[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 93



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Trước đó Diệp Nam Thành cũng đã từng nghĩ qua nhiều loại khả năng, nhưng hắn nghĩ không ra hắn đã đắc tội với ai, trừ bỏ người đột nhiên biến mất – Lê Phi Yên.

Chính là nàng sao?

Một người không có quyền không có thế, Lê Phi Yên sẽ không thể một mình nhấc lên sóng gió lớn như vậy được, làm cho mọi thứ xung quanh hắn thay đổi long trời lỡ đất.

Nếu chuyện này có liên quan tới Lê Phi Yên thì nhất định sau lưng nàng có bàn tay thao túng tất cả.

Diệp Nam Thành nghĩ như vậy, nên thử gọi điện cho Lê Phi Yên, nhưng vẫn trong tình trạng tắt máy.

Mà tất cả cũng chỉ là suy đoán của hắn, bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

"Ngày mốt là sinh nhật ba ba chị?" Lê Phi Yên nhìn lịch: "Cũng sẽ tổ chức giống như vậy sao?" Nhà giàu thường thích chúc mừng sinh nhật bằng cách tổ chức yến hội náo nhiệt, xa hoa trình độ hẳn là vượt qua mức bình thường.

Ôn Mạt Uyển lật lật quyển tạp chí trong tay: "Cũng không gì, chỉ là thân thích cùng bạn bè của ba ba gặp nhau ăn bữa cơm thôi, tâm sự chuyện thường ngày."

Lê Phi Yên nói: "Nhìn chị nói bình thường như vậy, thật ra sẽ rất nhiều người đi."

Ôn Mạt Uyển cười nói: "Mấy trăm người thôi."

Lê Phi Yên trợn mặt nói: "Vậy mà chưa đủ nhiều sao? Lúc đó chắc chị sẽ bận nhiều việc đúng không?" Lê Phi Yên không thèm để ý có bao nhiêu người tới tham gia, nàng chỉ muốn biết lúc đó Ôn Mạt Uyển có thời gian ở bên cạnh nàng hay không thôi.

Ôn Mạt Uyển cười cười trả lời: "Dựa theo những năm trước, thời điểm này đều là chị và Hữu Cung lo liệu."

Đang nói, thì máy tính kế bên Ôn Mạt Uyển phát ra âm báo có thư điện tử mới, Ôn Mạt Uyển hơi nghiêng người mở ra nhìn: "Dánh sách khách mời."

Lê Phi Yên dựa sát vào nhìn, một dọc dài ngoằng, đa số đều là những tai to mặt lớn trong giới thương nghiệp.

Bất quá nhìn lướt qua, Lê Phi Yên cũng không có nhìn thấy tên của Diệp Nam Thành.

"Có phải danh sách này còn thiếu không?" Lê Phi Yên lên tiếng hỏi.

Ôn Mạt Uyển nhìn nàng thản nhiên hỏi: "Em muốn nói tới Diệp Nam Thành?"

"Đúng rồi." Lê Phi Yên không biết tột cùng mình có tâm trạng gì, rõ ràng bây giờ toàn bộ thời gian Ôn Mạt Uyển đều ở bên cạnh nàng, sự tồn tại của Diệp Nam Thành căn bản không có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hai người, nhưng nàng đối với Diệp Nam Thành vẫn có một chút gì đó, nói như thế nào đây, chú ý?

Cho dù Ôn Mạt Uyển có đối với hắn lãnh đạm ra sao, thì nói cho cùng hắn vẫn là chồng hợp pháp của cô, đặc biệt trong những trường hợp này, hai người chắc phải làm ra bộ dáng vợ chồng ân ái cùng nhau tiếp đón khách.

Chỉ cần nghĩ thôi, Lê Phi Yên cũng đã cảm thấy rất khó chịu.

