[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 73



Editor: Thư Huỳnh.

----------------

https://www.youtube.com/watch?v=YuJpeNZLjeQ

Lê Phi Yên cắn môi Ôn Mạt Uyển không chịu thả lỏng, Ôn Mạt Uyển bị nàng làm đau một chút, nhưng không hề nhíu mày, chỉ nhẹ nhẹ vỗ về sau lưng nàng, cô biết Lê Phi Yên cần hôn môi mới có thể bình tĩnh lại.

Lê Phi Yên giống như con mèo tham thực, cọ lên người Ôn Mạt Uyển, vuốt ve tóc Ôn Mạt Uyển, ngoài ban công gió thổi có chút lạnh, Lê Phi Yên kề sát thân thể cô, lại thấy rất ấm áp.

"Ha ha..." Đột nhiên nghe được giọng cười quen thuộc, Lê Phi Yên buồn bực, lúc này, địa điểm này, sao có người xuất hiện chứ?

Ánh mắt không khỏi phóng ra hơn, vậy mà nhìn thấy Tô Kiều Diễm với Lục Băng Ngưng đứng ở đối diện, mắt đang nhìn bên này, một người cười cười, một người nói nhỏ.

Ôn Mạt Uyển thì đưa lưng về phía hai người, tất nhiên không biết hai người vẫn còn ở đó chưa có rời đi, lúc này nghe âm thanh cũng có chút thẹn đỏ mặt, Lê Phi Yên buông Ôn Mạt Uyển ra, nắm tay cô nhẹ giọng nói: "Không sao." Sau đó phóng ánh mắt ra sau Ôn Mạt Uyển hỏi: "Hai người không phải đã đi rồi sao? Sao lại chạy qua bên đối diện đó?" Nếu nhớ không lầm thì đối diện là nhà của một cặp vợ chồng đã lớn tuổi, nhưng quanh năm không có ở.

Tô Kiều Diễm nhịn cười, làm bộ như bất mãn trả lời: "Nếu không phải nhờ tụi mình, cậu với Đại tiểu thư nhà cậu có thể thuận lợi gặp mặt sao? Không biết ơn báo đáp ngược lại còn muốn khởi binh vấn tội sao?"

Lúc này Lê Phi Yên mới nhớ tới, nhìn Ôn Mạt Uyển, nắm chặt tay cô hỏi: "Chị làm sao vô đây được?" Hơn nữa còn ăn mặc như thế này, có chuyện gì đã xảy ra?

Ôn Mạt Uyển làm như không có chuyện gì, hướng mắt tới ban công bên kia liếc mắt một cái: "Từ bên kia qua."

Lê Phi Yên quay đầu nhìn lại, ông trời, hai cái ban công, khoảng cách ít nhất cũng ba thước, Ôn Mạt Uyển làm sao qua được?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì nghe Lục Băng Ngưng lên tiếng: "Đi vào nhà nhanh đi, có thể có người đứng dưới lầu chụp được đó." Dừng lại một chút rồi bổ sung: "Mười hai giờ khuya, tôi sẽ tới đón người." Tô Kiều Diễm đẩy nhẹ nàng: "Sao lại có người không hiểu phong tình như vậy chứ?"

Lục Băng Ngưng cũng không cãi lại, chỉ nói: "Mười hai giờ, tôi thu đội, qua lúc này, tôi đâu có cách nào diễn kịch với cô nữa."

Tô Kiều Diễm mặc kệ, nói: "Được rồi, đi thôi." Thuận tiện nhìn Lê Phi Yên nháy mắt, kéo Lục Băng Ngưng đi vào trong.

Lê Phi Yên càng xem càng không biết phải làm sao, làm được đến thế này chắc là không dễ dàng gì, nhưng Ôn Mạt Uyển lại làm được, hơn nữa tất cả đều vì nàng.

Đến tột cùng, nữ nhân này còn muốn làm nàng cảm động thêm bao nhiêu nữa đây, nàng thật sự có tư cách để nhận sao?

