[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.
Chương 104
Editor: Thư Huỳnh.-----------------Tô Kiều Diễm lộ ra biểu tình không hiểu: “Em chỉ muốn làm bạn gái chị, tại sao lại bị coi thành dây dưa?” Có phải Lục Băng Ngưng bị mắc chứng vọng tưởng bị hại không? Lục Băng Ngưng sờ sờ tóc Tô Kiều Diễm: “Nếu em làm bạn gái của chị, em sẽ ly hôn với tỷ phu sao?” Tuy Lục Tuyết Tâm với Tân Gia Tường đã ly hôn, nhưng Lục Băng Ngưng vẫn theo thói quen gọi Tân Gia Tường là tỷ phu.Tô Kiều Diễm nhìn Lục Băng Ngưng không nói gì, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nữ nhân với nữ nhân cũng không thể kết hôn, chuyện em làm bạn gái của chị với chuyện em có chồng cũng không xung đột.” Không nghĩ tới bình thường Lục Băng Ngưng luôn có bộ dáng vô tâm vô phế, nhưng thực tế lại là người khó ứng phó tới mức này. Lục Băng Ngưng nhìn nhìn Tô Kiều Diễm: “Cho dù không thể kết hôn, nhưng nữ nhân ở cùng nữ nhân cũng có nguyên tắc, cũng phải đồng tâm, một lòng một dạ, cũng có thể có duy nhất một ái nhân.” Lục Băng Ngưng không tức giận với ý nghĩ của Tô Kiều Diễm, vì Quế Vi Vi cũng từng nói với nàng như vậy, cũng vì rất thích Quế Vi Vi nên đối với vấn đề này nàng thường lựa chọn im lặng. Nhưng hôm nay, khi nghe Tô Kiều Diễm cũng có ý nghĩ này, tự nhiên Lục Băng Ngưng thấy nhất định phải nói ra suy nghĩ của mình, chẳng lẽ khi nữ nhân yêu nữ nhận lại có thể tùy tiện như vậy, chỉ lo hưởng thụ quá trình yêu đương mà không nghĩ tới trách nhiệm với tương lai sao? Tô Kiều Diễm khó hiểu: “Em thích chị, muốn cùng chị ở cùng một chỗ, cái này là sai sao?” Từ lúc nào yêu đương lại trở nên khó khăn tới mức này? Không lấy hôn nhân làm mục đích yêu đương thì không thể yêu nhau sao? Lục Băng Ngưng mỉm cười: “Kiều Diễm, em đã từng nghĩ, nếu chúng ta như vậy có công bằng với tỷ phu không?” Tô Kiều Diễm càng thấy kỳ lạ: “Chuyện này thì có quan hệ gì tới hắn chứ? Lúc em nói chuyện với hắn đều như hai người xa lạ, mỗi ngày em thấy hắn chỉ cần mỉm cười giống búp bê là được rồi, chuyện này rất nhàm chán.” Lục Băng Ngưng hỏi: “Vậy em thích chị vì cái gì?” Tô Kiều Diễm nói: “Vì lúc ở bên cạnh chị, em thấy rất vui vẻ, thú vị, không gặp chị, em sẽ thấy rất nhớ chị, ngồi suy nghĩ chị đang làm cái gì, nghĩ chị có nhớ tới em không?” Lục Băng Ngưng cười cười cũng không lên tiếng, Tô Kiều Diễm liền túm lấy nàng hỏi: “Chị cười cái gì?” Lục Băng Ngưng nói: “Em chỉ là đối với sinh hoạt cá nhân của chị mà sinh ra hứng thú , muốn tiếp cận thế giới của chị để thể nghiệm, nếm thử rồi sau đó em sẽ rời đi.” Tô Kiều Diễm: “Em không phải là loại người này.” Lục Bưng Ngưng quá coi thường cô rồi, cô không phải chưa từng là