phi Yên khen. Ôn Nhĩ Khiêm cười cười, nói: “Mạt Uyển là bảo bối độc nhất vô nhị của ta.” Lê Phi Yên cười ôn nhu, nàng rất muốn nói cho Ôn Nhĩ Khiêm biết Ôn Mạt Uyển cũng là bảo bối của nàng, cũng là độc nhất vô nhị. “Gần đây ta nghe nói Mạt Uyển với Nam Thành hình như không được tốt.” Ôn Nhĩ Khiêm xoay người ngồi xuống ghế, bưng ly trà lên thổi thổi rồi hớp một ngụm: “Con có biết chuyện gì xảy ra không?” Lê Phi Yên bình tĩnh suy nghĩ, cũng thành thật lên tiếng: “Nguyên nhân trong đó có liên quan tới con.” Ôn Nhĩ Khiêm ngẩng đầu nhìn nàng: “Con cứ nói.” Lê Phi Yên nói: “Nếu Ngài cảm thấy chuyện này không có quan hệ với con, thì tại sao lại cố tình để Mạt Uyển đi chỗ khác, sau đó gọi con vào đây.” Ôn Nhĩ Khiêm cười mà không nói, lại bưng ly trà lên, chờ độ nóng trong trà bớt đi thì uống thêm một ngụm, lúc này Ông mới hỏi lần nữa: “Vậy con chuẩn bị cho ta đáp án về chuyện này như thế nào?” Lê Phi Yên nói: “Nguyên nhân trong đó đúng là có liên quan tới con, nhưng cũng có thể không có liên quan, chi tiết cụ thể nếu giải thích thì tương đối phức tạp, không phải một hai câu có thể nói hết, vì dù sao con cũng không phải đương sự, nên con không thể tùy tiện phỏng đoán chuyện giữa hai vợ chồng Mạt Uyển.” Ôn Nhĩ Khiêm nói: “Ta càng nghe càng thấy hồ đồ.” Lê Phi Yên: “Chuyện này đúng là rất phức tạp, nhưng con không có quyền đánh giá hoặc đưa ra kết luận gì.” Ôn Nhĩ Khiêm: “Ta chỉ muốn biết sự thật, có phải con...” “Sự thật là con không thương Diệp Nam Thành.” Giọng nói của Ôn Mạt Uyển đột ngột truyền từ cửa vào làm cho Lê Phi Yên giật thót, Ôn Mạt Uyển đã quay lại rồi. Không biết Ôn Mạt Uyển đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào, trong tay cầm bức họa được cuộn tròn. Ôn Nhĩ Khiêm vừa nhìn thấy Ôn Mạt Uyển thì mỉm cười rồi vẫy tay bảo cô tới gần. Ôn Mạt Uyển cũng thuận theo đi tới, đưa bức tranh cho Ôn Nhĩ Khiêm. Ôn Nhĩ Khiêm vừa mở ra vừa lên tiếng hỏi: “Có phải đã tích đầy bụi hay không?” Ôn Mạt Uyển nói: “Con vẫn chưa mở ra.” Ôn Nhĩ Khiêm chậm rãi mở bức tranh rộng ra, nhìn nhìn rồi nói: “Vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.” Ôn Mạt Uyển cười cười: “Đều là do ba ba bảo quản tốt thôi.” Ôn Nhĩ Khiêm lắc đầu: “Cho dù có cuộn tròn lại, bảo quản bảo tốt như thế nào, cũng không giống như lúc ban đầu thanh tân làn gió, có vài thứ, không thể quay lại tức là không thể quay lại.” Ôn Mạt Uyển biết Ôn Nhĩ Khiêm ám chỉ chuyện gì, không trả lời, Ôn Nhĩ Khiêm dừng một chút rồi nói tiếp: “Mạt Uyển, vốn là chuyện nhà của con, ba ba không nên hỏi tới, nhưng đã nhiều ngày Nam Thành đều gọi điện cho ba, tuy hắn không nói gì thêm, nhưng làm sao lại không có vấn đề gì. Con cứ nói đi.” Ôn Mạt Uyển nói: “Con cũng đang muốn nói với ba ba về chuyện này, ba ba, con chuẩn bị ly hôn với Diệp Nam Thành.” Lời này vừa nói ra, không chỉ là Ôn Nhĩ Khiêm mà ngay cả Lê Phi Yên đều ngây ngẩn cả người. Trước đây Ôn