[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 84



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Cường Thịnh trong tình hình dầu sôi lửa bỏng nhưng nhờ có Ôn Mạt Uyển cũng đã bắt đầu ổn định lại, những hạng mục do cô đề xuất cũng tiến vào giai đoạn vận hành, chỉ có điều, những lỗ lã về mặt tài chính vừa qua không thể thu lại được, cổ phiếu liên tục bị rớt giá, đồng vốn xoay vòng thiếu hụt tới đáng thương.

Thế nhưng tục ngữ cũng nói xe tới trước núi ắt sẽ có đường, xế chiều hôm các đổng sự thông qua hạng mục mới, thì có một vị tự xưng là nhà đầu tư bên ngoài tìm tới cửa, nói rõ muốn hợp tác với Cường Thịnh.

Đơn giản xét duyệt thân phận thì người này chính xác có thể giúp đỡ mặt tài chính của Cường Thịnh lúc này nên được các vị đổng sự rất ưu ái, thậm chí có vài đổng sự còn đưa ra yêu cầu muốn người này nhập cổ phần vào các hạng mục mới để hợp tác lâu dài, duy nhất chỉ có một người phản đối chính là tổng giám đốc Diệp Nam Thành, cùng với hai vị đổng sự là trợ lý đắc lực của hắn.

Diệp Nam Thành nhìn tư liệu mà thư ký đưa tới: "Đây là công ty mới được thành lập, chúng ta có đầy đủ lý do hoài nghi độ tin cậy trong đó."

Trần đổng cười: "Diệp tổng, tất cả các công ty lão làng trong giới thương nghiệp đều biết tình hình gần đây của Cường Thịnh, các công ty trước đây xưng huynh gọi đệ giờ trốn chúng ta còn không kịp, làm sao có thể bỏ tiền đầu tư vào được chứ. Bây giờ Cường Thịnh cần nhất là tài chính, trừ bỏ tìm nhà đầu tư cho các hạng mục mới để thay đổi hiện trạng bây giờ, tôi thật không nhìn ra còn có đường nào tốt."

Diệp Nam Thành vẫn tiếp tục lên tiếng phản bác: "Nhưng công ty mới thành lập phiêu lưu rất lớn."

Trần đổng nói: "Nếu có thể mang hy vọng cho Cường Thịnh, có gì là không thể."

Trong quá trình hai người tranh chấp, cũng có vài vị thành viên đang ở trong sự phân vân, Ôn Mạt Uyển vẫn chưa tham dự ban giám đốc, cũng không có trợ lý tới truyền đạt ý kiến gì. Diệp Nam Thành có gọi điện thoại cho Ôn Mạt Uyển, nhưng vẫn luôn trong trạng thái không có ai nghe máy. Diệp Nam Thành biết nếu hắn muốn phản đối thành công chỉ khi Ôn Mạt Uyển cũng đứng về phía hắn.

Mọi người vẫn giằng co với quyết định của mình, cuối cùng đành phải thông qua việc bỏ phiếu định. Kết quả, đồng ý tiếp nhận công ty mới đầu tư nhiều hơn hai phiếu, Ôn Mạt Uyển thông qua bí thư đã sắp xếp từ trước rồi. Vậy là công ty Nắng chính thức trở thành một phần của Cường Thịnh, trực tiếp tham gia vào các hạng mục mới.

Nắng quả thật có tài chính rất hùng hậu, lần đầu rót tiền vào Cường Thịnh là một ngàn vạn, đương nhiên với số tiền này lúc Cường Thịnh đang ở thời kì đỉnh cao thì không tính là gì, nhưng với tình trạng bây giờ, thì lại là số tiền lớn. Các hạng mục mới nhanh chóng được khởi động, mà tổng tài của Nắng cũng thuận lý thành chương cùng với tổng tài Cường Thịnh Diệp Nam Thành ngang hàng với nhau.

Khi hạng mục mới chính thức hoạt động cũng là lúc có hai vị tổng tài, tình huống này cũng không phải không hợp lý, nhưng thực tế này cũng làm cho các viên chức của công ty có chút không thích ứng.