Coi như nàng vĩnh viễn không có cách nào quang minh chính đại đứng bên cạnh Ôn Mạt Uyển, cũng không muốn Ôn Mạt Uyển đứng bên cạnh nam nhân khác, lần đầu tiên Lê Phi Yên cảm thấy tim mình đau nhói, quả nhiên lúc nữ nhân ghen tuông cũng giống với sóng ngầm cuồn cuộn.

Ôn Mạt Uyển cười đặc biệt ôn nhu, đóng thư điện tử lại, rồi tiến sát bên người Lê Phi Yên: "Em đang suy nghĩ cái gì đây?"

Lê Phi Yên nghe Ôn Mạt Uyển hỏi, liền biết bảng cửu chương trong lòng mình đã bị Ôn Mạt Uyển biết rõ ràng, nàng bĩu môi: "Biết rõ còn hỏi em."

Ôn Mạt Uyển nắm cả bả vai Lê Phi Yên nói: "Lần này khách được mời tới không có Diệp Nam Thành."

Lê Phi Yên khó hiểu: "Chị có ý gì?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Nếu hắn từ chỗ người khác biết được tin tức này rồi tới tham dự thì cũng không ngăn cản được, nhưng hắn không phải là người được mời tới một cách chân chính. Ba ba đối với chuyện hắn lừa gạt đổng sự ở Cường Thịnh rất là tức giận, cũng rất thất vọng, đây chính là ý của ba ba chị."

Lê Phi Yên nhìn nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển cười rộ lên trước sau gì vẫn xinh đẹp không chút tỳ vết, cô cột tóc, mặc quần áo đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng nhìn mọi thứ xung quanh cũng làm người khác không có sức kháng cự lại mị lực của cô.

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên lại xuất thần cho rằng nàng ngây ngẩn cả người, vì vậy nói tiếp: "Phi Yên, chị biết bây giờ đối với em là không công bằng. Trên danh nghĩa chị vẫn là người đã có chồng, mà em thì lại hoàn toàn thuộc về chị."

Lê Phi Yên lắc đầu: "Không quan hệ, thật sự không quan hệ. Chỉ cần chị yêu em là đủ rồi." Đây chính là ý nghĩ  thật tâm của Lê Phi Yên, tuy rằng nàng đúng là có chút ghen tỵ, nhưng Ôn Mạt Uyển đã vì nàng làm rất tốt rồi, cho dù nàng không thể hoàn toàn chiếm được Ôn Mạt Uyển, thì cũng có được toàn bộ tình yêu của Ôn Mạt Uyển.

Đối với nữ nhân mà nói, thì có gì so được với tình yêu đây?

Ôn Mạt Uyển ôm Lê Phi Yên để nàng nằm trên vai mình: "Cho chị thêm chút thời gian, chị sẽ cho em một kết quả hài lòng, tin tưởng chị được không?" Lê Phi Yên hiểu chuyện càng làm Ôn Mạt Uyển thấy đau lòng hơn, lần đầu tiên cô cảm thấy mình là người rất thất bại, bởi vì cô chính là nguyên nhân làm cho người yêu mình không vui.

Cũng là lần đầu tiên hối hận tám năm trước đồng ý kết hôn với Diệp Nam Thành.

Hoặc, hối hận vì xuất thân của cô, cho dù là kết hôn hay ly hôn, cũng không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ ba cô đúng là có chút bất mãn với Diệp Nam Thành, nhưng có đủ để tiếp nhận chuyện cô ly hôn với hắn không?

Đúng vậy, Ôn Mạt Uyển nghĩ cô có thể đưa ra bất cứ quyết định gì, cô cũng đã ba mươi rồi, đúng nghĩa là người trưởng thành, là hòn ngọc quý trên tay ba ba, cô cho rằng đối với chuyện này không ai sẽ nói sai.

Nhưng là người không phải muốn làm cái gì thì làm, cho dù muốn bao nhiêu đi nữa cũng phải để ý tới cảm nhận của người khác.

Với lại chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng tới Ôn gia.