Mạt Uyển chưa từng nhắc tới chuyện ly hôn. Lê Phi Yên nhìn nhìn Ôn Nhĩ Khiêm, sắc mặt Ông rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết Ôn Mạt Uyển sẽ nói như vậy, ngược lại thì tâm của Lê Phi Yên như bị treo lên cao, Ôn Mạt Uyển làm như vậy cũng tương đương với chuyện sẽ bị bại lộ tất cả. Ôn Nhĩ Khiêm hỏi Ôn Mạt Uyển: “Hai con đã kết hôn được tám năm, lý do là gì?” Ôn Mạt Uyển bình thản trả lời: “Rất đơn giản, vì con không thương.” Ôn Nhĩ Khiêm: “Giữa vợ chồng với nhau...” “Ba ba, nếu ba muốn con thay đổi quyết định của mình, con làm không được, con cũng không phải nhất thời hành động theo cảm tính.” Ôn Mạt Uyển lẳng lặng nói: “Con đã tìm được người có thể cùng con chân chính trải qua cả đời, cho nên con phải ly hôn với Diệp Nam Thành, nếu không đối với bất kỳ ai đều không công bằng.” Ôn Nhĩ Khiêm nhìn nhìn Ôn Mạt Uyển, lại nhìn Lê Phi yên, hỏi: “Người con nói muốn ở chung cả đời chính là cô bé này?” Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên mỉm cười, chốt lát lại đưa ánh mắt chuyển tới trên người Ôn Nhĩ Khiêm, ngữ khí rất kiên định: “Đúng, là Lê Phi Yên.” Lập tức Ôn Nhĩ Khiêm từ trên ghế đứng lên, nhìn chằm chằm hai người một lúc, rồi lại chậm rãi ngồi xuống ghế, Ôn Mạt Uyển tiến lên một bước hỏi: “Ba ba không có chuyện gì chứ?” Nói thật, bất ngờ biết được chuyện lớn như vậy, nói hoàn toàn không có việc gì là không có khả năng, nhưng Ôn Mạt Uyển biết mình có thể khống chế được các tình huống tiếp theo, tuy cô không phải hoàn toàn đoán được Ôn Nhĩ Khiêm sẽ có phản ứng gì. Ôn Nhĩ Khiêm lấy lại bình tĩnh, nói với Ôn Mạt Uyển: “Ý tưởng của những người trẻ tuổi các con, ba không hiểu lắm, nhưng con có biết những gì con vừa nói có ý nghĩa gì không?” Ôn Mạt Uyển nói: “Đương nhiên con biết.” Ôn Nhĩ Khiêm tiếp tục hỏi cô: “Con thật sự muốn điều này?” Ôn Mạt Uyển kiên định với quyết định của mình: “Con đã suy nghĩ rất lâu.” Ôn Nhĩ Khiêm lại trầm mặc lần nữa, qua một lúc lại nói tiếp với Ôn Mạt Uyển: “Con là con gái của ba, tất nhiên ba tin tưởng vào phán đoán và quyết định của con, nhưng là...” Ôn Nhĩ Khiêm chuyển qua nhìn Lê Phi Yên: “Mạt Uyển, con đi ra ngoài trước, để cho ba nói chuyện với Lê tiểu thư một chút.” Ôn Mạt Uyển quay qua nhìn Lê Phi Yên, rồi nói với Ôn Nhĩ Khiêm: “Con sẽ không lên tiếng nói cái gì, nhưng con muốn ở lại trong này.” Lê Phi Yên nói: “Không sao cả, em cũng muốn được trò chuyện với một nhân vật huyền thoại trong truyền thuyết.” Ôn Mạt Uyển do dự trong một lúc, thấy Lê Phi Yên đưa mắt nhìn tới lần nữa, nghĩ nghĩ, rồi xoay người đi ra ngoài. Đợi cửa được Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng đóng lại, Ôn Nhĩ Khiêm mới hỏi: “Lê tiểu thư, những lời lúc nãy của Mạt Uyển cô cũng nghe thấy rồi, còn cô thì sao? Cô có ý kiến gì không?” Lê Phi Yên nói: “Những gì con muốn cũng giống với Mạt Uyển, con sẽ dụng tâm yêu chị ấy, chăm sóc chị ấy, những gì Diệp Nam Thành