Bất quá Lữ Băng - tổng tài của Nắng cũng không phải là người kiêu ngạo, gặp mọi người đều vui vẻ cười. Nếu gặp nàng ở văn phòng thì đều thấy nàng đang chơi điện thoại, giải trí đủ loại hình, nhân viên ở Cường Thịnh đều suy đoán bối cảnh sau lưng nàng, cuối cùng sau nhiều ngày quan sát, đã đưa ra kết luận, đây là một tiểu thư nhà giàu không có việc gì làm, bỏ tiền thành lập công ty để giải trí.

 Lữ Băng đánh bậy đánh bạ vậy mà đã giúp Cường Thịnh vượt qua khó khăn trước mắt.

Bây giờ Cường Thịnh đã dần dần ổn định lại, nhân viên công ty cũng yên tâm không ít, mọi người đều thấy rất rõ, các hạng mục mới đều đã đi vào quỹ đạo, Cường Thịnh sẽ nhanh chóng khôi phục lại sự phát triển của ngày xưa.

Hôm nay là ngày Nắng sẽ rót vốn lần thứ hai vào Cường Thịnh, ở trong phòng họp đổng sự, mọi người đã tới đông đủ từ sớm, nhưng chờ mấy tiếng Lữ Băng mới xuất hiện, lại cao giọng tuyên bố hôm nay không thể ký hợp đồng.

Các đổng sự chỉ biết người này nhìn người kia. Lúc này Lữ Băng lại nói tiếp: "Gần đây vấn đề hành chính của công ty quá hỗn loạn, quản lý tài chính xảy ra vấn đề, sổ sách ở phòng kế toán cũng rối loạn."

Trương đổng thẳng thắng lắc đầu: "Sự vụ bên trong của công ty chúng tôi không tiện hỏi, nhưng không nên chậm trễ sự vụ của cả hai công ty."

Lữ Băng không cho là đúng: "Đột nhiên có thêm một vị tổng tài, làm cho nội bộ Nắng xảy ra hổn loạn là chuyện không thể tránh được."

Ngữ khí không tốt, nhắm thẳng vào Diệp Nam Thành.

Diệp Nam Thành đã tính toán, chờ đợi cổ phiếu của Cường Thịnh rớt tới mức thấp nhất thì thu mua toàn bộ, nhưng nửa đường bị Lữ Băng phá hư toàn bộ chuyện tốt của hắn, nên đối với chuyện Lữ Băng gia nhập vào hoạt động của hạng mục mới đương nhiên chuyện gì có thể không quản thì hắn sẽ không quản.

Hắn chỉ muốn làm người đứng ngoài cuộc, im lặng chờ đợi vị tiểu thư này bị xấu mặt, lúc đó hắn có thể đem nàng hắt ra khỏi cuộc chơi.

Lữ Băng còn rất trẻ, hẳn là kinh nghiệm còn yếu kém, chờ đợi cơ hội như vậy xuất hiện cũng không phải là chuyện khó.

Diệp Nam Thành quyết định từ từ kiên nhẫn, hắn mỉm cười lên tiếng: "Vậy theo ý của Lữ Băng tiểu thư, chúng ta nên làm như thế nào mới tốt?"

Lữ Băng nói: "Tục ngữ có câu, nhà chỉ có thể có một người chủ mà thôi. Tôi muốn chỉ có một người phụ trách các hạng mục mới."

Các đổng sự lập tức hiểu ý tứ của Lữ Băng, nhưng vẫn giả vờ câm điếc, chờ đợi Diệp Nam Thành trả lời.

Mặt Diệp Nam Thành không hề đổi sắc: "Tôi rất đồng ý với quan điểm của Lữ Băng tiểu thư. Tôi muốn nghe cụ thể hơn."

Lữ Băng lại nói: "Bây giờ hạng mục mới là do Nắng và Cường Thịnh cùng nhau hợp tác, tôi không hy vọng có người khác nhúng tay vào. Tôi biết căn cơ của Cường Thịnh rất vững chắc, kết hợp với tài chính của Nắng và ưu thế kỹ thuật, tôi tin tưởng chúng ta sẽ đạt được kết quả tốt nhất."

"Cho nên?" Diệp Nam Thành hỏi.