Nghĩ tới cũng thấy có chút phiền, Ôn Mạt Uyển ôm Lê Phi Yên chặt hơn, cằm ở trên đầu nàng cọ cọ, Lê Phi Yên chôn mặt ở trước ngực Ôn Mạt Uyển: "Mạt Uyển, nếu em muốn chị bỏ trốn cùng với em, chị có đồng ý không?"

Ôn Mạt Uyển hỏi: "Bỏ trốn?" Đây là lần đầu cô nghe có người nói với mình như vậy.

Lê Phi Yên: "Đúng, chúng ta đi tới một chỗ không có ai quen biết chúng ta, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ có em với chị."

Từ khi Lê Phi Yên ở cùng một chỗ với Ôn Mạt Uyển, nàng rất thích lên mạng đọc một số chuyện liên quan với tình yêu, không ít cặp yêu nhau đều cảm thán nếu có thể cùng nhau bỏ trốn thì tốt rồi, thoạt nhìn như vậy cũng không tồi.

Ôn Mạt Uyển bật cười thành tiếng nói: "Tuy vừa nghe có một chút kỳ quái, nhưng hình như không phải là chuyện không tốt. Em định dẫn chị tới chỗ nào?"

Lê Phi Yên nghĩ nghĩ, nói: "Vinichi. Em muốn tới chỗ này sinh sống, ra cửa có thể đi thuyền, mỗi ngày nhìn nước, lướt trên đó, rất lãng mạn."

Ôn Mạt Uyển gật gật đầu: "Chờ có cơ hội chúng ta sẽ đi."

Lê Phi Yên vui sướng: "Thật sao?"

"Thật sự." Ôn Mạt Uyển nói xong, nghiêng người hôn hôn khóe miệng Lê Phi Yên. Lê Phi Yên cũng không trốn tránh, chĩ khẽ mỉm cười nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển rất ít chủ động hôn nàng, nên lúc Ôn Mạt Uyển làm như vậy khiến nàng phá lệ động tâm.

"Sinh nhật của ba ba, em muốn tới tham dự không?" Ôn Mạt Uyển thì thào hỏi.

Lê Phi Yên ôm thắt lưng Ôn Mạt Uyển hỏi ngược lại: "Chị cảm thấy thích hợp sao?"

Ôn Mạt Uyển trả lời dứt khoát: "Không có gì không thích hợp."

Lê Phi Yên cười rộ lên: "Tốt lắm, vậy em phải chuẩn bị bao nhiêu tiền đây?"

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Em theo chị cùng nhau chọn một món quà cho ba ba là được rồi." Ôn Mạt Uyển biết nếu nói không cần nhất định Lê Phi Yên sẽ không chịu, nhưng nếu để Lê Phi Yên tặng phong bì thì lại rất xa lạ.

"Vậy chúng ta tìm thời gian đi dạo phố?"

"Được."

"Diệp tổng!" Tiểu Trình đối với Diệp Nam Thành trước sau vẫn dụng tâm: "Ngày mai là sinh nhật của Ôn lão gia, ngài sẽ tham dự sao?"

Diệp Nam Thành dụi tàn thành vào gạt tàn, cho tới hôm nay hắn vẫn chưa nhận được thiệp mời, đại khái hắn cũng biết đây có ý gì. Bây giờ tác dụng duy nhất chính là danh hiệu con rễ Ôn gia để chống đỡ thể diện, mặc dù cái địa vị này cũng đang gặp nguy cơ, chỉ cần hắn chọc tới mấu chốt của Ôn Nhĩ Khiêm, nói không chừng con rễ Ôn gia hắn cũng sẽ không được làm.

"Diệp tổng?" Tiểu Trình gọi thêm tiếng nữa.

"Cậu giúp tôi chuẩn bị lễ vật đưa tới đó." Diệp Nam Thành lại châm một điếu thuốc khác. Giờ hắn mặt dày tới tham dự không phải là tự rước lấy nhục sao? Ba vợ và vợ không cho hắn một chút sắc mặt tốt, không cần tự mình tìm cái khổ.

Tiểu Trình nhìn nhìn Diệp Nam Thành, muốn nói lại thôi, dư quang Diệp Nam Thành nhìn thấy tiểu Trình do do dự dự, đem cái bật lửa quăng lên bàn, hút một hơi rồi nói: "Có chuyện gì cứ nói."

Tiểu Trình ấp a ấp úng lên tiếng: "Diệp tổng, tôi phát hiện chuyện này, không biết..."

"Cứ nói thẳng." Diệp Nam Thành cắt ngang.

Tiểu Trình nói: "Thật ra, lần trước ngài cho thám tử tư theo dõi Ôn đổng, những tấm hình kia..."

Lửa giận trong người Diệp Nam Thành bùng lên: "Đó là chuyện cá nhân của tôi, cậu đã xem khi nào?"

Tiểu Thành nhanh chóng giải thích: "Không phải, tôi không có cố ý xem, là từ trong tủ của ngài rơi xuống đất, tôi không cẩn thận, không cẩn thận nhìn thấy."

Diệp Nam Thành nhìn hắn: "Cậu phát hiện cái gì?"

Tiểu Trình trả lời: "Tôi cảm thấy, quan hệ giữa Ôn đổng với nữ nhân kia không đơn giản."

Diệp Nam Thành nói: "Không đơn giản như thế nào?"

Tiểu Trình nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: "Vừa nhìn đã thấy không giống với bạn bè bình thường, tuy rằng giữa nữ nhân với nữ nhân thân mật cũng là chuyện bình thường, nhưng ánh mắt khi hai người nhìn nhau, căn bản không giống với bạn bè nhìn nhau."

Diệp Nam Thành gõ gõ ngón tay lên bàn, hắn đã mơ hồ đoán được ý của tiểu Trình: "Vậy kết luận của cậu là gì?"

Tiểu Trình nói: "Quan hệ giữa hai người có thể là yêu đương."

Tiểu Trình cũng không biết Lê Phi Yên là tình nhân của Diệp Nam Thành, cho nên không hề cố kỵ mà nói ra ý nghĩa của mình.

"Tiểu tử cậu!" Diệp Nam Thành bật cười lớn: "Cậu đối với tình yêu khẩu vị cũng thật nặng."

Tiểu Trình liên tục xua tay: "Tôi không như vậy, chỉ là vừa nhìn hình đã cảm thấy..."

Diệp Nam Thành xoa huyện thái dương: "Tốt lắm, cậu ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Tiểu Trình gật đầu lui ra.

Nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Nam Thành đi qua đi lại trong phòng, mở tủ lấy hình chụp ra nhìn thật kỹ, tưởng tượng như vậy, thật sự của chút bất đồng với bình thường.

Nữ nhân yêu nữ nhân?

Đây là chuyện mà vợ hắn sẽ làm sao?

Đây là tình yêu tay ba vẫn thường thấy trên phim truyền hình sao?

Tiệc sinh nhật của Ôn Nhĩ Khiêm diễn ra cũng không quá ồn ào nhưng khách được mời tới không phải là người đơn giản, mọi thứ được chuẩn bị rất xa hoa, Ôn Mạt Uyển và Ôn Hữu Cung đã sớm có mặt ở chỗ chào đón khách tới tham dự, nếu trường hợp giống vậy, Diệp Nam Thành sẽ ở bên cạnh Ôn Mạt Uyển cùng nhau tiếp khách, còn bây giờ người bên cạnh cô lại là Ôn Hữu Cung.

"Còn không phải vì muốn phối hợp với chị." Ôn Hữu Cung cũng thấy bất đắc dĩ: "Em cũng muốn nhìn thấy chị mình đứng đây một mình để người khác hỏi này hỏi nọ."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Biết em dụng tâm lương khổ."

"Chị làm như vậy, ba ba không phản đối sao?" Ôn Hữu Cung tò mò, tuy rằng bình thường chị hắn với anh rể cũng không có bộ dáng quá thân mật, nhưng nếu thật sự tách ra, Ôn Mạt Uyển sẽ thờ ơ như vậy sao?