có thể làm được, con cũng sẽ làm được, những gì Diệp Nam Thành không thể cho chị ấy, còn đều sẽ đem toàn bộ cho chị ấy.” Ôn Nhĩ Khiêm mỉm cười: “Lê tiểu thư, cô nói xem, cái gì mà Diệp Nam Thành không thể làm cho Mạt Uyển được?” Lê Phi Yên nói: “Hắn không yêu quý trân trọng Mạt Uyển giống như con.” Ôn Nhĩ Khiêm nói: “Cô dựa vào đâu nói điều này?” Lê Phi Yên đang muốn nói Diệp Nam Thành đã ngoại tình bên ngoài, lại đột nhiên phát hiện nói không nên lời, Diệp Nam Thành ngoại tình, mà đối tượng hắn ngoại tình lại chính là nàng. Chẳng lẽ nàng phải nói với Ôn Nhĩ Khiêm, nàng chính là tình nhân của con rễ ông, đồng thời cũng là người đã bẻ cong con gái ông sao? Lê Phi Yên không tìm được lý do nào thích hợp để chính minh điểm này cả.Thấy Lê Phi Yên trầm mặc, Ôn Nhĩ Khiêm tiếp tục hỏi: “Vậy cô thấy Diệp Nam Thành đã làm được những gì?” Lê Phi Yên thành thật trả lời: “Diệp Nam Thành có thể cho Mạt Uyển một cuộc sống ổn định, hôn nhân hợp pháp, còn một đứa nhỏ.” Ôn Nhĩ Khiêm hỏi: “Những cái này cô có thể mang lại cho Mạt Uyển sao?” Lê Phi Yên ngẩn người: “Chúng con đã kết hôn, sau đó có bất cứ vấn đề gì cũng không còn là vấn đề nữa.” Ôn Nhĩ Khiêm mỉm cười: “Cô có biết Ôn Mạt Uyển đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào không? Ngay cả trường học Mạt Uyển cũng chưa từng đi, Mạt Uyển học đều là do đích thân giáo sư Trình tới tận nơi truyền dạy, mười tuổi đã bắt đầu đi vòng quanh thế giới, mười hai tuổi đã theo ta tham dự các hội nghị giám đốc, nếu dùng câu mọi người hay nói, đó là Mạt Uyển đã ngậm chìa khóa vàng ra đời, là Đại tiểu thư Ôn gia, những gì Mạt Uyển có cũng hoàn cảnh sinh hoạt, cô sẽ không thể tưởng tượng được.” Lê Phi Yên nhìn Ôn Nhĩ Khiêm không nói gì. Ôn Nhĩ Khiêm tiếp tục nói: “Có lẽ cô cảm thấy cô cùng với Diệp Nam Thành không có khác nhau, nhưng hắn có thể tùy tiện mua chiếc xe cả trăm vạn làm quà cho Mạt Uyển, mà cô chỉ có thể là một cành hoa hồng bình thường, cô còn cảm thấy không có khác biệt không? Mạt Uyển chưa tiếp xúc với nhiều người trong vòng lẩn quẩn của cuộc sống, cho nên đối với cô sinh ra cảm giác hứng thú, như mọi người thường nói là thích. Tính tình của Mạt Uyển, ta biết rất rõ, Mạt Uyển đã nhận định chuyện gì thì sẽ kiên trì tới cùng. Nhưng cô cảm thấy như vậy đối với Mạt Uyển có công bằng hay không? Con bé từ bỏ mọi thứ đã có, lựa chọn cùng cô ở bên nhau, con bé từ nhân vật được sủng ái nhất, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, chuyển thành người phải gánh vác cuộc sống sinh hoạt của cả hai, nếu cô thật sự yêu Mạt Uyển, cô có thể nhẫn tâm để con bé hy sinh nhiều đến mức này sao?”. . . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gia trưởng chính là gia trưởng, cứ việc bọn họ hiểu gì đó không có bọn tiểu bối tân triều, nhưng là căn bản đích đạo lý lại nhìn xem thực thấu, cùng với Ôn ba đấu trí so với dũng khí, tiểu Yên Yên muốn cố lên mới được.