Lữ Băng nói: "Tôi muốn ban giám đốc đồng ý bán đấu giá Cường Thịnh."

Diệp Nam Thành đã định phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, vậy mà hiện tại kiên nhẫn của hắn lại biến mất không còn, xú nha đầu này, rõ ràng đang muốn cưỡi trên đầu hắn.

Cái gì là bán đấu giá Cường Thịnh, căn bản chính là muốn đá hắn ra khỏi chức tổng tài hành chính của Cường Thịnh.

Lữ Băng thấy Diệp Nam Thành không nói gì thì tiếp tục lên tiếng: "Nếu làm không được, tôi chỉ có thể nói chúng ta không tiếp tục hợp tác được nữa, dù sao tôi cũng sẽ không đem tiền bỏ vào cái động không đáy, lại không rõ ràng này."

Trần đổng tự hỏi một lúc, thì nói: "Lữ tiểu thư, đề nghị của cô đã vượt qua dự định ban đầu của mọi người ở đây, xin cho chúng tôi thời gian để bàn bạc."

Lữ Băng gật gật đầu: "Được, mau chóng cho tôi câu trả lời thuyết phục."

Diệp Nam Thành cắn đến răng kêu ken két, không đợi cuộc họp kết thúc thì đứng lên rời khỏi. Vừa vào văn phòng tổng tài, Diệp Nam Thành cầm gạt tàn thuốc ném tới cạnh cửa ra vào, thiếu chút đầu đã trúng đầu trợ lý bước vào sau hắn.

"Có chuyện gì?" Diệp Nam Thành bây giờ giống như một con thú bị thương, điên cuồng muốn giết chết bất cứ nếu tới gần hắn.

Tiểu Hồ nhanh chân chạy tới cười làm lành: "Diệp tổng, hôm nay có mỹ nhân muốn gặp ngài, ngài tức giận như vậy để làm gì?"

Diệp Nam Thành nới cà vạt, ngồi xuống ghế sa lông, hít sâu mấy lần, hỏi: "Mỹ nhân gì?" Diệp Nam Thành cũng không phải loại người đam mê nữ sắc, Tiểu Hồ cũng biết rõ, cho nên Tiểu Hồ cũng không dám quanh co.

Tiểu Hồ nhanh chóng trả lời: "Là Lục Tuyết Tâm, cô ấy nói muốn cho ngài xem một thứ, đảm bảo ngài sẽ có hứng thú, nếu cảm thấy không tồi thì tối nay gặp cô ấy ở nhà hàng Phó Ước."

Nói xong tiểu Hồ hai tay đưa tới một phong thư, Diệp Nam Thành mở ra xem, đây chính là ảnh chụp và tài liệu của xú nha đầu Lữ Băng, Diệp Nam Thành vừa nhìn thấy lập tức xuất hiện một nghi vấn, Lục Tuyết Tâm làm sao biết được?

Diệp Nam Thành khoát tay cho tiểu Hồ ra ngoài, hắn nhìn tư liệu sơ lượt rồi nghĩ nghĩ cầm điện thoại lên bấm số của Lục Tuyết Tâm.

"Chị Tâm, là tôi." Diệp Nam Thành rất lễ phép, hắn chỉ nhỏ hơn Lục Tuyết Tâm vài tháng nhưng vẫn tôn trọng gọi một tiếng chị.

Lục Tuyết Tâm cười cười: "Như thế nào? Nhanh như vậy đã có câu trả lời."

Diện Nam Thành nói: "Chúng ta đã quá quen thuộc, không cần giả bộ khách sáo làm gì. Tôi đang rất tức giận không có chỗ phát tiết đây."

Lục Tuyết Tâm lên tiếng: "Vì mỹ nữ thần bí kia sao?"

Diệp Nam Thành nghe vậy liền hỏi: "Chị biết tất cả?"

Lục Tuyết Tâm nói: "Cậu đã quên tôi làm nghề gì sao, động thái của Cường Thịnh lớn như vậy, tôi làm sao lại không biết được."

Diệp Nam Thành cũng cảm thấy hợp lý nên lên tiếng hỏi tiếp: "Chị còn biết cái gì nữa?" Diệp Nam Thành cảm giác lần này Lục Tuyết Tâm tìm hắn, sẽ có sự giúp đỡ không nhỏ.