"Phản đối không có ý nghĩa, hơn nữa đây không phải là tất yếu sao?" Một câu của Ôn Mạt Uyển mang hai ý nghĩa, bất quá Ôn Hữu Cung cũng không rõ ý thật sự trong đó.

Đợi khi khách mời gần như đã tới đông đủ, Ôn Hữu Cung với Ôn Mạt Uyển cũng chuẩn bị đi vào hậu trường.

Ôn Mạt Uyển nói với em trai: "Chúng ta chờ thêm chút nữa." Bây giờ Lê Phi Yên cũng phải tới rồi chứ, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng?

Ôn Hữu Cung hỏi: "Nếu chờ thêm sẽ không kịp, tới giờ ba ba diễn thuyết rồi."

Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn hắn: "Biết rồi." Có lẽ Lê Phi Yên sẽ tới trễ một chút. Ôn Mạt Uyển lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lê Phi Yên, lúc này cô mới kéo nhẹ váy đi vào trong đại sảnh.

Ôn Hữu Cung vừa vào trong đã bị bạn gọi đi, Ôn Mạt Uyển một mình đi vào phòng nghỉ muốn chuẩn bị trà cho Ôn Nhĩ Khiêm, cô đang bận việc thì đột nhiên trợ lý đi vào nói: "Đại tiểu thư, Diệp tiên sinh tới."

Ôn Mạt Uyển nhíu mày, còn tưởng rằng hắn sẽ không tới.

"Không muốn gặp anh sao?" Diệp Nam Thành xuất hiện ngay cửa, mỉm cười, vẫn bộ dáng ngọc thụ lâm phong.

Ôn Mạt Uyển phất tay cho trợ lý ra ngoài, lúc này mới nói: "Em nghĩ anh bận rộn nhiều việc sẽ không tới." Cho nên mới không mời anh.

Diệp Nam Thành cười cười: "Anh đâu có bận như em."

Ngữ điệu kỳ lạ, Ôn Mạt Uyển nhìn Diệp Nam Thành liếc mắt một cái: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Diệp Nam Thành nhìn nhìn: "Chút nữa ba ba sẽ dẫn dắt cả nhà đọc diễn văn. Anh muốn cùng với em ra ngoài."

Ôn Mạt Uyển nói: "Bây giờ ba ba còn đang tức giận, em cho rằng hiện tại anh không thích hợp để gặp."

Diệp Nam Thành lạnh lùng cười: "Anh không thích hợp, vậy nữ nhân này thích hợp sao?" Nói xong đem tất cả hình chụp bỏ xuống bàn, Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn, đây chính là hình chụp cô với Lê Phi Yên.

Ngữ khí Ôn Mạt Uyển bình thản: "Anh cho người theo dõi tôi?"

Diệp Nam Thành nói: "Cho tới khi bị hạ đài mà anh vẫn không hay biết chuyện gì, Mạt Uyển, em đúng là dụng tâm lương khổ rồi."

Ôn Mạt Uyển nói: "Dụng tâm cái gì?"

"Hai người." Diệp Nam Thành nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Mạt Uyển: "Đã sớm là một đôi, chỉ có anh ngu ngốc bị hai người trêu đùa?"

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Sau đó thì sao? Bây giờ anh muốn uy hiếp tôi?"

Diệp Nam Thành nói: "Coi như anh đang uy hiếp em cũng được, nhưng anh tự mình còn hiểu được, chỉ với những tấm hình này thì anh cũng không có phần thắng gì, nếu em cần anh vẫn có thể đi tìm. Bất quá, anh muốn nhắc em một chuyện."

"Chuyện gì?" Ôn Mạt Uyển rất rất muốn tức giận với Diệp Nam Thành, nhưng bây giờ chỉ có thể cố gắng bình tĩnh dùng tu dưỡng tốt đẹp cũng mình để chống đỡ.