tiểu nữ sinh yêu say mê mối tình đầu, đương nhiên có thể đủ nhận biết đâu là thích, đâu là mê luyến, tại sao Lục Băng Ngưng có thể nghĩ cô là một người tỉnh tỉnh mê mê là một nữ nhân không não chỉ biết ăn chơi vậy?Lục Băng Ngưng cũng không nói lại, nắm tay Tô Kiều Diễm trở về bàn, chỉ máy tính trước mặt: “Trong đó có một số trò chơi, nếu em thấy chán thì chơi đi, chị tiếp tục giúp Lê Phi Yên tìm tài liệu.” Tô Kiều Diễm a một tiếng, xem ra cô cũng không giúp được cái gì, đành phải làm theo lời Lục Băng Ngưng tìm cái gì đó giải khoay. Mới chơi được một ván, đột nhiên Tô Kiều Diễm nghĩ cái gì đó, nghiêng đầu hỏi Lục Băng Ngưng: “Chị vất vả giúp Phi Yên, có phải vì em không?” Ngay cả đầu Lục Băng Ngưng cũng không nâng lên: “Không phải.” Tô Kiều Diễm bĩu môi, đem lực chú ý quay trở lại trò chơi, lần này bắt đầu rất tốt, xem ra có thể thắng được ván này.Lê Phi Yên không biết Ôn Mạt Uyển có kế hoạch gì, nhưng hiện tại có thể thấy, Ôn Mạt Uyển đang muốn một mình đi tìm Cừu Cát Tường để nói chuyện. Ôn Mạt Uyển có thể cùng Cừu Cát Tường nói cái gì đây? Lê Phi Yên cũng biết mình chưa đủ dũng khí để đối mặt với Cừu Cát Tường thế nhưng cho dù như thế nào đi nữa cũng không để nàng với Ôn Mạt Uyển cùng nhau bị đẩy vào nguy hiểm, huống chi cho tới tận bây giờ, Ôn Mạt Uyển luôn biểu hiện ra sự dũng cảm không lùi bước của mình, thì nàng có lý do gì mà lùi bước chứ! “Mạt Uyển, em không thể để chị đi một mình được.” Cuối cùng thời điểm hai người ăn điểm tâm, Lê Phi Yên mới lên tiếng nói tới vấn đề này. Ôn Mạt Uyển mỉm cười: “Chị không phải kèo bè kéo lũ đi đánh nhau, đi một mình thì có sao đâu.” Ôn Mạt Uyển có ý nghĩ của chính mình, Cừu Cát Tường có một tay che trời cũng sẽ không cực kỳ hung ác muốn mạng người hắn nuôi từ nhỏ tới lớn, nếu không hắn đã sớm làm bậy tự đem mình vào tù rồi, bây giờ hắn có thể chen lẫn giữa hắc bạch lưỡng đạo, không bị cảnh sát truy nã, hắn trong hắc đạo oai phong một cỏi, chứng tỏ hắn cũng không phải là một lỗ mãng không có đầu óc. Mà dù hắn có là một đồ tể chỉ biết dùng dao thì Ôn Mạt Uyển cũng thấy mình có biện pháp để ứng phó. Vì vậy, nhìn ở bất cứ góc độ nào thì Lê Phi Yên lo lắng đều là dư thừa. “Chị cũng không phải cậy mạnh muốn tự mình đi, mà vì bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để em đối mặt với ông ấy, chờ khi chị xác định hai người có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau, thì nhất định chị sẽ dẫn em đi gặp hắn, được không?" Ôn Mạt Uyển lái xe, kiên nhẫn giải thích với Lê Phi Yên. Lê Phi Yên nghĩ nghĩ, cảm thấy Ôn Mạt Uyển nói chuyện hay là làm việc đều rất cẩn thận, nàng cũng không tìm được lý do nào để kiên trì quan