Nhưng Lê Phi Yên còn chưa thoát khỏi cảm giác này, Ôn Mạt Uyển đã kéo nàng đi vào, ngồi xuống ghế sa lông, nhất thời Lê Phi Yên không biết nói gì cho phải, nhiều ngày không gặp, giờ Ôn Mạt Uyển ở ngay trước mặt, hình như đã gầy đi không ít, tạm thời Lê Phi Yên tự kỷ đoán Ôn Mạt Uyển vì nàng mà tiều tụy, tuy nghĩ Ôn Mạt Uyển không ăn không ngủ hao tổn tinh thần làm nàng thực thương tâm, nhưng là có một chút tà ác vui sướng, bởi vì được người yêu lo lắng, cũng làm quan hệ hai người thân cận thêm một ít.

Nghĩ như vậy, cuối cùng Lê Phi Yên cảm thấy lúc nàng đơn phương yêu thích Ôn Mạt Uyển thì bắt đầu từ lúc đó nỗi lòng lo lắng của nàng đều quy về một chỗ, tập trung toàn bộ vào chỗ Ôn Mạt Uyển, bây giờ, hai người là người yêu của nhau, không cần rối rấm vấn đề vì ai thích ai, ai không thích ai, ai quan tâm nhiều hơn, ai vì ai mà trả giá, nghĩ thông nàng thấy lòng vui sướng, cười ngọt từ đáy lòng.

Bất quá Lê Phi Yên vẫn có chút uể oải, vì cho tới bây giờ, giống như đều do Ôn Mạt Uyển chiếu cố nàng, tha thứ cho nàng, khi nào thì hai người hoán đổi cho nhau đây, để nàng có thể sủng ái Ôn Mạt Uyển một lần?

"Uống chút nước đi." Ôn Mạt Uyển từ phòng bếp đi ra, bưng một ly nước nóng hôi hổi, Lê Phi Yên đưa tay nhận lấy, dĩ nhiên là trà sữa, hương vị ngọt ngào nhu nhuyễn xâm nhập khứu giác, có phải Ôn Mạt Uyển với nàng là cùng một hồn hai thân thể không? Ai sẽ lại dùng trà sữa để hống người yêu chứ? Kim chủ vì hống nàng, nhiều ít là pha được ly cà phê, Tô Kiều Diễm thì mang rượu tới, còn lại không có ai, không có ai.

Lê Phi Yên cầm trà sữa, đây là cảm giác được sủng ái thật sự, quá tốt rồi, nếu không có Ôn Mạt Uyển, thì nàng nên làm cái gì bây giờ?

Sẽ không có ai nhớ thương, không có ôn ôn mềm mềm này, không có sẽ không có, nhưng giống như đã được ăn mỹ thực một lần thì sẽ nhớ mãi không quên, muốn tham làm được thưởng thức tiếp tục, Ôn Mạt Uyển chính là mỹ vị tuyệt vời nhất, nếu về sau không được ăn nữa, nên làm cái gì bây giờ?

Có phải sẽ mắc bệnh kén ăn, cuối cùng chết đói?

Lê Phi Yên nhấp một ngụm trà sữa rồi đặt xuống bàn, ôm cổ Ôn Mạt Uyển hơi cong thắt lưng, hôn lên môi cô, truyền một ít trà sửa qua, thực hiện xong ý rồi thì dời tới tai Ôn Mạt Uyển, nhỏ giọng nói: "Đừng bao giờ xa em, được không? Em yêu chị."

Thình linh nghe lời tỏ tình làm Ôn Mạt Uyển có chút ngẩn người, cô không biết sao Lê Phi Yên lại đột ngột cảm tính như vậy, theo hiểu biết của cô, Lê Phi Yên sẽ có những lời nói ngọt ngào, đây là kỹ năng sinh tồn của nàng, nhưng Ôn Mạt Uyển cũng rất rõ ràng khi nào Lê Phi Yên sẽ có biểu tình chuyên nghiệp, khi nào thì phát ra từ nội tâm, đối với nữ nhân mà nói, trang dung có thể che dấu dung mạo cùng tuổi tác, nhưng cho dù che dấu như thế nào cũng không che dấu được biểu lộ thật tình, vui sướng hoặc bi thương.

Lê Phi Yên là người yêu của cô, thậm chí giống như người mới yêu lần đầu.