"Em không sợ chuyện gì, nhưng Lê Phi Yên cũng không sợ sao?" Diệp Nam Thành cười lạnh: "Em cho là ai cũng giống như em, không ai dám động tới sao?"

Ôn Mạt Uyển không nói gì, Diệp Nam Thành lại tiếp tục nói: "Lê Phi Yên là một nữ nhân có quá khứ không tốt đẹp gì, nếu em không lo lắng nàng ta bị hủy hoại, thì cứ việc làm chuyện em muốn làm."

"Rốt cuộc được không? Tại sao thời điểm mấu chốt này xe lại bị hư?" Lê Phi Yên có chút không kiên nhẫn nhìn Tô Kiều Diễm đang cố gắng nổ máy xe, hai người đã bị kẹt ở chỗ này hơn nửa tiếng rồi, xe vẫn không thể khởi động.

Càng tức giận hơn là, hiện tại là giờ cao điểm, hoàn toàn không thấy taxi trống đi ngang.

Tô Kiều Diễm không hề thấy áy náy: "Nếu không phải cậu liên tục thay đổi hơn hai mươi bộ quần áo, chúng ta sẽ ra cửa trễ như vậy sao?"

Lê Phi Yên đang muốn cãi lại, thì nghe được tiếng loa xuất hiện gần bên cạnh, nhìn lại thì ra là xe cảnh sát, nhìn vào bên trong xe thì thấy Lục Băng Ngưng, nhưng người ấn loa lại là tiểu Hắc ngồi ở vị trí phó lái.

"Hai mỹ nữ muốn đi tới chỗ nào?" Tiểu Hắc nhìn qua, dáng vẻ cười rất lưu manh.

Tô Kiều Diễm tức giận lên tiếng: "Tôi không rảnh để tiếp chuyện với anh."

Tiểu Hắc nói: "Đừng có như vậy, có khó khăn gì, cứ việc nói."

"Đột nhiên xe không khởi động được." Lê Phi Yên nhanh chóng lên tiếng hóa giải mâu thuẫn.

"Hai người muốn đi đâu?" Lục Băng Ngưng hỏi, nàng nhìn Tô Kiều Diễm nhưng Tô Kiều Diễm chỉ lo nhìn chằm chằm đằng trước cố gắng khởi động xe thôi, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi cũng không thu được sự chú ý của Tô Kiều Diễm.

"Trang viên của Ôn gia." Lê Phi Yên không muốn bỏ qua cơ hội này: "Nếu tiện đường có thể hay không..."

"Tiện đường, đương nhiên tiện đường rồi." Tiểu Hắc vội còn hơn cả Lê Phi Yên: "Đúng không đội trưởng?"

Lục Băng Ngưng đá tiểu Hắc một cái: "Cậu xuống xe."

Tiểu Hắc sửng sốt, rồi nghiêm mặt nói: "Đội trưởng, đừng mà, em còn muốn bảo vệ hai mỹ nữ đây mà."

Lục Băng Ngưng cũng nghiêm mặt lên tiếng: "Cậu phụ trách chiếu cố xe của Tô tiểu thư, trách nhiệm này cũng rất trọng đại."

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay nghỉ ngơi liền nhiều viết, khẳng định có 15 điểm, (*^__^*) hì hì... Nhưng là ngày mai buổi sáng muốn thêm cái ban, không biết khi nào thì chấm dứt... Nếu không có càng lời nói, mọi người biểu chụp a...

Viết Ôn Mạt Uyển đích tâm lý đột nhiên nghĩ tới năm đó ra quỹ đích sự, cái gì cũng chưa làm đích thời điểm đích xác sẽ nghĩ muốn rất nhiều, nhưng là làm sau đó sẽ cảm thấy thế giới đều không giống với , hơn nữa, cũng không có như vậy đáng sợ. Bây giờ nghĩ lại thực may mắn quyết định của chính mình, người có đôi khi là yêu cầu được đến một loại mình nhận thức cùng mới có thể đi xuống đi đích.

Chương trước Chương tiếp
Loading...