điểm của mình nữa, Lê Phi Yên trầm mặc một hồi rồi chăm chú nói: “Vậy em ở bên ngoài khu an dưỡng chờ chị, có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết.” Ôn Mạt Uyển gật gật đầu: “Được, chị biết rồi.” Ở tầng cao nhất của khu an dưỡng gặp được Cừu Cát Tường, chỗ này cách với trung tâm khoảng một tiếng chạy xe. Cũng đã lâu Cừu Cát Tường không hỏi tới chuyện giang hồ, nhưng vì phòng ngừa có kẻ thù tới nên vấn đề bảo an ở đây cũng rất nghiêm ngặt. Lúc Cừu Cát Tường nhìn thấy Ôn Mạt Uyển liền nhếch miệng cười ha ha: “Con gái của Ôn lão đầu? Khách quý tới, khách quý tới!” Ôn Mạt Uyển cũng lịch sự lễ phép mỉm cười: “Nghe danh đã lâu.” Cừu Cát Tường nói: “Nghe thủ hạ của tôi nói, cô có sinh ý muốn cùng tôi bàn bạc.” Ôn Mạt Uyển trả lời: “Đúng.” Cừu Cát Tường nói: “Cô có thể tìm tới chỗ này, chắc chắn đã biết được bối cảnh của tôi, tôi không giống với gia đình cô làm ăn theo quy củ, ví dụ cô tới tìm tôi để cùng nhau làm ăn buôn bán, thì cũng phải biết sẽ không thể tránh được những còn đường tắc và đen tối.” Ôn Mạt Uyển: “Tôi tự mình tới thăm hỏi, tự nhiên không phải là vì sinh ý bình thường. Đại tiền bối hãy buông xuống thành kiến thế tục, rồi cẩn thận nghe tôi nói.” Cừu Cát Tường nhìn Ôn Mạt Uyển chằm chằm, không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cô nói đi.” Lúc này Ôn Mạt Uyển cũng nhìn thẳng Cừu Cát Tường rồi hỏi: “Nghe nói gần đầy có người muốn cung cấp thông tin manh mối để truy tìm người có mối hận cũ trước kia, không biết có chuyện này thật không?” Cừu Cát Tường cười ha hả: “Kẻ thù của ta cũng không ít, hận không thể toàn bộ bọn họ trói lại cùng một chỗ rồi ném xuống sông làm mòi cho cá.”Ôn Mạt Uyển cũng không để ý sự trêu chọc trong lời của Cừu Cát Tường, thành thật lên tiếng: “Người tôi muốn nói, chính là con gái nuôi của Ông, Lê Phi Yên.” Cừu Cát Tường vừa nghe tới tên của Lê Phi Yên thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Người nói đúng là con gái tôi?”
Ôn Mạt Uyển gật gật đầu. Cừu Cát Tường lạnh lùng cười: “Thì ra hôm nay Đại tiểu thư Ôn gia tới đây là muốn làm thuyết khách, bất quá không may mắn rồi, nếu là người khác, nói không chừng tôi có thể bán cho cô chút mặt mũi, nếu là tiểu tiện nhân này, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây tôi cũng sẽ đem nó bầm thây vạn đoạn.” Lê Phi Yên ngồi ở một tiệm cà phê đối diện khu an dưỡng chờ tới sốt ruột, nhịn không được gọi điện cho Ôn Mạt Uyển, nhưng cô không nghe, nhắn tin cũng không có trả lời, Lê Phi Yên biết tìm Cừu Cát Tường giảng hòa không phải là chuyện dễ dàng, tuy không phải nàng không có tin tưởng Ôn Mạt Uyển, nhưng trong lòng cứ nhịn không được mà lo lắng, cứ suy đoán lung tung. Thời điểm phục vụ mang lên cho nàng ly cà phê thứ ba, thì điện thoại Lê Phi Yên vang lên, thì ra là Tô Kiều Diễm, hai người đơn giản hỏi thăm vài câu, Tô Kiều Diễm liền tỏ vẻ muốn chuyện đầu đuôi câu chuyện, lúc này muốn chạy tới với Lê Phi Yên. Lê Phi Yên còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì Tô Kiều Diễm đã nói tiếp: “Cậu ở tại chỗ chờ mình, không gặp không về.” Tiếp đó là tiếng đô đô cúp điện thoại. Tô Kiều Diễm và Lục Băng Ngưng, hai người cùng nhau xuất hiện, khi Lê Phi Yên nhìn thấy bạn bè thì trong lòng hơi an ổn một chút. Trước tiên là Tô Kiều Diễm lên tiếng phê phán hành động trọng sắc khinh bạn của Lê Phi Yên, rồi sau đó mới hỏi: “Ôn Mạt Uyển đâu?” Lê Phi Yên nói: “Tự mình lên đó rồi.” Lục Băng Ngưng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?” Lê Phi Yên nói: “Tạm thời thì không có, Mạt Uyển nói chuyện này nàng có thể giải quyết được, nếu có cảnh sát tham dự vào, có thể không dễ dàng gì.” Ánh mắt Tô Kiều Diễm đảo qua Lục Băng Ngưng, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lê Phi Yên, lập tức kêu lên: “Đây là cái gì? Phi Yên, cậu được cầu hôn?” Tô Kiều Diễm vừa hỏi, ngược lại nhắc nhở Lê Phi yên, Ôn Mạt Uyển đã tự tay đeo chiếc nhẫn hoa Tường Vi này cho nàng, xem như là nhẫn kết hôn đi. Lê Phi Yên còn đang do dự không biết có nên thẳng thắn với bạn bè chuyện này không, thì nghe Lục Băng Ngưng thản nhiên lên tiếng nói thay nàng: “Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là hai người đã kết hôn rồi.” “Nữ nhân với nữ nhân cũng có thể kết hôn?” Tô Kiều Diễm có chút thấy khó tin, từ lúc nào Lê Phi Yên lại như vậy, đúng là không ngờ được. Lê Phi Yên đang muốn lên tiếng giải thích, thì Lục Băng Ngưng lại có chút không được tốt trả lại Tô Kiều Diễm một câu: “Nếu không em cho là gì?” Lê Phi Yên cảm nhận được hôm nay giữa hai người khí tràng không được bình thường, nếu không vì lo lắng cho Ôn Mạt Uyển, hơn nữa trước mắt còn quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thì nàng nhất định đem hai người này kéo lại truy hỏi một phen. Thế nhưng ngay lúc ánh mắt Lê Phi Yên vô tình lướt thấy dấu hôn như ẩn như dưới ở cổ Tô Kiều Diễm thì giật thót . Hai người này, không phải có chuyện gì rồi chứ? . . . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Băng Ngưng đối với Kiều Diễm đích tình cảm hẳn là thực phức tạp đi, ngẫu nhiên phát sinh quan hệ là kìm lòng không đậu, nhưng là nói đến về sau, nên vì kìm lòng không đậu tìm một quy túc, đối với Băng Ngưng mà nói khả năng không phải thực dễ dàng, dù sao hai người lúc mới bắt đầu liền nhấn định, đường lui thiếu đích cái kia sẽ bị thương càng nhiều.