Ôn Mạt Uyển ngừng động tác trong tay, điều chỉnh tư thế để ngồi thoải mái hơn, tạo thuận lợi để Lê Phi Yên có thể ôm cô vào lòng, ai ngờ chân không ổn, hai người ngã người xuống sa lông, Ôn Mạt Uyển phản ứng lại, muốn ngồi dậy, Lê Phi Yên ôm cô bất động, nói: "Đừng nhúc nhích, để cho em ôm chị thêm chút nữa."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Đã bao lâu em chưa ăn cơm rồi, thân thể nhẹ hơn rất nhiều."

Lê Phi Yên nói: "Em không thấy đói bụng."

Ôn Mạt Uyển nói: "Em bây giờ giống như một mảnh lông chim, cho dù có thấy đói bụng hay không đều phải ăn cơm đúng bữa." Nói xong ôm Lê Phi Yên ngồi lên, sau đó bứt ra muốn đứng lên đi.

Ôn Mạt Uyển lại nói: "Chị đi làm cho em một chút đồ ăn."

Thực tình Lê Phi Yên không muốn buông tay, nhìn Ôn Mạt Uyển đi vào phòng ngủ, ở trong đó nói vọng ra: "Phi Yên, đồ ngủ của em để chỗ nào?"

Lê Phi Yên trở mình ngã xuống ghế, vùi đầu vào ghế: "Trên giường có đó." Đó là áo ngủ nàng mới thay ra, chắc còn nhiệt độ cơ thể của nàng trên đó, nàng muốn nó ôn nhu ôm lấy thân thể Ôn Mạt Uyển.

Tự nhiên Ôn Mạt Uyển cũng không ngờ được tiểu tâm tư này của Lê Phi Yên, cô cởi đồ lao động ra, thay vào váy ngủ, chất liệu tơ tầm nhẹ nhàng, vàng nhạt, tôn da vẻ của cô tăng thêm một bậc, còn ẩn ẩn hương khí, nhẹ nhàng khoan khoái kiều mị, thản nhiên quanh quẩn thân thể, Ôn Mạt Uyển thấy thoải mái vô cùng.

May mắn trong tủ lạnh còn một chút đồ ăn, toàn là thực phẩm theo kiểu Tây, rau dưa, pho mát, trứng chim, bột mì, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng Ôn Mạt Uyển rất nhanh thì biết, phải nấu món gì từ những nguyên liệu này, vận dung ở đây cũng rất đầy đủ.

Ôn Mạt Uyển cười cười, tiếp tục công việc trong tay.

Lê Phi Yên thì đã sớm chọn một góc độ có thể nhìn thấy toàn bộ, lặng lẽ đứng đó, nhìn thân ảnh Ôn Mạt Uyển bận rộn trong phòng bếp, trong ấn tượng Lê Phi Yên thì đây là lần đầu tiên có người ở nhà nấu cơm cho nàng ăn.

Ở nhà đích thân nấu, chứ không phải đồ ăn ở ngoài bán, những thực phẩm không an toàn, nếu kim chủ tới khẳng định chỉ mang theo rượu đỏ, cũng không phải muốn nàng ăn no, mà dùng để trợ hứng.

Không quan tâm nàng đã ăn cơm chưa, có đói bụng không, cho tới bây giờ không có một ai cả.

Cho tới khi Ôn Mạt Uyển xuất hiện.

Bây giờ Lê Phi Yên đã hiểu được tại sao nàng lại nhất kiến chung tình với Ôn Mạt Uyển, đây cũng không phải đầu óc nóng lên, mà là tiềm tàng sâu trong nội tâm, mơ ước đối với người yêu mình, một khắc gặp đối tượng thích hợp sẽ làm ra phản ứng tự nhiên, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, tế bào toàn thân đều nói cho nàng biết, Ôn Mạt Uyển, nữ nhân này chính là mơ ước của nàng, là mọi thứ của nàng.

Trước kia Lê Phi Yên đã cho là, một tình yêu mãnh liệt dù trời có sụp xuống cũng không có chuyện gì, loại lửa nóng hừng hực này mới thật sự là yêu, còn sau khi Ôn Mạt Uyển xuất hiện, nàng đã thay đổi suy nghĩ, chân ái chính là lúc khát nước thì có chén nước trước mặt, lúc đói bụng thì xuất hiện một bữa cơm, không cầu gây sức ép, không cầu kinh khóc, chỉ cần có hai người, cùng nhau vượt qua mưa gió, thì cô tịch sẽ biến mất.