Lục Tuyết Tâm thản nhiên trả lời: "Tư liệu cụ thể hơn, đương nhiên tôi có, chẳng qua câu có thực lực để lấy nó hay không thôi." Thực lực ở đây chính là tiền.

Diệp Nam Thành mỉm cười: "Tiền thì không phải là vấn đề. Chị muốn bao nhiêu?"

Lục Tuyết Tâm nói: "Nói tới tiền rất dễ tổn thương tình cảm."

Diệp Nam Thành nói: "Vậy chị muốn cái gì?" Diệp Nam Thành cũng không muốn cơm trưa miễn phí, bây giờ nhận lấy ân tình của Lục Tuyết Tâm thì sau này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chi bằng hiện tại nói rõ ràng, trao đổi sòng phẳng.

Lục Tuyết Tâm từ tốn lên tiếng: "Không ngại nói với cậu, bây giờ tôi đang vướng bận chuyện ly hôn với chồng cũ, tất nhiên bên trong có nhiều vấn đề, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi, cho tôi gì đó hữu dụng."

Diệp Nam Thành suy nghĩ một lượt, lập tức hiểu ra ý của Lục Tuyết Tâm: "Tôi sẽ cố gắng hết sức." Trao đổi đồng giá, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

"Thành giao."

Để điện thoại xuống, Lục Tuyết Tâm xoa huyệt thái dương, nhìn Ôn Mạt Uyển trước mặt: "Mình không biết làm vậy là giúp cậu hay hại cậu nữa."

Ôn Mạt Uyển vô tư trả lời: "Cậu làm theo ý của mình, đương nhiên là giúp mình rồi."

Lục Tuyết Tâm ngồi xuống, cầm ly trà lên hớp một ngụm rồi nói: "Duyên phận để trở thành vợ chồng không phải dễ dàng mới có được, cậu với Nam Thành cần phải đi tới bước này sao?"

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Khó có được lúc cậu cũng tin hai chữ duyên phận."

Lục Tuyết Tâm nói: "Chỉ là đối với mọi chuyện có chút cảm khái mà thôi."

Ôn Mạt Uyển nhìn ngoài cửa sổ: "Tới lúc này cậu vẫn nhớ Tân Gia Tường sao?"

Lục Tuyết Tâm lắc đầu liên tục: "Sao có thể được chứ! Không nói tới những chuyện khác, mỗi lần nghĩ tới chuyện hắn ngoại tình bên ngoài mình lập tức cảm thấy buồn nôn."

Ôn Mạt Uyển uống một hớp cà phê: "Mình cũng vậy."

Lục Tuyết Tâm nhìn Ôn Mạt Uyển một lúc rồi hỏi: "Cho dù đối tượng là Lê Phi Yên cũng không ngoại lệ?"

Ôn Mạt Uyển quay đầu nhìn Lục Tuyết Tâm nghe tiếp: "Ý của mình là, cậu với Lê Phi Yên không phải là vợ chính thức với tình nhân của chồng thông thường, quan hệ của hai người rất tốt, như vậy vẫn không thể tha thứ cho Diệp Nam Thành được sao?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên trả lời: "Chuyện của mình với Lê Phi Yên, chuyện của Lê Phi Yên với Diệp Nam Thành, vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tuy rằng bề ngoài quan hệ chặt chẽ, nhưng trên thực tế một chút cũng không liên quan gì nhau, huống chi…"

Lục Tuyết Tâm dùng đầu ngón tay vuốt miệng ly, giương mắt nhìn Ôn Mạt Uyển: "Huống chi cái gì?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Bây giờ chỉ có mình và Phi Yên, giữa hai tụi mình không có ai khác cả, càng không có sự hiện diện của Diệp Nam Thành, mình đã không còn tình cảm với hắn, Diệp Nam Thành bày mưu muốn Cường Thịnh suy sụp để chiếm làm của riêng, giá họa cho Ôn gia, thì đối với hắn mình cũng không còn nghĩa. Mình và hắn đã không còn tình không còn nghĩa, thì cần gì quan tâm tới duyên phận?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...