[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 88 H



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

"Thích em đi vào sao?" Vẻ mặt Lê Phi Yên rất vô tội lên tiếng hỏi lại lần nữa, nàng thích nét thẹn thùng của Ôn Mạt Uyển, vừa muốn nàng tiếp tục vừa muốn né tránh nàng, bộ dáng tiến thoái lưỡng nan của cô càng kích thích dục vọng trong nàng hơn.

"..." Ôn Mạt Uyển không trả lời, chỉ có thể ôm cục tức mà thở hổn hển.

"Nói đi, nói thích em, thích ngón tay em tiến vào bên trong chị." Lê Phi Yên kiên nhẫn ở bên tai Ôn Mạt Uyển dụ dỗ, nàng biết Ôn Mạt Uyển sẽ không bao giờ nói những lời phóng đãng như vậy, nàng cũng biết sau khi nghe nàng nói thì chắc chắn Ôn Mạt Uyển sẽ ngượng ngùng, nhưng chỉ cần Ôn Mạt Uyển vì nàng động dung, cùng nhau hưởng thụ dục vọng, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Tay Lê Phi Yên vẫn duy trì tư thế nửa chừng, nàng từ trên giường ngồi dậy, đồng thời ôm Ôn Mạt Uyển để cô ngồi trên chân mình, hai chân Ôn Mạt Uyển vòng qua eo nàng, Ôn Mạt Uyển cũng rất phối hợp. Lê Phi Yên cảm thấy ngón tay mình đã muốn thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Ôn Mạt Uyển.

"A..." Lê Phi Yên đi sâu đụng tới chỗ mẫn cảm của Ôn Mạt Uyển, làm cô không tự chủ mà hét lớn, Ôn Mạt Uyển nắm lấy bả vai Lê Phi Yên, đầu ngửa đầu ra sau, Lê Phi Yên thuận thế ngậm lấy chỗ cao ngất của cô, đồng thời tay cũng bắt đầu ra vào.

"Không... Không cần, từ bỏ, Phi Yên, a..." Âm thanh của Ôn Mạt Uyển càng ngày càng dồn dập, cô cảm giác Lê Phi Yên đã hoàn toàn chiếm lấy và khống chế toàn bộ thần kinh trong cơ thể cô, dục vọng, biểu tình, âm thanh cũng bị Lê Phi Yên dễ dàng điều khiển.

"Chị đẹp quá, Mạt Uyển, em yêu chị... Đừng từ chối em, để em yêu chị..." Lê Phi Yên cúi đầu khẩn cầu, có chút gấp, nàng biết Ôn Mạt Uyển sủng nàng, bất luận nàng làm cái gì thì Ôn Mạt Uyển cũng đón nhận.

Quả nhiên, Ôn Mạt Uyển không nói gì nữa, bắt đầu trầm thấp rên rỉ.

Lê Phi Yên liền biết Ôn Mạt Uyển dung túng mình, nàng nâng nhẹ Ôn Mạt Uyển lên một chút, cho tới khi Ôn Mạt Uyển dựa vào đầu giường, đồng thời cũng kéo áo ngủ Ôn Mạt Uyển xuống, cứ như vậy, Ôn Mạt Uyển và nàng, trần trụi đối diện nhau.

"Lê Phi Yên..." Ôn Mạt Uyển cảm nhận thân thể của mình như bị thủy triều nhất chìm, một loại cảm giác nghiêng trời lệch đất đánh úp cô, không khí xung quanh cũng làm cô khô nóng, nhưng mọi thứ đều rất chân thành, là một hương vị rất ngọt ngào.

Mọi thứ lắp đầy bằng tình yêu - dục vọng, thấp - thấp - dính - dính.

"Em ở đây... Mạt Uyển..." Lê Phi Yên không ngừng không ngừng hôn Ôn Mạt Uyển, mặt, bả vai, xương quai xanh, lần nữa ngậm lấy nơi no đủ tròn trịa, mỗi chỗ nàng đi qua đều để lại dấu tích, ngón tay thì không ngừng ra vào, bộ dáng khi Ôn Mạt Uyển đắm chìm trong dục vọng càng đẹp hơn lúc cô lạnh lùng, làm tim nàng đập nhanh bất thường.

Lê Phi Yên cũng không hay không biết mà bị kìm hãm vào trong đó, lưỡi nàng rong chơi hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này, ngón tay được hoa huyệt mút chặt, biểu tình của Ôn Mạt Uyển cách xa ngàn dặm, nhưng lại tản ra loại dụ hoặc không ngưỡng lại được.

Lê Phi Yên nhịn không được lần thứ hai tăng tốc, dưới sự áp bách tiến công của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển chỉ có thể run rẩy mở rộng hai chân, có chút bất an mà lại rất kích thích, giống như cô rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm nhưng lại nguyện ý đi vào. Ôn Mạt Uyển chỉ có thể nắm lấy Lê Phi Yên thật chặt, thân thể như lá trúc trong gió, tập kích mãnh liệt, trái phải lay động, trên dưới bị trùng kích.

Tay Lê Phi Yên ôm lấy thân mình bóng loáng của Ôn Mạt Uyển, nhịp tim cùng hô hấp trong một khắc đó giống như bị đình chỉ, vừa chạm vào cô thì có dòng điện chạy từ trên đỉnh đầu xuống tới gót chân, làm da dầu nàng tê rần, nàng không khống chế được mà dùng thêm sức, dịch thể không ngừng chảy ra từ hang động sâu thẳm, nóng bỏng như nham thạch.