Trống vắng đã lâu, phòng bếp truyền ra động tĩnh, Lê Phi Yên chậm rãi đi tới cạnh cửa, Ôn Mạt Uyển đưa lưng với phía nàng, đang làm cái gì đó.

Váy ngủ tơ tầm ôm lấy đường cong cơ thể hoàn hảo, cũng tăng vẻ đơn bạc nhỏ bé yếu ớt của Ôn Mạt Uyển, dưới lớp váy là làn da mịn màng, đôi chân dài tinh tế, vài ánh nắng ngoài cửa sổ len lõi vào, bóng dáng Ôn Mạt Uyển quá đẹp, quá đẹp...

Lê Phi Yên kìm lòng không được đi qua, cách Ôn Mạt Uyển khoảng một cánh tay, Ôn Mạt Uyển đã cảm nhận được sau lưng có người, đầu cũng không thèm quay lại, ôn nhu nói: "Đói bụng sao? Chờ chị thêm chút nữa."

Lê Phi Yên không trả lời, đưa tay điểm lên vị trí cột sống Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển rất gầy, xuyên qua váy ngủ có thể thấy được tướng mạo xương sống, ngón tay nàng trượt dọc theo đường xương sống, Ôn Mạt Uyển run rẩy, nói: "Phi Yên, đừng làm rộn, chị đang nấu ăn."

Lê Phi Yên dang hai tay ôm chặt eo nhỏ Ôn Mạt Uyển, dùng sức một chút đem nàng chuyển lại đây, Ôn Mạt Uyển mở to hai mắt, còn chưa kịp có phản ứng gì, Lê Phi Yên đã dính sát vào người cô, hai tay vỗ về phần eo thẳng tắp hướng lên trên, không hề do dự cắn lỗ tai cùng hai má cô, cúi đầu nói nhỏ: "Em nghĩ em muốn chị."

Ôn Mạt Uyển bị Lê Phi Yên ép tới có chút mất thăng bằng, tay không tự giác muốn tìm điểm trụ, thuận thế dựa vào tủ chén, cửa tủ ở phía trên được cô mở ra từ trước, một vài chai đựng gia vị nối đuối rớt xuống, phá vỡ không khí ái muội.

"Để chị dọn dẹp trước." Ôn Mạt Uyển cố gắng bảo trì cân bằng.

"Em nghĩ em muốn chị." Lê Phi Yên lập lại lần thứ hai.

"Phi Yên... Nơi này..." Ôn Mạt Uyển ý đồ muốn giãy dụa.

Nhưng Lê Phi Yên cũng không cho Ôn Mạt Uyển có cơ hội nói gì, nàng giữ chặt, kéo đai lưng váy ngủ ra, váy ngủ chỉnh tề giống như bông tuyết từ từ trượt xuống.

Ôn Mạt Uyển vậy mà không có mặc nội y!!!

"Chị câu dẫn em." Đương nhiên Lê Phi Yên cho là như vậy, thật ra Ôn Mạt Uyển mặc đồ ngủ sẽ không mặc áo lót, đây chính là thói quen của cô, thoải mái rất nhiều.

Ôn Mạt Uyển còn chưa kịp giải thích, một tay Lê Phi Yên đã nắm chỗ nở nang của cô rồi, vùi đầu truy đuổi phía trên đồi tuyết trắng đến đỏ bừng, điều chỉnh đạo lực mạnh yếu, làm cho Ôn Mạt Uyển không tự giác kinh hô một tiếng, thân thể muốn lẫn trốn, Lê Phi Yên thuận thế đuổi sát trên người Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển dựa sát vào tủ, thắt lưng bị áp chặt.

"Phi Yên, Phi Yên, chị không thở nổi." Ôn Mạt Uyển khó khăn lên tiếng, âm thanh trầm thấp, có chút giống như khẩn cầu.

Lê Phi Yên ôm lấy hai chân Ôn Mạt Uyển, dùng sức ôm nàng tới bàn ngồi, rồi thuận tiện chen vào giữa hai chân cô, một tay vuốt ve nội sườn mềm mại ôn nhuận, một tay lần nữa đặt lên nơi cao ngất.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yên Yên đây là mấy đốn chưa ăn sao... Nói thịt thịt đích kêu gọi lực thật lớn a, có thiệt nhiều bình... Xà tử hảo thỏa mãn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...