Ôn Mạt Uyển gật gật đầu. Cừu Cát Tường lạnh lùng cười: “Thì ra hôm nay Đại tiểu thư Ôn gia tới đây là muốn làm thuyết khách, bất quá không may mắn rồi, nếu là người khác, nói không chừng tôi có thể bán cho cô chút mặt mũi, nếu là tiểu tiện nhân này, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây tôi cũng sẽ đem nó bầm thây vạn đoạn.” Lê Phi Yên ngồi ở một tiệm cà phê đối diện khu an dưỡng chờ tới sốt ruột, nhịn không được gọi điện cho Ôn Mạt Uyển, nhưng cô không nghe, nhắn tin cũng không có trả lời, Lê Phi Yên biết tìm Cừu Cát Tường giảng hòa không phải là chuyện dễ dàng, tuy không phải nàng không có tin tưởng Ôn Mạt Uyển, nhưng trong lòng cứ nhịn không được mà lo lắng, cứ suy đoán lung tung. Thời điểm phục vụ mang lên cho nàng ly cà phê thứ ba, thì điện thoại Lê Phi Yên vang lên, thì ra là Tô Kiều Diễm, hai người đơn giản hỏi thăm vài câu, Tô Kiều Diễm liền tỏ vẻ muốn chuyện đầu đuôi câu chuyện, lúc này muốn chạy tới với Lê Phi Yên. Lê Phi Yên còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì Tô Kiều Diễm đã nói tiếp: “Cậu ở tại chỗ chờ mình, không gặp không về.” Tiếp đó là tiếng đô đô cúp điện thoại. Tô Kiều Diễm và Lục Băng Ngưng, hai người cùng nhau xuất hiện, khi Lê Phi Yên nhìn thấy bạn bè thì trong lòng hơi an ổn một chút. Trước tiên là Tô Kiều Diễm lên tiếng phê phán hành động trọng sắc khinh bạn của Lê Phi Yên, rồi sau đó mới hỏi: “Ôn Mạt Uyển đâu?” Lê Phi Yên nói: “Tự mình lên đó rồi.” Lục Băng Ngưng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?” Lê Phi Yên nói: “Tạm thời thì không có, Mạt Uyển nói chuyện này nàng có thể giải quyết được, nếu có cảnh sát tham dự vào, có thể không dễ dàng gì.” Ánh mắt Tô Kiều Diễm đảo qua Lục Băng Ngưng, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lê Phi Yên, lập tức kêu lên: “Đây là cái gì? Phi Yên, cậu được cầu hôn?” Tô Kiều Diễm vừa hỏi, ngược lại nhắc nhở Lê Phi yên, Ôn Mạt Uyển đã tự tay đeo chiếc nhẫn hoa Tường Vi này cho nàng, xem như là nhẫn kết hôn đi. Lê Phi Yên còn đang do dự không biết có nên thẳng thắn với bạn bè chuyện này không, thì nghe Lục Băng Ngưng thản nhiên lên tiếng nói thay nàng: “Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là hai người đã kết hôn rồi.” “Nữ nhân với nữ nhân cũng có thể kết hôn?” Tô Kiều Diễm có chút thấy khó tin, từ lúc nào Lê Phi Yên lại như vậy, đúng là không ngờ được. Lê Phi Yên đang muốn lên tiếng giải thích, thì Lục Băng Ngưng lại có chút không được tốt trả lại Tô Kiều Diễm một câu: “Nếu không em cho là gì?” Lê Phi Yên cảm nhận được hôm nay giữa hai người khí tràng không được bình thường, nếu không vì lo lắng cho Ôn Mạt Uyển, hơn nữa trước mắt còn quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thì nàng nhất định đem hai người này kéo lại truy hỏi một phen. Thế nhưng ngay lúc ánh mắt Lê Phi Yên vô tình lướt thấy dấu hôn như ẩn như dưới ở cổ Tô Kiều Diễm thì giật thót . Hai người này, không phải có chuyện gì rồi chứ? . . . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Băng Ngưng đối với Kiều Diễm đích tình cảm hẳn là thực phức tạp đi, ngẫu nhiên phát sinh quan hệ là kìm lòng không đậu, nhưng là nói đến về sau, nên vì kìm lòng không đậu tìm một quy túc, đối với Băng Ngưng mà nói khả năng không phải thực dễ dàng, dù sao hai người lúc mới bắt đầu liền nhấn định, đường lui thiếu đích cái kia sẽ bị thương càng nhiều.