"A..."

Liều chết triền miên cho đến khi Ôn Mạt Uyển không khống chế được là cao giọng hét lớn, hai người đều tiêu hao hết thể lực nặng nề ngã xuống giường, Lê Phi Yên nghiêng người nhìn Ôn Mạt Uyển thở hổn hển, nhịn không được mà dịch người tới gần, khởi động cánh tay từ trên cao nhìn nàng.

"Cảm giác thế nào?" Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển hỏi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt Ôn Mạt Uyển, cô vẫn còn đang thở dốc, nàng càng thích bộ dáng lúc này của Ôn Mạt Uyển hơn.

Ôn Mạt Uyển mệt hơn Lê Phi Yên nhiều, cô miễn cưỡng dịch người một chút, chỉ cố gắng miễn cưỡng nói được hai chữ: "Hoàn hảo."

Lê Phi Yên nhịn không được mà oán giận: "Chỉ là hoàn hảo thôi sao?" Ôn Mạt Uyển cảm thấy như vậy là đủ rồi sao, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người quan hệ xác thịt, cảm giác vô cùng nhuần nhuyễn, một chút cách trở cũng không có.

Giường thì mềm mại, người thì rất đẹp. Tại sao chỉ có thể là hoàn hảo?

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái: "Nếu không em muốn chị phải trả lời như thế nào?" Nếu là bình thường Ôn Mạt Uyển nói như vậy hẳn sẽ rất có khí thế, còn mang theo một chút uy hiếp, nhưng bây giờ ngay cả Ôn Mạt Uyển cũng không cảm thấy mình không hề còn khí thế, nghe vào tai còn giống như đang hờn dỗi.

Lê Phi Yên nói: "Thì nói em đã hầu hạ chị rất thoải mái."

Ôn Mạt Uyển vừa nghe xong thì mặt liền đỏ bừng, trở mình muốn kéo mềm đắp lên người nói: "Chị ngủ."

Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển thẹn thùng, xì cười một chút, thấu tiến lại gần nói: "Giờ đi ngủ sao, có muốn thưởng thức hay không?"

Ôn Mạt Uyển nghi hoặc hỏi: "Thưởng thức cái gì?"

Lê Phi Yên nói: "Sau khi yêu - yêu thì tất nhiên phải làm vệ sinh rồi." Thật ra miễn cưỡng vẫn có thể không cần tắm rửa, nhưng Lê Phi Yên làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.

Ôn Mạt Uyển chống nửa người dậy: "Giờ chúng ta đi tắm rửa?"

Lê Phi Yên ấn Ôn Mạt Uyển xuống giường lại: "Tắm rửa? Chị còn khí lực sao?"

Ôn Mạt Uyển giật giật tay chân, đúng là cả người cô đều mềm nhũn: "Vậy làm sao bây giờ?"

Lê Phi Yên cười cười: "Em tới giúp chị là được rồi."

Nói xong cũng không đợi Ôn Mạt Uyển phản ứng, Lê Phi Yên liền chui vào trong, tất tất tác tác một trận, Ôn Mạt Uyển cảm giác hai chân mình bị mở ra, cô liền biết Lê Phi Yên muốn làm cái gì.

"Đừng làm rộn, còn nói không có khí lực, em..." Lúc này Ôn Mạt Uyển không biết nên dùng biểu tình gì, Lê Phi Yên giống như con bạch tuột, đem cô quấn chặt khiến cô không có đường để lui.

Lê Phi Yên sẽ không bao giờ lãng phí thời khắc tốt đẹp này, nàng chậm rãi ngậm lấy nơi tư mật của Ôn Mạt Uyển, thật sâu nhợt nhạt mà liếm lấy.

Ôn Mạt Uyển chống nửa thân mình được chốc lát cuối cùng cũng không chịu nổi nên nằm ngửa xuống giường, cái lưỡi nhỏ của Lê Phi Yên trêu chọc chỗ mẫn cảm nhất của cô, mỗi lần lướt qua đều làm cơ thể cô run rẩy mãnh liệt, cơ hồ khiến cô hô hấp khó khăn.

Ôn Mạt Uyển nắm chặt góc chăn, lưỡi của Lê Phi Yên giống như con rắn nhỏ không ngừng bò trườn khắp nơi, không bỏ qua góc ngách nào, lúc nhẹ nhàng, lúc dùng sức, lúc nhanh lúc chậm.

"Phi... Phi Yên, chậm... Chậm một chút, a..."

Bóng đêm như giao, trên giường lớn mềm mại, hai bóng người đang kịch liệt triền miên, tiếng rên rĩ vang vọng trong phòng...

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay lạnh quá lạnh quá, nhưng là mã tự thực sung sướng, đặc biệt mã thịt, O(∩_∩
Nói, không biết là công càng mệt, vẫn là thụ càng mệt, vẫn là hai người không sai biệt lắm đâu ⊙n⊙
Lại có đâu, chính là minh trời xế chiều muốn tăng ca, cho nên ngày mai phải là lại càng không , cùng mọi người xin phép a.

Chương trước Chương tiếp
Loading...